Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế
Chương 21-3: Vườn cây nguy cơ tứ phía 7

Nếu bệnh viện muốn giải phẫu thi thể cần người thân của người chết đồng ý, nhưng nếu cần xác minh nguyên nhân chết thì trên nguyên tắc bộ phận pháp y có thể quyết định tiến hành giải phẫu bệnh lý, bởi không liên hệ được với người nhà du khách, sau khi ba người Sở Ca xúi giục, pháp y đóng cửa nhà xác, mặc trang phục bảo hộ, cầm đao giải phẫu tử thi.


Đầu tiên bà ấy cởi ra quần áo tử thi, kiểm tra lại một lần, khi xác nhận không có dấu vết ngoại thương đã viết vào bản báo cáo, tiếp theo rạch một vết nhỏ ở bộ phận gan để đo nhiệt độ, gan là bộ phận ít chịu tác động từ nhiệt độ bên ngoài, đo nhiệt độ gan là phương thức đáng tin nhất phát hiện thời gian tử vong*. Không lâu sau, pháp y rút nhiệt kế ra xem thì càng thêm hoang mang: "Từ trình bộ hủ hóa tới xem, ngày chết của anh ta khẳng định trên 3 ngày."


*Đừng tin hoàn toàn vào lời tác giả. Để xác định thời gian tử vong thì cần dựa vào nhiều dấu hiệu khác nhau. Đo nhiệt độ thân thể cũng là một cách. Cơ quan an ninh Scotland có công thức tính thời gian tử vong bằng cách đo nhiệt độ hậu môn. Bộ phận giữ nhiệt lâu nhất trên cơ thể là nách, bụng, tầng sinh môn chứ không riêng gan.


Ba người nhóm Sở Ca mặc trang phục bảo hộ không dám cử động một chút nào, dưới ánh đèn trắng lóa, pháp y dùng đao giải phẫu rạch trên bụng và ngực một vết hình chữ Y, dùng dụng cụ mở lồng ngực ra, không biết bà đã nhìn thấy gì mà kêu lên một tiếng sợ hãi, liên tiếp lùi 3 bước, thiếu chút nữa đụng phải giường giải phẫu phía sau.


"Sao vậy?" Sở Ca bước một bước lớn xông lên, nhìn vào lồng ngực thi thể, không kìm được lùi về sau một bước, trong hai mắt toát ra vẻ kinh ngạc tột độ, cảnh sát vòng qua anh duỗi đầu ra nhìn cũng sợ hãi tới mức nói ra một câu chửi bậy.


Tiêu Vũ Hiết cúi đầu nhìn lại, trong lồng ngực du khách mơ hồ nhìn thấy một gốc cây màu xanh biếc, mảnh dẻ, xúc tu dây đằng mọc liên tiếp ở các động mạch tĩnh mạch, cây dây đằng này mảnh như tơ nhện, trong suốt lại kín không kẽ hở mà quấn bên trong thi thể, pháp y phất tay ý bảo họ lùi ra sau, cầm dao chém vào một xúc tu hơi to hơn một chút, không ngờ được nó lại bỗng rút ra khỏi mạch máu quấn lên con dao, tốc độ cực nhanh, suýt nữa đụng phải găng tay của pháp y.


Pháp y như hít phải một hơi lạnh, lập tức buông dao ra, thất thểu lui về sau, tơ đằng quấn đang chặt dao từng vòng một bỗng ngừng lại chút, xúc tu kéo dài ra phía trước, dưới ánh đèn trắng như bộ kịch quỷ dị. Tựa hồ dùng dao phẫu thuật làm thành ván cầu để sinh trưởng, những xúc tu dây đằng khác trong thi thể cũng bay ra sôi nổi, pháp y dùng một tay che miệng, không dám quay đầu lại ngã ra sau rồi vừa ngã vừa lùi khỏi phòng xác.


Những tơ đằng dài ra như sợi tóc, Sở Ca kéo Tiêu Vũ Hiết và cảnh sát ở một bên nhìn chăm chú vừa lui dần, tơ đằng tựa hồ nghe thấy tiếng động, chậm rãi bay tới phía họ như rắn nước vậy, tình cảnh kinh tủng như vậy, ngay cả người xưa nay trấn tĩnh như Sở Ca đều đổ mồ hôi lạnh, bọn họ cách cửa còn khoảng ba bốn mét, mà tơ đằng đã tới gần đến một thước, lúc này nếu cất bước chạy, lộ lưng ra sau cho nó mới là nguy hiểm nhất.


"Đừng sợ" Tiêu Vũ Hiết đã trải qua tình huống đột phát như thế này không biết bao nhiêu lần, cô lấy ra bật lửa trong ba lô bật lên, những tơ đằng đang tiến lên bỗng dừng lại, Tiêu Vũ Hiết vừa nhìn chằm chằm chúng vừa xua tay: "Các cậu ra ngoài trước đi, giúp tôi mở cửa."


Sở Ca nhìn cô với ánh nhìn phức tạp rồi kéo cảnh sát nhanh chóng ra ngoài chờ đợi, dù Tiêu Vũ Hiết có võ công cao cũng không thể tránh né mấy ngàn mấy vạn dây tơ đằng tấn công cùng lúc, ngọn lửa nhỏ chỉ có thể làm chúng kinh sợ nhất thời rồi phản ứng sợ sẽ càng kịch liệt hơn, cô nhanh chóng lấy ra khăn giấy trong ba lô đốt lên, vận chuyển nội công bắn về phía thi thể, tơ đằng theo phản xạ quay lại bảo vệ ký chủ, nhân cơ hội này, cô mau chóng dùng khinh công đạp bước như mũi tên bắn ra ngoài, Sở Ca đang canh giữ ở cửa mau chóng đóng lại, mơ hồ nghe được tiếng vang của tơ đằng đập vào cửa sắt.


Cảnh sát căng thẳng thở hổn hển, bàn tay vỗ ngực: "Má ơi, làm tôi sợ muốn chết." Tiếp theo vỗ vỗ vai Tiêu Vũ Hiết: "Em gái, tôi nợ em môt lần."


Họ đều biết, nếu lúc ấy có ai xoay người chạy, người còn lại sau sẽ càng nguy hiểm, cho nên ba người đều ở lại mà không chạy trốn, điều này cũng chứng minh hai người kia có thể thâm giao, ít nhất không vì tính mạng bản thân mà bán đứng đồng đội.


Lúc ba người còn đang kinh ngạc nghĩ lại chuyện đã xảy ra, nữ pháp y cùng với vài bác sĩ xuất hiện trên hành lang, chỉ vào nhà xác nói: "Chủ nhiệm, ở nơi này."


Nhìn đến ba người chật vật ở đó, bà ta hoảng sợ chớp mắt, đôi tay vặn thành một đoàn: "Xin lỗi, vừa rồi tôi... rất sợ hãi, thật xin lỗi." Nói xong, bà cúi gập người xuống góc 90 độ, khiến đồng sự bên cạnh hoang mang khó hiểu nhìn nhau trao đổi.


"Không sao." Tiêu Vũ Hiết thấy đồng đội không nói gì, chắc là trong lòng tức giận – khi người đang lo lắng hãi hùng sẽ khó tránh việc giận chó đánh mèo, liền đáp lại: "Nhân chi thường tình."


"Còn nữa cũng do chúng tôi yêu cầu giải phẫu, không thể trách cô được." Sở Ca phụ họa, đôi mắt dạo quanh ở những người bác sĩ cạnh đó: "Xem bô dạng các vị là muốn đi vào trong?" Thần sắc anh lãnh đạm, ngữ khí tối nghĩa, có chút thái độ bất lực và thờ ơ lạnh nhạt khi nhìn người khác tự tìm đường chết.


"Đây là nhà xác của bệnh viện chúng tôi." Bác sĩ bị gọi là chủ nhiệm gật đầu nói.


Trên hành lang, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt đất, tạo hành một hình bình hành sang sáng, cảnh sát không nhịn được chen vào: "Chúng tôi không phải nghi ngờ ngài có tư cách vào hay không, chỉ là phòng này quá nguy hiểm, vừa rồi những dây đằng kia còn tấn công chúng tôi, thật sự là, nếu các vị đi vào thì cũng chỉ là tặng mạng cho chúng nó thôi."


Thấy chủ nhiệm và những bác sĩ khác lộ ra vẻ mặt chần chờ, một bác sĩ dáng người cao lớn cười nhạo một tiếng, đi lên trước một bước: "Đừng nói chuyện giật gân thế, cậu xem bệnh viện là nơi nào? Ai biết các người có ở bên trong làm chuyện mờ ám gì hay không?"


"Vậy mời các vị cứ tự nhiên." Sở ca tránh ra đường, gọi bạn mình: "Chúng ta đi thôi, miễn cho bị liên ngụy."


Tiêu Vũ Hiết đi theo Sở Ca xuyên qua những bác sĩ phía trước, mơ hồ nghe được giọng nam kia oán giận gì đó, lại bị chủ nhiệm đánh gãy, cô nghe được lõm bõm những từ như theo dõi, giải phẫu, hình như họ từ bỏ ý tưởng trực tiếp tiến vào, dự định vào phòng điều khiển xem tình hình trước đã.


Sau khi rời khỏi nhà xác, ba người ngồi xuống trước đài phun bệnh viên, nhỏ giọng nói về những chuyện đã xảy ra hôm nay.


Nguyên bản những đám cỏ xung quanh đài phun thì giờ chỉ còn thổ địa đen nhánh, lưu lại những hố cây vừa được tạo ra, không thấy một ngọn cỏ, đằng sau còn đổ xi măng. Vì cam đoan sự an toàn trong bệnh viện,chính phủ cũng đã làm hết sức, không có cây cối che, ánh mặt trời càng thêm nóng, những đá phiến trên đài phun bị phơi nóng bỏng, ngồi lên trên rất nóng.


"Thực vật kia là cây tơ hồng." Sở Ca đứng nói, bóng dáng anh che được một chút ánh mặt trời cho Tiêu Vũ Hiết: "Một loại thực vật ký sinh."


"Giống như dây đằng?" Cảnh sát hỏi.


"Dây đằng không thể ký sinh trên cơ thể người." Sở Ca nói: "Trò chơi không có khả năng để chúng ta bám vào người đã bị ký sinh, nếu không chính là đi chịu chết, pháp y nói du khách đã chết 5 ngày trước, tiến độ nhiệm vụ chúng ta là ngày thứ 7, có nghĩa là, sau hôm điều tra vườn cây, anh ta đã bị ký sinh."


Ký sinh thực vật không giống động vật, ký sinh động vật sẽ có ba tháng ủ bệnh và 6 tháng sinh trưởng, thẳng đến hai tháng sau ký sinh vật biến dị mới có thể làm ngắn lại kỳ hạn này, có tỷ lệ nhảy qua hai thời kỳ trực tiếp tiến vào kỳ cắn nuốt, cắn nuốt huyết nhục những sinh vật khác để sinh trưởng, lúc này, ký sinh vật là động vật, chúng vô pháp vứt bỏ ký chủ.


Thực vật thì khác, chúng nó có thể thông qua miệng vết thương, thực quản tiến vào trong thân thể người. Cơ thể người rất yếu ớt, chỉ cần một khí quan biến chứng là có thể tử vong từ bên trong, dù cho chúng nó cũng không muốn thế. Thực vật ký sinh có trí tuệ có thể độc thần kinh đại não và phản ứng thân thể, bắt chước hành vi của ký chủ, thẳng đến thân thể ký chủ không thể cung cấp chất dinh dưỡng, thực vật sẽ biến ký chủ thành cái xác không hồn, phần lớn ở trên giường bị chúng hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng và hơi nước chết đi, có thể tìm ra ký chủ tiếp theo, nhưng không thể sinh trưởng mà cách xa ký chủ, nói cách khác, chỉ cần tìm không thấy ký chủ, những loại thực vật như dây tơ hồng sẽ chậm rãi khô héo và tử vong.


"Những thi thể trong nhà xác đó, vạn nhất đều bị ký sinh..." Cảnh sát nghĩ tới khả năng này, không nhịn được rùng mình.


"Sẽ không." Tiêu Vũ Hiết hiểu biết nội tình nên đáp: "Chúng nó là thực vật ký sinh chứ không phải hủ sinh, chúng nó chỉ ký sinh trên người vật còn sống."


"Má ơi còn có thực vật hủ sinh nữa?" Cảnh sát ôm bả vai mình: "Thế giới này quá nguy hiểm."


Thực vật hủ sinh và ký sinh thường xuất hiện đồng thời, bởi thực vật ký sinh lưu lại thi thể chính là đất nuôi dưỡng tốt nhất cho thực vật hủ sinh, chúng nó không có tính công kích, nhưng có thể chế tạo ảo giác, chúng nó không thích hành động cùng kẻ săn mồi và kẻ mị hoặc. Hai loại thực vật ăn thịt người này chỉ phun xương cốt, không thể cung cấp thi thể cho nó phát triển. Mặt khác, pháp sư có thể học những kỹ năng trên phương diện ảo thuật từ những thực vật này, nhưng nên dùng phương pháp gì thì Tiêu Vũ Hiết không nhớ rõ, dù sao kiếp trước cô cũng không phải pháp sư.


Bản thân giới thực vật đã có hai loại thực vật này rồi nên Sở Ca cũng không nghi ngờ gì sự hiểu biết của cô, chỉ nói: "Giống như cây cỏ sợ hỏa, dù là biến dị, chúng nó hẳn là cũng không thay đổi đặc tính này."


Nói đến đây, anh bắt đầu nghĩ tới tin tức du khách bị ký sinh sẽ tạo ra hậu quả gì, nếu du khách đã qua đời 5 ngày trước rồi, vậy thì nữ sinh viên điều tra cùng anh ta tại sao có thể bình tĩnh như thế? Thực vật dù sao không thể bắt chước nhân loại hoàn toàn, lại nói, chẳng lẽ cô ta không phát hiện được nửa điểm bất thường?


"Chúng ta cần chuẩn bị tâm lý thật tốt." Sở ca hít một hơi sâu nói: "Nữ sinh viên, rất có khả năng cũng đã bị ký sinh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương