Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
-
Chương 50: Thu mua lòng người
Edit: Meimei
“Chuyện hôm nay đã làm các vị sợ hãi. Là do ta quản giáo hạ nhân không tốt mới làm các vị bị tổn thất. Các vị bị tổn thất bao nhiêu bạc, ngày mai đúng giờ này, chỉ cần đi đến tướng phủ báo, ta nhất định sẽ bồi thường đầy đủ. Chỉ hy vọng các vị không nên ghi hận ta và tỷ tỷ.”
Tô Tâm Ly nói xong, hướng về phía mọi người cúi đầu, dịu dàng phúc thân. Búi tóc bị mất trật tự, bộ dạng chật vật bất kham nhưng dáng vẻ cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, vừa nhìn biết là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ cẩn thận.
Cho dù bồi thường thì đó cũng là bạc của chung, dùng bạc của Phương di nương và Tô Bác Nhiên để thu mua nhân tâm, tạo hình ảnh đẹp cho bản thân, cớ sao không làm? Niềm vui của nàng chính là nhìn thấy sự thống khổ của Phương di nương và Tô Bác Nhiên, Tô Tâm Ly đương nhiên cam tâm tình nguyện làm.
Xử trí Tô Diệu Tuyết và Tống Lộ như vậy coi như đã đưa ra một cái công đạo cho bách tính, mọi người chỉ là không ngờ rằng tiểu thư Tô Tâm Ly của tướng phủ lại chủ động nói bồi thường bạc. Bạc thì ai chả yêu, nhất là dân chúng bọn họ, nhất thời bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt, đều tán dương Tô Tâm Ly có thi thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành rộng lượng, thương cảm bách tính.
Lan Dực Thư cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Tô Tâm Ly ngoại trừ tán thưởng còn có một vài phần kiêu ngạo: “Ngươi đi đâu? Ta đưa ngươi đi.”
“Công tử thật tốt bụng, ta xin tâm lĩnh.”
Trên người Tô Diệu Tuyết hôi thối không kém mùi hôi của thi thể trong bãi tha ma, mùi hôi làm người khác buồn nôn, mà lúc nãy nàng đến gần nàng ta như vậy, trên người nhất định bị dính mùi vị đó. Lan Dực Thư thích sạch sẽ như vậy, làm sao có thể ngồi chung với nàng trên một chiếc xe ngựa? Hắn là ân nhân cứu mạng nàng, chuyện tình của Tống Lộ, nhờ đề nghị của hắn mà giúp đỡ nàng rất nhiều. Tô Tâm Ly gieo tai họa cho hắn, hơn nữa hắn đi cùng Lục hoàng tử, cho dù hắn đưa nàng đi nhưng thân phận của Lục hoàng tử quả thật rất mẫn cảm, mặc kệ hắn có tâm tư gì, hắn đều không thích hợp tiếp xúc với người của phủ Định Quốc Công.
“Xe ngựa của ngươi đã bị hủy, bộ dáng này của ngươi đi trên đường cũng không thuận tiện. Nha hoàn của ngươi bị thương, trời thì giá rét, để nha hoàn của ngươi nằm trên mặt đất, nhất định sẽ sinh bệnh.”
Câu nói của Lan Dực Thư cũng là vì nha hoàn của Tô Tâm Ly mà lo lắng.
“Lục hoàng tử, ngươi đã có chuyện bận rộn thì ta đây liền không quấy rầy.”
Nhan Thần Tỷ trợn mắt nhìn Lan Dực Thư nói dối, tiêu sái cười: “Vậy huynh đi trước đi, Lan đại ca, lần sau ta lại đến tìm huynh uống rượu.”
Lan đại ca? Trong lòng Tô Tâm Ly giật mình, đồng thời quan sát Nhan Thần Tỷ và Lan Dực Thư, sau đó tập trung nhìn Lan Dực Thư. Nụ cười của hắn ôn nhã, thần sắc không mang theo nửa điểm gợn sóng. Tuy rằng trước đó đã biết quan hệ giữa hắn và Lục hoàng tử không tầm thường, nếu không, một người kiêu ngạo như hắn làm sao nguyện ý giúp đỡ nàng. Nhưng ngoài dự liệu của Tô Tâm Ly chính là hai người này lại thân cận như vậy, một tiếng Lan đại ca này, chính là tượng trưng một sự kính nể của Lục hoàng tử đối với Lan Dực Thư.
Cho dù là đối với thân hoàng huynh của hắn, thái tử gia thân phận tôn quý, Lục hoàng tử cũng không thân thiết nhân vậy mà giữ một khoảng cách, làm cho mọi người nghĩ hắn khó thân cận, ngay cả ông ngoại cũng nói tính cách hắn cao ngạo. Nhưng nghe Lan Dực Thư nói, hình như cũng không phải giống như vậy. Trên người Lục hoàng tử ung dung quý khí, tựa như bẩm sinh đã có, làm cho người nghe nguyện ý tin phục.
“Vậy đa tạ công tử.” Tô Tâm Ly không từ chối nữa, đi theo Lan Dực Thư lên xe ngựa.
Tề Lỗi tìm hai phụ nhân khỏe mạnh đến hỗ trợ nâng Lưu Chu lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa đốt huân hương, hương khí thanh nhã, cực kỳ tươi mát, thập phần dễ ngửi. Tô Tâm Ly không khỏi nhíu lông mày, cảm thấy bản thân mình cô phụ hương khí lịch sự tao nhã này.
“Bên trong có nước, ngươi có thể đi vào rửa mặt chải đầu một chút.”
Tô Tâm Ly vừa vào xe ngựa, mới phát giác bên trong giống như một cái túi càn khôn. Lần trước Tề Vân cũng dùng chiếc xe ngựa này đưa nàng về phủ Định Quốc Công, có điều lúc đó nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về phủ Định Quốc Công, sau đó tính toán làm sao để đả kích Phương di nương, cho nên nàng không có chú ý đến nội thất bên trong chiếc xe ngựa này.
Xe ngựa rất cao, Tô Tâm Ly mười ba tuổi có thể đi thẳng người trong xe ngựa, không cần phải cúi người. Xe ngựa đặc biệt lớn, mành xe được làm từ gấm dệt Vân Nam ngăn chia thành bốn gian phòng, bên dưới mành xe gắn những hạt trân châu to nhỏ phát ra ánh sáng êm dịu, lúc có gió thổi vào thì do hàng châu nặng nên mành xe cũng không bị lung lay.
Phía ngoài cùng là căn phòng nhỏ nhất, bày biện ít đồ vật nhất, đoán chừng là để cho tùy tùng nghỉ ngơi. Tầng thứ hai có lẽ là nơi để Lan Dực Thư dùng để uống trà và ăn uống bởi vì ở giữa đặt một cái bàn nhỏ và một cái đệm ngồi sạch sẽ ngăn nắp. Tầng thứ ba cũng chính là nơi mà Lan Dực Thư nói nàng đi vào rửa mặt chải đầu. Tô Tâm Ly nguyên tưởng rằng đây là phòng cuối cùng, xốc mành treo lên, vừa nhìn thì thấy đúng là một ngọa thất (phòng ngủ) nhỏ, trên mặt đất được trải một tấm thảm nhung trắng như tuyết nhìn rất xa hoa. Chỉ nhìn một cái thôi cũng để Tô Tâm Ly khẳng định nằm trên đó nhất định rất thoải mái.
Nầng nhìn đồ bày biện khắp bốn phía cũng khỏi khỏi sợ hãi than, xe ngựa này Lan Dực Thư thật sự quá xa xỉ, cho dù là người giàu có, cả đời không ăn không uống tích góp cũng không đủ để làm ra chiếc xe ngựa như thế này, có khi kiệu của hoàng thượng cũng không thoải mái như chiếc xe ngựa này của hắn. Nhà hắn rốt cuộc là có bao nhiêu tiền mới có thể nuôi ra một người biết hưởng thụ như hắn a? Thảo nào hắn có thể nghỉ ngơi giữa núi rừng hoang vắng, có chiếc xe ngựa thoải mái như vậy, nàng cũng nguyện ý a. Có điều hắn nói ra tên của mình bừa bãi như vậy không sợ bị người khác để mắt tới sao?
Tô Tâm Ly mang theo tâm tình sợ hãi than, lấy nước ra soi, sau đó rửa mặt chải đầu một chút, mùi hôi thúi trên người cũng phai nhạt đi một ít. Lúc Tô Tâm Ly đi ra, Lan Dực Thư đã ngồi chờ nàng, trên bàn trà cũng bày biện một ít điểm tâm, còn có nước trà thượng đẳng. Đồ vật trên xe ngựa này cũng quá đầy đủ a.
“Lại đây ngồi.”
Tô Tâm Ly tiến lên, ngồi đối diện Lan Dực Thư. Lan Dực Thư đưa một bình thuốc nhỏ chỉ lớn bằng ngón chân cái đưa cho nàng: “Tay ngươi bị thương, bôi thuốc này, nếu không sẽ để lại sẹo, khó coi muốn chết.”
Tô Tâm Ly không ngờ Lan Dực Thư sẽ nói như vậy, nhất là từ khó coi muốn chết kia. Nàng cười tiếp nhận, mở ra. Lan Dực Thư nói: “Đem bột thuốc trực tiếp rắc vào vết thương là được.”
Tô Tâm Ly làm theo. Mọi người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, có thể không lưu lại sẹo trên tay nhưng lại một mực muốn lưu lại sẹo thì chỉ có kẻ ngốc mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lan Dực Thư cười cười, kéo ống tay áo lên, tay còn lại thì rót cho Tô Tâm Ly một ly trà. Mùi trà thơm lã lướt theo không khí tản ra, lưu lại một ít trên người Tô Tâm Ly: “Ngươi không lo lắng ta sẽ hại ngươi sao?” Tuy rằng chỉ tiếp xúc vài lần nhưng Lan Dực Thư biết Tô Tâm Ly là một người có tính nghi ngờ rất nặng, không dễ dàng tin tưởng người khác.
Tô Tâm Ly cười ra tiếng: “Tính thêm hôm nay nữa thì Lan công tử đã cứu mạng ta hai lần đấy.” Nếu hắn muốn hại nàng thì cần gì làm điều thừa. Lan Dực Thư không phải là người nhàm chán như vậy.
“Chuyện ngày hôm nay, may mắn mà có Lan công tử.”
Tô Tâm Ly thu lại nụ cười, khi nhìn đến trên cổ của Lan Dực có một thương như ẩn như hiện thì không khỏi sinh ra vài phần áy náy. Tuy nói hai người là đồng minh, nàng đối với Lan Dực Thư cũng vô hại nhưng từ khi quen biết cho đến bây giờ, vẫn luôn là Lan Dực Thư giúp đỡ nàng. Việc duy nhất nàng làm chính là lấy trâm ngọc đâm hắn, vừa nghĩ đến, Tô Tâm Ly liền cảm thấy mình mắc nợ hắn.
“Thương thế của ngươi sao rồi?”
Tô Tâm Ly chỉ chỉ vào ngực hắn, ngượng ngùng hỏi.
“Chuyện hôm nay đã làm các vị sợ hãi. Là do ta quản giáo hạ nhân không tốt mới làm các vị bị tổn thất. Các vị bị tổn thất bao nhiêu bạc, ngày mai đúng giờ này, chỉ cần đi đến tướng phủ báo, ta nhất định sẽ bồi thường đầy đủ. Chỉ hy vọng các vị không nên ghi hận ta và tỷ tỷ.”
Tô Tâm Ly nói xong, hướng về phía mọi người cúi đầu, dịu dàng phúc thân. Búi tóc bị mất trật tự, bộ dạng chật vật bất kham nhưng dáng vẻ cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, vừa nhìn biết là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ cẩn thận.
Cho dù bồi thường thì đó cũng là bạc của chung, dùng bạc của Phương di nương và Tô Bác Nhiên để thu mua nhân tâm, tạo hình ảnh đẹp cho bản thân, cớ sao không làm? Niềm vui của nàng chính là nhìn thấy sự thống khổ của Phương di nương và Tô Bác Nhiên, Tô Tâm Ly đương nhiên cam tâm tình nguyện làm.
Xử trí Tô Diệu Tuyết và Tống Lộ như vậy coi như đã đưa ra một cái công đạo cho bách tính, mọi người chỉ là không ngờ rằng tiểu thư Tô Tâm Ly của tướng phủ lại chủ động nói bồi thường bạc. Bạc thì ai chả yêu, nhất là dân chúng bọn họ, nhất thời bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt, đều tán dương Tô Tâm Ly có thi thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành rộng lượng, thương cảm bách tính.
Lan Dực Thư cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Tô Tâm Ly ngoại trừ tán thưởng còn có một vài phần kiêu ngạo: “Ngươi đi đâu? Ta đưa ngươi đi.”
“Công tử thật tốt bụng, ta xin tâm lĩnh.”
Trên người Tô Diệu Tuyết hôi thối không kém mùi hôi của thi thể trong bãi tha ma, mùi hôi làm người khác buồn nôn, mà lúc nãy nàng đến gần nàng ta như vậy, trên người nhất định bị dính mùi vị đó. Lan Dực Thư thích sạch sẽ như vậy, làm sao có thể ngồi chung với nàng trên một chiếc xe ngựa? Hắn là ân nhân cứu mạng nàng, chuyện tình của Tống Lộ, nhờ đề nghị của hắn mà giúp đỡ nàng rất nhiều. Tô Tâm Ly gieo tai họa cho hắn, hơn nữa hắn đi cùng Lục hoàng tử, cho dù hắn đưa nàng đi nhưng thân phận của Lục hoàng tử quả thật rất mẫn cảm, mặc kệ hắn có tâm tư gì, hắn đều không thích hợp tiếp xúc với người của phủ Định Quốc Công.
“Xe ngựa của ngươi đã bị hủy, bộ dáng này của ngươi đi trên đường cũng không thuận tiện. Nha hoàn của ngươi bị thương, trời thì giá rét, để nha hoàn của ngươi nằm trên mặt đất, nhất định sẽ sinh bệnh.”
Câu nói của Lan Dực Thư cũng là vì nha hoàn của Tô Tâm Ly mà lo lắng.
“Lục hoàng tử, ngươi đã có chuyện bận rộn thì ta đây liền không quấy rầy.”
Nhan Thần Tỷ trợn mắt nhìn Lan Dực Thư nói dối, tiêu sái cười: “Vậy huynh đi trước đi, Lan đại ca, lần sau ta lại đến tìm huynh uống rượu.”
Lan đại ca? Trong lòng Tô Tâm Ly giật mình, đồng thời quan sát Nhan Thần Tỷ và Lan Dực Thư, sau đó tập trung nhìn Lan Dực Thư. Nụ cười của hắn ôn nhã, thần sắc không mang theo nửa điểm gợn sóng. Tuy rằng trước đó đã biết quan hệ giữa hắn và Lục hoàng tử không tầm thường, nếu không, một người kiêu ngạo như hắn làm sao nguyện ý giúp đỡ nàng. Nhưng ngoài dự liệu của Tô Tâm Ly chính là hai người này lại thân cận như vậy, một tiếng Lan đại ca này, chính là tượng trưng một sự kính nể của Lục hoàng tử đối với Lan Dực Thư.
Cho dù là đối với thân hoàng huynh của hắn, thái tử gia thân phận tôn quý, Lục hoàng tử cũng không thân thiết nhân vậy mà giữ một khoảng cách, làm cho mọi người nghĩ hắn khó thân cận, ngay cả ông ngoại cũng nói tính cách hắn cao ngạo. Nhưng nghe Lan Dực Thư nói, hình như cũng không phải giống như vậy. Trên người Lục hoàng tử ung dung quý khí, tựa như bẩm sinh đã có, làm cho người nghe nguyện ý tin phục.
“Vậy đa tạ công tử.” Tô Tâm Ly không từ chối nữa, đi theo Lan Dực Thư lên xe ngựa.
Tề Lỗi tìm hai phụ nhân khỏe mạnh đến hỗ trợ nâng Lưu Chu lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa đốt huân hương, hương khí thanh nhã, cực kỳ tươi mát, thập phần dễ ngửi. Tô Tâm Ly không khỏi nhíu lông mày, cảm thấy bản thân mình cô phụ hương khí lịch sự tao nhã này.
“Bên trong có nước, ngươi có thể đi vào rửa mặt chải đầu một chút.”
Tô Tâm Ly vừa vào xe ngựa, mới phát giác bên trong giống như một cái túi càn khôn. Lần trước Tề Vân cũng dùng chiếc xe ngựa này đưa nàng về phủ Định Quốc Công, có điều lúc đó nàng chỉ muốn nhanh chóng trở về phủ Định Quốc Công, sau đó tính toán làm sao để đả kích Phương di nương, cho nên nàng không có chú ý đến nội thất bên trong chiếc xe ngựa này.
Xe ngựa rất cao, Tô Tâm Ly mười ba tuổi có thể đi thẳng người trong xe ngựa, không cần phải cúi người. Xe ngựa đặc biệt lớn, mành xe được làm từ gấm dệt Vân Nam ngăn chia thành bốn gian phòng, bên dưới mành xe gắn những hạt trân châu to nhỏ phát ra ánh sáng êm dịu, lúc có gió thổi vào thì do hàng châu nặng nên mành xe cũng không bị lung lay.
Phía ngoài cùng là căn phòng nhỏ nhất, bày biện ít đồ vật nhất, đoán chừng là để cho tùy tùng nghỉ ngơi. Tầng thứ hai có lẽ là nơi để Lan Dực Thư dùng để uống trà và ăn uống bởi vì ở giữa đặt một cái bàn nhỏ và một cái đệm ngồi sạch sẽ ngăn nắp. Tầng thứ ba cũng chính là nơi mà Lan Dực Thư nói nàng đi vào rửa mặt chải đầu. Tô Tâm Ly nguyên tưởng rằng đây là phòng cuối cùng, xốc mành treo lên, vừa nhìn thì thấy đúng là một ngọa thất (phòng ngủ) nhỏ, trên mặt đất được trải một tấm thảm nhung trắng như tuyết nhìn rất xa hoa. Chỉ nhìn một cái thôi cũng để Tô Tâm Ly khẳng định nằm trên đó nhất định rất thoải mái.
Nầng nhìn đồ bày biện khắp bốn phía cũng khỏi khỏi sợ hãi than, xe ngựa này Lan Dực Thư thật sự quá xa xỉ, cho dù là người giàu có, cả đời không ăn không uống tích góp cũng không đủ để làm ra chiếc xe ngựa như thế này, có khi kiệu của hoàng thượng cũng không thoải mái như chiếc xe ngựa này của hắn. Nhà hắn rốt cuộc là có bao nhiêu tiền mới có thể nuôi ra một người biết hưởng thụ như hắn a? Thảo nào hắn có thể nghỉ ngơi giữa núi rừng hoang vắng, có chiếc xe ngựa thoải mái như vậy, nàng cũng nguyện ý a. Có điều hắn nói ra tên của mình bừa bãi như vậy không sợ bị người khác để mắt tới sao?
Tô Tâm Ly mang theo tâm tình sợ hãi than, lấy nước ra soi, sau đó rửa mặt chải đầu một chút, mùi hôi thúi trên người cũng phai nhạt đi một ít. Lúc Tô Tâm Ly đi ra, Lan Dực Thư đã ngồi chờ nàng, trên bàn trà cũng bày biện một ít điểm tâm, còn có nước trà thượng đẳng. Đồ vật trên xe ngựa này cũng quá đầy đủ a.
“Lại đây ngồi.”
Tô Tâm Ly tiến lên, ngồi đối diện Lan Dực Thư. Lan Dực Thư đưa một bình thuốc nhỏ chỉ lớn bằng ngón chân cái đưa cho nàng: “Tay ngươi bị thương, bôi thuốc này, nếu không sẽ để lại sẹo, khó coi muốn chết.”
Tô Tâm Ly không ngờ Lan Dực Thư sẽ nói như vậy, nhất là từ khó coi muốn chết kia. Nàng cười tiếp nhận, mở ra. Lan Dực Thư nói: “Đem bột thuốc trực tiếp rắc vào vết thương là được.”
Tô Tâm Ly làm theo. Mọi người ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, có thể không lưu lại sẹo trên tay nhưng lại một mực muốn lưu lại sẹo thì chỉ có kẻ ngốc mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lan Dực Thư cười cười, kéo ống tay áo lên, tay còn lại thì rót cho Tô Tâm Ly một ly trà. Mùi trà thơm lã lướt theo không khí tản ra, lưu lại một ít trên người Tô Tâm Ly: “Ngươi không lo lắng ta sẽ hại ngươi sao?” Tuy rằng chỉ tiếp xúc vài lần nhưng Lan Dực Thư biết Tô Tâm Ly là một người có tính nghi ngờ rất nặng, không dễ dàng tin tưởng người khác.
Tô Tâm Ly cười ra tiếng: “Tính thêm hôm nay nữa thì Lan công tử đã cứu mạng ta hai lần đấy.” Nếu hắn muốn hại nàng thì cần gì làm điều thừa. Lan Dực Thư không phải là người nhàm chán như vậy.
“Chuyện ngày hôm nay, may mắn mà có Lan công tử.”
Tô Tâm Ly thu lại nụ cười, khi nhìn đến trên cổ của Lan Dực có một thương như ẩn như hiện thì không khỏi sinh ra vài phần áy náy. Tuy nói hai người là đồng minh, nàng đối với Lan Dực Thư cũng vô hại nhưng từ khi quen biết cho đến bây giờ, vẫn luôn là Lan Dực Thư giúp đỡ nàng. Việc duy nhất nàng làm chính là lấy trâm ngọc đâm hắn, vừa nghĩ đến, Tô Tâm Ly liền cảm thấy mình mắc nợ hắn.
“Thương thế của ngươi sao rồi?”
Tô Tâm Ly chỉ chỉ vào ngực hắn, ngượng ngùng hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook