Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc
-
Chương 23: Cần một đồng minh
Hiểu Vi sững sờ, cô đã từng hỏi Tuyệt Nhiên nhiều lần nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng đề cập tới, lúc Hiểu Vi bị sa sút ở nước Mỹ, Tuyệt Nhiên đã giúp đỡ cô, đối với Tuyệt Nhiên ngoài sự cảm tạ khó nói, còn có tình cảm như chị em.
Tuyệt Nhiên cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm cô nữa, cô cần một người tri kỷ có thể giúp đỡ mình, có thể nói đối với cô mà nói, lúc chật vật có thể chia sẻ, trong lòng cô đã xem Hiểu Vi như chị em tốt.
Tuyệt Nhiên bắt đầu rủ rỉ kể chuyện xưa, Hiểu Vi nghe thấy cũng rơi nước mắt.
Hoàn toàn kinh ngạc ra vẻ khó tin nhìn cô từ trên xuống dưới, miệng không thể khép lại:”Trời ạ! Em đang kể chuyện tiểu thuyết sao? Em chết rồi lại sống lại! Chị không tin, có phải chị đang nằm mơ không?”
"Chị dùng sức cấu mặt của mình xem."
Hiểu Vi ngơ ngác dùng sức cấu gương mặt của mình, "Ôi!"
"Có đau hay không?"
"Đau, đau quá"
"Đau vậy chứng minh chuyện chị vừa nghe đều là sự thật, không phải đang nằm mơ.” Tuyệt Nhiên cũng không trông mong người khác có thể tin tưởng lời của cô. Đây quả thực là chuyện hoang đường giữa ban ngày.
Lúc này Hiểu Vi đã bình tĩnh, có chút sợ hãi chạm vào da thịt trên cánh tay Tuyệt Nhiên, thử xem là người chết hay người sống.
Tuyệt Nhiên dở khóc dở cười, hai tay giơ lên cao, lè lưỡi dọa cô: "Oa, ta là cương thi đây. Ta muốn hút khô máu của ngươi.”
"Ha ha ha, tốt lắm, Tuyệt Nhiên, em diễn tuyệt đối không giống như cương thi, chị tin em.”
Tuyệt Nhiên cảm động nắm tay Hiểu Vi thật chặt:”Chị Vy, chị thật sự tin tưởng em, sẽ không cho là em bị điên chứ?”
Hiểu Vi ôm lấy cô: "Chị tin em! Bởi vì chúng ta là chị em tốt!”
"Vậy về sau chị sẽ giúp em chứ?"
"Sẽ, chị nhất định sẽ, nhưng em nhất định phải học cách bảo vệ mình, chị càng hy vọng em bình an.”
"Cám ơn chị Vy.” Tuyệt Nhiên ngẩng đầu lên, cười nói:”Chị Vy, nếu không chị ở cùng em đi, đỡ phải mướn phòng ở bên ngoài.”
Mặt Hiểu Vi hơi đỏ, gương mặt hạnh phúc vui vẻ:”Không được, chị, bạn trai chị tìm đến, anh ấy đã cầu hôn.”
"Thật sự, thật tốt quá, hai người rốt cuộc cũng gặp nhau.” Hiểu Vi vì bạn trai mà bị người nhà phản đối, một thân một mình đánh liều đến Mỹ, chẳng làm được gì, lang thang, là Tuyệt Nhiên phát hiện cô, hơn nữa thu nhận cô, để cô vào nhà họ Vương. Hiện tại thật vất vả tìm được bạn trai của cô, Tuyệt Nhiên thật sự vui mừng cho bọn họ.
Y Khả Kiều biết dựa vào chính mình không thể lay động được cây to Chu Sâm, sau khi ăn cơm tối xong, liền ở bên cạnh Hương Nguyệt bắt đầu thủ thỉ, Chu Sâm rất hiếu thảo với Hương Nguyệt, đôi khi lời của Hương Nguyệt chính là thánh chỉ.
Hương Nguyệt đang đeo kính lão đọc báo giấy trong tay.
Y Khả Kiều lấy lòng đi qua, bưng một mâm dưa hấu đỏ đã được bổ ra: "Mẹ, ăn dưa hấu."
Hương Nguyệt ừ một tiếng, "Con ăn đi" tiếp tục mang kính lão đọc báo trong tay.
"Mẹ, con nói chuyện này lạ lắm, hôm nay công ty có một người mới đến, dáng dấp giống một người.”
Hương Nguyệt nhíu mày."Giống ai?"
Y Khả Kiều vỗ vỗ chân: "Mẹ, con nói mẹ đừng kích động, cô ta ấy, dáng dấp giống với Y Ngải Ngải đã chết như đúc! Nè, mẹ xem, đây là hình của cô ta, mẹ xem có giống không?”
Hương Nguyệt cầm điện thoại nhìn thấy hình, tờ báo trên tay rơi xuống, lập tức kích động thở hổn hển:”Cô ta, chính là cô ta, ngày đó ngoài cửa mẹ thấy chính là cô ta! Rốt cuộc cô ta là người nào?”
"Mẹ, mẹ đừng kích động, chị Trương, mau đem ly nước đến đây. "
Hương Nguyệt uống một hớp nước, hai tay giấu ở hai bên đã bắt đầu sợ hãi mà run rẩy.
Tuyệt Nhiên cảm thấy không cần thiết phải giấu diếm cô nữa, cô cần một người tri kỷ có thể giúp đỡ mình, có thể nói đối với cô mà nói, lúc chật vật có thể chia sẻ, trong lòng cô đã xem Hiểu Vi như chị em tốt.
Tuyệt Nhiên bắt đầu rủ rỉ kể chuyện xưa, Hiểu Vi nghe thấy cũng rơi nước mắt.
Hoàn toàn kinh ngạc ra vẻ khó tin nhìn cô từ trên xuống dưới, miệng không thể khép lại:”Trời ạ! Em đang kể chuyện tiểu thuyết sao? Em chết rồi lại sống lại! Chị không tin, có phải chị đang nằm mơ không?”
"Chị dùng sức cấu mặt của mình xem."
Hiểu Vi ngơ ngác dùng sức cấu gương mặt của mình, "Ôi!"
"Có đau hay không?"
"Đau, đau quá"
"Đau vậy chứng minh chuyện chị vừa nghe đều là sự thật, không phải đang nằm mơ.” Tuyệt Nhiên cũng không trông mong người khác có thể tin tưởng lời của cô. Đây quả thực là chuyện hoang đường giữa ban ngày.
Lúc này Hiểu Vi đã bình tĩnh, có chút sợ hãi chạm vào da thịt trên cánh tay Tuyệt Nhiên, thử xem là người chết hay người sống.
Tuyệt Nhiên dở khóc dở cười, hai tay giơ lên cao, lè lưỡi dọa cô: "Oa, ta là cương thi đây. Ta muốn hút khô máu của ngươi.”
"Ha ha ha, tốt lắm, Tuyệt Nhiên, em diễn tuyệt đối không giống như cương thi, chị tin em.”
Tuyệt Nhiên cảm động nắm tay Hiểu Vi thật chặt:”Chị Vy, chị thật sự tin tưởng em, sẽ không cho là em bị điên chứ?”
Hiểu Vi ôm lấy cô: "Chị tin em! Bởi vì chúng ta là chị em tốt!”
"Vậy về sau chị sẽ giúp em chứ?"
"Sẽ, chị nhất định sẽ, nhưng em nhất định phải học cách bảo vệ mình, chị càng hy vọng em bình an.”
"Cám ơn chị Vy.” Tuyệt Nhiên ngẩng đầu lên, cười nói:”Chị Vy, nếu không chị ở cùng em đi, đỡ phải mướn phòng ở bên ngoài.”
Mặt Hiểu Vi hơi đỏ, gương mặt hạnh phúc vui vẻ:”Không được, chị, bạn trai chị tìm đến, anh ấy đã cầu hôn.”
"Thật sự, thật tốt quá, hai người rốt cuộc cũng gặp nhau.” Hiểu Vi vì bạn trai mà bị người nhà phản đối, một thân một mình đánh liều đến Mỹ, chẳng làm được gì, lang thang, là Tuyệt Nhiên phát hiện cô, hơn nữa thu nhận cô, để cô vào nhà họ Vương. Hiện tại thật vất vả tìm được bạn trai của cô, Tuyệt Nhiên thật sự vui mừng cho bọn họ.
Y Khả Kiều biết dựa vào chính mình không thể lay động được cây to Chu Sâm, sau khi ăn cơm tối xong, liền ở bên cạnh Hương Nguyệt bắt đầu thủ thỉ, Chu Sâm rất hiếu thảo với Hương Nguyệt, đôi khi lời của Hương Nguyệt chính là thánh chỉ.
Hương Nguyệt đang đeo kính lão đọc báo giấy trong tay.
Y Khả Kiều lấy lòng đi qua, bưng một mâm dưa hấu đỏ đã được bổ ra: "Mẹ, ăn dưa hấu."
Hương Nguyệt ừ một tiếng, "Con ăn đi" tiếp tục mang kính lão đọc báo trong tay.
"Mẹ, con nói chuyện này lạ lắm, hôm nay công ty có một người mới đến, dáng dấp giống một người.”
Hương Nguyệt nhíu mày."Giống ai?"
Y Khả Kiều vỗ vỗ chân: "Mẹ, con nói mẹ đừng kích động, cô ta ấy, dáng dấp giống với Y Ngải Ngải đã chết như đúc! Nè, mẹ xem, đây là hình của cô ta, mẹ xem có giống không?”
Hương Nguyệt cầm điện thoại nhìn thấy hình, tờ báo trên tay rơi xuống, lập tức kích động thở hổn hển:”Cô ta, chính là cô ta, ngày đó ngoài cửa mẹ thấy chính là cô ta! Rốt cuộc cô ta là người nào?”
"Mẹ, mẹ đừng kích động, chị Trương, mau đem ly nước đến đây. "
Hương Nguyệt uống một hớp nước, hai tay giấu ở hai bên đã bắt đầu sợ hãi mà run rẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook