Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc
-
Chương 36: Yêu hận lẫn lộn
"Không được, cô đang phát sốt , nóng như vậy, nhỡ làm phổi bốc nhiệt thì phiền toái." Sự lo lắng hiện rõ trên mặt Chu Sâm làm sâu thẳm trong lòng Tuyệt Nhiên xuất hiện một tia rung động, đã bao nhiêu năm rồi! Chưa từng cảm giác được anh quan tâm như thế! Ấm áp, ấm áp đến mức làm cho cô muốn rơi lệ! Đã từng có lúc cô hàng đêm cầu xin ngóng trông anh có thể quan tâm đến mình như thế!
Chu Sâm thấy trong mắt cô đẫm lệ nhòa, tưởng là cô đang khó chịu cộng thêm nhớ đến người nhà nên mới khóc .
Dùng giấy khăn lau hốc mắt cho cô: "Có thể đi được sao?"
Tuyệt Nhiên lắc lắc đầu, ngực như bị vật gì đó treo nặng khó chịu.
Chu Sâm cúi người xuống, vỗ vỗ lên tấm lưng dầy rộng của mình: "Lên đi, tôi cõng cô."
Tuyệt Nhiên cẩn thận vịn lấy tấm lưng ấm áp của anh, Chu Sâm đỡ lấy mông cô, xốc lên một cái, đem nàng cõng lên.
Từ trong phòng ra đến chỗ đỗ xe ngoài cửa, ngắn ngủi chỉ có vài mét cự ly, thế nhưng đối với Tuyệt Nhiên lại phảng phất như đã đi qua hàng ngàn năm ánh sáng, ôm lấy cổ anh, nước mắt như vòi nước bị mở chốt khóa, ào ạt rơi vào trên cổ Chu Sâm, chảy đến lồng ngực của anh.
Chu Sâm, nếu như anh vẫn luôn đối tốt với tôi như vậy, thì bây giờ chúng ta làm sao lại có thể biến thành kẻ thù kia chứ!
Chu Sâm, ba năm nay tôi không ở đây, anh có từng nhớ tới tôisao?
Chu Sâm, anh đã từng yêu tôi sao? Cho dù đó chỉ là một chút?
Chu Sâm, ly hôn với tôi, anh có từng hối hận qua sao?
Chu Sâm, bây giờ anh đối với tôi tốt như vậy, là vì muốn đền bù những tổn thất trong lòng anh đã thiệt thòi với tôi sao?
Chu Sâm, vì sao lần nữa gặp lại anh, nhìn thấy anh, đột nhiên lại cảm thấy từng đợt đau lòng như thế?
Chu Sâm trước ngực lan tràn đầy nước mắt lạnh buốt của cô, lạnh như băng, cái lạnh thẩm thấu sâu vào đáy lòng anh, anh cũng phân không rõ anh xem cô gái trước mắt này là Y Ngải Ngải, hay là Vương Tuyệt Nhiên, hoặc là muốn mượn chuyện này để đền bù một chút tổn thất cho Ngải Ngải. Anh chỉ biết, từ đầu anh và cô đã có điểm ràng buộc nhau. Nhìn đến cô, tâm của anh có thể yên tĩnh lại chút ít.
Tuyệt Nhiên lần đầu tiên cảm nhận được tư vị quan tâm, Chu Sâm chỉ để cô ngồi đợi trên ghế ở phòng ngoài, Tuyệt Nhiên nhìn bóng dáng của anh ở trong bệnh viện bận bịu qua lại, đăng ký, gọi bệnh viện, giao tiền, lấy thuốc.
Ôm một đống lớn kim chích lịch sự nho nhã cười đi đến bên cô, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mê người nói: "Cần chích thuốc, Tuyệt Nhiên, cô có sợ không?"
Tuyệt Nhiên hai tay ôm đầu gối, ngồi làm ổ ở trên ghế, hơi sợ gật đầu nói: "Sợ."
Chu Sâm ôn nhu cười nói: "Sợ cũng phải chích nha, chích rất nhanh."
"Vậy anh có thể giúp tôi đi mua hai cây kẹo que không? Trong miệng tôi hết sức khó chịu, không có nửa hương vị gì, sẽ muốn ói."
Chu Sâm trừng to hai mắt, sau đó khoái trá cười gật đầu, đỡ cô đến trên ghế nằm trong phòng truyền dịch, để cô đợi chuyền thuốc, sau khi dàn xếp tốt cho cô, liền đi siêu thị mua hai cây kẹo que cùng một hộp sữa.
Anh xé vỏ ra, đem que kẹo ngọt ngào kia đưa cho cô, Tuyệt Nhiên ngậm kẹo que, liếm một cái, khen: "Ăn rất ngon. Rất ngọt."
Chu Sâm nở nụ cười, nói cô là một đứa bé không lớn nổi.
Tuyệt Nhiên vui vẻ, xé ra một cây kẹo que khác, Chu Sâm không từ chối, liền để cô cường ngạnh nhét vào trong miệng anh.
Hai người gặm nhấm kẹo que, rồi nhìn nhau cười.
Một loại hạnh phúc đã lâu không cảm thấy làm cho Tuyệt Nhiên lúc này quên đi thù hận, quên đi những hồi tưởng máu tanh kia, nếu như có thể, cô thật hy vọng đêm nay có thể trôi qua lâu một chút, hai chai nước thuốc này có thể truyền được lâu thêm một chút.
Hiểu Vi từ rất xa chạy tới trông thấy hai người vui vẻ mà cười, đẩy mắt kính, cũng không đi lên quấy rầy, mà yên lặng rời đi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Tuyệt Nhiên vui vẻ cười như vậy bao giờ.
Nếu như cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Chu Sâm cùng cô đi chuyền nước thuốc, Tuyệt Nhiên cái gì cũng không muốn quản, tựa vào trên ghế chơi điện thoại di động, chơi game, Chu Sâm ngồi ở bên cạnh cô, một bên cùng cô nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem trong chai thuốc nước đã chuyền xong chưa.
Như vậy có thể làm cho Tuyệt Nhiên hạnh phúc đến quên đi tất cả.
Chu Sâm thấy trong mắt cô đẫm lệ nhòa, tưởng là cô đang khó chịu cộng thêm nhớ đến người nhà nên mới khóc .
Dùng giấy khăn lau hốc mắt cho cô: "Có thể đi được sao?"
Tuyệt Nhiên lắc lắc đầu, ngực như bị vật gì đó treo nặng khó chịu.
Chu Sâm cúi người xuống, vỗ vỗ lên tấm lưng dầy rộng của mình: "Lên đi, tôi cõng cô."
Tuyệt Nhiên cẩn thận vịn lấy tấm lưng ấm áp của anh, Chu Sâm đỡ lấy mông cô, xốc lên một cái, đem nàng cõng lên.
Từ trong phòng ra đến chỗ đỗ xe ngoài cửa, ngắn ngủi chỉ có vài mét cự ly, thế nhưng đối với Tuyệt Nhiên lại phảng phất như đã đi qua hàng ngàn năm ánh sáng, ôm lấy cổ anh, nước mắt như vòi nước bị mở chốt khóa, ào ạt rơi vào trên cổ Chu Sâm, chảy đến lồng ngực của anh.
Chu Sâm, nếu như anh vẫn luôn đối tốt với tôi như vậy, thì bây giờ chúng ta làm sao lại có thể biến thành kẻ thù kia chứ!
Chu Sâm, ba năm nay tôi không ở đây, anh có từng nhớ tới tôisao?
Chu Sâm, anh đã từng yêu tôi sao? Cho dù đó chỉ là một chút?
Chu Sâm, ly hôn với tôi, anh có từng hối hận qua sao?
Chu Sâm, bây giờ anh đối với tôi tốt như vậy, là vì muốn đền bù những tổn thất trong lòng anh đã thiệt thòi với tôi sao?
Chu Sâm, vì sao lần nữa gặp lại anh, nhìn thấy anh, đột nhiên lại cảm thấy từng đợt đau lòng như thế?
Chu Sâm trước ngực lan tràn đầy nước mắt lạnh buốt của cô, lạnh như băng, cái lạnh thẩm thấu sâu vào đáy lòng anh, anh cũng phân không rõ anh xem cô gái trước mắt này là Y Ngải Ngải, hay là Vương Tuyệt Nhiên, hoặc là muốn mượn chuyện này để đền bù một chút tổn thất cho Ngải Ngải. Anh chỉ biết, từ đầu anh và cô đã có điểm ràng buộc nhau. Nhìn đến cô, tâm của anh có thể yên tĩnh lại chút ít.
Tuyệt Nhiên lần đầu tiên cảm nhận được tư vị quan tâm, Chu Sâm chỉ để cô ngồi đợi trên ghế ở phòng ngoài, Tuyệt Nhiên nhìn bóng dáng của anh ở trong bệnh viện bận bịu qua lại, đăng ký, gọi bệnh viện, giao tiền, lấy thuốc.
Ôm một đống lớn kim chích lịch sự nho nhã cười đi đến bên cô, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mê người nói: "Cần chích thuốc, Tuyệt Nhiên, cô có sợ không?"
Tuyệt Nhiên hai tay ôm đầu gối, ngồi làm ổ ở trên ghế, hơi sợ gật đầu nói: "Sợ."
Chu Sâm ôn nhu cười nói: "Sợ cũng phải chích nha, chích rất nhanh."
"Vậy anh có thể giúp tôi đi mua hai cây kẹo que không? Trong miệng tôi hết sức khó chịu, không có nửa hương vị gì, sẽ muốn ói."
Chu Sâm trừng to hai mắt, sau đó khoái trá cười gật đầu, đỡ cô đến trên ghế nằm trong phòng truyền dịch, để cô đợi chuyền thuốc, sau khi dàn xếp tốt cho cô, liền đi siêu thị mua hai cây kẹo que cùng một hộp sữa.
Anh xé vỏ ra, đem que kẹo ngọt ngào kia đưa cho cô, Tuyệt Nhiên ngậm kẹo que, liếm một cái, khen: "Ăn rất ngon. Rất ngọt."
Chu Sâm nở nụ cười, nói cô là một đứa bé không lớn nổi.
Tuyệt Nhiên vui vẻ, xé ra một cây kẹo que khác, Chu Sâm không từ chối, liền để cô cường ngạnh nhét vào trong miệng anh.
Hai người gặm nhấm kẹo que, rồi nhìn nhau cười.
Một loại hạnh phúc đã lâu không cảm thấy làm cho Tuyệt Nhiên lúc này quên đi thù hận, quên đi những hồi tưởng máu tanh kia, nếu như có thể, cô thật hy vọng đêm nay có thể trôi qua lâu một chút, hai chai nước thuốc này có thể truyền được lâu thêm một chút.
Hiểu Vi từ rất xa chạy tới trông thấy hai người vui vẻ mà cười, đẩy mắt kính, cũng không đi lên quấy rầy, mà yên lặng rời đi, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Tuyệt Nhiên vui vẻ cười như vậy bao giờ.
Nếu như cô nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Chu Sâm cùng cô đi chuyền nước thuốc, Tuyệt Nhiên cái gì cũng không muốn quản, tựa vào trên ghế chơi điện thoại di động, chơi game, Chu Sâm ngồi ở bên cạnh cô, một bên cùng cô nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem trong chai thuốc nước đã chuyền xong chưa.
Như vậy có thể làm cho Tuyệt Nhiên hạnh phúc đến quên đi tất cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook