Edit by Hạ Vi Lam
Bán Hạ cẩn thận mỗi bước đi rời đi.

Thác nước ở chân núi cách chỗ ở có chút xa, căn bản không có người phụ cận nào, nàng ấy nếu chạy đi tìm giúp đỡ, một lát căn bản về không kịp được, Bán Hạ không dám để lại cô nương một mình, tìm một chỗ có thể nhìn thấy vị trí của cô nương nhà mình, liền đứng đấy bất động.

Nàng ấy chăm chú nhìn hai người, nghĩ đến nếu Lục Ngưng dám đối với cô nương nhà mình bắt nạt, nàng ấy liền liều ra cản, đến cái mạng nhỏ này cũng không cần.
Sau khi Bán Hạ rời đi, Thẩm Kiều mới giương đôi mắt, nhìn về phía Lục Ngưng, trong lòng nàng đã quyết định, mặc kệ Lục Ngưng có hỏi cái gì, nàng đều sẽ không thừa nhận, lúc này cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ giương lên, da thịt nàng vốn đã trắng hơn tuyết, dưới ánh nắng lại càng làm nổi bật, cái đoạn cổ nhỏ nhắn trắng nõn kia, đặc biệt có chút chói mắt, ánh mắt của Lục Ngưng tại trên cổ nàng dừng lại một cái chớp mắt, mới chuyển qua trên mặt nàng, nhưng lại bị bờ môi phấn nộn của nàng hấp dẫn ánh mắt.

*phấn nộn: ý chỉ vừa trắng vừa mềm.

Ở đây là vừa hồng vừa mềm nhá:)
Tại sao luôn luôn giày vò hắn trong giấc mộng của hắn, hắn liền tựa như làm sao cũng không thể bình thường đươc, bởi vì đã thưởng thức qua, mới rõ ràng đến bờ môi nàng vừa mềm mại vừa thơm ngọt cỡ nào, đôi mắt Lục Ngưng dần dần tối lại, vốn là con ngươi thâm thúy dường như ẩn giấu điều gì đáng sợ.


Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Kiều lại hoảng hốt.

Nàng không khỏi lui về sau một bước, giờ khắc này, nàng đã sớm quên đi trước thác nước không chỉ có mỗi tảng đá lớn này, mà còn có không ít những tảng đá lớn nhỏ không đều, phía sau nàng vừa lúc có một cục đá, lòng bàn chân Thẩm Kiều trượt đi, cả người liền hướng về phía sau mà ngã.

Nàng bị dọa đến nhắm cả mắt lại,nhưng đau đớn tron dự liệu cũng không có xảy ra, nam nhân nhanh tay kéo nàng lại, khí lực hắn vẫn lớn như trước đây, nàng bị kéo vê hướng phía trước mà ngã xuống, cả người nhào vào trong ngực hắn.

Trên thân nam nhân có mùi đàn mộc hương nhàn nhạt, cùng hương vị trong trí nhớ tương đồng, nghĩ đến việc từng bị hắn chăm chú quấn trong ngực, trong nháy mắt mặt Thẩm Kiều đỏ tới cả mang tai, nàng cuống quít đẩy hắn ra, lui lại một bước ổn định thân thể.

Trước đó miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, trong nháy mắt lại bay đi sạch sẽ, môi nàng trắng nõn nà nhấp lên, trong mắt hiện đầy ảo não cùng luống cuống.

Lục Ngưng từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm nàng, lúc ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cũng chưa từng buông tha mỗi một chuyển biến trên gương mặt nàng, giờ phút này đột nhiên nói: "Ngươi rất sợ ta?"
*ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực: ý chỉ thân hình mềm mại của n9 trong lòng ngực của na9 nha mn ( ôm được mỹ nhân đó)
Lúc Bán Hạ nhìn thấy Thẩm Kiều kém chút ngã sấp xuống, trái tim liền chăm chú nhảy lên, nhanh chân muốn chạy tới, sau khi nhìn thấy cô nương đã đứng vững, nàng mới thở phào, do dự một chút, vẫn là ngừng lại.

Thẩm Kiều quả thật có chút sợ hắn, sau đêm đó, hắn liền rời đi kinh thành, nàng lại phải nằm trên giường hồi lâu, sau đó phát sốt kéo dài mấy ngày liền, xưa nay Thẩm Kiều không biết, một người có thể làm nàng đau như thế, đau đến mức chỉ cần nghĩ tới hắn, nàng liền run chân đến đứng không vững.

Nàng dốc hết toàn lực cố gắng duy trì tỉnh táo, vốn định giống đại biểu tỷ cứ thế làm ra dáng vẻ ung dung không vội cười, hời hợt nghĩ đến một câu, ta vì sao lại phải sợ ngươi, thế nhưng vừa mới đối đầu với đôi mắt của hắn, nàng liền sợ hãi tránh ánh mắt đi, đành phải dùng kế sách lâm thời cải biến, nhắm mắt nói:

"Nghe, nghe nói Lục công tử từng giết không ít nha hoàn, cho dù ai gặp ngươi cũng sẽ sợ đi."
* lâm thời cải biến: tùy cơ ứng biến
Thanh âm nàng run rẩy, khuôn mặt nhỏ cũng thật căng thẳng, nhìn nơm nớp lo sợ.

Lục Ngưng thực ghét nhất những người mềm yếu, cũng không cho phép người nào bên cạnh mình thể hiện ra một mặt mềm yếu vô năng, giờ phút này, nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng, hắn không chỉ không có ghét, lại còn vô hình dâng lên một cỗ cảm tình kỳ quái, chỉ cảm thấy cái bộ dáng này của nàng lại cực kỳ đáng yêu, khiến lòng hắn không nhịn được xúc động.

Lục Ngưng đem cái loại phản ứng kỳ quái này cưỡng chế xuống dưới, hắn hiểu rõ chính mình là bị mộng cảnh ảnh hưởng, trong mộng hắn đối với nàng một tí sức chống cự cũn không có, nhưng mộng chung quy vẫn là mộng, hắn tuyệt đối không cho phép chính mình đến khắc chế cơ bản cũng không làm được.

Ánh mắt Lục Ngưng có chút lạnh, cũng có chút bất thiện nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, hiển nhiên đối với lời giải thích của nàng có chút bất mãn, hắn đi tới gần nàng một chút, giọng trầm thấp mang theo điểm ý vị không rõ cảm giác:
"Người khác sợ cũng còn có lý, ngươi sợ cái gì? Đều đã từng là vợ chồng, ngươi có gì đáng phải sợ?"
Lục Ngưng là đang lừa nàng, muốn nhìn một chút xem nàng có phải hay không cũng có giấc mơ kỳ quái, lần đầu gặp mặt, lúc nàng nhìn thấy hắn, phản ứng quá mức chấn kinh, bọn hắn lúc ấy rõ ràng không quen biết.

Lục Ngưng không chỉ muốn làm rõ đây là có chuyện gì, còn muốn điều tra nàng một chút đến tột cùng biết sự tình của hắn bao nhiêu, hắn ở trong giấc mộng thấy nàng chết ở hoàng cung, hai người lại là vợ chồng, vậy nàng có biết gì không?
Hắn muốn biết nhất chính là, nàng phải chăng đã biết rõ mưu đồ của hắn, nếu như biết...!
Đặt ở dĩ vãng, người này hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại.


Bất luận ai đối với sự báo thù của hắn có uy hiếp, hắn cũng sẽ không buông tha.

Mà giờ khắc này, hắn lại cực kỳ chần chờ, càng không dám suy nghĩ, nếu như nàng thật là biết nhiều đến vậy, có còn muốn trừ khử nàng không.

Thẩm Kiều đã đoán được hắn đang muốn dò xét nàng, lúc này muốn được chạy trốn liền xúc động khống chế vẻ sửng sốt, hắn quả nhiên đã biết tất cả mọi chuyện, hắn cũng trùng sinh, Thẩm Kiều vẻn vẹn mộng một chút, liền giơ lên mi mắt, "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì? Cái gì vợ chồng cơ?"
Trên mặt nàng đồng thời biểu lộ ra một tia xấu hổ cùng kinh ngạc, "Ngươi thiếu điều nói hươu nói vượn, ta mới gặp ngươi ba lần, ai cùng ngươi là vợ chồng?"
Lục Ngưng chăm chú nhìn nàng, trên mặt nàng xấu hổ cùng kinh ngạc đều nhìn không giống giả vẻ.

Lục Ngưng dò xét lại một lát, vội vàng không kịp chuẩn bị hỏi: "Ở đâu ra tận ba lần?"
Trong lòng bàn tay Thẩm Kiều ra đầy mồ hôi, nàng mở to mắt, không nhìn hắn, cũng không có khẩn trương như vậy nữa, nàng mềm giọng nói:
"Năm ngoái nha, lúc sinh nhật Bùi lão thái thái, ta không có tiến vào, lúc chờ tỷ tỷ ở bên ngoài phủ, nhìn thấy ngươi ra, cũng cùng hôm đó biết ngươi phạt trượng đánh chết nha hoàn."
Thẩm Kiều lấy hết dũng khí, giương lên khuôn mặt nhỏ, đối mặt hắn xem kỹ ánh mắt, "Ngươi, ngươi thật sự đập trượng chết nhiều nha hoàn vậy sao?"
Lục Ngưng đương nhiên không đáp.

Thấy hắn nhìn nàng, nàng lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, hiển nhiên cực kỳ sợ.

Thẩm Kiều biết, hàng năm lúc sinh nhật Bùi lão thái thái, hắn trong quá khứ đều sẽ làm vậy, lúc này mới tìm ra một cái cớ như thế, năm đó nàng xác thực đi đón Thẩm Họa, bởi vì Thẩm Họa nói muốn dẫn nàng đi dạo cửa hàng trang sức, nàng ở bên ngoài Bùi phủ đợi một chút, cũng không sợ hắn điều tra.
Lục Ngưng nhíu mày, "Tại Linh Phượng các, ngươi nhìn thấy ta lúc đó chấn kinh cái gì?"
Thẩm Kiều liền trở nên rõ ràng, lời nói trước mặt, hắn có lẽ là tin, liền đem lý do đã nghĩ kỹ trước đó đem ra, "Ta, ta không nghĩ tới sẽ gặp phải ngươi, ta mơ thấy ta gần đây có họa sát thân, ai ngờ liền thấy ngươi, ta, ta cho là ngươi muốn đánh chết ta."
Tiểu cô nương nói đến nói lắp, còn thỉnh thoảng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn một chút, phảng phất nghĩ hắn thật sự sẽ dung trượng đánh chết nàng.


Lục Ngưng buông thõng mi mắt, cũng không biết tin được mấy phần.

Chờ sau khi hắn quay người rời đi, Thẩm Kiều mới phát giác được phía sau lưng chính mình lại một thân đầy mồ hôi, Bán Hạ vội vàng chạy tới, đưa tay đỡ Thẩm Kiều, "Cô nương, ngài không có sao chứ?"
Thẩm Kiều lắc đầu, mặc dù Bán Hạ có ý hỏi thăm Lục Ngưng tại sao lại đến tìm nàng, nhưng thấy cô nương nhà mình thần sắc có chút hoảng hốt, một bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng cũng không có hỏi ra miệng.

Thẩm Kiều cũng không có lòng lại đi dạo nữa, thấy thời gian không còn sớm, liền muốn cùng Bán Hạ hồi phủ, Lý Trí không yên lòng, tự mình đưa các nàng ra cửa thành.

Lúc trở lại An quốc công phủ, mặt trời đã lặn, ánh nắng chiều đem toàn bộ An quốc công phủ bao phủ hoàn toàn, hai cái đầu sư tử đá trên thân cửa cũng thêm xóa sắc màu ấm quang mang, không giống như ban ngày uy phong lẫm liệt.

Sau khi xuống xe ngựa, Thẩm Kiều liền nhìn thấy Bạch Thược cùng Bạch Thuật đều ở cửa quốc công phủ chờ đợi, nhìn thấy Thẩm Kiều, Bạch Thược liền vội vàng nghênh đón, "Cô nương cuối cùng đã trở về."
Thân thể Bạch Thược mấy ngày trước đây đã dần khỏe lại, hôm nay xuất phủ, lúc đầu nàng ấy cũng muốn đi theo, Thẩm Kiều lại bảo nàng giúp sao chép kinh thư, nàng ấy mới không có đi theo.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lúc này trên mặt Bạch Thược mới mang theo ý cười, nàng ấy là người cẩn thận, sợ ở cửa thành nhiều người phức tạp, cũng không nhiều lời, trở vào trong viện, mới nói: "Ngài hôm nay vừa đi, lão thái thái củaTrấn Bắc hầu phủ liền đến, nói là muốn thắt cái dây đỏ, nói gần nói xa, chung quy muốn vì ngài làm mối."
Thẩm Kiều hơi kinh ngạc.

Việc hôn nhân của đại tỷ tỷ còn chưa có định ra, tại sao chạy tới tìm nàng làm mai rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương