Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa
62: Hạ Đồng Bị Mắng Trước Mặt Truyền Thông


Nhìn thấy Hạ Đồng thật sự không muốn trả lời, không tiếp tục ép buộc cô, Cố Thiên Kỳ liền chủ động bỏ qua đề tài này, một quãng thời gian rất lâu về sau cũng không hề hỏi lại thêm lần nào nữa.
Dưỡng bệnh gần một tháng, bị Hạ Đồng nài nỉ xuyên suốt mấy ngày trời, Cố Thiên Kỳ rốt cuộc mới đồng ý để cô làm thủ tục xuất viện.
Dưới sự bảo vệ của Vương Chính, Tề Vũ và hai tên vệ sĩ khác, Cố Thiên Kỳ liền đỡ Hạ Đồng, từng bước một rời khỏi bệnh viện.
Không biết là ai cố tình tiết lộ, trước cổng bệnh viện cũng đã có một đám phóng viên canh giữ từ lâu.

Hai người chỉ vừa mới xuất hiện, mắt của đám phóng viên đó cũng liền đã sáng lên, gần như không chút chần chừ, chen lấn ùa tới.
"Cô Hạ, trên mạng đang lan truyền tin đồn cô là nhị phu nhân bí mật của nhà họ Cố, bây giờ chồng cô có liên quan đến đường dây buôn bán chất cấm, còn bị xử án chung thân, không biết cô nghĩ sao về việc này?"
"Hạ minh tinh, nghe nói vết thương trên người cô là do chồng gây ra, quan hệ của hai người không tốt sao? Phải chăng là có nguyên do gì khác?"
"........................"
Nhìn xem đám phóng viên này, không cần Cố Thiên Kỳ mở miệng, Vương Chính ở bên cạnh cũng đã lập tức lấy điện thoại gọi thêm vệ sĩ tới.


Cùng những người khác một bên che chở Cố Thiên Kỳ và Hạ Đồng, một bên đi về phía bãi đỗ xe.
Nhưng đúng vào lúc này, ngay khi bọn họ vẫn chưa kịp rời đi được bao xa, từ trong đám người, một người phụ nữ mặc váy hoa cũ kỹ, trên đầu phủ khăn choàng, đeo kính râm cũng liền đã chen lấn, vượt lên trước, trực tiếp chắn trước đường đi của bọn họ.
"Các người chẳng phải muốn biết nguyên nhân là gì hay sao? Tôi sẽ nói cho các người biết."
Nhìn thấy người phụ nữ thần bí này, đám phóng viên đang xô đẩy, nháo nhào kia cũng đã có hơi ổn định lại, lớn tiếng đặt ra nghi vấn:"Cô là ai?"
Cũng không đáp lời, người phụ nữ lúc này cũng chỉ chầm chậm tháo kính râm và khăn choàng ra, khiến khuôn mặt đang ẩn giấu bên trong hoàn toàn lộ ra ở trước mặt đám người.
Mặc dù đã có chút thay đổi so với trước kia, tỷ như gầy gò, hốc hác hơn, chẳng khác gì già thêm mười tuổi, nhưng từ đường nét trên khuôn mặt, đám ký giả này vẫn còn nhận ra được, người phụ nữ này chính là Tô Sở Sở - Tô đại minh tinh mất tích đã lâu kia.
Từ không quan tâm, hiện tại, nhận ra thân phận của Tô Sở Sở, thái độ của đám cẩu tử này trong nháy mắt cũng đã thay đổi 180°, vô cùng nhiệt tình bao quanh cô ta.
"Cô Tô, chuyện vừa rồi cô có thể nói rõ hơn một chút được không?"
"Đương nhiên là được..." Lần nữa trải nghiệm cảm giác được vạn chúng chú mục, đứng trước ống kính, Tô Sở Sở vẫn cố tạo dáng, bày ra góc độ mà mình cho là đẹp nhất.
Kể từ giây phút Tô Sở Sở xuất hiện, Cố Thiên Kỳ liền nhận ra, bả vai của người đang tựa vào lòng mình cũng đã run lên không ngừng.
Cô rõ ràng rất sợ người phụ nữ này...
Không chút chậm trễ, đại não cấp tốc làm ra phản ứng, Cố Thiên Kỳ liền lập tức nghiêng đầu, nói với Vương Chính:"Gọi điện cho bệnh viện tâm thần đi..."
"Gia chủ, ngài..."
Không giống với Vương Chính vẫn còn đang ngây người, phản ứng của Tề Vũ lại nhanh hơn rất nhiều.

Bởi vì không có chút hảo cảm nào đối với Tô Sở Sở, nên gần như trong tích tắc, cậu cũng đã lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào số của bệnh viện tâm thần.
Ở bên kia, không biết gì cả, Tô Sở Sở hiện giờ vẫn còn đang kiêu căng trả lời phỏng vấn.


Hơn nữa, mỗi một lời nói ra đều là cố ý hắt nước bẩn lên người Hạ Đồng, ác ý gần như sắp hóa thành thực chất.
"Sau khi Cố Thiên Thừa bị cảnh sát bắt giữ, mọi người nghĩ Hạ Đồng sẽ cảm thấy thế nào? Đau lòng? Buồn bã sao? Tôi có thể khẳng định, cô ta căn bản chẳng có chút thương cảm nào.

Bởi vì, chỉ khi hắn đã đi tù, cô ta mới có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Cố Thiên Kỳ!"
"Hả? Chuyện này...Cô Tô, cô có thể nói rõ hơn một chút được không? Nếu lời đồn là thật, vậy Cố Thiên Kỳ...gia chủ nhà họ Cố chẳng phải là anh chồng của cô Hạ sao? Hai người họ..."
Nhìn thấy lời nói của mình khiến đám người này trở nên hào hứng, cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, Tô Sở Sở liền đã lập tức dùng giọng điệu the thé nói ra một tin tức động trời.
"Đúng vậy, con đàn bà Hạ Đồng này căn bản không phải nữ thần thanh xuân gì cả, mà chỉ là một người phụ nữ trơ trẽn, không biết liêm sỉ, ngay cả giường của anh chồng mình cũng dám leo lên.

Không những một chân đạp hai thuyền, mà còn dây dưa không rõ với cả hai anh em trong cùng một lúc..."
Tê Âm thanh của Tô Sở Sở chỉ vừa dứt, xung quanh liền đã liên tiếp truyền tới tiếng rít khí lạnh.

Theo sau đó, vô số ánh mắt cổ quái cũng đã bắt đổ dồn vào trên người Hạ Đồng cùng Cố Thiên Kỳ, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu...
Đối diện với lời vũ nhục đến từ phía Tô Sở Sở, khóe mi bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt Hạ Đồng trong nháy mắt liền đã phủ lên một tầng sương mù, rõ ràng là uất ức, giận dữ, nhưng lại không biết nên làm thế nào bây giờ.
Thứ duy nhất cô có thể làm đó chính là lắc đầu, cố gắng biểu đạt rằng bản thân không phải như vậy, đều là cô ta ăn nói lung tung, vu oan cho mình.

Nhìn bộ dạng bất lực, ủy khuất đến không nói thành lời này của Hạ Đồng, đừng nói Cố Thiên Kỳ, trong lòng Tề Vũ cũng đã nghẹn một hơi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, cậu liền muốn tiến tới, đem người phụ nữ mồm miệng tanh tưởi này lôi đi, không để cô ta tiếp tục sỉ nhục Hạ Đồng.
Cho đến khi cánh tay bị Cố Thiên Kỳ giữ lại, thấy hắn lạnh lùng lắc đầu, cậu rốt cuộc mới hoàn hồn, vì sự xúc động vừa rồi của mình mà toát mồ hôi lạnh.
Tề Vũ đều tức giận đến thế, Cố Thiên Kỳ có thể không giận sao?
Vậy tại sao hắn lại chỉ đứng yên, không phản ứng gì hết? Chẳng lẽ hắn thật sự không quan tâm đến việc Hạ Đồng bị lăng mạ à?
Đương nhiên là không thể nào.
Chỉ là, hắn vẫn chưa quên, bây giờ, có bao nhiêu ống kính đang đưa về phía mình và Hạ Đồng.
Nếu hắn lỡ lời, nói sai một câu, hoặc không kiềm chế được mà ra tay với Tô Sở Sở, thì đó sẽ chẳng khác gì gián tiếp thừa nhận lời cô ta nói là đúng.
Bản thân hắn thì không sao, nhưng hắn không muốn để Hạ Đồng trở thành mục tiêu bị người người thóa mạ.
**Cứ nhảy cho vui đi Tô đại minh tinh, chuẩn bị lĩnh cơm hộp được rồi....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương