Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 82-2: Liên tam thiếu về nước (2)

Cô còn tưởng rằng, lấy giá trị con người của Hạ Tử Diệu, chịu tới tham gia tiết mục này, phối hợp tuyên truyền với Minh Hiên, là vì anh ta là nam chính.

Không ngờ, anh ta chỉ là diễn viên phụ.

“Không phải tôi.” Hạ Tử Diệu cười đáp.

Anh ta nhìn hướng vừa rồi Cố Diệp đi khỏi, xít lại gần cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Nam chính, rất có thể sẽ là anh ta.”

Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn theo ánh mắt của Hạ Tử Diệu.

Hạ Tử Diệu lui ra, cười nói: “Lần này Minh Hiên đã tốn một số tiền khổng lồ đấy.”

Anh ta híp mắt lại.

Ánh mắt của Hạ Tử Diệu lúc này khác với thường ngày, không còn dịu dàng và quý ông như trước, mà mang theo sự công kích tràn đầy địch ý.

“Giữa anh và anh ta….” Đường Bội thấp giọng hỏi.

Sau lưng Cố Diệp có người chống lưng là chuyện rõ như ban ngày, nhưng chưa từng nghe Hạ Tử Diệu chèn ép hay có hiềm khích với người mới, anh ta đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, đáng lẽ ra không nên có thái độ như thế với người mới mới đúng.

“Anh ta không đơn giản.” Hạ Tử Diệu nhàn nhạt nói: “Ánh mắt của anh ta rất tinh và chuẩn, đấy là lợi dụng cô để quảng bá. Cô phải cẩn thận anh ta.”

“Tôi biết.” Đường Bội gật đầu, nói: “Anh ta đã trực tiếp nói chuyện này với tôi.”

“À?” Lần này Hạ Tử Diệu có hơi bất ngờ.

“Huống chi tôi cũng là người mới, lợi dụng tôi để quảng bá, với anh ta cũng không phải là một lựa chọn tốt gì cho cam.” Đường Bội lại nói.

“Đường Bội, cô cũng đừng có nói vậy. Vừa vào giới đã có thể tham gia phim của Tần Hạo Diễm, vai cô diễn lại là một nhân vật quan trọng, hơn nữa cô còn là nữ chính trong bộ phim điện ảnh quan trọng của Kelvinchu, tiết mục của Minh Hiên…. Cô đã không còn là một người mới nữa rồi.” Hạ Tử Diệu nói: “Giới giải trí bây giờ không đơn thuần, nếu như cô muốn tiếp tục ở lại trong giới, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.”

Hạ Tử Diệu thành khẩn và nghiêm túc nói, làm lòng Đường Bội rung lên một cái.

Cô ngước đầu lên chống với đôi mắt dịu dàng của Hạ Tử Diệu, gật đầu với anh ta một cái, cười nói: “Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi biết rồi.”

Hạ Tử Diệu không nói gì nữa.

Thật ra thì những lời này có vẻ dư thừa, dẫu sao sau lưng Đường Bội đã có người kia.

Có anh ta bảo vệ, cho dù là ở trong cái phường nhuộm này, Đường Bội vẫn sẽ sống rất tốt.

Sau đó, quan hệ với mình, trừ bạn diễn, tất nhiên sẽ càng lúc càng xa.

Hạ Tử Diệu cười khẽ, chuyện này đúng là vừa làm anh ta thấy yên tâm vừa làm anh ta thấy cực kỳ tệ hại.

“Vậy vòng tiếp theo, cố gắng nhiều hơn nhé.” Hạ Tử Diệu nhanh chóng đè nén cảm xúc của mình xuống, cười nói: “Nếu như cần một ảnh đế để luyện tập, lúc nào tôi cũng rảnh.”

“Phí mời ảnh đế Hạ cao bao nhiêu, tôi biết.” Đường Bội mỉm cười: “Không tới lúc cần thiết, tôi sẽ không tùy tiện sử dụng vũ khí bí mật này.”

Hai người trò chuyện với nhau rất tự nhiên, lại nói thêm mấy câu rồi Đường Bội về phòng hóa trang của mình.

Hạ Tử Diệu luôn luôn ga lăng vậy mà không hỏi Đường Bội có cần mình đưa về hay không.

Chỉ vì anh ta biết, sẽ xuất hiện tình huống như vậy.

Bãi đậu xe tầng ba của đài truyền hình Minh thị, ở đây rõ ràng vắng hơn nhiều.

Cho nên Đường Bội nhìn một cái đã thấy Văn Tư Miểu.

Văn Tư Miểu cười với cô một tiếng, mở cửa xe ra.

Nhìn Sở Quân Việt vì ý nghĩ ‘nhất định phải để người yêu thấy mình sau khi thi xong một cuộc thi quan trọng’ mà ngồi ở sau xe đợi nảy giờ, không gian trong xe rộng hơn nhiều so với những chiếc xe thông thường, có một cái bàn nhỏ, trên bàn là chiếc laptop, mà Sở Quân Việt đang mở cuộc họp video.

Đường Bội không nhịn được mà cười ra tiếng.

Biểu cảm trên mặt Văn Tư Miểu cũng vô cùng quái dị.

Hắn nhìn Đường Bội đang vịn cửa và cười vô cùng vui sướng rồi lại cẩn thận nhìn Boss nhà mình mặt đầy nghiêm túc ngồi hợp trong xe đồng thời đưa một tay về phía Đường Bội, lặng lẽ quay đầu ra hướng khác—–

Hắn rất sợ một giây tiếp theo, mình sẽ bật cười giống như Đường Bội vậy.

Nhưng rất rõ ràng….

Đường Bội có thể cười!

Mình cười, chắc chắn sẽ chết rất khó coi!

Đường Bội cố gắng nhịn cười, tự nhiên nắm lấy tay Sở Quân Việt, ngồi xuống bên cạnh anh.

Trong video không có cô, nhưng vẻ mặt Sở Quân Việt lập tức trở nên dịu dàng hơn làm cho người bên kia ngừng lại mười mấy giây.

Một chủ quản đang báo cáo, bởi vì sự dịu dàng trên mặt Sở Quân Việt mà kích động đến mức phát âm sai mấy chữ.

Xe yên lặng lái xe ra cửa tầng hầm.

Hạ Tử Diệu đứng trong thang máy đã thu hết chuyện vừa rồi vào mắt, lại không để lộ ra chút biểu cảm nào.

Sau đó, một người nữa đi ra.

Nụ cười trên mặt Cố Diệp tà khí bức người.

Hắn nhìn Hạ Tử Diệu chốc lát, sau đó quay đầu nhìn theo hướng rời khỏi của bọn người Sở Quân Việt, mỉm cười hỏi: “Sao hả? Có muốn hợp tác với tôi không?”

Ánh mắt Hạ Tử Diệu hơi thay đổi, nhìn thẳng vào mặt Cố Diệp.

“Chúng ta hợp tác… Tôi lấy thứ tôi muốn, mà Đường Bội, thuộc về anh!” Nụ cười của Cố Diệp không giảm, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.

Hạ Tử Diệu nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên cười lên.

Tiếng cười lớn dần, mang theo sự châm chọc và khinh thường tột độ.

Nhưng Cố Diệp vẫn nhìn anh ta, nụ cười không giảm.

Cho đến khi Hạ Tử Diệu cười đủ, mới thờ ơ dời đi, nói: “Cô ấy không phải là một chiến lợi phẩm, nếu cậu coi thường cô ấy, sớm muộn gì, cậu cũng sẽ bị thua thiệt lớn. Người trẻ tuổi….”

Hạ Tử Diệu vỗ nhẹ bả vai Cố Diệp, lúc đi qua người hắn thì nói: “Một số lúc, khi có được một vài đồ vật và người bằng thủ đoạn đê tiện thì những thứ đó, cũng đã bị cậu đích thân phá hỏng hết những mặt tốt đẹp.”

Nói xong, Hạ Tử Diệu không ngừng lại nữa mà đi thẳng về phía xe của mình.

Trên thế giới này có quá nhiều thứ không thuộc về bạn, nếu như muốn mạnh mẽ giành vào tay mình, như vậy  bạn có lẽ sẽ mất đi cơ hội duy nhất để thưởng thức vẻ đẹp của họ. 

Đây là điều mà Cố Diệp không thể hiểu được trong lúc này, chỉ có người từng trải qua mưa gió cuộc đời, mới có thể hiểu được đạo lý này.

Cho nên lúc này hắn chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng lưng Hạ Tử Diệu, vị ảnh đế luôn luôn lịch lãm và dịu dàng, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, người giống như Hạ Tử Diệu, chính trực đến mức làm Cố Diệp khinh thường.

Nhưng hắn cũng biết, người giống như Hạ Tử Diệu, thường sống rất tùy tiện, rất ít người có thể bắt được nhược điểm của anh ta.

Mà Đường Bội không biết suýt chút nữa mình đã bị đưa ra làm chiến lợi phẩm, lúc này đang đưa tay chống má, cười lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Quân Việt ngồi bên cạnh vẫn chưa họp xong, nhưng tay phải vẫn nắm tay Đường Bội không buông.

Bàn tay thon dài như đang cầm một món đồ chơi vô cùng thích, nhẹ nhàng cạ tới cạ lui trên lòng bàn tay Đường Bội, lúc thì đan vào kẻ tay cô, để tay cô và tay anh xít lại với nhau, lúc thì lại bao trọn bàn tay cô trong tay mình.

Hành động có chút trẻ con, làm cho nụ cười trên mặt Đường Bội càng lúc càng đậm.

Lòng bàn tay hơi ngứa làm cô không nhịn được mà quay đầu trợn mắt nhìn Sở Quân Việt một cái.

“Đừng quậy mà!” Đường Bội hạ thấp giọng khẽ mắng.

Nhưng Sở Quân Việt như không nghe, ngón tay càng chơi đùa vui vẻ hơn.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đường Bội cúi đầu nhìn điện thoại của mình, thấy cái tên hiện trên màn hình rồi khẽ nhíu mày.

Mặc dù Sở Quân Việt chuyên chú nhìn vào màn hình laptop, nhưng vẫn liếc thấy vẻ mặt Đường Bội.

Thấy chân mày cô nhanh chóng giãn ra, thấp giọng nghe điện thoại: “Đường tổng.”

Năm đầu ngón tay căng thẳng của Đường Bội, Đường Bội quay đầu cười trấn an Sở Quân Việt, nhẹ nhàng trở tay nắm tay anh, sau đó thấp giọng nói: “Gần đây tôi rất bận.”

Giọng điệu của cô càng ôn hòa lại càng giống như từ chối người ngoài ngàn dặm nhưng lại làm cho Đường Phong Ngôn không nhịn được mà chủ động xáp tới gần.

“Bội Bội…” Đường Phong Ngôn dịu giọng, cười nói: “Tại sao lại gọi là Đường tổng? Bây giờ đã không có Tôn gia cản đường, con có thể…. Có thể…”

“Đường tổng.” Trong mắt Đường Bội lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Bây giờ tôi đang ở bên ngoài.”

“À.” Đường Phong Ngôn lập tức vội vàng sửa lời: “Vậy chuyện này chúng ta nói sau.”

Đường Bội có gọi ông ta là ba hay không, thật ra ông ta không hề để ý. Nhưng bây giờ Đường Bội, không chỉ là một ngôi sao mới nổi, mà sau lưng còn có Sở gia, thật sự làm ông ta không thể nào buông tay.

“Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, công việc hôm nay đã xong chưa? Ba tới đón con, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đường Phong Ngôn lại nói.

“Tối nay tôi bận.” Giọng của Đường Bội vẫn không lạnh không nóng, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”

“Cũng không có chuyện gì quan trọng.” Đường Phong Ngôn cười nói: “Lần trước nhận được email của con, nhưng mà, con cũng biết, tập đoàn Liên thị….”

Ông ta còn chưa nói xong đã bị Đường Bội cắt ngang: “Email gì Liên quan đến tập đoàn Liên thị? Tôi không biết.”

Cửa kính sạch sẽ phản chiếu hình ảnh của Đường Bội.

Nếu Đường Phong Ngôn thấy nụ cười trong mắt Đường Bội lúc này, chắc chắn sẽ không nói ra câu tiếp theo.

Trong mắt cô là nụ cười nhạt, khóe môi nhếch lên, giống như đang thấy Đường Phong Ngôn giãy giụa khổ sở dưới địa ngục.

“Phải phải!” Đường Phong Ngôn vội vàng nói: “Không có email gì hết, Bội Bội, con cứ yên tâ,, ba làm rất cẩn thận, mặc dù lấy được hai hạng mục, nhưng sẽ không để người ta nhìn ta đâu. Tuyệt đối không liên lụy đến bất kỳ ai.”

“Vậy sao?” Đường Bội cười nhạt, giọng vẫn bình thản: “Vậy chúc mừng ông.”

Người càng tham lam thì ngã càng đau.

Lần trước lúc cô điều tra về Liên tam thiếu thì thuận tay lấy tài liệu về mấy hạng mục cạnh tranh gửi cho Đường Phong Ngôn.

Cô biết, thứ giống như Đường Phong Ngôn nào biết cái gì gọi là thân tình và tình yêu tình thương, trong lòng ông ta chỉ có tiền, người như vậy tuyệt đối không thể từ chối cái email có sức hấp dẫn cực lớn kia.

Quả nhiên, ông ta nhanh chóng muốn lợi dụng Đường Bội để mưu cầu tiền và quyền.

Khi đó Đường Bội không biết Liên Tu Cận sẽ làm như thế nào, nhưng khi đó cô nghĩ nếu Đường gia và Liên gia mâu thuẫn với nhau, tất nhiên không có gì xấu.

“Bội Bội….” Đường Phong Ngôn dò xét hỏi: “Con đang ở bên cạnh Sở thiếu sao?”

“Ừ.” Đường Bội thấp giọng đáp.

“Vậy, con có biết hạng mục Nam Giao….” Đường Phong Ngôn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cái hạng mục đó, Sở gia sẽ giao cho ai?”

Đường Bội híp mắt, lại là cái hạng mục này!

Kiếp trước, vì hạng mục này mà cô bị đuổi giết, cuối cùng chết giữa biển lớn.

Bây giờ, Đường Phong Ngôn vẫn không hết hi vọng?!

Còn có mặt mũi nhắc tới?!

“Đường tổng!” Đường Bội lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy tôi là người như thế nào? Sở thiếu là người như thế nào? Ông cảm thấy anh ấy sẽ nói chuyện này cho tôi biết sao? Tôi có tư cách biết à?”

Bàn tay nắm lấy tay cô đang siết chặt lại.

Đường Bội quay đầu nhìn Sở Quân Việt, anh đã họp xong, chiếc laptop đã được đặt sang một bên.

Mà Sở Quân Việt đang quan tâm nhìn cô.

Đường Bội cười trấn an anh, tỏ ý mình không sao.

“À…” Đường Phong Ngôn cũng nghĩ Đường Bội không thể nào biết được chuyện cơ mật của Sở gia.

Trong mắt ông ta, Đường Bội và Sở Quân Việt bây giờ cũng giống như Đường Phỉ Phỉ và những người tình, ba nuôi lúc trước của cô ta, chỉ là một món đồ chơi mà thôi. 
Có điều ông ta không nói ra miệng, nếu chỉ là một món đồ chơi vậy sao không thừa dịp còn được thích mà lấy một vài thứ mình muốn, đúng là ngay cả tự giác của một món đồ chơi cũng không có.

Nhưng trước mặt Đường Bội, Đường Phong Ngôn không dám nói như đã từng nói với Đường Phỉ Phỉ.

Nhất là bây giờ, ông ta cảm thấy, rõ ràng sau khi có Sở Quân Việt làm chỗ dựa, Đường Bội càng ngày càng không nghe lời ông ta.

Suy nghĩ một chút rồi ông ta nói với Đường Bội: “Ba không có ý đó, nhưng con cũng biết, người như Sở thiếu muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, nếu con sơ ý một chút, hoặc qua thời gian dài, cậu ta cũng sẽ….”

Đường Phong Ngôn dừng một chút, ông ta cảm thấy Đường Bội hẳn là đã hiểu liền nói tiếp: “Bội Bội à, phải nghĩ cho mình nhiều một chút. Con nhìn Phỉ Phỉ và mẹ của nó đi, ba và Tôn Mặc Vân sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, ba chỉ còn một đứa con là con. Sau này, Đường thị không phải sẽ là của con sao?”

Nụ cười trên mặt Đường Bội càng lúc càng lạnh, nhưng không nói gì hết.

Đường Phong Ngôn nói tiếp: “Thừa dịp bây giờ Sở thiếu còn thích con, con phải tính toán cho bản thân mình một chút chứ.”

Lời ông ta nói rất thành khẩn.

Sở Quân Việt đã áp tai qua từ nãy đến giờ, liếm viền tai Đường Bội, mỗi một chữ Đường Phong Ngôn nói anh đều nghe rõ ràng.

Anh nhíu mày, mặt trầm xuống.

Nhưng Đường Bội nắm chặt ngón trỏ của anh, khẽ lắc đầu một cái, dừng một chút mới nói qua điện thoại: “Tôi biết rồi.”

Cô cố ý thấp giọng, nghe như cô đang ở trong hoàn cảnh khó khăn và cảm thấy khó chịu cho bản thân mình, giống như bị lời nói của Đường Phong Ngôn làm cảm động.

Đường Phong Ngôn hài lòng cúp điện thoại, ông ta không tin, Sở Quân Việt sẽ thật sự cưới đứa con gái riêng không danh không phận này.

Nhưng trước đó, ông ta muốn giúp Đường thị có được nhiều chỗ tốt.

Đường Bội cúp điện thoại, quay đầu nhìn Sở Quân Việt.

Cô cười một tiếng, đưa tay nhéo má anh, nói: “Tức gì vậy hả? Đường Phong Ngôn chính là như vậy mà.” N

“Em cũng cho là như vậy?” Giọng của Sở Quân Việt có chút trầm thấp: “Cũng cho là anh đối với em như vậy?”

“Ừ… Trên cơ bản là vậy…..” Đường Bội kéo dài, cố ý nói: “Cụ thể thì… Có lẽ….”

Cô còn chưa nói hết câu đã bị Sở Quân Việt nắm chặt gáy, hôn.

Đường Bội vừa cười vừa vòng tay qua cổ anh, nói: “Ngốc, nếu thật sự như vậy thì sao em dám nói ra trước mặt anh chứ?! Làm vậy chẳng phải là làm cho Kim chủ của em tức giận, tự tìm phiền phức sao?”

Sở Quân Việt cọ mũi lên mũi cô, thấp giọng hỏi: “Kim chủ?”

Vừa nói vừa đưa tay bóp eo Đường Bội.

“Sở tổng…. Sở thiếu…..” Đường Bội vừa tránh vừa cười nói: “Đừng quậy, đang ở trên xe đó.”

“Đây là xe của anh!” Sở Quân Việt thấp giọng nói.

Không có được câu trả lời làm mình hài lòng, động tác của anh càng thêm càn rỡ.

Đường Bội đột nhiên xoay eo, dạng chân lên người anh, tay nhanh chóng kéo hai tay Sở Quân Việt lên đỉnh đầu của anh.

Cô cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Sở Quân Việt rồi hôn lên môi anh một cái.

Sau đó hơi tách ra.

Mặc dù trên mặt cô là nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt sáng ngời nghiêm túc làm lòng Sở Quân Việt rung động.

Đường Bội hơi cúi người xuống, áp môi lên lỗ tai Sở Quân Việt, tim Sở Quân Việt đập mạnh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tràn đầy mong chờ lời nói tiếp theo của Đường Bội.

Đúng lúc này điện thoại của Đường Bội lại vang lên.

Đây là tiếng chuông đặc biệt dành cho Tử Thái, Đường Bội do dự một giây rồi nhanh chóng nghe điện thoại.

Trong điện thoại, giọng của Tử Thái rất dịu dàng: “Chị, em xem tiết mục rồi, chị thật giỏi.”

“Cám ơn em, Tử Thái.” Đường Bội cười dịu dàng nói.

“Chị…” Hình như Đường Tử Thái muốn nói gì đó, nhưng lại do dự không nói tiếp.

“Sao vậy Tử Thái?” Đường Bội hơi nhíu mày.

“Chị, Liên tam thiếu vừa lên máy bay, bay về nước.” Giống như hạ quyết tâm, Đường Tử Thái cắn răng nói với Đường Bội: “Em rất sợ ông ta về nước tìm chị để gây chuyện.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương