Trùng Sinh Vả Mặt Được Chồng Dung Túng
-
C62: Chồng ơi áo em đâu
Hai tháng sau.
Khoảng thời gian này, cuộc sống vợ chồng son của Ân Mặc Dao có thể gọi là vô cùng viên mãn, hạnh phúc trọn vẹn. Cô có được một anh chồng nhất nhất cưng chiều, ba mẹ chồng hiện đại nên rất tâm lý và thương con dâu hết lòng.
Về phần quà cưới, Ân Mặc Dao được gia đình chồng tặng riêng mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Phương thị, trang sức nhiều không kể siết, đó là chưa nói tới căn biệt thự trị giá hơn nghìn tỷ do Phương Cảnh Đình tặng riêng cho vợ mới cưới cô.
Thông tin hôn lễ thế kỷ diễn ra còn được lên hẳn trang nhất vào sáng hôm sau. Ngày đầu tiên bước ra đường sau khi về làm dâu hào môn, phải nói rằng Mặc Dao vô cùng ngại, vì đi đâu cũng có người nhìn ngó bằng ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ, bên cạnh đó cũng có không ít cặp mắt đố kỵ luôn lăm le soi mói.
Sau đêm tân hôn, vốn dĩ Phương Cảnh Đình muốn đưa cô đi hưởng tuần trăng mật, nhưng Mặc Dao lại viện cớ công việc để trì hoãn, y như cái cách cô hoãn việc sinh con lại vậy, điều đó khiến tâm tình của người đàn ông ấy sau khi lấy vợ có đôi chút hụt hẫng.
Bởi vì, anh nghĩ rằng khoảng thời gian sau khi chính thức trở thành vợ chồng thì anh đã có thể ở bên cô nhiều hơn, nhưng không. Vợ anh bận đầu tắt mặt tối ở công ty riêng, tối nào anh cũng phải đích thân xuống bếp, quần áo cô mặc anh cũng giặt, đó là vì Dao Dao của anh không thích người khác chạm vào đồ lót của cô. Thế nên, cứ việc gì cô không thích để người làm làm là đều đến tay anh. Riết rồi anh tự hỏi, thế lấy vợ được hưởng sung sướng ở khoản nào ngoài việc “lăn lộn” trên giường hằng đêm? Chứ sao anh thấy bản thân giống như trở thành kiếp thê nô không công, không ngày nghỉ thế này?
“Chồng ơi! Mấy cái áo lót em mới mua, anh giặt xong đã cất ở đâu rồi? Sao em không thấy trong tủ?”
Đấy đấy, điển hình chính là cái hoàn cảnh oái oăm này. Phương Cảnh Đình đang tắm bên trong, thì bên ngoài Ân Mặc Dao lại ra sức réo gọi chỉ vì không tìm được áo lót để chuẩn bị ra ngoài dự tiệc.
Không nhận được hồi âm, cô lại tiếp tục gọi:
“Chồng ơi! Chồng…”
“Rồi rồi, anh đây! Vợ cần cái gì?”
Như một phép màu sau tiếng gọi “tha thiết, trìu mến” của Ân Mặc Dao, Phương Cảnh Đình lập tức phi ra khỏi phòng tắm như một cơn gió, nhanh đến nổi chưa kịp lấy khăn lau tóc vừa gọi xong.
“Mấy cái áo lót vợ mới mua ấy, chồng giặt xong bỏ đâu hết rồi? Vợ không tìm thấy.”
Lúc này, Mặc Dao căn bản chưa để ý đến hiện trạng thực tại của anh nhà, mà vẫn đang loay hoay với mấy chiếc hộc tủ đựng nội y. Trong khi đó, sau khi hiểu được vấn đề, Phương Cảnh Đình chỉ dùng đúng một lần thực hiện đã tìm được số áo ngực mới toanh mà cô đang tìm kiếm.
“Cái này đúng không? Vợ cần màu nào, trắng, nude, đỏ hay đen? Chọn váy chưa? Nhớ rằng không được mặc hở khi vắng anh.”
Phương Cảnh Đình cầm lên một lượt mấy cái đủ màu, nhờ vậy Ân Mặc Dao mới được dịp nhìn anh và thấy được mái tóc vẫn còn nhỏ nước của anh.
“Sao… Sao anh không lấy khăn lau khô tóc, để vậy lát nữa cảm lạnh rồi sao?”
“Chờ lấy khăn lau khô tóc, chỉ sợ em gọi một hồi khản cả giọng.” Người đàn ông trưng ra dáng vẻ bất lực, nhưng sâu trong ánh mắt chứa đầy nuông chiều.
“Sao mà thương chồng tui dữ vậy nè! Thôi anh đưa đây để em chọn, giờ anh đi sấy tóc đi, rồi còn chuẩn bị cho chuyến bay sắp sửa khởi hành nữa.”
Ân Mặc Dao bù đắp bằng một nụ hôn thật ngọt trên môi Phương Cảnh Đình, và mỉm cười khi nói xong. Ngay lập tức, anh ném hết mấy chiếc áo lót trên tay lên giường để trực tiếp ôm lấy cô gái của mình.
“Vợ không thể đi cùng anh thật à?”
“Lát nữa em còn phải đi sự kiện quan trọng bên đối tác mời, với cả còn quá chừng công việc cần giải quyết luôn, nên thật tình không thể đi cùng anh được.”
“Lần này anh đi tận ba ngày đấy.” Phương Cảnh Đình nhíu mày, tỏ vẻ nghiêm trọng.
Ân Mặc Dao lại phì cười:
“Vâng! Ba ngày nhưng đối với chồng giống như ba năm vậy, đúng không? Thôi ráng đi nha, khi nào về em thưởng cho.” Cô nháy mắt tinh nghịch.
“Thưởng gì? Sinh cho anh một đứa nhé?” Nét mặt anh ta nhanh chóng trở nên hào hứng.
Mặc Dao lại không nói gì, mà chỉ mỉm cười cùng cái gật đầu thay cho câu trả lời, khiến người đàn ông kích động đến mức hôn cô liền mấy cái.
“Vợ hứa nhé?”
“Hứa mà! Thế giờ tách nhau ra được chưa nè, em sắp trễ giờ mà anh cũng gần muộn chuyến bay rồi ấy.”
“Cho anh hôn thêm cái đã.”
“Cái anh này, không ý tứ gì hết à! Thôi được rồi, hôn một hồi lại phải choàng thêm khăn cổ bây giờ. A… anh đừng có cắn.”
[…]
Quấn quýt bên nhau một hồi, rồi họ cũng chia nhau ra lên đường. Mỗi người một địa điểm riêng biệt, Ân Mặc Dao đi dự sự kiện, Phương Cảnh Đình lên máy bay đi công tác.
Giờ đây, cô cũng như anh vậy. Đi xe có tài xế riêng, có trợ lý công việc kiêm vệ sĩ kề cận mỗi khi ra đường. Lúc này, vì địa điểm diễn ra sự kiện và bãi đậu xe cách một con đường, nên rất nhiều khách mời phải băng ngang qua, và Ân Mặc Dao cũng không ngoại lệ.
Chính thời khắc cô đi qua được nửa đoạn đường, thì có một chiếc môtô bất ngờ lao tới với tốc độ kinh hoàng. Mặc dù có lực lượng an ninh bảo đảm an toàn, trật tự, nhưng chiếc xe đó vẫn lao như điên về phía Ân Mặc Dao, dọa mọi người một phen kinh hồn bạt vía, theo quán tính họ chỉ biết vội vàng tránh né để bảo toàn tính mạng.
“Ân tổng, cẩn thận…”
Két… Rầm…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook