Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
-
Chương 144
Editor: Lãng Quên
Trong quân đội đang phát triển một loạt thẻ di động mới, chỉ là bán thành phẩm, vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, có chức năng định vị, cho dù điện thoại có tắt máy vẫn có khả năng tra được vị trí, buổi sáng, sĩ quan phụ tá của Tần Chiến đã đặc biệt đi qua một chuyến đưa qua cho Khương Sam.
Vốn Khương Sam không muốn nhận, nhưng Cảnh Trạch nói ra một câu khiến cho cô không thể không nhận.
Bởi vì là bán thành phẩm, cho nên vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, không cần phải hao tổn bất cứ thu phí nào hết.
Khương Sam đang gặp một vấn đề thực tế vô cùng khó khăn, trên người cô không còn bao nhiêu tiền nữa.
Cô đã tính toán kĩ, trên người cô bây giờ không quá hai trăm đồng, cơ bản là lo ấm no mỗi ngày còn không thể duy trì, một đồng tiền có thể bức tử anh hùng hảo hán,d!^Nd+n(#Q%*[email protected] mà Khương Sam càng không phải là anh hùng hảo hán gì, quả thật cô không có tiền bạc dư dả để trả tiền phí điện thoại di động.
Trước lúc Khương Lạc Sinh qua đời, bên nhà xuất bản còn có thể nổ lực duy trì, bây giờ đang ngày càng sa sút, lúc trước Khương Sam có chút nhịn không được dùng tất cả tiền bạc đầu tư vào bất động sản, bây giờ cho tới lúc tăng giá còn hai ba năm nữa, biết rõ vài năm sau sẽ thu được số tiền lớn, sao Khương Sam có thể can tâm bán bất động sản vào lúc này chứ?
Bây giờ trên danh nghĩa Khương Sam là là một cổ đông của nhà xuất bản, có gần mười cái bất động sản, ở trong một biệt thự xa hoa nhất nhì thành phố S, nói ra là phong quang vô tận, nhưng tiền trong túi đã hết gần sạch sẽ.
Chuyện dọa người như thế đương nhiên Khương Sam sẽ không nói cho Tần Diệc Hạo biết, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói công năng của thẻ điện thoại tốt, tuy Tần Diệc Hạo nghe xong cũng mất hứng, nhưng cũng biết đồ trong quân đội rất tinh vi, cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Sau khi ngồi lên xe, Tần Diệc Hạo mới đồng ý nói ra chân tướng mọi việc cho Khương Sam biết.
“Tôi đến Ý không bao lâu người nhà họ Sở cũng đến. Ảnh chụp trên đó không được chính xác, Sở Minh Quang cũng đứng cạnh đó, Sở Phàm cùng đi theo ông ta đến.”
Khương Sam nghĩ nghĩ, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần vào ảnh chụp, bởi vì góc độ mà thấy cảnh tượng có mười phần ái muội trong ảnh:
“Vậy ảnh chụp là có người cố ý chụp để đánh lừa dư luận sao?”
Tần Diệc Hạo trầm ngâm vuốt cằm,$#LangQuen%$LQĐ*$ khẳng định mọi việc không có đơn giản như Tần Diệc Hạo nói, nếu không lúc đầu anh đã không cố tình muốn gạt cô rồi:
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
Tần Diệc Hạo nói thẳng:
“Tôi bị hạ thuốc.”
Khương Sam: “...”
Cuối cùng Tần Diệc Hạo nói:
“Lúc Sở Phàm được Sở Minh Quang tìm thấy là bước ra khỏi phòng của tôi.”
Khương Sam liền hít một ngụm khí lạnh.
Tần Diệc Hạo nhìn cô:
“Nếu tôi trở về trực tiếp nói thẳng với em, em có tin không?”
Trải qua chuyện nguy hiểm như thế mà anh chỉ cần hai ba câu đã kể xong, trong lòng Khương Sam đã cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Giọng nói Khương Sam căng thẳng:
“Sẽ không… Nghe những chuyện này…”
Tần Diệc Hạo cười lạnh:
“Lão hồ ly Sở Minh Quang cuối cùng cũng tính sai một bước, quả thật Sở Phàm đã xảy ra chuyện, chỉ là ở giữa đã xảy ra biến cố chỉ sợ chính Sở Minh Quang cũng không biết rõ, nếu không phải bên Bạch Kỳ có vấn đề, nếu không bây giờ ông ta đã không nhẹ nhàng đưa tin như thế.”
Khương Sam do dự hỏi: “Vậy….”
Giọng nói Tần Diệc Hạo bình thản nói:
“Cô ấy biết!”
Khương Sam cũng có chút đau đầu, cũng không trách được Tần Diệc Hạo muốn gạt cô, nếu không phải cô quá hiểu tính tình của Bạch Kỳ, cho dù bây giờ Tần Diệc Hạo đối mặt nói với cô, cô cũng không tin.
Nếu Bạch Kỳ quả thật đã đụng đến Sở Phàm, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái khi phản ứng của cô khiến cho Tần Diệc Hạo tức giận, đổi lại là cô trong hoàn cảnh này cũng sẽ vô cùng tức giận, chiêu này của Bạch Kỳ quả thật quá nham hiểm.
Nếu có thể ép buộc Tần Diệc Hạo bởi vì dư luận mà cưới Sở Phàm, chẳng khác nào anh ta nắm được cán chuôi của người nhà họ Sở, sau này nếu không muốn trở mặt với Tần Diệc Hạo, người nhà họ Sở không thể không hợp tác với anh ta.
Lùi một bước, nếu Tần Diệc Hạo không để ý tình cảm giữa hai nhà,Lãng ##Quê từ chối cưới Sở Phàm, Bạch Kỳ cưới Sở Phàm cũng là trăm lợi không có một hại.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là ở chỗ của Tần Diệc Hạo.
Khương Sam khó hiểu hỏi:
“Nếu anh biết anh bị trúng thuốc… Lại có Sở Phàm ở đó… Làm sao anh có thể xác định anh với Sở Phàm không…. Không phải anh?”
Tần Diệc Hạo chậm rãi nói:
“Chuyện này tôi đã trải qua rất nhiều lần, chút thuốc đó không có ảnh hưởng gì nhiều đến ý thức của tôi, huống hồ đó không phải em, đối với những người phụ nữ khác, tôi không cứng rắn nổi, bắn hay không bắn tôi biết rất rõ ràng, lúc tôi ở trên cơ thể em….”
“Được rồi!”
Nghe Tần Diệc Hạo nói trắng sự thật ra, cũng quá khó nghe, mặt Khương Sam càng ngày càng đỏ…
Tần Diệc Hạo cho rằng cô không tin, nói tiếp:
“Nếu tôi đối với em không có phản ứng, sao có thể mỗi lần đều cầm giữ không được, sau đó cũng không ngừng thoa thuốc lên cho em….”
“Tần Diệc Hạo!”
Khương Sam nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh:
“Tôi biết rồi! Anh không cần nói nữa!”
Tần Diệc Hạo mím môi, vẫn không cam lòng nói thêm một câu nữa:
“Đương nhiên, cũng không thể toàn bộ trách tôi được, ai bảo chỗ đó của em quá nhỏ, quả thật rất dễ bị thương!”
Khương Sam: “...”
Cầm thú!
Trong quân đội đang phát triển một loạt thẻ di động mới, chỉ là bán thành phẩm, vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, có chức năng định vị, cho dù điện thoại có tắt máy vẫn có khả năng tra được vị trí, buổi sáng, sĩ quan phụ tá của Tần Chiến đã đặc biệt đi qua một chuyến đưa qua cho Khương Sam.
Vốn Khương Sam không muốn nhận, nhưng Cảnh Trạch nói ra một câu khiến cho cô không thể không nhận.
Bởi vì là bán thành phẩm, cho nên vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, không cần phải hao tổn bất cứ thu phí nào hết.
Khương Sam đang gặp một vấn đề thực tế vô cùng khó khăn, trên người cô không còn bao nhiêu tiền nữa.
Cô đã tính toán kĩ, trên người cô bây giờ không quá hai trăm đồng, cơ bản là lo ấm no mỗi ngày còn không thể duy trì, một đồng tiền có thể bức tử anh hùng hảo hán,d!^Nd+n(#Q%*[email protected] mà Khương Sam càng không phải là anh hùng hảo hán gì, quả thật cô không có tiền bạc dư dả để trả tiền phí điện thoại di động.
Trước lúc Khương Lạc Sinh qua đời, bên nhà xuất bản còn có thể nổ lực duy trì, bây giờ đang ngày càng sa sút, lúc trước Khương Sam có chút nhịn không được dùng tất cả tiền bạc đầu tư vào bất động sản, bây giờ cho tới lúc tăng giá còn hai ba năm nữa, biết rõ vài năm sau sẽ thu được số tiền lớn, sao Khương Sam có thể can tâm bán bất động sản vào lúc này chứ?
Bây giờ trên danh nghĩa Khương Sam là là một cổ đông của nhà xuất bản, có gần mười cái bất động sản, ở trong một biệt thự xa hoa nhất nhì thành phố S, nói ra là phong quang vô tận, nhưng tiền trong túi đã hết gần sạch sẽ.
Chuyện dọa người như thế đương nhiên Khương Sam sẽ không nói cho Tần Diệc Hạo biết, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói công năng của thẻ điện thoại tốt, tuy Tần Diệc Hạo nghe xong cũng mất hứng, nhưng cũng biết đồ trong quân đội rất tinh vi, cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
Sau khi ngồi lên xe, Tần Diệc Hạo mới đồng ý nói ra chân tướng mọi việc cho Khương Sam biết.
“Tôi đến Ý không bao lâu người nhà họ Sở cũng đến. Ảnh chụp trên đó không được chính xác, Sở Minh Quang cũng đứng cạnh đó, Sở Phàm cùng đi theo ông ta đến.”
Khương Sam nghĩ nghĩ, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần vào ảnh chụp, bởi vì góc độ mà thấy cảnh tượng có mười phần ái muội trong ảnh:
“Vậy ảnh chụp là có người cố ý chụp để đánh lừa dư luận sao?”
Tần Diệc Hạo trầm ngâm vuốt cằm,$#LangQuen%$LQĐ*$ khẳng định mọi việc không có đơn giản như Tần Diệc Hạo nói, nếu không lúc đầu anh đã không cố tình muốn gạt cô rồi:
“Còn có chuyện gì nữa sao?”
Tần Diệc Hạo nói thẳng:
“Tôi bị hạ thuốc.”
Khương Sam: “...”
Cuối cùng Tần Diệc Hạo nói:
“Lúc Sở Phàm được Sở Minh Quang tìm thấy là bước ra khỏi phòng của tôi.”
Khương Sam liền hít một ngụm khí lạnh.
Tần Diệc Hạo nhìn cô:
“Nếu tôi trở về trực tiếp nói thẳng với em, em có tin không?”
Trải qua chuyện nguy hiểm như thế mà anh chỉ cần hai ba câu đã kể xong, trong lòng Khương Sam đã cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Giọng nói Khương Sam căng thẳng:
“Sẽ không… Nghe những chuyện này…”
Tần Diệc Hạo cười lạnh:
“Lão hồ ly Sở Minh Quang cuối cùng cũng tính sai một bước, quả thật Sở Phàm đã xảy ra chuyện, chỉ là ở giữa đã xảy ra biến cố chỉ sợ chính Sở Minh Quang cũng không biết rõ, nếu không phải bên Bạch Kỳ có vấn đề, nếu không bây giờ ông ta đã không nhẹ nhàng đưa tin như thế.”
Khương Sam do dự hỏi: “Vậy….”
Giọng nói Tần Diệc Hạo bình thản nói:
“Cô ấy biết!”
Khương Sam cũng có chút đau đầu, cũng không trách được Tần Diệc Hạo muốn gạt cô, nếu không phải cô quá hiểu tính tình của Bạch Kỳ, cho dù bây giờ Tần Diệc Hạo đối mặt nói với cô, cô cũng không tin.
Nếu Bạch Kỳ quả thật đã đụng đến Sở Phàm, cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái khi phản ứng của cô khiến cho Tần Diệc Hạo tức giận, đổi lại là cô trong hoàn cảnh này cũng sẽ vô cùng tức giận, chiêu này của Bạch Kỳ quả thật quá nham hiểm.
Nếu có thể ép buộc Tần Diệc Hạo bởi vì dư luận mà cưới Sở Phàm, chẳng khác nào anh ta nắm được cán chuôi của người nhà họ Sở, sau này nếu không muốn trở mặt với Tần Diệc Hạo, người nhà họ Sở không thể không hợp tác với anh ta.
Lùi một bước, nếu Tần Diệc Hạo không để ý tình cảm giữa hai nhà,Lãng ##Quê từ chối cưới Sở Phàm, Bạch Kỳ cưới Sở Phàm cũng là trăm lợi không có một hại.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là ở chỗ của Tần Diệc Hạo.
Khương Sam khó hiểu hỏi:
“Nếu anh biết anh bị trúng thuốc… Lại có Sở Phàm ở đó… Làm sao anh có thể xác định anh với Sở Phàm không…. Không phải anh?”
Tần Diệc Hạo chậm rãi nói:
“Chuyện này tôi đã trải qua rất nhiều lần, chút thuốc đó không có ảnh hưởng gì nhiều đến ý thức của tôi, huống hồ đó không phải em, đối với những người phụ nữ khác, tôi không cứng rắn nổi, bắn hay không bắn tôi biết rất rõ ràng, lúc tôi ở trên cơ thể em….”
“Được rồi!”
Nghe Tần Diệc Hạo nói trắng sự thật ra, cũng quá khó nghe, mặt Khương Sam càng ngày càng đỏ…
Tần Diệc Hạo cho rằng cô không tin, nói tiếp:
“Nếu tôi đối với em không có phản ứng, sao có thể mỗi lần đều cầm giữ không được, sau đó cũng không ngừng thoa thuốc lên cho em….”
“Tần Diệc Hạo!”
Khương Sam nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh:
“Tôi biết rồi! Anh không cần nói nữa!”
Tần Diệc Hạo mím môi, vẫn không cam lòng nói thêm một câu nữa:
“Đương nhiên, cũng không thể toàn bộ trách tôi được, ai bảo chỗ đó của em quá nhỏ, quả thật rất dễ bị thương!”
Khương Sam: “...”
Cầm thú!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook