Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
-
Chương 80: Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi |1|
Trước Trung thu một ngày, hình thức ‘Thập lý hồng trang ’quấn quanh người Khấu Thu triệt để được giải trừ.
Trong một đêm, tất cả những thành viên trong đội đưa dâu cùng bảo rương đều biến mất, duy nhất chỉ lưu lại cho Khấu Thu chiếc vương miện ru-bi. An Lôi chỉ cho là Khấu Thu cất giấu tài phú đi, lén lút hỏi thăm nhiều lần, đều không có kết quả.
Một trò hề phô thiên cái địa thổi đến, lại lặng yên không một tiếng động chấm dứt.
Phô thiên cái địa: trút xuống mọi nơi
Khấu Bân Úc đứng trước cánh cửa mở rộng, mắt mở trừng trừng nhìn bóng người cao gầy bên trong cầm gương lên cao, tê tâm liệt phế kêu la: “Gương thần ơi gương thần, hãy nói cho ta biết ai mới là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Khấu Bân Úc run lên, ho khan một tiếng, nhắc nhở người trong phòng bớt điên lại một chút.
Khấu Thu thả chiếc gương xuống, khôi phục bộ dạng thanh tâm quả dục, thản nhiên nói: “Mời vào.”
Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng
Lần đầu tiên gặp người trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Hắn lắc đầu đi vào đi: “Cha bảo anh nói cho cậu biết hôn lễ dời lại.”
Khấu Thu: “Tôi lúc nào đồng ý lấy Lận An Hòa?”
Cố nén xúc động ném đối phương vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho đối phương tỉnh táo lại. Khấu Bân Úc tiếp tục nói: “Không phải cậu, là đám cưới chi thứ lúc trước từng nhắc đến.”
“Dời lại?” Mắt Khấu Thu sáng ngời: “Chú rể bị bệnh, xuất quỹ, hối hôn hay chết sớm?”
Đang nói chuyện, ánh mắt chờ mong không thể nào rõ ràng hơn. Hôn lễ tội ác tày trời bắt hắn đi làm flower boy này sớm nên bị nhân đạo hủy diệt.
Khấu Bân Úc: “Chắc phải làm cậu phải thất vọng rồi. Chỉ là lễ phục có vấn đề, nên hoãn lại vài ngày thôi.”
Khấu Thu mân môi, có thể thấy được hắn thực không vui.
Khấu Bân Úc cũng không có trực tiếp bỏ của chạy lấy người, ngược lại đứng đó muốn nói lại thôi.
“Còn có việc?”
Khấu Bân Úc chần chờ nói: “Ý cha là, gần đây cậu nên mang vệ sĩ theo.”
Khấu Thu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu nghe xong, đừng vội hoảng hốt.” Khấu Bân Úc cho hắn thời gian tiếp thu, mới nói: “Trần Lâm trốn viện.”
Mắt Khấu Thu chợt âm u: “Không phải nói hắn mù một con mắt rồi sao?”
Khấu Bân Úc: “Đâu phải mù hẳn, còn một con thấy đường mà.”
Khấu Thu: “Tôi biết, nhưng tôi không cần vệ sĩ. Một người quyết tâm muốn giết một người khác, trăm phương nghìn kế cũng sẽ đạt thành mục đích. Với lại mang theo vệ sĩ rất bắt mắt, dù có ở trong thời điểm nào cũng sẽ bị người phát hiện hành tung.”
“Gần đây bớt lăng xăng bên ngoài đi. Vừa rồi Lận gia phái người liên hệ nói Lận An Hòa chủ động đề nghị muốn đưa đón cậu đến trường, thế thì người trong nhà cũng yên tâm một phần.” Giọng Khấu Bân Úc mang theo an ủi: “Cha đã phái người đi tìm, chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức.”
Hắn đi rồi, một mình Khấu Thu đối mặt với gương soi… người trong nhà sao?
Di động điên cuồng run lên, Khấu Thu nhấn nghe, sau đó truyền đến một giọng nói: “Là ta.”
Khấu Thu: “Ngươi là ai?”
Như là không thể thừa nhận được giọng mình không có người nhận ra. Đối phương đặc biệt tăng tần số đê-xi-ben: “Đoan Mộc Thương Khung.”
Khấu Thu: “Sao ngươi có số của ta?”
Đoan Mộc Thương Khung: “Có tiền.”
Hai chữ bao dung hết thảy nguyên do.
“Lần trước ngươi hỏi về thân phận Kiêu Ngạo, ta có thể nói cho ngươi biết.”
Khấu Thu: “Ta không có lợi thế gì đưa cho ngươi cả.”
Đoan Mộc Thương Khung: “Ta không cần lợi thế, chỉ cần điều kiện. Ngươi giúp ta tìm một người, để báo đáp, ta cho ngươi biết thân phận Kiêu Ngạo.”
Khấu Thu: “Ai?”
Bên kia tạm dừng một chút, sau đó Khấu Thu nghe thấy đối phương oán hận nói: “Lười Biếng.”
Mỗi một từ đều có thể nghe thấy nỗi oán hận, không biết là có bao nhiêu cừu hận bên trong đây!
“Ta không biết tên họ hắn là gì, sao tìm được?”
Đoan Mộc Thương Khung: “Hắn sẽ chủ động đến tìm ngươi.”
Ngón tay Khấu Thu vô thức gõ bàn, lại một tên muốn giết mình?
“Đừng nghĩ nhiều.” Đầu bên kia, Đoan Mộc Thương Khung như thể nhìn thấy suy nghĩ của hắn: “Lười Biếng chính là tên đại biểu ham ăn biếng làm. Giết người đều làm biếng đến nổi đi cầm dao. Hắn nơi nơi lừa ăn lừa uống, bị phát hiện liền kiếm nhà khác. Chúng ta đều bị hắn lừa sạch, cũng chỉ còn lại có mỗi mình ngươi là có thể xuống tay.”
Nói xong, nghiến răng nghiến lợi: “Ta hận nhất chính là kẻ dám gạt người một nhà.”
Khấu Thu cực kỳ hoài nghi tính chân thực của ba từ ‘người một nhà’ kia.
“Ta sẽ lưu ý.”
Đoan Mộc Thương Khung: “Nên mở to mắt ra, tên Lười Biếng kia vì muốn được làm biếng, không những gian trá mà còn có thể gạt người.”
Đối phương nói xong, vô cùng lo lắng cúp điện thoại, đi nói chuyện làm ăn với khách hàng.
Qua ngày đó, Khấu Thu không có nhận thấy có người nào kỳ quái đến tiếp cận mình. Ngược lại, khi ra ngoài thì xém bị bình hoa rớt đúng đầu lang thang thì đụng phải vợ cả đánh vợ bé xém bị tạt axit trúng tối đi mua kem ăn thì kem rớt, độc chết con chuột qua đường.
Đủ loại trùng hợp làm hắn muốn xem nhẹ cũng không được.
Đặc biệt trên bình hoa còn dán một tờ giấy đỏ, bên trên viết: ‘Đến từ Kiêu Ngạo.’
Trần Lâm tung tích không rõ, còn có cái tên Kiêu Ngạo quấy rối. Việc cấp bách chính là hắn phải nhanh chóng biết được thân phận Kiêu Ngạo mới bảo mệnh được.
Hắn mở nhật ký trò chuyện, tìm số điện thoại hôm qua.
Đô… đô vài tiếng, bên kia truyền giọng nói không kiên nhẫn: “1 phút 100 vạn, nói mau!”
Khấu Thu: “Trừ việc chờ hắn đến tìm ta, làm thế nào mới có thể làm Lười Biếng mắc câu?”
Đoan Mộc Thương Khung: “Muốn quyến rũ hắn rất dễ dàng. Siêng năng, chỉ cần ngươi đủ siêng năng, siêng năng đến nổi không nhìn thấy mặt trời là được.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Khấu Thu nhìn chung quanh phòng một vòng. Bình sữa uống hồi cuối tuần còn lăn trên đầu giường, quần áo vứt xó vẫn ở đó. Thấy thế nào cũng nhìn không ra hắn là một người siêng năng.
Được rồi, mười ngày đã qua, bây giờ hắn có hệ thống có thể trông cậy được.
|Khấu Thu: ta yêu cầu vẻ ngoài siêng năng.|
|Hệ thống: phẩm chất không thể triển lãm ra bên ngoài, mong kí chủ tìm đường khác.|
|Khấu Thu: thế thì chỉ cần tạo cảm giác làm người muốn siêng năng là được.|
|Hệ thống: đã nhận được! Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện, hình thức tam phương chính thức kích hoạt. Hình thức thứ nhất: Chân chồng bị nức nẻ mà không biết. Hình thức thứ hai: nhà ta chỉ là nhà tranh vách đất Hình thức thứ ba: ‘Chỉ mong trăm dân ăn no mặc ấm, không ngại cực khổ rời núi rừng’.|
Hình thức mở ra, trước mặt Khấu Thu bỗng xuất hiện chín người, đều là đàn ông. Có thân thể cường tráng, có quyến rũ, đủ loại phong tình.
|Khấu Thu: Gì đây?|
|Hệ thống: trước là ba tên trai lơ, sau là sáu tiểu bạch kiểm.|
Trai lơ: người con trai lẳng lơ, muốn kiếm tiền, lái được nhiều cỡ máy bay vì tiền = trai bao
Tiểu bạch kiểm: kiểu con trai trắng trẻo = trai bao
|Khấu Thu: … Có ích lợi gì?|
|Hệ thống: bọn họ đều ăn cơm mềm. Mong kí chủ thông qua hình thức tam phương làm công, nuôi sống bọn họ trong vòng một tuần.|
Ăn cơm mềm: cách nói châm biếm của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, hay nghĩa là ăn bám.
|Khấu Thu: hình thức tam phương cụ thể chỉ cái gì?|
|Hệ thống: tam phương đã báo, xin kí chủ tự chủ cân nhắc.|
Khấu Thu lên Google tìm một hồi, cuối cùng cho ra kết luận: rửa chén bát, dọn gạch, thợ mỏ.
Suy ra = rửa đến khi tay mền nhũn, dọn gạch đến đau thắt lưng, đào đến khi thắt lưng không thẳng nổi thì thôi.
|Hệ thống: thông qua hình thức tam phương, kí chủ có thể xây dựng được hình tượng: nhật lí vạn ky, ngậm đắng nuốt cay.|
Chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Khấu Thu: …
Hệ thống giải thích hoàn tất, chín nam nhân phong tình vạn chủng đi tới. Tóc vàng chu môi đỏ mọng nói hắn đói bụng mắt lam nói hắn muốn kim cương làn da trắng nhất nằm trên giường hắn, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, còn không quên hướng hắn ngoắc…
Những cái tên như lang như hổ này!
Khấu Thu mới vừa mở miệng kêu tên trên giường lăn xuống thì một đôi tay trắng mịn từ phía sau cuốn lấy cổ hắn, thổ khí như lan: “Người ta muốn đổi sơn móng tay mới nha.”
Thổ khí như lan: câu đầy đủ “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc”: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả hành động hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
|Khấu Thu: có thể mặc kệ, để cho bọn họ đói chết không?|
|Hệ thống: kí chủ sẽ phải chịu xử phạt ngang với hình thức tam phương.|
Dùng sức kéo cánh tay đang quấn lấy cổ xuống.
|Chân nức nẻ, sống trong nhà tranh, thắt lưng không thể thẳng được, ta cũng có thể nhẫn.|
|Hệ thống: hình phạt cuối cùng không liên quan đến thắt lưng.|
|Khấu Thu: là cái gì?|
|Hệ thống: không phải lấy quặng mỏ, mà kí chủ sẽ biến thành người châu Phi.|
Người châu Phi?!
Khấu Thu YY hình ảnh kia. Mắt ngọc mày ngài, làn da đen thùi lùi liền hít một hơi thật sâu, bắt đầu cẩn thận tìm việc.
Ông chủ ở nhà hàng nhỏ gần trường tỏ vẻ hình tượng này của Khấu Thu có thể làm lễ tân. Nhưng nghẹt nỗi, Khấu Thu mặc kệ, nhất định phải đi rữa chén bát. Vì thế ông ta đáng tiếc lắc đầu, bảo hắn sau giờ tan học đến nhà bếp rửa chén, một tiếng 30 tệ.
Ngày đầu tiên có thể tiếp thu. Đến ngày hôm sau bởi vì không đủ tiền nuôi 9 người, hắn không thể không rửa thêm 2 tiếng nữa, mệt đến thiên hôn địa ám.
Trở lại phòng, cả người tựa vào tường, không muốn nhúc nhích.
Thân thể cường tráng kéo tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên: “Không bằng tối nay đến lượt ta thị tẩm?”
Khấu Thu vươn tay run rẩy chỉ vào hắn: “Tám múi này của ngươi dùng để làm gì? Ngày mai theo ta đi dọn gạch!”
Nam nhân thân thể cường tráng chỉ mỉm cười, không chút tiếc rẻ triển lãm dáng người hoàn hảo: “Tại hạ là trai lơ, phạm vi phụ trách phạm chỉ có giường, võng, giường ẩn hình.”
Khấu Thu đưa ánh mắt chuyển qua người đang sơn móng tay: “Theo ta đi rửa chén bát.”
Nam tử vươn lưỡi thơm tho liếm môi: “Người ta chính là tiểu bạch kiểm nha. Nguyên tắc làm người chính là mười ngón không dính nước mùa xuân.”
Hay cho một cái nguyên tắc làm người không biết xấu hổ!
Khấu Thu dùng đầu đụng tường vài cái, nghĩ thầm chỉ còn năm ngày nữa, kiên trì… kiên trì liền qua.
Đến ngày thứ ba, khi về phát bánh mì, đột nhiên nghe thấy anh anh anh khóc nức nở. Hắn đến gần thì thấy chính là tên có làn da trắng nhất kia, khóc vô cùng đáng thương.
“Người ta đói ” Hắn ngẩng đầu, hoa lê đẫm mưa.
Khấu Thu: “Mỗi người chỉ có một ổ bánh mì.”
Làn da trắng nhất lên án: “Nhưng ta không có phần a.”
Khấu Thu cho rằng hắn nói dối, tổng cộng 9 ổ cho 9 người thì làm sao không có phần. Nhưng theo thời gian trôi qua, nhìn hắn ngay cả khóc cũng không có sức, hô hấp cũng càng ngày càng mảnh mai, vội vàng cướp 1/3 ổ bánh mì của 8 múi đưa cho hắn.
Làn da trắng nhất cắn một miếng nhỏ, Khấu Thu lại đi tìm tung tích ổ bánh mì bị mất.
Trong thùng rác có 9 miếng giấy gói, chứng minh bánh mì quả thật đều bị ăn.
Hắn lạnh lùng nói: “Trong các ngươi, là ai ăn vụng hai ổ.”
Tóc vàng ủy khuất nói: “Chúng ta đều chú ý đến dáng người, sẽ không ăn nhiều.”
Khấu Thu nhìn mọi người vây quanh với lại nhau, đột nhiên ý thức được là lạ ở chỗ nào: “Đứng tách ra. Trai lơ với trai lơ, tiểu bạch kiểm với tiểu bạch kiểm.”
Phân đội xong, trai lơ ba tên, liếc mắt một cái là biết. Những người còn lại, hắn giơ tay đếm: “Một, hai, ba… bảy!”
Phắc! Sao lại thêm một tên tiểu bạch kiểm!
Sợ run một hồi, liên tưởng đến lời Đoan Mộc Thương Khung nói, hắn đột nhiên cười lạnh: “Lười Biếng, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Nhóm tiểu bạch kiểm nhìn nhau, đều thực vô tội.
Khấu Thu hỏi tên khóc thảm thiết nhất: “Nói, ai không phải bạn của ngươi. Nếu không nói, không cho ăn cơm.”
Bị hắn hỏi, tiểu bạch kiểm ngân ngấn nước mắt nhìn một hồi, cuối cùng khóc nức nở: “Tất cả mọi người đều giống nhau, ta không phân biệt được!”
Nói xong, ‘oa’ một tiếng, nước mắt vỡ đê: “Ta muốn ăn cơm!”
10 phút sau, Khấu Thu ngồi xổm dưới đất, suy tư biện pháp tìm người ra. Di động lại đột nhiên vang lên không ngừng, thời gian lại dài, muốn không quan tâm cũng không được.
“Này.”
“Là ta.”
Chỉ có giọng Lận Ngang mới lạnh lùng như thế.
Khấu Thu: “Có chuyện gì sao?”
Lận Ngang: “Bên ngươi ầm ĩ cái gì vậy?”
Khấu Thu đem bánh mì của mình nhét vào miệng tiểu bạch kiểm đang khóc: “Đang xem TV.”
Lận Ngang: “Giờ ta cùng An Hòa đến chỗ ngươi.”
Khấu Thu trống rỗng: “Ai cơ?”
Lận Ngang: “Ngươi.”
Khấu Thu: “Đừng tới!” Sau lại phát hiện quá nóng vội: “Tôi nói tôi sắp làm bài tập, không tiện tiếp khách.”
Lận Ngang: “Vừa hay chuyện tìm gia sư cho người, An Hòa có nói có thể giúp ngươi học bổ túc môn Sinh, hôm nay thử một lần.”
Khấu Thu kéo rèm cửa, nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc.
Một bóng dáng màu đen từ trong xe bước ra.
Hắn thậm chí còn không biết đối phương khi nào thì cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn 9 tên ăn cơm mềm trong phòng, còn trộn lẫn 1 tên tiểu bạch kiểm giả mạo, nháy mắt liền tinh luyện thành ngữ phù hợp điều kiện hiện nay. Tranh minh họa thời xưa vẫn hay minh họa loại tình huống này — tục xưng hoang *** vô độ.
_________________
Trong một đêm, tất cả những thành viên trong đội đưa dâu cùng bảo rương đều biến mất, duy nhất chỉ lưu lại cho Khấu Thu chiếc vương miện ru-bi. An Lôi chỉ cho là Khấu Thu cất giấu tài phú đi, lén lút hỏi thăm nhiều lần, đều không có kết quả.
Một trò hề phô thiên cái địa thổi đến, lại lặng yên không một tiếng động chấm dứt.
Phô thiên cái địa: trút xuống mọi nơi
Khấu Bân Úc đứng trước cánh cửa mở rộng, mắt mở trừng trừng nhìn bóng người cao gầy bên trong cầm gương lên cao, tê tâm liệt phế kêu la: “Gương thần ơi gương thần, hãy nói cho ta biết ai mới là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
Khấu Bân Úc run lên, ho khan một tiếng, nhắc nhở người trong phòng bớt điên lại một chút.
Khấu Thu thả chiếc gương xuống, khôi phục bộ dạng thanh tâm quả dục, thản nhiên nói: “Mời vào.”
Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng
Lần đầu tiên gặp người trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Hắn lắc đầu đi vào đi: “Cha bảo anh nói cho cậu biết hôn lễ dời lại.”
Khấu Thu: “Tôi lúc nào đồng ý lấy Lận An Hòa?”
Cố nén xúc động ném đối phương vào phòng tắm, tắm nước lạnh cho đối phương tỉnh táo lại. Khấu Bân Úc tiếp tục nói: “Không phải cậu, là đám cưới chi thứ lúc trước từng nhắc đến.”
“Dời lại?” Mắt Khấu Thu sáng ngời: “Chú rể bị bệnh, xuất quỹ, hối hôn hay chết sớm?”
Đang nói chuyện, ánh mắt chờ mong không thể nào rõ ràng hơn. Hôn lễ tội ác tày trời bắt hắn đi làm flower boy này sớm nên bị nhân đạo hủy diệt.
Khấu Bân Úc: “Chắc phải làm cậu phải thất vọng rồi. Chỉ là lễ phục có vấn đề, nên hoãn lại vài ngày thôi.”
Khấu Thu mân môi, có thể thấy được hắn thực không vui.
Khấu Bân Úc cũng không có trực tiếp bỏ của chạy lấy người, ngược lại đứng đó muốn nói lại thôi.
“Còn có việc?”
Khấu Bân Úc chần chờ nói: “Ý cha là, gần đây cậu nên mang vệ sĩ theo.”
Khấu Thu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cậu nghe xong, đừng vội hoảng hốt.” Khấu Bân Úc cho hắn thời gian tiếp thu, mới nói: “Trần Lâm trốn viện.”
Mắt Khấu Thu chợt âm u: “Không phải nói hắn mù một con mắt rồi sao?”
Khấu Bân Úc: “Đâu phải mù hẳn, còn một con thấy đường mà.”
Khấu Thu: “Tôi biết, nhưng tôi không cần vệ sĩ. Một người quyết tâm muốn giết một người khác, trăm phương nghìn kế cũng sẽ đạt thành mục đích. Với lại mang theo vệ sĩ rất bắt mắt, dù có ở trong thời điểm nào cũng sẽ bị người phát hiện hành tung.”
“Gần đây bớt lăng xăng bên ngoài đi. Vừa rồi Lận gia phái người liên hệ nói Lận An Hòa chủ động đề nghị muốn đưa đón cậu đến trường, thế thì người trong nhà cũng yên tâm một phần.” Giọng Khấu Bân Úc mang theo an ủi: “Cha đã phái người đi tìm, chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức.”
Hắn đi rồi, một mình Khấu Thu đối mặt với gương soi… người trong nhà sao?
Di động điên cuồng run lên, Khấu Thu nhấn nghe, sau đó truyền đến một giọng nói: “Là ta.”
Khấu Thu: “Ngươi là ai?”
Như là không thể thừa nhận được giọng mình không có người nhận ra. Đối phương đặc biệt tăng tần số đê-xi-ben: “Đoan Mộc Thương Khung.”
Khấu Thu: “Sao ngươi có số của ta?”
Đoan Mộc Thương Khung: “Có tiền.”
Hai chữ bao dung hết thảy nguyên do.
“Lần trước ngươi hỏi về thân phận Kiêu Ngạo, ta có thể nói cho ngươi biết.”
Khấu Thu: “Ta không có lợi thế gì đưa cho ngươi cả.”
Đoan Mộc Thương Khung: “Ta không cần lợi thế, chỉ cần điều kiện. Ngươi giúp ta tìm một người, để báo đáp, ta cho ngươi biết thân phận Kiêu Ngạo.”
Khấu Thu: “Ai?”
Bên kia tạm dừng một chút, sau đó Khấu Thu nghe thấy đối phương oán hận nói: “Lười Biếng.”
Mỗi một từ đều có thể nghe thấy nỗi oán hận, không biết là có bao nhiêu cừu hận bên trong đây!
“Ta không biết tên họ hắn là gì, sao tìm được?”
Đoan Mộc Thương Khung: “Hắn sẽ chủ động đến tìm ngươi.”
Ngón tay Khấu Thu vô thức gõ bàn, lại một tên muốn giết mình?
“Đừng nghĩ nhiều.” Đầu bên kia, Đoan Mộc Thương Khung như thể nhìn thấy suy nghĩ của hắn: “Lười Biếng chính là tên đại biểu ham ăn biếng làm. Giết người đều làm biếng đến nổi đi cầm dao. Hắn nơi nơi lừa ăn lừa uống, bị phát hiện liền kiếm nhà khác. Chúng ta đều bị hắn lừa sạch, cũng chỉ còn lại có mỗi mình ngươi là có thể xuống tay.”
Nói xong, nghiến răng nghiến lợi: “Ta hận nhất chính là kẻ dám gạt người một nhà.”
Khấu Thu cực kỳ hoài nghi tính chân thực của ba từ ‘người một nhà’ kia.
“Ta sẽ lưu ý.”
Đoan Mộc Thương Khung: “Nên mở to mắt ra, tên Lười Biếng kia vì muốn được làm biếng, không những gian trá mà còn có thể gạt người.”
Đối phương nói xong, vô cùng lo lắng cúp điện thoại, đi nói chuyện làm ăn với khách hàng.
Qua ngày đó, Khấu Thu không có nhận thấy có người nào kỳ quái đến tiếp cận mình. Ngược lại, khi ra ngoài thì xém bị bình hoa rớt đúng đầu lang thang thì đụng phải vợ cả đánh vợ bé xém bị tạt axit trúng tối đi mua kem ăn thì kem rớt, độc chết con chuột qua đường.
Đủ loại trùng hợp làm hắn muốn xem nhẹ cũng không được.
Đặc biệt trên bình hoa còn dán một tờ giấy đỏ, bên trên viết: ‘Đến từ Kiêu Ngạo.’
Trần Lâm tung tích không rõ, còn có cái tên Kiêu Ngạo quấy rối. Việc cấp bách chính là hắn phải nhanh chóng biết được thân phận Kiêu Ngạo mới bảo mệnh được.
Hắn mở nhật ký trò chuyện, tìm số điện thoại hôm qua.
Đô… đô vài tiếng, bên kia truyền giọng nói không kiên nhẫn: “1 phút 100 vạn, nói mau!”
Khấu Thu: “Trừ việc chờ hắn đến tìm ta, làm thế nào mới có thể làm Lười Biếng mắc câu?”
Đoan Mộc Thương Khung: “Muốn quyến rũ hắn rất dễ dàng. Siêng năng, chỉ cần ngươi đủ siêng năng, siêng năng đến nổi không nhìn thấy mặt trời là được.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Khấu Thu nhìn chung quanh phòng một vòng. Bình sữa uống hồi cuối tuần còn lăn trên đầu giường, quần áo vứt xó vẫn ở đó. Thấy thế nào cũng nhìn không ra hắn là một người siêng năng.
Được rồi, mười ngày đã qua, bây giờ hắn có hệ thống có thể trông cậy được.
|Khấu Thu: ta yêu cầu vẻ ngoài siêng năng.|
|Hệ thống: phẩm chất không thể triển lãm ra bên ngoài, mong kí chủ tìm đường khác.|
|Khấu Thu: thế thì chỉ cần tạo cảm giác làm người muốn siêng năng là được.|
|Hệ thống: đã nhận được! Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện, hình thức tam phương chính thức kích hoạt. Hình thức thứ nhất: Chân chồng bị nức nẻ mà không biết. Hình thức thứ hai: nhà ta chỉ là nhà tranh vách đất Hình thức thứ ba: ‘Chỉ mong trăm dân ăn no mặc ấm, không ngại cực khổ rời núi rừng’.|
Hình thức mở ra, trước mặt Khấu Thu bỗng xuất hiện chín người, đều là đàn ông. Có thân thể cường tráng, có quyến rũ, đủ loại phong tình.
|Khấu Thu: Gì đây?|
|Hệ thống: trước là ba tên trai lơ, sau là sáu tiểu bạch kiểm.|
Trai lơ: người con trai lẳng lơ, muốn kiếm tiền, lái được nhiều cỡ máy bay vì tiền = trai bao
Tiểu bạch kiểm: kiểu con trai trắng trẻo = trai bao
|Khấu Thu: … Có ích lợi gì?|
|Hệ thống: bọn họ đều ăn cơm mềm. Mong kí chủ thông qua hình thức tam phương làm công, nuôi sống bọn họ trong vòng một tuần.|
Ăn cơm mềm: cách nói châm biếm của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, hay nghĩa là ăn bám.
|Khấu Thu: hình thức tam phương cụ thể chỉ cái gì?|
|Hệ thống: tam phương đã báo, xin kí chủ tự chủ cân nhắc.|
Khấu Thu lên Google tìm một hồi, cuối cùng cho ra kết luận: rửa chén bát, dọn gạch, thợ mỏ.
Suy ra = rửa đến khi tay mền nhũn, dọn gạch đến đau thắt lưng, đào đến khi thắt lưng không thẳng nổi thì thôi.
|Hệ thống: thông qua hình thức tam phương, kí chủ có thể xây dựng được hình tượng: nhật lí vạn ky, ngậm đắng nuốt cay.|
Chỉ việc Đế vương ngày xưa xử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Khấu Thu: …
Hệ thống giải thích hoàn tất, chín nam nhân phong tình vạn chủng đi tới. Tóc vàng chu môi đỏ mọng nói hắn đói bụng mắt lam nói hắn muốn kim cương làn da trắng nhất nằm trên giường hắn, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, còn không quên hướng hắn ngoắc…
Những cái tên như lang như hổ này!
Khấu Thu mới vừa mở miệng kêu tên trên giường lăn xuống thì một đôi tay trắng mịn từ phía sau cuốn lấy cổ hắn, thổ khí như lan: “Người ta muốn đổi sơn móng tay mới nha.”
Thổ khí như lan: câu đầy đủ “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc”: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả hành động hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
|Khấu Thu: có thể mặc kệ, để cho bọn họ đói chết không?|
|Hệ thống: kí chủ sẽ phải chịu xử phạt ngang với hình thức tam phương.|
Dùng sức kéo cánh tay đang quấn lấy cổ xuống.
|Chân nức nẻ, sống trong nhà tranh, thắt lưng không thể thẳng được, ta cũng có thể nhẫn.|
|Hệ thống: hình phạt cuối cùng không liên quan đến thắt lưng.|
|Khấu Thu: là cái gì?|
|Hệ thống: không phải lấy quặng mỏ, mà kí chủ sẽ biến thành người châu Phi.|
Người châu Phi?!
Khấu Thu YY hình ảnh kia. Mắt ngọc mày ngài, làn da đen thùi lùi liền hít một hơi thật sâu, bắt đầu cẩn thận tìm việc.
Ông chủ ở nhà hàng nhỏ gần trường tỏ vẻ hình tượng này của Khấu Thu có thể làm lễ tân. Nhưng nghẹt nỗi, Khấu Thu mặc kệ, nhất định phải đi rữa chén bát. Vì thế ông ta đáng tiếc lắc đầu, bảo hắn sau giờ tan học đến nhà bếp rửa chén, một tiếng 30 tệ.
Ngày đầu tiên có thể tiếp thu. Đến ngày hôm sau bởi vì không đủ tiền nuôi 9 người, hắn không thể không rửa thêm 2 tiếng nữa, mệt đến thiên hôn địa ám.
Trở lại phòng, cả người tựa vào tường, không muốn nhúc nhích.
Thân thể cường tráng kéo tay hắn, nhẹ nhàng hôn lên: “Không bằng tối nay đến lượt ta thị tẩm?”
Khấu Thu vươn tay run rẩy chỉ vào hắn: “Tám múi này của ngươi dùng để làm gì? Ngày mai theo ta đi dọn gạch!”
Nam nhân thân thể cường tráng chỉ mỉm cười, không chút tiếc rẻ triển lãm dáng người hoàn hảo: “Tại hạ là trai lơ, phạm vi phụ trách phạm chỉ có giường, võng, giường ẩn hình.”
Khấu Thu đưa ánh mắt chuyển qua người đang sơn móng tay: “Theo ta đi rửa chén bát.”
Nam tử vươn lưỡi thơm tho liếm môi: “Người ta chính là tiểu bạch kiểm nha. Nguyên tắc làm người chính là mười ngón không dính nước mùa xuân.”
Hay cho một cái nguyên tắc làm người không biết xấu hổ!
Khấu Thu dùng đầu đụng tường vài cái, nghĩ thầm chỉ còn năm ngày nữa, kiên trì… kiên trì liền qua.
Đến ngày thứ ba, khi về phát bánh mì, đột nhiên nghe thấy anh anh anh khóc nức nở. Hắn đến gần thì thấy chính là tên có làn da trắng nhất kia, khóc vô cùng đáng thương.
“Người ta đói ” Hắn ngẩng đầu, hoa lê đẫm mưa.
Khấu Thu: “Mỗi người chỉ có một ổ bánh mì.”
Làn da trắng nhất lên án: “Nhưng ta không có phần a.”
Khấu Thu cho rằng hắn nói dối, tổng cộng 9 ổ cho 9 người thì làm sao không có phần. Nhưng theo thời gian trôi qua, nhìn hắn ngay cả khóc cũng không có sức, hô hấp cũng càng ngày càng mảnh mai, vội vàng cướp 1/3 ổ bánh mì của 8 múi đưa cho hắn.
Làn da trắng nhất cắn một miếng nhỏ, Khấu Thu lại đi tìm tung tích ổ bánh mì bị mất.
Trong thùng rác có 9 miếng giấy gói, chứng minh bánh mì quả thật đều bị ăn.
Hắn lạnh lùng nói: “Trong các ngươi, là ai ăn vụng hai ổ.”
Tóc vàng ủy khuất nói: “Chúng ta đều chú ý đến dáng người, sẽ không ăn nhiều.”
Khấu Thu nhìn mọi người vây quanh với lại nhau, đột nhiên ý thức được là lạ ở chỗ nào: “Đứng tách ra. Trai lơ với trai lơ, tiểu bạch kiểm với tiểu bạch kiểm.”
Phân đội xong, trai lơ ba tên, liếc mắt một cái là biết. Những người còn lại, hắn giơ tay đếm: “Một, hai, ba… bảy!”
Phắc! Sao lại thêm một tên tiểu bạch kiểm!
Sợ run một hồi, liên tưởng đến lời Đoan Mộc Thương Khung nói, hắn đột nhiên cười lạnh: “Lười Biếng, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Nhóm tiểu bạch kiểm nhìn nhau, đều thực vô tội.
Khấu Thu hỏi tên khóc thảm thiết nhất: “Nói, ai không phải bạn của ngươi. Nếu không nói, không cho ăn cơm.”
Bị hắn hỏi, tiểu bạch kiểm ngân ngấn nước mắt nhìn một hồi, cuối cùng khóc nức nở: “Tất cả mọi người đều giống nhau, ta không phân biệt được!”
Nói xong, ‘oa’ một tiếng, nước mắt vỡ đê: “Ta muốn ăn cơm!”
10 phút sau, Khấu Thu ngồi xổm dưới đất, suy tư biện pháp tìm người ra. Di động lại đột nhiên vang lên không ngừng, thời gian lại dài, muốn không quan tâm cũng không được.
“Này.”
“Là ta.”
Chỉ có giọng Lận Ngang mới lạnh lùng như thế.
Khấu Thu: “Có chuyện gì sao?”
Lận Ngang: “Bên ngươi ầm ĩ cái gì vậy?”
Khấu Thu đem bánh mì của mình nhét vào miệng tiểu bạch kiểm đang khóc: “Đang xem TV.”
Lận Ngang: “Giờ ta cùng An Hòa đến chỗ ngươi.”
Khấu Thu trống rỗng: “Ai cơ?”
Lận Ngang: “Ngươi.”
Khấu Thu: “Đừng tới!” Sau lại phát hiện quá nóng vội: “Tôi nói tôi sắp làm bài tập, không tiện tiếp khách.”
Lận Ngang: “Vừa hay chuyện tìm gia sư cho người, An Hòa có nói có thể giúp ngươi học bổ túc môn Sinh, hôm nay thử một lần.”
Khấu Thu kéo rèm cửa, nhìn thấy chiếc xe Bentley quen thuộc.
Một bóng dáng màu đen từ trong xe bước ra.
Hắn thậm chí còn không biết đối phương khi nào thì cúp điện thoại. Quay đầu lại nhìn 9 tên ăn cơm mềm trong phòng, còn trộn lẫn 1 tên tiểu bạch kiểm giả mạo, nháy mắt liền tinh luyện thành ngữ phù hợp điều kiện hiện nay. Tranh minh họa thời xưa vẫn hay minh họa loại tình huống này — tục xưng hoang *** vô độ.
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook