Trước Ghét Sau Yêu, Hoán Đổi Thê
Quyển 2 - Chương 39: Con gái của Bạch Mễ Hoa

Nghệ Hân khoanh tay, sắc mặt khó chịu khi Lý phu nhân cứ u uất, cô hỏi gì về Nghệ Ân bà cũng không nói, tức quá Nghệ Hân mới gằn giọng với mẹ:

"Mẹ cứ im như vậy thì Nghệ Ân sẽ chạy tới với mẹ sao?"

Nghệ Hân nóng giận, cô hít thở mạnh, nhưng Lý phu nhân vẫn cứ đơ người ngồi yên một chỗ, tầm mắt bà hạ xuống không quan tâm đến những gì Nghệ Hân nói.

Nghệ Hân cau mày, cô bỏ ra khỏi phòng bệnh, đi đâu thì Lý phu nhân cũng chẳng còn hơi sức mà để ý. Nghệ Hân ra khỏi bệnh viện nhưng lại bị bảo vệ chặn lại, cô chưa có thủ tục xuất viện, y phục cũng chưa chả, nhưng tính Nghệ Hân phách lối nên trừng mắc với anh bảo vệ:

"Tránh ra!"

Anh bảo vệ cảm thấy khó chịu, vì là nghĩa vụ công việc anh vẫn phải ngăn cản cô gái này.

"Cô gọi người nhà đến làm thủ tục xuất viện thì có thể ra được rồi, cô sao cứ làm khó chúng tôi thế?"

Lý Nghệ Hân kênh kiệu nói: "Tiền tôi trả không thiếu cho bệnh viện, mấy cái thủ tục vớ vẫn đó không cần phải làm, tránh ra nếu không thì đừng có trách tại sao anh mất việc."

Anh bảo vệ vẫn không cho Nghệ Hân ra, Nghệ Hân bực tức, cô dùng hai tay đẩy ngã anh bảo vệ trẻ tuổi:

"Đáng ghét!" Nghệ Hân tức tối mắng.

Anh bảo vệ bên cạnh túm lấy Nghệ Hân: "Cái cô này quá đáng quá rồi."

Anh bị ngã ngồi dậy không tránh khỏi giận dữ, anh nói với người đang túm Nghệ Hân: "Lôi vào trong đi."

Nghệ Hân bị bảo vệ kéo đi, cô liền cắn vào tay anh ta.

"Á chết tôi rồi."

"Cái cô này thiệt là!" Anh kia nhào đến chụp lấy cổ tay của Nghệ Hân rồi khống chế vặn tay cô ấy ngược ra sau lưng, Nghệ Hân bị đau nên hét lên:

"Khốn nạn! tôi sẽ cho các người thân bại danh liệt."

Đang lúc anh bảo vệ dằn co với Nghệ Hân thì bỗng có một giọng nói trầm tĩnh vang lên:

"Thả cô ấy ra."

Nghệ Hân nâng mắt, khóe miệng kéo cong. Anh bảo vệ quay qua nhìn thấy chàng trai ăn mặc chỉnh tề, phong thái rất sang trọng nhưng Nghệ Hân bướng quá nên anh bảo vệ vẫn chưa thể thả cô ấy ra được.

Hàn Minh Vũ hơi nhíu mày khi anh kia còn chưa buông tay khỏi Nghệ Hân, anh đi tới nắm lấy cánh tay anh bảo vệ mạnh mẽ gỡ ra:

"Các anh dùng bạo lực với bệnh nhân sao?"

Anh bảo vệ bức xúc nói: "Chúng tôi chỉ làm vậy với những bệnh nhân tâm thần không ổn định mà thôi."

Hàn Minh Vũ liếc mắt sang Nghệ Hân, Nghệ Hân trừng cặp mắt hung hăng chỉ tay về phía cái anh vừa nói:

"Nói ai là tâm thần hả, có tin tôi tống anh vào trại thương điên không?"

Anh bảo vệ tức giận muốn đánh cái cô gái ngang ngược kia, nhưng đành phải ráng nhịn vậy, bệnh nhân mà, lại còn là bị điên, phải thông cảm.

Hàn Minh Vũ nắm bàn tay của Nghệ Hân bỏ xuống:

"Cô vừa phải thôi." Sau đó anh hỏi: "Định đi đâu sao?"

Lý Nghệ Hân lườm Hàn Minh Vũ một cái rồi nói:

"Tôi muốn về nhà."

Hàn Minh Vũ điềm tĩnh chớp mắt, anh bảo: "Vậy thì về đi, chuyện ở đây tôi sẽ giúp cô giải quyết."

Lý Nghệ Hân nghe Minh Vũ nói thì liếc nhẹ đôi mắt nhìn anh ta, cô không bị hai anh bảo vệ ngăn cản nữa thì thoải mái mà bỏ đi nhưng đi vài bước thì cô quay lại.

Nghệ Hân hướng tầm mắt về phía Hàn Minh Vũ, lớn tiếng thốt lên: "Quyển Nhu đã xuất viện rồi."

Nói xong cô lặp tức đi ngay, Hàn Minh Vũ quay lại, trong anh nhói lên sự đau lòng, anh cũng biết Quyển Nhu muốn trốn tránh anh nhưng không ngờ cô ấy lại đi nhanh như vậy.

Nghệ Hân bắt taxi, cô về Lý gia thì chạy ngay vào trong nhà, Nghệ Hân còn mặc trang phục của bệnh viện nên mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên.

Nghệ Hân đang muốn gặp ba để hỏi ông về Nghệ Ân, nhưng khi đi lên trên tầng hai thì Nghệ Hân nhìn thấy Liễu Nhan.

Đôi mắt phát tia lửa của Nghệ Hân như đang muốn đốt cháy người cô nhìn thấy. Liễu Nhan đi bên cạnh Vân Lục, bà ta đã được Lý lão gia đồng ý cho ở lại, tất cả đều nhớ một mưu kế của Vân Lục.

Liễu Nhan bắt gặp đôi mắt của Nghệ Hân thì chợt giật mình, Vân Lục cũng liền tối lại đôi con ngươi khi thấy Nghệ Hân.

"Thật ngang nhiên, nhân lúc không có mẹ tôi ở đây, các người lại muốn làm càng."

Nghệ Hân nói, ngữ điệu mang theo một nộ khí.

Liễu Nhan hơi bối rối trước cái nhìn sắc lạnh của con gái Bạch Mễ Hoa, tuy không tiếp xúc với Nghệ Hân lần nào nhưng bà nghe Vân Lục nói nó rất hống hách và không có phép tắc, hừm đứa con hoang này của Bạch Mễ Hoa đúng như với chữ hoang của nó vậy, quá xấc xược không có giáo dục.

Vân Lục cười ra vẻ: "Thế thì sao? Cô làm được gì chúng tôi hả cái đồ hạ đẳng?"

Lý Nghệ Hân quay mặt cười sau đó giọng nói liền như con dao bén: "Tao đã nói mày đừng có chọc tao điên rồi phải không?"

Nghệ Hân liền vơ lấy chậu cây kiểng, nặng tầm 2 kilogam trên thành ném cái cảng về phía của Vân Lục, mảnh vỡ quăng khắp sàn.

"Ôi mẹ ơi!" Liễu Nhan hết hồn may mà Vân Lục né kịp nếu không cái chậu đã vào đầu của Vân Lục.

Vân Lục phẫn nộ, vừa rồi cô đã thoáng một sự sợ hãi, ánh mắt Vân Lục nhìn những mảnh sứ vỡ dưới sàn sau đó cô trừng đôi mắt với Nghệ Hân mà thốt lên:

"Mày thần kinh sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương