Trùng Sinh Thế Gia Tử
-
Chương 545: Tia lửa
Chi phí tam công chính là chỉ ăn uống, đi lại, ra nước ngoài bằng công quỹ, trong trí nhớ của Nhiếp Chấn Bang, đây là một vấn đề gây khó khăn lớn cho đất nước. Trên thị trường, có không ít cách nói, ví dụ năm tổ chức Olympic, nói một cách khoa trương, bình quân chi phí tam công hàng năm đều trên 1.900 tỷ, mà căn cứ vào thống kê của Bộ Tài chính, chi phí tam công chỉ đến 29 tỷ. Thực rõ ràng, hai số liệu này đều không quá chuẩn xác. Số liệu thứ nhất nghi là được khuếch đại, mà số liệu thứ hai rất có thể chỉ thống kê các bộ ngành được Trung ương chi. Còn chi phí do bản thân các Uỷ ban địa phương chi thì không được thống kê trong này.
Theo Nhiếp Chấn Bang phỏng đoán, con số đáng tin một chút là chi phí tam công hàng năm của cả nước hẳn phải từ 600 tỷ đến 900 tỷ.
Con số này có thể làm những gì? Có thể xây dựng 90 tuyến đường tàu cao tốc của Thượng Hải, có thể tạo ra 15 đội chiến hạm cỡ lớn.
Tính toán theo phí tổn xây dựng hiện tại, là 100 nghìn tệ 1 ngôi trường tiểu học tình thương, 1 triệu tệ 1 ngôi trường trung học tình thương. Như vậy, chi phí tam công một năm có thể xây dựng 6-9 triệu ngôi trường tiểu học, có thể xây dựng 600-900 ngàn ngôi trường trung học. Có thể làm cho các thị trấn thậm chí là thôn làng khắp cả nước đều có trường tiểu học và trung học.
Chuyện này cũng là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn luôn nghiên cứu, luôn luôn lo lắng. Theo tiến trình cải cách mở cửa không ngừng xâm nhập, hiện nay, chi phí tam công cũng càng ngày càng tăng cao. Xét đến cùng đây vẫn là do tính xấu của con người quyết định. Có lẽ, con số này còn chưa đạt đến mức độ đó, nhưng đã có manh nha, thực chờ đến lúc đó, bất cứ ai muốn động đến phương diện này đều là kẻ thù của cán bộ cả nước.
Ở trong nước, trong thể chế, có một cách nói như thế này: ăn uống bằng tiền công, mình không ăn thì ai ăn, xe công dùng việc riêng, xe công mua rồi không dùng thì để cho han rỉ sao? Chi phí công tác nước ngoài, đó là đi nước ngoài để khảo sát, học tập kỹ thuật tiên tiến và kinh nghiệm quản lý tiên tiến của nước ngoài, để phục vụ xây dựng kinh tế. Thế mới là nhìn xa trông rộng.
Xét ở bề ngoài, chi phí tam công có lẽ không nghiêm trọng bằng tham ô nhận hối lộ hay vì tình riêng làm án oan sai, nhưng ảnh hưởng của nói lại sâu xa hơn rất nhiều, thậm chí điều này cũng trở thành một gánh nặng trầm trọng cho quốc gia.
Sau khi giải thích khái niệm tam công, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục:
- Các vị lãnh đạo, tôi cho rằng, chi phí tam công nhất định sẽ càng có xu thế nghiêm trọng hơn, nếu khống chế tốt chi phí tam công sẽ tạo dựng được hình ảnh tốt về cán bộ, giữ gìn uy tín của Đảng trong lòng quần chúng nhân dân, đây là một vấn đề không thể bỏ qua.
Vừa dứt lời, Khu Kiến Đoàn liền hừ lạnh một tiếng:
- Đồng chí Nhiếp, những lời này cũng quá mức giật gân rồi. Mấy trăm tỷ? Nếu là như vậy, vậy thì công tác chỉ đạo quan sát của cấp trên, tiệc tiếp khách công vụ bình thường và khảo sát nước ngoài cần thiết đều phải tạm dừng, còn nói gì đến phát triển, nói gì đến kiến thiết nữa?
Lời khu kiến đoàn nói rất rõ ràng, là cãi ngang, Nhiếp Chấn Bang cũng không thèm để ý, nếu đã biết Khu Kiến Đoàn bụng dạ khó lường, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần, loại chuyện này vốn đã là một chuyện rất khó có kết luận.
Ví dụ như ăn uống bằng công quỹ, một ban ngành nào đó của thành phố A là đơn vị anh em với một ngành nào đó. Hai bên qua lại, thường xuyên học tập trao đổi chiêu đãi một chút hẳn là được. Chẳng lẽ anh còn có thể nhận định mục đích chủ yếu của bọn họ là ăn uống mà không phải trao đổi sao?
Tại phương diện này, Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được,điều kiện mỗi một nơi khác nhau. Khu Tây Bắc nghèo khó và khu Đông phát triển, giá trị hàng hoá không cùng cấp bậc. Ở khu phía Tây, với tiêu chuẩn 30 tệ một người, có thể có một bàn tiệc phong phú, nhưng ở phía Đông, có lẽ chỉ là một bữa cơm bình thường. Khác biệt về trình độ phát triển cần phải được đối đãi khác biệt.
Mà Nhiếp Chấn Bang, cũng chưa bao giờ muốn chuyện này có thể mở rộng cả nước. lúc này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang rất giống như Thái Tổ từng nói, một tia lửa có thể đốt cháy cả đồng cỏ. chính mình đã ảnh hưởng đến thành phố Tân Lê, hiện tại, nên nói là thành phố Lê Châu. Sau đó, thành phố Lương Lê cũng như vậy, hiện giờ Vọng Hải, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chuẩn bị tiến hành trù bị. Lần này có cơ hội như vậy nếu như có thể làm cho đám quan viên phong kiến mở rộng và thực hiện phương án này thì đã đạt được mục đích rồi.
- Chủ tịch Khu, xin hãy bình tĩnh. Ý của tôi cũng không phải bỏ hết chi phí tam công.
Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nhìn Khu Kiến Đoàn, nói nhẹ nhàng.
Những lời này làm cho những vị lãnh đạo khác đều nhìn về phía Khu Kiến Đoàn, điều này khiến Khu Kiến Đoàn có chút căm thức. Nhiếp Chấn Bang thực đáng giận. Nói như vậy thực dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, cho rằng mình kiên quyết phản đối chuyện này.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không để ý đến Khu Kiến Đoàn nữa, nói:
- Về vấn đề làm thế nào để hạn chế chi phí tam công, trước mắt phương pháp tôi áp dụng chỉ là nhằm vào vấn đề ăn uống. Cũng chính là, hai thành phố Lê Châu và Lương Khê tôi sẽ thực hiện tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ.
- Tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ? Có vẻ thú vị đấy, có thể nói rõ hơn không?
Bên cạnh, Liễu Dũng như có suy nghĩ gì đó, liền hỏi.
Nhiếp Chấn Bang muốn thực hiện tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ tại Lê Châu và Lương Khê cũng không phải tuyên truyền khắp nước, Liễu Dũng không biết cũng là điều bình thường.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc gật đầu:
- Chủ tịch Liễu, kỳ thực, tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ chính là căn cứ vào trình độ phát triển kinh tế và giá trị hàng hoá khác nhau từng vùng mà định ra hạn ngạch chiêu đãi dùng công quỹ. Ví dụ, một bàn 10 người, mỗi người tiêu tốn khoảng 50 tệ. Như vậy tiêu chuản một bàn không thể vượt quá 500 tệ. Mặc cho là cấp trên về thị sát chỉ đạo cũng được hay là các đơn vị kết nghĩa trao đổi cũng thế, phàm là vượt qua con số này thì phần vượt quá đó sẽ do tự đơn vị đó bù ra.
- Cũng như thế, về chi phí xe công, cũng có thể xem xét chặng đường và giá xăng dầu, chế định ra một phương án tường tận. Như vậy không những có thể vừa nhìn thấy liền rõ mà cũng có thể ngăn chặn hiệu quả tình trạng xe công dùng việc riêng. Về phần ra nước ngoài bằng công quỹ, tôi thấy có thể sử dụng phương pháp này, ví dụ như, phải đưa ra thư mời của phía nước ngoài, hạn chế số người xuất ngoại, hạn chế tiêu xài, có thể đạt được mục đích hạn chế chi phí tam công.
Nói trắng ra, biện pháp của Nhiếp Chấn Bang chính là một từ: hạn chế. Chi phí bỏ ra đều hạn chế ở một tiêu chuẩn tường tận, trong tiêu chuẩn đều là chi tiêu hợp lý, vượt tiêu chuẩn thì tự mình thêm vào, mà tài chính của chính phủ sẽ không gánh vác bất cứ trách nhiệm nào với khoản chi vượt quá này.
Ví dụ khác, một ban ngành nào đó mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo, đơn vị kết nghĩa tổng cộng 10 bàn, như vậy dựa theo tiêu chuẩn là 5000 tệ, lúc chi trả, cho dù hoá đơn là 6000 hay 7000 thì phần chi trả cũng chỉ có 5000 tệ mà thôi, số vượt quá đơn vị đó phải tự chi trả.
- Tiêu chuẩn của Chấn Bang, đúng là có một chút hiệu quả, tuy nhiên, vẫn cần người đến chấp hành, giám thị bất lực thì những tiêu chuẩn công vụ này cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, các đơn vị đều có tài nguyên tài chính và hệ thống của mình, căn bản không thể khống chế được.
Chủ tịch thành phố Du Châu – Vu Thương Châu nãy giờ vẫn im lặng giờ bỗng nhiên lên tiêng.
Không hổ danh là quan lớn cấp tỉnh bộ, tiếp cận vấn đề rất thẳng thắn. Những người giống như Vu Thương Châu, kinh nghiệm vô cùng phong phú, các loại tập tục và các vấn đề khác ở địa phương đều hiểu rất rõ ràng, căn bản không cần suy nghĩ đã có thể nắm được mấu chốt của vấn đề rồi.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Vu noi đúng, đây đúng là khó khăn không nhỏ. Khi còn ở Tân Lê, tôi đã tiến hành thanh tra đối với toàn bộ hệ thống tài chính của thành phố, thành lập trung tâm hạch toán tài chính thành phố, một khi phát hiện vấn đề vượt tiêu chuẩn, lần thứ nhất là đăng báo phê bình, lần thứ hai là xử phạt trong đảng, lần thứ ba là xử lý nghiêm túc…những biện pháp này kết hợp lại mới đảm bảo có hiệu quả.
Nói tới đây, đối với thành phố Lương Khê, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói tiếp:
- Ở Lương Khê, mặt giám thị, chi trả tài chính không có tác dụng được như ở Tân Lê. Tuy nhiên, từ dưới, tất cả đơn vị, bất kể là lãnh đạo cấp nào đều phải chấp hành tiêu chuẩn này, đối với cán bộ toàn thành phố, tiến hành kiểm tra không theo định kỳ, một khi phát hiện có bất kỳ hành vi vi phạm nào, tình tiết nặng nhẹ ghi vào hồ sơ, điều này có liên quan đến việc thăng tiến sau này.
Lúc này, có thể nói ra chuyện này đối với nhóm quan to này, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vô cùng hưng phấn. Tuy rằng, những chuyện này chưa chắc có thể khiến cho những vị quan lớn ngồi đây ghi nhớ, nhưng có thể đặt một mồi lửa trong lòng họ là đã đạt được mục đích rồi.
Khu Kiến Đoàn lúc này thần sắc thay đổi một chút, vốn còn muốn khiến cho Nhiếp Chấn Bang xấu mặt, nhưng không ngờ lại trở thành giúp đỡ hắn như vậy, e rằng từ hôm nay trở đi, Hổ tử của Nhiếp gia, ngôi sao chính trị mới sẽ được truyền đi khắp nơi.
Lúc này, Khu Kiến Đoàn thấy Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Quốc Uy cảm thấy không thoải mái, lập tức ông ta liền đứng lên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Kiều, tôi thấy, chuyện liên quan đến đường cao tốc Vọng Thiên, chúng ta quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ họp một lần nữa, lấy danh nghĩa của sáu tỉnh thành, liên kết lại để đề nghị lên quốc vụ viện.
Lúc này, Khu Kiến Đoàn cũng có ý lảng tránh đề tài này của Nhiếp Chấn Bang.
Tất cả mọi người ngồi đây đều rõ ý tứ của Khu Kiến Đoàn thế nào nhưng cũng không vạch trần ra. Nếu làm cho ông ta bị mất mặt, chẳng may ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này thì hậu quả càng lớn hơn.
Theo Nhiếp Chấn Bang phỏng đoán, con số đáng tin một chút là chi phí tam công hàng năm của cả nước hẳn phải từ 600 tỷ đến 900 tỷ.
Con số này có thể làm những gì? Có thể xây dựng 90 tuyến đường tàu cao tốc của Thượng Hải, có thể tạo ra 15 đội chiến hạm cỡ lớn.
Tính toán theo phí tổn xây dựng hiện tại, là 100 nghìn tệ 1 ngôi trường tiểu học tình thương, 1 triệu tệ 1 ngôi trường trung học tình thương. Như vậy, chi phí tam công một năm có thể xây dựng 6-9 triệu ngôi trường tiểu học, có thể xây dựng 600-900 ngàn ngôi trường trung học. Có thể làm cho các thị trấn thậm chí là thôn làng khắp cả nước đều có trường tiểu học và trung học.
Chuyện này cũng là chuyện mà Nhiếp Chấn Bang vẫn luôn luôn nghiên cứu, luôn luôn lo lắng. Theo tiến trình cải cách mở cửa không ngừng xâm nhập, hiện nay, chi phí tam công cũng càng ngày càng tăng cao. Xét đến cùng đây vẫn là do tính xấu của con người quyết định. Có lẽ, con số này còn chưa đạt đến mức độ đó, nhưng đã có manh nha, thực chờ đến lúc đó, bất cứ ai muốn động đến phương diện này đều là kẻ thù của cán bộ cả nước.
Ở trong nước, trong thể chế, có một cách nói như thế này: ăn uống bằng tiền công, mình không ăn thì ai ăn, xe công dùng việc riêng, xe công mua rồi không dùng thì để cho han rỉ sao? Chi phí công tác nước ngoài, đó là đi nước ngoài để khảo sát, học tập kỹ thuật tiên tiến và kinh nghiệm quản lý tiên tiến của nước ngoài, để phục vụ xây dựng kinh tế. Thế mới là nhìn xa trông rộng.
Xét ở bề ngoài, chi phí tam công có lẽ không nghiêm trọng bằng tham ô nhận hối lộ hay vì tình riêng làm án oan sai, nhưng ảnh hưởng của nói lại sâu xa hơn rất nhiều, thậm chí điều này cũng trở thành một gánh nặng trầm trọng cho quốc gia.
Sau khi giải thích khái niệm tam công, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục:
- Các vị lãnh đạo, tôi cho rằng, chi phí tam công nhất định sẽ càng có xu thế nghiêm trọng hơn, nếu khống chế tốt chi phí tam công sẽ tạo dựng được hình ảnh tốt về cán bộ, giữ gìn uy tín của Đảng trong lòng quần chúng nhân dân, đây là một vấn đề không thể bỏ qua.
Vừa dứt lời, Khu Kiến Đoàn liền hừ lạnh một tiếng:
- Đồng chí Nhiếp, những lời này cũng quá mức giật gân rồi. Mấy trăm tỷ? Nếu là như vậy, vậy thì công tác chỉ đạo quan sát của cấp trên, tiệc tiếp khách công vụ bình thường và khảo sát nước ngoài cần thiết đều phải tạm dừng, còn nói gì đến phát triển, nói gì đến kiến thiết nữa?
Lời khu kiến đoàn nói rất rõ ràng, là cãi ngang, Nhiếp Chấn Bang cũng không thèm để ý, nếu đã biết Khu Kiến Đoàn bụng dạ khó lường, Nhiếp Chấn Bang cũng không cần, loại chuyện này vốn đã là một chuyện rất khó có kết luận.
Ví dụ như ăn uống bằng công quỹ, một ban ngành nào đó của thành phố A là đơn vị anh em với một ngành nào đó. Hai bên qua lại, thường xuyên học tập trao đổi chiêu đãi một chút hẳn là được. Chẳng lẽ anh còn có thể nhận định mục đích chủ yếu của bọn họ là ăn uống mà không phải trao đổi sao?
Tại phương diện này, Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được,điều kiện mỗi một nơi khác nhau. Khu Tây Bắc nghèo khó và khu Đông phát triển, giá trị hàng hoá không cùng cấp bậc. Ở khu phía Tây, với tiêu chuẩn 30 tệ một người, có thể có một bàn tiệc phong phú, nhưng ở phía Đông, có lẽ chỉ là một bữa cơm bình thường. Khác biệt về trình độ phát triển cần phải được đối đãi khác biệt.
Mà Nhiếp Chấn Bang, cũng chưa bao giờ muốn chuyện này có thể mở rộng cả nước. lúc này, thái độ của Nhiếp Chấn Bang rất giống như Thái Tổ từng nói, một tia lửa có thể đốt cháy cả đồng cỏ. chính mình đã ảnh hưởng đến thành phố Tân Lê, hiện tại, nên nói là thành phố Lê Châu. Sau đó, thành phố Lương Lê cũng như vậy, hiện giờ Vọng Hải, Nhiếp Chấn Bang cũng đã chuẩn bị tiến hành trù bị. Lần này có cơ hội như vậy nếu như có thể làm cho đám quan viên phong kiến mở rộng và thực hiện phương án này thì đã đạt được mục đích rồi.
- Chủ tịch Khu, xin hãy bình tĩnh. Ý của tôi cũng không phải bỏ hết chi phí tam công.
Nhiếp Chấn Bang lạnh nhạt nhìn Khu Kiến Đoàn, nói nhẹ nhàng.
Những lời này làm cho những vị lãnh đạo khác đều nhìn về phía Khu Kiến Đoàn, điều này khiến Khu Kiến Đoàn có chút căm thức. Nhiếp Chấn Bang thực đáng giận. Nói như vậy thực dễ dàng khiến người ta hiểu lầm, cho rằng mình kiên quyết phản đối chuyện này.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không để ý đến Khu Kiến Đoàn nữa, nói:
- Về vấn đề làm thế nào để hạn chế chi phí tam công, trước mắt phương pháp tôi áp dụng chỉ là nhằm vào vấn đề ăn uống. Cũng chính là, hai thành phố Lê Châu và Lương Khê tôi sẽ thực hiện tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ.
- Tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ? Có vẻ thú vị đấy, có thể nói rõ hơn không?
Bên cạnh, Liễu Dũng như có suy nghĩ gì đó, liền hỏi.
Nhiếp Chấn Bang muốn thực hiện tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ tại Lê Châu và Lương Khê cũng không phải tuyên truyền khắp nước, Liễu Dũng không biết cũng là điều bình thường.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang nghiêm túc gật đầu:
- Chủ tịch Liễu, kỳ thực, tiêu chuẩn tiếp đãi công vụ chính là căn cứ vào trình độ phát triển kinh tế và giá trị hàng hoá khác nhau từng vùng mà định ra hạn ngạch chiêu đãi dùng công quỹ. Ví dụ, một bàn 10 người, mỗi người tiêu tốn khoảng 50 tệ. Như vậy tiêu chuản một bàn không thể vượt quá 500 tệ. Mặc cho là cấp trên về thị sát chỉ đạo cũng được hay là các đơn vị kết nghĩa trao đổi cũng thế, phàm là vượt qua con số này thì phần vượt quá đó sẽ do tự đơn vị đó bù ra.
- Cũng như thế, về chi phí xe công, cũng có thể xem xét chặng đường và giá xăng dầu, chế định ra một phương án tường tận. Như vậy không những có thể vừa nhìn thấy liền rõ mà cũng có thể ngăn chặn hiệu quả tình trạng xe công dùng việc riêng. Về phần ra nước ngoài bằng công quỹ, tôi thấy có thể sử dụng phương pháp này, ví dụ như, phải đưa ra thư mời của phía nước ngoài, hạn chế số người xuất ngoại, hạn chế tiêu xài, có thể đạt được mục đích hạn chế chi phí tam công.
Nói trắng ra, biện pháp của Nhiếp Chấn Bang chính là một từ: hạn chế. Chi phí bỏ ra đều hạn chế ở một tiêu chuẩn tường tận, trong tiêu chuẩn đều là chi tiêu hợp lý, vượt tiêu chuẩn thì tự mình thêm vào, mà tài chính của chính phủ sẽ không gánh vác bất cứ trách nhiệm nào với khoản chi vượt quá này.
Ví dụ khác, một ban ngành nào đó mở tiệc chiêu đãi lãnh đạo, đơn vị kết nghĩa tổng cộng 10 bàn, như vậy dựa theo tiêu chuẩn là 5000 tệ, lúc chi trả, cho dù hoá đơn là 6000 hay 7000 thì phần chi trả cũng chỉ có 5000 tệ mà thôi, số vượt quá đơn vị đó phải tự chi trả.
- Tiêu chuẩn của Chấn Bang, đúng là có một chút hiệu quả, tuy nhiên, vẫn cần người đến chấp hành, giám thị bất lực thì những tiêu chuẩn công vụ này cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa, các đơn vị đều có tài nguyên tài chính và hệ thống của mình, căn bản không thể khống chế được.
Chủ tịch thành phố Du Châu – Vu Thương Châu nãy giờ vẫn im lặng giờ bỗng nhiên lên tiêng.
Không hổ danh là quan lớn cấp tỉnh bộ, tiếp cận vấn đề rất thẳng thắn. Những người giống như Vu Thương Châu, kinh nghiệm vô cùng phong phú, các loại tập tục và các vấn đề khác ở địa phương đều hiểu rất rõ ràng, căn bản không cần suy nghĩ đã có thể nắm được mấu chốt của vấn đề rồi.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch Vu noi đúng, đây đúng là khó khăn không nhỏ. Khi còn ở Tân Lê, tôi đã tiến hành thanh tra đối với toàn bộ hệ thống tài chính của thành phố, thành lập trung tâm hạch toán tài chính thành phố, một khi phát hiện vấn đề vượt tiêu chuẩn, lần thứ nhất là đăng báo phê bình, lần thứ hai là xử phạt trong đảng, lần thứ ba là xử lý nghiêm túc…những biện pháp này kết hợp lại mới đảm bảo có hiệu quả.
Nói tới đây, đối với thành phố Lương Khê, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói tiếp:
- Ở Lương Khê, mặt giám thị, chi trả tài chính không có tác dụng được như ở Tân Lê. Tuy nhiên, từ dưới, tất cả đơn vị, bất kể là lãnh đạo cấp nào đều phải chấp hành tiêu chuẩn này, đối với cán bộ toàn thành phố, tiến hành kiểm tra không theo định kỳ, một khi phát hiện có bất kỳ hành vi vi phạm nào, tình tiết nặng nhẹ ghi vào hồ sơ, điều này có liên quan đến việc thăng tiến sau này.
Lúc này, có thể nói ra chuyện này đối với nhóm quan to này, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy vô cùng hưng phấn. Tuy rằng, những chuyện này chưa chắc có thể khiến cho những vị quan lớn ngồi đây ghi nhớ, nhưng có thể đặt một mồi lửa trong lòng họ là đã đạt được mục đích rồi.
Khu Kiến Đoàn lúc này thần sắc thay đổi một chút, vốn còn muốn khiến cho Nhiếp Chấn Bang xấu mặt, nhưng không ngờ lại trở thành giúp đỡ hắn như vậy, e rằng từ hôm nay trở đi, Hổ tử của Nhiếp gia, ngôi sao chính trị mới sẽ được truyền đi khắp nơi.
Lúc này, Khu Kiến Đoàn thấy Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Quốc Uy cảm thấy không thoải mái, lập tức ông ta liền đứng lên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Kiều, tôi thấy, chuyện liên quan đến đường cao tốc Vọng Thiên, chúng ta quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta sẽ họp một lần nữa, lấy danh nghĩa của sáu tỉnh thành, liên kết lại để đề nghị lên quốc vụ viện.
Lúc này, Khu Kiến Đoàn cũng có ý lảng tránh đề tài này của Nhiếp Chấn Bang.
Tất cả mọi người ngồi đây đều rõ ý tứ của Khu Kiến Đoàn thế nào nhưng cũng không vạch trần ra. Nếu làm cho ông ta bị mất mặt, chẳng may ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này thì hậu quả càng lớn hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook