Giang Kỳ cho rằng nơi mà Đường Trừng mời anh ăn cơm lần đầu tiên sẽ là: một nhà hàng kiểu Tây yên tĩnh, với tiếng vĩ cầm du dương bên tai, khung cảnh đẹp đẽ và thức ăn ngon, Đường Trừng sẽ ngồi đối diện anh, cùng anh nâng ly rượu đỏ, hai người nhìn nhau cười, mọi thứ đều được thể hiện mà không cần phải nói ra.
Còn khung cảnh thực tế lại là: trong quán lẩu chật kín người, có tiếng khóc của trẻ con và tiếng la hét của người lớn, Đường Trừng cũng ngồi đối diện với anh, nhưng bên cạnh là người đại diện Triệu Tiểu Hàm của cô, còn bên cạnh anh là Trình - không biết điều - bóng đèn - Cao Dương.
Lúc này, người đàn ông hăng hái họ Trình kia đang nhiệt tình chiêu đãi, "Đến, đến đây, ăn hết đi, đừng ngần ngại gì cả, lão Giang có tiền!"
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng vội vàng trả lời: "Không, là do tôi nợ Giang lão sư không ít ân tình, bữa này để tôi mời đi."
Trình Cao Dương kinh ngạc đáp: "Sao lại thế? Lão Giang, gánh nặng thần tượng cũng nặng nề quá nhỉ.

Đã thích người ta lại còn muốn người ấy mời mình bữa cơm, sao cậu không lên trời luôn đi?"
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ: "..."
Triệu Tiểu Hàm: "Phụt, khụ khụ khụ."
Triệu Tiểu Hàm không cẩn thận bị sặc một ngụm nước, cô nàng kịch liệt ho khan, vừa ho vừa không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn Giang Kỳ ở phía đối diện.
Giang Kỳ bị mấy người nhìn chằm chằm, Đường Trừng bèn mở miệng trước: "Quả thật có triệu chứng nói lung tung, với triệu chứng này, anh ấy thật sự không cần đi khám bác sĩ sao?"
Giang Kỳ: "..."
Trình Cao Dương: "Cái gì mà nói lung tung? Bác sĩ gì cơ? Đường Trừng, cô nói gì vậy, tôi nghe không hiểu?"
Thấy vậy, Đường Trừng thông cảm nhìn Giang Kỳ ở phía đối diện, "Giang lão sư, anh vất vả rồi."
Giang Kỳ:...
Trình Cao Dương hoàn toàn không hiểu Đường Trừng đang nói cái gì, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Công việc của người đại diện vốn bận rộn, dù Trình Cao Dương trong cuộc sống riêng tư có chút cẩu thả, nhưng một khi vào việc, anh chàng cũng rất nghiêm túc.
Trình Cao Dương nói xin lỗi, rồi lập tức đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh vừa đi ra ngoài, Triệu Tiểu Hàm liền hỏi: "Chị Đường Trừng, chị vừa rồi có ý gì vậy? Ai muốn đi khám bệnh thế?"
Nghe vậy, Đường Trừng thở dài, "Còn có thể là ai nữa đây? Là anh Trình đó, anh ấy mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý ở trẻ nhỏ, khi phát bệnh sẽ có biểu hiện nói lung tung."
Triệu Tiểu Hàm:!!!
Giang Kỳ:...
Triệu Tiểu Hàm: "Trời ạ.

Không đời nào? Thảm như vậy sao? Nhưng em thấy anh Trình bình thường mà, nhìn cũng không giống có bệnh gì, chẳng lẽ anh ấy thường uống thuốc trước khi ra ngoài? Tại sao lại như vậy?"
Giang Kỳ: "..."
Giang Kỳ thật sự không thể nghe nổi nữa, anh hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên đứng dậy, "Trên bàn tráng miệng có dưa hấu, tôi đi lấy một ít."
Đường Trừng: "Giang lão sư, em đi cùng với anh."

Hai người vừa rời đi, Trình Cao Dương gọi điện thoại xong liền trở lại chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, anh chàng liền thấy Triệu Tiểu Hàm gắp óc heo bỏ vào trong bát của anh, "Anh Trình, anh ăn cái này đi, bổ lắm đấy."
Trình Cao Dương: "..."
Tôi nghi ngờ cô đang chế giễu tôi, hơn nữa tôi còn có bằng chứng.
Cùng lúc đó.
Đường Trừng và Giang Kỳ cùng đi đến bàn tráng miệng, hai người để dưa hấu vào khay.
Cầm được mấy miếng, Đường Trừng cuối cùng không nhịn được nữa, cười phá lên.
Giang Kỳ quay đầu nhìn cô, lại thấy Đường Trừng đi tới trước mặt anh, "Tiểu Hàm thật đáng yêu, có vẻ cô ấy thật sự tin..."
Nghe vậy, ánh mắt Giang Kỳ tối sầm lại, "Vậy nên, em cho rằng Trình Cao Dương không có bệnh?"
Đường Trừng nhìn vào mắt anh, "Chà, vậy mấy lời Giang lão sư nói trước đó là lời nói dối ư?"
Giang Kỳ nhìn cô không chớp mắt.
"Còn nữa, Giang lão sư, em phát hiện lời từ miệng của anh thật sự không có một chữ thật lòng nào, lúc đối diễn với em ở trong phòng luyện tập, anh đã nói gì? Anh nói, cảnh hôn gì đó, chúng ta diễn riêng lúc tập luyện thôi, tốt nhất là không nên mang lên sân khấu, vì nó sẽ lấn át ánh đèn sân khấu và xóa sạch nỗ lực của em.

Nhưng thực tế, anh đã làm gì nào?"
Đường Trừng nhàn nhạt nhìn Giang Kỳ.
Khóe miệng Giang Kỳ giật giật, "Đúng là tôi đã nói như vậy, nhưng nó chỉ đúng khi bạn diễn của em là Diệp Thác.

Nhưng người lên diễn với em lại là tôi, cảnh hôn ở đây chỉ là dệt hoa trên gấm*."
* Dệt hoa trên gấm: là một kỹ thuật dệt thủ công trên tấm vải gấm, nghĩa bóng là làm cho đẹp, cho hay thêm.
Đường Trừng: "..."
Cô thua.
Thua do da mặt người này quá dày.
Ăn lẩu xong, Trình Cao Dương là người duy nhất ăn no, cô nàng Triệu Tiểu Hàm kia thật sự rất thích gắp đồ ăn cho anh, đặc biệt là óc heo, nhân lúc mọi người đi vắng, cô ấy đã gọi năm phần cùng một lúc.

Sau khi ăn xong, Trình Cao Dương ám ảnh đến mức cứ nhìn thấy óc heo là chỉ muốn đứng lên đi về.
Không, đến tận khi ngồi ở phòng chờ máy bay, anh chàng không ngừng uống Coca, chỉ để rửa sạch mùi óc heo trong miệng.
Ăn lẩu xong, hai người vẫn ra sân bay.
Trình Cao Dương đã đổi vé máy bay từ 9:50 thành 1:10 sáng.
Đêm tháng năm vẫn còn hơi lạnh.
Giang Kỳ mặc áo khoác đen, có thể vì vừa mới ăn no xong, hoặc cũng có thể là do đã gần khuya, anh uể oải dựa vào ghế, đôi mắt khép hờ.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi quần Giang Kỳ đổ chuông.

Người đàn ông mở đôi mắt ngái ngủ, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy ——
【 Lâm phu nhân: Tiểu Thất Tiểu Thất*, nửa tháng nữa là sinh nhật lần thứ 66 của ông nội con, con nhớ tìm thời gian rảnh rỗi để về ăn với ông một bữa cơm.


* Chữ Kỳ (祁) và chữ Thất (七) có phát âm gần giống nhau.
Thấy tin nhắn, Giang Kỳ nhướng mày, ấn vào màn hình hai lần.
【 Giang Kỳ: Vâng.


【 Lâm phu nhân:? Giờ đến cả từ "Mẹ" cũng không gọi được rồi đúng không? 】
【 Giang Kỳ:......!Mẹ.


【 Lâm phu nhân: Miễn cưỡng đến vậy sao? 】
【 Giang Kỳ: Mẹ.


【 Lâm phu nhân: Ngoan, không trêu con nữa.

Đã theo đuổi được con dâu của mẹ chưa? 】
【 Giang Kỳ:? 】
【 Lâm phu nhân: Còn giả vờ nữa.

Mấy người bên dưới nói với mẹ rằng con từ chối một bộ phim có khả năng đạt giải thưởng, sau đó lại tham gia một gameshow ít người biết đến, nghe nói còn là gameshow tình yêu.

Thật không bình thường mà, đừng nói với mẹ là con tự dưng tò mò về tình yêu, nên mới đến chơi cho vui.

Lý do này có thể lừa được người khác, nhưng không có cửa mà lừa được mẹ anh đâu.



【 Giang Kỳ:...!】
【 Lâm phu nhân: Mẹ thật sự không nhìn ra điểm khác biệt nào giữa con trai mẹ bây giờ với ngày trước nha, vẫn luôn "một lòng hướng về em" cơ đấy.

Năm ấy khi con ở nước ngoài, bỗng dưng từ bỏ sự nghiệp vĩ đại của một tay đua xe F1, không nói không rằng mà về nước để gia nhập làng giải trí, cũng là vì con dâu của mẹ đúng không? Chậc chậc chậc.


【 Giang Kỳ:...!】
Lâm phu nhân: Được rồi, không trêu con nữa, mẹ muốn đi ngủ để bảo dưỡng nhan sắc xinh đẹp này rồi, dạo này bận việc nhiều quá.

Con trai ngoan cố lên nha, sớm đưa con dâu của mẹ về nhà đi, mẹ tin con! 】
【 Giang Kỳ: Mẹ ngủ ngon.


【 Lâm phu nhân: Bye bye, đi đường thuận buồm xuôi gió, xuống máy bay nhớ báo cho mẹ.


【 Giang Kỳ: Vâng.


Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Giang Kỳ thật sự ngã ngửa, không ngờ bí mật mình cho là đã giấu kín như mèo giấu...!trong mắt mẹ mình lại như rõ ràng đến vậy.

Sớm đưa con dâu về nhà...
Giang Kỳ nhớ lại câu nói này, lông mi hơi rủ xuống, tạo một hàng bóng đen nhỏ trên mí mắt.
Ngẩng đầu nhìn Trình Cao Dương vẫn đang điên cuồng uống Coca, Giang Kỳ đột nhiên móc ví tiền ra, rút một tấm ảnh đã phai màu ở tận trong cùng.
Tấm ảnh hai người đang mỉm cười hôn nhau, chính là anh và Đường Trừng sáu năm trước.
Ngón tay mân mê khuôn mặt tươi cười của Đường Trừng trong bức ảnh, khóe miệng Giang Kỳ cũng hơi nhếch lên.
Nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai người khi ăn lẩu, và cả việc đối phương không có biểu hiện bài xích mình gần đây, Giang Kỳ thật sự muốn biết cô rốt cuộc là có ý gì?
Cô muốn làm hòa sao?
Hay vẫn như sáu năm trước, chỉ là chơi đùa thôi?
Giang Kỳ cất bức ảnh đi rồi nhắm mắt lại.
Gần như cùng lúc đó, trong khách sạn, Đường Trừng chìm vào một giấc mơ với khung cảnh sặc sỡ, không biết là do diễn quá nhập tâm hay bởi vì nguyên nhân nào khác.
Trong mơ, cô hình như đang đứng trên một ngọn đồi, gió đêm thổi qua tầng cỏ cây rậm rạp, tạo thành từng tầng từng lớp sóng xanh, pháo hoa lần lượt nở rộ trên bầu trời.
Đây rõ ràng là một khung cảnh sống động và vui vẻ, nhưng hình ảnh trong mơ lại chỉ có hai màu đen trắng.
"Cô" nhìn thiếu niên đứng trước mặt, ngày thường không có nổi một bộ dáng đứng đắn, trên đồng phục có nhiều nét vẽ nguệch ngoạc, một chàng trai trẻ hào hoa và nhiệt huyết.

Cô không thể thấy rõ khuôn mặt của anh, chỉ thấy những ngón tay buông thõng bên người khẽ run.

"Đường Trừng, cái câu lì lợm đeo bám này, có phải hơi quá đáng rồi không?"
"Chẳng lẽ đối với em, anh chỉ là thú vui nhất thời hay sao?"
Trong giấc mơ, anh hỏi đi hỏi lại cô câu ấy.
- --
Sắp đến tháng sáu.
Chương trình 《 Diễn viên và đạo diễn 》 vẫn chưa phát sóng, còn điểm dừng chân thứ hai của 《 Bước đến bên nhau 》 sắp bắt đầu ghi hình.
Đường Trừng bên này nhận được thông báo từ tổ tiết mục, điểm dừng chân thứ hai sẽ là một điểm du lịch ven biển nổi tiếng - Đảo Tiểu Đường.
Đến bãi biển vào tháng sáu, chỉ cần nghĩ đến thôi, ai cũng sẽ cảm thấy rằng đó là một địa điểm rất đẹp.
Thu dọn đồ đạc xong, Đường Trừng không về nhà mà cùng Triệu Tiểu Hàm đi thẳng đến đảo Tiểu Đường.
Không ngờ lại gặp Giang Kỳ và Trình Cao Dương trên máy bay.
Như này thì quá trùng hợp rồi đó.
Không chỉ có cô, mà Trình Cao Dương cũng có cảm xúc tương tự.
Khuỷu tay anh chàng dùng sức chọc người đang đeo bịt mắt ngồi bên cạnh, Giang Kỳ chống khuỷu tay, dựa vào lưng ghế, có vẻ như đã ngủ rồi.
Đáng tiếc đối phương hình như đã ngủ say, không hề có chút phản ứng nào.
Trình Cao Dương chán nản.
Vì không muốn để cho người anh em tốt của mình bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, Trình Cao Dương lập tức đứng dậy khi Đường Trừng đi tới chào hỏi.
"Nào, Đường Trừng, chúng ta đổi chỗ đi, tôi với Triệu Tiểu Hàm sẽ ngồi cùng nhau.

Nghe nói tiểu Triệu được thăng chức từ trợ lý lên người đại diện của cô, có đúng là vậy không? Lần trước em ấy nói có nhiều điều không hiểu muốn nhờ tôi tư vấn, em ấy thường gọi tôi qua điện thoại, nhưng tôi không rảnh lắm.

Hôm nay là một cơ hội tốt, để tôi ngồi nói chuyện với em ấy đi."
Trình Cao Dương nói xong, tay cầm ba lô lên, ghé vào tai Giang Kỳ nói gì đó, anh vòng qua Đường Trừng để đến chỗ ngồi của cô ở bên kia.
Người này đã nói như vậy, Đường Trừng sao có thể cự tuyệt được, cô chỉ có thể cười một cái, sau đó ngồi vào chỗ của Trình Cao Dương.
Cùng lúc đó, Giang Kỳ nghe thấy Trình Cao Dương ở bên tai nói gì đó, "Giang Kỳ, tôi tạo cơ hội cho cậu rồi đấy."
Tạo cơ hội?
Giang Kỳ bận rộn ba ngày ba đêm, không có nổi một giấc ngủ ngon, anh chậm rãi vén bịt mắt lên.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy Đường Trừng mặc váy dài màu xanh nhạt xuất hiện trước mặt anh.
Cô nàng mỉm cười nhìn anh.
Giang Kỳ chớp chớp mắt.
Mình lại nằm mơ sao?
Giấc mơ lần này vẫn là ở trên máy bay.
Thấy Đường Trừng mỉm cười, Giang Kỳ cong môi như thường lệ, sau đó đưa tay ấn mở tay vịn giữa hai người, vươn tay về phía cô.

"Ngoan, lại đây, ôm một chút.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương