Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi
-
Chương 26: Cầu kiến
Thái tử phi Trác Kinh Phàm mang theo Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện đến điện Lưỡng Nghi cầu kiến Hoàng thượng, Lữ Phúc đưa bọn họ đến Thiên điện, lệnh cung nữ dâng trà, rồi khom người cung kính nói:
"Thưa Thái tử phi xin ngài đợi ở đây một lát."
"Lữ công công khách khí rồi, chúng ta chờ ở đây là được."
Thái tử phi mỉm cười, Phục Linh bên cạnh hiểu ý tiến lên một bước, âm thầm lại nhanh nhẹn nhét một cái hầu bao cho Lữ Phúc.
Lữ Phúc lặng lẽ ước lượng, lập tức thu hầu bao vào trong tay áo, đứng lên rời khỏi Thiên điện.
Lúc này nét mặt Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện luôn theo bên cạnh Thái tử phi đã có chút hốt hoảng. Nhất là Trương Lương viện, bộ dáng bình tĩnh lúc đầu đã biến mất, sắc mặt càng tái hơn so với Phó Lương đệ.
Thái tử cười lạnh một tiếng trong lòng, đi đến ngồi vào ghế chủ tọa, cũng không mở miệng cho hai người ngồi, Phó Lương đệ và Trương Lương viện chỉ còn biết cung kính đứng một bên.
Phục Linh lệnh cung nữ đến hầu hạ Thái tử phi, Trương Lương viện khẽ nâng mắt vụng trộm dò xét một chút, trong lòng thật sự không thể lý giải được, sao phản ứng Thái tử phi lại không giống họ suy đoán?
Lúc nàng và dì biết được kế hoạch của Phó Lương đệ, liền nghĩ đến tương kế tựu kế, cắn ngược Phó Lương đệ, tiện thể kéo luôn Hoàng hậu xuống. Cho nên bọn họ lén đổi ngày sinh tháng đẻ cùng tục danh trên búp bê, định để Phó Lương đệ có miệng mà khó trả lời.
Nàng và dì tính rằng Hoàng hậu chắc chắn sẽ vội vàng đến điện Thừa Ân, dì sẽ chờ Hoàng hậu làm lớn chuyện, rồi thừa cơ cầu kiến Hoàng thượng, đổ hết thảy lên mọi việc lên đầu Hoàng hậu, cho dù Hoàng thượng không xử trí Hoàng hậu, thì cũng khiến ngài mất lòng tin cùng hoài nghi với Hoàng hậu. Chỉ cần bắt đầu như thế, ngày sau càng dễ dàng hơn, từng bước làm Hoàng thượng xa lánh Hoàng hậu. Dù sao bây giờ giữa Hoàng thượng đối với Hoàng hậu chỉ là tương kính như tân ( đối xử với nhau tôn trọng khách sáo như đối với khách), không còn bao nhiêu tình cảm vợ chồng.
Chỉ cần họ dùng thêm chút sức, việc phế hậu cũng không phải không thể.
Họ tính toán rất hoàn hảo, nhưng toàn bộ lại bị Thái tử phi phá hỏng. Thái tử phi không chỉ không để búp bê lộ ra trước mắt mọi người, còn giải quyết dứt khoát, áp giải nàng cùng Phó Lương đệ trực tiếp cầu kiến Hoàng thượng. Trương Lương viện bị bất ngờ cho nên không kịp trở tay, thực sự không biết nên ứng phó ra sao, dù nàng có nhiều quỷ kế, nhưng sao có thể dùng trước mặt Hoàng thượng?
Đến giờ này thì Đông cung chỉ truyền ra tin tức có rất nhiều cung nữ bị phạt trượng, nhưng chuyện yếm bùa thì một chữ cũng không lọt ra ngoài. Người trong hậu cung chỉ biết Hoàng hậu vội vàng tới Đông cung, kết quả là Thái tử phi mang theo hai thị thiếp của Thái tử điện hạ tiến về điện Lưỡng Nghi cầu kiến Hoàng thượng.
Chẳng lẽ Thái tử phi với thị thiếp có gì tranh cãi?
Sau khi Thái tử phi Trác Kinh Phàm chỉnh đốn Đông cung, tin tức trong Đông cung không dễ truyền ra bên ngoài. Chuyện như hôm nay, Thái tử phi đã sớm dự kiến, dù không nghĩ đến Phó Lương đệ với Trương Lương viện lại to gan dám dựng chuyện yếm bùa chú lên người hoàng gia, nhưng điều này cũng không có trở ngại gì. Huống hồ sau khi gặp Hoàng hậu, liền đoán được ý nghĩ của Trương Lương viện, muốn thừa cơ làm lớn chuyện sao? Thật sự không xem Thái tử phi này ra gì.Bởi vậy Thái tử phi cũng không khách khí, Trương Lương viện muốn làm lớn chuyện phải không? Được, vậy làm loạn trước mặt Hoàng thượng đi, đem mọi chuyện nói rõ một chút, xem tiếp theo sẽ thế nào.
Mặc dù thân phận là Thái tử phi, nhưng vẫn là phu quân hàng thật giá thật, sao có thể kiên nhẫn chơi trò ấu trĩ như đám nương tử. Trước đó Thái tử phi không ra tay, cũng là vì còn trong giới hạn, nên mắt nhắm mắt mở, kệ cho các nàng đấu đá. Nhưng chuyện hôm nay, còn không ra tay, Đông cung này sẽ bị rạn nứt.
"Phó Lương đệ, Trương Lương viện, các ngươi vốn xuất thân từ danh môn, vào cung cũng hơn hai năm, bản cung vốn niệm tình các ngươi không có có công lao cũng có khổ lao, mọi thứ đều có thể thương lượng, không ngờ, đây lại thành lý do để các ngươi không coi bản cung ra gì, giờ dám giở trò trước mặt bản cung, xem ra gan cũng quá lớn rồi."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi nói.
"Thái tử phi minh giám, chuyện hôm nay quả thực không liên quan đến thiếp, thiếp đến giờ vẫn còn mơ hồ, không biết sao Phó Lương đệ lại dẫn người bao vây Liên Phương Các của thiếp."
Sau khi nghe xong, Trương Lương viện vội quỳ xuống, mở miệng thanh minh với Thái tử phi.
Thái tử phi liếc nhìn nàng một cái, chén trà cầm trong tay để lên bàn trà tạo ra một một tiếng "cạch" vang giòn cắt ngang việc khóc lóc kể lể của Trương Lương viện.
"Những lời này, ngươi giữ lại nói trước mặt Hoàng thượng đi, các ngươi muốn làm loạn, để Đông cung không còn mặt mũi, để bản cung không còn mặt mũi, để Thái tử điện hạ không còn mặt mũi! Còn cho rằng bản cung không biết? Bây giờ còn ở đây khóc lóc kể lể, sợ người ngoài không biết Đông cung xảy ra chuyện xấu hổ gì sao? Muốn tất cả người bên ngoài đều biết phải không?"
Từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao, đâm về phía Trương Lương viện, làm cho Trương Lương viện lập tức không trả lời được.
"Quá khứ ngươi thích đấu với Phó Lương đệ thế nào ta mặc kệ, chỉ cần không quá giới hạn, bản cung cũng lười tìm hiểu, dù sao cũng chỉ là giữ hai người, qua mặt được bản cung sao? Nhưng hôm nay ngươi dám đụng vào Thái tử điện hạ, nếu bản cung vẫn không làm gì, sao xứng với thân phận Thái tử phi?!"
Thái tử phi vô cùng tức giận, mặc cho Trương Lương viện có phản ứng gì, đã mở miệng dạy dỗ nàng một trận.
"Hôm nay cũng để các ngươi mở rộng tầm mắt, để các ngươi biết trong cung này, không phải chỉ có các ngươi thông minh, đừng cho rằng người khác đều là đồ ngốc, một Lương đệ với một Lương viện cũng dám khiêu khích bản cung, quả nhiên chán sống!"
Cơn giận của Thái tử phi bùng nổ hoàn toàn, mặt lạnh giọng càng lạnh.
Đời trước Thái tử, từ nhỏ quen được người khác nâng niu, trong cung nói một là một, trừ phụ hoàng với mẫu hậu không ai dám trêu chọc? Nhưng hôm nay, Lương đệ cùng Lương viện nhỏ bé này lại dám mạo phạm Thái tử nhiều lần. Dù họ hiện tại chưa có ý tưởng phế hậu, chỉ muốn lung lay vị trí Thái tử của Đậu Thuần, nhưng điều này cũng đủ chạm đến ranh giới cuối cùng, nên Thái tử muốn làm cho các nàng không thể sống yên.Khi ánh mắt nhìn tới Phó Lương đệ đang đứng cứng đờ một bên, Thái tử lại thấy nhức đầu. Phó Lương đệ với Phó Hoàng hậu vốn cùng một nhà, nếu xử trí Phó Lương đệ, sẽ làm xấu mặt Phó Hoàng hậu sao? Rồi Phó gia xảy ra chuyện, vị trí Thái tử của Đậu Thuần cũng không có lợi. Không biết Hoàng thượng sẽ có quyết định như thế nào. Chuyện hôm nay, liên quan đến địa vị của Đậu Thuần trong lòng Hoàng thượng, Thái tử hi vọng kết quả sẽ không để mình thất vọng....
Tại Sùng Văn Quán Đông cung.
Đậu Thuần đang cùng Thái phó đọc sách thì nội thị đến, truyền lệnh của Hoàng thượng lập tức đưa Thái tử điện hạ đến yết kiến, Đậu Thuần đành phải kết thúc buổi học với Thái phó, vội vã tiến về điện Lưỡng Nghi.
Lúc đến trước điện Lưỡng Nghi, Lữ Phúc đã đợi ở đó, vừa thấy Thái tử điện hạ, đã vội vàng nghênh đón, khom người thấp giọng nói:
"Điện hạ đã tới, Hoàng thượng đang chờ điện hạ."
Đậu Thuần vẻ mặt ngây thơ, vừa cười vừa nói:
"Thật sao? Ta cũng rất nhớ phụ hoàng, phiền Lữ công công dẫn đường."
Nói rồi nháy mắt với Hữu Phúc, Hữu Phúc lập tức tiến lên, thấp giọng nói chuyện với Lữ Phúc.
Khi Hữu Phúc mới vào cung may mắn được phân công đến bên cạnh Lữ Phúc, sau đó mới chuyển đến Đông cung hầu hạ Thái tử điện hạ. Lữ Phúc cũng thích tên tiểu tử lanh lợi này, thường chỉ bảo đôi chút, Hữu Phúc cũng là loại có ơn sẽ nhớ, cho dù rời khỏi Lữ Phúc, nhưng ngày lễ ngày tết đều không quên, có được cái gì tốt đều đem hiếu kính cho Lữ Phúc. Về sau Lữ Phúc nhận Hữu Phúc làm con nuôi vì thấy sự hiếu thuận của Hữu Phúc, mai kia cũng không lo không có người chăm sóc lúc về già.
Giờ Đậu Thuần đột nhiên bị Hoàng thượng tuyên gọi, lòng có hơi lo lắng, nên để Hữu Phúc tìm hiểu, tốt xấu cũng nên biết trước được cảm xúc phụ hoàng như thế nào, mới có thể ứng phó tốt được.
Lữ Phúc mang theo đoàn người của Đậu Thuần tiến vào điện Lưỡng Nghi, sau đó đi đến thư phòng. Lúc đến nơi, Hữu Phúc lặng lẽ lui về bên cạnh Đậu Thuần, thấp giọng bẩm báo một câu,
"Thái tử phi yết kiến, đang chờ ở Thiên điện."
Đậu Thuần cảm thấy run lên, biết phụ hoàng truyền đến, quả thực có liên quan đến Đông cung, chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến Thái tử phi không thể xử trí, phải chạy đến Thái Cực cung cầu kiến Hoàng thượng.
Đậu Thuần giấu bất an trong lòng, bước vào thư phòng, chỉ thấy Hoàng thượng đang ngồi sau án thư, bên cạnh cũng không có ai hầu hạ. Hắn ngầm hiểu, nói với người bên cạnh:
"Lui ra ngoài chờ."
Sau đó hắn tiến thẳng vào, đi đến trước thư án hành lễ thỉnh an.
"Miễn lễ, Thuần nhi hiểu chuyện không ít, ngồi đi."
Hoàng thượng miễn lễ, còn khen ngợi Đậu Thuần một câu, Đậu Thuần cố tình xấu hổ cười cười, đi đến bên cạnh cung kính ngồi xuống.
"Gần đây học được những gì?"
Hoàng thượng ôn hòa hỏi, bắt đầu quan tâm tới bài tập của Đậu Thuần, Đậu Thuần cũng phối hợp trả lời từng câu, một hỏi một đáp, dường như quên mất Thái tử phi đang đợi ở Thiên điện.
Sau khi Hoàng thượng vừa lòng, mới lên tiếng:
"Hôm nay Thái tử phi của con cầu kiến, Trẫm để hắn chờ ở Thiên điện, trước khi gặp, Trẫm muốn hỏi ý con một chút."
"Nhi thần chưa hiểu, không biết ý phụ hoàng là gì."
Đậu Thuần nhíu nhíu mày, nói chậm rãi từng chữ một.
"..."
Hoàng thượng thấy hắn không khác lời Sở Thái phó nói, lập tức xót đến không chịu được.
"Phụ hoàng?"
Đậu Thuần thấy phụ hoàng đột nhiên trầm mặc, dùng giọng nghi ngờ hỏi.
"Hôm nay Đông cung xảy ra chuyện lớn, Thái tử phi không thông qua Hoàng hậu, mà trực tiếp đến trước mặt Trẫm, chuyện này con thấy thế nào?"
Hoàng thượng thu lại nỗi lòng, mở miệng lạnh nhạt nói.
"Xin hỏi phụ hoàng, Thái tử phi đến đây một mình sao?"
Đậu Thuần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.
"Còn có Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện."
Đậu Thuần cảm thấy run lên, lập tức đoán được, chuyện hôm nay chỉ e không nhỏ, nếu không sao Phàm Phàm thà đắc tội mẫu hậu, cũng phải đưa chuyện đến trước mặt phụ hoàng. Hắn biết mẫu hậu mình quả thực không làm được việc lớn, việc nhỏ xử trí còn được, chứ là chuyện lớn giao cho mẫu hậu sẽ chỉ làm chuyện xấu càng ngày càng hỏng bét.
Đôi khi hắn cũng rất nghi hoặc, rõ ràng ông ngoại rất anh minh cơ trí, sao mẫu hậu lại không hề có sự khôn khéo của Phó gia dù chỉ một chút. Ngày xưa khi còn ngốc đương nhiên chưa cảm thấy, nhưng giờ tỉnh táo lại, đôi khi đối với mẫu hậu mình, cảm thấy bất lực cực kì. Hôm nay Phàm Phàm không thông qua mẫu hậu, chắc hẳn cũng vì chuyện này mẫu hậu không xử trí được.
Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhanh, đã rõ ràng đầu mối, chậm rãi mở miệng:
"Chắc hẳn Thái tử phi gặp chuyện lớn, không thể quyết định, cho nên mới đến xin phụ hoàng làm chủ."
Hoàng thượng nghe xong, nhíu mày, trong mắt hiện lên sự hài lòng, khẽ cười, nói:
"Nếu thế, thì Trẫm cho Thái tử phi đến, xem rốt cuộc là có chuyện gì."
"Thưa Thái tử phi xin ngài đợi ở đây một lát."
"Lữ công công khách khí rồi, chúng ta chờ ở đây là được."
Thái tử phi mỉm cười, Phục Linh bên cạnh hiểu ý tiến lên một bước, âm thầm lại nhanh nhẹn nhét một cái hầu bao cho Lữ Phúc.
Lữ Phúc lặng lẽ ước lượng, lập tức thu hầu bao vào trong tay áo, đứng lên rời khỏi Thiên điện.
Lúc này nét mặt Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện luôn theo bên cạnh Thái tử phi đã có chút hốt hoảng. Nhất là Trương Lương viện, bộ dáng bình tĩnh lúc đầu đã biến mất, sắc mặt càng tái hơn so với Phó Lương đệ.
Thái tử cười lạnh một tiếng trong lòng, đi đến ngồi vào ghế chủ tọa, cũng không mở miệng cho hai người ngồi, Phó Lương đệ và Trương Lương viện chỉ còn biết cung kính đứng một bên.
Phục Linh lệnh cung nữ đến hầu hạ Thái tử phi, Trương Lương viện khẽ nâng mắt vụng trộm dò xét một chút, trong lòng thật sự không thể lý giải được, sao phản ứng Thái tử phi lại không giống họ suy đoán?
Lúc nàng và dì biết được kế hoạch của Phó Lương đệ, liền nghĩ đến tương kế tựu kế, cắn ngược Phó Lương đệ, tiện thể kéo luôn Hoàng hậu xuống. Cho nên bọn họ lén đổi ngày sinh tháng đẻ cùng tục danh trên búp bê, định để Phó Lương đệ có miệng mà khó trả lời.
Nàng và dì tính rằng Hoàng hậu chắc chắn sẽ vội vàng đến điện Thừa Ân, dì sẽ chờ Hoàng hậu làm lớn chuyện, rồi thừa cơ cầu kiến Hoàng thượng, đổ hết thảy lên mọi việc lên đầu Hoàng hậu, cho dù Hoàng thượng không xử trí Hoàng hậu, thì cũng khiến ngài mất lòng tin cùng hoài nghi với Hoàng hậu. Chỉ cần bắt đầu như thế, ngày sau càng dễ dàng hơn, từng bước làm Hoàng thượng xa lánh Hoàng hậu. Dù sao bây giờ giữa Hoàng thượng đối với Hoàng hậu chỉ là tương kính như tân ( đối xử với nhau tôn trọng khách sáo như đối với khách), không còn bao nhiêu tình cảm vợ chồng.
Chỉ cần họ dùng thêm chút sức, việc phế hậu cũng không phải không thể.
Họ tính toán rất hoàn hảo, nhưng toàn bộ lại bị Thái tử phi phá hỏng. Thái tử phi không chỉ không để búp bê lộ ra trước mắt mọi người, còn giải quyết dứt khoát, áp giải nàng cùng Phó Lương đệ trực tiếp cầu kiến Hoàng thượng. Trương Lương viện bị bất ngờ cho nên không kịp trở tay, thực sự không biết nên ứng phó ra sao, dù nàng có nhiều quỷ kế, nhưng sao có thể dùng trước mặt Hoàng thượng?
Đến giờ này thì Đông cung chỉ truyền ra tin tức có rất nhiều cung nữ bị phạt trượng, nhưng chuyện yếm bùa thì một chữ cũng không lọt ra ngoài. Người trong hậu cung chỉ biết Hoàng hậu vội vàng tới Đông cung, kết quả là Thái tử phi mang theo hai thị thiếp của Thái tử điện hạ tiến về điện Lưỡng Nghi cầu kiến Hoàng thượng.
Chẳng lẽ Thái tử phi với thị thiếp có gì tranh cãi?
Sau khi Thái tử phi Trác Kinh Phàm chỉnh đốn Đông cung, tin tức trong Đông cung không dễ truyền ra bên ngoài. Chuyện như hôm nay, Thái tử phi đã sớm dự kiến, dù không nghĩ đến Phó Lương đệ với Trương Lương viện lại to gan dám dựng chuyện yếm bùa chú lên người hoàng gia, nhưng điều này cũng không có trở ngại gì. Huống hồ sau khi gặp Hoàng hậu, liền đoán được ý nghĩ của Trương Lương viện, muốn thừa cơ làm lớn chuyện sao? Thật sự không xem Thái tử phi này ra gì.Bởi vậy Thái tử phi cũng không khách khí, Trương Lương viện muốn làm lớn chuyện phải không? Được, vậy làm loạn trước mặt Hoàng thượng đi, đem mọi chuyện nói rõ một chút, xem tiếp theo sẽ thế nào.
Mặc dù thân phận là Thái tử phi, nhưng vẫn là phu quân hàng thật giá thật, sao có thể kiên nhẫn chơi trò ấu trĩ như đám nương tử. Trước đó Thái tử phi không ra tay, cũng là vì còn trong giới hạn, nên mắt nhắm mắt mở, kệ cho các nàng đấu đá. Nhưng chuyện hôm nay, còn không ra tay, Đông cung này sẽ bị rạn nứt.
"Phó Lương đệ, Trương Lương viện, các ngươi vốn xuất thân từ danh môn, vào cung cũng hơn hai năm, bản cung vốn niệm tình các ngươi không có có công lao cũng có khổ lao, mọi thứ đều có thể thương lượng, không ngờ, đây lại thành lý do để các ngươi không coi bản cung ra gì, giờ dám giở trò trước mặt bản cung, xem ra gan cũng quá lớn rồi."
Thái tử phi Trác Kinh Phàm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi mới chậm rãi nói.
"Thái tử phi minh giám, chuyện hôm nay quả thực không liên quan đến thiếp, thiếp đến giờ vẫn còn mơ hồ, không biết sao Phó Lương đệ lại dẫn người bao vây Liên Phương Các của thiếp."
Sau khi nghe xong, Trương Lương viện vội quỳ xuống, mở miệng thanh minh với Thái tử phi.
Thái tử phi liếc nhìn nàng một cái, chén trà cầm trong tay để lên bàn trà tạo ra một một tiếng "cạch" vang giòn cắt ngang việc khóc lóc kể lể của Trương Lương viện.
"Những lời này, ngươi giữ lại nói trước mặt Hoàng thượng đi, các ngươi muốn làm loạn, để Đông cung không còn mặt mũi, để bản cung không còn mặt mũi, để Thái tử điện hạ không còn mặt mũi! Còn cho rằng bản cung không biết? Bây giờ còn ở đây khóc lóc kể lể, sợ người ngoài không biết Đông cung xảy ra chuyện xấu hổ gì sao? Muốn tất cả người bên ngoài đều biết phải không?"
Từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao, đâm về phía Trương Lương viện, làm cho Trương Lương viện lập tức không trả lời được.
"Quá khứ ngươi thích đấu với Phó Lương đệ thế nào ta mặc kệ, chỉ cần không quá giới hạn, bản cung cũng lười tìm hiểu, dù sao cũng chỉ là giữ hai người, qua mặt được bản cung sao? Nhưng hôm nay ngươi dám đụng vào Thái tử điện hạ, nếu bản cung vẫn không làm gì, sao xứng với thân phận Thái tử phi?!"
Thái tử phi vô cùng tức giận, mặc cho Trương Lương viện có phản ứng gì, đã mở miệng dạy dỗ nàng một trận.
"Hôm nay cũng để các ngươi mở rộng tầm mắt, để các ngươi biết trong cung này, không phải chỉ có các ngươi thông minh, đừng cho rằng người khác đều là đồ ngốc, một Lương đệ với một Lương viện cũng dám khiêu khích bản cung, quả nhiên chán sống!"
Cơn giận của Thái tử phi bùng nổ hoàn toàn, mặt lạnh giọng càng lạnh.
Đời trước Thái tử, từ nhỏ quen được người khác nâng niu, trong cung nói một là một, trừ phụ hoàng với mẫu hậu không ai dám trêu chọc? Nhưng hôm nay, Lương đệ cùng Lương viện nhỏ bé này lại dám mạo phạm Thái tử nhiều lần. Dù họ hiện tại chưa có ý tưởng phế hậu, chỉ muốn lung lay vị trí Thái tử của Đậu Thuần, nhưng điều này cũng đủ chạm đến ranh giới cuối cùng, nên Thái tử muốn làm cho các nàng không thể sống yên.Khi ánh mắt nhìn tới Phó Lương đệ đang đứng cứng đờ một bên, Thái tử lại thấy nhức đầu. Phó Lương đệ với Phó Hoàng hậu vốn cùng một nhà, nếu xử trí Phó Lương đệ, sẽ làm xấu mặt Phó Hoàng hậu sao? Rồi Phó gia xảy ra chuyện, vị trí Thái tử của Đậu Thuần cũng không có lợi. Không biết Hoàng thượng sẽ có quyết định như thế nào. Chuyện hôm nay, liên quan đến địa vị của Đậu Thuần trong lòng Hoàng thượng, Thái tử hi vọng kết quả sẽ không để mình thất vọng....
Tại Sùng Văn Quán Đông cung.
Đậu Thuần đang cùng Thái phó đọc sách thì nội thị đến, truyền lệnh của Hoàng thượng lập tức đưa Thái tử điện hạ đến yết kiến, Đậu Thuần đành phải kết thúc buổi học với Thái phó, vội vã tiến về điện Lưỡng Nghi.
Lúc đến trước điện Lưỡng Nghi, Lữ Phúc đã đợi ở đó, vừa thấy Thái tử điện hạ, đã vội vàng nghênh đón, khom người thấp giọng nói:
"Điện hạ đã tới, Hoàng thượng đang chờ điện hạ."
Đậu Thuần vẻ mặt ngây thơ, vừa cười vừa nói:
"Thật sao? Ta cũng rất nhớ phụ hoàng, phiền Lữ công công dẫn đường."
Nói rồi nháy mắt với Hữu Phúc, Hữu Phúc lập tức tiến lên, thấp giọng nói chuyện với Lữ Phúc.
Khi Hữu Phúc mới vào cung may mắn được phân công đến bên cạnh Lữ Phúc, sau đó mới chuyển đến Đông cung hầu hạ Thái tử điện hạ. Lữ Phúc cũng thích tên tiểu tử lanh lợi này, thường chỉ bảo đôi chút, Hữu Phúc cũng là loại có ơn sẽ nhớ, cho dù rời khỏi Lữ Phúc, nhưng ngày lễ ngày tết đều không quên, có được cái gì tốt đều đem hiếu kính cho Lữ Phúc. Về sau Lữ Phúc nhận Hữu Phúc làm con nuôi vì thấy sự hiếu thuận của Hữu Phúc, mai kia cũng không lo không có người chăm sóc lúc về già.
Giờ Đậu Thuần đột nhiên bị Hoàng thượng tuyên gọi, lòng có hơi lo lắng, nên để Hữu Phúc tìm hiểu, tốt xấu cũng nên biết trước được cảm xúc phụ hoàng như thế nào, mới có thể ứng phó tốt được.
Lữ Phúc mang theo đoàn người của Đậu Thuần tiến vào điện Lưỡng Nghi, sau đó đi đến thư phòng. Lúc đến nơi, Hữu Phúc lặng lẽ lui về bên cạnh Đậu Thuần, thấp giọng bẩm báo một câu,
"Thái tử phi yết kiến, đang chờ ở Thiên điện."
Đậu Thuần cảm thấy run lên, biết phụ hoàng truyền đến, quả thực có liên quan đến Đông cung, chỉ không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến Thái tử phi không thể xử trí, phải chạy đến Thái Cực cung cầu kiến Hoàng thượng.
Đậu Thuần giấu bất an trong lòng, bước vào thư phòng, chỉ thấy Hoàng thượng đang ngồi sau án thư, bên cạnh cũng không có ai hầu hạ. Hắn ngầm hiểu, nói với người bên cạnh:
"Lui ra ngoài chờ."
Sau đó hắn tiến thẳng vào, đi đến trước thư án hành lễ thỉnh an.
"Miễn lễ, Thuần nhi hiểu chuyện không ít, ngồi đi."
Hoàng thượng miễn lễ, còn khen ngợi Đậu Thuần một câu, Đậu Thuần cố tình xấu hổ cười cười, đi đến bên cạnh cung kính ngồi xuống.
"Gần đây học được những gì?"
Hoàng thượng ôn hòa hỏi, bắt đầu quan tâm tới bài tập của Đậu Thuần, Đậu Thuần cũng phối hợp trả lời từng câu, một hỏi một đáp, dường như quên mất Thái tử phi đang đợi ở Thiên điện.
Sau khi Hoàng thượng vừa lòng, mới lên tiếng:
"Hôm nay Thái tử phi của con cầu kiến, Trẫm để hắn chờ ở Thiên điện, trước khi gặp, Trẫm muốn hỏi ý con một chút."
"Nhi thần chưa hiểu, không biết ý phụ hoàng là gì."
Đậu Thuần nhíu nhíu mày, nói chậm rãi từng chữ một.
"..."
Hoàng thượng thấy hắn không khác lời Sở Thái phó nói, lập tức xót đến không chịu được.
"Phụ hoàng?"
Đậu Thuần thấy phụ hoàng đột nhiên trầm mặc, dùng giọng nghi ngờ hỏi.
"Hôm nay Đông cung xảy ra chuyện lớn, Thái tử phi không thông qua Hoàng hậu, mà trực tiếp đến trước mặt Trẫm, chuyện này con thấy thế nào?"
Hoàng thượng thu lại nỗi lòng, mở miệng lạnh nhạt nói.
"Xin hỏi phụ hoàng, Thái tử phi đến đây một mình sao?"
Đậu Thuần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi.
"Còn có Phó Lương đệ cùng Trương Lương viện."
Đậu Thuần cảm thấy run lên, lập tức đoán được, chuyện hôm nay chỉ e không nhỏ, nếu không sao Phàm Phàm thà đắc tội mẫu hậu, cũng phải đưa chuyện đến trước mặt phụ hoàng. Hắn biết mẫu hậu mình quả thực không làm được việc lớn, việc nhỏ xử trí còn được, chứ là chuyện lớn giao cho mẫu hậu sẽ chỉ làm chuyện xấu càng ngày càng hỏng bét.
Đôi khi hắn cũng rất nghi hoặc, rõ ràng ông ngoại rất anh minh cơ trí, sao mẫu hậu lại không hề có sự khôn khéo của Phó gia dù chỉ một chút. Ngày xưa khi còn ngốc đương nhiên chưa cảm thấy, nhưng giờ tỉnh táo lại, đôi khi đối với mẫu hậu mình, cảm thấy bất lực cực kì. Hôm nay Phàm Phàm không thông qua mẫu hậu, chắc hẳn cũng vì chuyện này mẫu hậu không xử trí được.
Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhanh, đã rõ ràng đầu mối, chậm rãi mở miệng:
"Chắc hẳn Thái tử phi gặp chuyện lớn, không thể quyết định, cho nên mới đến xin phụ hoàng làm chủ."
Hoàng thượng nghe xong, nhíu mày, trong mắt hiện lên sự hài lòng, khẽ cười, nói:
"Nếu thế, thì Trẫm cho Thái tử phi đến, xem rốt cuộc là có chuyện gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook