Trong thư phòng nhà họ Lăng, Lăng Thiên đang nhàn nhã uống trà, nhưng tầm mắt tố cáo ông cứ luôn để ý về phía cửa, như đang chờ đợi ai đó tiến vào.

Quả nhiên không lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Thiên để ly trà xuống, lạnh giọng.

"Là ai?"

"Là con" !

Giọng nói Lăng Ảnh thanh thoát vang lên, tựa nhiên viên đường rơi xuống ly nước, vô cùng ngọt ngào.

"Vào đi !"

Không có thêm câu dư thừa nào, đủ lạnh lùng, đủ tuyệt tình a ! Lăng Ảnh nhếch môi, từ từ tiến vào, cô chọn cho mình chỗ ngồi đối diện Lăng Thiên, bộ dáng tự nhiên, thành thục, không hề có nửa điểm sợ hãi như kiếp trước !

Thù hận, có thể khiến con người ta thay đổi tất cả, kiếp trước Lăng Thiên khinh thường cô, sai khiến cô như một con rối.

Kiếp này, nhất định sẽ phải đổi ngược lại !

"Chuyện Nhậm Hàn Canh như thế nào?"

Thấy Lăng Ảnh không lên tiếng, Lăng Thiên chờ mãi cũng không thể duy trì thờ ơ được nữa, cuối cùng ông ta cũng phải lên tiếng trước. Rõ ràng nôn nóng muốn biết, thế nhưng cứ làm ra vẻ cao cao tại thượng. Lăng Ảnh cực kì ghét loại người như thế này, cho nên cô chính là cố ý để cho ông ta nôn nóng đến không chịu nổi !

"Một tháng nữa chắc chắn anh ta sẽ về công ty của ba!"

Là khẳng định ! Biết trước sự việc cũng là một lợi thế, tùy thời có thể thao túng kẻ thù.

"Không những Hàn Canh, Cổ Băng Băng, Kiều Kỳ, Tống Thần Thiên...con đều có thể mời được cho ba !"

Đây đều là những nhân vật ưu tú xuất ra từ lớp diễn viên của cô ở đại học. Lăng Ảnh tự tin mình có thể mời được đám người này, về tay cô !

Lăng Thiên nghe thấy những cái tên Lăng Ảnh vừa kể, đôi mắt sáng rực lên, nhưng vẫn cố che dấu hưng phấn. Đây đều là những diễn viên thần tượng mới nổi, tương lai xem như cực kì tươi sáng. Nếu mời được hết bọn họ về, chắc chắn ông ta sẽ thu được một nguồn lợi nhuận không lồ !

"Thật không? Con có cách gì?"

Nói đến đây, giọng Lăng Thiên đã dịu hơn hẳn, đùa sao, món ngon đem tới trước mặt, có ai lại đi đánh người đưa đồ ăn tới?

"Đây đều là bạn học của con, tự con có cách thu phục bọn họ! "

Mỉm cười, nụ cười cực kì tự tin, khiến cho người đối diện có cảm giác cô ấy nắm mọi việc trong tầm tay.

"Nếu con mời được thì tốt !"

“Ba à, con mời những người đó cho ba, thì ba có thưởng cho con gì không ?

Không có bữa ăn nào là miễn phí cả, nếu là miễn phí, thì nhất định là có vấn đề.

“Con là con gái của ta, làm những việc này cho cha mình cũng là lẽ thường thôi ! “

Lăng Ảnh cười nhạo, ông ta xem việc cô làm là điều tất nhiên? Cũng quá keo kiệt rồi !

“Ồ? Con chẳng phải chỉ là con nuôi của ba thôi sao? Con nuôi thì tất nhiên không cao thượng như con ruột rồi ! Nếu như muốn con giúp, thì ba phải đáp ứng vài yêu cầu của con !”

Châm chọc một câu, ngay lập tức khiến cho Lăng Thiên nổi giận. Đứa con gái này càng ngày càng không coi ai ra gì rồi, dám nói xéo ông như thế. Nhờ ai mà nó ăn sung mặc sướng như bây giờ? Qủa nhiên là đồ vô ơn !

“Cút về với mẹ của mày đi, đồ không biết điều !”

“Ba à, suy nghĩ cho kĩ đi ! Con đi cũng được, nhưng nếu con mời những người đó cho một công ty khác thì ba cũng đừng trách con vô tình. Ba cũng có thể thử đi mời bọn họ, để xem con và ba ai nhanh tay hơn !”

Những diễn viên này đều mới ra trường, thích sự tự do, gia cảnh nhà bọn họ cũng đều không tầm thường, cho nên không cần kí hợp đồng với công ty nào cũng có thể tìm được vai diễn. Bọn họ đều là tự mình đi cast, hoặc nhờ gia đình chống lưng. Độ nổi tiếng cũng nhất định, cho nên không dễ dàng gì mời được.

Lăng Ảnh chính là nắm được điểm này mới dám khiêu khích ngửa bài với Lăng Thiên, bây giờ không có ai thao túng được cô, việc gì cô phải cúi đầu nhẫn nhịn sự sai khiến của nhà họ Lăng chứ?

“Nếu mày không nghe theo tao, thì mẹ của mày cũng đừng mong nhận được tiền nữa, lúc đó đừng trách người làm ba này không nể tình !”

Lăng Thiên vẫn còn đang trong thời gian thử năng lực của Lăng Ảnh, cho nên cũng không dám chắc cô có làm được hay không. Cho nên ông ta muốn uy hiếp cô, đợi đến lúc một tháng sau xem Nhậm Hàn Canh có chịu gia nhập công ty Lăng thị hay không rồi mới xử lý Lăng Ảnh.

“Không nhận tiền cũng tốt, để cho mẹ con học được một chút thế nào là vất vả đi !”

Lăng Ảnh đối với vấn đề này, đã không còn là nỗi sợ hãi. Bà ấy sinh cô ra chỉ để biến cô thành công cụ moi tiền, thế nhưng cô còn đi lo lắng bà ở quê không đủ chi tiêu, lại sống có một mình, cô lại càng áy náy.

Ai lại nghĩ tới bà ấy có tình nhân? Lại cấu kết cùng hắn làm chuyện xấu. Mẹ à, không có tiền nữa, thì cũng là do mẹ thôi! Mẹ không nên trách tôi vô tình, mà hãy trách vì sao lại để cho tôi biết sự thật.

“Mày…!”

Nhìn thấy Lăng Ảnh không bị uy hiếp, vẫn hờ hững với mẹ mình như lúc đối mặt với Trần Dung Hoa, Lăng Thiên cảm thấy chính mình sai lầm khi đem Lăng Ảnh về rồi.

“Ba à, đợi đến lúc Nhậm Hàn Canh về công ty của ba rồi đuổi con cũng được, chỉ là con không chắc sau khi con đi rồi, anh ta có hủy hợp đồng với ba luôn hay không thôi !”

Rất kiêu ngạo! Nhưng đều có cơ sở, cô đã nói rõ với Nhậm Hàn Canh, anh ta đồng ý về công ty, nghĩa là anh ta chấp nhận đi theo cô, nếu xui xẻo thì trường hợp thứ 2 sẽ xảy ra, anh ta đi theo Lăng Thiên !

Tuy nhiên Lăng Ảnh vẫn ra vẻ cực kì tự tin, nhất định phải làm cho Lăng Thiên bối rối !

“Được, nếu mày mời được Nhậm Hàn Canh, tao sẽ suy nghĩ những lời mày vừa nói ! Giờ thì ra ngoài đi !”

Thấy mục đích đã đạt được, Lăng Ảnh cũng không nán lại thêm nữa , cô cười thầm ở trong lòng, muốn điều khiển tôi, cũng phải xem tôi có hợp tác không đã Lăng Thiên.

Hôm nay là thứ bảy, theo thường lệ Lăng Ảnh phải theo Lăng Ca đến công ty giải trí Hoa Mỹ để luyện tập.

Công ty giải trí Hoa Mỹ là nơi chuyên đào tạo ra các ca sĩ, nhóm nhạc thần tượng hàng đầu. Khỏi phải nói Lăng Thiên đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư để đưa được Lăng Ca vào đây. Hơn nữa còn lén lút đút lót để Lăng Ca làm ca sĩ chính, những người còn lại đều phải làm nền cho cô ta.

Công ty của Lăng Thị chuyên về đào tạo diễn viên, bằng không Lăng Thiên nhất định đã đưa Lăng Ca bay tận đến trời rồi. Lại nói muốn vào được công ty Hoa Mỹ phải dựa vào thực lực, Lăng Ca thành ca sĩ chính cũng không bị chỉ trích là dựa vào quan hệ, kì thật bên trong có bao nhiêu điều đen tối thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.

“Chị Ảnh, nghe nói hôm qua chị cãi nhau với ba à?”

Ngồi trên xe hơi, Lăng Ca thấy Lăng Ảnh không để ý đến mình, trong lòng có chút bực bội. Không phải lúc trước còn len lén nhìn cô ta một cách ngưỡng mộ sao? Bây giờ lại làm ra vẻ thanh cao cái gì chứ?

Lăng Ảnh không nhìn tới Lăng Ca, khóe miệng kéo lên thật nhẹ.

A, dẫm phải đuôi của con mèo rồi !

Lăng Ca chính là loại người ham thích hư vinh, cô ta muốn mình đi đến đâu, mọi người đều phải nhìn theo , ngưỡng mộ cô ta, tôn vinh cô ta như một thiên sứ thiện lương, thuần khiết nhất.

Lăng Ảnh kiếp này, sẽ cho cô ta hưởng thụ cảm giác đó một chút, sau đó...liền để cô ta biết thế nào là địa ngục sâu không thấy đáy.

“Em gái, chị làm sao dám cãi nhau với ba a?”

Lăng Ảnh tỏ vẻ sợ sệt nói, trong lòng thầm nghĩ chắc là Lăng Thiên đã nói cho Trần Dung Hoa nghe chuyện hôm qua rồi, cho nên bây giờ Lăng Ca mới biết được.

“Chị à, thật ủy khuất cho chị quá, thật ra em đã xin ba cho chị được hát chung với em, nhưng là ba lại không đồng ý...”

Lăng Ảnh quay sang Lăng Ca, khuôn mặt hiện rõ vẻ cảm kích cùng lấy lòng.

“Em gái thật là tốt, nhưng chị biết thân phận của mình...vẫn là nên làm theo lời ba thì tốt hơn”

Nhìn xem, đây không phải là bộ dáng kiếp trước của cô sao? Bộ dáng hèn mọn này Lăng Ca hiển nhiên là thích xem nhất. Lúc Lăng Ca nói những điều này, Lăng Ảnh còn nghĩ có một đứa em như cô ta cũng không tệ, nào ngờ đằng sau vẻ mặt chân thành cùng giọng nói thánh khiết đó, đều là sự khoe khoang tự mãn cùng dối trá.

“Chị đừng vội nản, em sẽ cố gắng thuyết phục ba !”

Lăng Ca nói vậy, nhưng trong lòng đều tràn ngập khinh bỉ. Lăng Ảnh a Lăng Ảnh, một đứa nghiệt chủng như mày chỉ đáng xách váy cho tao thôi. Tao cho mày một tia hi vọng, là muốn mày ngoan ngoãn nghe lời tao, kiếp này Lăng Ảnh mày sẽ mãi mãi chỉ là một kẻ làm nền cho Lăng Ca tao thôi, cứ mơ mộng thật nhiều đi a~

Lăng Ảnh dĩ nhiên biết được ý nghĩ của Lăng Ca, cô chỉ là mỉm cười không nói...

Muốn điều khiển một người, cũng phải xem người đó có ngốc không đã...

Chị chị em em một hồi, rốt cuộc cũng tới công ty, Lăng Ca mặc dù không muốn đi cùng Lăng Ảnh, thế nhưng cô ta không còn cách nào khác, hình tượng thiên sứ nhất định phải hoàn mỹ đến từng chi tiết. Cô ta muốn cho mọi người biết tuy Lăng Ảnh chỉ là con nuôi, nhưng Lăng Ca vẫn xem như chị em ruột thịt mà yêu thương.

“Em gái à, chị vào phòng tập trước đây, chúc em luyện tập vui vẻ !”

Lăng Ảnh nhẹ nhàng nói, cô mỉm cười thân thiện, vỗ vai Lăng Ca một cái. Các thực tập sinh khác nhìn thấy đều có cảm nghĩ cô gái này mỉm cười thật chói mắt, trông tựa như một thiên sứ vậy.

Lăng Ca tối sầm mặt, nhưng một giây sau liền nặn ra một nụ cười mà cô ta cho là hoàn mỹ.

“Chị đừng tập quá sức nhé, em sẽ lo lắng !”

“Em gái thật tốt !”

Một màn hòa thuận khiến cho người ta nhìn thật vui mắt, Lăng Ảnh nghĩ vậy, cô em lo lắng cho người chị nuôi như chị ruột, bất quá...bộ dáng còn quá giả tạo. Chị đây sẽ từ từ cho em biết đóng vai thiên sứ như thế nào mới là đạt.

Lăng Ảnh tạm biệt Lăng Ca xong, cô bước vào phòng tập, chỉ có một bộ trống duy nhất, hôm nay cô và 2 người khác thay phiên nhau luyện tập. Cứ mười lăm phút thì nhường cho người khác cứ thế xoay vòng.

Người đang đánh trống là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, tên là Tả Từ, người còn lại là Hữu Manh, thành viên của một nhóm nhạc nam chuẩn bị debut cùng thời gian với nhóm của cô.

Lăng Ảnh mỉm cười thần bí, có lẽ cũng sắp đến màn chị em trở mặt rồi. Bất quá lần này người đóng vai phù thủy sẽ không là cô đâu.

Lúc này từ ngoài cửa bước vào một đám người, đứng đầu là một người đàn ông trạc tuổi mặc đồ tây chỉnh chu. Tả Từ dừng lại động tác, có chút bối rối, là quản lý a , không phải nói tuần sau mới đến kiểm tra tiến độ sao?

Lăng Ảnh dĩ nhiên cũng biết quản lý thường hay tới kiểm tra đột ngột, để xem các học viên có lười biếng hay không, cho nên cũng không ngạc nhiên mấy. Cô âm thầm nhìn mấy người con trai đi theo phía sau quản lý, đây là nhóm nhạc của Hữu Manh, nhưng sao lại không có người kia nhỉ? Nhưng mà không sao, cô cũng không vội, dù sao cũng muốn đùa giỡn Lăng Ca thêm một thời gian !

“Tập tiếp đi !”

Quản lý ngồi vào ghế liền ra lệnh cho Tả Từ đánh trống, , được một lúc, quản lý có vẻ nhíu mày, làm động tác ngừng, dĩ nhiên sau đó là một tràng mắng dài không dứt, mấy người con trai kia cũng thầm cười trộm.

Quản lý lại bảo Hữu Manh lên, người này còn khá trẻ con, thế nhưng tài đánh trống của cậu ta không thể không thừa nhận là tuyệt, là một tiềm năng trẻ. Khi cậu ta biểu diễn, phong thái rất thong dong, tự nhiên, vô tình lại tạo nên sự cuốn hút.

Quản lý lại ra hiệu bảo dừng, thế nhưng lần này là khen ngợi không dứt, làm cho Tả Từ mặt lúc xanh lúc trắng.

“Hữu Manh, làm tốt lắm, nhóm nhạc của chúng ta mà thiếu cậu đúng là một sai lầm lớn !”

“Hôm nay rốt cuộc cũng xin được quản lý đến xem cậu tập luyện, thật là mở rộng tầm mắt !”

Mấy người con trai lại nói xen vào vài câu, đều là khen ngợi.

Lăng Ảnh cười châm chọc, thật là đoàn kết a ~ , không phải vài năm sau cũng đều tan rã sao? Nghe nói là lục đục nội bộ, Hữu Manh bị cô lập , quả nhiên không thể nhìn bề ngoài mà phán đoán.

“Lăng Ảnh, cô lên đi !”

Lúc này quản lý cũng đã nhìn tới Lăng Ảnh, trong lòng ông ta có vài phần bất hảo, ông ta xem thường Lăng Ảnh được đặc cách, nghĩ cô là do đút lót mới được vào đây. Mấy hôm nay ông ta thường xuyên đi kiểm tra, tới hôm nay cũng gặp được Lăng Ảnh.

Thường một khi bị gọi tên, thì dĩ nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý. Lăng Ảnh mỉm cười tự tin đi đến bên bộ trống, cô cầm dùi xoay tròn , đánh vài nhịp, khởi động trước khi bắt đầu.

Thấy Lăng Ảnh hồi lâu vẫn chưa đánh bài nào, mọi người âm thầm nghĩ cô gái này đúng là làm màu, quản lý lại càng chắc chắn người này vốn chẳng có tí tài cán nào, xem ra phải báo với giám đốc chuyện này càng sớm càng tốt.

Lúc này, tiếng nhạc đầu tiên đã bắt đầu vang lên, tiếng chiêng va chạm với nhau nhẹ nhàng, tiếng trống cũng ít , nhưng càng về sau, tiết tấu càng dồn dập, chỉ thấy tay của cô gái ấy thoắt ẩn thoắt hiện, âm tham “bình bịch” như hòa với nhịp tim. Khuôn mặt cô trầm tĩnh, chăm chú nhìn theo chiếc đũa trống, lạnh lùng, nhưng cũng rất đẹp và gợi cảm.

“Quản lý, phần của tôi xong rồi !”

Một bài hát thường cũng chỉ kéo dài khoảng bốn phút, Lăng Ảnh đánh xong cũng không thấy quản lý nói lời nào liền lên tiếng nhắc nhở. Lúc này mọi người mới bắt đầu bình luận sôi nổi, quản lý cũng thay đổi thái độ hẳn, ông ta còn thắc mắc hỏi cô vì sao lúc bắt đầu lại lâu như vậy.

“Do tôi phải tập quen với đũa trống một lúc, bằng không nó sẽ ghét tôi mà không chịu hợp tác đó”

Vui đùa một câu, khiến cho đám người ai nấy đều cười khúch khích.

Đây là gọi là chiến thuật tâm lý, khiến cho mọi người trở nên sốt ruột với phần biễu diễn của mình, lúc vào bài sẽ chăm chú lắng nghe hơn, hiệu quả sẽ cao hơn.

Lăng Ảnh đánh trống kiếp trước không tính là xuất sắc, nhưng cũng coi là am hiểu về nó, cũng như phương pháp thu hút người nghe. Cho nên mấy chuyện vặt vãnh như luyện tập này, cô đều nhường cho những người còn mới tập. Chỉ cần khi cô ngồi vào bộ trống, tay sẽ theo thói quen mà đánh, làm thành một kĩ năng tự nhiên.

Hơn nữa, mục tiêu của cô cũng không phải trở thành người đánh trống như kiếp trước, cho nên cũng không cần phải chú ý.

“Tốt lắm , xem ra cô được đặc cách vào cũng không phải là không có lý!”

Quản lý vỗ vai Lăng Ảnh cười nói, cô cũng mỉm cười đáp lại, sau đó liền tìm cách đi ra ngoài.

Hơn nữa cô cũng không thích cùng nhóm nhạc kia nói hưu nói vượn !

Ra khỏi phòng tập, bước được vài bước liền có một giọng nói dễ nghe vang lên.

“Chờ một chút !

Giọng nói này, cho dù Lăng Ảnh có bị nghiền thành tro cũng vẫn có thể nhận ra…

a, làm sao mà không nhận ra được cơ chứ, anh ta chính là người góp phần đẩy cô trở thành mụ phù thủy xấu xa trong công ty Hoa Mỹ cơ mà.

Là ca sĩ chính trong nhóm nhạc của Hữu Manh, Diêu Thần Địch !

Gia thế của Diêu Thần Địch cũng không phải nhỏ, anh ta chính là đại thiếu gia của Diêu thị, một công ty bất động sản lớn. Kiếp trước cơ duyên xảo hợp Lăng Ảnh cùng anh ta có một khoảng thời gian yêu đương, không bao lâu lại bị Lăng Ca ghen tị hãm hại , cuối cùng Lăng Ảnh lại bị xem là người thứ ba xen vào chuyện tình giữa hai người bọn họ.

Nhớ đến đây, Lăng Ảnh âm thầm siết chặt tay…Lăng Ca bày mưu khiến cô bị xem như một người chị nuôi độc ác, thích bắt nạt em gái. Mà Lăng Ca, cô ta chính là thiên sứ thiện lương, bị chị gái hãm hại hết lần này đến lần khác đều vô cùng độ lượng mà bỏ qua, không so đo một chút nào.

Lăng Ảnh đã từng hèn mọn níu kéo Diêu Thần Địch, hết mực giải thích rằng cô không có như vậy, thế nhưng đổi lại được cái gì ?

Chẳng phải anh ta lạnh lùng gạt bỏ tay của cô, thái độ như tránh ôn dịch, cao cao tại thượng nói với cô rằng.

“Lăng Ảnh, tôi vốn nghĩ cô là người tốt, không ngờ cô lại xấu xa như vậy, đừng để cho tôi thấy cô làm hại Ca nhi thêm lần nào nữa, bằng không tôi sẽ không nương tay với cô đâu ! “

A, cái thế giới này đen thành trắng, trắng thành đen…người mù thì làm sao mà biết được ai trắng ai đen cơ chứ?

Sau sự việc lần đó, chỉ có những người trong nhóm nhạc của Lăng Ảnh mới biết chân tướng sự thật. Thế nhưng bọn họ đều bị Lăng Thiên dùng tiền bịt miệng, ngay cả Lăng Thiên còn nói với cô rằng : “Làm chị thì nên đúng mực, đừng để sự việc như thế này xảy ra nữa”

Làm người tốt, thế nhưng lại bị xem là kẻ xấu xa, vậy thì hà cớ gì cô không chân chính biến thành người xấu, nói không chừng lại được người khác xem như người tốt mà đối đãi a!

Nghĩ đến đây, Lăng Ảnh cong cong khóe miệng, làm như không nghe thấy tiếng gọi kia , tiếp tục bước đi. Được vài bước thì đã có một bàn tay to lớn nắm lấy vai của cô !

“Chúng ta không quen biết, anh làm như vậy có phải hơi bất lịch sự không?”

Lăng Ảnh nghiêng đầu nhìn bàn tay đang đặt trên vai cô, ngũ quan điềm tĩnh không nhìn ra hờn giận.

“Vì sao tôi gọi em lại không đáp?”

Người kia thì đã có chút hờn giận rồi, Lăng Ảnh cười nhạo, đại thiếu gia như anh chắc là gọi ai người đó phải cúi đầu cho nên quen rồi phải không?

“Anh gọi thì tôi nhất định phải nghe sao? Chúng ta không quen biết, anh cũng không gọi tên tôi, bảo tôi đáp lời như thế nào? “

Diêu Thần Địch lúc này không biết phải đáp lời như thế nào rồi, anh ngạo mạn đã quen, nữ nhân chỉ cần anh gọi một tiếng đã tự động nhào đến. Đáng tiếc cô gái này không giống những người kia, còn vặn ngược lại anh, điều này làm cho anh cảm thấy hơi mất mặt, nhưng cũng tràn ngập hứng thú.

“Vậy em tên là gì? Lúc nãy tôi đứng bên ngoài xem em đánh trống, kĩ thuật không tệ, thật rất muốn làm quen với em !”

Kiếp trước thì là “tôi thấy em rất dễ thương và điềm đạm”, kiếp này lại khen kĩ thuật đánh trống của cô, Diêu Thần Địch, lý do của anh cũng nhiều đấy nhỉ?

“Tôi không có hứng thú !”

Lăng Ảnh lạnh lùng buông một câu, gạt bỏ tay của Diêu Thần Địch, nhanh chóng rời đi, cô đương nhiên biết mình nói như vậy, anh ta sẽ cảm thấy cực kì mất mặt cho nên sẽ không đuổi theo cô nữa.

Cô ở bên Diêu Thần Địch gần nửa năm, biết rõ anh ta thích loại người đáng yêu dễ nghe lời, nhưng mà anh ta cũng sẽ mau chán. Càng lạnh lùng chống đối với anh ta, anh ta càng sinh ra nhiều hứng thú.

Lăng Ca chính là nắm được điểm này cho nên mới ngang nhiên bày trò khiến cho Diêu Thần Địch nảy sinh hứng thú với cô ta. Cô ta biết rõ khi nào thì nên nũng nịu đáng yêu, khi nào thì nên mạnh mẽ cứng rắn.

Không thể không thừa nhận, về kỹ thuật nắm lấy trái tim của một người đàn ông, Lăng Ca có vô số thủ đoạn, Lăng Ảnh chỉ là học từ cô ta mà ra thôi, thế nhưng ai sử dụng cao tay hơn, còn chưa biết được .

…………………..

Một tháng sau, quả nhiên Nhậm Hàn Canh dính phải scandal lớn, nghe nói anh ta bị cáo buộc sử dụng ma túy đá, tuy đã kiểm tra anh ta âm tính, nhưng lúc cảnh sát kiểm tra phát hiện trong túi anh ta có một lượng nhỏ ma túy đá, khiến cho con đường sự nghiệp của anh ta tụt dốc không phanh, không có ai dám mời anh ta đóng phim nữa, hợp đồng quảng cáo đều bị cắt sạch.

Lăng Ảnh lúc này đang ở trong thư phòng của Lăng Thiên, trên màn hình lớn đang chiếu scandal động trời của Nhậm Hàn Canh.

“Ba…Nhậm Hàm Canh vừa gọi cho con !”

Lăng Ảnh cười , không có chút nào lo lắng, Lăng Thiên ngược lại có chút kinh ngạc, đứa con gái này có khả năng đoán trước sự việc sao? Nhưng mà bây giờ mời Nhậm Hàn Canh chẳng phải là chui đầu vào chỗ chết?

“Ba lo lắng không kiếm được lợi nhuận à? Nếu con nói con có thể khiến cho Nhậm Hàn Canh hái ra tiền cho ba thì sao?”

“Bằng cách nào?”

Lăng Thiên cảm thấy mình bị rơi vào thế bị động, ông ta không muốn hỏi nhưng nghe đến lợi nhuận lại không thể nhịn được.

Lăng Ảnh kì thật cũng là đang đánh cược, cô sợ rằng Lăng Thiên đã nghĩ ra cách giúp Nhậm Hàn Canh lấy lại hào quang, nhưng xem ra giờ phút này ông ta vẫn còn đang bối rối, thậm chí là không muốn mời Nhận Hàn Canh nữa.

“Tự con có cách, ba chỉ cần nhìn con làm việc thôi, con cam đoan sẽ khiến cho Nhậm Hàn Canh trở thành chủ lực hái ra tiền cho công ty của ba!”

“Tao sẽ không để mày phá hủy Lăng thị !”

Lăng Thiên đập bàn, cái đồ cứng đầu này vẫn có ý nghĩ chống đối ông ta, nếu nó muốn nhân cơ hội này phá hoại Lăng thị, đừng trách ông ta ra tay độc ác.

“Tùy ba thôi, đến lúc có công ty khác cướp Nhậm Hàn Canh, ba cũng đừng trách con không giúp ba !”

“Tại sao lại không nói kế hoạch của mày ra?”

“Tại sao con phải nói ? Nói ra con cũng chẳng được gì, công sức của con lại bị người khác đoạt, sao con lại để mình chịu ủy khuất như vậy?”

Lăng Thiên nghe đến đây có phần nhẹ nhõm, đứa con gái này cũng chỉ sợ người khác giành công của nó, người tham lam như vậy, rất dễ bị tiền và quyền lực điều khiển, chỉ cần cho nó một cái bàn đạp, nó liền sẽ bị hư vinh làm mù mắt, sẽ răm rắm nghe theo người cho nó hư vinh.

“Được rồi, việc này giao cho mày, nhưng sẽ có người giám sát mày, tốt nhất là mày đừng nên có ý nghĩ phá hoại!”

Lăng Ảnh thấy mình đã đạt được mục đích, cô cũng không nói thêm gì nữa, trong long âm thầm cười nhạo, Lăng Thiên a Lăng Thiên, ông nghĩ ai cũng sẽ tham lam như ông sao? Khi ông đang mưu tính tôi, thì ông nghĩ tôi sẽ để yên cho ông điều khiển sao?

“Ba, kì thật con cũng có thể hái ra tiền cho ba, so với việc đánh trống, con tự tin việc để con làm diễn viên sẽ mang cho ba nhiều lợi nhuận hơn !”

“Quên chuyện đó đi !”

Lăng Thiên sao có thể không nghĩ đến việc này, một khi để Lăng Ảnh làm diễn viên, Lăng Ca nhất định sẽ bị lu mờ. Cho dù ông ta có muốn Lăng Ảnh làm diễn viên đi chăng nữa, thì Trần Dung Hoa cũng sẽ không đồng ý, Trần thị nhất định sẽ cảnh cáo ông ta. Hơn nữa báo chí là một đám chó săn, nếu Lăng Ảnh nổi tiếng, không chừng tiện nhân kia sẽ lên báo phanh phui, lúc đó ông ta lại càng mất mặt.

Lại nói Lăng Thiên để cho Lăng Ảnh xử lý việc này, là để thử khả năng của cô, nếu có thể làm cho Nhận Hàn Canh nổi tiếng trở lại, thì ông ta sẽ giữ đứa con gái này, dùng điểm yếu của nó để uy hiếp nó làm việc cho ông ta. Còn nếu nó làm không ra hồn, thì nhất định phải diệt nó ngay.

Lăng Ảnh nhìn thấy sự trầm ngâm của Lăng Thiên, cô biết ông ta lại bắt đầu tính kế, vì vậy liền giả vờ buồn bã rời khỏi thư phòng.

Kì thật cô giả vờ nói như vậy, để xem thử lòng tham của Lăng Thiên tới đâu, rõ ràng khi cô đề cập tới, mắt ông ta sáng lên, nhưng rất nhanh liền trở lại như bình thường, xem ra ông ta vẫn còn cố kị nhà mẹ vợ Trần thị.

Lòng tham là không đáy…một ngày nào đó, ông ta cũng sẽ bị lung lay thôi. Cô chỉ là đánh một đòn tâm lý, để cho ông ta biết được giá trị của cô , ông ta sẽ phân vân.

Ba à, giữa lợi nhuận và kiêng dè, lòng tham của ba sẽ kiềm chế lại hay sẽ bùng nổ đây?

Lăng Ảnh tôi đây thật mong chờ quyết định của ba !

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương