Trùng Sinh Thành Nữ Phụ
-
Chương 34: 34: Uy Hiếp
Lúc này cũng đã bị bắt gặp rồi, Ninh Vân Hoan cũng không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, ở bên cạnh có nhiều người như vậy, cô không tin Tạ Trác Doãn dám làm gì cô, cho dù lòng dạ người này có độc ác đi chăng nữa, nhưng chỉ cần cô làm lớn chuyện này lên thì Tạ Trác Doãn cũng không còn mặt mũi nào mà ở trong trường học nữa, vì đề phòng chó cùng rứt giậu, Ninh Vân Hoan vẫn phải lui về sau hai bước, để tránh bị hắn khẽ vươn tay ra liền bắt được mình, cũng nhìn thấy thứ không nên nhìn làm cho cô cảm thấy ghê tởm, lúc này cô mới nhíu mày mở miệng nói:
“Là tôi.
”
Trong lòng nghi ngờ không biết Tạ Trác Doãn có bị hư thận không, như thế nào mà sớm không xong muộn không xong, đúng lúc cô vừa ngồi thì hai người liền xong việc, nhanh như vậy, khẳng định là do thận bị sử dụng quá độ mà không chịu nổi!
Cô yên lặng ở trong lòng nguyền rủa hắn ta, cũng coi như đã hiểu được lần trước bản thân đụng tới người đàn ông đầu tiên của Cố Doanh Tích là ai, khó trách Tạ Trác Doãn đột nhiên đến lớp học tìm mình, đoán chừng hắn ta đã biết người nhìn lén lần trước là mình rồi.
“Có phải cô thầm mến tôi? Nên bây giờ đi theo dõi tôi không?”
Sắc mặt Tạ Trác Doãn lập tức trở nên khó coi, đôi mắt hiện lên vẻ ngoan độc, đè thấp thanh âm hướng Ninh Vân Hoan hét lên một tiếng.
Vừa nghe xong lời này, Ninh Vân Hoan thiếu chút nữa không nhịn được mà ói ra, ánh mắt của cô từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Trác Doãn vài lần, lúc này mới tức giận mở miệng:
“Anh hoài nghi tôi thích loại người như anh sao? Thứ mà người khác đã dùng qua, tôi đây nhìn còn chướng mắt chứ nói gì đến việc thích anh!”
Lúc này cô mang những lời mà Lan Lăng Yến đã từng nói với cô ra, ban đầu sắc mặt của Tạ Trác Doãn còn kiêu ngạo, ngay khi nghe xong lời này của Ninh Vân Hoan, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, bộ dáng này có vẻ như tức giận không nhẹ.
“Ninh gia của cô bất quá chỉ là một cái công ty nho nhỏ mà thôi, cô có tin tôi dám bóp c.hết cô như bóp ch.ết một con kiến không? Sự việc hôm nay tốt nhất là cô không nên nói ra bên ngoài, thời điểm lần sau tôi đang làm việc, không muốn lại nhìn thấy cô nữa, nếu không thì! ! ”
Tạ Trác Doãn nói đến đây, hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.
Không ai hiểu rõ sự độc ác của Tạ Trác Doãn hơn Ninh Vân Hoan, kiếp trước cô cũng đã hiểu rõ việc này, vốn là trước kia cô còn có chút sợ hắn, nhưng sau khi gặp được Lan Lăng Yến, nhìn thấy Tạ Trác Doãn lại cảm thấy giống như một tên lính quèn vậy, cơ hồ ngay cả mí mắt cô cũng không thèm giật lấy một cái, nếu mang ra so sánh với Lan Lăng Yến, sự độc ác của Tạ Trác Doãn chỉ là ngoài mặt mà thôi, dù sao tục ngữ có câu, chó sủa là chó không cắn người, đạo lý này lúc nào cũng đúng.
“Anh cũng không nên làm tôi sợ, lá gan của tôi rất nhỏ, nếu để tôi sợ hãi không chừng sẽ khóc lớn lên đó.
”
Ninh Vân Hoan nâng cằm lên nói, một bên lắc lắc di động trong tay trước mặt Tạ Trác Doãn, sau khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Tạ Trác Doãn, cô mới cười lạnh hai tiếng, nói một tiếng thật xui xẻo, lúc này mới xoay người rời đi!
“Đáng chết!”
Ánh mắt Tạ Trác Doãn nheo lại, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Ninh Vân Hoan một hồi lâu, một lúc sau oán hận nắm chặt nắm đấm, một bên Cố Doanh Tích bị thoát sạch sẽ đang ngồi dưới đất, đùi khó có thể khép lại, giữa đùi là một mảnh hỗn độn, hai chân vẫn còn đang run nhè nhẹ, thân thể trắng lõa lồ hiện ra ngoài, đôi mắt to tròn mang theo vẻ hoảng sợ, nhất là sau khi làm tì.nh xong, đặc biệt chọc người yêu thích.
Nhìn thấy cô ta như một con cừu nhỏ lộ ra thần sắc sợ hãi, Tạ Trác Doãn chỉ cảm thấy vừa mới bị Ninh Vân Hoan chọc giận trong nháy mắt biến thành dục hỏa khó nhịn, ngay lập tức lại đè Cố Doanh Tích trên bãi cỏ, bản thân cũng theo đó áp sát vào cô ta, bãi cỏ vừa mới bình yên một tí liền tiếp nhận một vòng đại chiến mới, tiếng kêu khẽ của phái nữ vang lên như tiếng mèo kêu, mang theo tiếng khóc nỉ non tạo nên bầu không khí ái muội.
Ninh Vân Hoan không biết bản thân vừa đi thì hai người đó lại bắt đầu một vòng dã chiến mới, lúc này cô chỉ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, tìm đại một chỗ ngồi xuống cũng có thể gặp phải xuân cung đồ sống, nếu Tạ Trác Doãn đồng ý làm nhiều thêm mấy lần cho cô xem, chỉ sợ cô không nhịn được mà ói ra mất!
Đợi đến lúc Lan Lăng Yến phái xe tới, bản thân hắn cũng không có trên xe, bởi vì nguyên nhân buổi sáng, Ninh Vân Hoan cũng không còn tâm trạng đi học nữa nên quyết định cúp học luôn, dù sao thì kiếp trước cô cũng là một học sinh ba tốt, nên cái gì cần học cũng đã học qua rồi, cho dù không đi học thì cô cũng không sợ bị rớt, nếu gặp phải giáo sư điểm danh thì đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều giao cho Lan Lăng Yến giải quyết là được rồi, nghĩ như vậy, buổi chiều cô mới yên tâm thoải mái ở trong trang viên ngủ bù.
Thời gian gần đây cô không có một giấc nào ngủ ngon cả, nhưng lần này vừa ngủ liền ngủ thẳng tới chiều tối, ngay cả ác mộng cũng không gặp, đang lúc cô ngủ say, trên mặt đột nhiên có cảm giác ngứa nhẹ nhàng, cô xoay mặt vài lần, cũng đem mặt mình vùi vào trong gối, nhưng cái cảm giác ngứa ngáy kia vẫn không chịu hết, ngược lại trên lưng cũng khó chịu nữa, trong mơ màng cảm thấy bên cạnh mình đột nhiên lún xuống, cô cũng không biết hai chân của mình bị người kéo mở ra, giống như có cái gì đó lạnh lẽo chen vào trong thân thể cô, làm cô có chút không thoải mái nhíu mày, hừ nhẹ hai tiếng, sau một hồi đụng chạm, thân thể giống như bị một vật nặng nào đó đè lên, thân thể bị người mạnh mẽ chen vào truyền đến cảm giác đau đớn, trên người càng ngày càng bị đè xuống, làm cho cô thở gấp vài lần, lúc này cô mới không tình nguyện mà mở đôi mắt ra.
“Em chịu tỉnh rồi sao?”
Lan Lăng Yến vừa về đến nhà liền nhìn thấy bộ dáng ngủ say của con mèo nhỏ này, bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu kia, lại không hề phòng bị ngủ ở trên giường của hắn, rõ ràng là một bộ như ngủ trên giường của cô vậy, làm cho hắn không thể nhẫn nại được, thừa dịp cô đang ngủ liền đi vào, xem bộ dáng cô còn mơ mơ màng màng, giống như cảm thấy khó chịu, chân mày đều nhíu lại, hai tay của hắn bắt lấy tay cô kéo lên đỉnh đầu, lúc này mới bắt đầu xông vào trong.
Đang ngủ say thì bị người ép buộc làm cho tỉnh lại, cả người Ninh Vân Hoan mềm nhũn, tiếng rê.n rỉ nhỏ bé, thanh âm nhẹ nhàng tiến vào lòng người, làm cho ánh mắt Lan Lăng Yến nhìn cô càng thêm mềm mại, nụ hôn như mưa rơi trên hai hàng lông mày cùng đôi mắt của cô.
Ăn no nê xong, đến khi Lan Lăng Yến cảm thấy thỏa mãn mới từ trong cơ thể cô đi ra, hài lòng nhìn thấy bộ dáng cô yếu ớt nằm trên giường, ôm lấy cô đi tắm, sau đó cầm lấy một bộ quần áo ngủ ở trên giường cẩn thận mặc vào cho cô, lúc này Lan Lăng Yến mới quay lại tẩy rửa cho bản thân, khi đi ra liền nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của cô, hai má đều đỏ ửng, nhìn thập phần đánh yêu.
“Tại sao buổi chiều này em không đi học?”
Lan Lăng Yến xoa xoa tóc, đem khăn tắm ném tới trên chiếc ghế sofa gần đó, lúc này mới đi lên giường ôm cô vào lòng, đưa tay vuố.t ve eo của cô.
“Em không muốn đi, buổi sáng hôm nay em đến trường gặp phải Cố Doanh Tích.
”
Cả người Ninh Vân Hoan mềm nhũn không có một chút khí lực, cũng mặc hắn ôm mình.
Vị trí Lan Lăng Yến ôm cô rất kỳ diệu, làm cho cô cảm thấy bản thân có thể té xuống bất cứ lúc nào, bởi vậy không khỏi đưa tay ôm lấy cổ hắn, thân mật tựa vào trước ngực hắn, phòng ngừa hắn chen lấn mà làm mình bị té xuống giường, người thợ săn cảm giác được động tác của cô, lập tức làm cho vị trí cô đang nằm bị thu hẹp lai, cảm giác được cô chui vào lòng mình càng sâu, lúc này Lan Lăng Yến mới vừa lòng hôn lên đôi môi nhỏ bé của cô gái trong lòng.
“Chính là người phụ nữ ngày đó.
”
Ninh Vân Hoan giải thích qua với hắn, lại bổ sung thêm một câu như sợ hắn không biết Cố Doanh Tích là ai:
“Chính là người mà lần trước chúng ta gặp phải ở trên bãi cỏ bên ngoài thư viện trường học đó, hôm nay lại nhìn thấy, thì ra người kia là Tạ Trác Doãn, khó trách ngày đó hắn ta lại đến lớp tìm em.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook