Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
-
Chương 35
Bà Chu vặn sức lực đi lên, ai cũng khuyên không được, Khương Mật cùng Khương Vi thay nhau ra trận, vẫn như cũ, cả hai đều không ngăn không được bà Chu tức giận muốn giơ chân đạp người.
Vị kim bài luật sư kia thì vội vàng che mặt đứng qua một bên. Hắn bây giờ thật hận a, hắn chỉ hận bây giờ mình không thể làm bộ như không biết các nàng! Đây là xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ không ai thấy rõ tình huống lúc này sao? Liền xem như là căm tức, nhưng chung quy ở trong này cũng không phải là ở Khương gia, chẳng lẽ đợi khi nào trở về giải quyết không được sao? Mấu chốt là tại sao nhất định muốn ngay tại đây đòi mạng người đâu hả!
Vị kim bài luật sư kia tự nhiên không biết, trước đây, bà Chu răn dạy Khương Sam đều như vậy, có thể nói bà đây là đã răn dạy thành thói quen a, Khương Sam hiếu thuận, luôn luôn nghe lời, cho nên bà mới có thể không cố kỵ gì như vậy.
Về phần quan toà, trong đầu bà Chu đã quen đạo lý cũ của bà ta, cho nên bà thật sự là cố ý nói to để quan toà nghe thấy.
Trong lối suy nghĩ logic của bà ta, cách làm của mình mới là hợp lẽ thường, Khương Sam tính kế bà như vậy, có thể nói cô là một đứa cháu bất hiếu, quan toà nghe xong, tự nhiên sẽ đứng về phía của bà ta.
Trợ thủ của vị Kim bài luật sư đột nhiên đi qua, tay kéo kéo quần áo Khương Mật, ý bảo bà ta lại đây một chuyến, Khương Mật sứt đầu mẻ trán đi đến trước mặt của luật sư: "Làm sao vậy?"
Biểu tình của vị luật sư bây giờ không thế nào tốt hơn được, âm thầm thở dài một hơi, cố gắng chống đỡ tinh thần, bày ra một bộ dáng có lòng tin: "Không có chuyện gì, cô không cần khuyên, đây đúng là cơ hội tốt, lúc trước tôi còn muốn làm như vậy nhưng phỏng chừng không dễ làm, nếu lúc này bà Chu đã sinh khí như vậy, không bằng cô làm như vậy..."
Luật sư nhỏ giọng đem lời giao phó xong, hắn làm nghề này đã lâu, thanh danh vị kim bài luật sư này của hắn cũng không phải là nhặt được, nhiều vụ án rắc rối làm hắn mệt mỏi nhưng lại cho hắn thêm một phần kinh nghiệm phong phú, mỗi một loại tình huống trước đó đều đã dự liệu qua, tài liệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ, bằng không hôm nay, không biết hắn còn ở thế bị động thành cái dạng gì nữa a.
Khương Mật nghe xong liền sửng sốt, liếc mắt nhìn Khương Sam một cái: "Anh nói là hiện tại ngay lúc này đề cập đến vấn đề phụng dưỡng? Vậy không phải là di sản đều theo nha đầu Khương Sam chết tiệt kia phân ra sao, nếu như vậy, về sau chúng ta đâu còn cơ hội đem phần di sản nó đã lấy đi lấy trở về a?"
Luật sư đối với loại tâm tư "rắn nuốt voi", cái loại lòng tham không đáy này của Khương Mật thật đúng là không còn lời gì để nói. Nhưng hắn suy xét đến việc mình nhận tiền làm việc, hắn chỉ có thể chịu đựng sự khinh thường đối với Khương Mật, kiên nhẫn nói: "Cô hiện tại không hạ thủ, khuyên bà Chu trở lại bình thường, hoặc là để bên kia ra tay trước, vạn nhất còn thay đổi thêm cái gì nữa, đem một phần di sản vốn có thể lấy về trong tay chúng ta lại tuột mất, không phải là mất nhiều hơn được sao? Tiên hạ thủ vi cường*, loại chuyện này không thể trì hoãn."
(Tiên hạ thủ vi cường*: Câu này được trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh, ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương))
Khương Mật nghe có lý, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Tạm thời trước cứ làm như vậy."
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, còn bổ sung thêm một câu: "Nửa khối di sản kia, sau này mới hảo hảo nghĩ biện pháp khác."
Luật sư không đáp lại lời của bà ta, nếu lại muốn đánh Khương Sam một lần nữa, muốn lấy về khối di sản đã nằm trong tay của cô kia, dù một phần nhỏ tài sản cũng không lấy về dễ dàng như vậy, chẳng qua hắn đã nhận tiền làm rồi a, nếu không hắn thật muốn đứng lên đi về. Còn lại cái chuyện kia đã là dính đến thủ đoạn ngầm dơ bẩn, những thứ kia hắn không cần quản.
Một chuyển quá mức, Khương Mật liền cầm hiệp nghị phụng dưỡng mà luật sư trước đó đã sớm chuẩn bị xong đưa cho bà Chu. Bà Chu hiện tại còn đang giận dữ chỉ vào mũi của Khương Sam mà mắng, Khương Sam cứ như vậy không nói tiếng nào đứng yên để nghe. Khương Mật nhìn thấy liền đen mặt, Khương Sam hiện tại bày ra bộ dáng đáng thương làm như cô bị bọn họ bức vậy. Hừ, đều đã đem các nàng tính kế thành như vậy, giả bộ đáng thương để cho ai nhìn a?
"Mẹ, người đến đây một chút, ta có chính sự muốn nói cho người."
Khương Mật liếc mắt lườm Khương Sam một cái, đem bà Chu còn đang tức giận bất bình kéo sang một bên, bà Chu tức giần không nhẹ, bị Khương Mật kéo mà đầu choáng mắt hoa. Trên mặt còn tràn đầy lửa giận, vừa chống lại ánh mắt của Khương Mật, thần sắc bà ta không tự chủ được mềm mại xuống dưới, hơn nữa bên người còn có cháu ngoại Khương Vi của bà ta còn đang chịu ủy khuất ghê gớm, bà Chu đau lòng lôi kéo hai người thở ngắn thở dài.
"Ai, làm bậy nha, như thế nào Sam Sam lại biến thành cái dạng này! Làm bậy! Bất hiếu gì đó! Ta xử thì thế nào, hôm nay ta chính là muốn xử, ta làm bà nội muốn đem đồ này nọ của con ta lấy trở về, hừ, nó còn có thể không cho sao? Vi Vi ngoan của ta, ngươi đừng thương tâm, bà ngoại sẽ giúp ngươi."
Khương Vi nghẹn ngào gật gật đầu, không muốn xa rời cái ôm của bà Chu, trong ngực bà ta khóc thút tha thút thít không ngừng.
Lý Bắc Bình thở dài vỗ vỗ bả vai Khương Sam: "Được rồi, đừng nhìn nữa, cáo loại người này...Thật là làm khó cho cô, sớm một chút thoát ly cũng tốt, cô yên tâm, tôi sẽ toàn lực giúp cô."
"Ân." Thần sắc Khương Sam không rõ, cô chỉ gật gật đầu.
Khương Mật thấp giọng đem lời nói của luật sư lúc trước nói với bà ta, nói lại rõ ràng cho bà Chu một lượt. Bà Chu còn đang nổi nóng, tự nhiên liền phục tùng đối đứa cháu gái ở nơi này chịu ủy khuất cùng nữ nhi ngoan ngoãn của bà ta: "Được, tất cả đều nghe theo con, ta vốn cũng không trông cậy vào nó sẽ cho ta dưỡng lão, hôm nay nó bất hiếu như vậy, về sau càng không trông cậy vào nó được."
Thuần thục nghe theo chỉ thị của Khương Mật ký tên lên hiệp nghị phụng dưỡng, bà Chu được Khương Vi lấy lòng cùng trấn an, tâm rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Một lần nữa phiên toà được mở, Khương Mật lập tức đem hiệp nghị phụng dưỡng đẩy tới.
Sau khi quan toà nhìn xong, mày nhíu lại quét mắt xuống phía dưới nhìn nhìn mọi người: "Nguyên cáo, bị cáo muốn nguyên cáo toàn quyền thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng, Chu Tiểu Anh nữ sĩ cũng đã đồng ý, ngươi thật sự muốn buông tha sở hữu nghĩa vụ phụng dưỡng sao?"
Đột nhiên, Bà Chu trực tiếp mở miệng, nổi giận nói: "Ta không cần nó tận cái nghĩa vụ gì đối với ta, ta có nữ nhi của ta là đủ rồi!"
Khương Mật đắc ý cười, Khương Sam nếu như từ chối phụng dưỡng bà Chu, về sau cũng không nói trước được cái gì. Dựa theo pháp luật, di sản có thể không phân hoặc là phân thiếu cho Khương Sam, đương nhiên, về phần không phân hay là phân thiếu, đây không phải là chuyện mà Khương Sam có thể quyết định được.
Vị kim bài luật sư kia thì vội vàng che mặt đứng qua một bên. Hắn bây giờ thật hận a, hắn chỉ hận bây giờ mình không thể làm bộ như không biết các nàng! Đây là xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ không ai thấy rõ tình huống lúc này sao? Liền xem như là căm tức, nhưng chung quy ở trong này cũng không phải là ở Khương gia, chẳng lẽ đợi khi nào trở về giải quyết không được sao? Mấu chốt là tại sao nhất định muốn ngay tại đây đòi mạng người đâu hả!
Vị kim bài luật sư kia tự nhiên không biết, trước đây, bà Chu răn dạy Khương Sam đều như vậy, có thể nói bà đây là đã răn dạy thành thói quen a, Khương Sam hiếu thuận, luôn luôn nghe lời, cho nên bà mới có thể không cố kỵ gì như vậy.
Về phần quan toà, trong đầu bà Chu đã quen đạo lý cũ của bà ta, cho nên bà thật sự là cố ý nói to để quan toà nghe thấy.
Trong lối suy nghĩ logic của bà ta, cách làm của mình mới là hợp lẽ thường, Khương Sam tính kế bà như vậy, có thể nói cô là một đứa cháu bất hiếu, quan toà nghe xong, tự nhiên sẽ đứng về phía của bà ta.
Trợ thủ của vị Kim bài luật sư đột nhiên đi qua, tay kéo kéo quần áo Khương Mật, ý bảo bà ta lại đây một chuyến, Khương Mật sứt đầu mẻ trán đi đến trước mặt của luật sư: "Làm sao vậy?"
Biểu tình của vị luật sư bây giờ không thế nào tốt hơn được, âm thầm thở dài một hơi, cố gắng chống đỡ tinh thần, bày ra một bộ dáng có lòng tin: "Không có chuyện gì, cô không cần khuyên, đây đúng là cơ hội tốt, lúc trước tôi còn muốn làm như vậy nhưng phỏng chừng không dễ làm, nếu lúc này bà Chu đã sinh khí như vậy, không bằng cô làm như vậy..."
Luật sư nhỏ giọng đem lời giao phó xong, hắn làm nghề này đã lâu, thanh danh vị kim bài luật sư này của hắn cũng không phải là nhặt được, nhiều vụ án rắc rối làm hắn mệt mỏi nhưng lại cho hắn thêm một phần kinh nghiệm phong phú, mỗi một loại tình huống trước đó đều đã dự liệu qua, tài liệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ, bằng không hôm nay, không biết hắn còn ở thế bị động thành cái dạng gì nữa a.
Khương Mật nghe xong liền sửng sốt, liếc mắt nhìn Khương Sam một cái: "Anh nói là hiện tại ngay lúc này đề cập đến vấn đề phụng dưỡng? Vậy không phải là di sản đều theo nha đầu Khương Sam chết tiệt kia phân ra sao, nếu như vậy, về sau chúng ta đâu còn cơ hội đem phần di sản nó đã lấy đi lấy trở về a?"
Luật sư đối với loại tâm tư "rắn nuốt voi", cái loại lòng tham không đáy này của Khương Mật thật đúng là không còn lời gì để nói. Nhưng hắn suy xét đến việc mình nhận tiền làm việc, hắn chỉ có thể chịu đựng sự khinh thường đối với Khương Mật, kiên nhẫn nói: "Cô hiện tại không hạ thủ, khuyên bà Chu trở lại bình thường, hoặc là để bên kia ra tay trước, vạn nhất còn thay đổi thêm cái gì nữa, đem một phần di sản vốn có thể lấy về trong tay chúng ta lại tuột mất, không phải là mất nhiều hơn được sao? Tiên hạ thủ vi cường*, loại chuyện này không thể trì hoãn."
(Tiên hạ thủ vi cường*: Câu này được trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh, ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương))
Khương Mật nghe có lý, tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Tạm thời trước cứ làm như vậy."
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, còn bổ sung thêm một câu: "Nửa khối di sản kia, sau này mới hảo hảo nghĩ biện pháp khác."
Luật sư không đáp lại lời của bà ta, nếu lại muốn đánh Khương Sam một lần nữa, muốn lấy về khối di sản đã nằm trong tay của cô kia, dù một phần nhỏ tài sản cũng không lấy về dễ dàng như vậy, chẳng qua hắn đã nhận tiền làm rồi a, nếu không hắn thật muốn đứng lên đi về. Còn lại cái chuyện kia đã là dính đến thủ đoạn ngầm dơ bẩn, những thứ kia hắn không cần quản.
Một chuyển quá mức, Khương Mật liền cầm hiệp nghị phụng dưỡng mà luật sư trước đó đã sớm chuẩn bị xong đưa cho bà Chu. Bà Chu hiện tại còn đang giận dữ chỉ vào mũi của Khương Sam mà mắng, Khương Sam cứ như vậy không nói tiếng nào đứng yên để nghe. Khương Mật nhìn thấy liền đen mặt, Khương Sam hiện tại bày ra bộ dáng đáng thương làm như cô bị bọn họ bức vậy. Hừ, đều đã đem các nàng tính kế thành như vậy, giả bộ đáng thương để cho ai nhìn a?
"Mẹ, người đến đây một chút, ta có chính sự muốn nói cho người."
Khương Mật liếc mắt lườm Khương Sam một cái, đem bà Chu còn đang tức giận bất bình kéo sang một bên, bà Chu tức giần không nhẹ, bị Khương Mật kéo mà đầu choáng mắt hoa. Trên mặt còn tràn đầy lửa giận, vừa chống lại ánh mắt của Khương Mật, thần sắc bà ta không tự chủ được mềm mại xuống dưới, hơn nữa bên người còn có cháu ngoại Khương Vi của bà ta còn đang chịu ủy khuất ghê gớm, bà Chu đau lòng lôi kéo hai người thở ngắn thở dài.
"Ai, làm bậy nha, như thế nào Sam Sam lại biến thành cái dạng này! Làm bậy! Bất hiếu gì đó! Ta xử thì thế nào, hôm nay ta chính là muốn xử, ta làm bà nội muốn đem đồ này nọ của con ta lấy trở về, hừ, nó còn có thể không cho sao? Vi Vi ngoan của ta, ngươi đừng thương tâm, bà ngoại sẽ giúp ngươi."
Khương Vi nghẹn ngào gật gật đầu, không muốn xa rời cái ôm của bà Chu, trong ngực bà ta khóc thút tha thút thít không ngừng.
Lý Bắc Bình thở dài vỗ vỗ bả vai Khương Sam: "Được rồi, đừng nhìn nữa, cáo loại người này...Thật là làm khó cho cô, sớm một chút thoát ly cũng tốt, cô yên tâm, tôi sẽ toàn lực giúp cô."
"Ân." Thần sắc Khương Sam không rõ, cô chỉ gật gật đầu.
Khương Mật thấp giọng đem lời nói của luật sư lúc trước nói với bà ta, nói lại rõ ràng cho bà Chu một lượt. Bà Chu còn đang nổi nóng, tự nhiên liền phục tùng đối đứa cháu gái ở nơi này chịu ủy khuất cùng nữ nhi ngoan ngoãn của bà ta: "Được, tất cả đều nghe theo con, ta vốn cũng không trông cậy vào nó sẽ cho ta dưỡng lão, hôm nay nó bất hiếu như vậy, về sau càng không trông cậy vào nó được."
Thuần thục nghe theo chỉ thị của Khương Mật ký tên lên hiệp nghị phụng dưỡng, bà Chu được Khương Vi lấy lòng cùng trấn an, tâm rốt cuộc cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Một lần nữa phiên toà được mở, Khương Mật lập tức đem hiệp nghị phụng dưỡng đẩy tới.
Sau khi quan toà nhìn xong, mày nhíu lại quét mắt xuống phía dưới nhìn nhìn mọi người: "Nguyên cáo, bị cáo muốn nguyên cáo toàn quyền thực hiện nghĩa vụ phụng dưỡng, Chu Tiểu Anh nữ sĩ cũng đã đồng ý, ngươi thật sự muốn buông tha sở hữu nghĩa vụ phụng dưỡng sao?"
Đột nhiên, Bà Chu trực tiếp mở miệng, nổi giận nói: "Ta không cần nó tận cái nghĩa vụ gì đối với ta, ta có nữ nhi của ta là đủ rồi!"
Khương Mật đắc ý cười, Khương Sam nếu như từ chối phụng dưỡng bà Chu, về sau cũng không nói trước được cái gì. Dựa theo pháp luật, di sản có thể không phân hoặc là phân thiếu cho Khương Sam, đương nhiên, về phần không phân hay là phân thiếu, đây không phải là chuyện mà Khương Sam có thể quyết định được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook