Trùng Sinh Sủng Em Tận Xương Tủy
-
4: Người Tính Không Bằng Trời Tính
Lúc Tô Đường tiến vào hội trường, điện thoại đã bị thu theo quy định, cô nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy gần như không còn chỗ trống!
Lão đại, lão nhị, mỗi người một chỗ quanh hội trường, lão tam ngồi ở phía sau.
Cũng may, Hàn Kha là một cô gái tốt, chiếm thêm một vị trí để dành cho cô, ở ghế đầu hàng thứ hai.
Tô Đường vui vẻ nói với Hàn Kha một câu cảm ơn, Hàn Kha lại nói:
- Nếu thật lòng muốn cảm ơn, một bữa thịt nướng là được!
Đồ tham ăn này!
Tô Đường vui vẻ đồng ý, dù sao cô cũng đi ăn cùng!
Trong hội trường đang ồn ào không ngừng, chợt yên tĩnh đến lạ vì sự xuất hiện của một người!
Nhưng lúc Tô Đường nhìn thấy người đàn ông anh tuấn tiêu sái, lạnh nhạt thanh quý, không chỉ là cao phú soái, mà còn là phú nhị đại đang đứng trên bục giảng kia, cô và Hàn Kha đều sững sờ giữa tiếng vỗ tay như sấm dậy!!
Ôi chúa ơi!
Người đàn ông đó là Mạc Trạch Ngôn!
Nói ra ai tin được? Hóa ra bạn gái của hắn lại là người như vậy!
Nhưng không tin không được, người đàn ông kia đã bắt đầu tự giới thiệu!
Tô Đường kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, lặng lẽ cúi đầu hỏi Hàn Kha:
- Vậy mà cậu còn tự xưng là tiểu vương bát quái sao, để coi sau này cậu lăn lộn thế nào! Bộ dáng Mạc Trạch Ngôn ra sao, mà cậu cũng không biết?
Lỡ người này nhớ rõ bọn họ thì sao? Cô và Hàn Kha vì một chiếc váy mà cãi nhau lớn với bạn gái hắn, nháo đến túi bụi, một trò nhỏ này cũng đủ để bọn họ úp một nồi lớn!
Hàn Kha cũng lén lút cúi đầu, nên không chú ý tới ánh của người trên bục cách đó không xa vừa mới quét qua bọn họ.
Trong lòng là vạn phần ủy khuất không thể kểt ra:
- Làm sao mà tớ biết được anh ta trông như hế nào? Cậu không biết người này thần bí thế nào đâu! Không biết vì sao trường chúng ta lại mời người này tới.
Nhưng không được chụp ảnh, toàn bộ điện thoại di động cùng máy ảnh đã bị thu trước khi vào hội trường rồi.
Tô Đường chỉ có thể thầm cầu nguyện, mong người này không nhận ra bọn họ!
Sớm biết thế này, cô thà tìm một chỗ trống gần vị trí lão tam, còn hơn là chịu tội dưới mí mắt người ta thế này.
Có lẽ lời cầu nguyện chân thành của Tô Đường đã có tác dụng, Mạc Trạch Ngôn tập trung thuyết giảng, thỉnh thoảng sẽ trả lời vấn đề của các bạn học, đoán chừng là không nhận ra Tô Đường và Hàn Kha
Cuối cùng cũng kết thúc buổi tọa đàm,lãnh đạo trường vui vẻ vây quanh Mạc Trạch Ngôn, nhiệt tình tiếp đón, nhìn qua, hắn giống như lạc trong bầy gà vậy.
Tô Đường cùng Hàn Kha cúi đầu đi theo bạn học, yên lặng rời khỏi hội trường.
Đột nhiên hai người có cảm giác giống như sống sót sau giông bão, may mắn hôm nay đã biết Mạc Trạch Ngôn là người phương nào.
Hàn Kha:
- Buổi tọa đàm lần sau, chúng ta chỉ cần ngồi ở phía xa, chắc sẽ không có vấn đề gì!
Tô Đường:
- Người ta là người có thân phận địa vị, sao có thể ghi nhớ kiểu người vô danh tiểu tốt như chúng ta.
Tô Đường suy nghĩ một hồi, liền túm Hàn Kha tới căng tin ăn cơm, sau khi ăn xong, còn nhàn nhã đi dạo quanh hồ, mỹ danh gọi là tiêu hóa thức ăn.
Hàn Kha muốn về ngủ trưa, rất không nghĩa khí mà từ chối.
Tô Đường cảm thấy không sao cả, vẫy vẫy tay, một mình cô đi dạo!
Kết quả, người tính không bằng trời tính!
Người mà đáng lẽ giờ này phải đi ăn trưa cùng ban lãnh đạo trường ở một khách sạn lớn nào đó, lúc này lại chặn Tô Đường ở cạnh cây liễu bên hồ đang đung đưa trong gió.
Mạc Trạch Ngôn dùng giọng nói khách khí đầy lịch sự hỏi Tô Đường đang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình:
- Bạn học này! Xin hỏi làm thế nào để tới tòa nhà văn phòng?
Tô Đường nghẹn giọng, nín thở trả lời, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại:
- Phía trước quẹo trái, rồi quẹo trái!
Trong lòng kêu rên, cô đúng là tự làm bậy không thể sống!
Biết thế cô đã trở về cùng Hàn Kha, vui vẻ hẹn hò với Chu Công có phải tốt hơn không, sao cứ phải khoe khoang ra hồ đi dạo dưới cái nắng như thiêu đốt này!
Vừa khoe khoang thì đã xảy ra chuyện.
Mạc Trạch Ngôn lại không vội vã rời đi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Đường, ánh mắt hơi lóe.
- Em có thể dẫn tôi qua đó được không? Cảm ơn!
Tô Đường lặng lẽ nhìn bốn phía chung quanh, đang giữa trưa mọi người lại chạy đi đâu hết rồi?
Bất đắc dĩ, cô đành phải cúi đầu cam chịu, nhận mệnh dẫn đường, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái, người này không đi ăn cơm, chạy tới chỗ hồ này làm gì!
Xong rồi!
Mùi thơm tươi mát theo gió truyền đến, đảo quanh chóp mũi, khiến cô cảm nhận được một hơi thở dịu nhẹ, làm thế nào để đánh tan nó?
Đúng lúc đầu óc cô đang bận rộn, người bên cạnh lại nói:
- Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở đâu rồi không?
- Không có!
Tô Đường nhịn không được mà muốn phun tào, cái gì mà nam thần cao lãnh không dễ tiếp cận? Mị lực thần bí gì đó đó đâu rồi?
Mạc Trạch Ngôn bất ngờ dừng lại, hắn đứng tại chỗ, dùng giọng điệu chắc chắn, nói:
- Tôi sẽ không nhớ lầm!
Tô Đường hạ quyết tâm, dù sao cũng không có gì ghê gớm!
Chuyện xảy ra ngày hôm đó, nếu không phải bạn gái hắn nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không nói chuyện kiểu công kích đó.
Cô bất ngờ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn hắn.
- Đúng vậy! Từng gặp ở Vân Thành!
Không cần nói thêm mấy lời dư thừa, có lẽ hắn đã nhớ ra rồi!
Dù sao chuyện này mới xảy ra gần đây.
Mạc Trạch Ngôn khẽ nhếch môi, bất cứ ai quen biết hắn, đều có thể đoán được, tâm trạng của hắn lúc này đang rất vui vẻ.
- Tôi tiết!
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy người đàn ông này rất đẹp!
Trước đó, lúc ở cửa hàng thời trang nữ ở Vân Thành, cô không có gan nhìn kỹ hắn.
Hôm nay lúc ở hội trường, ngoài kinh ngạc từ cái nhìn đầu tiên ra, sau đó cô lại càng không dám nhìn hắn.
Nhưng, giờ khắc này, khuôn mặt này rất gần cô, không chỉ đường nét khuôn mặt hiện rõ trước mắt cô, thậm chí còn có thể nhìn thấy được hàng mi dài của hắn dưới ánh mặt trời.
Trong mắt hắn hàm chứa ý cười, sống mũi cao dưới đôi lông mày hơi cau lại, môi trên đầy đặn hình kim cương, thái dương như dao cắt, thậm chí cả đường chân tóc cũng rất đẹp.
Trách không được, những nữ sinh kia lại điên cuồng vì hắn như vậy.
Tô Đường cảm thấy cứ đối mặt với hắn như vậy, có chút không đúng!
Đây không phải phong cách của cô!
- Anh có đến tòa nhà văn phòng nữa không?
- Có! Đưa tôi đến đó! Cảm ơn em!
Tô Đường mím chặt môi, không muốn biểu lộ cảm xúc.
- Không cần khách khí!
Hai người chậm rãi đi về phía trước, ai cũng bận suy nghĩ vấn đề của mình.
Sau khi đưa Mạc Trạch Ngôn đến tòa nhà văn phòng, Tô Đường lịch sự chào tạm biệt hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
Mà Mạc Trạch Ngôn lại không hề nhúc nhích, hắn lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Tô Đường đi xa dần, trong mắt có chút phức tạp cùng đau đớn.
Ngay sau đó lại giống như nghĩ tới điều gì, nở nụ cười đầy tự giễu,
- Em thật sự đã quên anh rồi, hoàn toàn quên….
Ai có thể ngờ được, hắn dùng trăm phương ngàn kế để xuất hiện trước mặt cô, muốn cố gắng khơi dậy cảm xúc của cô, nhưng kết quả, trong mắt cô không có một tia quen thuộc hay dao động nào.
Nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ!
Ngay cả khoảnh khắc cô nhìn hắn chằm chằm, trong mắt cũng chỉ có sự kinh diễm đối với vẻ ngoài của hắn, không còn thứ tình cảm nồng đậm cùng sự tín nhiệm kia.
Bất quá, được nhìn thấy nụ cười trong sáng vô tư của cô một lần nữa, hắn cũng vui vẻ.
!
Lúc sau, một người đàn ông đi tới, cung kính đứng phía sau Mạc Trạch Ngôn.
Mạc Trạch Ngôn thu lại cảm xúc, khẽ nhướng mày.
- Thế nào?
- Đã nói chuyện!
- Ừ!
Mặc dù Tô Đường cảm thấy hành động của Mạc Trạch Ngôn có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không để trong lòng.
So sánh hai người khác nhau một trời một vực, hơn nữa hắn còn có một cô bạn gái “quyền lực” như vậy, cô phải tránh hắn càng xa càng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook