Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa
-
5: Lo Lắng Tự Trách H
Chỉ có điều, cố gắng của Hạ Đồng đương nhiên chỉ là phí sức, bởi vì người đàn ông trước mặt cũng đã sớm không còn lí trí gì đáng nói nữa.
Bàn tay hắn chậm rãi mơn trớn dọc theo eo nhỏ của cô, không ngừng di chuyển dọc xuống dưới.
Sau đó lại bắt lấy cổ chân đang khẽ vùng vẫy kia.
Cảm nhận bàn tay mang theo hơi lạnh của đối phương đang luồn vào trong váy dài của mình, Hạ Đồng liền nức nở lắc đầu, mi mắt cùng chiếc mũi nhỏ nhắn đều bởi vì uất ức mà trở nên đỏ hồng, chọc người thương yêu.
Hai mắt tối sầm, một chút lý trí cuối cùng của Cố Thiên Kỳ cũng liền đã tiêu tan không còn một mảnh.
Trong đầu cũng chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất, đó chính là đem người trước mặt hung hăng chà đạp ở dưới thân, nhìn xem bộ dạng bị làm đến khóc thút thít của đối phương còn có thể mê người đến mức nào.
Không còn giữ được bình tĩnh, bàn tay hắn cũng đã hơi dùng sức, rất dễ dàng liền đem tầng phòng hộ cuối cùng trên người Hạ Đồng xé rách.
Ở trong không gian yên tĩnh, âm thanh này cũng trở nên đặc biệt vang vọng.
Thần sắc ôn hòa, nhã nhặn thường ngày đã hoàn toàn rút đi, bây giờ đây, Cố Thiên Kỳ liền cho người ta một loại cảm giác giống như dã thú đang săn giết con mồi, mang theo áp bách vô cùng to lớn.
Thân thể vặn vẹo, Hạ Đồng liền hoa dung thất sắc, muốn khép chân lại, ngăn trở tiến công của đối phương.
Nhưng rất tiếc, đây cũng chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, bởi vì lúc này, cánh tay của người đàn ông trước mặt cũng đã giống như gông xiềng, cưỡng ép đem chân cô tách ra.
"Không..." Một tiếng kinh hô thất thanh vang lên, hạ thể hoàn toàn phô bày ra dưới ánh mắt nóng bỏng của người đối diện, Hạ Đồng cũng chỉ có thể nhắm chặt mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Cảm xúc không ngừng xoay chuyển, từ sợ hãi cùng bất lực, biến thành xấu hổ và giận dữ.
Nhìn xem gương mặt vẫn còn chưa khô nước mắt, nay lại bởi vì thẹn thùng mà đỏ lên của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ chỉ có cảm giác dục hỏa trong người giống như lại càng sôi sục thêm mấy phần.
Ánh mắt di chuyển đến trên nơi bí mật vừa được phơi bày ra kia, sau đó cũng đã không còn biện pháp dời mắt được nữa.
Hai mắt cũng theo đó có chút đỏ lên, hô hấp hơi hơi cứng lại.
Bởi vì sao? Hình ảnh trước mặt này, thật sự là quá mức xinh đẹp, tựa như một đóa hoa e ấp, hiện lên một màu phấn hồng, lộ ra một cỗ non nớt, chưa kinh nhân sự.
Tựa như ma xui quỷ khiến, thời khắc này, Cố Thiên Kỳ đã vô thức dùng ngón tay chạm nhẹ vào trên phong cảnh tươi đẹp kia.
Nơi tư ẩn bị ngón tay của người đàn ông trước mặt chạm vào, ngoại trừ lửa giận, Hạ Đồng chỉ có một loại cảm giác tê dại, tựa như điện giật, bắt đầu từ hạ thân lan tràn ra khắp người, không ức chế được mà phát ra một tiếng than nhẹ.
Mà âm thanh này, khi rơi vào trong tai Cố Thiên Kỳ, đã chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
- -----------------------------
Một đêm ngon giấc, khi ánh bình minh đều đã chiếu rọi qua cửa kính khách sạn, hắt vào trên rèm cửa trắng xóa, khiến cả gian phòng đều giống như được nhuộm lên một tầng hào quang, Cố Thiên Kỳ cuối cùng mới chậm rãi tỉnh dậy, mở mắt ra.
Thời khắc này, những hình ảnh kiều diễm của tối hôm qua, cũng đã giống như thước phim chiếu chậm, từ từ hiện lên trong đầu hắn.
Có chút đau đầu mà đỡ trán, tay phải của Cố Thiên Kỳ cũng liền theo bản năng sờ vào nửa bên giường còn lại.
Nhưng nào ngờ, thứ chạm tới được, lại chỉ là một mảnh lạnh lẽo, trống rỗng.
Chứng tỏ cho việc, người bên cạnh đã sớm rời đi từ lâu.
Nhíu mày, Cố Thiên Kỳ liền từ trên giường ngồi dậy.
Mà chăn bông, cũng theo động tác của hắn, chậm rãi rơi xuống, lộ ra nửa thân trên trần trụi, với từng khối cơ bụng rắn chắc, cùng phần lưng chằng chịt vết xước, tựa như bị mèo cào kia.
Ánh mắt Cố Thiên Kỳ có chút thẫn thờ nhìn xem một vệt máu nhỏ bé, nhưng lại vô cùng bắt mắt trên giường.
Rốt cuộc mới có thể xác định, cảm thụ bị thứ gì đó ngăn trở hôm qua lúc tiến vào thật sự không phải ảo giác.
Đúng vậy, mặc dù đêm qua bị người bỏ thuốc, không thể khống chế được bản thân, nhưng trong suốt quá trình, đầu óc của Cố Thiên Kỳ vẫn xem như là tương đối thanh tỉnh.
Nhưng càng vì thế, bây giờ đây, hắn mới càng không thể bình ổn được tâm tình.
Hắn, đã vô tình cùng em dâu của mình phát sinh một chút chuyện không thể vãn hồi.
Quan trọng nhất là, không biết vì cớ gì, dù đã kết hôn mấy ngày, em trai cùng em dâu hắn tựa như cũng chưa từng chung phòng...!
Trong chớp mắt này, vô số cảm xúc cũng đã giăng đầy khắp thâm tâm Cố Thiên Kỳ, có áy náy, có dằn vặt, lại càng có cảm giác tội lỗi cùng tự trách.
Có với vợ, với em trai, nhưng càng nhiều hơn, thì lại là đối với Hạ Đồng.
Kỳ thực, Cố Thiên Kỳ có một bí mật chưa từng nói cho ai biết.
Đó chính là, sau khi kết hôn với Tô Sở Sở, hắn mới phát hiện, người vợ mới cưới này của mình, thân thể đã sớm không còn là xử nữ nữa.
Nhưng bởi vì không muốn khiến Tô Sở Sở khó xử, suốt bao năm qua, Cố Thiên Kỳ cũng chưa từng truy hỏi cô về chuyện này bao giờ.
Thậm chí, ngay cả quá khứ của cô, đều không hề nhắc tới dù chỉ là nửa lời.
Chỉ có điều, dù cho không nói, nhưng trong lòng Cố Thiên Kỳ hiển nhiên vẫn sẽ có một chút khúc mắc.
Mà hiện tại, nếu đã biết bản thân là người đàn ông đầu tiên của Hạ Đồng, cướp mất trong sạch của cô, Cố Thiên Kỳ đương nhiên cũng sẽ không có khả năng nhắm mắt làm ngơ, bỏ mặc sống chết của cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cố Thiên Kỳ nhanh chóng thay quần áo, cũng không kịp điều tra rõ người đứng sau ám toán chính mình hôm qua là ai nữa, liền đã lập tức ngồi xe, quay trở về Cố gia.
Nói thật, hắn thực sự có hơi sợ, Hạ Đồng sẽ nghĩ quẩn, làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.
Cố gia là một gia tộc lâu đời, chủ gia nằm ở trung tâm ma đô.
Bởi vì được xây dựng từ thời dân quốc, nên kiểu dáng của căn hào trạch này cũng thiên về âu cổ, giống với những kiến trúc khác thịnh hành lúc bấy giờ, mang cho người ta cảm giác thần bí, cổ xưa.
Chiếc Audi xanh sẫm một đường chạy thẳng vào trong cửa lớn Cố gia, chỉ vừa ngừng lại, liền đã lập tức có người tiến tới mở cửa xe, cúi chào Cố Thiên Kỳ.
Bởi vì đang gấp rút, nên chỉ gật đầu một cái, Cố Thiên Kỳ liền đã bước nhanh vào nhà, biểu tình trên mặt cũng phá lệ trầm trọng.
Chỉ vừa nhìn thấy Vương Chính, không để cậu kịp nói điều gì, hắn cũng đã lập tức đi tới, mười phần sốt sắng truy hỏi:"Phu nhân đâu?"
Vương Chính là côi nhi do cha mẹ Cố Thiên Kỳ nuôi dưỡng, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh hắn, có thể xem như là một người bạn, tận mắt chứng kiến hắn trưởng thành.
Trong ấn tượng của cậu, đại thiếu gia là một người có tính khí rất tốt, thành thục lại trầm ổn.
Biểu hiện nóng nảy như vậy, cậu vẫn là lần đầu nhìn thấy trong hai mươi năm qua.
"Gia chủ, hôm qua sau khi ngài căn dặn, tôi cũng đã lập tức đi tìm phu nhân, nhưng từ đầu tới cuối đều không tìm được cô ấy.
Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị lên lầu tìm ngài, nhưng bởi vì nhìn thấy nhị gia uống say, ngã ở bên góc tường, lo sợ nếu bỏ mặc, ngài ấy sẽ xảy ra chuyện, cho nên tôi mới tự ý quyết định đưa ngài ấy trở về."
"Gia chủ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, từ tối qua đến giờ, phu nhân cũng chưa hề quay về..."
Nghe thấy câu trả lời dè dặt, ẩn chứa lo lắng của Vương Chính, biết rõ đối phương nhất định đã hiểu lầm, mím chặt môi, Cố Thiên Kỳ liền trầm giọng giảng giải:"Tôi không hỏi Sở Sở..."
Lần này, đến phiên Vương Chính ngây ngốc trong phút chốc.
Thế nhưng, không hỗ là người có đầu óc tinh minh, cậu rất mau cũng đã hiểu rõ.
"Gia chủ, vậy ngài là đang hỏi...phu nhân của nhị gia?"
**Tác phẩm mới, thành tích tốt sẽ ra chương đều đặn hơn.
Mong mọi người có thể ưa thích và ủng hộ.
(ღ˘⌣˘ღ).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook