Trùng Sinh Thiên Tuyết
-
Chương 97
Nhìn quanh căn phòng này một chút, cô liền nhận ra. Đây là văn phòng của cầm thú! Ít ra theo hắn lâu ngày cô cũng có chút kinh nghiệm. Bây giờ tỉnh lại cho dù là ở đâu cũng không cảm thấy xa lạ!
Làm vài động tác khiến mình tỉnh táo lại, Thiên Tuyết đứng lên mở cửa đi tìm chút thức uống.
Chắc hẳn là hắn đi họp!
“Xin lỗi, làm phiền cô lấy giúp tôi chút nước trái cây.” Thiên Tuyết nhìn bòng dáng ngồi ở bàn làm việc của thư kí cười cười nói. Rất không khách khí, dù sao đây cũng là người làm của Ngạo…Càng nghĩ càng cảm thấy cô thật thất đức!
“Được, cô vui lòng đợi, tôi sẽ...” Thiên Điềm đứng dậy, cực kì chuyên nghiệp làm hàng loạt các thao tác. Nhưng khi nhìn đến mặt của người nói liền cứng lại. tại sao là cô ta? Người cùng với tổng giám đốc là cô ta? Thế nào lại như vậy?
Thiên Tuyết không biết cô gái này là ai, thế nào lại nhìn cô chăm chú vậy? Chắc không phải là cô quá dọa người. Vội vàng sờ sờ gương mặt mình, cô không nghĩ là dính phải cái gì đâu!
Cũng không thể trách Thiên Tuyết, từ lúc cô sống lại, vẫn chưa bao giờ nghe về cô em gái này!
Thiên Điềm mím môi, chắc chắn không lầm. Ngoài trừ gương mặt trở nên tinh xảo hơn một chút, nhưng mà hco dù thế cũng không thể lừa được cô! Hồ ly tinh!
Tuy trong lòng có bực bội, Thiên Điềm vẫn cố nhịn xuống, đi lấy một li nước mang đến. Được làm việc bên cạnh Lãnh Ngạo là ước mơ của cô, cũng là mục tiêu của cô! Không thể vì con tiện nhân này mà làm hỏng!
Từ hai năm trước lúc Thiên Điềm cô nhìn thấy hắn đã không ngừng cố gắng, chỉ mong một ngày được đứng bên cạnh hắn. Hắn thật sự quá quyến rũ, cô bại trận, chỉ có thể quỳ gối dưới chân của hắn.
Vượt qua bao nhiêu khó khăn. Cuối cùng nhờ vào tất cả khả năng và sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Cô cũng có thể thành công lọt vào nhóm 20 thư kí của hắn. Cô thật sự rất hạnh phúc.
Chỉ cần ngày ngày nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng, cương nghị của hắn gần mình trong chốc lát, cô đã mãn nguyện. Nhưng mà càng như vậy cô lại càng tham lam, quyến luyến hắn, si mê hắn…
Từ một đại tiểu thư điêu ngoa, tùy hứng, vô dụng lại trở thành một người phụ nữ đảm đang, thành công về cả sự nghiệp lẫn gia đình. Ngay cả Thiên Thạc và Thiên Thụy cũng phải chắc lưỡi hít hà. Sức mạnh của tình yêu qủa nhiên không thể xem thường.
“Đại tỷ, tỷ ở đây làm gì vậy?” Từ xa, Diệp Thành thấy cô gái trước mắt liền lên tiếng chào hỏi trước.
“A…đi dạo. Không có gì đâu, anh có chuyện gì thì cứ đi làm. Mặc kệ tôi!” Thiên Tuyết nhún vai trả lời.
“Vậy sao, thế chúng ta nói chuyện nhé!” Diệp Thành nghe được tình hình kia có diễn biến tốt liền vui vẻ, cũng thân thiện hơn với cô.
Thiên Điềm đứng bên cạnh, ngay cả máu cũng sắp phun ra. Cái gì là đại tỷ?!
“Không cần” Lãnh Ngạo từ xa mang theo một tập tài liệu cùng nhiều người nữa bước đến, cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cái: "Ngoan, mau nói tạm biệt với Diệp Thành đi!"
Quả thật động tác dụ dỗ trẻ em này của hắn lọt vào mắt người ngoài không khác gì chính là thiên lôi giáng xuống. Mà người trúng đạo sét này lại là Thiên Điềm!
Lời tác giả:
Ôi trời, ta phục nghị lực của mình quá. Vậy là từ mùng một đến mùng bảy đều có chương rồi nhé! Một cái khởi đầu tốt! Nói thật là ta lười vô cùng! Nên làm được thế này là ta vui rồi!
Từ ngày mai ta bắt đầu đi học nên sẽ không có thời gian nha. Tiếp tục rảnh giờ nào làm giờ đó. Cảm ơn mọi người!
Làm vài động tác khiến mình tỉnh táo lại, Thiên Tuyết đứng lên mở cửa đi tìm chút thức uống.
Chắc hẳn là hắn đi họp!
“Xin lỗi, làm phiền cô lấy giúp tôi chút nước trái cây.” Thiên Tuyết nhìn bòng dáng ngồi ở bàn làm việc của thư kí cười cười nói. Rất không khách khí, dù sao đây cũng là người làm của Ngạo…Càng nghĩ càng cảm thấy cô thật thất đức!
“Được, cô vui lòng đợi, tôi sẽ...” Thiên Điềm đứng dậy, cực kì chuyên nghiệp làm hàng loạt các thao tác. Nhưng khi nhìn đến mặt của người nói liền cứng lại. tại sao là cô ta? Người cùng với tổng giám đốc là cô ta? Thế nào lại như vậy?
Thiên Tuyết không biết cô gái này là ai, thế nào lại nhìn cô chăm chú vậy? Chắc không phải là cô quá dọa người. Vội vàng sờ sờ gương mặt mình, cô không nghĩ là dính phải cái gì đâu!
Cũng không thể trách Thiên Tuyết, từ lúc cô sống lại, vẫn chưa bao giờ nghe về cô em gái này!
Thiên Điềm mím môi, chắc chắn không lầm. Ngoài trừ gương mặt trở nên tinh xảo hơn một chút, nhưng mà hco dù thế cũng không thể lừa được cô! Hồ ly tinh!
Tuy trong lòng có bực bội, Thiên Điềm vẫn cố nhịn xuống, đi lấy một li nước mang đến. Được làm việc bên cạnh Lãnh Ngạo là ước mơ của cô, cũng là mục tiêu của cô! Không thể vì con tiện nhân này mà làm hỏng!
Từ hai năm trước lúc Thiên Điềm cô nhìn thấy hắn đã không ngừng cố gắng, chỉ mong một ngày được đứng bên cạnh hắn. Hắn thật sự quá quyến rũ, cô bại trận, chỉ có thể quỳ gối dưới chân của hắn.
Vượt qua bao nhiêu khó khăn. Cuối cùng nhờ vào tất cả khả năng và sự giúp đỡ của mọi người xung quanh. Cô cũng có thể thành công lọt vào nhóm 20 thư kí của hắn. Cô thật sự rất hạnh phúc.
Chỉ cần ngày ngày nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng, cương nghị của hắn gần mình trong chốc lát, cô đã mãn nguyện. Nhưng mà càng như vậy cô lại càng tham lam, quyến luyến hắn, si mê hắn…
Từ một đại tiểu thư điêu ngoa, tùy hứng, vô dụng lại trở thành một người phụ nữ đảm đang, thành công về cả sự nghiệp lẫn gia đình. Ngay cả Thiên Thạc và Thiên Thụy cũng phải chắc lưỡi hít hà. Sức mạnh của tình yêu qủa nhiên không thể xem thường.
“Đại tỷ, tỷ ở đây làm gì vậy?” Từ xa, Diệp Thành thấy cô gái trước mắt liền lên tiếng chào hỏi trước.
“A…đi dạo. Không có gì đâu, anh có chuyện gì thì cứ đi làm. Mặc kệ tôi!” Thiên Tuyết nhún vai trả lời.
“Vậy sao, thế chúng ta nói chuyện nhé!” Diệp Thành nghe được tình hình kia có diễn biến tốt liền vui vẻ, cũng thân thiện hơn với cô.
Thiên Điềm đứng bên cạnh, ngay cả máu cũng sắp phun ra. Cái gì là đại tỷ?!
“Không cần” Lãnh Ngạo từ xa mang theo một tập tài liệu cùng nhiều người nữa bước đến, cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cái: "Ngoan, mau nói tạm biệt với Diệp Thành đi!"
Quả thật động tác dụ dỗ trẻ em này của hắn lọt vào mắt người ngoài không khác gì chính là thiên lôi giáng xuống. Mà người trúng đạo sét này lại là Thiên Điềm!
Lời tác giả:
Ôi trời, ta phục nghị lực của mình quá. Vậy là từ mùng một đến mùng bảy đều có chương rồi nhé! Một cái khởi đầu tốt! Nói thật là ta lười vô cùng! Nên làm được thế này là ta vui rồi!
Từ ngày mai ta bắt đầu đi học nên sẽ không có thời gian nha. Tiếp tục rảnh giờ nào làm giờ đó. Cảm ơn mọi người!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook