Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
-
Chương 150
Editor: Nguyễn Yên Thương
Đuôi mắt Hoắc Diệp cũng nhìn thấy hình ảnh vô cùng xinh đẹp này, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh!
Gương mặt tuấn tú của Tần Diệc Hạo trầm xuống, "Đây là cái gì!"
Khương Sam: "Anh. . . Hỏi em sao?"
Hoắc Diệp vẫn không thể tin vào hai mắt của mình được, cậu chỉ biết Tần Diệc Hạo không thích phụ nữ gần người, nghe nói là vì thích sạch sẽ, cho đến bây giờ cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Hoắc Diệp tức giận nhìn Tần Diệc Hạo, bộ mặt tức giận, "Anh và chị ở chung một chỗ cũng bởi vì nguyên nhân như vậy sao? Có phải quá ức hiếp người rồi hay không!"
Ý thức được Hoắc Diệp đang nói cái gì, sắc mặt Tần Diệc Hạo nhất thời đen lại, "Cậu đang chém gió cái gì!"
Nhận tiếp thêm mấy hình ảnh, độ gần càng ngày càng lớn, không ngừng phóng to, về sau quần lót trên người đàn ông trong hình cũng bị mất, ngón tay tựa như giấu nhưng không phải giấu đặt ở XX, một cái tay khác nắm nơi nào đó trước ngực, mắt to ngập nước hàm chứa xuân tình nhìn về phía ống kính.
Bộ dáng kia thật là kiều mỵ xinh đẹp hơn so với phụ nữ.
Ánh mắt Khương Sam nhìn cũng không chớp luôn rồi!
Tần Diệc Hạo nhìn dáng vẻ của Khương Sam cũng bất chấp Hoắc Diệp bên này, vô cùng tức giận lấy di động lại, "Không cho nhìn loạn!"
Hoắc Diệp khinh bỉ nhìn Tần Diệc Hạo, khuôn mặt miệt thị và phỉ nhổ.
"Còn đặc biệt gửi qua di động, rõ là. . . Anh vẫn nên giao chìa khóa ra đây thôi. . ."
"Câm miệng!" Tần Diệc Hạo lạnh lùng nói
Xanh mặt liếc mắt nhìn Hoắc Diệp đang nhân cơ hội khích bác ly gián, tầm mắt lạnh giá của Tần Diệc Hạo nhìn đến mức khiến cổ họng Hoắc Diệp căng thẳng, rõ ràng là Tần Diệc Hạo đã thật sự nổi giận rồi, dù sao cũng kém mười tuổi, đối diện trực tiếp với sự nổi giận của Tần Diệc Hạo, Hoắc Diệp lại có chút sợ, đôi môi giật giật, phía dưới cứ nuốt vào lại như vậy.
Khương Sam cũng không còn lên tiếng, cô đã nhìn rõ nhân vật chính trong vài tấm hình này là ai, một người hát chính trong ‘Bạch Phàm’, Diêm Sâm.
Tần Diệc Hạo gọi điện thoại, Tần Liệt sẽ đến rất nhanh.
Vừa nhìn người đàn ông trong hình, Tần Liệt cũng kinh hãi, bị dọa sợ đến chân cũng mềm nhũn, vội vàng nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo, số này của Tần Diệc Hạo là điện thoại cá nhân, không phải người thân cận thì cũng không biết, người này có được số điện thoại từ đâu?
"Tần thiếu gia còn nhớ lúc trước khi đi giải trí Cảnh Thiên gặp phải nữ ca sĩ kia không? Gọi là Nhạc Mạt Nhi gì đó. . ."
Nói đến một nửa Tần Liệt liếc nhìn Khương Sam, thu lại câu nói kế tiếp, lại nói: "Cô ta và người đàn ông trong hình là chung một nhóm, gọi là ‘Bạch Phàm’, đang bàn chuyện hợp đồng với Cảnh Thiên."
Nhạc Mạt Nhi là người phụ nữ có chút can đảm và tâm cơ, hôm đó Tần Diệc Hạo đi thị sát ở Cảnh Thiên, cũng không biết làm sao cô ta lại chạy vào phòng làm việc, nếu như không phải đúng lúc Tần Liệt quay lại, Nhạc Mạt Nhi đang cởi quần áo đến một nửa sợ đã bị hành động của chính mình đưa lên trang đầu các trang báo lớn.
Bây giờ lại xuất hiện them Diêm Sâm, đôi nam nữ này thật là thủ đoạn, nữ không được thì đổi qua nam, người thật không thể thì đổi qua hình ảnh khiêu dâm, nhưng nếu như chỉ có Nhạc Mạt Nhi thì có thể xong chuyện, nhưng bị người khác lợi dụng với hai lần, Tần Liệt không khỏi không cảm thấy kỳ lạ.
Tần Diệc Hạo cũng có cùng suy nghĩ với Tần Liệt, "Đi điều tra lai lịch hai người đó một chút."
Tần Liệt vội đồng ý, trước khi đi còn bổ sung: "Trước đây Khương Sam tiểu thư từng có hợp tác với hai người này, có đầu mối gì thì có thể nói cho tôi biết."
Khương Sam trầm mặc gật đầu một cái.
Ở đời trước, danh tiếng của hai người ở Bạch Phàm trong vòng giải trí rất vang dội, mười năm sau bọn họ đã nhảy trên tiền tuyến rồi, chỉ là Khương Sam có thể nhớ bọn họ cũng là bởi vì Khương Vi.
Oán hận của Khương Vi đối với Nhạc Mạt Nhi không thua gì Khương Sam, Khương Vi vô cùng kiêng kỵ đối với Nhạc Mạt Nhi.
Sau đó Nhạc Mạt Nhi lại trở thành người phụ nữ của Bạch Kỳ, tổ hợp hai người bò lên giường này không biết đã giúp đỡ nhà họ Bạch bao nhiêu giao dịch bẩn thỉu.
Nếu như không phải là như vậy, ngược lại Khương Sam cũng sẽ không cố ý phối hợp với Ngô Minh cùng nhau đoạt hết danh tiếng của hai người trong cuộc so tài như vậy, dù sao đối với việc thay đổi bạn nhảy mà nói, đây cũng là điều cấm kỵ lớn, chỉ cần là đối với người có ích cho Bạch Kỳ, cô đều muốn diệt trừ một chút xíu.
Lần này đổi lại Hoắc Diệp không nghĩ ra được, nghe vào giống như là hai người ở Bạch Phàm thay phiên ra trận cố gắng quyến rũ Tần Diệc Hạo, đây không phải là quy tắc ngầm và thủ đoạn thường thấy nhất ở trong vòng giải trí này ư, sao dáng vẻ và khuôn mặt của Khương Sam cũng nghiêm túc?
Nhưng hiển nhiên là không có ai có ý giải thích nghi ngờ cho cậu cả, cậu chỉ có thể đè nghi ngờ xuống.
Sauk hi Khương Sam đi đến vũ đoàn, Tần Diệc Hạo cũng không rời đi, Hoắc Diệp quay một vòng lại một vòng, có ý muốn đuổi anh đi, nhưng lại không còn cách gì.
Sauk hi từ trên lầu đi xuống them một vòng nữa, trong tay Hoắc Diệp có thêm một cái máy vi tính.
"Muốn xem chị nhảy hai người không? Gần đây ở rất nổi trên mạng đó."
Tần Diệc Hạo không để ý đến cậu.
Hoắc Diệp cũng không cảm thấy lúng túng, đoan chính đặt máy vi tính ngay trước mặt Tần Diệc Hạo, sau khi mở màn hình, ung dung đứng ở bên cạnh.
Đôi mắt Tần Diệc không chút biểu cảm liền đông cứng lại khi rơi vào nữ vũ công ăn mặc mát mẻ trên màn ảnh.
Chờ xem xong toàn bộ vũ đạo uyển chuyển của hai người, nhìn thấy bạn nhảy nam tự nhiên thâm tình ngậm lấy cánh hoa tường vi, khi môi mỏng tựa như không chịu dừng ở bờ môi Khương Sam, Tần Diệc Hạo vốn hờ hững với cư xử của Hoắc Diệp, lúc này lạnh lùng trên mặt mới trở nên sâu xa.
Khóe miệng Hoắc Diệp nở nụ cười rất xấu xa, "Thời gian này, chị đang bận tìm phòng trọ cho anh ta, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Minh có thể đến nơi này ở, tôi cảm thấy được hai người bọn họ ở chung một chỗ rất xứng đôi, tính cách cũng rất xứng đôi, sở thích cũng giống nhau, anh thấy sao?"
Đôi mắt mắt nguy hiểm thâm sâu nhếch lên, lần đầu tiên Tần Diệc Hạo nhìn thẳng Hoắc Diệp.
"Cậu muốn tôi nói sự thật với Khương Sam sao, tôi có ghi chép hành tung của Hoắc Bạch, cậu có tin tôi có cách để làm cho cô ấy đời này không muốn gặp cậu thêm lần nữa hay không."
"Tôi tạm thời còn chưa có ý định ra tay với cậu, nói đi, hao tổn tâm cơ đến gần cô ấy, lại cố ý đưa cái này, mục đích là gì."
***
Nhà họ Sở.
Sở Minh Quang và Sở Phàm nói chuyện tận tình thật lâu, mấy ngày nay Sở Phàm gầy đi rất nhiều, vốn là gò má nở nang đã lõm vào thật sâu, hai mắt vẫn hòa nhã như cũ, nhưng bên trong khó tránh khỏi xen lẫn một chút mờ mịt.
"Tần Diệc Hạo trực tiếp hạ thấp mặt mũi của tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, cho dù có trở mặt với nhà họ Sở cũng muốn che chở người phụ nữ kia, con gái ngoan, quan hệ thông gia giữa chúng ta và nhà họ Tần có thể không thành được, trừ khi ông Tần muốn con đường này, nhưng mặc kệ như thế nào chúng ta vẫn phải đòi lại công bằng."
"Con sẽ không gả cho Tần Diệc Hạo." Con ngươi Sở Phàm run lên, giọng nói khàn khàn, "Chuyện kia. . . Không phải anh ta làm, con sẽ không gả cho anh ta."
Sở Minh chỉ nhìn sắc mặt con gái có chút đau lòng thở dài, "Mặc kệ có phải là cậu ta làm hay không, thì cuối cùng điểm yếu của Tần Diệc Hạo cũng ở trong tay chúng ta, nếu Cảnh Thiên dồn ép Sở thị, thì cũng là lúc chúng ta nên lựa chọn, chỉ cần con nguyện ý đứng ra. . ."
Sở Phàm cười khổ, nhẹ giọng nói: "Ba, mặc kệ các người anh lừa tôi gạt trên thương trường như thế nào, nếu quả thật coi con như làm con gái của ba thì không cần nói vậy, cho dù anh ta đã làm gì, con vĩnh viễn sẽ không chọn hãm hại anh ta, trừ phi ba thật sự muốn phá hủy con, con cũng sẽ vĩnh viễn không lựa chọn hãm hại bất kỳ kẻ nào, đây là nguyên tắc làm người của con, ba đừng ép buộc con nữa."
Sở Minh Quang hết cách với cô, chỉ có thể đè xuống ý định này trước, nuốt một ngụm nước bọt, có mấy phần lấy lòng, thận trọng nói: "Nhà họ Bạch bên kia. . . Đây là chuyện cấp bách ở trước mắt, Bạch Thận đã đến một chuyến, chúng ta, chúng ta sợ là không tránh khỏi."
Sở Phàm trầm mặc lại.
Qua thật lâu thật lâu, mới sâu xa nói: "Tùy các người thôi."
Cô chỉ muốn vũ điệu của cô, những thứ khác, thích thế nào thì thế đó thôi.
***
Nhà họ Bạch
Bạch Thận chắp hai tay sau lưng đứng ở dưới hành lang.
"Vậy là con đã quyết định rồi?"
Bạch Kỳ đứng cách hai bước, "Dạ, quân đội không thích hợp với con, thủ tục bàn giao đã làm xong."
Bạch Thận nói: "Tần Chiến được mới ủy nhiệm, chu của con đã bị chèn ép, ba nhận được tin tức, nói là phía trên bắt đầu tiến hành điều tra chú con, lần này có thể là không tốt."
Lần này phạm vi hai nhà Bạch Tần tranh đấu rất rộng, nhà họ Bạch đã cắm rễ ở trong quân đội từ lâu, Bạch Thận không bị dao động, nhưng những người khác ở nhà họ Bạch không xử lý chuyện sạch sẽ như Bạch Thận, chú Bạch Kỳ Bạch Nhạc Phong là một người có dã tâm nhất, chỉ là kiêng dè thế lực của nhà họ Bạch, thường ngày cũng không có người dám động vào. Tần Chiến cũng không phải là hiếu chiến, cũng ít khi chủ động ra tay đối phó với người nào, không ngờ lúc này lại chống lại, dùng thủ đoạn sấm chớp sưu tập một loạt chứng cớ vô cùng bất lợi đối với Bạch Nhạc Phong, lúc này sợ là không thể bỏ qua, cuối cùng một số người sẽ nhảy vào.
Tính tìnhBạch Kỳ lạnh nhạt, cũng không quan tâm sống chết của người khác, lạnh nhạt hỏi: "Kết quả xấu nhất sẽ là gì?"
Bạch Thận trầm mặc chốc lát, xoay người nhìn con trai trước mặt mà từ trước đến nay chưa bao giờ ông có thể đoán được tâm tư.
"Chung thân."
Bạch Thận nói, "Tham nhũng trong quan đội, bị tra ra số tiền lớn như vậy, nếu như chứng cớ xác thật, đời này của nó đã coi như là phá hủy."
"Dạ." Bạch Kỳ cụp mắt xuống, trên mặt không có một tia dao động, "Làm việc lại giữ cái đuôi, việc bị người khác bắt được là chuyện tình sớm hay muộn, người gieo gió gặt bão không đáng giá để đồng tình."
"Bốp!"
Bạch Thận trực tiếp tát một cái, mặt của Bạch Kỳ bị đánh nghiên qua, trên gương mặt thon gầy nhanh chóng in lại năm dấu tay thật to.
" Bốp!"
Lại thêm một cái tát tàn nhẫn, ánh mắt tức giận của Bạch Thận rất dọa người.
"Đó là chú ruột của con!" Bạch Thận tức giận đến lồng ngực lên xuống, trước kia đấu với nhà họ Tần, nhưng cũng chỉ là tranh nhau quyền lợi trong phạm vi nhỏ, còn giữ lại đường sống cho nhau, dù sao cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, chánh kiến không hợp thôi, chưa từng làm đến mức như vậy, đều là nhân vật vô cùng quan trọng trong bộ đội, bứt dây động rừng, lật ngã Bạch Nhạc Phong thì nhà họ Tần cũng thiệt hại không nhỏ, nhưng Tần Chiến ra tay với khí thế mạnh mẽ.
"Đến cùng là con đã làm cái gì?"
Bạch Thận tức giận sắc mặt tái xanh, "Trong nhiều ngày như vậy, ba đã hỏi con vô số lần, con đều thủy chung không chịu trả lời thẳng, con cắn Cảnh Thiên quốc tế giống như điên vậy, Tần Diệc Hạo là dạng tính tình gì không phải con không biết? Nhà họ Tần là dạng gia phong gì không phải con không biết? Lại có một nhân vật Tần Chiến như vậy, con đây là chuẩn bị kéo cả nhà họ Bạch cùng chết?"
Bạch Kỳ lau vết máu trên khóe miệng, sức lực tức giận của Bạch Thận rất lớn, nhưng mà Bạch Kỳ cũng cũng không để ý, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một nụ cười châm chọc.
"Chính là biết bọn họ là hạng người gì, cho nên mới muốn nghênh đón chính diện, nếu không trễ thêm chút thời gian nữa, thì ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, đây là một ngõ cụt."
Coi như anh không ra tay làm chuyện như vậy trước, Tần Diệc Hạo cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Bạch, thay vì ngồi chờ chết, chẳng bằng liều chết đánh một trận.
Bạch Thận nghe vậy mặt liền biến sắc, "Ba hỏi lại con một lần nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ba không thể nào mặc kệ con tiếp tục vô cớ như thế này, chú con đã thua tiền rồi, đối mặt chính diện không có bất kỳ chỗ tốt đối với chúng ta, trừ phi con muốn người bị đưa vào chính là ba con!"
Bạch Kỳ trầm mặt không chịu nói, chỉ nói: "Đã chống lại, thì không có đường lui."
Bạch Thận tức giận lại vung một cái tát, Bạch Kỳ đều không tránh, cứng rắn nhận thêm.
Bạch Thận biết rõ bàn tay quét qua khóe mắt Bạch Kỳ, khóe mắt Bạch Kỳ đỏ lên, máu liền chảy xuống theo khóe mắt, mí mắt Bạch Thận hung hăng nhảy lên, bàn tay nâng lên cũng không thể bỏ xuống.
"Súc sinh! Con cút cho ba!"
Bạch Thận rống to, đạp một cước tới, Bạch Kỳ rên lên một tiếng lùi lại mấy bước, nắm chặt tay, sau khi ổn định thân thể lại không nói tiếng nào trực tiếp xoay người rời đi.
Bóng lưng dứt khoát ra đi, giọng nói mệt mỏi của Bạch Thận xa xa truyền tới.
"Con nói đúng, bây giờ xác thực không có cơ hội lui về phía sau nữa, chỗ Sở Minh Quang ba đã nói, con đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy, phải thành thành thật thật đi đính hôn, nếu không ba sẽ xem như không có người con trai này, nhà họ Bạch cũng không có người này, con tự thân tự diệt đi."
Thân thể Bạch Kỳ cứng đờ, chốc lát, nhưng cũng không quay đầu lại rời đi.
Qua thật lâu, mới có một bóng người đi tới từ góc tối, giọng nói Bạch Thận âm trầm.
"Tra được rồi sao?"
Người tới khom người, "Thủ hạ của Bạch thiếu gia đều là người rất kín miệng, sợ bị Bạch thiếu gia phát hiện, ít thì đều bị phái ra bên ngoài thi hành nhiệm vụ, nhiều thì hỏi không ra được, dùng hình mới có một người nói, nói là thời gian trước Bạch thiếu gia đi thành phố T một chuyến, sắp xếp người bắt một người phụ nữ, sau đó giống như là đối mặt với nhà nhà họ Tần, bởi vì người bị vặn hỏi cũng không trực tiếp tham dự vào, cho nên những thứ khác đều không hỏi được nữa."
Bạch Thận nắm quả đấm thật chặt, thái độ có chút khó tin, giọng nói tức giận cũng thay đổi, "Phụ nữ?"
Cơ thể người đến hơn còng lưng chút, lại không dám tùy tiện trả lời.
Bạch Thận bị chọc giận mà cười lên, "Làm sao tôi còn sinh một đứa con trai đa tình đaay? Vì phụ nữ? Không trách được không chịu nói thật với tôi, là sợ tôi động đến người phụ nữ kia sao, được được được, rất tốt, lớn rồi, tiền đồ, vì phụ nữ mà vùi lấp nhà họ Bạch đến tình cảnh này."
Dáng vẻ Bạch Kỳ và Bạch Thận gần như là khắc ra từ trong một khuông, đẹp trai dịu dàng, giờ phút này con người xinh đẹp của Bạch Thận thoáng hiện lấm tấm sắc máu như Bạch Kỳ.
"Tra cho tôi." Bạch Thận nói, "Tra người phụ nữa kia là ai."
Nếu quả thật là bởi vì một phụ nữ mà nhà họ Tần lại bất hòa với mình, tuyệt đối không được giữ lại người phụ nữ kia, nếu không quan hệ hai nhà cũng tuyệt đối không được duy trì hòa bình rồi.
Mà nếu như Bạch Nhạc Phong thật sự bị phán quyết, ông tuyệt đối sẽ khiến cho đầu sỏ gây nên chuyện phải trả giá đắt.
"Nhà họ Bạch sẽ kết thân vơi nhà họ Sở, nếu như tra được Bạch Kỳ thật sự là vì phụ nữ mà làm ra một loạt chuyện này." Giọng nói Bạch Thận âm u lạnh lẽo dọa người, "Nhà họ Tần lại ra tay, thì trực tiếp đưa người nọ tới đây cho tôi."
Người tới nhỏ giọng đồng ý.
"Vậy hai ngày nữa, ngài có hội diễn giao thừa ở quân đội không? Ngài đã viện cớ ốm một trận, lòng người trong quân của chúng ta bên này có chút không ổn, ngài xem. . ."
Bạch Thận nói: "Đi, cậu đi sắp xếp đi."
Lúc này người tới mới không tiếng động lui xuống.
Tốc độ lái xe của Bạch Kỳ rất nhanh, con ngươi trầm trầm.
Xuất hiện sai lầm trong dự đoán của anh ta, thế lực Tần Diệc Hạo mạnh hơn nhiều so với anh ta tra được, bây giờ. . . anh ta hông phải là đối thủ của Tần Diệc Hạo.
Cầm chặt tay lái, tàn khốc trong mắt Bạch Kỳ chợt lóe rồi biến mất, lần đầu tiên đối mặt, kết thúc bên anh coi như là thảm bại, sự sắp xếp trong tối vài năm của bản thân gần như bị Tần Diêc Hạo đánh bại toàn phương hướng, nếu như không tạm thời thu tay lại, sợ là phải làm lại từ đầu rồi.
Đây cũng là nguyên nhân anh ta chọn rút khỏi quân đội ở vào thời điểm này, trừ phi toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên thương trường, nếu không anh ta căn bản không làm gì được Tần Diệc Hạo.
Anh ta không ngờ Tần Diệc Hạo vì Khương Sam mà làm đến nước này, hoặc là nói, anh ta không ngờ tới Khương Sam sẽ có lực ảnh hưởng rất lớn đối với Tần Diệc Hạo.
Khương Sam…Cuối cùng là em đã làm cái gì.
Bạch Kỳ lái xe chẳng có mục đích, chờ phục hồi tinh thần lại xe đã dừng ở ngoài cửa nhà họ Khương, Bạch Kỳ nhìn biệt thự quen thuộc, mi tâm nhíu lại thật chặt.
Một chiếc xe vô cùng quen thuộc dừng ở cửa biệt thự.
Ngày đó thành phố T đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, là Tần Diệc Hạo.
Bạch Kỳ ngồi yên một hồi lâu, trầm mặc đốt điếu thuốc, khống chế của của anh cực mạnh, nếu như nói lúc mới bắt đầu đối chọi với Tần Diệc Hạo là bởi vì hành động phản bội của Khương Sam chọc giận anh ta, như vậy cho tới bây giờ, đã là giao chiến về tôn nghiêm của hai người đàn ông này.
Không biết ngồi bao lâu, tay cầm điếu thuốc của Bạch Kỳ đột nhiên dừng một chút, chậm rãi ngước mắt, trong kính chiếu hậu, một bóng người yểu điệu gầy nhỏ hai tay đang nhét vào túi chậm rãi đi tới.
Bên chỗ quân nghệ không biết đang nghĩ cái gì, mà Khương Vi cũng bị phái tới hợp vũ trong đám người ở đây, Khương Vi thay đổi không ít, một dáng vẻ trầm mặc ít nói, nhưng cuối cùng là biết điều rất nhiều, không tiếp tục cố ý lại gần làm trò gì, đoán chừng cũng là biết rõ tình thế bây giờ đối với cô ta vô cùng bất lợi, không dám ra tay khiêu khích.
Nhưng Khương Sam cũng từ một người bên cạnh mà biết được một tin tức ngoài ý muốn.
Vậy mà Lưu Thiên chưa ly hôn với Khương Mật, chỉ là ở riêng mà thôi, nghe nói không giữ được đứa nhỏ trong bụng Khương Mật, nguyên nhân cụ thể cũng không thế nào biết được. Lưu Minh cũng tạm thời bị Lưu Thiên xa lánh, đứa nhỏ trong bụng không xác định có phải là của anh ta hay không, chắc hẳn Lưu Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng mà chọn đi đại náo ở trong hôn lễ của Lưu Minh.
Đang suy nghĩ sắp xếp bước kế tiếp, một chiếc xe màu xám bạc đột nhiên lặng yên không tiếng động lái đến bên cạnh Khương Sam.
Cửa sổ xe mở ra, gò má bị thương của Bạch Kỳ lộ ra.
"Lên xe." Bạch Kỳ lạnh nhạt nói: "Anh tìm em cũng không ít lần, không phải em có thể lựa chọn không thấy anh cả đời."
Khương Sam nhanh chóng nhìn bốn phía, trước mắt cách đó không xa chính là cửa nhà mình, làm sao Bạch Kỳ lại dám xuất hiện ở đây vào thời điểm này?
Khóe miệng Bạch Kỳ nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh.
"Xảy ra chuyện như vậy, em cho là anh còn có thể làm gì em? Lên xe đi, anh chỉ là muốn ngồi chung với em một chút."
Khương Sam lui về phía sau một nửa, "Không. . ."
Bạch Kỳ lạnh nhạt nói: "Ông già đã bắt đầu nghi ngờ, ước chừng không lâu nữa sẽ tra được em, đối phó Tần Diệc Hạo là một chuyện, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến người nhà họ Bạch ra tay đối phó em, lên xe, anh có lời muốn nói với em."
Trong biệt thự nhà họ Khương, Hoắc Diệp đang trong phòng bếp vội vàng vui sướng, cậu tốn suốt cả ngày làm đầy tủ lạnh, còn đặc biệt mua vài cuốn sách nấu ăn, muốn bắt lấy trái tim phải nắm giữ kỹ năng nấu cơm này.
Không phải là Khương Sam không chào đón anh ta sao? Tần Diệc Hạo không phải nghi ngờ cậu, người có tâm tư khác, muốn đuổi cậu đi sao? Cậu sẽ phải hành động thực tế để chứng minh mình mới là người có ích cho Khương Sam, người có tâm tư khác rõ ràng là Tần Diệc Hạo mới đúng! Lại còn bị cắn ngược lại một cái! Khốn kiếp!
Hoắc Diệp ở trong phòng bếp cắt đồ ăn như muốn hả giận, tiếng va chạm ‘bang bang’ nghe vô cùng khiếp sợ.
Tần Diệc Hạo ở trên lầu mở video hội nghị ra, bị hành vi vô sỉ của Hoắc Diệp làm cho kích động, Tần Diệc Hạo đặc biệt đi chuẩn bị nước tắm trước cho Khương Sam, ai sẽ đi ăn món Hoắc Diệp làm, còn có mặt mũi xưng là cơm, sau khi tắm rửa qua anh đưa Khương Sam đi ra ngoài ăn món cay Tứ Xuyên mà cô thích nhất.
Đuôi mắt Hoắc Diệp cũng nhìn thấy hình ảnh vô cùng xinh đẹp này, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh!
Gương mặt tuấn tú của Tần Diệc Hạo trầm xuống, "Đây là cái gì!"
Khương Sam: "Anh. . . Hỏi em sao?"
Hoắc Diệp vẫn không thể tin vào hai mắt của mình được, cậu chỉ biết Tần Diệc Hạo không thích phụ nữ gần người, nghe nói là vì thích sạch sẽ, cho đến bây giờ cũng không hề nghĩ đến phương diện này.
Hoắc Diệp tức giận nhìn Tần Diệc Hạo, bộ mặt tức giận, "Anh và chị ở chung một chỗ cũng bởi vì nguyên nhân như vậy sao? Có phải quá ức hiếp người rồi hay không!"
Ý thức được Hoắc Diệp đang nói cái gì, sắc mặt Tần Diệc Hạo nhất thời đen lại, "Cậu đang chém gió cái gì!"
Nhận tiếp thêm mấy hình ảnh, độ gần càng ngày càng lớn, không ngừng phóng to, về sau quần lót trên người đàn ông trong hình cũng bị mất, ngón tay tựa như giấu nhưng không phải giấu đặt ở XX, một cái tay khác nắm nơi nào đó trước ngực, mắt to ngập nước hàm chứa xuân tình nhìn về phía ống kính.
Bộ dáng kia thật là kiều mỵ xinh đẹp hơn so với phụ nữ.
Ánh mắt Khương Sam nhìn cũng không chớp luôn rồi!
Tần Diệc Hạo nhìn dáng vẻ của Khương Sam cũng bất chấp Hoắc Diệp bên này, vô cùng tức giận lấy di động lại, "Không cho nhìn loạn!"
Hoắc Diệp khinh bỉ nhìn Tần Diệc Hạo, khuôn mặt miệt thị và phỉ nhổ.
"Còn đặc biệt gửi qua di động, rõ là. . . Anh vẫn nên giao chìa khóa ra đây thôi. . ."
"Câm miệng!" Tần Diệc Hạo lạnh lùng nói
Xanh mặt liếc mắt nhìn Hoắc Diệp đang nhân cơ hội khích bác ly gián, tầm mắt lạnh giá của Tần Diệc Hạo nhìn đến mức khiến cổ họng Hoắc Diệp căng thẳng, rõ ràng là Tần Diệc Hạo đã thật sự nổi giận rồi, dù sao cũng kém mười tuổi, đối diện trực tiếp với sự nổi giận của Tần Diệc Hạo, Hoắc Diệp lại có chút sợ, đôi môi giật giật, phía dưới cứ nuốt vào lại như vậy.
Khương Sam cũng không còn lên tiếng, cô đã nhìn rõ nhân vật chính trong vài tấm hình này là ai, một người hát chính trong ‘Bạch Phàm’, Diêm Sâm.
Tần Diệc Hạo gọi điện thoại, Tần Liệt sẽ đến rất nhanh.
Vừa nhìn người đàn ông trong hình, Tần Liệt cũng kinh hãi, bị dọa sợ đến chân cũng mềm nhũn, vội vàng nhìn sắc mặt của Tần Diệc Hạo, số này của Tần Diệc Hạo là điện thoại cá nhân, không phải người thân cận thì cũng không biết, người này có được số điện thoại từ đâu?
"Tần thiếu gia còn nhớ lúc trước khi đi giải trí Cảnh Thiên gặp phải nữ ca sĩ kia không? Gọi là Nhạc Mạt Nhi gì đó. . ."
Nói đến một nửa Tần Liệt liếc nhìn Khương Sam, thu lại câu nói kế tiếp, lại nói: "Cô ta và người đàn ông trong hình là chung một nhóm, gọi là ‘Bạch Phàm’, đang bàn chuyện hợp đồng với Cảnh Thiên."
Nhạc Mạt Nhi là người phụ nữ có chút can đảm và tâm cơ, hôm đó Tần Diệc Hạo đi thị sát ở Cảnh Thiên, cũng không biết làm sao cô ta lại chạy vào phòng làm việc, nếu như không phải đúng lúc Tần Liệt quay lại, Nhạc Mạt Nhi đang cởi quần áo đến một nửa sợ đã bị hành động của chính mình đưa lên trang đầu các trang báo lớn.
Bây giờ lại xuất hiện them Diêm Sâm, đôi nam nữ này thật là thủ đoạn, nữ không được thì đổi qua nam, người thật không thể thì đổi qua hình ảnh khiêu dâm, nhưng nếu như chỉ có Nhạc Mạt Nhi thì có thể xong chuyện, nhưng bị người khác lợi dụng với hai lần, Tần Liệt không khỏi không cảm thấy kỳ lạ.
Tần Diệc Hạo cũng có cùng suy nghĩ với Tần Liệt, "Đi điều tra lai lịch hai người đó một chút."
Tần Liệt vội đồng ý, trước khi đi còn bổ sung: "Trước đây Khương Sam tiểu thư từng có hợp tác với hai người này, có đầu mối gì thì có thể nói cho tôi biết."
Khương Sam trầm mặc gật đầu một cái.
Ở đời trước, danh tiếng của hai người ở Bạch Phàm trong vòng giải trí rất vang dội, mười năm sau bọn họ đã nhảy trên tiền tuyến rồi, chỉ là Khương Sam có thể nhớ bọn họ cũng là bởi vì Khương Vi.
Oán hận của Khương Vi đối với Nhạc Mạt Nhi không thua gì Khương Sam, Khương Vi vô cùng kiêng kỵ đối với Nhạc Mạt Nhi.
Sau đó Nhạc Mạt Nhi lại trở thành người phụ nữ của Bạch Kỳ, tổ hợp hai người bò lên giường này không biết đã giúp đỡ nhà họ Bạch bao nhiêu giao dịch bẩn thỉu.
Nếu như không phải là như vậy, ngược lại Khương Sam cũng sẽ không cố ý phối hợp với Ngô Minh cùng nhau đoạt hết danh tiếng của hai người trong cuộc so tài như vậy, dù sao đối với việc thay đổi bạn nhảy mà nói, đây cũng là điều cấm kỵ lớn, chỉ cần là đối với người có ích cho Bạch Kỳ, cô đều muốn diệt trừ một chút xíu.
Lần này đổi lại Hoắc Diệp không nghĩ ra được, nghe vào giống như là hai người ở Bạch Phàm thay phiên ra trận cố gắng quyến rũ Tần Diệc Hạo, đây không phải là quy tắc ngầm và thủ đoạn thường thấy nhất ở trong vòng giải trí này ư, sao dáng vẻ và khuôn mặt của Khương Sam cũng nghiêm túc?
Nhưng hiển nhiên là không có ai có ý giải thích nghi ngờ cho cậu cả, cậu chỉ có thể đè nghi ngờ xuống.
Sauk hi Khương Sam đi đến vũ đoàn, Tần Diệc Hạo cũng không rời đi, Hoắc Diệp quay một vòng lại một vòng, có ý muốn đuổi anh đi, nhưng lại không còn cách gì.
Sauk hi từ trên lầu đi xuống them một vòng nữa, trong tay Hoắc Diệp có thêm một cái máy vi tính.
"Muốn xem chị nhảy hai người không? Gần đây ở rất nổi trên mạng đó."
Tần Diệc Hạo không để ý đến cậu.
Hoắc Diệp cũng không cảm thấy lúng túng, đoan chính đặt máy vi tính ngay trước mặt Tần Diệc Hạo, sau khi mở màn hình, ung dung đứng ở bên cạnh.
Đôi mắt Tần Diệc không chút biểu cảm liền đông cứng lại khi rơi vào nữ vũ công ăn mặc mát mẻ trên màn ảnh.
Chờ xem xong toàn bộ vũ đạo uyển chuyển của hai người, nhìn thấy bạn nhảy nam tự nhiên thâm tình ngậm lấy cánh hoa tường vi, khi môi mỏng tựa như không chịu dừng ở bờ môi Khương Sam, Tần Diệc Hạo vốn hờ hững với cư xử của Hoắc Diệp, lúc này lạnh lùng trên mặt mới trở nên sâu xa.
Khóe miệng Hoắc Diệp nở nụ cười rất xấu xa, "Thời gian này, chị đang bận tìm phòng trọ cho anh ta, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngô Minh có thể đến nơi này ở, tôi cảm thấy được hai người bọn họ ở chung một chỗ rất xứng đôi, tính cách cũng rất xứng đôi, sở thích cũng giống nhau, anh thấy sao?"
Đôi mắt mắt nguy hiểm thâm sâu nhếch lên, lần đầu tiên Tần Diệc Hạo nhìn thẳng Hoắc Diệp.
"Cậu muốn tôi nói sự thật với Khương Sam sao, tôi có ghi chép hành tung của Hoắc Bạch, cậu có tin tôi có cách để làm cho cô ấy đời này không muốn gặp cậu thêm lần nữa hay không."
"Tôi tạm thời còn chưa có ý định ra tay với cậu, nói đi, hao tổn tâm cơ đến gần cô ấy, lại cố ý đưa cái này, mục đích là gì."
***
Nhà họ Sở.
Sở Minh Quang và Sở Phàm nói chuyện tận tình thật lâu, mấy ngày nay Sở Phàm gầy đi rất nhiều, vốn là gò má nở nang đã lõm vào thật sâu, hai mắt vẫn hòa nhã như cũ, nhưng bên trong khó tránh khỏi xen lẫn một chút mờ mịt.
"Tần Diệc Hạo trực tiếp hạ thấp mặt mũi của tôi ở trước mặt nhiều người như vậy, cho dù có trở mặt với nhà họ Sở cũng muốn che chở người phụ nữ kia, con gái ngoan, quan hệ thông gia giữa chúng ta và nhà họ Tần có thể không thành được, trừ khi ông Tần muốn con đường này, nhưng mặc kệ như thế nào chúng ta vẫn phải đòi lại công bằng."
"Con sẽ không gả cho Tần Diệc Hạo." Con ngươi Sở Phàm run lên, giọng nói khàn khàn, "Chuyện kia. . . Không phải anh ta làm, con sẽ không gả cho anh ta."
Sở Minh chỉ nhìn sắc mặt con gái có chút đau lòng thở dài, "Mặc kệ có phải là cậu ta làm hay không, thì cuối cùng điểm yếu của Tần Diệc Hạo cũng ở trong tay chúng ta, nếu Cảnh Thiên dồn ép Sở thị, thì cũng là lúc chúng ta nên lựa chọn, chỉ cần con nguyện ý đứng ra. . ."
Sở Phàm cười khổ, nhẹ giọng nói: "Ba, mặc kệ các người anh lừa tôi gạt trên thương trường như thế nào, nếu quả thật coi con như làm con gái của ba thì không cần nói vậy, cho dù anh ta đã làm gì, con vĩnh viễn sẽ không chọn hãm hại anh ta, trừ phi ba thật sự muốn phá hủy con, con cũng sẽ vĩnh viễn không lựa chọn hãm hại bất kỳ kẻ nào, đây là nguyên tắc làm người của con, ba đừng ép buộc con nữa."
Sở Minh Quang hết cách với cô, chỉ có thể đè xuống ý định này trước, nuốt một ngụm nước bọt, có mấy phần lấy lòng, thận trọng nói: "Nhà họ Bạch bên kia. . . Đây là chuyện cấp bách ở trước mắt, Bạch Thận đã đến một chuyến, chúng ta, chúng ta sợ là không tránh khỏi."
Sở Phàm trầm mặc lại.
Qua thật lâu thật lâu, mới sâu xa nói: "Tùy các người thôi."
Cô chỉ muốn vũ điệu của cô, những thứ khác, thích thế nào thì thế đó thôi.
***
Nhà họ Bạch
Bạch Thận chắp hai tay sau lưng đứng ở dưới hành lang.
"Vậy là con đã quyết định rồi?"
Bạch Kỳ đứng cách hai bước, "Dạ, quân đội không thích hợp với con, thủ tục bàn giao đã làm xong."
Bạch Thận nói: "Tần Chiến được mới ủy nhiệm, chu của con đã bị chèn ép, ba nhận được tin tức, nói là phía trên bắt đầu tiến hành điều tra chú con, lần này có thể là không tốt."
Lần này phạm vi hai nhà Bạch Tần tranh đấu rất rộng, nhà họ Bạch đã cắm rễ ở trong quân đội từ lâu, Bạch Thận không bị dao động, nhưng những người khác ở nhà họ Bạch không xử lý chuyện sạch sẽ như Bạch Thận, chú Bạch Kỳ Bạch Nhạc Phong là một người có dã tâm nhất, chỉ là kiêng dè thế lực của nhà họ Bạch, thường ngày cũng không có người dám động vào. Tần Chiến cũng không phải là hiếu chiến, cũng ít khi chủ động ra tay đối phó với người nào, không ngờ lúc này lại chống lại, dùng thủ đoạn sấm chớp sưu tập một loạt chứng cớ vô cùng bất lợi đối với Bạch Nhạc Phong, lúc này sợ là không thể bỏ qua, cuối cùng một số người sẽ nhảy vào.
Tính tìnhBạch Kỳ lạnh nhạt, cũng không quan tâm sống chết của người khác, lạnh nhạt hỏi: "Kết quả xấu nhất sẽ là gì?"
Bạch Thận trầm mặc chốc lát, xoay người nhìn con trai trước mặt mà từ trước đến nay chưa bao giờ ông có thể đoán được tâm tư.
"Chung thân."
Bạch Thận nói, "Tham nhũng trong quan đội, bị tra ra số tiền lớn như vậy, nếu như chứng cớ xác thật, đời này của nó đã coi như là phá hủy."
"Dạ." Bạch Kỳ cụp mắt xuống, trên mặt không có một tia dao động, "Làm việc lại giữ cái đuôi, việc bị người khác bắt được là chuyện tình sớm hay muộn, người gieo gió gặt bão không đáng giá để đồng tình."
"Bốp!"
Bạch Thận trực tiếp tát một cái, mặt của Bạch Kỳ bị đánh nghiên qua, trên gương mặt thon gầy nhanh chóng in lại năm dấu tay thật to.
" Bốp!"
Lại thêm một cái tát tàn nhẫn, ánh mắt tức giận của Bạch Thận rất dọa người.
"Đó là chú ruột của con!" Bạch Thận tức giận đến lồng ngực lên xuống, trước kia đấu với nhà họ Tần, nhưng cũng chỉ là tranh nhau quyền lợi trong phạm vi nhỏ, còn giữ lại đường sống cho nhau, dù sao cũng không phải là thâm cừu đại hận gì, chánh kiến không hợp thôi, chưa từng làm đến mức như vậy, đều là nhân vật vô cùng quan trọng trong bộ đội, bứt dây động rừng, lật ngã Bạch Nhạc Phong thì nhà họ Tần cũng thiệt hại không nhỏ, nhưng Tần Chiến ra tay với khí thế mạnh mẽ.
"Đến cùng là con đã làm cái gì?"
Bạch Thận tức giận sắc mặt tái xanh, "Trong nhiều ngày như vậy, ba đã hỏi con vô số lần, con đều thủy chung không chịu trả lời thẳng, con cắn Cảnh Thiên quốc tế giống như điên vậy, Tần Diệc Hạo là dạng tính tình gì không phải con không biết? Nhà họ Tần là dạng gia phong gì không phải con không biết? Lại có một nhân vật Tần Chiến như vậy, con đây là chuẩn bị kéo cả nhà họ Bạch cùng chết?"
Bạch Kỳ lau vết máu trên khóe miệng, sức lực tức giận của Bạch Thận rất lớn, nhưng mà Bạch Kỳ cũng cũng không để ý, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một nụ cười châm chọc.
"Chính là biết bọn họ là hạng người gì, cho nên mới muốn nghênh đón chính diện, nếu không trễ thêm chút thời gian nữa, thì ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, đây là một ngõ cụt."
Coi như anh không ra tay làm chuyện như vậy trước, Tần Diệc Hạo cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Bạch, thay vì ngồi chờ chết, chẳng bằng liều chết đánh một trận.
Bạch Thận nghe vậy mặt liền biến sắc, "Ba hỏi lại con một lần nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Ba không thể nào mặc kệ con tiếp tục vô cớ như thế này, chú con đã thua tiền rồi, đối mặt chính diện không có bất kỳ chỗ tốt đối với chúng ta, trừ phi con muốn người bị đưa vào chính là ba con!"
Bạch Kỳ trầm mặt không chịu nói, chỉ nói: "Đã chống lại, thì không có đường lui."
Bạch Thận tức giận lại vung một cái tát, Bạch Kỳ đều không tránh, cứng rắn nhận thêm.
Bạch Thận biết rõ bàn tay quét qua khóe mắt Bạch Kỳ, khóe mắt Bạch Kỳ đỏ lên, máu liền chảy xuống theo khóe mắt, mí mắt Bạch Thận hung hăng nhảy lên, bàn tay nâng lên cũng không thể bỏ xuống.
"Súc sinh! Con cút cho ba!"
Bạch Thận rống to, đạp một cước tới, Bạch Kỳ rên lên một tiếng lùi lại mấy bước, nắm chặt tay, sau khi ổn định thân thể lại không nói tiếng nào trực tiếp xoay người rời đi.
Bóng lưng dứt khoát ra đi, giọng nói mệt mỏi của Bạch Thận xa xa truyền tới.
"Con nói đúng, bây giờ xác thực không có cơ hội lui về phía sau nữa, chỗ Sở Minh Quang ba đã nói, con đã làm chuyện ngu xuẩn như vậy, phải thành thành thật thật đi đính hôn, nếu không ba sẽ xem như không có người con trai này, nhà họ Bạch cũng không có người này, con tự thân tự diệt đi."
Thân thể Bạch Kỳ cứng đờ, chốc lát, nhưng cũng không quay đầu lại rời đi.
Qua thật lâu, mới có một bóng người đi tới từ góc tối, giọng nói Bạch Thận âm trầm.
"Tra được rồi sao?"
Người tới khom người, "Thủ hạ của Bạch thiếu gia đều là người rất kín miệng, sợ bị Bạch thiếu gia phát hiện, ít thì đều bị phái ra bên ngoài thi hành nhiệm vụ, nhiều thì hỏi không ra được, dùng hình mới có một người nói, nói là thời gian trước Bạch thiếu gia đi thành phố T một chuyến, sắp xếp người bắt một người phụ nữ, sau đó giống như là đối mặt với nhà nhà họ Tần, bởi vì người bị vặn hỏi cũng không trực tiếp tham dự vào, cho nên những thứ khác đều không hỏi được nữa."
Bạch Thận nắm quả đấm thật chặt, thái độ có chút khó tin, giọng nói tức giận cũng thay đổi, "Phụ nữ?"
Cơ thể người đến hơn còng lưng chút, lại không dám tùy tiện trả lời.
Bạch Thận bị chọc giận mà cười lên, "Làm sao tôi còn sinh một đứa con trai đa tình đaay? Vì phụ nữ? Không trách được không chịu nói thật với tôi, là sợ tôi động đến người phụ nữ kia sao, được được được, rất tốt, lớn rồi, tiền đồ, vì phụ nữ mà vùi lấp nhà họ Bạch đến tình cảnh này."
Dáng vẻ Bạch Kỳ và Bạch Thận gần như là khắc ra từ trong một khuông, đẹp trai dịu dàng, giờ phút này con người xinh đẹp của Bạch Thận thoáng hiện lấm tấm sắc máu như Bạch Kỳ.
"Tra cho tôi." Bạch Thận nói, "Tra người phụ nữa kia là ai."
Nếu quả thật là bởi vì một phụ nữ mà nhà họ Tần lại bất hòa với mình, tuyệt đối không được giữ lại người phụ nữ kia, nếu không quan hệ hai nhà cũng tuyệt đối không được duy trì hòa bình rồi.
Mà nếu như Bạch Nhạc Phong thật sự bị phán quyết, ông tuyệt đối sẽ khiến cho đầu sỏ gây nên chuyện phải trả giá đắt.
"Nhà họ Bạch sẽ kết thân vơi nhà họ Sở, nếu như tra được Bạch Kỳ thật sự là vì phụ nữ mà làm ra một loạt chuyện này." Giọng nói Bạch Thận âm u lạnh lẽo dọa người, "Nhà họ Tần lại ra tay, thì trực tiếp đưa người nọ tới đây cho tôi."
Người tới nhỏ giọng đồng ý.
"Vậy hai ngày nữa, ngài có hội diễn giao thừa ở quân đội không? Ngài đã viện cớ ốm một trận, lòng người trong quân của chúng ta bên này có chút không ổn, ngài xem. . ."
Bạch Thận nói: "Đi, cậu đi sắp xếp đi."
Lúc này người tới mới không tiếng động lui xuống.
Tốc độ lái xe của Bạch Kỳ rất nhanh, con ngươi trầm trầm.
Xuất hiện sai lầm trong dự đoán của anh ta, thế lực Tần Diệc Hạo mạnh hơn nhiều so với anh ta tra được, bây giờ. . . anh ta hông phải là đối thủ của Tần Diệc Hạo.
Cầm chặt tay lái, tàn khốc trong mắt Bạch Kỳ chợt lóe rồi biến mất, lần đầu tiên đối mặt, kết thúc bên anh coi như là thảm bại, sự sắp xếp trong tối vài năm của bản thân gần như bị Tần Diêc Hạo đánh bại toàn phương hướng, nếu như không tạm thời thu tay lại, sợ là phải làm lại từ đầu rồi.
Đây cũng là nguyên nhân anh ta chọn rút khỏi quân đội ở vào thời điểm này, trừ phi toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên thương trường, nếu không anh ta căn bản không làm gì được Tần Diệc Hạo.
Anh ta không ngờ Tần Diệc Hạo vì Khương Sam mà làm đến nước này, hoặc là nói, anh ta không ngờ tới Khương Sam sẽ có lực ảnh hưởng rất lớn đối với Tần Diệc Hạo.
Khương Sam…Cuối cùng là em đã làm cái gì.
Bạch Kỳ lái xe chẳng có mục đích, chờ phục hồi tinh thần lại xe đã dừng ở ngoài cửa nhà họ Khương, Bạch Kỳ nhìn biệt thự quen thuộc, mi tâm nhíu lại thật chặt.
Một chiếc xe vô cùng quen thuộc dừng ở cửa biệt thự.
Ngày đó thành phố T đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, là Tần Diệc Hạo.
Bạch Kỳ ngồi yên một hồi lâu, trầm mặc đốt điếu thuốc, khống chế của của anh cực mạnh, nếu như nói lúc mới bắt đầu đối chọi với Tần Diệc Hạo là bởi vì hành động phản bội của Khương Sam chọc giận anh ta, như vậy cho tới bây giờ, đã là giao chiến về tôn nghiêm của hai người đàn ông này.
Không biết ngồi bao lâu, tay cầm điếu thuốc của Bạch Kỳ đột nhiên dừng một chút, chậm rãi ngước mắt, trong kính chiếu hậu, một bóng người yểu điệu gầy nhỏ hai tay đang nhét vào túi chậm rãi đi tới.
Bên chỗ quân nghệ không biết đang nghĩ cái gì, mà Khương Vi cũng bị phái tới hợp vũ trong đám người ở đây, Khương Vi thay đổi không ít, một dáng vẻ trầm mặc ít nói, nhưng cuối cùng là biết điều rất nhiều, không tiếp tục cố ý lại gần làm trò gì, đoán chừng cũng là biết rõ tình thế bây giờ đối với cô ta vô cùng bất lợi, không dám ra tay khiêu khích.
Nhưng Khương Sam cũng từ một người bên cạnh mà biết được một tin tức ngoài ý muốn.
Vậy mà Lưu Thiên chưa ly hôn với Khương Mật, chỉ là ở riêng mà thôi, nghe nói không giữ được đứa nhỏ trong bụng Khương Mật, nguyên nhân cụ thể cũng không thế nào biết được. Lưu Minh cũng tạm thời bị Lưu Thiên xa lánh, đứa nhỏ trong bụng không xác định có phải là của anh ta hay không, chắc hẳn Lưu Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng mà chọn đi đại náo ở trong hôn lễ của Lưu Minh.
Đang suy nghĩ sắp xếp bước kế tiếp, một chiếc xe màu xám bạc đột nhiên lặng yên không tiếng động lái đến bên cạnh Khương Sam.
Cửa sổ xe mở ra, gò má bị thương của Bạch Kỳ lộ ra.
"Lên xe." Bạch Kỳ lạnh nhạt nói: "Anh tìm em cũng không ít lần, không phải em có thể lựa chọn không thấy anh cả đời."
Khương Sam nhanh chóng nhìn bốn phía, trước mắt cách đó không xa chính là cửa nhà mình, làm sao Bạch Kỳ lại dám xuất hiện ở đây vào thời điểm này?
Khóe miệng Bạch Kỳ nhếch lên, lộ ra một tia cười lạnh.
"Xảy ra chuyện như vậy, em cho là anh còn có thể làm gì em? Lên xe đi, anh chỉ là muốn ngồi chung với em một chút."
Khương Sam lui về phía sau một nửa, "Không. . ."
Bạch Kỳ lạnh nhạt nói: "Ông già đã bắt đầu nghi ngờ, ước chừng không lâu nữa sẽ tra được em, đối phó Tần Diệc Hạo là một chuyện, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến người nhà họ Bạch ra tay đối phó em, lên xe, anh có lời muốn nói với em."
Trong biệt thự nhà họ Khương, Hoắc Diệp đang trong phòng bếp vội vàng vui sướng, cậu tốn suốt cả ngày làm đầy tủ lạnh, còn đặc biệt mua vài cuốn sách nấu ăn, muốn bắt lấy trái tim phải nắm giữ kỹ năng nấu cơm này.
Không phải là Khương Sam không chào đón anh ta sao? Tần Diệc Hạo không phải nghi ngờ cậu, người có tâm tư khác, muốn đuổi cậu đi sao? Cậu sẽ phải hành động thực tế để chứng minh mình mới là người có ích cho Khương Sam, người có tâm tư khác rõ ràng là Tần Diệc Hạo mới đúng! Lại còn bị cắn ngược lại một cái! Khốn kiếp!
Hoắc Diệp ở trong phòng bếp cắt đồ ăn như muốn hả giận, tiếng va chạm ‘bang bang’ nghe vô cùng khiếp sợ.
Tần Diệc Hạo ở trên lầu mở video hội nghị ra, bị hành vi vô sỉ của Hoắc Diệp làm cho kích động, Tần Diệc Hạo đặc biệt đi chuẩn bị nước tắm trước cho Khương Sam, ai sẽ đi ăn món Hoắc Diệp làm, còn có mặt mũi xưng là cơm, sau khi tắm rửa qua anh đưa Khương Sam đi ra ngoài ăn món cay Tứ Xuyên mà cô thích nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook