Phù Ngọc Thu chưa bao giờ khó chịu như lúc này.

Ngay cả khi bị giam trong sa giới suýt chết khát thì y cũng không giống bây giờ, toàn thân như bị lửa nóng từ từ đốt cháy, lý trí cũng sắp bị thiêu ra tro.

Ánh trăng sáng vằng vặc hệt như hung khí đâm xuyên qua người y xóa sạch linh lực duy trì sự sống rồi bá đạo chiếm cứ thân thể yếu ớt.

"Mình bị sao thế nhỉ?"

Phù Ngọc Thu mơ màng nghĩ một hồi mới chậm chạp hiểu ra.

"À, trúng độc của Phượng Hành Vân."

Đệ đệ Phù Ngọc Thu là cỏ độc, vì cùng lớn lên chung một chỗ nên rễ quấn vào nhau giúp U Thảo cũng bách độc bất xâm.

Giờ y mới biết thì ra trúng độc có tư vị như vậy.

Phù Ngọc Thu cũng chẳng thấy đau đớn, chỉ là linh lực nước của tộc Thương Loan khiến y bài xích lửa theo bản năng, trong cơ thể như có một ngọn lửa dập không tắt, lấy không ra, thiêu đốt nóng rực đối đầu với linh lực nước.

Cảm giác nước lửa đụng nhau khiến y bứt rứt hết sức khó chịu.

Phù Ngọc Thu thoi thóp nằm trên mặt đất lạnh như băng, rõ ràng thân thể đã xụi lơ nhưng chẳng biết y lấy đâu ra sức lực ngậm chặt lông vũ Phượng Hoàng, chật vật muốn bay nhảy đến cung điện cầm tù Phượng Hoàng.

Trong tầm mắt mờ mịt, y thấy chiếc lồng tạo ra từ những tia lửa Uyên Sồ không ngừng thu nhỏ, càng lúc càng áp sát mình, nhiệt độ nóng rực phả vào mặt.

Phù Ngọc Thu không thể động đậy, chỉ biết trơ mắt nhìn ngọn lửa từ từ tới gần mình.

Sau đó lồng lửa đột ngột dừng lại cách Phù Ngọc Thu một tấc.

Ngọn lửa hung mãnh suýt đốt cháy y.

Phù Ngọc Thu chỉ đờ đẫn nhìn chứ không có bất kỳ phản ứng nào.

Minh Nam chậm rãi đi tới trước mặt chim trắng sắp chết kia, thấy trong miệng y vẫn ngậm chặt truyền thừa Phượng Hoàng thì nhếch môi cười khiến gương mặt kia càng thêm diễm lệ.

"Truyền thừa Phượng Hoàng là vật của tôn thượng, ai trộm sẽ phải chết." Minh Nam thò ngón tay vào lồng lửa nhẹ nhàng nắm lấy chiếc lông vũ đỏ vàng kéo ra ngoài rồi cao ngạo nói: "Hôm nay tôn thượng tĩnh dưỡng nên ta sẽ thay hắn trừng trị đồ xấu xí không biết trời cao đất rộng như ngươi."

Trong mắt Uyên Sồ hay thậm chí cả ba tộc thì con chim trắng tròn vo như quả bóng này vô cùng xấu xí.

Phù Ngọc Thu đang mê man nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nhưng khi cảm nhận được lông vũ trong miệng mình sắp bị kéo đi thì ánh mắt tan rã đột nhiên tỉnh táo lại.

"Đồ của Phượng Hoàng!"

Phù Ngọc Thu đã mê man không biết tình cảnh mình ra sao, nhưng trong tiềm thức vẫn nhớ rõ lông vũ này thuộc về Phượng Hoàng nên không thể đưa cho ai khác.

Y ngậm chặt lông vũ không chịu nhả, đôi mắt đen láy như đỏ lên.

"Đúng là thứ không biết điều." Minh Nam cũng chẳng cố kéo nữa mà lạnh lùng buông tay, sau đó thúc giục linh lực để ngọn lửa nuốt chửng chim trắng.

Không cần vội.

Chỉ cần đốt chim trắng này ra tro thì hắn sẽ lấy được cả Thủy Liên Thanh lẫn truyền thừa Phượng Hoàng.

Chiếc lồng lửa đột nhiên siết chặt quanh chim trắng.

Nhưng ngay khi sắp chạm vào lông đuôi chim trắng thì một con rồng nước màu xanh thẫm chợt xuất hiện trong không khí.

"Phụt" một tiếng, ngọn lửa dữ dội bị dập tắt ngay lập tức.

Minh Nam nhíu mày.

Sau khi dập lửa, rồng nước gầm lên rồi hung hăng lao về phía Minh Nam.

Minh Nam đứng phắt dậy tránh đòn tấn công của rồng nước.

Nhưng y né quá chậm nên chóp đuôi rồng nước sượt qua mặt y rồi nổ tung thành mưa ào ạt rơi xuống đất.

Minh Nam mơ hồ cảm thấy không ổn nên run rẩy đưa tay sờ mặt mình, ngón tay trắng như tuyết dính đầy máu.

Rồng nước kia thật kỳ quái, chỉ là linh lực quất đuôi mà suýt nữa đã rạch nát mặt y.

Lửa giận bùng lên trong lòng Minh Nam, y căm tức trừng mắt nhìn Phù Ngọc Thu.

"Ngươi dám——!!"

Thứ mà tư tôn Uyên Sồ quý nhất chính là gương mặt này.

Nhờ vào gương mặt giống hệt ca ca này mà Minh Nam mới được tiên tôn Cửu Trọng Thiên sủng ái và ngồi vào vị trí "tư tôn" mà cả bốn tộc đều căm ghét nhưng không thể không cúi đầu phục tùng.

Tuy chức "tư tôn" chỉ là bù nhìn nhưng nó tượng trưng cho việc y được chí tôn vô thượng sủng ái dung túng.

Theo lời tiên tôn nói thì y chỉ là một bình hoa xinh đẹp.

Nếu món đồ sứ quý giá đẹp đẽ có tì vết thì tiên tôn vốn xem y như đồ chơi......

Liệu có ghét bỏ gương mặt này của y không?!

Nghĩ đến đây Minh Nam chỉ hận không thể giết chết con chim trắng này.

Và y đã thật sự làm vậy.

Lửa Uyên Sồ giống lửa Phượng Hoàng nhất, vô số đốm lửa hiện ra chi chít trên không trung.

Minh Nam đã tức giận mất hết lý trí, chẳng chút nghĩ ngợi vung tay lên.

"Chết đi!"

Một trận mưa lửa xuyên qua không khí trút xuống Phù Ngọc Thu đang mê man.

Chỉ nghe thấy một tiếng vỡ vụn kinh thiên động địa.

Ở chỗ Phù Ngọc Thu nằm, linh đan trong cơ thể tạo ra kết giới nước nhọc nhằn bảo vệ thân thể yếu ớt của y.

Lửa Uyên Sồ thi nhau lao xuống, nhưng khi tới gần kết giới nước trong gang tấc thì đột nhiên dừng lại.

Tuyệt nhiên không còn rơi nữa.

Minh Nam tức điên, cứ tưởng đây là quỷ kế của Phù Ngọc Thu nên lập tức làm phép bắt ngọn lửa kia rơi xuống.

Nhưng một chớp mắt tiếp theo, y chưa kịp phản ứng thì đầu gối bất thình lình khuỵu xuống đất suýt nứt cả xương.

Muộn màng nhận ra uy lực ập vào mặt, Minh Nam lập tức bừng tỉnh khỏi cơn giận dữ, con ngươi đột nhiên mở to.

Mọi cảm xúc đến quá chậm, đến khi mồ hôi lạnh trên thái dương nhỏ xuống đất thì Minh Nam mới phát hiện ra nỗi khiếp đảm tột cùng trong lòng mình.

Đó là uy lực của Phượng Hoàng.

Minh Nam hoảng sợ tì trán xuống đất, đầu óc quay cuồng cố tìm ra lý do biện minh cho hành động của mình.

"Tôn thượng thứ tội......" Toàn thân Minh Nam và giọng nói đều run cầm cập, "Chim trắng này trộm lông vũ truyền thừa của ngài, ta sợ nó sẽ gây bất lợi cho ngài nên mới......"

Theo từng chữ Minh Nam nói ra, uy lực kia càng lúc càng mạnh, rõ ràng là không muốn nghe y giải thích.

Minh Nam sợ hãi im bặt.

Lửa Uyên Sồ vẫn lơ lửng trên không trung như bị đông cứng.

Mây mù lượn lờ chung quanh, tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai mơ hồ vọng đến.

Minh Nam chỉ thấy được vạt áo có hình Phượng Hoàng thêu chìm dài bất tận, khi bước đi làm mây mù dạt sang hai bên.

Tiên tôn chậm rãi đi đến từ trong mây, từng bước chân như tiếng chuông nện mạnh vào trái tim đập loạn xạ của Minh Nam.

Cuối cùng hắn dừng lại trước mặt Minh Nam, giọng nói ôn tồn vang lên: "Ngẩng đầu."

Uy lực Phượng Hoàng chưa tan khiến Minh Nam gần như nằm rạp, nghe thấy câu này chỉ có thể vận hết sức lực run rẩy chống tay xuống đất rồi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Tiên tôn cúi xuống đưa tay sờ gương mặt dính máu của Minh Nam rồi nói với vẻ tiếc nuối: "Sao lại bị thương rồi? Mặt đẹp thế cơ mà."

Minh Nam lí nhí: "Tôn thượng......"

Vừa dứt lời, bàn tay tiên tôn đang dịu dàng vuốt má y đột nhiên dời xuống lạnh lùng bóp cần cổ thon dài nhấc lên.

Minh Nam nghẹn ngào hoảng sợ nhìn hắn.

"Chẳng phải ta vẫn còn sống sờ sờ đây à?" Tiên tôn cười nói, "Chuyện Cửu Trọng Thiên còn cần ngươi làm thay nữa sao?"

Bao năm nay dù Minh Nam có gây ra hoạ gì tiên tôn cũng sẽ dung túng y.

Nhưng đây là lần đầu tiên......

Y cảm nhận được sát ý không hề che giấu từ trên người tiên tôn áo trắng ôn hòa này.

Hắn sẽ giết mình thật!

Minh Nam thậm chí vẫn không biết mình đã làm sai điều gì.

Chỉ vì con chim trắng kia thôi sao?

Nhưng bề ngoài mình đang giúp tiên tôn lấy lại truyền thừa Phượng Hoàng bị trộm cơ mà!

Mà cứ cho là y có ý đồ khác đi, nếu tiên tôn thật sự xem trọng con chim trắng kia thì lúc nãy lửa Uyên Sồ vẫn chưa làm hại một sợi lông của nó.

Sao hắn lại muốn giết mình chứ?

Toàn thân Minh Nam như nhũn ra, cố làm tiên tôn động lòng.

"Ta...... huynh trưởng ta......"

Tiên tôn thản nhiên nói: "Huynh trưởng ngươi? Phải, đúng là hắn đã cứu ta."

Trong mắt Minh Nam nhen nhóm lên chút hy vọng.

"Ta từng niết bàn, tuy không nhớ rõ chuyện lúc đó nhưng tình cảm vẫn còn."

Tiên tôn vẫn ôn hòa như mọi khi, nói với vẻ hoài niệm: "Lúc nhỏ ta bị Chu Tước Tiên Tôn giam ở Phượng Hoàng Khư, sau khi lớn lên hắn lại mưu toan đưa ta tới Cửu Trọng Thiên để tế Kim Ô."

Minh Nam không biết tiên tôn muốn nói gì nên mờ mịt nhìn hắn.

"Vô cùng bi thảm." Tiên tôn dịu dàng nói, "Trong cuộc sống vừa bi thảm vừa buồn chán như vậy, nếu đột nhiên có một người bất chấp tính mạng tới cứu ta ra khỏi địa ngục, chắc chắn ta sẽ hết sức vui mừng cảm động ấm lòng, xem người đó như thần linh, chỉ hận không thể dâng hiến tất cả cho hắn, đúng không?"

Minh Nam rùng mình.

Đột nhiên tiên tôn lại cười, đôi mắt vàng đã dần chuyển sang màu đỏ tươi.

"Nhưng kể cũng lạ, rõ ràng vị thần kia đã dùng tính mạng để cứu ta, nhưng sao mỗi lần nhớ đến huynh trưởng ngươi......"

Năm ngón tay thon dài như chỉ dành để chơi đàn hạc đột nhiên siết chặt, tiên tôn hào hứng nhìn Minh Nam dần tái mét, vẻ mặt hắn càng lúc càng hiểm ác như ác quỷ bò lên từ địa ngục.

"...... Sao mỗi lần nhớ đến huynh trưởng ngươi thì trong lòng ta lại dâng lên sát ý, chỉ hận không thể nghiền hắn thành tro vậy nhỉ?"

Con ngươi Minh Nam dần tan rã, màng nhĩ như bị tiếng trống nện vào.

Lần này tiên tôn...... thật sự muốn dồn y vào chỗ chết.

Minh Nam cứ đinh ninh mình dựa vào ca ca mới được tiên tôn dung túng lâu như vậy, nhưng rốt cuộc bây giờ y đã hiểu ra.

Có lẽ huynh trưởng mình không cứu được tiên tôn mà trái lại còn đắc tội hắn.

Bên ngoài đồn tộc Uyên Sồ được tiên tôn che chở, gà chó lên trời, nhưng giờ xem ra không phải thế.

Tộc Uyên Sồ chẳng khác gì ba tộc còn lại cả, cũng chỉ là món đồ chơi của tiên tôn mà thôi.

Tình cảm tiên tôn dành cho y không phải bảo vệ hay dung túng mà đúng như lời tiên tôn nói, y chỉ là một bình hoa xinh đẹp.

Khi hắn điên lên thì đến Chu Tước Thần Quân còn giết chứ đừng nói là đập nát một bình hoa.

Đồng tử Minh Nam tan rã, nước mắt nóng hổi trào ra từ từ chảy xuống.

Đột nhiên bàn tay siết cổ y buông ra, không khí tràn vào phổi khiến Minh Nam vừa trở về từ cõi chết ho dữ dội.

Y yếu ớt ngẩng đầu lên.

Tiên tôn mới vừa nổi điên không biết phát hiện được gì mà đi nhanh đến trước mặt chim trắng đang thoi thóp rồi nhẹ nhàng nâng y trong lòng bàn tay.

Chim trắng đã mê man nhưng trên người ngoại trừ chút tro bụi thì không có vết thương nào.

Tiên tôn cau mày, sau khi thăm dò mới phát hiện linh lực trong kinh mạch chim trắng đang hỗn loạn như có thứ gì đó đang nhanh chóng rút cạn sinh lực của y.

"Vân Quy."

Vân Quy lập tức xuất hiện: "Dạ."

"Đến tộc Tuyết Lộc." Tiên tôn lạnh lùng nói, "Mời tộc chủ Tuyết Lộc đến Cửu Trọng Thiên đi."

Vân Quy đã quen thấy tiên tôn đối đãi đặc biệt với chim trắng nên lập tức hóa thành rồng bay đi.

Tiên tôn ôm chim trắng vào lòng rồi quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Minh Nam.

Vẻ mặt hắn tràn ngập sát ý.

Tiên tôn luôn xem tộc Uyên Sồ tự cao tự đại ỷ vào thiếu tộc chủ có ơn cứu mạng hắn như trò vui, tựa như đang chờ xem bọn họ có thể làm chuyện nực cười đến mức nào.

Đúng như hắn nghĩ, tộc Uyên Sồ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.

Minh Nam thật sự đắc tội với hắn khiến hắn trở nên chán ngấy trò đùa này.

Toàn thân Minh Nam run rẩy, phát giác ánh mắt tiên tôn nhìn mình như đang nhìn xác chết, y khó nhọc nói: "Tôn thượng......"

Lửa Phượng Hoàng đột ngột bùng lên bao trùm Minh Nam.

Lần này ngọn lửa không chỉ đốt cháy áo bào hay tóc mà chui thẳng vào xương cốt.

Minh Nam gào thét thảm thiết, liều mạng giãy dụa trong lửa, nỗi sợ hãi khi cận kề cái chết làm y cực kỳ thống khổ, mơ hồ thấy tiên tôn quay người bỏ đi thì trợn mắt gào lên: "Ngài...... Á! Hắn...... chuyển kiếp rồi!"

Tiên tôn khựng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ đáng sợ: "Cái gì?"

Lửa Phượng Hoàng phút chốc tắt ngấm.

Tiên tôn trở lại nhìn xuống Minh Nam từ trên cao, mây mù chung quanh trở nên đen kịt.

"Lặp lại lần nữa."

Minh Nam biết mình vừa nhặt về một cái mạng, khó nhọc thở dốc một lát rồi yếu ớt nói: "Gương nước của tộc Uyên Sồ nhìn thấy hắn đã chuyển kiếp mấy ngày trước, nếu tôn thượng không tin có thể tới Minh phủ."

Uy lực của tiên tôn như một ngọn núi đồ sộ đè ép mỗi tấc gân cốt của Minh Nam.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm Uyên Sồ đang run lẩy bẩy, trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên thu lại uy lực.

"Ngươi về tộc Uyên Sồ đi." Tiên tôn lạnh nhạt nói, "Phải dùng mọi cách tìm ra hắn đã chuyển kiếp đến đâu."

Dứt lời hắn phất tay áo bỏ đi.

Minh Nam thở hắt một hơi rồi lảo đảo ngã phịch xuống đất, trên mặt rịn đầy mồ hôi lạnh vì khiếp đảm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương