Sở Quân Hàn không có nói tiếp, chỉ nhìn Đường Bội rồi chậm rãi đi tới trước mặt cô.

Nơi này là địa bàn của anh, là thành lũy vững chắc nhất mà nhà họ Sở đã sáng lập nên, trước Đường Bội, chưa có một người nào có thể đột nhập vào nơi này. Sở Quân Hàn cũng tin, sau cô, cũng không có người nào có thể bình yên vô sự tiến vào.

Đi đến gần, Đường Bội ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người anh, cùng với hơi nóng hơi ẩm ướt, giống như một cánh tay vô hình trên người Sở Quân Hàn muốn kéo cô vào trong đó.

Ngón tay ấm áp thon dài giơ lên, nhẹ nhàng trượt qua gò má của Đường Bội, miêu tả đôi mi duyên dáng của cô, mũi cao thẳng, đến đôi môi mềm mại.

Trong mắt Sở Quân Hàn không có ý cười, nhưng mà nhìn Đường Bội từ đầu đến cuối vẫn mang ý cười nhìn mình hỏi:

“Đây là diễn trò, hay là Đường Bội chân chính?”

Đường Bội nhẹ nhàng cười, hô hấp tinh tế thổi lên ngón tay của Sở Quân Hàn, ánh mắt nhìn ánh mắt anh cười nói:

“Sở thiếu nói đây là diễn trò thì là diễn trò, nói chân thật thì là chân thật.” Cô cười đến mức động lòng người: “Tất cả đều dựa vào câu nói của Sở thiếu.”

‘Hôm nay ở trên sân khấu, nụ cười em đáp tạ khán giả, rất đẹp.”

Ngón tay của Sở Quân Hàn trượt đến mắt của cô, lông mi của Đường Bội rất dài, mỗi lần cô chớp mắt, lông mi cọ lên bàn tay anh khiến cho lòng anh cũng cảm thấy ngứa ngáy.

“Cười một lần nữa.” Sở Quân Hàn yêu cầu.

“A…” Đường Bội khẽ cười, nhưng không phải tươi cười ngọt ngào, cô buông tay Sở Quân Hàn ra, đưa tay nắm vạt áo tắm của anh, kéo anh về phía mình.

“Tôi còn cho rằng…” Đường Bội hà hơi như lan, nghịch ngợm thổi hơi lên tai của Sở Quân Hàn , thấp giọng, tràn ngập mị hoặc nói:

“Sở thiếu hôm nay đặc biệt đến tìm tôi, không chỉ vì một nụ cười.”

“Tôi ở nước ngoài mấy ngày nay, đã nghe được một tin tức rất thú vị.” Sở Quân Hàn cũng không có đẩy cô ra, ngược lại học bộ dáng của cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Có người nói với tôi, phòng ngự an toàn của nhà họ Đường không gì phá nổi, vững như thành lũy. Nhưng trên đời này tuyệt đối có một người có thể phá vỡ được hệ thống phòng ngự này.”

“Ồ?” Đường Bội nhíu mày, ý bảo anh ta tiếp tục nói.

“Butterfly” Sở Quân Hàn đưa tay ra phía sau của Đường Bội, cơ hồ là có phần mãnh liệt ôm lấy eo của cô, ôm cô vào ngực của mình: “Bươm bướm của tôi.”

Trong mắt Đường Bội tất cả đều là ý cười, cô tựa hồ đã đoán được ở nước ngoài Sở Quân Hàn đã gặp được ai.

“Anh đi Pháp?” Cô không chút để ý nằm ở trong lòng của Sở Quân Hàn, chóp mũi ngửi lấy hương thơm dễ chịu ở trên người anh, thanh âm của Đường Bội vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, hỏi.

“Xem ra em quen biết người đó.” Sở Quân Hàn chậm rãi nói.

“Đương nhiên.” Đường Bội cười xinh đẹp : “Trên thế giới này, người hiểu tôi nhất…”

Những chữ cuối cùng của cô không có cơ hội phát ra, vì Sở Quân Hàn đã cúi xuống ngăn chặn miệng của cô lại.

Ngay từ đầu, nụ hôn có chút ma sát thô bạo.

Ý cười trong mắt Đường Bội không giảm, cô rút tay mình ra, nhẹ nhàng nắm cằm của Sở Quân Hàn, ngược lại chủ động hôn sâu hơn.

“Em nên biết, ở trong lòng một người đàn ông, khen ngợi một người đàn ông khác là chuyện nguy hiểm như thế nào.” Sở Quân Hàn hơi tách khoảng cách của hai người ra, hơi thở của anh có chút dồn dập, môi ẩm ướt chuyển đến vành tai đỏ bừng giống như mã não của Đường Bội, nhíu mày, oán hận cắn.

“Tôi đương nhiên biết.” Đường Bội liếm liếm môi mình, híp mắt cười giống như một con mèo lười biếng: “Cho nên, tôi …”

“Cố ý…”

Những chữ cuối cùng dường như nói sát vào tai của Sở Quân Hàn.

Hơi thở như lan chui vào trong tai của Sở Quân Hàn, ngón tay nghịch ngợm chui vào trong áo tắm của Sở Quân Hàn, xúc cảm của lòng bàn tay, khiến cho cô cảm giác được nhịp đập mạnh mẽ và hữu lực của tim anh truyền đến tay cô.

“Sở thiếu….” Đường Bội chậm rãi dời ngón tay, cuối cùng dừng ở trên yết hầu của Sở Quân Hàn.

Đó là nơi trí mạng, là nơi ai cũng sẽ bảo vệ cẩn thận.

Nhưng mà Sở Quân Hàn không có né tránh, chỉ tùy ý để ngón tay của Đường Bội đăt ở trên yết hầu của anh, tùy ý Đường Bội kéo anh, đẩy anh ngã xuống sofa rộng rãi.

Đường Bội hơi xúc động, ngày đó ở bên trong biệt thự nhà họ Sở, trước mặt công chúng, thân là con trai độc nhất của tập đoàn Sở thị, người nắm quyền hiện tại của nhà họ Sở, nhưng lại để cô cầm súng chỉa vào yết hầu.

Hiện tại lại…

Trong lòng cô khẽ nhúc nhích, áp người lên .

Mái tóc thật dài, man mát lành lạnh xõa xuống, nhẹ nhàng xoã qua gương mặt của Sở Quân Hàn.

Đường Bội cúi người, dõi mắt nhìn anh một lát.

Ánh mắt Sở Quân Hàn sâu thẳm, khiến cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh.

Anh cơ hồ dung túng cho hành động của Đường Bội, khi Đường Bội nhìn anh hồi lâu, anh mới giơ tay lên, cài mái tóc cô ra sau tai.

Đường Bội híp mắt cười, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

“Sở thiếu, chúng ta làm giao dịch đi.”

Tay Sở Quân Việt từ lỗ tai cô trượt xuống hình xăm hồ điệp ở trên vai Đường Bội:

“Em nói.”

“Anh hãy nói với Đường Phỉ Phỉ anh hy vọng nữ chính trong trailer quảng cáo là cô ta.”

“Lấy gì để trao đổi?”

“Tôi sẽ khiến nơi này trở thành nơi, ngay cả bươm bướm cũng không thể bay vào.”

“Đường Bội, hà cớ phải phiền phức như vậy?” Tay anh đặt ở sau gáy của cô: “Em yêu tôi, tôi sẽ thay em hủy diệt toàn bộ nhà họ Đường.”

Lời nói của anh mây trôi nước chảy như vậy, phảng phất như đang nói ánh trăng hôm nay thật đẹp.

“Cái giá như vậy, quá lớn. nhà họ Đường, vẫn chưa có giá trị lớn như vậy.” Đường Bội lại cúi đầu, hôn hôn lên trán của anh, lông mi của cô khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn cười hỏi:

“Như thế nào?”

“Được.” Sở Quân Hàn một lời đáp ứng, anh kéo đầu Đường Bội xuống thấp, hôn lên môi cô lại nói: “Nhưng mà em không cần thay tôi che chắn bươm bướm ở bên ngoài, bởi vì tôi chỉ cần một nụ hôn như vậy là đủ rồi.”

Anh nói xong lại hôn lên môi Đường Bội.

Ba ngày sau, lúc Đường Bội gặp lại Đường Phỉ Phỉ, quả nhiên nhìn thấy nét mặt Đường Phỉ Phỉ tỏa sáng, ở trước mặt cô sắp hếch cằm đến trên trời rồi.

“Đường Bội.” Đường Bội tới rất sớm, Minh Hiên báo cho bọn họ địa điểm tập hợp, lúc này ngoại trừ cô cũng chỉ có mình Đường Phỉ Phỉ.

Đường Bội cong khóe môi, ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái, phảng phất xem cô ta như không khí, lại cúi đầu xem văn kiện trên tay của mình.

“Đường Bội.” Đường Phỉ Phỉ kiêu ngạo như một con khổng tước, đi tới đi lui trước mặt Đường Bội, cười khanh khách nói:

“Cô nhất định không thể tưởng tượng được, ngày hôm qua tôi gặp được ai đâu.”

Đường Bội vẫn mặc kệ cô ta.

“Sở thiếu đó.” Trên mặt Đường Phỉ Phỉ hiện lên nụ cười lạnh, hơi khom lưng, thấp giọng nói từng chữ ở bên tai của Đường Bội: “Thiếu gia nhà họ Sở nói, tôi chính là lựa chọn nữ chính poster phù hợp nhất trong cảm nhận của anh ấy.”

Cô ta nói xong đứng thẳng người, xoay một vòng trước mặt Đường Bội, giả mù sa mưa cười nói:

“Kỳ thật, tôi vốn cho rằng ngày đó Sở thiếu đối với cô có chút đặc biệt, sẽ để cô làm người phát ngôn cho hãng nước hoa đó.”

“Chỉ có điều a…”

Đường Phỉ Phỉ cười lại nói: “Cô cũng đừng đau lòng, dù sao hàng cao cấp như thế không phải ai cũng có thể làm người phát ngôn. Nếu không phải công chúa thật sự, thì sao có đãi ngộ của công chúa chứ? Vẫn nên cố gắng diễn tốt vai phụ của mình đi. Haha”

Đường Bội khép lại văn kiện trong tay, cười nhìn về phía Đường Phỉ Phỉ, khẽ mở môi anh đào ôn nhu nói:

“Vậy tôi phải chúc mừng Đường tiểu thư rồi. Nhưng mà cô biết không, người trèo càng cao, thời điểm ngã xuống sẽ càng đau. Đường tiểu thư cần phải quấn chặt cây đại thụ Sở thiếu, để tránh phải ngã xuống ngay cả xương cũng không còn.”

Cô không đợi Đường Phỉ Phỉ nổi giận, đã chào hỏi người phía sau cô ta:

“Chào Khương tiểu thư.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương