Hà An An nằm ở dưới chân của Sở Quân Hàn, tư thế đó nào còn dáng vẻ oai hùng, mạnh mẽ của huấn luyện viên cưỡi ngựa.

Cô ta dè dặt liếc mắt nhìn Sở Quân Hàn một cái, tay càng ngày càng chạm đến vạt áo của anh, nước mắt giống như những hạt châu trong suốt lăn dài trên má.

“Sở thiếu…” Thanh âm rên rỉ nhẹ nhàng mang theo vẻ nũng nịu đủ làm lay động chỗ ngứa tận đáy long của mỗi người đàn ông.

Đường Bội nhìn tình cảnh này, cười càng thêm xán lạn.

Sở Quân Hàn trêu hoa ghẹo nguyệt, chất lượng quả nhiên không tệ.

Lúc tay Hà An An sắp chạm đến vạt áo của anh, anh đột nhiên lùi về phía sau một bước, nhíu mày nhìn Đường Bội đang xem kịch vui:

“Cô ấy là ai?”

Đường Bội rốt cuộc cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Hà An An bỏ hết tâm tư như vậy, lại bỏ thuốc hãm hại, lại bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng thương, Sở Quân Hàn cũng không nhiều lời với cô ta.

Nghe tiếng cười của Đường Bội ở phía sau, sắc mặt Hà An An trầm xuống, trong mắt chợt lóe lên tia ngoan độc. Nhưng khi nhìn về phía Sở Quân Hàn, vẫn là bộ dạng ủy khuất.

“Cô ấy là người chăm sóc cho Phong Triệt, cũng là huấn luyện cưỡi ngựa ở mã trường Vân Tiêu.” Đường Bội cười nói với Sở Quân Hàn: “Ngày hôm qua Phong Triệt nổi điên, cũng do cô ấy ban tặng đấy.”

“Không phải! Không phải tôi!” Hà An An đột nhiên khẽ kêu to lên.

Mặc dù cô chỉ làm việc ở mã trường Vân Tiêu, nhưng cô từng nghe nói, nhà họ Sở đối với kẻ phản bội rất đáng sợ. Huống chi hôm qua, Sở thiếu suýt nữa bị thương.

Cô cực kì khẩn trương, không kịp suy nghĩ đã vội nói: “Là cô ta, là Đường Bội sai khiến tôi làm như vậy, cô ấy muốn thu hút sự chú ý của Sở thiếu anh, cho nên mới sai tôi bỏ thuốc cho Phong Triệt!.”

“Ồ?” Đường Bội hếch mày, mang theo vài phần khiêu khích nhìn về phía Sở Quân Hàn: “Sở thiếu, anh có tin không…?”

Hà An An cắn môi dưới, câu nói dối đầu tiên đã bật ra khỏi cửa miệng, không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp tục:

“Sở thiếu, anh tin tưởng tôi. Tôi làm việc ở mã trường Vân Tiêu đã 3 năm, tôi luôn xem Phong Triệt như bảo bối của mình. Lần này không phải ngài bảo để cô ấy cưỡi Phong Triệt, tôi cũng không nghe theo lời của cô ấy.”

“Hahaha.” Đường Bội khẽ cười một tiếng, hết sức dịu dàng nhẹ nhàng vỗ cỗ một cái, cười xinh đẹp nói: “Làm phiền cô rồi, trong thời gian ngắn thế đã có thể biên ra câu chuyện hay như vậy.”

“Tôi không có bịa truyện!” Hà An An đáng thương tội nghiệp nhìn Sở Quân Hàn, giọng nói thật bi thương: “Sở thiếu, tôi nói đều là sự thật. Anh nhất định phải tin tưởng tôi. Nữ diễn viên trong làng giải trí, am hiểu nhất là đóng kịch, anh đừng bị cô ta…”

Sở Quân Hàn lạnh lùng liếc nhìn Hà An An một cái.

Ánh mắt anh băng hàn thấu xương, giống như gió lạnh thổi qua.

Nghe đồn đế vương bóng đêm, ánh mắt không có chút tình cảm giống như tu la, khiến cho Hà An An đang nửa quỳ trên mặt đất nhịn không được sợ run cả người, lời còn muốn nói đều đông cứng trong miệng, không dám nói ra ngoài.

“Nếu cô đã nói không được, có phải nên đến phiên tôi nói thay cô không?” Đường Bội chậm rãi cười đi đến bên cạnh Sở Quân Hàn.

Quần áo của hai người vốn hết sức xứng đôi, lúc này sóng vai đứng chung một chỗ, tuấn nam mỹ nữ, quả thực khiến người ta vui tai vui mắt.

“Ban nãy cô nói, tôi vì muốn thu hút sự chú ý của Sở thiếu cho nên mới sai cô đi bỏ thuốc vào thức ăn của Phong Triệt. Nhưng sáng hôm qua, Sở thiếu chưa từng nói anh ta sẽ đến mã trường. Tôi đây diễn kịch, là diễn cho ai xem đây?” Đường Bội bình tĩnh nói: “Đây là sơ hở thứ nhất.”

“Cô còn nói, tôi sai cô hạ thuốc Phong Triệt, hơn nữa nói với cô Sở thiếu rất thích tôi, sẽ không truy cứu trách nhiệm. Nếu như Sở thiếu đã thích tôi rồi…” Đường Bội nói tới đây nhẹ nhàng cười, liếc mắt nhìn Sở Quân Hàn một cái: “Tôi cần gì phải thu hút sự chú ý của anh ấy, hơn nữa còn dùng một phương pháp ngu ngốc như vậy. Đây là sơ hở thứ hai.”

“Thứ ba…” Cô từ trên cao nhìn xuống, nhìn ánh mắt tràn ngập sợ hãi của Hà An An, không chút lưu tình tiếp tục nói: “Huống hồ, hôm kia chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên, nếu như cô nghe lời tôi bỏ thuốc cho Phong Triệt là sự thật, thì cô đúng là cỏ đầu tường, trước đây không biết đã làm bao nhiêu chuyện phản bội Sở thiếu rồi.”

“Tôi không có!” Hà An An vội vàng nói: “Tôi làm sao có thể phản bội Sở thiếu!”

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt cô ta đã trắng không còn chút máu.

Đường Bội cười nói: “Lời nói của cô trước sau đều mâu thuẫn, tất cả đều có sơ hở, ngay cả tôi còn không tin, cô nghĩ Sở thiếu sẽ tin tưởng cô sao?”

Hà An An run run nhìn Sở Quân Hàn, nhưng trong nháy mắt, giống như bị nhốt vào chỗ sâu nhất trong địa ngục----

Người đứng đầu nhà họ Sở, khi đứng trước mặt bọn họ không nói cười tùy tiện, không giận mà uy, nhưng ánh mắt nhìn Đường Bội lại rất dịu dàng thậm chí có phần dung túng.

Mà Đường Bội không chút để ý, đưa tay đặt trên vai, quay đầu lại nhìn anh, hỏi; “Sở thiếu, anh cảm thấy em nói có đúng không?”

“Ừ.” Sở Quân Hàn thuận thế nắm eo của Đường Bội, nhàn nhạt nói: “Mang cô ta đi xuống đi.”

Không biết khi nào bên trong chuồng ngựa lại xuất hiện thêm vài người, đều cung kính lễ phép đứng ở phía sau Sở Quân Hàn.

Người dẫn đầu phía trước, Đường Bội biết, đó là quản lý của mã trường.

Anh ta là người đàn ông trung niên khoảng 37, 38 tuổi, Đường Bội còn nhớ anh họ Thường. Hôm bọn họ đến cùng với Minh Hiên, anh ta đã từng xuất hiện bắt chuyện một lần. Tuy rằng thái độ khách khí, hữu lễ nhưng cũng có phần xa cách. Đối với người có lai lịch không tầm thường như Minh Hiên, lại là người hô mưa gọi gió ở trong làng giải trí, cũng không có ý lấy lòng.

Nhưng mà ngẫm lại, anh ta là tổng giám đốc của mã trường Vân Tiêu, có thể trở thành hội viên của nơi này, đều là những biểu tượng không giàu cũng quý ở thành phố S.

Cho dù Đường Phong Ngôn có đến trước mặt người này, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, nhìn Sở gia phía sau anh ta, cũng phải tỏ ra khách khí vài phần.

Đi theo phía sau anh ta là 4 người vệ sĩ cao lớn mặc âu phục màu đen, lúc này có hai người lên tiếng trả lời đi tới, mỗi người một bên đưa tay kéo Hà An An nằm tê liệt ở trên mặt đất từ sớm, lôi kéo không chút thương hoa tiếc ngọc.

“Đợi chút.” Đường Bội bỗng nhiên ngăn cản: “Sau khi dẫn đi cô ấy sẽ như thế nào?”

“Em còn muốn dùng?” Sở Quân Hàn hỏi.

“Ừ.” Đường Bội gật đầu, cười: “Có thể cho cô ấy một cơ hội, nếu như cô ấy chịu làm nhân chứng, chỉ tội Đường Phỉ Phỉ.”

“Được.” Sở Quân Hàn chẳng hề để ý đáp ứng, sau đó quay đầu nói với hai người vệ sĩ: “Nghĩ cách để cô ta mở miệng nói sự thật.”

“Dạ, thiếu gia.” Hai người gật đầu với Sở Quân Hàn, rồi kéo Hà An An vội vã rời đi.

“Anh sẽ không…” Chờ bọn họ đi xa, Đường Bội mới đánh giá Sở Quân Hàn từ trên xuống dưới vài lần: “Thật sự phải chuẩn bị người dạy cưỡi ngựa sao?”

“Dĩ nhiên.” Sở Quân Hàn ôm lấy eo của cô, chỉ cảm thấy eo nhỏ trong tay không đầy một nắm tay, nhưng lại không mềm mại như loại chim nhỏ nép vào người. Tâm tình của anh không tệ, hiếm khi nổi nên cười đùa, vì thế anh cười nói: “Em cũng cho rằng, anh vì em mà đến?”

“Được rồi, được rồi.” Đường Bội nhấc tay đầu hàng, cười nói: “Đây là địa bàn của Sở thiếu, anh muốn đến lúc nào thì đến lúc đó, muốn làm gì thì làm cái đó. Trên đời này không ai dám quản anh.”

Cô vừa nói vừa mở cánh tay của Sở Quân Hàn ra, sau đó đi nhanh đến chỗ của Phong Triệt.

Dáng người của cô cao gầy, tuy rằng thân thủ của cô không tồi, nhưng nhìn từ bóng lưng có vẻ đơn bạc, trang phục ôm lấy đường lấy, khiến cô lộ ra những đường nét như đượt gọt thành.

Quản lý Thường thấy Sở Quân Hàn vẫn đứng tại chỗ, khóe môi lại mang theo nụ cười hiếm thấy, nên vội vã bước nhanh về phía trước, giúp Đường Bội mở cửa chuồng của Phong Triệt, khách khách khí khí cười nói:

“Đường tiểu thư, mời.”

“Cảm ơn quản lý Thường.” Đường Bội khách khí nói.

Quản lý Thường cười haha, khom người nhường cho Đường Bội vào dẫn ngựa, vừa cười nói với Đường Bội:

“Đường tiểu thư quá khách khí, gọi tôi là tiểu Thường được rồi.” Ông ta dừng lại một chút rồi dùng thân phận của quản lý mã trường nói:

“Tôi thật xin lỗi chuyện xảy ra ngày hôm qua, nếu Đường tiểu thư có chuyện gì cần có thể trực tiếp đến tìm tôi, và cô nếu không chê chúng tôi có thể giới thiệu cho cô một huấn luyện viên cưỡi ngựa giỏi hơn.”

“Ồ…” Đường Bội nhíu mày nhìn ông ta..

Quản lý Thường cười đến mức cực kì nhiệt tình, nghiêng người để Sở Quân Hàn xuất hiện, nửa đùa nửa lấy lòng nói: “Thiếu gia của chúng tôi cưỡi ngựa là hạng nhất, đã từng giành được giải quán quân thế giới, Đường tiểu thư có muốn cân nhắc hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương