Trùng Sinh Y Tiên
-
39: Ngươi Nhìn Đủ Chưa
Lôi vân mang đến cho người ta sợ hãi tới mức hít thở không thông, ấy thế nhưng khi thấy Hắc Cẩu một người đứng đó bộ dáng hi hi ha ha đang nhìn nó, con mắt trở nên vặn vẹo dãy dụa lưỡng lự không cam tâm.
Dường như cảm nhận thấy điều đó Hắc Cẩu bèn tung ra độc chiêu, hắn mở miệng nói như đang lẩm bẩm với chính mình nhưng cũng cố ý cho Thiên Nhãn nghe thấy.
- Chủ nhân đang ngủ a, ta gây động tĩnh lớn như vậy lỡ như nàng tỉnh giấc...
Dường như nghe thấy điều gì đó rất đáng sợ, trên trời lôi vân cùng Thiên Phạt chi Nhãn kia tới nhanh bao nhiêu, rời đi lại còn nhanh hơn gấp bội.
Chớp mắt bầu trời đã lại trong veo lấp ánh tinh tú, ánh trăng lại lạnh lẽo chiếu xuống khuân mặt Hắc Cẩu.
- Vẫn còn biết sợ ...!- Hắc cẩu cười mỉm chợt thân hình loé lên rồi biến mất, khi xuất hiện lại đã đứng ngay bên cạnh một lão béo gương mặt phúc hậu - Đã nhìn đủ chưa.?
Âm thanh bình thản khiến cho tên béo giật mình hoảng sợ,.
Lâm Việt từ sau hôm gặp mặt Tử Lăng vẫn một mực suy nghĩ, hắn cho người điều tra xem rốt cuộc Tiêu gia là thế lực nào từ đâu đến.
Kết quả là cũng như những thế lực khác, hắn không tìm ra bất cứ thông tin nào ngoài việc hiện tại Tử Lăng làm khách tại Nam Cung Gia.
Sau cùng hắn cũng cùng chung suy nghĩ giống như mấy nhà kia, Tiêu gia là ẩn thế gia tộc mà Tử Lăng là con cháu ra ngoài dạo chơi.
Lâm gia cũng có người theo dõi, ngay khi chúng nữ rời khỏi Thanh Băng Thành, Lâm Việt liền tò mò không biết Tử Lăng sẽ làm sao đối phó với phiền phức.
Kết quả là hắn chứng kiến một màn kinh tâm động phách, Khôn Phương hai nhà cùng Bách Băng Sơn Hàn Nguyệt Cung hai thế lực lớn toàn quân bị diệt.
Kinh khủng hơn nam nhân kia không rõ nói gì mà thậm chí đến lôi phạt cũng phài rút lui.
Điều này làm cho đầu óc hắn trống rỗng, Tiêu gia rốt cuộc là thế lực nào.? Nam nhân kia rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới gì, ...là Tiên trong truyền thuyết.? Hay thậm chí còn trên cả Tiên, là...!Hắn không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Còn đang thất thần thì bên tai hắn đã truyền tới thanh âm khiến cho Lâm Việt thiếu chút nữa bị doạ chết.
Hắn đứng cách xa cả trăm dặm để quan sát tình hình, nếu như có chuyện gì xảy ra bằng vào tu vi của hắn vẫn sẽ kịp thời làm ra hành động.
Chỉ có điều là không có cơ hội thể hiện.
Gian nan nhìn sang nam nhân ban nãy còn cách hắn trăm dặm xa, bây giờ đã đứng ngay bên cạnh.
Lâm Việt hai chân như đeo chì quỳ xụp xuống, không phải hắn muốn như thế mà là vì Hắc Cẩu lúc này thả ra uy áp đè chặt hắn xuống.
- Tiền...tiền bối..ta...
Lâm Việt mở miệng khó khăn, áp lực đè chặt khiến xương cốt hắn vang lên âm thanh răng rắc như muốn vỡ vụn.
- Là ngươi sao.,? - Hắc Cẩu nhìn ra đây chính là lão béo tại phòng đấu giá, uy áp biến mất làm cho Lâm Việt như nhặt về được một mạng.
- Ngươi là tên đã nhắc nhở chủ nhân nhà ta.?
- Vãn bối không dám..là khi ấy chỉ nói lung tung...
Lâm Việt hoảng sợ nhận được một tin tức khiến hắn run rẩy, chủ nhân...nam nhân này nói chủ nhân hắn là người mà mình đã nhắc nhở.
Vậy vị chủ nhân kia chắc hẳn chính là nữ nhân tại phòng đấu giá...
Nói như vậy thì Tiêu gia thậm chí còn khủng khiếp hơn những gì hắn suy đoán, tồn tại mạnh mẽ tới mức này vẫn chỉ là người hầu.
Hơn nữa hai tiếng " Chủ nhân " mang theo ngữ khí trung thành cực điểm.
Rốt cuộc Tiêu gia đó là tồn tại thế nào.? Sẽ không phải thật sự là từ phía trên...
Phía trên trong truyền thuyết chính là nơi mà vô vàn cường giả hướng tới nhưng vô vọng, nơi đó trong miệng bọn hắn chính là Tiên giới.
Tiêu gia có lẽ nào là từ Tiên giới người đi xuống, thế nhưng Tiên lộ ...!Tiên lộ đã nối lại.?
Bị suy nghĩ này của chính mình doạ sợ, Lâm Việt hoảng hốt.
Tiên lộ vạn năm nay đã bị chặt đứt, vì để đả thông nó không ít cường giả đã vẫn lạc.
Thậm chí còn mang đến tai kiếp vì đả thông tới dị vực, cơ hồ khi ấy nhân loại suýt chút nữa diệt vong.
Về sau Tám vị Nhân Tiên hi sinh tinh huyết thần hồn tạo ra Bát Tiên Phong Cấm Thủ Hộ Trận, đem cả phiến thiên địa này phong ấn ngăn cách với bên ngoài mới tránh thoát khỏi một kiếp.
Cũng vì vậy mà Tiên lộ lại càng trở nên xa vời hơn.
Cũng đừng nghĩ đến còn cao hơn cả Tiên giới, là nơi chỉ tồn tại trong thần thoại địa phương.
Nhưng nếu như những gì hắn nghĩ là thật, Tiêu gia chính là đi qua con đường đó mà đến Vô Thần Đại Lục.
Tiên lộ thực sự đã mở lại, vậy thì...
Còn đang sợ hãi suy nghĩ, hắn không để ý bên cạnh Hắc Cẩu đang lẩm bẩm một mình hoặc cũng có thể nói với hắn.
- Ngươi cũng là mang theo ý tốt đến đây, bất quá có những thứ ngươi không nên thấy rồi.
Chỉ có người chết mới giữ được bí mật...à vẫn còn một cách...
...!...!....!....
Nam Châu Bắc Vực một khoảng đất trống dừng ở đó một cỗ xe ngựa, kế bên cạnh chiếc xe một ngựa một chó vẫn đang nằm cuốn lấy nhau mà ngủ.
Vì bị những dãy đại sơn phủ đầy tuyết trắng che khuất, ánh mặt trời phải vất vả lắm mới đem đến được một chút ánh nắng.
Căn nhà gỗ nhỏ đã được tiểu Thanh lấy ra, thi thoảng lại toả ra trận trận hương thơm khiến cho ai đi ngang qua cũng phải réo bụng một phen, chẳng qua là nơi này tương đối vắng vẻ chẳng có ai đi qua mà thưởng thức hương thơm ấy.
Mạc Trúc vẫn như thường ngày tu luyện Vong Trần Đoạn Tình Kiếm, kiếm chiêu càng ngày càng sắc bén hơn nàng cũng dần dần trở nên lạnh lùng hơn.
Tử Lăng thay đổi một cái áo choàng màu lông cáo, bước chân lười biếng đi ra khỏ xe.
Cảnh tượng quen thuộc diễn ra khiến cho nàng cảm thấy thoải mái, nếu không vì cái nhiệm vụ không tưởng kia cứ thong thả như vậy thật tốt biết bao.
- Tử Hà.! Ngươi đang nhìn cái gì vậy.?
Nhác thấy đệ tử mình đang nhón chân ngó nghiêng như đang cố gắng quan sát gì đó, Tử Lăng tò mò hỏi.
- Sư phụ ngươi hết lười rồi, lại dậy sớm như vậy.?
Tử Hà quay đầu lại thốt lên nhận lại là một cái cốc nhẹ vào trán, Tử Lăng bước tới cũng nhìn về hướng ban nãy đệ tử mình cố gắng xem nàng đang muốn nhìn cái gì.
- Rốt cuộc thì ngươi đang ngó nghiêng cái gì vây.?
Tử Lăng nheo mắt, ngoài núi non cây cối bị tuyết phủ trắng xoá ra làm gì có thứ gì khác đâu.
- A..
ngươi nhìn đỉnh núi xa xa kìa, Mạc Trúc tỉ nói có một lão béo đang đứng đó giống như đang ngủ.
- Lão béo.?
- Đúng rồi, tỉ ấy còn nói hắn ta hình như là cái tên gì đó họ Lâm đã từng gặp qua chúng ta.
- Họ Lâm...!- Trong đầu Tử Lăng nhớ ra hôm đó tại Thanh Băng Thành Lâm gia đấu giá hội, lão béo có gương mặt phúc hậu kia nhớ không nhầm tên là Lâm Việt.
Hắn chạy tới đây làm gì.? Không lẽ định đuổi theo cướp lại Long Huyết Thảo.
- Mạc Trúc.!
Nghe thấy tiếng của Tử Lăng, ở bên kia Mạc Trúc thu hồi trường kiếm tung người tạo thành một đường cong hoàn mĩ, tiếp đất đã đứng trước mặt Tử Lăng.
- Có ta tiểu thư.! - Nàng đối với Tử Lăng chắp tay thi lễ.
- Được rồi được rồi bớt rườm rà chào hỏi đi, ngươi nói cái tên Lâm Việt gì đó đang ở bên kia.?
Tử Lăng trong đầu vẫn có chút cảm thán động tác tung người bay đến kia của Mạc Trúc, mở miệng hỏi ngón tay chỉ về đính núi phía xa.
- Vâng, bất quá hắn giống như đang ngủ.
- Đang ngủ..? - Tử Lăng ngạc nhiên, đám cao thủ cường giả này đầu óc có vấn đề rồi.? Lại đứng trên đỉnh núi mà ngủ,.?
- Tiểu thư, có cần ta đánh thức hắn hay không.?
Mạc Trúc thanh âm lạnh lùng, dường như chỉ cần Tử Lăng gật đầu một cái.
Bất kể đối phương là cảnh giới gì nàng cũng sẽ xông tới mà chém hắn mấy kiếm.
- Thôi được rồi mặc kệ lão, mau đi ăn sáng thôi.
Nếu hắn đứng yên đó không động đậy, Tử Lăng cũng lười quản đến.
Chúng nữ lại tíu ta tíu tít kéo nhau đi tới gian nhà gỗ nhỏ, bên trong lúc này tiểu Thanh đã bày ra một mâm thức ăn thơm phức....
....!.....!.....
Cũng cùng lúc đó trong một sơn cốc đã hoang tàn đổ nát, cây cối đứt gãy loạn thạch tứ tán.
Cảnh tượng cứ như vừa có một trận đại chiến xảy ra cách đây không lâu, trên mặt đất cũng có thể thấy từng cỗ thi thể bị đánh đến không còn hình dạng, tứ chi vặn vẹo.
Bọn chúng trên người đều mặc y phục màu đen giống hệt nhau, hiển nhiên là từ cùng một nơi đi ra.
Ít nhất thì vẫn còn một tên còn đang thoi thóp thở, tình trạng của hắn cũng không có khác biệt những đồng bạn đã chết kia của mình bao nhiêu.
Hắn ngồi tựa lưng vào một gốc cây đã gãy lìa phần thân chỉ còn trơ ra một đoạn, trong mắt mang theo oán hận, sợ hãi len lỏi một tia cầu sinh.
Hộc ra một ngụm máu đã đen đặc bởi vì lục phủ ngũ tạng đã vỡ nát, rít qua kẽ răng đã không còn đầy đủ, giọng nói vang lên không cam lòng.
- Ngươi...rốt cuộc là..là...ai.? Vì sao ..
ra tay với ..chúng..ta.!
Trước mắt hắn phía trên tảng cự thạch bị tàn phá nham nhở, một nữ nhân cầm trên tay bình rượu ngửa cổ ực một cái sau đó phả ra một hơi đầy sảng khoái.
- Đi ngang qua thấy không thuận mắt liền đánh có được không.?
Dứt lời lại ngửa cổ mà dốc thêm một ngụm rượu lớn vào miệng, mùi rượu mạnh mẽ toả ra bao trùm cả sơn cốc.
Bất quá tên hắc nhân kia giờ phút này đã không có tâm trạng mà thưởng thức, nghe thấy nữ nhân kia nói như vậy hắn chỉ muốn nhà tới mà xé nàng ra cho hả giận.
Chỉ là bây giờ sức lực để thở cũng đang dần yếu đi...
- Các ngươi động vào người không nên động.!
Suy nghĩ một hồi, nữ nhân buông xuống bình rượu đã cạn.
Ánh mắt hờ hừng nhìn tên hắc y nhân đã tắt thở kia mà nói, chẳng qua hắn đã không còn nghe thấy được nữa.
Cho đến chết hắn vẫn không biết nữ nhân này là ai, vì sao lại vô cớ đem bọn hắn giết chết.
Chết thật không cam tâm, chết thật uất ức.
- Hết rượu rồi...- Nhìn thấy kẻ kia đã không còn khí tức, nàng đứng dậy để lộ ra thân hình cao lớn.
Giữa lúc tuyết đang rơi dày đặc lại chỉ mặc một cái quần vải thô đơn giản, ngực quấn băng vải che đi chỗ duy nhất có thể nhìn thấy mà chứng minh nàng là nữ nhân.
Mái tóc đỏ rực nổi bật giữa khung cảnh trắng xoá lại mang đến một chút cô đơn của của cường giả.
Cảnh còn đấy thế nhưng người đã chẳng thấy ai.!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook