Editor: Thiên Vi

Thanh âm của giáo viên phụ đạo vội vàng, trong đó còn kèm theo vài phần bén nhọn khiến Khương Sam hoảng sợ, hỏi có chuyện gì giáo viên phụ đạo lại không nói rõ, chỉ nói hiệu trưởng vội vã muốn gặp cô.

Hiệu trưởng cho gọi Khương Sam cũng không phải một lần hai lần, Khương Sam không cần nghĩ cũng biết, lúc này ông ta muốn gặp cô phỏng chừng cũng không phải là chuyện tốt gì, cô đem tất cả chuyện phát sinh gần đây ở trong lòng nhanh chóng suy nghĩ qua một lần, phát hiện lần này hiệu trưởng muốn mình đến Quân Nghệ cũng chỉ có thể là chuyện xảy ra ngày hôm qua tại nhà của Lưu Hoằng.

Lưu Hoằng bên kia mình còn chưa có ra tay, cũng bởi vì nguyên nhân Tần chính ủy nhúng tay vào, Lưu Hoằng phỏng chừng muốn giấu còn không kịp, làm sao có khả năng chính ông ta đứng ra vạch trần đây? Bất qúa, tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng bản tính Khương Sam vẫn rất cảnh giác, cũng không vội vàng đi đến Quân Nghệ, cô trở về phòng thay quần áo khác, đơn giản rửa mặt qua, lúc này mới cầm di động đi ra cửa.

Cũng mặc kệ lúc trước Khương Sam đã chuẩn bị tâm lý như thế nào, thời điểm thấy một phòng học lớn nhiều học sinh như vậy, cô vẫn bị dọa phải giật mình!

Mấy trăm học sinh chia làm hai bên ngồi trong phòng học, phần lớn trên mặt đều rất nhiều màu sắc, trên mặt lúc trắng lúc đen, tóc tai loạn thất bát tao, một bộ dáng vừa mới đánh nhau qua. Hơn nữa đám người này nhìn có chút quen mắt, Khương Sam nhớ lại mình ở tầng cao nhất nhìn thấy một đám học sinh đánh nhau trước cửa nhà hàng, cô liền bất động thanh sắc dời tầm mắt, chân mày chậm rãi nhíu lại.

Học sinh Quân Nghệ không mấy người quen biết Khương Sam, nhưng học sinh đại học T lại biết cô, thấy cô đi vào đều trầm mặc nhìn qua, nguyên bản không khí phòng học vốn im lặng lúc này lại càng trầm trọng thêm vài phần.

Sắc mặt hiệu trưởng Trường Hòa của đại học T khó coi, hai người hiệu trưởng cùng giáo viên chủ nhiệm bị một đám lãnh đạo Quân Nghệ vây lại ở giữa, giáo viên phụ đạo của Khương Sam đứng ở một bên than thở, biểu tình trên mặt cũng khó chịu ghê gớm, chú ý thấy Khương Sam tiến vào, vội vàng phất phất tay.

"Khương Sam em qua đây."

Lời của giáo viên phụ đạo vừa thốt lên, mấy lãnh đạo của Quân Nghệ cũng yên tĩnh trở lại, ánh mắt khiển trách sắc như dao bay về phía Khương Sam.

Nhìn thấy Khương Sam đi tới, biểu tình trên mặt của giáo viên phụ đạo cực kỳ phức tạp, mặt của hiệu trưởng lại càng thêm đỏ quay đầu đi, không dám liếc mắt nhìn Khương Sam một cái.

Khương Sam lập tức biết, đây là đã xảy ra chuyện!

"Cô chính là Khương Sam?"

Khương Sam còn chưa kịp dừng bước, giáo viên chủ nhiệm Vương Chí của Quân Nghệ liền không khách khí đen mặt hỏi.

Câu hỏi rõ ràng cho thấy ông ta đang đè nén tức giận, ánh mắt không khách khí nhìn cô đầy khinh thường , tính cách Khương Sam không phải thật tốt, cô chỉ liếc mắt nhìn ông ta không lên tiếng.

Giáo viên phụ đạo thấy Vương Chí càng thêm tức giận liền mở miệng nói trước, vội đem Khương Sam kéo tới bên cạnh mình:

"Đứa nhỏ này còn không biết đã xảy ra chuyện gì đâu, chủ nhiệm, ngài chớ dọa người ta."

Quân Nghệ bên này một lão sư mặc quân trang, môi tô son màu đỏ hồng, tóc ngắn lạnh mặt lên tiếng,

"Không biết chuyện gì thì lúc này nói rõ ràng với cô ta! Đừng nói là nhảy tốt vũ đạo, bây giờ cho dù cô ta có nhảy ra được cái chức vô địch thế giới, không tuân theo phương pháp xử sự, không tôn sư trọng đạo cũng sẽ khiến cho người ta khinh thường."

Phòng học có một một nấc thang hơi cao một chút, các lãnh đạo liền đứng ở trên bục giảng, Khương Sam được giáo viên phụ đạo bảo hộ thật chặt ở bên người đứng ở phía dưới, một đám người sắc mặt không có ý tốt đe dọa nhìn cô, một bộ dáng tam đường hội thẩm*.

Tình hình như vậy nếu đổi thành học sinh bình thường lá gan nhỏ, nói không chừng trực tiếp liền bị dọa, rất dễ phát hiện ra các học sinh lúc trước đánh mắng nhau lợi hại lúc này đều ngồi im không dám hé răng.

Tam Đường hội thẩm*: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”.

Khương Sam hai tay cho vào túi, trên mặt ngược lại không có chút thần sắc hốt hoảng nào, mi tâm chỉ hơi hơi nhíu lại, rõ ràng bị trận thế như vậy khiến tâm tình cô thập phần không tốt. Thời điểm chưa biết rõ tình huống, Khương Sam sẽ không dễ dàng mở miệng, cũng mặc kệ mấy người ở trên bục giảng nói cái gì, cô chỉ cúi đầu nghe giáo viên phụ đạo nói đại khái chân tướng.

Giáo viên phụ đạo nói rất nhanh, Khương Sam càng nghe, ánh mắt càng ngày càng lạnh, sau khi nghe hết, mí mắt vừa nhấc, Khương Sam liền nhìn về phía mấy vị lãnh đạo cùng hiệu trưởng bị vây ở giữa.

Trên mặt của hiệu trưởng còn hồng, thấy Khương Sam nhìn về phía ông ta, liền cắn răng cố cười nói:

"Chuyện này ảnh hưởng quá ác liệt, bạn học Khương Sam, em giải thích một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với mọi người, nếu đây chỉ là mấy lời đồn, vậy thì bỏ qua, nếu là sự thật..."

Hiệu trưởng càng nói càng gian nan, rõ ràng cũng mang theo cơn tức, lại không phải chỉ hướng về phía một người là Khương Sam, ông ta cố nén giận nói, nhưng nói đến phần sau như thế nào cũng không nói được nữa.

Khương Sam săn sóc hỏi:

"Nếu là sự thật thì làm sao vậy?"

Vương Chí nghiêm nghị nói:

"Nếu là sự thật, đối với loại người chỉ vì vấn đề đạo đức của bản thân mà tạo ra ảnh hưởng xấu, hơn nữa đối với giáo sư tiến hành tuyển chọn vào xã đoàn cùng học sinh đánh nhau nhất định phải tiến hành xử phạt !"

Một màn này ngược lại giống như đã từng trải qua, thần sắc Khương Sam có chút lạnh lẽo, nhìn không ra cảm xúc gì, giống như là nghe không hiểu, khẽ giọng hỏi tiếp:

"Không biết sẽ có cái hình phạt gì?"

Giáo viên phụ đạo kéo kéo cánh tay Khương Sam, nháy mắt với cô ý bảo cô không nên có hành động khinh xuất, Khương Sam không chuyển mắt đi, mắt vẫn nhìn chằm chằm một đám người, bộ dáng chỉ đợi câu trả lời.

Vương chí chưa thấy qua học sinh không biết tốt xấu như vậy, không chừa chút mặt mũi nào cho mình, không biết tự ái phải tra hỏi đến cùng, ông ta lười cùng cô chu toàn, tiếp tục bức hiệu trưởng:

"Đây là học sinh của đại học T các người, đương nhiên là tùy các người xử trí, nhưng bởi vì còn liên lụy đến hình tượng và sư đức giáo sư trường học của chúng tôi, nếu như đây là sự thật, phát sinh chuyện như vậy học sinh này tuyệt đối không thể tiếp tục học tập, học sinh như vậy chắc chắn phải cưỡng chế nghỉ học, hơn nữa còn phải thông báo toàn trường!"

Lúc trước Quân Nghệ bên này đã nói như vậy rất nhiều lần, cứng rắn muốn ép hiệu trưởng tỏ rõ thái độ, rõ ràng cho thấy bọn họ chuẩn bị đem sự kiện ẩu đả ngày hôm nay toàn bộ trách nhiệm đổ cho đại học T ở bên này, để cho bọn họ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.

"Như vậy a."

Khương Sam giống như vừa bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình trên mặt dịu ngoan, dường như đối tượng bị phạt trong miệng Vương Chí kia không phải chính mình, hiểu rõ gật gật đầu, lời nói ra lại không khách khí khiến người ta phải nghẹn chết.

"Nói cách khác, hôm nay học sinh hai trường đánh nhau, bất luận tôi không có làm sai chuyện gì, dù sao đều sẽ đổ hết trách nhiệm lên người của tôi đúng không."

Một lão sư mặc quân trang tóc ngắn nghe vậy liền mất hứng, lời nói này giống như là mọi người cùng nhau khi dễ một người là cô vậy, cho dù hành vi của bọn họ đích thực muốn làm như vậy, nhưng đó cũng là do trước đây cô không biết liêm sỉ, không để cô gánh vác hậu quả thì do ai gánh vác đây?

"Cô học sinh này như thế nào có thể đổi khái niệm như vậy a, ai nói qua muốn đổ hết trách nhiệm lên trên người cô? Đây không phải là cho cô một cơ hội biện bạch sao?"

Kiếp trước Khương Sam không trải qua cái cục diện này, khi đó cô tại thời điểm tuyển chọn bị nhục nhã, sau đó tin tức được truyền đi, bay đầy trời, sau cô được lãnh đạo ngấm ngầm gọi đến để nói chuyện. Như vậy khiến cho Khương Sam phá lệ xấu hổ, có một đoạn thời gian tưởng như cô thiếu chút nữa chịu uất ức mà xuống dốc không gượng dậy nổi. Khương Sam là một người kiêu ngạo như vậy cho nên khi bị hãm hại làm nhục cô liền không chịu nổi.

Huống chi hôm nay, trước mắt có bao nhiêu người, nhiều người như vậy đều nhìn, chẳng cần biết liền bắt đầu thẩm vấn đâu?

Cô là phạm nhân sao? Không, bọn họ đều nghĩ cô phạm phải sai lầm, nhưng chứng cứ chỉ sợ cũng không có, chẳng qua là tin vỉa hè vậy mà cũng dám khí thế bức người chất vấn cô như vậy.

Khương Sam có thể nhẫn sao? Có thể, một người cực kỳ có thể nhẫn nhịn, đối với địch nhân cũng có thể bình thản ung dung tươi cười.

Khả năng nhẫn nhịn có thể đại biểu cho tính tình của cô được sao? Không, Khương Sam trước giờ không phải là người được coi là người có tính tình tốt, huống hồ nhẫn nhịn của cô có thể được coi là tương đối mà thôi, có một mức độ, cái mức độ này có một cái tên, nó gọi là làm người cần có "Điểm mấu chốt."

Bây giờ, Khương Sam, đã bị chọc giận.

"Cơ hội để Biện bạch?"

Khương Sam cười khẽ một tiếng, mắt to sáng như ánh trăng híp híp, giống như có một chút hoang mang,

"Xin hỏi tôi phạm phải lỗi gì đây? Thế nhưng còn cần biện bạch ở trước mặt nhiều người như vậy? Các người lấy ra được chứng cớ gì sao? Là tận mắt thấy tôi làm những chuyện không biết liêm sỉ kia, hay là tận mắt chứng kiến tôi dùng tất cả thủ đoạn lừa gạt được danh ngạch để đi vào xã đoàn, hay là tận mắt nhìn thấy tôi châm ngòi học sinh hai trường khiến cho bọn họ đánh nhau? Hiệu trưởng, ngài nhìn học sinh chính mình cứ như vậy bị người ta giày xéo, không phân biệt tốt xấu, mọi chuyện đều không có điều tra rõ ràng liền gọi tôi tới đây để chất vấn?"

Bọn họ đương nhiên đều không tận mắt nhìn thấy, trước Vương Chí bị hỏi một câu nói cũng không nói được, liền có chút tức giận:

"Đây không phải là do cô càn quấy nói bậy sao? Nếu tận mắt chứng kiến thì còn đi hỏi cô làm cái gì, lại không phải trực tiếp định tội cho cô, gọi cô đến là để giải thích chứ không phải hại cô! Cho cô một cơ hội công bằng để giải thích, nhìn trái nhìn phải cô lại nói cái khác, cô còn có dáng vẻ học sinh hay không?"

Gương mặt Khương Sam vốn còn ôn hòa, "Bá" một cái liền lạnh xuống!

"Dáng vẻ học sinh! Cái gì gọi là dáng vẻ học sinh? Các người có nên nhìn lại chính mình hay không, là lão sư liệu mấy người có làm tốt trách nhiệm của một người lão sư hay không ! Học sinh gặp chuyện không may trước tiên không phải là quan tâm, không phải là bác bỏ tin đồn, không phải là hạ thấp tổn hại đối với danh dự của học sinh, mà là vì đem chuyện này đè xuống, vì cái gọi là hạ thấp lực ảnh hưởng ác liệt mà trực tiếp ở trước mặt mấy trăm người kêu tôi đến, cho tôi một cái cái gọi là cơ hội biện bạch!"

Vương chí bị chỉ điểm, sắc mặt một mảnh trắng nhợt, ông ta còn muốn nói chuyện, Khương Sam liền không khách khí trực tiếp ép xuống.

"Bởi vì nguyên nhân gây chuyện là tôi, cho nên, cho dù tôi cái gì cũng đều không làm, cho dù không phải là tôi ở giữa xúi giục, trách nhiệm cũng sẽ để tôi gánh vác, đây là cái đạo lý gì? Công bằng? Nếu tôi làm ra chuyện như trong miệng của các người, chính là nghỉ học cộng thêm thông báo toàn trường, nếu tôi không chứng minh trong sạch của mình ở trước mặt mọi người, hết thảy sống chết mặc bay, đây là cái công bằng gì!"

Lão sư tóc ngắn ánh mắt trừng thật lớn, vốn là khởi binh vấn tội, như thế nào người phạm sai lầm ngược lại là một bộ dáng bị khi dễ đây?

"Cô, cô, người học sinh này..."

"Trường học phỉ báng đối với học sinh, tôi là có thể tới công tố viên tố cáo, muốn nói cái gì ngày trước, phiền toái một chút nhưng các người có thể gánh vác được hậu quả hay không!"

Sắc mặt Khương Sam khó coi đến cực điểm, một đôi con ngươi vân lồng vụ nhiễu(?_?) bởi vì lửa giận mà trở nên phá lệ sáng chói, khi nhìn thẳng khiến cho tâm lý người ta thẳng đánh "thình thịch".

Bên này, lãnh đạo Quân Nghệ đang chuẩn bị nói cái gì đó nhất thời đem miệng khép lại, nhiều người ở đây như vậy, nói chuyện cũng cần phải suy nghĩ một chút, bị Khương Sam nhắc nhở như vậy, lúc này đã có người bắt đầu hối hận không nên trước mặt của mọi người răn dạy Khương Sam, ở trong lòng mình muốn đắn muốn đo như thế nào cũng không cần cố kỵ như vậy.

Trong lúc nhất thời, mấy người lãnh đạo Quân Nghệ cảm thấy mất mặt, thẹn quá thành giận vẫn không nói gì. Vẫn là Vương Chí phản ứng kịp, lời nói bị áp đảo qua, ở trước mặt nhiều người khí thế không thể thật sự rơi xuống như vậy, giận dữ phản bác nói:

"Cô nói nhiều như vậy, ngược lại là đang giải thích danh ngạch vào xã đoàn của cô có được như thế nào? Vậy thì cô giải thích tại sao một ngày trước đợt tuyển chọn cô lại chạy đến nhà giáo sư Lưu đi? Xảo ngôn lệnh sắc*, rốt cuộc là ai đang trốn tránh vấn đề?"

Xảo ngôn lệnh sắc*: Người có lời nói xảo quyệt hoa hoè là người không có lòng tốt

Khương Sam cười lạnh, lại nhìn mắt sắc mặt hiệu trưởng càng ngày càng xanh mét.

"Không có cái gọi là, các người lấy không ra chứng cứ nói tôi làm chuyện không biết liêm sỉ, tôi lại có thể lấy ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch, chỉ là các ngươi thật sự xác định phải nói ở chỗ này? Tôi chứng minh chính mình rồi, đối với tôi có chỗ tốt gì?"

Nữ lão sư tóc ngắn cười lạnh, nếu có thể chứng minh chính mình, nữ sinh này không sớm lấy ra, phải cùng bọn họ chu toàn nói nhiều như vậy sao? Bọn họ một chút cũng không tin cô, hơn nữa bản thân bọn họ đối với học sinh của đại học T có thành kiến, bằng không cũng sẽ không ép hỏi hiệu trưởng như vậy, lúc này đương nhiên chỉ nghĩ rằng Khương Sam đang chột dạ, lại cố ra vẻ cao siêu.

"Nhiều người nhìn như vậy đâu, nếu cô có thể chứng minh mình trong sạch, đương nhiên được, chính cô tự chứng minh chính mình, còn muốn ưu việt cái gì?"

Đừng nói là hiệu trưởng, ngay cả học sinh đại học T ngồi ở phía sau lúc này cũng đều nổi trận lôi đình, đáy lòng đầy căm phẫn, Khương Sam còn chưa lên tiếng, sau đó lại bởi vì chuyện này mà rõ ràng cho thấy mấy người này ỷ thế hiếp người vừa hỏi tra!

"Chứng minh! Nếu có thể chứng minh, các người có để cho Khương Sam giải thích!"

"Toàn thể đều phải xin lỗi! Dựa vào cái gì khiến cho người ta làm theo lời các người, phải giải thích a, các người sỉ nhục người ta, phủi mông một cái rồi đi mất, có loại người ỷ thế hiếp người như vậy sao!"

Hiếm thấy, tuy rằng hiệu trưởng không phát biểu ngôn luận, nhưng cũng không có ngăn cản học sinh trường mình nói sự thực,thanh âm trong phòng học càng ồn càng lớn, vừa nhìn liền biết có rất nhiều người tức giận, lãnh đạo Quân Nghệ chỉ có thể đen mặt đáp ứng.

"Nếu cô thật không sai, hôm nay kêu cô đến, chúng tôi đương nhiên muốn cô giải thích, nhưng ngươi nếu cô phạm sai lầm, nhất định phải nghỉ học."

Hiệu trưởng vẫn căng thẳng miệng không đáp ứng, học sinh đại học T cũng ồn ào, cho rằng điều này thật sự quá không công bằng, cho dù là sự thật, cũng không thể trách một người là Khương Sam, mà Lưu Hoằng cho danh ngạch cũng có sai, dù sao nói như thế nào lần này chắc chắn bọn họ đều sẽ bao che khuyết điểm.

Cuối cùng vẫn là chính Khương Sam mở miệng đáp ứng, trong phòng học đang tranh chấp loạn xị bát nháo mới lần nữa khôi phục lại bình thường.

Trước khi lấy điện thoại di động ra, Khương Sam hỏi lại một lần:

"Các người thật xác định loại chuyện này ảnh hưởng không tốt không ở phía dưới giải quyết?"

Lãnh đạo tóc ngắn lãnh đạo đã cực độ không nhịn được:

"Xác định, ở nơi này! Tôi muốn nhìn xem cô chuẩn bị chứng minh như thế nào!"

Tức giận trên mặt Khương Sam kỳ dị bình tĩnh lại, khí thế khi đến một trình độ nhất định ngược lại làm cho nét mặt của cô càng thêm tự nhiên, cô chậm rãi lấy điện thoại di động ra, mở đoạn ghi âm đã được lưu kĩ.

"Chuyện là như vậy, tôi có một cái thói quen thật không tốt, vì để tránh cho chính mình quên chuyện quan trọng, thời điểm tôi gọi điện thoại, theo thói quen tôi sẽ ghi âm lại. Kỳ thật nguyên bản tôi nghĩ, vẫn là muốn chừa chút mặt mũi, dù sao cũng là trường bạn, nhưng lúc này các người nhất định muốn vạch trần ra, vậy thì tôi cũng không có biện pháp."

Nhìn biểu tình của Khương Sam, trong lòng Vương Chí "lộp bộp" một tiếng, trong lòng lập tức biết, chuyện này sợ là bị phá hỏng!

Từng đoạn trò chuyện được ghi âm rõ ràng truyền ra từ trong di động.

Lúc đầu Lưu Hoằng giả bộ dáng như từ sư như thế nào đến khi ông ta chủ động gọi điện thoại, thời điểm lúc đầu Khương Sam uyển chuyển để cự tuyệt như thế nào. Sau đó Lưu Hoằng lại chủ động ghi danh cho Khương Sam như thế nào, hơn nữa còn thương lượng muốn trực tiếp an bài cho Khương Sam đi vào xã đoàn từ cửa sau, Khương Sam lại nhiều lần bảo là muốn dựa vào cố gắng chính mình, không chịu nhận trợ giúp như thế nào.

Số lần Lưu Hoằng gọi điện thoại cho Khương Sam không ít, cũng mặc kệ giọng điệu của ông ta thế nào, lại săn sóc ám chỉ làm thế nào, Khương Sam thủy chung đều không bị thuyết phục.

Ở trong điện thoại, Lưu Hoằng không chỉ một lần mời Khương Sam đến nhà mình làm khách, trước giờ Khương Sam đều không có đáp ứng qua, thẳng đến mấy lần cuối cùng, gọi điện thoại liền biến thành lão bà của Lưu Hoằng, lão bà của Lưu Hoằng tha thiết tỏ vẻ thưởng thức đối với hậu bối, thẳng đến một cuộc điện thoại cuối cùng, Khương Sam trước lời mời của lão bà Lưu Hoằng mới miễn cưỡng đồng ý đến nhà của ông ta làm khách.

Thời điểm đoạn ghi âm được truyền phát, toàn bộ phòng học đều tĩnh lặng, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, ánh mắt Khương Sam vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm thần sắc biến hóa không ngừng của mấy vị lãnh đạo Quân Nghệ, nhìn sắc mặt của bọn họ đầu tiên là hồng rồi chuyển trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh sang đen, đến cuối cùng ngượng ngùng mặt đều đỏ bừng, đầu cũng không ngẩng lên được. Nhất là hai người nói nhiều nhất Vương Chí cùng lão sư tóc ngắn khí thế bức người, sắc mặt cứng đờ, hận không thể tìm cái khe để chui vào!

Trong lúc bởi vì liên quan đến đề tài tương đối mẫn cảm, Vương Chí từng mấy lần muốn đánh gãy đoạn ghi âm đang được truyền phát, ý bảo Khương Sam lén giải quyết, nhưng Khương Sam sớm bị chọc giận cũng không nhìn ông ta lần nào, điều chỉnh âm thanh càng lớn hơn.

Đoạn ghi âm được phát xong, sau một lúc cũng không có ai mở miệng nói chuyện, ai cũng không nghĩ tới di động của Khương Sam thế nhưng thật sự có chứng cứ có thể chứng minh chính mình trong sạch, chính các học sinh đứng ở bên này nhất thời vẫn dựa vào khí phách của Khương Sam cũng không nghĩ tới. Cái phản kích này quả thực là quá tuyệt diệu, lúc trước bị đâm cột sống chỉ trích mất nửa ngày, học sinh của đại học T rốt cuộc chân chân chính chính nở mày nở mặt, hung tợn trừng học sinh Quân Nghệ bên kia ngượng gần như không dám ngẩng đầu nên nhìn người khác.

"Chính giáo sư trường học các người thiết kế bẫy rập học sinh trường chúng tôi, hiện tại lại cắn ngược một cái, muốn ỷ thế chèn ép chúng tôi bên này, còn có mặt mũi sao?"

"Nói xin lỗi đi! Cái khác cũng đừng nhiều lời! Nói xin lỗi đi!"

"Người tên là giáo sư Lưu cần cho nghỉ việc, tất yếu là phải thông báo toàn trường! Lão sư sư đức bại hoại như vậy quả thực là quá không biết xấu hổ! Lưu lại để ở trong nhà qua năm đây?"

Lãnh đạo Quân Nghệ bị nói, trên mặt một trận đỏ một trận trắng, bọn họ chèn ép đại học T đã quen, chưa từng có chuyện đại học T qua mặt như vậy, huống hồ chẳng những là người khác đánh vào mặt của mình, chính mình cũng tát chính mình một cái tát! Khương Sam là do bọn họ kiên trì nhất định phải kêu đến, lúc trước Khương Sam cũng nhắc nhở mấy lần lén giải quyết, bọn họ lại ỷ vào thế lực bên mình nghĩ muốn phô trương thanh thế, ép buộc Khương Sam chứng minh trong sạch của mình tại chỗ.

Nhất là Vương Chí cùng lão sư tóc ngắn. Nói nhiều như vậy, đứng trên điểm đạo đức cao thượng, từ trên cao nhìn xuống khiển trách Khương Sam nhiều như vậy, kết quả lại tự đánh vào mặt của mình, trái lại còn muốn học sinh giải thích, chuyện này so muốn mệnh của bọn họ còn khiến cho bọn họ cảm thấy khó tiếp thu hơn.

Láo sư tóc ngắn nén giận mở miệng:

"Vậy coi như chúng tôi hiểu lầm cô đi, bất quá cô học sinh này, nếu thật sự cô cảm thấy giáo sư Lưu không thích hợp, còn cùng hắn tiếp tục tiếp xúc làm gì?"

Đây chính là loại người hay cắn ngược lại một cái, ý nói bản tính Khương Sam cũng không sạch sẽ a.

Biểu tình trên mặt Khương Sam có thể nói là bi phẫn, mím môi, bởi vì bị vũ nhục dẫn đến phẫn nộ mà làm cho bộ ngực của cô không ngừng phập phồng lên xuống:

"Ông ấy là giáo viên cho nên tôi thật sự rất tôn trọng ông! Hôm kia cùng trước đó tôi đều không có phát giác qua cái gì không đúng, tôi ngưỡng mộ ông làm giáo sư công bằng, lại không nguyện ý vi phạm quy củ, cho nên vẫn cự tuyệt sự trợ giúp của giáo sư Lưu, vẫn không chịu đến nhà của ông làm khách, ngay cả gặp mặt cũng là mời giáo sư Lưu đi ăn ở chung quanh trường học! Chỉ sợ đến thời điểm tôi tham gia tuyển chọn sẽ có người nào nói tôi đi cửa sau, ai biết ông ta lại..."

Nói xong, Khương Sam lau mắt một chút, đem nước mắt sắp chảy ra nhịn trở về, thanh âm lại không cầm được hơi nghẹn ngào.

Lúc trước, thời điểm bị nhiều người nhìn chằm chằm ép hỏi cô không khóc, thời điểm bị mọi người nghi ngờ phẩm hạnh, phải chịu khiển trách của mọi người cô cũng không khóc, thời điểm bị bức phải chứng minh trong sạch của chính mình, cô cũng không khóc.

Nhưng đến thời điểm nhắc tới ý đồ Lưu Hoằng đối với cô, Khương Sam nhịn không được liền ủy khuất rơi nước mắt, lúc này, nước mắt mới có lực sát thương lớn nhất lại càng có thể khiến người khác thấy đồng cảm.

Hiệu trưởng vẫn không lên tiếng đột nhiên liền tạc mao*!

Tạc mao*: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào

"Cô bé vẫn còn con nít! Ai có thể biết Lưu Hoằng lại có tâm tư xấu xa như vậy? Tuổi của hắn có thể làm cha của Khương Sam được rồi, học sinh kính trọng hắn, hắn trái lại lại làm loại chuyện này, các người có nghĩ tới đối với tâm lý của học sinh sẽ phải chịu thương tổn lớn bao nhiêu sao, thế nhưng vào thời điểm này còn hỏi vấn đề như vậy! Có khinh người quá đáng hay không!"

Hiệu trưởng gào thét la lớn, đỏ mặt tía tai, thở phì phì, trên cổ mơ hồ còn có thể nhìn ra dấu vết gân xanh nổi lên, vừa nhìn liền biết ông ta đang ẩn nhẫn đến cực hạn, bộ dáng đích thực không có biện pháp nhịn xuống được phẫn nộ rồi.

Hiệu trưởng nổi giận như vậy, đúng là rất hiếm thấy, Khương Sam cúi đầu giấu đi ánh mắt, giáo viên phụ đạo ở một bên ôm cô thấp giọng an ủi. Bởi vì hiệu trưởng rống giận, học sinh của đại học T ở sau lưng cũng nhịn không được bi phẫn đứng lên, một đám học sinh nắm chặt tay, khí thế mạnh mẽ, trừng mắt tức giận với lão sư tóc ngắn vừa nói chuyện.

Nữ giáo sư tóc ngắn bị nhìn chòng chọc, lập tức ngượng ngùng cúi đầu, chột dạ đứng lên.

Nhưng bà ta không cam lòng, trực giác của phụ nữ nói cho bà ta biết chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhìn Khương Sam là người bị hại lau nước mắt, bà ta lại bị coi là cái đích cho mọi người chỉ trích, trong lòng lão sư tóc ngắn càng thêm không cam tâm, nhịn không được lại lầm bầm một tiếng.

"Không phải tôi chỉ nói một câu suy đoán thôi sao, lại không có... Hơn nữa, trong điện thoại nghe được gì đó cũng không tính là cái gì, Lưu giáo... Lưu Hoằng cũng không minh xác (chứng minh, xác nhận) cái gì a, làm sao có thể chứng minh người ta ở nhà đối với cô ta làm chuyện xấu đâu!"

"Chứng minh?"

Một giọng nam trầm thấp nghe không rõ cảm xúc cụ thể đột nhiên vang lên ở cửa.

Mũ lính của Tần Chiến được cấp dưới cầm ở trong tay, trên người còn dính đầy bụi đất rõ ràng cho thấy hắn vừa trở về từ sân huấn luyện. Lúc huấn luyện Tần Chiến luôn luôn nghiêm nghị khiến cho người ta sợ hãi, dây lưng thuần một màu đen quấn vòng quanh eo rộng được cầm ở trong tay, một thân quân dụng rằn ri, mấy cúc áo bên ngoài được cởi bỏ, lộ ra bả vai cùng ngần cổ ở bên trong, cùng đường cong của cơ bắp cứng rắn màu đồng, mặt mày lãnh lệ từ cửa bước nhanh vào.

Thanh âm của hắn kèm theo nhuệ khí bén nhọn, giống như trời vừa vào đông, tuyết vừa kết thành một tầng băng sương thật dày, một khi bị tầng băng này bị phá liền lộ ra những góc cạnh bén nhọn, lòng người nghe được, lục phủ ngũ tạng nhịn không được đều phát lạnh đến run rẩy.

"Vậy để tôi chứng minh thì thế nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương