Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
-
Chương 76: Tiến công đóa thủy tiên |18|
Ánh đèn pin rọi vào mặt, hiện lên màu trắng làm người sợ hãi.
Lận Ngang: “Đừng quậy nữa.”
Nhìn ánh trăng như muốn tròn trịa trên trời, Khấu Thu duy trì tạo hình khủng bố: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
Lận Ngang: “Phòng cái gì?”
Khấu Thu nhìn lướt qua Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược: “Biến thân thành sói, đẩy ngã hai người.”
Đứa nhỏ này có tiềm chất làm sắc lang.
Lận Ngang nhìn Khấu Quý Dược, ánh mắt hiện lên hàm nghĩa không cần nói cũng biết. Vẫn nên nhanh chóng cho đi học bổ túc đi, người sau gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khấu gia
Nữ nhân mặc y phục đỏ thẫm vẫn không nhúc nhích đứng trước cửa phòng hắn, y như một pho tượng.
Khấu Thu đi qua: “Ngươi tìm ta?”
Nữ nhân: “Sau đêm tân hôn, ta muốn vì ngài gác đêm mỗi ngày.”
Khấu Thu nhìn gương mặt lạnh như băng của nàng, đột nhiên cảm thấy đối phương là một người rất nghe lời. Ít nhất ngoại trừ chuyện cưới xin, nàng đều không quản mình cái gì: “Hôm nay ta có cuộc họp phụ huynh.”
Nhưng trong dự kiến, nữ nhân cúi đầu đứng đó, không đáp lại.
“Đi cùng hai người khác.”
“Mặc đồ đôi gia đình.”
“Ta sắp có gia sư.”
“Ngày mai ngài muốn đến điện phủ học bổ túc?”
Khấu Thu: “Đừng dùng những từ ngữ kỳ quái.”
Nữ nhân theo dõi hắn, vẻ mặt nghiêm lại: “Mong ngài học Hóa thật chăm chỉ.”
Khấu Thu: “Sau đó phân tích cho các ngươi cấu tạo của đạn bạc sao?”
Nữ nhân: “Chuyện liên quan đến sự phục hưng của gia tộc.”
Khấu Thu: “Tin ta đi, tùy tiện bán đi một rương châu báu dưới lầu cũng đủ khống chế lượng bạc trên toàn cầu, không ai dám đối địch với các ngươi nữa. Không cần để ý đến ta, các ngươi cũng có thể rời đi.”
Nữ nhân: “Đây là sính lễ, không thể khinh nhờn. Vả lại chúng có độc.”
Khấu Thu: “Độc thì sao?”
Nữ nhân: “Chúng nó đã vùi trong đất hơn ngàn năm, dính phải thi độc, người ngoài không thể chạm vào.”
Khấu Thu: “Thế thì sao các ngươi lại đào chúng ra?”
Nữ nhân: “Giữ thể diện.”
Khấu Thu: “… Các ngươi lại dám lừa hôn.”
Nữ nhân: “Là ngài.”
Khấu Thu: …
Nữ nhân: “Cho nên cô gia thực đáng thương, ngài phải đối xử tử tế với ngài ấy.”
Nhiều lời vô ích, hắn vẫn lựa chọn về phòng.
Khóa kỹ cửa, Khấu Thu lấy sấp tư liệu mình trộm được ra, cẩn thận đọc đi đọc lại. Trong báo cáo có miêu tả rất kỉ càng tỉ mỉ về suy đoán nhân loại tiến hóa ra sao, lại còn có hình vẽ. Khấu Thu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng. Không phải là vì tư liệu bị thiếu xót, mà là ngoại trừ hình ảnh, cái gì hắn cũng xem không hiểu —
Nhưng hắn thực nhanh chóng tha thứ cho chính mình. Dù sao cũng là một tên học sinh được có 29 điểm Sinh, ngươi có thể trông cậy hắn hiểu được cái gì sao!
Ngồi trước gương, chăm chú nhìn mặt gương hơn một tiếng, vẫn quyết định đi tìm Bạch Mộng Thu hỏi thì hơn. Cũng hên mai là cuối tuần, rút ra chút thời gian đi là được… Nếu hắn không đoán lầm, bắt đầu từ tuần sau, hắn sẽ bị giam ở nhà bắt học bổ túc.
Ngày hôm sau, mưa dầm mưa dề.
Trên đường có không ít nữ nhân đi dạo phố nhưng không có chuẩn bị, lớp trang điểm bị lem đi. Vì thế nên cũng có thể thấy được khu bán mỹ phẩm trong trung tâm thương mại tấp nập là có nguyên nhân.
Mỉm cười khéo léo, dáng đứng tiêu chuẩn, nhưng chỉ riêng một quầy này buôn bán vô cùng ế ẩm.
Đáy mắt nhân viên bán hàng hiện lên vẻ không hiểu.
“Dù có xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng trong một vài trường hợp vẫn không dùng được.” Một giọng nói truyền đến.
Thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ đi đến quầy bán mỹ phẩm, hấp dẫn không ít tầm mắt người chung quanh: “Có rất ít người đến mua mỹ phẩm từ một nữ nhân đẹp hơn họ gấp mấy lần.”
Bạch Mộng Thu: “Sao con tới đây, tiện đường hay chỉ đi ngang qua?”
Khấu Thu: “Tôi cố ý tới tìm bà.”
Bạch Mộng Thu: “Hành tung của mẹ ngay cả An Lôi cũng không phát hiện được.”
Khấu Thu: “Đó là do bà ta ngu ngốc. Người yêu cái đẹp hơn mạng sống như bà, lại chú trọng bảo dưỡng nhan sắc rất thích hợp với vị trí chuyên viên kinh doanh, đặc biệt là những nơi bán đồ trang điểm. Vừa có thể sử dụng sản phẩm mới free, vừa có thể tiết kiệm tiền.”
Bạch Mộng Thu: “Xem ra lần sau mẹ phải đổi nghề rồi.” Bà ta gọi điện thoại, nói chuyện với quản lý, sau đó cùng Khấu Thu đi ra ngoài.
Uống một hớp nước ép hoa quả, bà ta mị hí mắt, hưởng thụ tiết trời: “Sao lại tìm đến mẹ?”
Nữ nhân này khôn khéo y như con thỏ, vừa chạy nhanh lại vừa có nhiều chỗ ẩn nấp. Khấu Thu nói thẳng: “Tôi muốn hỏi về chuyện thực nghiệm.”
Bạch Mộng Thu: “Chờ con trưởng thành hãy đến hỏi.”
Khấu Thu: “Tôi muốn biết ngay bây giờ.”
Bạch Mộng Thu theo dõi hắn: “Không phải là mẹ không muốn nói cho con, mà là mẹ có nói, con cũng nghe không hiểu.”
Khấu Thu: “Là sao?”
Bạch Mộng Thu: “Gần nhất được bao nhiêu điểm Sinh?”
Khấu Thu: “89.”
Bạch Mộng Thu vươn ra một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Căn cứ theo định luật di truyền học, điều đó không có khả năng.”
Khấu Thu: “Bà không am hiểu sinh vật học?”
Bạch Mộng Thu đứng lên: “Cha con mỗi khi đến trường, điểm Sinh chưa bao giờ được qua tiêu chuẩn.”
Khấu Thu: giống như nghe được chuyện gì đó rất nguy hiểm.
“Tôi không muốn biết về nội dung thực nghiệm, mà muốn biết về nghiên cứu của bà.”
Vốn định rời đi, Bạch Mộng Thu đột nhiên dừng chân: “Cha con nói với con?”
Khấu Thu: “Chỉ đề cập qua một chút.”
Bà nghĩ nghĩ, nói: “Đi theo mẹ.”
Địa điểm nói chuyện chuyển đến một quán ăn vặt ven đường. Khấu Thu vốn tưởng bà ta sẽ tìm một nơi bí mật cùng yên tĩnh, nhưng không ngờ lại nghênh ngang đến nơi này thì không nói, vừa mở miệng liền gọi 20 cái cánh gà nướng.
Như biết hắn nghi ngờ, Bạch Mộng Thu cười nói: “Còn có chỗ nào càng an toàn hơn so với nơi này sao?”
Khấu Thu quay đầu nhìn lại. Người vung tay uống rượu, kẻ thì chí chóe cãi nhau, nhìn thì chướng khí mù mịt đó nhưng có nói cái gì thì sẽ không bị người khác để tâm.
“Nói về giao dịch trước đi.”
Khấu Thu: “Trong khả năng của tôi.”
Bạch Mộng Thu: “Tiền dưỡng lão đã nhiều năm không đóng.”
Khấu Thu kinh ngạc: “Bà còn đóng tiền dưỡng lão?”
Bạch Mộng Thu: “Có gì phải đại kinh tiểu quái.”
Khấu Thu: “Tôi sẽ trả giúp bà.”
Nửa câu sau còn chưa nói ra, sau mười năm nữa.
Bạch Mộng Thu lại thật sự bắt đầu đàm luận về nghiên cứu của mình. Khấu Thu vốn cho rằng nhất định còn phải tiêu tốn thêm một phen công phu, vả lại những lời đối phương nói chưa chắc đã đáng tin. Nhưng lại không ngờ đối phương lại có thể nói hết ra như thế.
Lúc này hắn đương nhiên không có khả năng lý giải một nhà khoa học muốn nghiên cứu của mình được tán thành cảm tưởng như thế nào. Nhất là với người mười mấy năm không thể giải bày, còn bị thống khổ khi bị người truy sát. Hiện giờ lại có thể trước mặt con ruột mình giải bày, khóe mắt bà ánh lên vài phần đắc ý.
Đương nhiên đối với một thiếu niên môn Sinh không đạt yêu cầu như Khấu Thu mà nói, hắn hoàn toàn không thể lý giải được nội tâm rối rắm của Bạch Mộng Thu.
Bà nói rất nhiều, tổ hợp trên hai từ Hán ngữ, một cái Khấu Thu cũng nghe không hiểu. Hắn liền giống như học sinh hỏi giáo viên, nhưng với cách nói nhanh của bà, Khấu Thu cũng chịu thua.
Hắn đành phải tự thân vận động: “Nếu thời gian đảo ngược, có phải đại biểu người chết cũng có thể sống lại?”
Bạch Mộng Thu: “Đối tượng thời gian nghịch lưu chỉ giới hạn trong thân thể. Nghiên cứu của chúng ta chỉ có khả năng thay đổi không gian của một người mà không thể thay đổi toàn bộ thế giới. Hơn nữa bản thân thực nghiệm cũng có lỗ hổng.”
“Lỗ hổng?”
Bạch Mộng Thu: “Năng lực con người thừa nhận là có hạn, mà không gian vặn vẹo lại nằm ngoài phạm vi con người có thể thừa nhận.”
Khấu Thu có dự cảm không hay: “Sẽ như thế nào?”
Mắt Bạch Mộng Thu bừng sáng: “Đương nhiên sẽ không phải hình người.”
“Rất xấu?”
“Không phải trên diện mạo, mà là khi sống lại tuyệt đối không chỉ một người.”
Khấu Thu tự dưng cảm thấy lạnh lẽo.
“Đương nhiên người chết mà sống lại sẽ nhiều thêm vài kẻ mượn xác hoàn hồn.”
Khấu Thu: “Không hiểu lắm.”
Bạch Mộng Thu: “Con có thể hiểu thế này: nhân loại có rất nhiều tính cách bất đồng. Như trên đời này có nhà từ thiện, có kẻ sát nhân, là bởi vì tính cách bất đồng hiện hữu bất đồng trên một tỉ lệ nhất định. Một khi không gian bị vặn vẹo, một người sẽ bị cắt xẻ phân chia. Ngoại trừ tính cách chủ đạo vốn có của bản thân, những tính cách tiềm ẩn sẽ bị phân liệt. Chúng nó bám vào thi thể vừa mới chết, trở thành thân thể độc lập.”
Khấu Thu: “Ý bà nói là: chết thì một, mà sống lại thì nhiều.”
Bạch Mộng Thu: “Ngoại trừ tính cách vốn có, những thứ khác không thể được xưng là người. Thử nghĩ đi, một người nếu chỉ có một loại tình cảm thì nó đáng sợ đến cỡ nào?”
Tay Khấu Thu nắm thành quyền: “Sẽ có bao nhiều tồn tại như thế?”
Bạch Mộng Thu: “Theo mẹ thấy sẽ chia thành 7. Đọc |Thất tông tội| chưa?”
Khấu Thu: “Tham ăn, tham lam, phẫn nộ, đố kỵ, *** dục, lười biếng, kiêu ngạo.”
Bạch Mộng Thu: “Đương nhiên sẽ không chỉ 7 thứ này, đây là những mặt trái. Còn có thiện lương, ngây thơ, tốt bụng.”
Bà ăn chân gà mới tiếp tục nói tiếp: “Nhưng bất quá cũng chỉ là lý luận suôn mà thôi. Trước khi được chứng minh thực tiễn thì sẽ không được chân chính xác nhận.”
Khấu Thu: “Nhưng nếu không phải thế, lúc trước bà cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng mình xóa đi dữ liệu trung tâm.”
Bạch Mộng Thu ngẩn ra: “Cha con nói cho con biết nhiều nhỉ. Dù chỉ là giả thiết, nhưng dù sao nó cũng có khả năng tồn tại. Nếu thật sự có người chết mà sống lại, cái này đối với hắn mà nói chẳng phải rất là bi thảm hay sao?”
Khấu Thu: “Nếu sống lại một lần nữa, chẳng lẽ không phải là một loại may mắn?”
Bạch Mộng Thu: “Nếu sống lại một mình đương nhiên là may mắn, nhưng lại thêm vài loại tính cách làm quà kèm theo. Nếu là lương thiện thì không sao, con thử nghĩ đi những tính cách hung tàn kia thì sẽ đối đãi như thế nào chủ thể đây?”
Lông mi Khấu Thu run lên, khó hiểu nói hai chữ: “Bò cạp?”
Bạch Mộng Thu lại lý giải: “Không sai, giống như những con bò cạp thích giết hại và ăn đồng loại mình, bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau. Mà chủ nhân cách, chính là món chính cuối cùng của bọn họ.”
…
Bạch Mộng Thu đi rồi, một mình Khấu Thu ngồi ở quán ăn vặt thật lâu.
Hắn nhớ khi còn học cấp 2, thầy giáo có từng nói: người sỡ dĩ vĩ đại chính là vì người đó không lúc nào mà không đấu tranh với chính bản thân mình.
Vậy hắn là cái gì đây? Thánh nhân sao?
Chờ đến lúc mấy bàn bên cạnh uống rượu nghiêng ngả lảo đảo rời đi, hắn mới đứng dậy, trở về. Đi vài bước, lại trở về, một lần nữa ngồi xuống: “Ông chủ, lấy cho tôi loại rượu nặng đô nhất đến đây.”
Rượu quá ba tuần, Khấu Thu đột nhiên cảm thấy túi áo mình rung lên. Hắn chột lấy cái tay kia, tên trộm cầm lấy cây dao nhỏ, hung tợn thốt: “Buông tay, nếu không mày chết chắc.”
Khấu Thu vốn không có chỗ xả giận, cầm lấy chai rượu muốn xông lên.
Song phương đang hết sức căng thẳng.
“Không nên động thủ.”
Rõ ràng dưới thời tiết mông lung ẩm ướt vì mưa, hắn đứng ở bên ngoài quán ăn vặt lại giống như cả người tỏa ra ánh sáng. Hắn là tuyệt đối, là siêu việt sở hữu tất cả ánh sáng thánh khiết.
Chỉ có |Thánh kinh| trong Jehovah mới có được từ ái như thế.
Hắn đứng đó, mỉm cười, đại biểu cho tình yêu cùng sự sống.
Khấu Thu trợn mắt nhìn hắn đi đến, che trước người mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào tên trộm hung tàn, giọng nói mềm nhẹ như có thể hòa tan con người: “Xin anh đừng nên làm tổn thương bạn của tôi.”
Rất kỳ quái… rõ ràng là một thanh niên xa lạ, khuôn mặt xa lạ… Nhưng Khấu Thu lại cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như —
Người che trước mặt mình… chính là bản thân mình.
Lận Ngang: “Đừng quậy nữa.”
Nhìn ánh trăng như muốn tròn trịa trên trời, Khấu Thu duy trì tạo hình khủng bố: “Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
Lận Ngang: “Phòng cái gì?”
Khấu Thu nhìn lướt qua Lận Ngang cùng Khấu Quý Dược: “Biến thân thành sói, đẩy ngã hai người.”
Đứa nhỏ này có tiềm chất làm sắc lang.
Lận Ngang nhìn Khấu Quý Dược, ánh mắt hiện lên hàm nghĩa không cần nói cũng biết. Vẫn nên nhanh chóng cho đi học bổ túc đi, người sau gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khấu gia
Nữ nhân mặc y phục đỏ thẫm vẫn không nhúc nhích đứng trước cửa phòng hắn, y như một pho tượng.
Khấu Thu đi qua: “Ngươi tìm ta?”
Nữ nhân: “Sau đêm tân hôn, ta muốn vì ngài gác đêm mỗi ngày.”
Khấu Thu nhìn gương mặt lạnh như băng của nàng, đột nhiên cảm thấy đối phương là một người rất nghe lời. Ít nhất ngoại trừ chuyện cưới xin, nàng đều không quản mình cái gì: “Hôm nay ta có cuộc họp phụ huynh.”
Nhưng trong dự kiến, nữ nhân cúi đầu đứng đó, không đáp lại.
“Đi cùng hai người khác.”
“Mặc đồ đôi gia đình.”
“Ta sắp có gia sư.”
“Ngày mai ngài muốn đến điện phủ học bổ túc?”
Khấu Thu: “Đừng dùng những từ ngữ kỳ quái.”
Nữ nhân theo dõi hắn, vẻ mặt nghiêm lại: “Mong ngài học Hóa thật chăm chỉ.”
Khấu Thu: “Sau đó phân tích cho các ngươi cấu tạo của đạn bạc sao?”
Nữ nhân: “Chuyện liên quan đến sự phục hưng của gia tộc.”
Khấu Thu: “Tin ta đi, tùy tiện bán đi một rương châu báu dưới lầu cũng đủ khống chế lượng bạc trên toàn cầu, không ai dám đối địch với các ngươi nữa. Không cần để ý đến ta, các ngươi cũng có thể rời đi.”
Nữ nhân: “Đây là sính lễ, không thể khinh nhờn. Vả lại chúng có độc.”
Khấu Thu: “Độc thì sao?”
Nữ nhân: “Chúng nó đã vùi trong đất hơn ngàn năm, dính phải thi độc, người ngoài không thể chạm vào.”
Khấu Thu: “Thế thì sao các ngươi lại đào chúng ra?”
Nữ nhân: “Giữ thể diện.”
Khấu Thu: “… Các ngươi lại dám lừa hôn.”
Nữ nhân: “Là ngài.”
Khấu Thu: …
Nữ nhân: “Cho nên cô gia thực đáng thương, ngài phải đối xử tử tế với ngài ấy.”
Nhiều lời vô ích, hắn vẫn lựa chọn về phòng.
Khóa kỹ cửa, Khấu Thu lấy sấp tư liệu mình trộm được ra, cẩn thận đọc đi đọc lại. Trong báo cáo có miêu tả rất kỉ càng tỉ mỉ về suy đoán nhân loại tiến hóa ra sao, lại còn có hình vẽ. Khấu Thu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên thở dài một tiếng. Không phải là vì tư liệu bị thiếu xót, mà là ngoại trừ hình ảnh, cái gì hắn cũng xem không hiểu —
Nhưng hắn thực nhanh chóng tha thứ cho chính mình. Dù sao cũng là một tên học sinh được có 29 điểm Sinh, ngươi có thể trông cậy hắn hiểu được cái gì sao!
Ngồi trước gương, chăm chú nhìn mặt gương hơn một tiếng, vẫn quyết định đi tìm Bạch Mộng Thu hỏi thì hơn. Cũng hên mai là cuối tuần, rút ra chút thời gian đi là được… Nếu hắn không đoán lầm, bắt đầu từ tuần sau, hắn sẽ bị giam ở nhà bắt học bổ túc.
Ngày hôm sau, mưa dầm mưa dề.
Trên đường có không ít nữ nhân đi dạo phố nhưng không có chuẩn bị, lớp trang điểm bị lem đi. Vì thế nên cũng có thể thấy được khu bán mỹ phẩm trong trung tâm thương mại tấp nập là có nguyên nhân.
Mỉm cười khéo léo, dáng đứng tiêu chuẩn, nhưng chỉ riêng một quầy này buôn bán vô cùng ế ẩm.
Đáy mắt nhân viên bán hàng hiện lên vẻ không hiểu.
“Dù có xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng trong một vài trường hợp vẫn không dùng được.” Một giọng nói truyền đến.
Thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ đi đến quầy bán mỹ phẩm, hấp dẫn không ít tầm mắt người chung quanh: “Có rất ít người đến mua mỹ phẩm từ một nữ nhân đẹp hơn họ gấp mấy lần.”
Bạch Mộng Thu: “Sao con tới đây, tiện đường hay chỉ đi ngang qua?”
Khấu Thu: “Tôi cố ý tới tìm bà.”
Bạch Mộng Thu: “Hành tung của mẹ ngay cả An Lôi cũng không phát hiện được.”
Khấu Thu: “Đó là do bà ta ngu ngốc. Người yêu cái đẹp hơn mạng sống như bà, lại chú trọng bảo dưỡng nhan sắc rất thích hợp với vị trí chuyên viên kinh doanh, đặc biệt là những nơi bán đồ trang điểm. Vừa có thể sử dụng sản phẩm mới free, vừa có thể tiết kiệm tiền.”
Bạch Mộng Thu: “Xem ra lần sau mẹ phải đổi nghề rồi.” Bà ta gọi điện thoại, nói chuyện với quản lý, sau đó cùng Khấu Thu đi ra ngoài.
Uống một hớp nước ép hoa quả, bà ta mị hí mắt, hưởng thụ tiết trời: “Sao lại tìm đến mẹ?”
Nữ nhân này khôn khéo y như con thỏ, vừa chạy nhanh lại vừa có nhiều chỗ ẩn nấp. Khấu Thu nói thẳng: “Tôi muốn hỏi về chuyện thực nghiệm.”
Bạch Mộng Thu: “Chờ con trưởng thành hãy đến hỏi.”
Khấu Thu: “Tôi muốn biết ngay bây giờ.”
Bạch Mộng Thu theo dõi hắn: “Không phải là mẹ không muốn nói cho con, mà là mẹ có nói, con cũng nghe không hiểu.”
Khấu Thu: “Là sao?”
Bạch Mộng Thu: “Gần nhất được bao nhiêu điểm Sinh?”
Khấu Thu: “89.”
Bạch Mộng Thu vươn ra một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Căn cứ theo định luật di truyền học, điều đó không có khả năng.”
Khấu Thu: “Bà không am hiểu sinh vật học?”
Bạch Mộng Thu đứng lên: “Cha con mỗi khi đến trường, điểm Sinh chưa bao giờ được qua tiêu chuẩn.”
Khấu Thu: giống như nghe được chuyện gì đó rất nguy hiểm.
“Tôi không muốn biết về nội dung thực nghiệm, mà muốn biết về nghiên cứu của bà.”
Vốn định rời đi, Bạch Mộng Thu đột nhiên dừng chân: “Cha con nói với con?”
Khấu Thu: “Chỉ đề cập qua một chút.”
Bà nghĩ nghĩ, nói: “Đi theo mẹ.”
Địa điểm nói chuyện chuyển đến một quán ăn vặt ven đường. Khấu Thu vốn tưởng bà ta sẽ tìm một nơi bí mật cùng yên tĩnh, nhưng không ngờ lại nghênh ngang đến nơi này thì không nói, vừa mở miệng liền gọi 20 cái cánh gà nướng.
Như biết hắn nghi ngờ, Bạch Mộng Thu cười nói: “Còn có chỗ nào càng an toàn hơn so với nơi này sao?”
Khấu Thu quay đầu nhìn lại. Người vung tay uống rượu, kẻ thì chí chóe cãi nhau, nhìn thì chướng khí mù mịt đó nhưng có nói cái gì thì sẽ không bị người khác để tâm.
“Nói về giao dịch trước đi.”
Khấu Thu: “Trong khả năng của tôi.”
Bạch Mộng Thu: “Tiền dưỡng lão đã nhiều năm không đóng.”
Khấu Thu kinh ngạc: “Bà còn đóng tiền dưỡng lão?”
Bạch Mộng Thu: “Có gì phải đại kinh tiểu quái.”
Khấu Thu: “Tôi sẽ trả giúp bà.”
Nửa câu sau còn chưa nói ra, sau mười năm nữa.
Bạch Mộng Thu lại thật sự bắt đầu đàm luận về nghiên cứu của mình. Khấu Thu vốn cho rằng nhất định còn phải tiêu tốn thêm một phen công phu, vả lại những lời đối phương nói chưa chắc đã đáng tin. Nhưng lại không ngờ đối phương lại có thể nói hết ra như thế.
Lúc này hắn đương nhiên không có khả năng lý giải một nhà khoa học muốn nghiên cứu của mình được tán thành cảm tưởng như thế nào. Nhất là với người mười mấy năm không thể giải bày, còn bị thống khổ khi bị người truy sát. Hiện giờ lại có thể trước mặt con ruột mình giải bày, khóe mắt bà ánh lên vài phần đắc ý.
Đương nhiên đối với một thiếu niên môn Sinh không đạt yêu cầu như Khấu Thu mà nói, hắn hoàn toàn không thể lý giải được nội tâm rối rắm của Bạch Mộng Thu.
Bà nói rất nhiều, tổ hợp trên hai từ Hán ngữ, một cái Khấu Thu cũng nghe không hiểu. Hắn liền giống như học sinh hỏi giáo viên, nhưng với cách nói nhanh của bà, Khấu Thu cũng chịu thua.
Hắn đành phải tự thân vận động: “Nếu thời gian đảo ngược, có phải đại biểu người chết cũng có thể sống lại?”
Bạch Mộng Thu: “Đối tượng thời gian nghịch lưu chỉ giới hạn trong thân thể. Nghiên cứu của chúng ta chỉ có khả năng thay đổi không gian của một người mà không thể thay đổi toàn bộ thế giới. Hơn nữa bản thân thực nghiệm cũng có lỗ hổng.”
“Lỗ hổng?”
Bạch Mộng Thu: “Năng lực con người thừa nhận là có hạn, mà không gian vặn vẹo lại nằm ngoài phạm vi con người có thể thừa nhận.”
Khấu Thu có dự cảm không hay: “Sẽ như thế nào?”
Mắt Bạch Mộng Thu bừng sáng: “Đương nhiên sẽ không phải hình người.”
“Rất xấu?”
“Không phải trên diện mạo, mà là khi sống lại tuyệt đối không chỉ một người.”
Khấu Thu tự dưng cảm thấy lạnh lẽo.
“Đương nhiên người chết mà sống lại sẽ nhiều thêm vài kẻ mượn xác hoàn hồn.”
Khấu Thu: “Không hiểu lắm.”
Bạch Mộng Thu: “Con có thể hiểu thế này: nhân loại có rất nhiều tính cách bất đồng. Như trên đời này có nhà từ thiện, có kẻ sát nhân, là bởi vì tính cách bất đồng hiện hữu bất đồng trên một tỉ lệ nhất định. Một khi không gian bị vặn vẹo, một người sẽ bị cắt xẻ phân chia. Ngoại trừ tính cách chủ đạo vốn có của bản thân, những tính cách tiềm ẩn sẽ bị phân liệt. Chúng nó bám vào thi thể vừa mới chết, trở thành thân thể độc lập.”
Khấu Thu: “Ý bà nói là: chết thì một, mà sống lại thì nhiều.”
Bạch Mộng Thu: “Ngoại trừ tính cách vốn có, những thứ khác không thể được xưng là người. Thử nghĩ đi, một người nếu chỉ có một loại tình cảm thì nó đáng sợ đến cỡ nào?”
Tay Khấu Thu nắm thành quyền: “Sẽ có bao nhiều tồn tại như thế?”
Bạch Mộng Thu: “Theo mẹ thấy sẽ chia thành 7. Đọc |Thất tông tội| chưa?”
Khấu Thu: “Tham ăn, tham lam, phẫn nộ, đố kỵ, *** dục, lười biếng, kiêu ngạo.”
Bạch Mộng Thu: “Đương nhiên sẽ không chỉ 7 thứ này, đây là những mặt trái. Còn có thiện lương, ngây thơ, tốt bụng.”
Bà ăn chân gà mới tiếp tục nói tiếp: “Nhưng bất quá cũng chỉ là lý luận suôn mà thôi. Trước khi được chứng minh thực tiễn thì sẽ không được chân chính xác nhận.”
Khấu Thu: “Nhưng nếu không phải thế, lúc trước bà cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng mình xóa đi dữ liệu trung tâm.”
Bạch Mộng Thu ngẩn ra: “Cha con nói cho con biết nhiều nhỉ. Dù chỉ là giả thiết, nhưng dù sao nó cũng có khả năng tồn tại. Nếu thật sự có người chết mà sống lại, cái này đối với hắn mà nói chẳng phải rất là bi thảm hay sao?”
Khấu Thu: “Nếu sống lại một lần nữa, chẳng lẽ không phải là một loại may mắn?”
Bạch Mộng Thu: “Nếu sống lại một mình đương nhiên là may mắn, nhưng lại thêm vài loại tính cách làm quà kèm theo. Nếu là lương thiện thì không sao, con thử nghĩ đi những tính cách hung tàn kia thì sẽ đối đãi như thế nào chủ thể đây?”
Lông mi Khấu Thu run lên, khó hiểu nói hai chữ: “Bò cạp?”
Bạch Mộng Thu lại lý giải: “Không sai, giống như những con bò cạp thích giết hại và ăn đồng loại mình, bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau. Mà chủ nhân cách, chính là món chính cuối cùng của bọn họ.”
…
Bạch Mộng Thu đi rồi, một mình Khấu Thu ngồi ở quán ăn vặt thật lâu.
Hắn nhớ khi còn học cấp 2, thầy giáo có từng nói: người sỡ dĩ vĩ đại chính là vì người đó không lúc nào mà không đấu tranh với chính bản thân mình.
Vậy hắn là cái gì đây? Thánh nhân sao?
Chờ đến lúc mấy bàn bên cạnh uống rượu nghiêng ngả lảo đảo rời đi, hắn mới đứng dậy, trở về. Đi vài bước, lại trở về, một lần nữa ngồi xuống: “Ông chủ, lấy cho tôi loại rượu nặng đô nhất đến đây.”
Rượu quá ba tuần, Khấu Thu đột nhiên cảm thấy túi áo mình rung lên. Hắn chột lấy cái tay kia, tên trộm cầm lấy cây dao nhỏ, hung tợn thốt: “Buông tay, nếu không mày chết chắc.”
Khấu Thu vốn không có chỗ xả giận, cầm lấy chai rượu muốn xông lên.
Song phương đang hết sức căng thẳng.
“Không nên động thủ.”
Rõ ràng dưới thời tiết mông lung ẩm ướt vì mưa, hắn đứng ở bên ngoài quán ăn vặt lại giống như cả người tỏa ra ánh sáng. Hắn là tuyệt đối, là siêu việt sở hữu tất cả ánh sáng thánh khiết.
Chỉ có |Thánh kinh| trong Jehovah mới có được từ ái như thế.
Hắn đứng đó, mỉm cười, đại biểu cho tình yêu cùng sự sống.
Khấu Thu trợn mắt nhìn hắn đi đến, che trước người mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào tên trộm hung tàn, giọng nói mềm nhẹ như có thể hòa tan con người: “Xin anh đừng nên làm tổn thương bạn của tôi.”
Rất kỳ quái… rõ ràng là một thanh niên xa lạ, khuôn mặt xa lạ… Nhưng Khấu Thu lại cảm thấy rất quen thuộc, thật giống như —
Người che trước mặt mình… chính là bản thân mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook