Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý
-
Chương 11: Nhị thúc
"Nhị gia, không hay rồi! Thiếu gia xảy ra chuyện rồi!"
Hạ nhân làm việc cho Lăng gia chạy một mạch đến nha môn, tìm đến nơi làm việc của đồng tri*, tức nơi Lăng Triều văn đang làm việc.
Lăng Triều Văn cau mày vẻ khó chịu :"Đi đứng kiểu gì mà la lối om xòm như vậy? Ngươi có còn biết quy củ không?"
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lấy lại hơi sức tiếp tục báo cáo sự việc :"Nhị gia, thiếu gia xảy ra chuyện rồi. Huyện vệ Vương Khải theo lệnh của tri châu đại nhân cử mười mấy người ở nha môn đến Giả gia bắt người rồi. Trên đường có gặp hạ nhân, bảo hạ nhân về báo cho nhị gia thiếu gia nhà ta bị Giả gia hãm hại. Giả Nguyên Lăng cố ý vu khống thiếu gia tội thông d.âm với vợ lẽ của Giả lão gia, Giả Ân."
Sắc mặt Lăng Triều Văn lập tức thay đổi, hắn đứng phắt dậy khiến chiếc ghế đang ngồi lung lay đổ uỳnh cuống đất :"Ngươi vừa nói gì?"
Tên hạ nhân tiếp tục nói :"...Nhưng đã bị người ta nhìn ra rồi ạ. Bây giờ thiếu gia đã báo chuyện này lên quan phủ. Tào đại nhân cũng đã cho người đến bắt Giả Nguyên Lăng rồi."
Lăng Triều Văn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thay đổi thất thường từ trên cao ngã ngã xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên khiến lưng hắn ướt đẫm mồ hôi :"Được, được. Mau! Đến Giả gia ngay lập tức!"
Hai người vội vàng chạy đến Giả gia, bắt gặp đám người Tào Nhất và Lăng Sở đứng ở cửa.
Vẻ lạnh lùng, cơn giận dữ trên mặt Lăng Sở tan biến ngược lại còn có chút bất ngờ, đôi mắt sáng rực lên :"Nhị thúc!"
Mặc dù tình thế kiếp trước so với kiếp này đã thay đổi, hắn cũng thành công bắt được Giả Nguyên Lăng cũng với những kẻ hãm hại hắn, nhưng sao có thể sánh bằng niềm vui được nhìn thấy nhị thúc.
Không chỉ được nhìn thấy nhị thúc mà nhị thúc của hắn vẫn còn sống!
Trái tim Lăng Sở như nặng chĩu, cổ họng như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại. Đôi mắt hắt lập tức đỏ hoe, nhìn Lăng Triều Văn với ánh mắt ngây ngô, giống như chỉ cần nói một chữ thôi cũng có thể khiến Lăng Sở bật khóc.
Lăng Triều Văn chỉ nhìn một chút liền nhận ra cháu trai yêu quý của mình bị tổn hại nghiêm trọng nhường nào khiến trái tim hắn như bị người ta bóp nát. Hắn bước nhanh về phía Lăng Sở, hai tay đặt lên vai, nháy mắt trấn an. Lăng Triều Văn quay đầu lại, đôi mắt tức giận nhìn Tào Nhất :"Tào đại nhân, chuyện này là sao?"
"Triều Văn, chuyện này Lăng Sở quả thật bị người ta hãm hại. Ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cậu ấy." Tào Nhất nói.
"Cháu của ta từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, Giả gia vậy mà dám làm hại đến hắn? Một đám dã thú!" Lăng Triều Văn tức giận.
Tào Nhất xoa dịu :"Tất cả chúng ta đều chứng kiến chuyện này. Cho nên ngài cứ yên tâm, Giả Nguyên Lăng cùng với những kẻ đã ***** *** vợ lẽ của Giả lão gia nhất định sẽ bị bắt. Quan phủ chắc chắn sẽ không để Lăng Sở chịu thiệt."
Lăng Triều Văn không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Hắn vốn nghĩ Giả Nguyên Lăng chỉ là bày kế hãm hại cháu hắn, không nghĩ Giả Nguyên Lăng còn làm ra chuyện trái với luân thường!
Lăng Sở chìa tay ra, giật giật ống tay áo Lăng Triều Văn, nhẹ nhàng gọi :"Nhị thúc."
Lăng Sở mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút khàn khàn.
Nhìn vào mắt hắn, Lăng Triều Văn như nhận ra điều gì, lập tức nhường đường cho Tào Nhất :"Tào đại nhân, vậy nhờ ngài!"
Tào Nhất ánh mắt khó hiểu gật đầu nhìn Lăng Sở rồi dẫn theo toán người quay về nha phủ.
Lăng Triều Văn đi bên cạnh Lăng Sở thì thầm :"Chuyện là sao vậy? Mau kể cho ta nghe."
Sau khi kể cho nhị thúc nghe mọi chuyện xảy ra ở Giả gia, Lăng Sở thì thào :"Nhị thúc, người mau cho người đi mời phán quanđến nha môn đi, càng sớm càng tốt."
Sau khi biết toàn bộ sự việc, hắn cau mày cân nhắc lời nói của Lăng Sở :"Lăng nhi, hiện tại phán quan đại nhân đã bị Trương Đông mua chuộc. Cho dù hắn tới, cũng chưa chắc đã giải quyết vụ này."
Có lẽ không muốn làm Lăng Sở khó chịu, Lăng Triều Văn nói với giọng điệu hơi do dự.
"Nhị thúc, cháu đương nhiên biết. Cháu không hy vọng hắn tới để bảo vệ công lý, nhưng..." Lăng Sở sau đó cúi xuống thì thầm vào tai Lăng Triều Văn :"Nếu Trương Đông muốn tạo phản thì sao? Huyện thừa sẽ phải rời huyện quay về kinh một tháng. Nếu vào thời điểm tế nhị này mà xảy ra loại chuyện như vậy...thúc có nghĩ mối quan hệ lợi ích giữa hai người họ có thể bền vững được bao lâu không? Huyện thừa chắc chắn sẽ xuất hiện nỗi lo, niềm nghi ngờ và Trương Đông cũng vậy."
"Tạo phản ư?" Lăng Triều Văn bất ngờ.
Lăng Sở nắm chặt tay nhị thúc trấn an :"Nhị thúc, Trương Đông sẽ không tạo phản."
"Chà, vậy..."
"Chúng ta khiến hắn đi theo lời nói của chúng ta là được." Lăng Sở nhìn chằm chằm vào nhị thúc :"Khó khăn lớn nhất trước mắt chính là Trương Đông sẽ tới để cứu Giả Nguyên Lăng. Chúng ta bằng mọi cách phải khiến hắn đắn đo, phải giữ chân hắn lại. Nếu không, mọi thứ hôm nay cháu làm đều vô ích."
Lăng Triều Văn không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu ra ngay :"Liệu có thành công được không?"
"Chúng ta có lợi thế mà. Tất cả những người có mặt ở đó đều là nhân chứng, cháu đã nói trước rồi." Lăng Sở nói cho Lăng Triều Văn biết những gì hắn nói với Phương phu nhân khi đó.
Lần này Lăng Triều Văn còn sốc hơn, không ngờ được cháu mình có thể nói ra những lời như thế. Nhìn sự sắc bén trong ánh mắt của Lăng Sở, Lăng Triều Văn không khỏi suy nghĩ về cháu mình.
"Nhị thúc, không có nhiều thời gian đâu, chúng ta phải nhanh lên."
Ban đầu Lăng Triều Văn vội vã chạy đến đây là để bảo vệ cháu mình, ai ngờ đến rồi mới biết mọi thứ là do cháu mình sắp xếp. Không chỉ vậy hắn còn bị cháu mình thuyết phục.
"Được."
Hạ nhân làm việc cho Lăng gia chạy một mạch đến nha môn, tìm đến nơi làm việc của đồng tri*, tức nơi Lăng Triều văn đang làm việc.
Lăng Triều Văn cau mày vẻ khó chịu :"Đi đứng kiểu gì mà la lối om xòm như vậy? Ngươi có còn biết quy củ không?"
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lấy lại hơi sức tiếp tục báo cáo sự việc :"Nhị gia, thiếu gia xảy ra chuyện rồi. Huyện vệ Vương Khải theo lệnh của tri châu đại nhân cử mười mấy người ở nha môn đến Giả gia bắt người rồi. Trên đường có gặp hạ nhân, bảo hạ nhân về báo cho nhị gia thiếu gia nhà ta bị Giả gia hãm hại. Giả Nguyên Lăng cố ý vu khống thiếu gia tội thông d.âm với vợ lẽ của Giả lão gia, Giả Ân."
Sắc mặt Lăng Triều Văn lập tức thay đổi, hắn đứng phắt dậy khiến chiếc ghế đang ngồi lung lay đổ uỳnh cuống đất :"Ngươi vừa nói gì?"
Tên hạ nhân tiếp tục nói :"...Nhưng đã bị người ta nhìn ra rồi ạ. Bây giờ thiếu gia đã báo chuyện này lên quan phủ. Tào đại nhân cũng đã cho người đến bắt Giả Nguyên Lăng rồi."
Lăng Triều Văn thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thay đổi thất thường từ trên cao ngã ngã xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên khiến lưng hắn ướt đẫm mồ hôi :"Được, được. Mau! Đến Giả gia ngay lập tức!"
Hai người vội vàng chạy đến Giả gia, bắt gặp đám người Tào Nhất và Lăng Sở đứng ở cửa.
Vẻ lạnh lùng, cơn giận dữ trên mặt Lăng Sở tan biến ngược lại còn có chút bất ngờ, đôi mắt sáng rực lên :"Nhị thúc!"
Mặc dù tình thế kiếp trước so với kiếp này đã thay đổi, hắn cũng thành công bắt được Giả Nguyên Lăng cũng với những kẻ hãm hại hắn, nhưng sao có thể sánh bằng niềm vui được nhìn thấy nhị thúc.
Không chỉ được nhìn thấy nhị thúc mà nhị thúc của hắn vẫn còn sống!
Trái tim Lăng Sở như nặng chĩu, cổ họng như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại. Đôi mắt hắt lập tức đỏ hoe, nhìn Lăng Triều Văn với ánh mắt ngây ngô, giống như chỉ cần nói một chữ thôi cũng có thể khiến Lăng Sở bật khóc.
Lăng Triều Văn chỉ nhìn một chút liền nhận ra cháu trai yêu quý của mình bị tổn hại nghiêm trọng nhường nào khiến trái tim hắn như bị người ta bóp nát. Hắn bước nhanh về phía Lăng Sở, hai tay đặt lên vai, nháy mắt trấn an. Lăng Triều Văn quay đầu lại, đôi mắt tức giận nhìn Tào Nhất :"Tào đại nhân, chuyện này là sao?"
"Triều Văn, chuyện này Lăng Sở quả thật bị người ta hãm hại. Ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cậu ấy." Tào Nhất nói.
"Cháu của ta từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan ngoãn, Giả gia vậy mà dám làm hại đến hắn? Một đám dã thú!" Lăng Triều Văn tức giận.
Tào Nhất xoa dịu :"Tất cả chúng ta đều chứng kiến chuyện này. Cho nên ngài cứ yên tâm, Giả Nguyên Lăng cùng với những kẻ đã ***** *** vợ lẽ của Giả lão gia nhất định sẽ bị bắt. Quan phủ chắc chắn sẽ không để Lăng Sở chịu thiệt."
Lăng Triều Văn không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Hắn vốn nghĩ Giả Nguyên Lăng chỉ là bày kế hãm hại cháu hắn, không nghĩ Giả Nguyên Lăng còn làm ra chuyện trái với luân thường!
Lăng Sở chìa tay ra, giật giật ống tay áo Lăng Triều Văn, nhẹ nhàng gọi :"Nhị thúc."
Lăng Sở mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút khàn khàn.
Nhìn vào mắt hắn, Lăng Triều Văn như nhận ra điều gì, lập tức nhường đường cho Tào Nhất :"Tào đại nhân, vậy nhờ ngài!"
Tào Nhất ánh mắt khó hiểu gật đầu nhìn Lăng Sở rồi dẫn theo toán người quay về nha phủ.
Lăng Triều Văn đi bên cạnh Lăng Sở thì thầm :"Chuyện là sao vậy? Mau kể cho ta nghe."
Sau khi kể cho nhị thúc nghe mọi chuyện xảy ra ở Giả gia, Lăng Sở thì thào :"Nhị thúc, người mau cho người đi mời phán quanđến nha môn đi, càng sớm càng tốt."
Sau khi biết toàn bộ sự việc, hắn cau mày cân nhắc lời nói của Lăng Sở :"Lăng nhi, hiện tại phán quan đại nhân đã bị Trương Đông mua chuộc. Cho dù hắn tới, cũng chưa chắc đã giải quyết vụ này."
Có lẽ không muốn làm Lăng Sở khó chịu, Lăng Triều Văn nói với giọng điệu hơi do dự.
"Nhị thúc, cháu đương nhiên biết. Cháu không hy vọng hắn tới để bảo vệ công lý, nhưng..." Lăng Sở sau đó cúi xuống thì thầm vào tai Lăng Triều Văn :"Nếu Trương Đông muốn tạo phản thì sao? Huyện thừa sẽ phải rời huyện quay về kinh một tháng. Nếu vào thời điểm tế nhị này mà xảy ra loại chuyện như vậy...thúc có nghĩ mối quan hệ lợi ích giữa hai người họ có thể bền vững được bao lâu không? Huyện thừa chắc chắn sẽ xuất hiện nỗi lo, niềm nghi ngờ và Trương Đông cũng vậy."
"Tạo phản ư?" Lăng Triều Văn bất ngờ.
Lăng Sở nắm chặt tay nhị thúc trấn an :"Nhị thúc, Trương Đông sẽ không tạo phản."
"Chà, vậy..."
"Chúng ta khiến hắn đi theo lời nói của chúng ta là được." Lăng Sở nhìn chằm chằm vào nhị thúc :"Khó khăn lớn nhất trước mắt chính là Trương Đông sẽ tới để cứu Giả Nguyên Lăng. Chúng ta bằng mọi cách phải khiến hắn đắn đo, phải giữ chân hắn lại. Nếu không, mọi thứ hôm nay cháu làm đều vô ích."
Lăng Triều Văn không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu ra ngay :"Liệu có thành công được không?"
"Chúng ta có lợi thế mà. Tất cả những người có mặt ở đó đều là nhân chứng, cháu đã nói trước rồi." Lăng Sở nói cho Lăng Triều Văn biết những gì hắn nói với Phương phu nhân khi đó.
Lần này Lăng Triều Văn còn sốc hơn, không ngờ được cháu mình có thể nói ra những lời như thế. Nhìn sự sắc bén trong ánh mắt của Lăng Sở, Lăng Triều Văn không khỏi suy nghĩ về cháu mình.
"Nhị thúc, không có nhiều thời gian đâu, chúng ta phải nhanh lên."
Ban đầu Lăng Triều Văn vội vã chạy đến đây là để bảo vệ cháu mình, ai ngờ đến rồi mới biết mọi thứ là do cháu mình sắp xếp. Không chỉ vậy hắn còn bị cháu mình thuyết phục.
"Được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook