Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
-
Chương 116: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy hĩ |15|
Bạn học ban A tỏ vẻ, mỗi sáng được nhìn thấy thầy Thủy Sam đều cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều. Nhất là hôm nay, Khấu Thu với một tạo hình hoàn toàn mới tiến tới, càng cần có cái đẹp đến rửa sạch tâm linh bị đánh bể.
Thủy Sam dưới ánh mắt của vạn dân mong chờ, kinh diễm tiến vào. Mái tóc vàng óng ả, vẫn như trước đẹp không thể tả xiết.
Hắn mở sách giáo khoa ra: “Chúng ta học bài tiếp theo…” Giọng nghẹn lại, con ngươi xanh biếc dừng lại ở vật thể màu trắng không rõ.
“Ai nuôi xác ướp?”
Trong một mảnh trầm mặc, rốt cục có học sinh nhịn không được hồi đáp: “Thưa thầy, cái kia là Khấu Thu.”
Thủy Sam nhẹ nhàng nhíu mày: “Sao em lại thế này?”
Khấu Thu: “Vì không để trời – trăng – sao ảm đạm.”
Xinh đẹp của hắn làm cho ánh sáng chúng nó mờ đi.
Lý do mặt dày như này mà Thủy Sam lại tin tưởng, tiếp tục giảng bài.
Học sinh ban A: Cứ mặc kệ một xác ướp ở trong lớp học thật sự ổn sao?
Lúc Lận An Hòa nhận được tin tức còn có chút kinh ngạc. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn không hề thích cùng người thâm giao, người bên ngoài cũng sợ hắn ba phần. Không phải đại sự liên quan đến sinh tử thì không đến trêu chọc. Hôm nay thậm chí có người chủ động đến tìm hắn.
Lận An Hòa bấm vào hình ảnh. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một cái bánh chưng màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn đầy sức sống — là Khấu Thu. Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn vẫn có thể phân biệt được.
Khi hết tiết, Trần Nhạc Thiên xem bình luận trên QQ, đến từ Kẻ thả câu: gửi thêm mấy tấm lên đây. Một lát sau lại có thêm một bình luận: muốn động đậy, post video lên đi.
“Bạo lực gia đình còn muốn lập hồ sơ.” Trần Nhạc Thiên mắng thầm: “Tên khốn hàng thật giá thật.”
Nhưng thực nhanh chóng có bình luận mới: thu mua giá cao.
Trần Nhạc Thiên nhanh chóng quay phim 360 độ không góc chết. Tuy có quay góc nào cũng y hệt nhau, chỉ nhìn thấy có băng vải.
Lận An Hòa quăng đám công việc trong tay, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình. Thắt lưng thật nhỏ, thật mềm, băng vải quấn lên lại càng thêm nhỏ. Còn có ánh mắt nữa, thật sáng bắp chân cũng thật xinh đẹp. Nhưng quan trọng nhất chính là vòng mông mượt mà, rắn chắc. Hầu kết Lận An Hòa khả nghi mà động một cái.
— Tất cả những tên nhìn xác ướp mà nảy sinh phản ứng sinh lý đều là súc sinh.
Lúc này, làm thần súc sinh – Khấu Thu lại biết đến một tác dụng khác của thùng rác: phụ trách lắng nghe khóc lóc kể lể, cùng với hắn còn có Cơ Chi. Trần Nhạc Thiên thì nhân lúc nghỉ trưa đi rình coi Hạ Dự. Trần Văn Tĩnh ngồi trên ghế, vành mắt đỏ hoe nhìn Khấu Thu cùng Cơ Chi khóc lóc kể lể.
“Xong rồi, tớ xong rồi.”
Cơ Chi: “Mới nghe mười từ xong từ cậu rồi, sao còn chưa chịu vô luôn chủ đề chính.”
Trần Văn Tĩnh khóc nức nở: “Các cậu đều thích nam nhân, đúng không?”
Cơ Chi: “Cậu kỳ thị đồng tính luyến ái?”
“Không có. Tớ chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, tớ mơ thấy mình thích nam nhân.” Cô nàng nhìn Khấu Thu cùng Cơ Chi, biểu tình còn thực hoảng sợ: “Lúc ấy tớ sợ đến nổi xém chút nữa là chết ngất luôn trong mộng. Sau khi tỉnh lại, lại không biết nên nói thế nào với người trong nhà, tớ muốn xuất quỹ. May là bình minh đến sớm, mới đột nhiên kịp phản ứng, rõ ràng tớ là nữ.”
Vài năm sau, thành công tiến hóa thành hủ nữ cấp đặc biệt – Trần Văn Tĩnh cười nhạo bản thân: xùy, hiện tại một ngày không xem nam nam, đã cảm thấy sống uổng phí một ngày.
Đương nhiên, hiện tại cô nàng còn là một cô gái Văn Tĩnh nhỏ bé thích đọc sách. Khấu Thu cùng Cơ Chi cũng không biết nên an ủi cô thể nào, chỉ có thể câu có câu không khuyên nhủ. An ủi một hồi, ba người đều bỏ lỡ giờ ăn cơm trưa. Chờ cho đến khi Trần Nhạc Thiên trở về, cũng vành mắt đỏ hoe, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt trong suốt.
Hắn ôm cổ Khấu Thu: “Tở vừa mới ngủ trưa ở chỗ Hạ Dự, thấy ác mộng.”
Những lời này có lượng tin tức thật lớn, ba người đều trừng lớn mắt.
Trần Nhạc Thiên ôm lấy Khấu Thu, sống chết không buông tay.
Khấu Thu: “Mơ thấy Hạ Dự rời khỏi cậu?”
Trần Nhạc Thiên lắc đầu: “Tớ mơ thấy cậu chết.”
Khấu Thu: …
May mắn là mơ.
Cho nên hắn nên an ủi Trần Nhạc Thiên, hay nên an ủi bản thân đây?
Trần Nhạc Thiên: “May là cậu còn sống.”
Khấu Thu nghiêm túc nói: “Tôi sẽ còn sống.”
Trần Nhạc Thiên cảm động nắm lấy tay hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau: “Một lời đã định, sau đó chúng ta hẹn nhau sống được ngày nào hay ngày đó.”
Khấu Thu: “Cái từ này không phải để dùng như vậy.”
Khấu Quý Dược muốn đón Khấu Thu về nhà ở, buổi tối Khấu Thu đến Lận gia thu dọn đồ đạc. Hắn cùng các bạn nhỏ thân mến hàn huyên nhân sinh một lát, khi ngẩng đầu lên thì sắc trời đã khuya. Gần đây Lận Ngang hay ngủ sớm, Khấu Thu nghĩ nghĩ, không gõ cửa, dùng chìa khóa Lận An Hòa đưa mở cửa.
Bên trong tối như mực, cửa phòng sách hơi hé, bên trong mơ hồ có ánh sáng lộ ra.
Khấu Thu ngồi xổm xuống đổi giày, trên đầu liền bị một cái võng tấn công bất ngờ.
“Bắt được!” Trong bóng đêm, đôi mắt sáng đến dọa người.
Động tĩnh ở đây kinh động đến phòng sách. Cửa mở ra, bước ra là một nam nhân đầu bạc. Kinh Viễn mở đèn liền nhìn thấy Lận Ngang dùng võng tóm lấy một vật thể không xác định.
Lận Ngang chuẩn bị đến phòng bếp mài dao, chuẩn bị tiến hành nghiên cứu.
“Chú dám.” Một giọng nói trầm thấp lại lạnh lùng làm lý trí Lận Ngang lãnh tĩnh lại.
Lúc này Khấu Thu đã đổi giày xong, đỉnh đầu vướng cái võng, ngẩng đầu, không thể tin thốt lên: “Chú muốn làm thịt tôi?”
Lận Ngang tập trung nhìn lại. Đây không phải là bánh bao nhà mình sao?
Lận An Hòa đi đến bên người Khấu Thu, dẫn bánh bao ngồi xuống ghế sa lông, nhỏ nhẹ an ủi. Kinh Viễn ở một bên gọt táo cho Khấu Thu. Hai người cùng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Lận Ngang.
Lận Ngang đưa ly đồ uống lạnh qua, ý tứ xin bớt giận.
Khấu Thu nghiêng đầu, cự tuyệt. Một bộ ta không nghe, ta không nghe, vô cùng ngạo kiều.
Lận Ngang: “Muốn ăn cái gì? Ta nấu cho ngươi ăn ha?”
Khấu Thu vẫn thái độ như trước ‘ta không nghe, ta không nghe’, nhưng ánh mắt lại thường thường liếc trộm Lận Ngang một cái. Ý tứ biểu đạt thực rõ ràng: tuy ta không nghe, nhưng ngươi vẫn phải đến dỗ ta.
Trong nháy mắt, Lận Ngang đã bị bộ dáng này của hắn làm mềm nhũn. Chẳng sợ trước mắt là quái nhân băng vải, cũng không thể ngăn cản bánh bao run rẩy trên con đường moe.
Thực nhanh chóng, một bàn bàn điểm tâm tinh xảo được đặt lên bàn, Khấu Thu nhìn đến hoa cả mắt. Không ngờ tài nấu nướng của Lận Ngang lại cao siêu đến trình độ này, không khác gì đầu bếp cung đình thời cổ đại.
Nhưng mà hắn muốn ăn cái gì chua chua cơ: “Kẹo hồ lô.”
Kẹo hồ lô: là mứt quả ghim thành xâu
Làm kẹo hồ lô khá công phu, nhưng Lận Ngang vẫn đến siêu thị mua sơn tra. Trong lúc Khấu Thu ăn táo do Kinh Viễn gọt cho đỡ thèm, còn có Lận An Hòa thường thường phối hợp dâng uống nước đến. Ngay cả độ ấm cũng đều đã thử trước rồi mới đưa qua, tựa như hoàng đế.
Sơn tra: hay còn gọi là táo gai
Sau khi Lận Ngang trở về, đeo tạp dề lên bắt đầu nấu nước đường.
Thực nhanh chóng, trước mặt Khấu Thu là kẹo hồ lô vừa ngọt vừa chua, còn tặng kèm mứt táo.
Khấu Thu dùng ánh mắt, ý bảo Lận An Hòa đem kẹo hồ lô đưa đến bên miệng hắn.
‘A — ‘
Ăn vào. Phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng ngậm chặt miệng, cũng không nuốt xuống, hai má phồng lên, mày cau lại.
“Rất khó ăn?” Lận Ngang cầm lên một cái nếm thử, không tệ nha.
Khấu Thu dùng tay che miệng lại, nhanh chóng chạy đến WC, khóa trái cửa.
Tuy nghĩ như vậy thực quỷ dị, nhưng tình cảnh này không khỏi làm người nghĩ đến một tình tiết thường hay xuất hiện trên TV — có thai.
Trong WC, Khấu Thu ngấn lệ phun kẹo hồ lô ra.
|Hệ thống: mỗi bộ phận trên thân thể ngươi đang tiến hành đổi mới, thời gian này xương cốt rất yếu ớt a.|
Khấu Thu nhìn trên kẹo hồ lô dính hai cái răng cửa. Ăn kẹo hồ lô rớt hai cái răng cửa, hắn tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới giờ.
|Bao lâu mới mọc cái mới?|
|Hệ thống: ít nhất ba ngày.|
Khấu Thu ngửa mặt lên trời rơi lệ… Ba ngày nay nói chuyện bằng kiểu gì đây?
Thủy Sam dưới ánh mắt của vạn dân mong chờ, kinh diễm tiến vào. Mái tóc vàng óng ả, vẫn như trước đẹp không thể tả xiết.
Hắn mở sách giáo khoa ra: “Chúng ta học bài tiếp theo…” Giọng nghẹn lại, con ngươi xanh biếc dừng lại ở vật thể màu trắng không rõ.
“Ai nuôi xác ướp?”
Trong một mảnh trầm mặc, rốt cục có học sinh nhịn không được hồi đáp: “Thưa thầy, cái kia là Khấu Thu.”
Thủy Sam nhẹ nhàng nhíu mày: “Sao em lại thế này?”
Khấu Thu: “Vì không để trời – trăng – sao ảm đạm.”
Xinh đẹp của hắn làm cho ánh sáng chúng nó mờ đi.
Lý do mặt dày như này mà Thủy Sam lại tin tưởng, tiếp tục giảng bài.
Học sinh ban A: Cứ mặc kệ một xác ướp ở trong lớp học thật sự ổn sao?
Lúc Lận An Hòa nhận được tin tức còn có chút kinh ngạc. Dù sao từ nhỏ đến lớn, hắn không hề thích cùng người thâm giao, người bên ngoài cũng sợ hắn ba phần. Không phải đại sự liên quan đến sinh tử thì không đến trêu chọc. Hôm nay thậm chí có người chủ động đến tìm hắn.
Lận An Hòa bấm vào hình ảnh. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một cái bánh chưng màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn đầy sức sống — là Khấu Thu. Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn vẫn có thể phân biệt được.
Khi hết tiết, Trần Nhạc Thiên xem bình luận trên QQ, đến từ Kẻ thả câu: gửi thêm mấy tấm lên đây. Một lát sau lại có thêm một bình luận: muốn động đậy, post video lên đi.
“Bạo lực gia đình còn muốn lập hồ sơ.” Trần Nhạc Thiên mắng thầm: “Tên khốn hàng thật giá thật.”
Nhưng thực nhanh chóng có bình luận mới: thu mua giá cao.
Trần Nhạc Thiên nhanh chóng quay phim 360 độ không góc chết. Tuy có quay góc nào cũng y hệt nhau, chỉ nhìn thấy có băng vải.
Lận An Hòa quăng đám công việc trong tay, nhìn chằm chằm ảnh chụp trên màn hình. Thắt lưng thật nhỏ, thật mềm, băng vải quấn lên lại càng thêm nhỏ. Còn có ánh mắt nữa, thật sáng bắp chân cũng thật xinh đẹp. Nhưng quan trọng nhất chính là vòng mông mượt mà, rắn chắc. Hầu kết Lận An Hòa khả nghi mà động một cái.
— Tất cả những tên nhìn xác ướp mà nảy sinh phản ứng sinh lý đều là súc sinh.
Lúc này, làm thần súc sinh – Khấu Thu lại biết đến một tác dụng khác của thùng rác: phụ trách lắng nghe khóc lóc kể lể, cùng với hắn còn có Cơ Chi. Trần Nhạc Thiên thì nhân lúc nghỉ trưa đi rình coi Hạ Dự. Trần Văn Tĩnh ngồi trên ghế, vành mắt đỏ hoe nhìn Khấu Thu cùng Cơ Chi khóc lóc kể lể.
“Xong rồi, tớ xong rồi.”
Cơ Chi: “Mới nghe mười từ xong từ cậu rồi, sao còn chưa chịu vô luôn chủ đề chính.”
Trần Văn Tĩnh khóc nức nở: “Các cậu đều thích nam nhân, đúng không?”
Cơ Chi: “Cậu kỳ thị đồng tính luyến ái?”
“Không có. Tớ chỉ là mơ thấy ác mộng thôi, tớ mơ thấy mình thích nam nhân.” Cô nàng nhìn Khấu Thu cùng Cơ Chi, biểu tình còn thực hoảng sợ: “Lúc ấy tớ sợ đến nổi xém chút nữa là chết ngất luôn trong mộng. Sau khi tỉnh lại, lại không biết nên nói thế nào với người trong nhà, tớ muốn xuất quỹ. May là bình minh đến sớm, mới đột nhiên kịp phản ứng, rõ ràng tớ là nữ.”
Vài năm sau, thành công tiến hóa thành hủ nữ cấp đặc biệt – Trần Văn Tĩnh cười nhạo bản thân: xùy, hiện tại một ngày không xem nam nam, đã cảm thấy sống uổng phí một ngày.
Đương nhiên, hiện tại cô nàng còn là một cô gái Văn Tĩnh nhỏ bé thích đọc sách. Khấu Thu cùng Cơ Chi cũng không biết nên an ủi cô thể nào, chỉ có thể câu có câu không khuyên nhủ. An ủi một hồi, ba người đều bỏ lỡ giờ ăn cơm trưa. Chờ cho đến khi Trần Nhạc Thiên trở về, cũng vành mắt đỏ hoe, khóe mắt còn treo một giọt nước mắt trong suốt.
Hắn ôm cổ Khấu Thu: “Tở vừa mới ngủ trưa ở chỗ Hạ Dự, thấy ác mộng.”
Những lời này có lượng tin tức thật lớn, ba người đều trừng lớn mắt.
Trần Nhạc Thiên ôm lấy Khấu Thu, sống chết không buông tay.
Khấu Thu: “Mơ thấy Hạ Dự rời khỏi cậu?”
Trần Nhạc Thiên lắc đầu: “Tớ mơ thấy cậu chết.”
Khấu Thu: …
May mắn là mơ.
Cho nên hắn nên an ủi Trần Nhạc Thiên, hay nên an ủi bản thân đây?
Trần Nhạc Thiên: “May là cậu còn sống.”
Khấu Thu nghiêm túc nói: “Tôi sẽ còn sống.”
Trần Nhạc Thiên cảm động nắm lấy tay hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau: “Một lời đã định, sau đó chúng ta hẹn nhau sống được ngày nào hay ngày đó.”
Khấu Thu: “Cái từ này không phải để dùng như vậy.”
Khấu Quý Dược muốn đón Khấu Thu về nhà ở, buổi tối Khấu Thu đến Lận gia thu dọn đồ đạc. Hắn cùng các bạn nhỏ thân mến hàn huyên nhân sinh một lát, khi ngẩng đầu lên thì sắc trời đã khuya. Gần đây Lận Ngang hay ngủ sớm, Khấu Thu nghĩ nghĩ, không gõ cửa, dùng chìa khóa Lận An Hòa đưa mở cửa.
Bên trong tối như mực, cửa phòng sách hơi hé, bên trong mơ hồ có ánh sáng lộ ra.
Khấu Thu ngồi xổm xuống đổi giày, trên đầu liền bị một cái võng tấn công bất ngờ.
“Bắt được!” Trong bóng đêm, đôi mắt sáng đến dọa người.
Động tĩnh ở đây kinh động đến phòng sách. Cửa mở ra, bước ra là một nam nhân đầu bạc. Kinh Viễn mở đèn liền nhìn thấy Lận Ngang dùng võng tóm lấy một vật thể không xác định.
Lận Ngang chuẩn bị đến phòng bếp mài dao, chuẩn bị tiến hành nghiên cứu.
“Chú dám.” Một giọng nói trầm thấp lại lạnh lùng làm lý trí Lận Ngang lãnh tĩnh lại.
Lúc này Khấu Thu đã đổi giày xong, đỉnh đầu vướng cái võng, ngẩng đầu, không thể tin thốt lên: “Chú muốn làm thịt tôi?”
Lận Ngang tập trung nhìn lại. Đây không phải là bánh bao nhà mình sao?
Lận An Hòa đi đến bên người Khấu Thu, dẫn bánh bao ngồi xuống ghế sa lông, nhỏ nhẹ an ủi. Kinh Viễn ở một bên gọt táo cho Khấu Thu. Hai người cùng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Lận Ngang.
Lận Ngang đưa ly đồ uống lạnh qua, ý tứ xin bớt giận.
Khấu Thu nghiêng đầu, cự tuyệt. Một bộ ta không nghe, ta không nghe, vô cùng ngạo kiều.
Lận Ngang: “Muốn ăn cái gì? Ta nấu cho ngươi ăn ha?”
Khấu Thu vẫn thái độ như trước ‘ta không nghe, ta không nghe’, nhưng ánh mắt lại thường thường liếc trộm Lận Ngang một cái. Ý tứ biểu đạt thực rõ ràng: tuy ta không nghe, nhưng ngươi vẫn phải đến dỗ ta.
Trong nháy mắt, Lận Ngang đã bị bộ dáng này của hắn làm mềm nhũn. Chẳng sợ trước mắt là quái nhân băng vải, cũng không thể ngăn cản bánh bao run rẩy trên con đường moe.
Thực nhanh chóng, một bàn bàn điểm tâm tinh xảo được đặt lên bàn, Khấu Thu nhìn đến hoa cả mắt. Không ngờ tài nấu nướng của Lận Ngang lại cao siêu đến trình độ này, không khác gì đầu bếp cung đình thời cổ đại.
Nhưng mà hắn muốn ăn cái gì chua chua cơ: “Kẹo hồ lô.”
Kẹo hồ lô: là mứt quả ghim thành xâu
Làm kẹo hồ lô khá công phu, nhưng Lận Ngang vẫn đến siêu thị mua sơn tra. Trong lúc Khấu Thu ăn táo do Kinh Viễn gọt cho đỡ thèm, còn có Lận An Hòa thường thường phối hợp dâng uống nước đến. Ngay cả độ ấm cũng đều đã thử trước rồi mới đưa qua, tựa như hoàng đế.
Sơn tra: hay còn gọi là táo gai
Sau khi Lận Ngang trở về, đeo tạp dề lên bắt đầu nấu nước đường.
Thực nhanh chóng, trước mặt Khấu Thu là kẹo hồ lô vừa ngọt vừa chua, còn tặng kèm mứt táo.
Khấu Thu dùng ánh mắt, ý bảo Lận An Hòa đem kẹo hồ lô đưa đến bên miệng hắn.
‘A — ‘
Ăn vào. Phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng ngậm chặt miệng, cũng không nuốt xuống, hai má phồng lên, mày cau lại.
“Rất khó ăn?” Lận Ngang cầm lên một cái nếm thử, không tệ nha.
Khấu Thu dùng tay che miệng lại, nhanh chóng chạy đến WC, khóa trái cửa.
Tuy nghĩ như vậy thực quỷ dị, nhưng tình cảnh này không khỏi làm người nghĩ đến một tình tiết thường hay xuất hiện trên TV — có thai.
Trong WC, Khấu Thu ngấn lệ phun kẹo hồ lô ra.
|Hệ thống: mỗi bộ phận trên thân thể ngươi đang tiến hành đổi mới, thời gian này xương cốt rất yếu ớt a.|
Khấu Thu nhìn trên kẹo hồ lô dính hai cái răng cửa. Ăn kẹo hồ lô rớt hai cái răng cửa, hắn tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới giờ.
|Bao lâu mới mọc cái mới?|
|Hệ thống: ít nhất ba ngày.|
Khấu Thu ngửa mặt lên trời rơi lệ… Ba ngày nay nói chuyện bằng kiểu gì đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook