Trùng Sinh Vân Thiển Y
-
Chương 19: Tri Dung
Giờ Dần, khi bình minh đầu tiên trong ngày xé toang màn đêm chiếu rọi xuống kinh thành, cảnh cửa lớn trong tướng quân phủ rốt cuộc mở rộng. Hạ Chi, còn có thái y được gọi từ trong cung chậm rãi tiến ra. Ánh mặt trời sớm mai đã mang theo ráng hồng như lửa, nhuốm màu máu mênh mang lên Lê Hân trong màu áo bẩn bám đầy bụi đứng vô thân ở trước cửa.
Thái y, Hạ Chi liếc mắt nhìn nhau, đồng lòng yên lặng thở dài.
Thái y cuối đầu chào Lê Hân sau đó lại vội đi.
Hạ Chi nhìn tướng quân không biết phải làm gì. Hắn luôn biết người này đã luôn đợi ở đây suốt đêm. Rốt cuộc cái oan nghiệt gì đang xảy ra xung quanh ba người bọn họ vậy. Vân Tâm Nhược sống hay chết còn chưa rõ còn muốn trông chờ vào tạo hóa, Vân Thiển Y hôn mê bất tỉnh không biết khi nào thì tỉnh, Lê Hân như người mất hồn đứng chờ trước phòng. Hắn thương tiếc Vân Tâm Nhược nhưng cũng không đành lòng nhìn Vân Thiển Y, còn tướng quân, dù ở bên cạnh nhưng có những lúc hắn vẫn không sao hiểu được, có những thứ cũng không nói được thành lời.
Lắc đầu, phân phó hạ nhân lo lắng cho mấy người bọn họ. Xoay người không nói gì rời đi, có muốn nói gì hay muốn làm gì mà nói thì cũng vô dụng, vì người ở đây nhưng chân chính nhân cũng không còn nữa rồi.
Tiểu Tức được sắp xếp chăm sóc Vân Tâm Nhược, nhìn thấy vết thương trên khắp cơ thể nàng ta, Tiểu Tức trong lòng khó nhịn khóc, vừa dau vừa thương tiếc. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên cái bánh bao kia, vừa nghĩ tới, nước mắt lại không nhịn được, Vân Tâm Nhược thực sự rất đáng thương.
Ngày hôm qua rõ ràng còn khỏe mạnh...
Hôm nay lại biến thành bộ dáng sống chết không rõ...
Chỉ thật sự mong Thanh Phong ngọc lộ của tướng quân có thể giữ được một mạng của Vân Tâm Nhược. Đem viên thuốc bỏ vào miệng, nhưng Vân Tâm Nhược không thể nào nuốt xuống, Tiểu Tức mắt nhắm rồi mở, đem viên thuốc ngậm trong miệng, hôn lên môi Vân Tâm Nhược bón thuốc cho nàng.
Thực sự hy vọng Vân Tâm Nhược có thể khởi tử hồi sinh.
Tri Dung một bộ âm trầm sát khí không có nghỉ ngơi đứng ở trong phòng nhìn vết thương đã băng bó trên người Vân Thiển Y.
Đột nhiên, nàng có cỗ xúc động muốn giết người. Rốt cuộc kẻ làm hại người thân của nàng còn không biết xấu hổ đứng đợi ở ngoài, nàng tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn ghê tởm. Người thân của nàng, thần của nàng, còn chưa từng chịu qua cảnh thê thảm như vậy đâu.
Đại tiểu thư thực sự là một thiên tài, không chỉ tinh thông tứ kỹ, còn có một thân cái thế không rõ võ công bên người, khi tận mắt thấy sự tài hoa của tiểu thư, nàng đã nhận ra từ trước đến nay, những gì nàng thấy được từ tiểu thư chì là một phần nhỏ, mà tiểu thư chân chính mới là tiên nhân trong lòng các nàng.
Nay lại bị người yêu thương đả thương, một mảnh lưng đều biến dạng làm nàng khủng hoảng. Khi Tiểu thư chạy đi, nàng một mình ở từ đường đối phó với người Quốc sư, hỏi chuyện một lúc, nàng thấy Quốc su sắc mặt đăm chiêu sau đó cũng phất tay áo rời khỏi tướng quân phủ. Nàng bắt đầu ý thức được sự mất bình tĩnh của tiểu thư lúc nãy, bèn chạy đi xung quanh hỏi mấy người gia nhân, nhưng khi đi vào trong nội đường, xung quanh đều là một mãnh náo loạn, nàng bắt đầu lo sợ không rõ lý do, mà đúng như nàng nghi ngờ, đại tiểu thư của các nàng thực sự xảy ra chuyện.
Nàng đã mất khống chế, thực sự đã mất khống chế lộ ra võ công của mình. Trong lòng nàng lúc đó chỉ một lòng suy nghĩ nàng phải giết Lê Hân.
Khi thấy hắn thất tha thất thểu đi, ám tiêu trong tay đã bị nàng thấu chặt muốn đứt đoạn, đầu óc nàng căng như dây đàn, như cung tên đã lên dây, nhưng lúc này Hạ Chi lại đứng ra ngăn cản nàng lại. Nàng biết nàng đấu không lại hắn, hắn là người rất ưu tú dưới tay của đại tiểu thư, nhưng nàng không cam lòng. Sau cùng bị hắn ta đánh ngất, tình dậy lần nữa, nàng đã được sắp xếp bên trong phòng tiểu thư.
Là muốn dùng tiểu thư kiếm chế nàng, hay muốn nhắc nhở nàng người tiểu thư yêu là Lê Hân, ngay cả tiểu thư cũng muốn dùng thân hy sinh thì một nô tài như nàng sao có suy nghỉ giết Lê Hân, đả thương tiểu thư của nàng.
“Hạ Chi ngươi được lắm” Tri Dung nghiếng răng nhớ lại, ánh mắt giăng đầy tơ máu.
Sau đó môt tiếng kẽo kẹt bị kéo ra. Lê Hân đẩy cửa đi vào, cả người xo xác tiêu điều, trang phục trên người đã được hông khô nhìn có bao nhiêu chật vật là có bao nhiều, liến biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hắn liền không thay đổi gì cả.
Lê Hân trong mắt đều trầm đục tối đen, xung quanh mọi thứ với hắn mà nói lúc này nhu vô hình, trong đầu giờ chỉ toàn hình ảnh Vân Thiển Y tái nhợt nằm sấp trên giường.
Tri Dung nhìn người đi vào bộ dáng không còn cao cao tại thượng, nếu không phải hoa văn trên trang phục hắn bất phàm bằng không nàng đã thực sự lầm tưởng hắn ta là một gia nhân vừa mới đi khổ lao qua. Không hiểu sao, trái tim đang gợn sóng từng đợt lại lặng đi vài phần, cũng không biết là vô thức hay chuyện gì xảy ra, Tri Dung khi hồi tỉnh lại thì đã thấy bản thân ra khỏi phòng từ lúc nào.
Quay người nhìn về phía cảnh cửa, thở dài một hơi lại bỏ đi.
Vân Thiển Y nằm trên giường yên lặng nhắm mắt, lưng chằng chịt vết thương đã được băng bó kỹ càng, những vệt máu vẫn như cũ thấm đẫm trên đó, yêu diễm chói mắt, đâm mù hai mắt của Lê Hân.
Lần đầu tiên ta ở bên cạnh nàng không cười được.
Thiển Y...
Thái y, Hạ Chi liếc mắt nhìn nhau, đồng lòng yên lặng thở dài.
Thái y cuối đầu chào Lê Hân sau đó lại vội đi.
Hạ Chi nhìn tướng quân không biết phải làm gì. Hắn luôn biết người này đã luôn đợi ở đây suốt đêm. Rốt cuộc cái oan nghiệt gì đang xảy ra xung quanh ba người bọn họ vậy. Vân Tâm Nhược sống hay chết còn chưa rõ còn muốn trông chờ vào tạo hóa, Vân Thiển Y hôn mê bất tỉnh không biết khi nào thì tỉnh, Lê Hân như người mất hồn đứng chờ trước phòng. Hắn thương tiếc Vân Tâm Nhược nhưng cũng không đành lòng nhìn Vân Thiển Y, còn tướng quân, dù ở bên cạnh nhưng có những lúc hắn vẫn không sao hiểu được, có những thứ cũng không nói được thành lời.
Lắc đầu, phân phó hạ nhân lo lắng cho mấy người bọn họ. Xoay người không nói gì rời đi, có muốn nói gì hay muốn làm gì mà nói thì cũng vô dụng, vì người ở đây nhưng chân chính nhân cũng không còn nữa rồi.
Tiểu Tức được sắp xếp chăm sóc Vân Tâm Nhược, nhìn thấy vết thương trên khắp cơ thể nàng ta, Tiểu Tức trong lòng khó nhịn khóc, vừa dau vừa thương tiếc. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên cái bánh bao kia, vừa nghĩ tới, nước mắt lại không nhịn được, Vân Tâm Nhược thực sự rất đáng thương.
Ngày hôm qua rõ ràng còn khỏe mạnh...
Hôm nay lại biến thành bộ dáng sống chết không rõ...
Chỉ thật sự mong Thanh Phong ngọc lộ của tướng quân có thể giữ được một mạng của Vân Tâm Nhược. Đem viên thuốc bỏ vào miệng, nhưng Vân Tâm Nhược không thể nào nuốt xuống, Tiểu Tức mắt nhắm rồi mở, đem viên thuốc ngậm trong miệng, hôn lên môi Vân Tâm Nhược bón thuốc cho nàng.
Thực sự hy vọng Vân Tâm Nhược có thể khởi tử hồi sinh.
Tri Dung một bộ âm trầm sát khí không có nghỉ ngơi đứng ở trong phòng nhìn vết thương đã băng bó trên người Vân Thiển Y.
Đột nhiên, nàng có cỗ xúc động muốn giết người. Rốt cuộc kẻ làm hại người thân của nàng còn không biết xấu hổ đứng đợi ở ngoài, nàng tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn ghê tởm. Người thân của nàng, thần của nàng, còn chưa từng chịu qua cảnh thê thảm như vậy đâu.
Đại tiểu thư thực sự là một thiên tài, không chỉ tinh thông tứ kỹ, còn có một thân cái thế không rõ võ công bên người, khi tận mắt thấy sự tài hoa của tiểu thư, nàng đã nhận ra từ trước đến nay, những gì nàng thấy được từ tiểu thư chì là một phần nhỏ, mà tiểu thư chân chính mới là tiên nhân trong lòng các nàng.
Nay lại bị người yêu thương đả thương, một mảnh lưng đều biến dạng làm nàng khủng hoảng. Khi Tiểu thư chạy đi, nàng một mình ở từ đường đối phó với người Quốc sư, hỏi chuyện một lúc, nàng thấy Quốc su sắc mặt đăm chiêu sau đó cũng phất tay áo rời khỏi tướng quân phủ. Nàng bắt đầu ý thức được sự mất bình tĩnh của tiểu thư lúc nãy, bèn chạy đi xung quanh hỏi mấy người gia nhân, nhưng khi đi vào trong nội đường, xung quanh đều là một mãnh náo loạn, nàng bắt đầu lo sợ không rõ lý do, mà đúng như nàng nghi ngờ, đại tiểu thư của các nàng thực sự xảy ra chuyện.
Nàng đã mất khống chế, thực sự đã mất khống chế lộ ra võ công của mình. Trong lòng nàng lúc đó chỉ một lòng suy nghĩ nàng phải giết Lê Hân.
Khi thấy hắn thất tha thất thểu đi, ám tiêu trong tay đã bị nàng thấu chặt muốn đứt đoạn, đầu óc nàng căng như dây đàn, như cung tên đã lên dây, nhưng lúc này Hạ Chi lại đứng ra ngăn cản nàng lại. Nàng biết nàng đấu không lại hắn, hắn là người rất ưu tú dưới tay của đại tiểu thư, nhưng nàng không cam lòng. Sau cùng bị hắn ta đánh ngất, tình dậy lần nữa, nàng đã được sắp xếp bên trong phòng tiểu thư.
Là muốn dùng tiểu thư kiếm chế nàng, hay muốn nhắc nhở nàng người tiểu thư yêu là Lê Hân, ngay cả tiểu thư cũng muốn dùng thân hy sinh thì một nô tài như nàng sao có suy nghỉ giết Lê Hân, đả thương tiểu thư của nàng.
“Hạ Chi ngươi được lắm” Tri Dung nghiếng răng nhớ lại, ánh mắt giăng đầy tơ máu.
Sau đó môt tiếng kẽo kẹt bị kéo ra. Lê Hân đẩy cửa đi vào, cả người xo xác tiêu điều, trang phục trên người đã được hông khô nhìn có bao nhiêu chật vật là có bao nhiều, liến biết ngày hôm qua xảy ra chuyện gì hắn liền không thay đổi gì cả.
Lê Hân trong mắt đều trầm đục tối đen, xung quanh mọi thứ với hắn mà nói lúc này nhu vô hình, trong đầu giờ chỉ toàn hình ảnh Vân Thiển Y tái nhợt nằm sấp trên giường.
Tri Dung nhìn người đi vào bộ dáng không còn cao cao tại thượng, nếu không phải hoa văn trên trang phục hắn bất phàm bằng không nàng đã thực sự lầm tưởng hắn ta là một gia nhân vừa mới đi khổ lao qua. Không hiểu sao, trái tim đang gợn sóng từng đợt lại lặng đi vài phần, cũng không biết là vô thức hay chuyện gì xảy ra, Tri Dung khi hồi tỉnh lại thì đã thấy bản thân ra khỏi phòng từ lúc nào.
Quay người nhìn về phía cảnh cửa, thở dài một hơi lại bỏ đi.
Vân Thiển Y nằm trên giường yên lặng nhắm mắt, lưng chằng chịt vết thương đã được băng bó kỹ càng, những vệt máu vẫn như cũ thấm đẫm trên đó, yêu diễm chói mắt, đâm mù hai mắt của Lê Hân.
Lần đầu tiên ta ở bên cạnh nàng không cười được.
Thiển Y...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook