Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
-
Chương 56
Sáu diễn viên nữ bắt đầu chuẩn bị, còn những thợ chụp ảnh thì đang săn lùng hình ảnh của ba vị khách quý.
Bạch Chỉ San nhân cơ hội khống chế ngựa, chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Bội, thấp giọng nói bằng giọng điệu chua ngoa: “Đến lúc đó, cô sẽ chọn ai?”
“Hửm?” Đường Bội ở trong đầu đang tính toán mình nên làm chuyện gì kế tiếp cho nên không để ý đến lời của Bạch Chỉ San chỉ lên tiếng đáp lại.
“Đừng đánh trống lãng.” Bạch Chỉ San thấy máy quay không để ý đến bọn họ, nên nói lớn tiếng một chút, ít nhất khiến cho vài nữ minh tinh khác đều nghe rõ ràng: “Ảnh đế Hạ và Sở thiếu, cô sẽ chọn ai?”
Cô ta cười lạnh một tiếng: “Suýt nữa thì tôi quên, Đường tiểu thư tham gia tiết mục này là do Tần đạo diễn đề cử với Minh thiếu, do Minh thiếu tự mình đi mời.”
Cô cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, ngay cả hai chữ ‘tự mình’ cũng hàm chứa bao nhiêu sự ghen tị và đố kị.
Mặt khác, ánh mắt của những diễn viên khác nhìn Đường Bội có chút khác biệt.
Ánh mắt của Thịnh Lan trở nên sắc bén, Hạ Tử Diệu, Sở Quân Hàn, Minh Hiên, bất kì ai đi ra ngoài, đều là nam thần kim cương mà trái tim của hàng vạn nữ tử hướng về.
Tại sao 3 người bọn họ lại có quan hệ với Đường Bội?!
Người con gái này?
Thịnh Lan hơi nheo mắt lại, cô ta tuyệt đối không chỉ đơn giản là người thế thân không có tiếng tăm sau lưng Đường Phỉ Phỉ nhiều năm như vậy!
“Thế nào?” Bạch Chỉ San chờ mãi không thấy Đường Bội trả lời, đôi mắt trước màn ảnh lúc nào cũng thiên kiều bá mị, nay trở nên ác độc liếc mắt nhìn Đường Bội một cái: “Nói trúng tim đen rồi sao?”
“Không đúng.” Đường Bội cười xinh đẹp.
Cô ưỡn thẳng lưng ngồi ở trên lưng ngựa, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài: “Tôi cho rằng chỉ so cưỡi ngựa thôi, không ngờ ở giữa còn có chướng ngại lớn như vậy, ngộ nhỡ mời một người đàn ông khách quý nào đó lên ngựa, nhưng họ lại không chịu lên, như vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian sao, chậc chậc…”
Đường Bội vừa than nhẹ, ánh mắt lại không có ý tốt nhìn lướt qua người Bạch Chỉ San, cười mỉm nói: “Chỉ có điều, Bạch tiểu thư cũng không cần lo lắng việc này, sức quyến rũ của cô, không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.”
“Cô?!” Bạch Chỉ San suýt nữa nghẹn chết.
Đường Bội lại dùng câu nói của cô để đáp trả lại cô!
Không sai! Bạch Chỉ San cô là người có sức quyến rũ kinh người, là nữ thần trong lòng của rất nhiều đàn ông! Thế nhưng, hôm nay ba vị khách quý đến đây, nếu như có người có thể khuất phục dưới làn váy thạch lựu của cô, cô cũng sẽ không tân tân khổ khổ mà đến tham dự trận đấu chẳng ra sao cả này!
Bạch Chỉ San cắn đến nát răng nhưng vẫn không tìm được lời đáp lại.
Thịnh Lan mặc dù bắt đầu đề phòng với Đường Bội, nhưng vẫn cười lạnh, liếc mắt nhìn Bạch Chỉ San một cái: “Thật không thông minh, gấp gáp để người ta đâm một dao.”
Cô cũng không đợi Bạch Chỉ San trả lời, mà giục ngựa đi ra khỏi đám đông.
Thanh danh của ảnh hậu cũng không thể xem thường, ít nhất trong mấy người ở đây, Thịnh Lan bất kể là bề ngoài hay sự siêng năng đều không thể soi mói.
Trải qua mấy ngày huấn luyện, phong thái cưỡi ngựa của bọn họ cũng trở nên đẹp hơn, vai gọt, eo thon ngồi thẳng trên lưng ngựa, khi máy quay phim hướng về phía bọn họ, thì Thịnh Lan chẳng những không hổ là người đẹp, ngược lại không thẹn với danh xưng ảnh hậu của cô ta.
Người dự thi đầu tiên là Tào Mạn Mạn, những diễn viên khác ngoại trừ Đường Bội là người mới thì đều có chút danh tiếng.
Không biết có phải do chương trình cố tình sắp xếp hay không, Tào Mạn Mạn tuy rằng không nổi tiếng lắm nhưng trước khi vào nghề cũng từng chơi vài môn thể thao, thân thủ hết sức nhanh nhẹn.
Chỉ thấy bóng hình nhỏ nhắn màu vàng sáng thúc ngựa chạy ra như gió.
Tào Mạn Mạn khom nửa người xuống đất một cách linh hoạt, sau đó lại xoay người ngồi ngay ngắn lại…Động tác thoạt nhìn hơi mạo hiểm, nhưng cũng đa dạng phong phú, hấp dẫn ánh mắt người xem.
Trận đấu bắt đầu, máy quay phim cũng bắt đầu quay hình ảnh của các cô, vài người bọn họ đều không có nói chuyện.
Đường Bội cũng thanh tĩnh, vui vẻ, yên lặng quan sát phần biểu diễn của Tào Mạn Mạn.
Tào Mạn Mạn chạy một mạch như bay đến chỗ của nhóm khách quý, có thể nói biểu hiện tuy trễ nhưng rất kích thích.
Nhưng mắt thấy sắp đến phía trước nhóm khách quý, cô ấy bỗng kéo cương ngựa, cả người và ngựa đều đứng lên.
Hiện trường vốn mời một số khán giả đến xem trận đấu, khi trận đấu chính thức bắt đầu, bọn họ cũng lũ lượt kéo vào chỗ ngồi, lúc này thấy cảnh tượng này, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Nhưng Đường Bội biết, động tác này của Tào Mạn Mạn không phải là một màn biểu diễn, mà là thể hiện….cô ấy đang khẩn trương….
Ban nãy động tác ở trên ngựa mây bay nước chảy, nhưng lại phảng phất đôi chút cứng nhắc, Tào Mạn Mạn ở trên ngựa rất tùy ý, lúc này đột nhiên kéo mạnh dây cương, con ngựa lộ ra vài phần nóng nảy khiến tay cầm dây cương đã toát mồ hôi.
Cô căn bản không dám nhìn Minh Hiên và Sở Quân Hàn, mặc dù đều ra dáng thân sĩ, nhưng trên mặt Hạ Tử Diệu lúc nào cũng duy trì nụ cười, bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái đã lập tức đỏ bừng cả mặt.
Tào Mạn Mạn vốn không có gia thế cũng không có địa vị, ở trong showbiz cũng không thuận lợi, lúc này chen lẫn trong đám tuyển thủ, cô rõ ràng hiểu bởi vì từ bé cô đã luyện được dáng người linh hoạt, cho nên điều đó mới giúp cô mà thôi.
“Ồ, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao chương trình lại muốn mời ba vị khách quý rồng thần thấy đầu không thấy đuôi này rồi.” Hiện trường nhất thời có phần tẻ nhạt, Mạc Thành và Nhan Ninh lên tiếng để cứu lấy tình huống.
“Vì sao?” Nhan Ninh quả nhiên phối hợp, lên tiếng chậm rì rì.
“Cô xem đi.” Mạc Thành nâng cằm chỉ về hướng Tào Mạn Mạn, cười haha nói: “Ba người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở trước mặt, bất luận thế nào cũng khiến người ta hoa mắt! Không thể quyết định được, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không biết nên kéo ai lên ngựa nữa.”
“Đúng là thật khó chọn…”
Những thợ quay phim bắt đầu điều chỉnh ống kính, theo lời của Mạc Thành mà quay hình ảnh của ba vị khách quý, không làm bại lộ sự khẩn trương của Tào Mạn Mạn.
Trong lòng Tào Mạn Mạn khẽ thả lỏng, có phần cảm kích quay đầu liếc nhìn Mạc Thành và Nhan Ninh một cái.
Hai người dẫn chương trình đang đứng ở chỗ không xa mỉm cười với cô, sự giúp đỡ và nụ cười của bọn họ dường như là nguồn cổ vũ và ấm áp lớn nhất dành cho Tào Mạn Mạn.
Cô chậm rãi giục ngựa lên trước, từ trên ngựa hơi cúi người xuống, cười thật dịu dàng đưa tay ra với Hạ Tử Diệu.
Ảnh đế Hạ đương nhiên chưa bao giờ làm khó con gái, anh mỉm cười, mượn lực ở trên bàn đạp, xoay người ngồi ở sau lưng Tào Mạn Mạn, ôm nửa eo của cô, thấp giọng nói: “Cần phải trở về.”
Tào Mạn Mạn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng giục ngựa xoay người trở về điểm xuất phát.
Sự khẩn trương của cô làm lỡ không ít thời gian, vì thế không phải giục ngựa chạy như điên là có thể bù đắp trở lại.
Có màn khởi đầu tương đối suông sẻ, kế tiếp sẽ càng thuận lợi hơn vài phần.
Người ra trận thứ hai chính là Tuyên Mễ Kỳ.
Bản lĩnh của cô không nhanh nhẹn bằng Tào Mạn Mạn, nhưng lại hết sức hiểu được cách vận dụng sở trường của mình. Động tác tuy không nhiều nhưng thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, vì cô ta giành được không ít lời reo hò.
Hơn nữa có Tào Mạn Mạn làm ví dụ ở phía trước, cô cũng không hồi hộp mà thoải mái chọn Hạ Tử Diệu.
Hạ Tử Diệu cố tình giang tay, cười với Minh Hiên và Sở Quân Hàn một tiếng sau đó xoay người lên ngựa theo Tuyên Mễ Kỳ đi mất.
Hai người vô kinh vô hiểm vượt qua, tuy rằng không xảy ra vấn đề gì quá lớn, nhưng vẫn không đủ kích thích người xem.
Chờ Mạc Thành và Nhan Ninh giới thiệu người tham gia thứ ba, toàn trường mới trở nên xôn xao.
“Ơ, người còn chưa lên sàn, mà mọi người đã xôn xao, chắc hẳn mọi người vẫn còn ấn tượng.”
Mạc Thành nói một cách khoa trương: “Người con gái không thua đấng mày râu, một động tác đã dẫn chúng ta trở về chiến trường xưa…Đường Bội tiểu thư.”
Khán giả nhiệt liệt vỗ tay.
Đường Bội tuy rằng là người mới nhưng độ tỏa sáng gần đây cũng không nhỏ. Hơn nữa, sau đó đoạn trailer trên mạng càng khiến cho hình tượng của cô đi sâu vào lòng người.
Mạc Thành chờ tiếng vỗ tay tạm dừng, mới cười nói: “Như vậy, hôm nay Đường Bội tiểu thư lại mang đến cho chúng ta sự kinh ngạc. Nói thật, tôi dường như đã nghe thấy tiếng trống trận nổi lên, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào đấy.”
“Xin mời Đường Bội tiểu thư.” Nhan Ninh không chút khách khí ngắt lời Mạc Thành háo sắc, bình tĩnh nói.
Đường Bội cứ như vậy, trước ánh mắt phức tạp của Bạch Chỉ San và Thịnh Lan, nhẹ nhàng mỉm cười, thúc dây cương của Phong Triệt, đi ra khỏi đám đông.
Bạch Chỉ San nhân cơ hội khống chế ngựa, chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Bội, thấp giọng nói bằng giọng điệu chua ngoa: “Đến lúc đó, cô sẽ chọn ai?”
“Hửm?” Đường Bội ở trong đầu đang tính toán mình nên làm chuyện gì kế tiếp cho nên không để ý đến lời của Bạch Chỉ San chỉ lên tiếng đáp lại.
“Đừng đánh trống lãng.” Bạch Chỉ San thấy máy quay không để ý đến bọn họ, nên nói lớn tiếng một chút, ít nhất khiến cho vài nữ minh tinh khác đều nghe rõ ràng: “Ảnh đế Hạ và Sở thiếu, cô sẽ chọn ai?”
Cô ta cười lạnh một tiếng: “Suýt nữa thì tôi quên, Đường tiểu thư tham gia tiết mục này là do Tần đạo diễn đề cử với Minh thiếu, do Minh thiếu tự mình đi mời.”
Cô cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, ngay cả hai chữ ‘tự mình’ cũng hàm chứa bao nhiêu sự ghen tị và đố kị.
Mặt khác, ánh mắt của những diễn viên khác nhìn Đường Bội có chút khác biệt.
Ánh mắt của Thịnh Lan trở nên sắc bén, Hạ Tử Diệu, Sở Quân Hàn, Minh Hiên, bất kì ai đi ra ngoài, đều là nam thần kim cương mà trái tim của hàng vạn nữ tử hướng về.
Tại sao 3 người bọn họ lại có quan hệ với Đường Bội?!
Người con gái này?
Thịnh Lan hơi nheo mắt lại, cô ta tuyệt đối không chỉ đơn giản là người thế thân không có tiếng tăm sau lưng Đường Phỉ Phỉ nhiều năm như vậy!
“Thế nào?” Bạch Chỉ San chờ mãi không thấy Đường Bội trả lời, đôi mắt trước màn ảnh lúc nào cũng thiên kiều bá mị, nay trở nên ác độc liếc mắt nhìn Đường Bội một cái: “Nói trúng tim đen rồi sao?”
“Không đúng.” Đường Bội cười xinh đẹp.
Cô ưỡn thẳng lưng ngồi ở trên lưng ngựa, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ giả vờ như bừng tỉnh đại ngộ, thở dài: “Tôi cho rằng chỉ so cưỡi ngựa thôi, không ngờ ở giữa còn có chướng ngại lớn như vậy, ngộ nhỡ mời một người đàn ông khách quý nào đó lên ngựa, nhưng họ lại không chịu lên, như vậy chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian sao, chậc chậc…”
Đường Bội vừa than nhẹ, ánh mắt lại không có ý tốt nhìn lướt qua người Bạch Chỉ San, cười mỉm nói: “Chỉ có điều, Bạch tiểu thư cũng không cần lo lắng việc này, sức quyến rũ của cô, không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.”
“Cô?!” Bạch Chỉ San suýt nữa nghẹn chết.
Đường Bội lại dùng câu nói của cô để đáp trả lại cô!
Không sai! Bạch Chỉ San cô là người có sức quyến rũ kinh người, là nữ thần trong lòng của rất nhiều đàn ông! Thế nhưng, hôm nay ba vị khách quý đến đây, nếu như có người có thể khuất phục dưới làn váy thạch lựu của cô, cô cũng sẽ không tân tân khổ khổ mà đến tham dự trận đấu chẳng ra sao cả này!
Bạch Chỉ San cắn đến nát răng nhưng vẫn không tìm được lời đáp lại.
Thịnh Lan mặc dù bắt đầu đề phòng với Đường Bội, nhưng vẫn cười lạnh, liếc mắt nhìn Bạch Chỉ San một cái: “Thật không thông minh, gấp gáp để người ta đâm một dao.”
Cô cũng không đợi Bạch Chỉ San trả lời, mà giục ngựa đi ra khỏi đám đông.
Thanh danh của ảnh hậu cũng không thể xem thường, ít nhất trong mấy người ở đây, Thịnh Lan bất kể là bề ngoài hay sự siêng năng đều không thể soi mói.
Trải qua mấy ngày huấn luyện, phong thái cưỡi ngựa của bọn họ cũng trở nên đẹp hơn, vai gọt, eo thon ngồi thẳng trên lưng ngựa, khi máy quay phim hướng về phía bọn họ, thì Thịnh Lan chẳng những không hổ là người đẹp, ngược lại không thẹn với danh xưng ảnh hậu của cô ta.
Người dự thi đầu tiên là Tào Mạn Mạn, những diễn viên khác ngoại trừ Đường Bội là người mới thì đều có chút danh tiếng.
Không biết có phải do chương trình cố tình sắp xếp hay không, Tào Mạn Mạn tuy rằng không nổi tiếng lắm nhưng trước khi vào nghề cũng từng chơi vài môn thể thao, thân thủ hết sức nhanh nhẹn.
Chỉ thấy bóng hình nhỏ nhắn màu vàng sáng thúc ngựa chạy ra như gió.
Tào Mạn Mạn khom nửa người xuống đất một cách linh hoạt, sau đó lại xoay người ngồi ngay ngắn lại…Động tác thoạt nhìn hơi mạo hiểm, nhưng cũng đa dạng phong phú, hấp dẫn ánh mắt người xem.
Trận đấu bắt đầu, máy quay phim cũng bắt đầu quay hình ảnh của các cô, vài người bọn họ đều không có nói chuyện.
Đường Bội cũng thanh tĩnh, vui vẻ, yên lặng quan sát phần biểu diễn của Tào Mạn Mạn.
Tào Mạn Mạn chạy một mạch như bay đến chỗ của nhóm khách quý, có thể nói biểu hiện tuy trễ nhưng rất kích thích.
Nhưng mắt thấy sắp đến phía trước nhóm khách quý, cô ấy bỗng kéo cương ngựa, cả người và ngựa đều đứng lên.
Hiện trường vốn mời một số khán giả đến xem trận đấu, khi trận đấu chính thức bắt đầu, bọn họ cũng lũ lượt kéo vào chỗ ngồi, lúc này thấy cảnh tượng này, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Nhưng Đường Bội biết, động tác này của Tào Mạn Mạn không phải là một màn biểu diễn, mà là thể hiện….cô ấy đang khẩn trương….
Ban nãy động tác ở trên ngựa mây bay nước chảy, nhưng lại phảng phất đôi chút cứng nhắc, Tào Mạn Mạn ở trên ngựa rất tùy ý, lúc này đột nhiên kéo mạnh dây cương, con ngựa lộ ra vài phần nóng nảy khiến tay cầm dây cương đã toát mồ hôi.
Cô căn bản không dám nhìn Minh Hiên và Sở Quân Hàn, mặc dù đều ra dáng thân sĩ, nhưng trên mặt Hạ Tử Diệu lúc nào cũng duy trì nụ cười, bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái đã lập tức đỏ bừng cả mặt.
Tào Mạn Mạn vốn không có gia thế cũng không có địa vị, ở trong showbiz cũng không thuận lợi, lúc này chen lẫn trong đám tuyển thủ, cô rõ ràng hiểu bởi vì từ bé cô đã luyện được dáng người linh hoạt, cho nên điều đó mới giúp cô mà thôi.
“Ồ, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao chương trình lại muốn mời ba vị khách quý rồng thần thấy đầu không thấy đuôi này rồi.” Hiện trường nhất thời có phần tẻ nhạt, Mạc Thành và Nhan Ninh lên tiếng để cứu lấy tình huống.
“Vì sao?” Nhan Ninh quả nhiên phối hợp, lên tiếng chậm rì rì.
“Cô xem đi.” Mạc Thành nâng cằm chỉ về hướng Tào Mạn Mạn, cười haha nói: “Ba người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở trước mặt, bất luận thế nào cũng khiến người ta hoa mắt! Không thể quyết định được, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không biết nên kéo ai lên ngựa nữa.”
“Đúng là thật khó chọn…”
Những thợ quay phim bắt đầu điều chỉnh ống kính, theo lời của Mạc Thành mà quay hình ảnh của ba vị khách quý, không làm bại lộ sự khẩn trương của Tào Mạn Mạn.
Trong lòng Tào Mạn Mạn khẽ thả lỏng, có phần cảm kích quay đầu liếc nhìn Mạc Thành và Nhan Ninh một cái.
Hai người dẫn chương trình đang đứng ở chỗ không xa mỉm cười với cô, sự giúp đỡ và nụ cười của bọn họ dường như là nguồn cổ vũ và ấm áp lớn nhất dành cho Tào Mạn Mạn.
Cô chậm rãi giục ngựa lên trước, từ trên ngựa hơi cúi người xuống, cười thật dịu dàng đưa tay ra với Hạ Tử Diệu.
Ảnh đế Hạ đương nhiên chưa bao giờ làm khó con gái, anh mỉm cười, mượn lực ở trên bàn đạp, xoay người ngồi ở sau lưng Tào Mạn Mạn, ôm nửa eo của cô, thấp giọng nói: “Cần phải trở về.”
Tào Mạn Mạn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng giục ngựa xoay người trở về điểm xuất phát.
Sự khẩn trương của cô làm lỡ không ít thời gian, vì thế không phải giục ngựa chạy như điên là có thể bù đắp trở lại.
Có màn khởi đầu tương đối suông sẻ, kế tiếp sẽ càng thuận lợi hơn vài phần.
Người ra trận thứ hai chính là Tuyên Mễ Kỳ.
Bản lĩnh của cô không nhanh nhẹn bằng Tào Mạn Mạn, nhưng lại hết sức hiểu được cách vận dụng sở trường của mình. Động tác tuy không nhiều nhưng thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, vì cô ta giành được không ít lời reo hò.
Hơn nữa có Tào Mạn Mạn làm ví dụ ở phía trước, cô cũng không hồi hộp mà thoải mái chọn Hạ Tử Diệu.
Hạ Tử Diệu cố tình giang tay, cười với Minh Hiên và Sở Quân Hàn một tiếng sau đó xoay người lên ngựa theo Tuyên Mễ Kỳ đi mất.
Hai người vô kinh vô hiểm vượt qua, tuy rằng không xảy ra vấn đề gì quá lớn, nhưng vẫn không đủ kích thích người xem.
Chờ Mạc Thành và Nhan Ninh giới thiệu người tham gia thứ ba, toàn trường mới trở nên xôn xao.
“Ơ, người còn chưa lên sàn, mà mọi người đã xôn xao, chắc hẳn mọi người vẫn còn ấn tượng.”
Mạc Thành nói một cách khoa trương: “Người con gái không thua đấng mày râu, một động tác đã dẫn chúng ta trở về chiến trường xưa…Đường Bội tiểu thư.”
Khán giả nhiệt liệt vỗ tay.
Đường Bội tuy rằng là người mới nhưng độ tỏa sáng gần đây cũng không nhỏ. Hơn nữa, sau đó đoạn trailer trên mạng càng khiến cho hình tượng của cô đi sâu vào lòng người.
Mạc Thành chờ tiếng vỗ tay tạm dừng, mới cười nói: “Như vậy, hôm nay Đường Bội tiểu thư lại mang đến cho chúng ta sự kinh ngạc. Nói thật, tôi dường như đã nghe thấy tiếng trống trận nổi lên, nhiệt huyết bắt đầu sôi trào đấy.”
“Xin mời Đường Bội tiểu thư.” Nhan Ninh không chút khách khí ngắt lời Mạc Thành háo sắc, bình tĩnh nói.
Đường Bội cứ như vậy, trước ánh mắt phức tạp của Bạch Chỉ San và Thịnh Lan, nhẹ nhàng mỉm cười, thúc dây cương của Phong Triệt, đi ra khỏi đám đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook