Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc
-
Chương 8: Trùng sinh
Hoả táng , từ Chính Y Quân tức chú cô cho tới toàn gia đều quỳ trên mặt đất khóc tang , Chu Sâm đứng ở xa xa, hai tay để trong túi nhìn thi thế Ngải Ngải bị đưa đi hoả táng, lửa lớn nổi lên : hỏa táng. Những ngọn lửa như thoát ra cửa số, Chu Sâm cảm giác bốn phía một mảnh âm trầm khủng bố, lông tơ dựng thẳng. Chu sâm hút một điếu thuốc. Lúc này tâm tình của anh khó có thể hình dung.
“Ngải Ngải, thực xin lỗi, mấy ngày này mẹ tôi mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, yêu cầu tôi đem cô đi hoả táng, như vậy cũng tốt, làm cho mọi chuyện tan thành mây khói, cô chết sau này thành ma cũng đừng có lấy mẹ tôi, mẹ tôi tuổi đã lớn, không tể trải qua hay chịu nổi kích động, cô khi sống chẳng phải là cần tiền hay sao? Tôi đã cho Y gia hai trăm vạn, xem như bồi thường cô, Ngải Ngải, cả đời này tôi thực có lỗi với cô, xin lỗi, cô chết hãy nhắm mắt, chết cho thật tốt!”
Điện thoại vang lên, Chu Sâm nhắc điện thoại: “Mẹ, chuyện gì thế?”
“Y Ngải Ngải đã hoả táng rồi phải không, con trai? Mẹ ở nhà ngủ không được, ngồi không tốt, mơ thấy cô ta tới đòi mạng.”
“Đã hỏa táng rồi. Mẹ, mẹ đừng sợ, về sau sẽ không còn chuyện gì nữa, việc kia hết thảy đều là tai nạn cả!”
“Tốt quá rồi con trai, vậy là mẹ có thế yên tâm rồi, con nhớ đốt thay mẹ mấy nén hương cho cô ta.”
Chu Sâm cúp điện thoại, trở lại xe, ngồi ở chỗ điều khiển, nước mắt không hiểu lí do rơi xuống, mông lung vô định khẽ run một chút, bên tai giống như tiếng Y Ngãi Ngãi thảm thiết thống khổ vàng lên: a!!!! Đau, đau quá, Chu Sâm, cứu em! Đừng thiêu em!”
Chu Sâm không dám ở lại cũng không dám bước xuống xe, lái xe nhanh như chớp thoát thoải chỗ hỏa táng!
…………………………………………………………………………………
“Ân, đau quá! Đau tới đầu muốn nứt ra rồi!” Trên giường một cô gái phát ra âm thanh đau đớn, giật giật ngón tay.
“Hổ Gia, cô ấy tỉnh rồi!” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện với người đàn ông tuổi trung niên nói.
Người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ cô gái nói
“Cô tỉnh rồi ?”
Ngải Ngải mở to mắt, nhìn chằm chằm bốn phía, ngu ngơ thật lâu, mới định thần lại, mình không phải đã chết rồi sao? Chẳng phải bị Chu Sâm đưa đi hỏa táng rồi sao?
“Tiên sinh, nơi này là âm phủ sao?”
Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong, sung sướng nở nụ cười: “Cô thực kỳ lạ, nơi này đương nhiên là nhân gian, buổi sáng hôm kia thấy cô ngất xỉu ở bên đường, nên đem cô về nhà cô đã mê man hai ngày rồi, à, phải rồi, cô bây giờ có thể nói cho tôi biết cô tên là gì không? Nhà ở chỗ nào? Tôi sẽ gọi diện tới nhà cô?”
Ngải Ngải gian nan nuốt nuốt nước bọt xuống yết hầu khô nứt: “Tiên sinh, xin hỏi đây là chỗ nào?”
“Nơi này là Mĩ quốc phố người Hoa, Hổ Gia gặp cô cũng là người Trung Quốc, nên mới phá lệ cứu giúp.” Người đàn ông trung niên đáp
Mĩ quốc! Cô sao lại có thế đến Mĩ quốc!
Trong lòng Ngãi Ngãi hoảng sợ lo lắng đứng lên, “Gương, mau đưa cho tôi cái gương!”
Một cô gái giúp việc cầm tới một chiếc gương đưa cho cô, cô nhận lấy chiếc gương, đưa lên nhìn bản thân! Sao lại thế này? Trong gương hiện ra là mình, vẫn là khuôn mặt của mình, chẳng qua so với trước kia cô trẻ hơn! Thoạt nhìn là hai mốt tuổi, bộ dạng trẻ trung, trên người mặc một bộ áo váy đắt tiền xa xỉ màu lam.
Trên tay đeo một chiếc vòng, vòng tay hình cuộn sóng, chính giữa có một viên bảo thạch màu hồng tỏa ánh sáng!
“Tôi rốt cuộc là ai? Tôi tại sao lại ở chỗ này?”
Chẳng lẽ là trùng sinh! Dù là vậy thì thân chủ của cái xác này là ai?
Người đàn ông trung niên kỳ quái hỏi: “Cô thực sự không nhớ mình là ai sao?”
Ngải Ngải lắc đầu.
“Ngải Ngải, thực xin lỗi, mấy ngày này mẹ tôi mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, yêu cầu tôi đem cô đi hoả táng, như vậy cũng tốt, làm cho mọi chuyện tan thành mây khói, cô chết sau này thành ma cũng đừng có lấy mẹ tôi, mẹ tôi tuổi đã lớn, không tể trải qua hay chịu nổi kích động, cô khi sống chẳng phải là cần tiền hay sao? Tôi đã cho Y gia hai trăm vạn, xem như bồi thường cô, Ngải Ngải, cả đời này tôi thực có lỗi với cô, xin lỗi, cô chết hãy nhắm mắt, chết cho thật tốt!”
Điện thoại vang lên, Chu Sâm nhắc điện thoại: “Mẹ, chuyện gì thế?”
“Y Ngải Ngải đã hoả táng rồi phải không, con trai? Mẹ ở nhà ngủ không được, ngồi không tốt, mơ thấy cô ta tới đòi mạng.”
“Đã hỏa táng rồi. Mẹ, mẹ đừng sợ, về sau sẽ không còn chuyện gì nữa, việc kia hết thảy đều là tai nạn cả!”
“Tốt quá rồi con trai, vậy là mẹ có thế yên tâm rồi, con nhớ đốt thay mẹ mấy nén hương cho cô ta.”
Chu Sâm cúp điện thoại, trở lại xe, ngồi ở chỗ điều khiển, nước mắt không hiểu lí do rơi xuống, mông lung vô định khẽ run một chút, bên tai giống như tiếng Y Ngãi Ngãi thảm thiết thống khổ vàng lên: a!!!! Đau, đau quá, Chu Sâm, cứu em! Đừng thiêu em!”
Chu Sâm không dám ở lại cũng không dám bước xuống xe, lái xe nhanh như chớp thoát thoải chỗ hỏa táng!
…………………………………………………………………………………
“Ân, đau quá! Đau tới đầu muốn nứt ra rồi!” Trên giường một cô gái phát ra âm thanh đau đớn, giật giật ngón tay.
“Hổ Gia, cô ấy tỉnh rồi!” Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện với người đàn ông tuổi trung niên nói.
Người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ cô gái nói
“Cô tỉnh rồi ?”
Ngải Ngải mở to mắt, nhìn chằm chằm bốn phía, ngu ngơ thật lâu, mới định thần lại, mình không phải đã chết rồi sao? Chẳng phải bị Chu Sâm đưa đi hỏa táng rồi sao?
“Tiên sinh, nơi này là âm phủ sao?”
Người đàn ông trung niên sau khi nghe xong, sung sướng nở nụ cười: “Cô thực kỳ lạ, nơi này đương nhiên là nhân gian, buổi sáng hôm kia thấy cô ngất xỉu ở bên đường, nên đem cô về nhà cô đã mê man hai ngày rồi, à, phải rồi, cô bây giờ có thể nói cho tôi biết cô tên là gì không? Nhà ở chỗ nào? Tôi sẽ gọi diện tới nhà cô?”
Ngải Ngải gian nan nuốt nuốt nước bọt xuống yết hầu khô nứt: “Tiên sinh, xin hỏi đây là chỗ nào?”
“Nơi này là Mĩ quốc phố người Hoa, Hổ Gia gặp cô cũng là người Trung Quốc, nên mới phá lệ cứu giúp.” Người đàn ông trung niên đáp
Mĩ quốc! Cô sao lại có thế đến Mĩ quốc!
Trong lòng Ngãi Ngãi hoảng sợ lo lắng đứng lên, “Gương, mau đưa cho tôi cái gương!”
Một cô gái giúp việc cầm tới một chiếc gương đưa cho cô, cô nhận lấy chiếc gương, đưa lên nhìn bản thân! Sao lại thế này? Trong gương hiện ra là mình, vẫn là khuôn mặt của mình, chẳng qua so với trước kia cô trẻ hơn! Thoạt nhìn là hai mốt tuổi, bộ dạng trẻ trung, trên người mặc một bộ áo váy đắt tiền xa xỉ màu lam.
Trên tay đeo một chiếc vòng, vòng tay hình cuộn sóng, chính giữa có một viên bảo thạch màu hồng tỏa ánh sáng!
“Tôi rốt cuộc là ai? Tôi tại sao lại ở chỗ này?”
Chẳng lẽ là trùng sinh! Dù là vậy thì thân chủ của cái xác này là ai?
Người đàn ông trung niên kỳ quái hỏi: “Cô thực sự không nhớ mình là ai sao?”
Ngải Ngải lắc đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook