Vừa dứt lời, Giang Kỳ nhìn bốn người bạn tốt của mình đồng thời trầm mặc, trên mặt đều viết mấy chữ: "Người bạn này chính là cậu đúng không?"
Giang Kỳ: "..."
Đột nhiên thấy khao khát trải lòng của bản thân không còn mãnh liệt nữa.
Sau khi thấy Giang Kỳ kết thúc câu thoại kinh điển "Tôi có một người bạn...", và không còn sau đó nữa.
Mấy người Trình Cao Dương: "..."
"Sau đó đâu? Không còn nữa à?"
Tâm thế sẵn sàng, lại chuẩn bị thêm nắm hạt dưa trong tay, mọi người đều đã lên dây cót tinh thần để nghe chuyện xưa, thấy vậy thì hai tay giang ra, thắc mắc hỏi*.
Giang Kỳ càng ngày càng cảm thấy mấy đứa bạn mình không đáng tin cậy, anh bắt đầu nói nhảm: "Đúng vậy.

Bạn của tôi không phải trước đó có bạn gái sao? Không ngờ rằng bạn gái của cậu ấy nói quá nhiều, cậu ấy giả vờ nhảy sông rồi chuồn về nhà chơi game."
Mấy người Trình Cao Dương: "..." Cái quần què gì vậy cha nội?
"Chưa đủ sao?"
Giang Kỳ bình tĩnh nói tiếp, "Vậy thì còn nữa.

Tôi có một người bạn khác, khi cậu ấy xuống tầng đi dạo sau bữa tối, cậu ấy phát hiện ra rằng nhà của ai đó đang cháy trên tầng.

Sau khi phấn khích nhìn một lúc lâu, cậu ta nhận ra đó là nhà của mình."
Mấy người Trình Cao Dương: "..."
Sau một hồi im lặng.
"Sao hai câu chuyện này nghe quen thế?"
Lục Vọng Phong sờ sờ cằm, mặt đầy thắc mắc.
Nghe vậy, Trương Thừa suy nghĩ một chút, sau đó mở điện thoại ra, tay bấm mở bài viết 《 Top 10 chuyện lạ có thật của năm 》 trên Weibo, phát hiện "hai người bạn" mà Giang Kỳ nhắc đến đều góp mặt trong danh sách.
Mấy người Trình Cao Dương: "..."
Sau ba giây câm lặng, mấy người Trình Cao Dương lập tức lao về phía trước.
"Hay lắm Giang Kỳ, cậu chó quá rồi đấy! Anh em chúng tôi khó lắm mới làm tri kỷ của cậu một lần, vậy mà cậu lại đối xử với chúng tôi như vậy? Đồ không có lương tâm này!"
"Khai mau, có phải cậu thích cô gái xinh đẹp nào hay không? Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị."
Vẻ mặt bốn người đều bĩnh tĩnh, không gợn sóng, bao vây Giang Kỳ đến kín mít.
Đáng tiếc tính tình người này từ lúc đi học đến bây giờ vẫn y nguyên, người ngoài nhìn vào thì bày ra bộ dạng lạnh nhạt, trước mặt người thân thiết thì lộ ra bộ dạng lão đại nhìn lão nhị, lão tam.

Sự bao vây của họ không những không khiến anh cảm thấy sợ hãi hay lo lắng mà ngược lại, anh chống tay vào lưng ghế sô pha với thái độ kiêu ngạo, nhếch môi nhìn họ đầy khiêu khích.
"Aish chết tịt, tức quá đi mất."
La Duệ xắn tay áo lên, lao về phía trước.
Nhưng sau khi lao lên, anh phát hiện ba người còn lại vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có anh như một kẻ ngốc lao về phía Giang Kỳ.
"Sao các cậu không lên?"

Nghe vậy, Lục Vọng Phong đẩy đẩy cặp kính gọng vàng, mỉm cười nói: "Thằng chó Giang này từ thời trung học đã học Sanda* đến cấp 5, chúng tôi không muốn tự rước lấy nhục."
* Sanda (hay Tán Đả): là một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou).

Sanda là môn Sanshou dân sự, được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
La Duệ: "..." Ý nói tôi tự rước lấy nhục ấy hả?
"A! Tha mạng, tha mạng, đại hiệp tha mạng!"
Một lát sau, tiếng La Duệ thảm thiết vang vọng khắp phòng, ba người còn lại vừa ăn đậu phộng vừa xem náo nhiệt.
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ nhất, điện thoại của Trình Cao Dương ở trên bàn rung lên.
Trình Cao Dương vội bỏ chén rượu xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, "Xin chào, tôi là Trình Cao Dương..."
Khoảng năm phút sau, Trình Cao Dương quay lại.
Nhìn thấy anh bạn tốt của mình có việc, những người khác nhanh chóng yên tĩnh lại.
Trình Cao Dương vừa che âm thanh điện thoại vừa nhìn thẳng vào Giang Kỳ, người đang đắm mình trong chiếc ghế sô pha màu xanh lam, tay nghịch chiếc bật lửa đen tuyền, vẻ mặt bình tĩnh nhàn rỗi.
"Lão Giang..."
"Làm sao vậy?"
"Đạo diễn bên show của diễn viên gọi điện thoại đến đây, chắc ông ấy biết cậu mấy ngày nay không cần ghi hình cho 《 Bước đến bên nhau 》nên muốn mời cậu sang làm huấn luyện viên một tập cho họ, giá cả có thể thương lượng..."
Nghe vậy, Giang Kỳ lập tức cau mày.
Anh không thích mấy chương trình gameshow kiểu này, 《 Bước đến bên nhau 》 là chương trình đầu tiên và cũng là duy nhất mà anh tham gia.
Vừa nhìn thấy anh như vậy, Trình Cao Dương làm cộng sự với anh nhiều năm làm sao không hiểu ý anh là gì?
"Nghe nói đạo diễn Chương phụ trách gameshow lần này, ngoại trừ ông ấy, hầu như cậu đã hợp tác với tất cả đạo diễn trong giới rồi, cậu có muốn..."
Mặc dù biết Giang Kỳ một khi đã quyết định thì vô cùng ngoan cố, người khác có khuyên như nào cũng vô dụng, Trình Cao Dương vẫn cố gắng thuyết phục anh.
Tay Giang Kỳ không ngừng di chuyển, anh ngước mắt nhìn anh ta một cái.
Ok, hiểu rồi, khuyên không nổi.
Trình Cao Dương bĩu môi bước sang một bên, khéo léo từ chối lời mời.
Sau khi uống gần hai tiếng, La Duệ là người đầu tiên gục, anh chàng lúc này đang ôm chân Lục Vọng Phong, khóc nức nở cầu xin mọi người đừng rời đi.

Mọi người đều biết rằng bạn gái cũ của La Duệ mới chia tay anh ta một tuần trước, lúc ấy La Duệ giả vờ không quan tâm, đến lúc uống say thì lộ nguyên hình.
Lục Vọng Phong, Trương Thừa, Trình Cao Dương ít nhiều cũng đã uống, chỉ riêng Giang Kỳ không uống một giọt nào.
Vì thân phận có chút đặc biệt, Giang Kỳ chưa bao giờ uống say bí tỉ.
Nhìn La Duệ náo loạn một lúc, Giang Kỳ thấy có chút nhàm chán, anh đứng dậy nói muốn đi toilet, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Ánh đèn chiếu ngoài hành lang từ phòng riêng đến phòng vệ sinh sáng sủa hơn nhiều so với bên trong, thỉnh thoảng tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng tiếng reo hò xuyên qua vách tường, lọt vào tai của người đàn ông.
Đi toilet xong, Giang Kỳ đứng ở bồn rửa bên ngoài, nghiêm túc cúi đầu rửa tay.
Không ngờ đúng lúc này, một lực không nhẹ cũng không mạnh trực tiếp vỗ vào vai anh.
Đôi mày đẹp của Giang Kỳ ngay lập tức nhíu lại.
Ung dung rửa tay xong, anh chậm rãi rút khăn giấy ra, vừa lau vừa chậm rãi quay đầu lại.
Bởi vì không biết rõ tình huống, mặt anh nhăn hết lại, không khỏi lộ ra sự xa cách, vừa kháng cự vừa không có kiên nhẫn.


Nhưng vừa nhìn rõ ràng người phía sau, hàng lông mày của anh tự động giãn ra, mang theo biểu tình kinh ngạc, "Đường Trừng, sao em lại tới đây?"
"Giang lão sư, surprise!"
Đường Trừng mặc một chiếc váy denim màu xanh nhạt nhìn người đàn ông phía trước, nở nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ.
"Nếu em bảo em bí mật theo anh đến đây anh có tức giận không? Đùa thôi, em tới Say mê để bàn bạc về gameshow."
"À, đây là người đại diện của em, Triệu Tiểu Hàm."
Đường Trừng đưa tay giới thiệu Triệu Tiểu Hàm đang đứng bên cạnh cô với ánh mắt hưng phấn.
"Chào cô."
Giang Kỳ duỗi tay ra.
"Chào...!Chào anh!"
Triệu Tiểu Hàm run rẩy bắt tay Giang Kỳ.
Kỳ thật trong lòng cô nàng đã sớm gào thét rồi, đây là duyên phận gì đây trời ơi! Cô và Đường Trừng không ngờ ra ngoài nói chuyện công việc lại gặp được Giang Kỳ.
Cô thấy rất rõ ràng, lúc Giang Kỳ chưa biết người đằng sau mình là Đường Trừng, biểu tình của anh lạnh như băng, nhưng sau khi thấy người đến là chị ấy, cả người anh lập tức nhu hòa.
Thân là fan của Tề Chanh CP, Triệu Tiểu Hàm phấn khích, tôi sắp gục rồi, tôi thật sự sắp gục rồi.
"Gameshow?"
Sau khi chào hỏi Triệu Tiểu Hàm xong, Giang Kỳ chủ động hỏi.
"Đúng rồi, một gameshow dành cho diễn viên, tập 2 của 《 Bước đến bên nhau 》 tuần sau mới ghi hình, em không không muốn lãng phí thời gian rảnh rỗi nên đã ký hợp đồng với một gameshow khác, ngày mai đi luôn, vừa lúc có thể tăng thêm nhiệt độ."
Lại là gameshow của diễn viên
Giang Kỳ nhíu mày.
"Là chương trình nào thế?"
"Là 《 Diễn viên và đạo diễn 》, chương trình tuyển chọn diễn viên và đạo diễn mới nổi, gần đây nó trở nên rất nổi tiếng trên mạng.

Dù sao, em đến đó sẽ được đạo diễn lớn hướng dẫn, đối với em rất có lợi."
Đôi mắt Đường Trừng sáng lấp lánh.
Đúng lúc này, hành lang bên kia đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.
Thấy vậy, Đường Trừng lập tức đeo khẩu trang trong tay, "Có người tới, trong chương trình thì không sao, nếu bên ngoài bị người ta nhìn thấy chúng ta ở cạnh nhau, e rằng Giang lão sư có mười cái miệng cũng không cãi nổi.

Nên em đi trước nhé?"
Đường Trừng làm một cử chỉ.
Thấy tiếng ồn ào ngày càng gần, Đường Trừng thậm chí không đợi Giang Kỳ gật đầu, liền đẩy Triệu Tiểu Hàm đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Đường Trừng rời đi, Giang Kỳ muốn gọi cô, lại phát hiện chính mình không có lý do gì để ngăn cản cô.
Thấy đối phương đi tới góc rẽ rồi vẫy tay với mình, khóe miệng Giang Kỳ cong nhẹ đến mức khó mà phát hiện ra.

Chỉ là gameshow kia...
Đến khi trở về phòng, Giang Kỳ nhìn đám Trình Cao Dương đã bắt đầu vẽ râu lên mặt La Duệ, rồi chụp ảnh up lên trang cá nhân.
Giang Kỳ: "..."
Ngồi trở về vị trí ban đầu, nhìn Trình Cao Dương chơi đến nhiệt tình phía bên kia, môi Giang Kỳ khép mở vài lần, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội, kéo tên bạn tốt mặt đỏ bừng vì phấn khích kia đến bên cạnh.
"Lão Dương, bên vừa gọi điện thoại cho cậu là gameshow cho diễn viên đúng không?"
"Đúng vậy, sao thế?"
Trình Cao Dương trả lời.
"Tên chương trình là gì?"
"《 Diễn viên và đạo diễn 》."
Giang Kỳ: "..."
"Sao thế, đột nhiên hỏi cái này để làm gì?"
Trình Cao Dương nghi hoặc.
Giang Kỳ: "..."
"Không có gì, chỉ hỏi một chút thôi."
"Hỏi một chút? Giang Kỳ, có phải cậu đột nhiên lại quan tâm đến chương trình đó không? Để tôi yên đi đại lão của tôi ơi! Lão nô vừa mới khéo léo từ chối người ta, bây giờ cậu lại nói muốn tham gia, người ta không phải sẽ cho rằng chúng ta cố ý chơi bọn họ sao?"
Giang Kỳ: "..."
"Thật sự chỉ hỏi một chút thôi."
Giang Kỳ gằn từng chữ một.
Nghe vậy, Trình Cao Dương bán tín bán nghi mà quay lại trò chơi.
Thấy thế, Giang Kỳ hơi cụp mi xuống.
Tham gia 《 Bước đến bên nhau 》 đã đủ gây chú ý rồi, Đường Trừng cũng không quá chán ghét, nếu tham gia thêm 《 Diễn viên và đạo diễn 》, chỉ sợ đối phương sẽ nghi ngờ anh cố ý tiếp cận.
Dù cho thái độ của Đường Trừng với anh hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều so với quá khứ.
Nhưng Giang Kỳ cuối cùng quyết định không mạo hiểm như vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Kỳ hít một hơi thật sâu, cho điện thoại vào trong túi áo, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ Trình Cao Dương, "Được rồi, không còn sớm nữa, lão Dương, về thôi."
"Về?"
Trình Cao Dương mặt dán đầy giấy khó tin nói, "Giờ mới có 9 giờ, cuộc sống ban đêm vừa mới bắt đầu thôi, ông già như cậu sắp móm hay gì!" (Ý bảo Giang Kỳ già rồi)
"Được, thế cậu cứ tiếp tục đi, tôi về trước."
Giang Kỳ lấy áo khoác, lập tức đi ra ngoài.
Vừa thấy anh như vậy, Trình Cao Dương vội vàng lấy giấy trên mặt xuống, "Ấy từ từ..."
Trừ La Duệ, những người còn lại không uống quá nhiều, thấy Lục Vọng Phong giơ tay OK, Trình Cao Dương vội vàng đuổi theo Giang Kỳ.
Khó khăn lắm anh ta mới chen được vào lúc thang máy sắp đóng cửa.
"Làm gì mà đi nhanh thế? Cậu đi rồi thì tôi ở lại làm gì, được rồi, chúng ta cùng nhau về thôi."
Trình Cao Dương siêu nghe lời nói.
- --
Chín giờ tối đúng là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm, vì vậy, từng xe từng xe đều chạy về phía Say mê.

Xe của Giang Kỳ và Trình Cao Dương vừa lái ra khỏi bãi đậu xe đã bị chặn ở lối ra, không thể di chuyển.
Trình Cao Dương ngồi ở ghế phụ không ngừng huyên thuyên về chuyện tình bi thảm của La Duệ.
Đôi tay mảnh khảnh của Giang Kỳ đặt trên vô lăng, mắt bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, không thể nhìn ra anh có đang nghe hay không.
Đúng lúc này, ánh mắt anh đột nhiên tập trung vào một cô gái đeo khẩu trang, mặc váy denim màu xanh bên đường.

Anh nhìn đối phương đưa cô gái mặc áo len vàng bên cạnh lên xe taxi, sau đó vẫy tay về phía chiếc xe, đôi mắt lộ ra bên ngoài sáng như sao.
Gộp tất cả ánh đèn neon đầy màu sắc xung quanh lại với nhau cũng không thể sáng bằng đôi mắt của cô ấy.
Chỉ với một cái liếc mắt, đôi mắt của Giang Kỳ đã lóe lên.
Anh nhìn cô đứng bên đường nhìn xung quanh, như thể đang đợi một chiếc taxi khác.

Giang Kỳ gõ nhẹ lên vô lăng, quay đầu lại nhìn Trình Cao Dương đang tự dưng cười bên cạnh, không biết anh chàng đang nói cái gì.
"...!Cậu nói xem có buồn cười không?"
Trình Cao Dương còn chưa ngừng cười.
Cười xong, nhìn thấy Giang Kỳ bình thản nhìn mình, Trình Cao Dương bỗng thấy mình cười không nổi nữa.
Không chỉ cười không nổi, sau lưng còn có chút ớn lạnh.
"Sao...!Làm sao vậy?"
Trình Cao Dương thử hỏi.
"Lão Dương..."
"Gì?"
"Cậu đi ra vội vàng như thế, có đánh rơi cái gì ở quán bar không?"
"Không rơi, tôi có phải người vứt đồ bừa bãi đâu? Tôi không mất gì cả, tất cả đều được tôi cầm đi rồi."
Trình Cao Dương vỗ vỗ ngực, vẻ mặt tự hào.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Giang Kỳ vẫn rơi trên người anh ta, đồng thời khóe miệng nhếch lên với độ cong không rõ.
Trình Cao Dương có kinh nghiệm lăn lê bò trườn trong giới nhiều năm: "..."
"Tôi không...!tôi có đánh rơi thứ gì không? Tôi...!tôi có mất thứ gì không nhỉ?"
Trình Cao Dương hỏi thử lần nữa.
"Đồng hồ."
Giang Kỳ nhanh chóng trả lời.
Trình Cao Dương: "..."
"Vậy tôi đây...!Quay lại tìm?"
Vừa nói, Trình Cao Dương vừa đưa tay mở cửa xe ra, ngay khi anh ta bước xuống thì Giang Kỳ đóng cửa xe lại, khóa lại một cách lưu loát.
Trình Cao Dương: "..."
Cũng chính lúc này, Giang Kỳ hạ cửa sổ xe xuống, "Uống một lúc nữa thì nhớ đón xe về nhà, chú ý an toàn."
Trình Cao Dương: "..." Cảm ơn cậu nhiều nhé!!
Ngay sau đó, Trình Cao Dương đứng ở một góc nhìn Giang Kỳ đạp ga, lái xe chạy đến cửa Say mê rồi dừng lại.

Cô gái đeo khẩu trang đang đứng ở đó nhìn thấy chiếc xe dừng lại trước mặt mình, theo bản năng lùi lại hai bước, sau đó kinh ngạc cúi xuống.
Không biết hai người nói cái gì, cô gái mở cửa phụ bước vào, giây tiếp theo xe chạy đi.
Trình Cao Dương đứng ở xa quan sát được toàn bộ quá trình: "..."
Cũng chính lúc này, anh chàng chợt nhớ ra hình như Giang Kỳ đang lái xe của mình.
Lái xe ô tô của anh ta, lấy lý do vụng về là làm rơi đồ, sau đó bỏ mặc anh ta say xỉn và chở một cô gái rời đi.
Trình Cao Dương: "..."
Trình Cao Dương: "......"
Anh thật sự phục người anh em Giang Kỳ này rồi!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương