Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
-
Chương 122: Chương 68.1
Lãng Quên- Diễn Đàn
Thời gian 10 phút không tính là nhiều, tuyển chọn ca khúc còn biên soạn điệu múa nữa, gần như không có nhiều thời gian để cho người khác suy nghĩ.
Người nhảy xuất sắc nhất cũng có quyền được lựa chọn lên sân khấu nhảy trước hay nhảy sau, Ngô Minh cũng xem như là một chính nhân quân tử, để lại cho Khương Sam một đề tài thối nát, cuối cùng cũng không lựa chọn để Khương Sam lên sân khấu trước.
Ca khúc Ngô Minh chọn là một khúc nhạc đàn dương cầm, “D”.
Cậu đã thay đổi bộ đồ khác, mặc một chiếc quần trắng rộng thùng thình, vẫn đi chân trần, nửa người trên không mặc gì.
m nhạc ung dung chậm rãi sạch sẽ trong suốt vang lên, truyền ra khắp hội trường yên tĩnh giống như tiếng trời. Nhưng sạch sẽ nhất chính là cậu thiếu niên đang nửa ngồi ngẩng đầu ở trên sân khấu, vẻ mặt cậu mê muội nhìn lên bầu trời, Lãng ##Quên lúc thì đưa tay ra, như có ý muốn chạm đến con chim tước ở trên bầu trời, lúc lại giang chân ra giữa khoảng không, giống như một đứa trẻ ngây ngô đang chơi đùa.
“Đinh…”
Một nhịp chuyển đổi, phím đàn nhẹ nhàng dừng lại, tiếng đàn chậm rãi đột ngột yên tĩnh lại, vẻ mặt cậu thiếu niên ngây thơ dừng giữa không trung giơ chân ra, cả người giống như mất hết trọng lực kỳ dị nghiêng về một bên.
Ngọn đèn chung quanh bỗng nhiên trở nên ảm đạm xuống, ngoại trừ ánh đèn trắng chiếu lên người cậu bé, bốn phía đều trở thành một mảnh tối đen.
Thiếu niên lúng túng tìm kiếm, lần lượt xoay tròn, lần lượt té ngã. Thành thị náo nhiệt, trốn tránh tiếng xe ngựa kêu gào chạy đông nghịt, cây cầu nhỏ chạy qua gia đình nông dân, chờ đợi mà hâm mộ dựa vào cửa, vùng quê mênh mông vô bờ, trời xanh cao lớn không có một chỗ làm nhà…
Cậu không ngừng vùng vẫy, lần lượt dấy lên hi vọng, lại thêm một lần mất mác trở về, cậu càng ngày càng trở nên luống cuống, bước chân ban đầu vốn ung dung bắt đầu trở nên hỗn loạn, cậu từ từ trở nên suy yếu dần. Dáng dấp múa của cậu thiếu niên càng ngày càng chậm chạp, sau đó tiếng đàn dương cầm vui vẻ không nhanh không chậm vang lên, động tác của cậu thiếu niên chậm rãi biến thành một cái bóng.
Sau khi thay đổi quần áo, Khương Sam quay lại nhìn thấy đoạn cuối biểu diễn của Ngô Minh, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc, đây là Ngô Minh vài năm sau sẽ có danh tiếng lan rộng khắp giới vũ đạo.
Bên trong động tác chậm rãi không có một chỗ không hoàn mỹ, không có một chỗ không tinh tế, người xem nhìn theo động tác của cậu ta hô hấp đều đã không nhịn được cũng chậm lại, động tác từ đầu đến cuối đều chậm rãi lại vô cùng ổn định khiến cho người khác không nhịn được cảm thấy thời gian như đang ngừng lại.
Rất khó, thật sự rất khó, thật tâm tự hỏi, ngay cả Khương Sam cũng không đảm bảo bản thân có thể làm tiếp trọn vẹn động tác vô cùng hoàn mỹ này của Ngô Minh, không riêng động tác vừa rồi các vũ giả bình thường khác không thể ổn định được, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ ngay cả một đoạn tiếp sau đó cũng vô cùng hao tổn thể lực của người bình thường không thể nào chịu nổi.
m nhạc ngừng, cậu thiếu niên tập tễnh đến cùng, hai tay giơ lên cao, một khi bị lạc, cả đời đi tìm, đến chết không ngừng.
“Bốp! Bốp!...”
Vốn chỉ có vài người xem lác đác vỗ tay, tiếp theo Sở Phàm ngồi ở vị trí giám khảo đứng lên trước, sau đó đến cả ba vị giám khảo, cuối cùng cả hội trường vỗ tay nhưng sấm dậy. Mấy cái camera đều đang ghi hình động tác cuối cùng của Ngô Minh, cùng với phản ứng của người xem, tiếp đó có người đến một trong các camera thì thầm vài câu, cái camera kia nhanh chóng quay màn ảnh về phía Khương Sam đang nhíu mày vỗ tay.
Triệu Thanh Thanh nhìn chằm chằm Khương Sam, xem sắc mặt cô bỗng trở nên ngưng trọng, vừa vặn bị camera ghi hình được, liền biết lúc này Khương Sam đá trúng thiết bản*, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường*.
*Đá trúng thiết bản: gặp phải vật cản
*Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị
Đến lúc cho điểm Ngô Minh, Sở Phàm chủ động từ bỏ quyền chấm điểm:
“Trình độ của vị tuyển thủ này rất cao, tôi không cho rằng trình độ vũ đạo của bản thân có đủ tư cách phán xét một người tài hoa như vậy, còn có nhiều chỗ ở cậu ấy tôi cần phải học hỏi thêm, trong trường hợp như thế này chấm điểm thật sự không thích hợp lắm.”
Trong thính phòng nhất thời rộ lên, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] thái độ và sự đánh giá này không khác gì càng khẳng định tài năng của Ngô Minh, so với cho Ngô Minh số điểm cao nhất càng đạt được vinh hạnh đặc biệt hơn.
Hiện trường mặc kệ ai không phục, ai không vừa mắt Ngô Minh trong lòng đều hiểu rõ, trong lần thi đấu tỉnh này, Ngô Minh sẽ trở thành ngôi sao mới gia nhập vào thế giới vũ đạo.
Đến lúc Khương Sam lên sân khấu, ở phía dưới vẫn không ngừng bình luận nhiệt liệt về màn biểu diễn vừa rồi của Ngô Minh, ngay cả hai vị giám khảo đang ngồi giữa cũng không ngừng to nhỏ với nhau, hai người liếc nhau một cái, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Ngô Minh đang chờ ở phía dưới sân khấu.
Trái lại, dáng ngồi Sở Phàm rất nghiêm chỉnh, vẫn nhìn về phía Khương Sam ở trên sân khấu như cũ.
Khương Sam thay đổi một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, vạt áo sơ mi được cài chặt, lộ ra một vùng bụng trắng như tuyết, phía dưới mặc một chiếc váy dài đỏ sậm đến mắt cá chân, tóc dài đỏ sẫm được vấn lên cao, màu sắc mạnh mẽ như vậy đi lên sân khấu nhanh chóng thu hút được ánh mắt của người xem.
Tần Diệc Hạo đang ở trong phòng làm việc xem trực tiếp cằm co chặt lại, ánh mắt chăm chú nhìn vòng eo trắng như tuyết được lộ ra, vô cùng hận bản thân không thể trực tiếp đi lên lấy quần áo che kín cho cô!
Anh không có ở đó, cô liền ăn mặc mát mẻ như vậy?
Quả thật là đồi phong bãi tục!
Khuôn mặt Tần Diệc Hạo kéo căng không vui nghĩ.
Tần Liệt liếc mắt nhìn Tần Diệc Hạo một cái, nuốt xuống một ngụm nước bọt nói:
“Tần tổng… Anh, anh xem chúng ta có nên nhúng tay vào chuyện của Sở thị hay không?”
Mí mắt Tần Diệc Hạo cũng không thèm nâng lên, không để ý nói:
“Không cần phải xen vào, theo dõi xem Bạch Kỳ muốn làm gì, đi ra ngoài đi.”
Tần Liệt vội vàng im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, trong lòng âm thầm bội phục Boss nhà mình bày mưu tính kế, biết rõ Bạch Kỳ có ý xuống tay với tập đoàn Cảnh Thiên, vậy mà vẫn không chút hoang mang ngồi nhìn máy vi tính, nhất định Tần thiếu đang nghiên cứu thị trường chứng khoán của công ty Lippo.
Bên này được Tần Liệt âm thầm sùng bái, Tần Diệc Hạo còn đang trầm mặt xoắn xuýt vì sao Khương Sam ở trước mặt anh thì ăn mặc kín mít, anh vừa đi cô liền ăn mặc gợi cảm như thế rồi?
Tần Chiến rõ ràng đã về quân khu, không có khả năng có mặt ở đó, cuối cùng cô ấy mặc vậy cho ai xem?
Đột nhiên Tần Diệc Hạo cảnh giác, chẳng lẽ vẫn còn có người mà anh chưa biết nữa…
Trời sinh tính tình Tần đại thiếu gia đa nghi, một bên ngồi theo dõi biểu diễn của Khương Sam, một bên nghiến răng nghiến lợi lăng trí chính mình phỏng đoán lai lịch của tình địch, tư liệu về công ty Lippo, căn bản chưa từng được đụng đến.
(đôi lúc cảm thấy anh Hạo thật dễ thương, giống như trẻ con vậy^^)
Thời gian 10 phút không tính là nhiều, tuyển chọn ca khúc còn biên soạn điệu múa nữa, gần như không có nhiều thời gian để cho người khác suy nghĩ.
Người nhảy xuất sắc nhất cũng có quyền được lựa chọn lên sân khấu nhảy trước hay nhảy sau, Ngô Minh cũng xem như là một chính nhân quân tử, để lại cho Khương Sam một đề tài thối nát, cuối cùng cũng không lựa chọn để Khương Sam lên sân khấu trước.
Ca khúc Ngô Minh chọn là một khúc nhạc đàn dương cầm, “D”.
Cậu đã thay đổi bộ đồ khác, mặc một chiếc quần trắng rộng thùng thình, vẫn đi chân trần, nửa người trên không mặc gì.
m nhạc ung dung chậm rãi sạch sẽ trong suốt vang lên, truyền ra khắp hội trường yên tĩnh giống như tiếng trời. Nhưng sạch sẽ nhất chính là cậu thiếu niên đang nửa ngồi ngẩng đầu ở trên sân khấu, vẻ mặt cậu mê muội nhìn lên bầu trời, Lãng ##Quên lúc thì đưa tay ra, như có ý muốn chạm đến con chim tước ở trên bầu trời, lúc lại giang chân ra giữa khoảng không, giống như một đứa trẻ ngây ngô đang chơi đùa.
“Đinh…”
Một nhịp chuyển đổi, phím đàn nhẹ nhàng dừng lại, tiếng đàn chậm rãi đột ngột yên tĩnh lại, vẻ mặt cậu thiếu niên ngây thơ dừng giữa không trung giơ chân ra, cả người giống như mất hết trọng lực kỳ dị nghiêng về một bên.
Ngọn đèn chung quanh bỗng nhiên trở nên ảm đạm xuống, ngoại trừ ánh đèn trắng chiếu lên người cậu bé, bốn phía đều trở thành một mảnh tối đen.
Thiếu niên lúng túng tìm kiếm, lần lượt xoay tròn, lần lượt té ngã. Thành thị náo nhiệt, trốn tránh tiếng xe ngựa kêu gào chạy đông nghịt, cây cầu nhỏ chạy qua gia đình nông dân, chờ đợi mà hâm mộ dựa vào cửa, vùng quê mênh mông vô bờ, trời xanh cao lớn không có một chỗ làm nhà…
Cậu không ngừng vùng vẫy, lần lượt dấy lên hi vọng, lại thêm một lần mất mác trở về, cậu càng ngày càng trở nên luống cuống, bước chân ban đầu vốn ung dung bắt đầu trở nên hỗn loạn, cậu từ từ trở nên suy yếu dần. Dáng dấp múa của cậu thiếu niên càng ngày càng chậm chạp, sau đó tiếng đàn dương cầm vui vẻ không nhanh không chậm vang lên, động tác của cậu thiếu niên chậm rãi biến thành một cái bóng.
Sau khi thay đổi quần áo, Khương Sam quay lại nhìn thấy đoạn cuối biểu diễn của Ngô Minh, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc, đây là Ngô Minh vài năm sau sẽ có danh tiếng lan rộng khắp giới vũ đạo.
Bên trong động tác chậm rãi không có một chỗ không hoàn mỹ, không có một chỗ không tinh tế, người xem nhìn theo động tác của cậu ta hô hấp đều đã không nhịn được cũng chậm lại, động tác từ đầu đến cuối đều chậm rãi lại vô cùng ổn định khiến cho người khác không nhịn được cảm thấy thời gian như đang ngừng lại.
Rất khó, thật sự rất khó, thật tâm tự hỏi, ngay cả Khương Sam cũng không đảm bảo bản thân có thể làm tiếp trọn vẹn động tác vô cùng hoàn mỹ này của Ngô Minh, không riêng động tác vừa rồi các vũ giả bình thường khác không thể ổn định được, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ ngay cả một đoạn tiếp sau đó cũng vô cùng hao tổn thể lực của người bình thường không thể nào chịu nổi.
m nhạc ngừng, cậu thiếu niên tập tễnh đến cùng, hai tay giơ lên cao, một khi bị lạc, cả đời đi tìm, đến chết không ngừng.
“Bốp! Bốp!...”
Vốn chỉ có vài người xem lác đác vỗ tay, tiếp theo Sở Phàm ngồi ở vị trí giám khảo đứng lên trước, sau đó đến cả ba vị giám khảo, cuối cùng cả hội trường vỗ tay nhưng sấm dậy. Mấy cái camera đều đang ghi hình động tác cuối cùng của Ngô Minh, cùng với phản ứng của người xem, tiếp đó có người đến một trong các camera thì thầm vài câu, cái camera kia nhanh chóng quay màn ảnh về phía Khương Sam đang nhíu mày vỗ tay.
Triệu Thanh Thanh nhìn chằm chằm Khương Sam, xem sắc mặt cô bỗng trở nên ngưng trọng, vừa vặn bị camera ghi hình được, liền biết lúc này Khương Sam đá trúng thiết bản*, trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường*.
*Đá trúng thiết bản: gặp phải vật cản
*Ý vị thâm trường: ý tứ sâu xa, thú vị
Đến lúc cho điểm Ngô Minh, Sở Phàm chủ động từ bỏ quyền chấm điểm:
“Trình độ của vị tuyển thủ này rất cao, tôi không cho rằng trình độ vũ đạo của bản thân có đủ tư cách phán xét một người tài hoa như vậy, còn có nhiều chỗ ở cậu ấy tôi cần phải học hỏi thêm, trong trường hợp như thế này chấm điểm thật sự không thích hợp lắm.”
Trong thính phòng nhất thời rộ lên, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] thái độ và sự đánh giá này không khác gì càng khẳng định tài năng của Ngô Minh, so với cho Ngô Minh số điểm cao nhất càng đạt được vinh hạnh đặc biệt hơn.
Hiện trường mặc kệ ai không phục, ai không vừa mắt Ngô Minh trong lòng đều hiểu rõ, trong lần thi đấu tỉnh này, Ngô Minh sẽ trở thành ngôi sao mới gia nhập vào thế giới vũ đạo.
Đến lúc Khương Sam lên sân khấu, ở phía dưới vẫn không ngừng bình luận nhiệt liệt về màn biểu diễn vừa rồi của Ngô Minh, ngay cả hai vị giám khảo đang ngồi giữa cũng không ngừng to nhỏ với nhau, hai người liếc nhau một cái, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Ngô Minh đang chờ ở phía dưới sân khấu.
Trái lại, dáng ngồi Sở Phàm rất nghiêm chỉnh, vẫn nhìn về phía Khương Sam ở trên sân khấu như cũ.
Khương Sam thay đổi một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, vạt áo sơ mi được cài chặt, lộ ra một vùng bụng trắng như tuyết, phía dưới mặc một chiếc váy dài đỏ sậm đến mắt cá chân, tóc dài đỏ sẫm được vấn lên cao, màu sắc mạnh mẽ như vậy đi lên sân khấu nhanh chóng thu hút được ánh mắt của người xem.
Tần Diệc Hạo đang ở trong phòng làm việc xem trực tiếp cằm co chặt lại, ánh mắt chăm chú nhìn vòng eo trắng như tuyết được lộ ra, vô cùng hận bản thân không thể trực tiếp đi lên lấy quần áo che kín cho cô!
Anh không có ở đó, cô liền ăn mặc mát mẻ như vậy?
Quả thật là đồi phong bãi tục!
Khuôn mặt Tần Diệc Hạo kéo căng không vui nghĩ.
Tần Liệt liếc mắt nhìn Tần Diệc Hạo một cái, nuốt xuống một ngụm nước bọt nói:
“Tần tổng… Anh, anh xem chúng ta có nên nhúng tay vào chuyện của Sở thị hay không?”
Mí mắt Tần Diệc Hạo cũng không thèm nâng lên, không để ý nói:
“Không cần phải xen vào, theo dõi xem Bạch Kỳ muốn làm gì, đi ra ngoài đi.”
Tần Liệt vội vàng im hơi lặng tiếng lui ra ngoài, trong lòng âm thầm bội phục Boss nhà mình bày mưu tính kế, biết rõ Bạch Kỳ có ý xuống tay với tập đoàn Cảnh Thiên, vậy mà vẫn không chút hoang mang ngồi nhìn máy vi tính, nhất định Tần thiếu đang nghiên cứu thị trường chứng khoán của công ty Lippo.
Bên này được Tần Liệt âm thầm sùng bái, Tần Diệc Hạo còn đang trầm mặt xoắn xuýt vì sao Khương Sam ở trước mặt anh thì ăn mặc kín mít, anh vừa đi cô liền ăn mặc gợi cảm như thế rồi?
Tần Chiến rõ ràng đã về quân khu, không có khả năng có mặt ở đó, cuối cùng cô ấy mặc vậy cho ai xem?
Đột nhiên Tần Diệc Hạo cảnh giác, chẳng lẽ vẫn còn có người mà anh chưa biết nữa…
Trời sinh tính tình Tần đại thiếu gia đa nghi, một bên ngồi theo dõi biểu diễn của Khương Sam, một bên nghiến răng nghiến lợi lăng trí chính mình phỏng đoán lai lịch của tình địch, tư liệu về công ty Lippo, căn bản chưa từng được đụng đến.
(đôi lúc cảm thấy anh Hạo thật dễ thương, giống như trẻ con vậy^^)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook