Trước Cục Dân Chính Tôi Đón Một Ceo Tỷ Phú Để Kết Hôn
-
2: Người Đàn Ông Trước Cửa Cục Dân Chính
Thời tiết vẫn còn rất nóng.
Lâm Khả Du ngơ ngác đứng trước cửa Cục Dân chính, một tay cầm giấy đăng ký kết hôn, một tay cầm thẻ ra vào, nhìn chiếc xe cho đến khi nó biến mất.
Một cơn gió nóng thổi qua, Lâm Khả Du chợt tỉnh lại.
Cô cứng ngắc cúi đầu nhìn vật trong tay, nhéo lòng bàn tay để xác nhận đây không phải là mơ, sau đó cảm thấy sống lưng tê dại, toàn thân bắt đầu cảm thấy choáng váng.
"Mình thực sự đã kết hôn với một người lạ?"
Cô thấp giọng lẩm bẩm, nhưng giờ nhận ra, cô cảm thấy điều này có hơi quá đáng!
Cô lắc đầu, chẳng buồn suy nghĩ sâu xa.
Cô đoán rằng đối phương có thể cũng có suy nghĩ giống cô khi bình tĩnh lại, có lẽ anh ta sẽ tìm cách để sửa chữa sai lầm bốc đồng này.
Trước đây cô đã nghĩ đến việc sống chung với Đường Thanh Viễn sau khi kết hôn nên đã hoàn lại tiền thuê nhà.
Hiện tại không còn nơi nào để ở nên cô chỉ có thể tạm thời sống trong Tử kim viên.
"Đoạn đầu của Tử Kim viên? Hình như căn nhà mà Đường Thanh Viễn mua cũng ở đây..."
Cô cũng có trả tiền nhưng chưa đến đây mấy lần.
Khu dân cư này hơi cũ, không phải là tòa nhà một tầng bình dân mà là một tòa nhà hai tầng cũ, việc quản lý tài sản không nghiêm ngặt như nhiều khu dân cư mới.
Cô cầm thẻ và tìm nhà cho đến nửa đêm.
"202, Tòa nhà 2, Khu A..."
Lâm Khả Du một tay kéo vali, một tay cầm thẻ chìa khóa đi lên tầng hai.
Khi đang đứng trước cửa định quẹt thẻ vào, cô chợt dừng lại, cau mày nhìn lại cánh cửa sơn đen đối diện.
"Sao hoa văn trên cánh cửa này nhìn quen quá..."
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được!
Lâm Khả Du nhanh chóng nhớ lại xem mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói tức giận từ dưới lầu truyền đến: "Cô đang tra xét tôi à?" Màng nhĩ của Lâm Khả Du bị chán động.
Đường Thanh Viễn bước lên lầu với vẻ mặt ủ rũ.
Trước kia mỗi lần Lâm Khả Du nhìn thấy bộ dáng không vui của Đường Thanh Viễn, cô sẽ khẩn trương cố gắng lấy lòng hắn, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Lâm Khả Du không khỏi trợn mắt nhìn Đường Thanh Viễn đang nắm tay Tống Lâm Lâm, cô quay người mở cửa phòng 202 không thèm đáp lời, lại nghe thấy Đường Thanh Viễn nói tiếp: “Anh đang nói chuyện với em, em không nghe thấy sao? Đừng có làm quá lên!”
Đường Thanh Viễn buông Tống Lâm Lâm ra, hắn cho rằng hắn không còn như trước nữa.
Hắn đã được thăng chức làm tổng giám đốc, có rất nhiều phụ nữ muốn tự dâng đến cửa nhà hắn.
Tống Lâm Lâm mặc dù tốt, nhưng cô ta chỉ hợp làm tình nhân.
Không giống như Lâm Khả Du, cô là người bảo thủ trong việc quản lý gia đình và có thể chia sẻ khó khăn với hắn.
Cô có thể giúp hắn sinh hai đứa con và chăm sóc bố mẹ để hắn không phải lo lắng.
Hơn nữa Lâm Khả Du đã báo cho bố mẹ cô, trước khi họ đi đăng ký kết hôn đã từ chức, cô không có nhiều lựa chọn, hiện tại cô ở đây chỉ có thể là để níu giữ hắn.
Chỉ còn thiếu một bước nữa thôi.
Đường Thanh Viễn thấy Lâm Khả Du hồi lâu cũng không quay đầu lại, giọng điệu có chút chậm rãi nói: “Em có biết anh thực sự rất lo lắng cho em nên mới quay lại tìm em đây, anh và Lâm Lâm chỉ là ngoài ý muốn, cô ấy.....!đặc biệt đến đây để xin lỗi em."
Hết rồi.
Đường Thanh Viễn liếc nhìn Tống Lâm Lâm.
Cô ta bắt gặp ánh mắt của Đường Thanh Viễn, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Lâm Khả Du, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
"Chị Du, chị đừng trách Đường tổng, là do tôi không tốt, do tôi quá thích anh ấy, đã quyến rũ anh ấy, nếu chị muốn đánh hay mắng thì cứ nhằm vào tôi này."
Tống Lâm Lâm trông rất đáng thương, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Đường Thanh Viễn nhìn màn trình diễn của Tống Lâm Lâm và hỏi Lâm Khả Du với giọng trầm hơn.
"Em đã hài lòng chưa?"
Lời nói của Đường Thanh Viễn khiến Lâm Khả Du tức giận bật cười.
Cô thực sự không biết tại sao ngay từ đầu cô lại yêu Đường Thanh Viễn, đó là một câu hỏi không thể trả lời, nhưng Đường Thanh Viễn lại làm như không hề phạm sai lầm, đổ toàn bộ lỗi cho người khác.
Bây giờ cô cảm thấy Đường Thanh Viễn vô cùng kinh tởm.
Cô hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Đường Thanh Viễn hỏi: "Anh không có lỗi trong việc này sao? Nếu anh không có phản ứng, có thể kiềm chế bản thân thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này!"
Hai người trước mặt khiến cô cảm thấy ghê tởm, nhưng Đường Thanh Viễn còn kinh tởm hơn.
Lâm Khả Du còn nhớ rõ ràng, lúc ở trong xe, Tống Lâm Lâm không nói một lời nào ngoại trừ việc trốn tránh, xấu hổ, nhưng Đường Thanh Viễn đã mắng cô một lúc lâu và đẩy cô xuống, anh ta rõ ràng không phải là người tốt.
Bây giờ Lâm Khả Du mới chợt nhận ra rằng người mình muốn cưới là một kẻ cặn bã.
Lời nói của Lâm Khả Du khiến Đường Thanh Viễn giật mình, tránh né ánh mắt của cô, khuôn mặt anh ta hiện lên sự xấu hổ trong giây lát.
Lúc này, ánh mắt Tống Lâm Lâm lóe lên, cô ta bước sang một bên, chăm chú nhìn hai người.
Đường Thanh Viễn không để ý đến Tống Lâm Lâm, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Khả Ngọc, thấp giọng cười nói: "Vì nhớ anh quá nên mới theo anh về nhà à!"
Lời này của anh ta khiến Lâm Khả Du tức đến mức không nói nên lời, chưa kịp phản bác, cô lại nghe thấy một giọng noi lanh lung từ dưới lầu truyền đến.
“Cô ấy không cần phải đi theo anh khi về nhà mình.”
Người trả lời không ai khác chính là người đàn ông buổi chiều đã cùng Lâm Khả Du nhận giấy chứng nhận tại cổng Cục Dân chính rồi vội vã rời đi.
Anh ta đã thay một bộ quần áo khác, thoạt nhìn, Lâm Khả Du còn không nhận ra.
Chỉ khi đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, cô mới chợt nhớ ra anh ta là ai.
Chỉ là vẻ ngoài của người đàn ông lúc này vẫn rất đẹp trai và còn lạnh lùng hơn cô từng thấy ở Cục Dân chính, khí chất của anh ta mạnh mẽ đến mức khiến cô mơ hồ có cảm giác an toàn.
Lâm Khả Du bị choáng ngợp trong giây lát, sau khi người đàn ông đến gần, cô mới hoàn hồn, quay sang lườm Đường Thanh Viễn một cái: "Nghe rõ chưa, tôi về nhà mình!"
Nói rồi cô lấy thẻ chìa khóa, mở cửa phòng 202 trực tiếp kéo vali vào trong.
Đường Thanh Viễn đứng bên cạnh, đối mặt với người đàn ông xa lạ có khí chất mạnh mẽ, hắn nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, hắn luôn cảm thấy khuôn mặt này trông rất quen, nhưng lại không nhớ được đã gặp ở đâu.
Khi người đàn ông đi ngang qua, anh ta không nhịn được hỏi: "Anh là gì của Khả Du? Tôi hẹn hò với cô ấy hai năm rồi, sao tôi chưa gặp anh bao giờ?"
Trong xã hội ngày nay, không có nhiều người phụ nữ biết giặt giũ, nấu ăn, không có các mối quan hệ bạn bè lộn xộn, thích hợp làm vợ như Lâm Khả Du không còn nhiều nữa.
Cho dù chuyện này xảy ra, anh ta vẫn hy vọng Lâm Khả Du sẽ suy nghĩ lại.
Lý do rất đơn giản, anh ta luôn suy tính những điều có lợi nhất cho bản thân mình.
Cố Dịch phớt lờ anh ta.
Đường Thanh Viễn có chút bực bội, nghĩ đến địa vị hiện tại của mình, liền giơ tay ra định ngăn anh lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho sợ hãi, tay giơ ra giữa chừng liền cứng đờ, căng thẳng rụt lại.
Cố Dịch khí chất phi phàm, rõ ràng không giống người bình thường.
Ngay khi Đường Thanh Viễn nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh ta lại thấy ánh mắt sắc bén của anh lướt qua, từ tốn nói: "Tôi là chồng của cô ấy."
Sau đó anh bước thẳng vào nhà.
Đường Thanh Viễn nghe vậy sắc mặt tái nhợt, hắn cười khúc khích không thể tin được, định phản bác.
Cánh cửa phòng 202 đột nhiên 'rầm' một tiếng rồi đóng lại.
Trong phòng.
Lâm Khả Du đi phía trước nghe thấy lời của Cố Dịch thì khựng lại, biết rằng anh vừa rồi chỉ là muốn giúp cô thoát khỏi tình huống khó xử nên không nghĩ nhiều, mà nhìn chằm chằm vào căn phòng đầy bụi bẩn đến mức có thể trồng rau, do dự quay đầu lại hỏi: 'Ờm...!chúng ta có cần nói chuyện trước không?'
Dứt lời.
Người đàn ông đằng sau cô không đáp lại mà lạnh lùng vượt qua cô, giở tấm vải trắng ra khỏi chiếc sofa trong phòng khách rồi ngồi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook