Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý
-
Chương 29: Đại ca, huynh sẽ kết hôn sao?
Sau khi thảo luận với các trưởng bối xong, Lăng Sở quay trở lại biệt viện của mình, trên lưng còn mang theo một đứa trẻ.
Lăng Mặc ôm cổ Lăng Sở, dụi dụi má vào tóc hắn rồi nói vào tai Lăng Sở :"Đại ca, đệ mang quà đến cho huynh rồi đó. Đệ bảo người đem đến phòng của huynh rồi. Huynh nhất định phải xem qua."
"Được, đệ tặng gì ta đều thích hết." Lăng Sở đưa tay ra sau lưng, giữ chặt mông Lăng Mặc.
Đôi môi nhỏ của Lăng Mặc rất mềm mại, còn có cảm giác dễ chịu.
Cậu bé cười vui vẻ, sau đó mới dâng hạ giọng xuống :"Phần lớn quà đệ đều đem tặng cho huynh. Hơn nữa còn nhiều hơn số quà đệ tặng cha. Huynh nhất định không được cho ông ấy biết."
Lăng Sở trong mắt lộ ra ý cười. Sau đó hắn hơi quay người lại, gõ nhẹ vào trán Lăng Mặc :"Đứa nhóc này. Đệ không sợ cha đệ buồn sao?"
"Hừm. Đúng a. Cha sẽ buồn vì đệ không mua đủ quà cho ông ấy. Không chỉ thế, cha còn trách đệ vì mua đồ bừa bãi. Đệ mua gì cha cũng đều phàn nàn. Đệ về sau có nằm mơ cũng không mua quà cho ông ấy!" Lăng Mặc nói.
Lăng Sở cảm thấy bất lực. Nhị thúc của hăn cũng là vì lo lắng chiều chuộng Lăng Mặc quá trớn, khiến hắn sinh hư. Chú của hắn là một người cha nghiêm khắc. Cho dù có yêu thương Lăng Mặc đến mấy cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cho nên muốn lột lớp vỏ bọc của nhị thúc ra cũng khó :"Cha đệ chỉ là lo đệ tiêu xài hoang phí thôi." Lăng Sở nói với Lăng Mặc.
"Hứ, đại ca, huynh thôi đi. Còn lâu đệ mới trở thành người như thế. Hàng tháng mẫu thân chỉ cho đệ một khoản chi tiêu nhất định thôi. Đệ mà dùng hơn số tiền đó, mẫu thân sẽ không cho đệ mua bất cứ thứ gì nữa."
"Nhị thẩm đưa cho đệ bao nhiêu?" Lăng Sở hỏi.
"Mười lượng." Lăng Mặc trả lời.
Đó là rất nhiều tiền. Đối với một đứa trẻ, mười lượng là quá lớn.
"Nhân tiện, huynh sẽ kết hôn hả?" Lăng Mặc đột nhiên hỏi.
Lăng Sở ngạc nhiên :"Kết hôn? Ai nói với đệ?"
"Đệ vô tình nghe được mẫu thân, ông nội cùng với ông ngoại nói chuyện. Mẫu thân nói giờ huynh đã trưởng thành rồi, cũng nên tính đến chuyện cưới xin. Mẫu thân cũng nói cảm thấy huynh cùng biểu tỷ của ta rất xứng đôi."
"Lăng Mặc, đệ làm sao nghe được chuyện này?" Lăng Sở ngắt lời.
Chuyện này liên quan đến danh tiếng của một người phụ nữ. Hắn chắc chắn ông nội cùng với nhị thẩm sẽ không nói ra chuyện này, nhất là khi sự việc còn chưa ngã ngũ.
Lăng Mặc thè lưỡi nói nhỏ :"Đệ là nghe lén mọi người nói chuyện đó."
"Đệ không được nói chuyện đệ nghe được cho người khác biết đâu, được không?" Lăng Sở nghiêm túc nói.
Lời nói nghe có phần nghiêm khắc của Lăng Sở khiến cậu bé cảm thấy không mấy vui vẻ :"Ò", Lăng Mặc ngoan ngoãn nói.
Trái tim của Lăng Sở như tan chảy :"Ta không hề có ý trách cứ đệ. Nếu điều này bị lộ ra ngoài, chắc chắn thanh danh biểu tỷ của đệ sẽ bị ảnh hưởng. Biểu tỷ của đệ đối với đệ rất tốt, đúng không? Đệ không muốn có bất cứ điều gì làm cô ấy tổn thương, đúng chứ?"
Lăng Mặc lắc đầu :"KHÔNG!"
"Tốt. Vậy không được nói cho người khác biết." Lăng Sở nhắc nhở một lần nữa.
Lúc này Lăng Mặc mới nhận ra hình như bản thân đã gây rắc rối, cậu nói :"Đệ biết rồi, đệ sẽ không nói cho người khác đâu."
Lăng Sở thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp :"Sau đó thì sao? Đệ còn nghe thấy gì nữa không?"
'Đừng có nói với ta là họ thật sự có ý định muốn ta với tiểu thư Phó gia thành đôi nha...Hiện tạ ta còn chưa muốn kết hôn đâu, hơn nữa còn phải...' Lăng Sở nghĩ.
"Ông nội nói không có gì phải vội. Ông nói biểu tỷ của ta vẫn còn trẻ. Hơn nữa cũng muốn nghe suy nghĩ của huynh thế nào. Đại ca, huynh thật sự sắp kết hôn sao? Có phải đàn ông sau lễ trưởng thành đều có thể lấy được vợ đẹp không? Khi nào đệ mới có thể kết hôn?" Lăng Mặc nói.
Lăng Sở cảm thấy nhẹ nhõm, may mà Lăng Văn Chung hoãn lại cái ý định này. Sự nhẹ nhõm chỉ tồn tại trong giây lát, sau đó hắn lại cau mày.
Hắn cảm thấy rằng mối quan tâm chính của ông hắn không phải là vị tiểu thư Phó gia, mà là hôn ước không mấy ai biết đến kia. Ngay cả khi đôi nên hôn ước đều là nam, thời gian lập ra hôn ước này cũng đã trôi qua rất lâu, nhưng hôn ước vẫn còn giá trị.
Trong hoàn cảnh này, nếu Lăng Sở kết hôn với người khác sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Nếu phía bên kia kiên quyết với tờ hôn ước này đến cuối cùng, hắn còn có khả năng bị kiện.
Mặc dù Vũ Văn gia rất muốn giấu kín hôn ước này, cũng có thể bọn họ còn đang mong chờ Lăng Sở kết hôn với người khác, nhưng ông nội của hắn còn không biết.
Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt. Bằng không ông nội sớm hay muộn cũng sẽ đề cập đến hôn ước với Vũ Văn gia!
Lăng Mặc ôm cổ Lăng Sở, dụi dụi má vào tóc hắn rồi nói vào tai Lăng Sở :"Đại ca, đệ mang quà đến cho huynh rồi đó. Đệ bảo người đem đến phòng của huynh rồi. Huynh nhất định phải xem qua."
"Được, đệ tặng gì ta đều thích hết." Lăng Sở đưa tay ra sau lưng, giữ chặt mông Lăng Mặc.
Đôi môi nhỏ của Lăng Mặc rất mềm mại, còn có cảm giác dễ chịu.
Cậu bé cười vui vẻ, sau đó mới dâng hạ giọng xuống :"Phần lớn quà đệ đều đem tặng cho huynh. Hơn nữa còn nhiều hơn số quà đệ tặng cha. Huynh nhất định không được cho ông ấy biết."
Lăng Sở trong mắt lộ ra ý cười. Sau đó hắn hơi quay người lại, gõ nhẹ vào trán Lăng Mặc :"Đứa nhóc này. Đệ không sợ cha đệ buồn sao?"
"Hừm. Đúng a. Cha sẽ buồn vì đệ không mua đủ quà cho ông ấy. Không chỉ thế, cha còn trách đệ vì mua đồ bừa bãi. Đệ mua gì cha cũng đều phàn nàn. Đệ về sau có nằm mơ cũng không mua quà cho ông ấy!" Lăng Mặc nói.
Lăng Sở cảm thấy bất lực. Nhị thúc của hăn cũng là vì lo lắng chiều chuộng Lăng Mặc quá trớn, khiến hắn sinh hư. Chú của hắn là một người cha nghiêm khắc. Cho dù có yêu thương Lăng Mặc đến mấy cũng không bao giờ thể hiện ra ngoài. Cho nên muốn lột lớp vỏ bọc của nhị thúc ra cũng khó :"Cha đệ chỉ là lo đệ tiêu xài hoang phí thôi." Lăng Sở nói với Lăng Mặc.
"Hứ, đại ca, huynh thôi đi. Còn lâu đệ mới trở thành người như thế. Hàng tháng mẫu thân chỉ cho đệ một khoản chi tiêu nhất định thôi. Đệ mà dùng hơn số tiền đó, mẫu thân sẽ không cho đệ mua bất cứ thứ gì nữa."
"Nhị thẩm đưa cho đệ bao nhiêu?" Lăng Sở hỏi.
"Mười lượng." Lăng Mặc trả lời.
Đó là rất nhiều tiền. Đối với một đứa trẻ, mười lượng là quá lớn.
"Nhân tiện, huynh sẽ kết hôn hả?" Lăng Mặc đột nhiên hỏi.
Lăng Sở ngạc nhiên :"Kết hôn? Ai nói với đệ?"
"Đệ vô tình nghe được mẫu thân, ông nội cùng với ông ngoại nói chuyện. Mẫu thân nói giờ huynh đã trưởng thành rồi, cũng nên tính đến chuyện cưới xin. Mẫu thân cũng nói cảm thấy huynh cùng biểu tỷ của ta rất xứng đôi."
"Lăng Mặc, đệ làm sao nghe được chuyện này?" Lăng Sở ngắt lời.
Chuyện này liên quan đến danh tiếng của một người phụ nữ. Hắn chắc chắn ông nội cùng với nhị thẩm sẽ không nói ra chuyện này, nhất là khi sự việc còn chưa ngã ngũ.
Lăng Mặc thè lưỡi nói nhỏ :"Đệ là nghe lén mọi người nói chuyện đó."
"Đệ không được nói chuyện đệ nghe được cho người khác biết đâu, được không?" Lăng Sở nghiêm túc nói.
Lời nói nghe có phần nghiêm khắc của Lăng Sở khiến cậu bé cảm thấy không mấy vui vẻ :"Ò", Lăng Mặc ngoan ngoãn nói.
Trái tim của Lăng Sở như tan chảy :"Ta không hề có ý trách cứ đệ. Nếu điều này bị lộ ra ngoài, chắc chắn thanh danh biểu tỷ của đệ sẽ bị ảnh hưởng. Biểu tỷ của đệ đối với đệ rất tốt, đúng không? Đệ không muốn có bất cứ điều gì làm cô ấy tổn thương, đúng chứ?"
Lăng Mặc lắc đầu :"KHÔNG!"
"Tốt. Vậy không được nói cho người khác biết." Lăng Sở nhắc nhở một lần nữa.
Lúc này Lăng Mặc mới nhận ra hình như bản thân đã gây rắc rối, cậu nói :"Đệ biết rồi, đệ sẽ không nói cho người khác đâu."
Lăng Sở thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp :"Sau đó thì sao? Đệ còn nghe thấy gì nữa không?"
'Đừng có nói với ta là họ thật sự có ý định muốn ta với tiểu thư Phó gia thành đôi nha...Hiện tạ ta còn chưa muốn kết hôn đâu, hơn nữa còn phải...' Lăng Sở nghĩ.
"Ông nội nói không có gì phải vội. Ông nói biểu tỷ của ta vẫn còn trẻ. Hơn nữa cũng muốn nghe suy nghĩ của huynh thế nào. Đại ca, huynh thật sự sắp kết hôn sao? Có phải đàn ông sau lễ trưởng thành đều có thể lấy được vợ đẹp không? Khi nào đệ mới có thể kết hôn?" Lăng Mặc nói.
Lăng Sở cảm thấy nhẹ nhõm, may mà Lăng Văn Chung hoãn lại cái ý định này. Sự nhẹ nhõm chỉ tồn tại trong giây lát, sau đó hắn lại cau mày.
Hắn cảm thấy rằng mối quan tâm chính của ông hắn không phải là vị tiểu thư Phó gia, mà là hôn ước không mấy ai biết đến kia. Ngay cả khi đôi nên hôn ước đều là nam, thời gian lập ra hôn ước này cũng đã trôi qua rất lâu, nhưng hôn ước vẫn còn giá trị.
Trong hoàn cảnh này, nếu Lăng Sở kết hôn với người khác sẽ gây ra rất nhiều phiền toái. Nếu phía bên kia kiên quyết với tờ hôn ước này đến cuối cùng, hắn còn có khả năng bị kiện.
Mặc dù Vũ Văn gia rất muốn giấu kín hôn ước này, cũng có thể bọn họ còn đang mong chờ Lăng Sở kết hôn với người khác, nhưng ông nội của hắn còn không biết.
Vấn đề này phải được giải quyết càng sớm càng tốt. Bằng không ông nội sớm hay muộn cũng sẽ đề cập đến hôn ước với Vũ Văn gia!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook