Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
-
Chương 21: Đấu giá
Trong nháy mắt, Đường Phỉ Phỉ lập tức trở thành tiêu điểm trong cuộc.
Hầu như tất cả phụ nữ có mặt ở đây, vừa hâm mộ vừa ganh tị nhìn cô ta, nhìn cô ta chậm rãi bước lên, cuối cùng cúi đầu xuống, ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Sở Quân Hàn.
Ánh mắt của Đường Bội cũng dừng ở trên người Đường Phỉ Phỉ, nhưng mà cô cũng không hâm mộ cô ta, chỉ là có chút tò mò, thiếu gia Sở gia này ít giao du với bên ngoài, thần bí khó lường, thoạt nhìn không giống như người nông cạn như vậy nha!.
Hình như vì để chứng minh suy đoán của cô, Sở Quân Hàn thậm chí cũng không quay đầu liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái, chỉ đứng ở trên đài cao, gật đầu với người đàn ông trung niên cao lớn bên cạnh.
“Bốp” một tiếng vang nhỏ vang lên, đã thành công thu hút tầm mắt của mọi người trở về trên đài cao.
Dưới ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi, một tấm vải nhung màu tím đậm được trải trên đài cao, một cái bệ thủy tinh trong suốt dần dần xuất hiện ở giữa trung tâm của đài cao, Đường Bội chỉ nghe thấy chung quanh truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt nhiều người có chút khẩn trương nhìn về phía món đồ đặt ở trên bệ, là một bộ trang sức làm bằng phỉ thúy.
Trang sức phỉ thúy cũng không hiếm thấy, nhưng mà trọn bộ trang sức này được chế tác hết sức khéo léo, tinh mỹ, màu sắc thượng phẩm, khiến cho nó thoạt nhìn hoa lệ nhưng lại không mất vẻ tao nhã, khó trách có thể thu hút ánh mắt của đông đảo phụ nữ.
Kèm theo ánh sáng trên trần nhà chiếu vào bộ trang sức, thanh âm dịu dàng động lòng người của một cô gái vang lên: “Bộ trang sức phỉ thúy này do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế Mr Wang đích thân thiết kế vào 7 năm trước, cũng là bộ trang sức được thiết kế duy nhất của ông trong năm đó…”
“Thích không?” Hạ Tử Diệu vừa không chút để ý nghe giới thiệu, vừa hỏi Đường Bội.
Đường Bội lắc đầu, phỉ thúy đương nhiên là trang sức tốt, cô cũng biết thưởng thức cái đẹp, nhưng không đến nỗi mê muội.
Hạ Tử Diệu tán thưởng nhìn cô một cái, cười nói: “Những món được đưa ra đấu giá đầu tiên đều không phải là thứ tốt nhất. Chỉ có kiên trì đợi đến cuối cùng, mới có thể chờ đến cao trào.”
Đường Bội mỉm cười nhìn về phía anh ta: “Những lời anh nói hôm nay, hình như rất cao thâm khó lường.”
“Thật sự khó lường không phải là tôi….” Hạ Tử Diệu khoe khoang, ánh mắt lại nhìn về phía Sở Quân Hàn.
Anh vẫn đứng ở tại chỗ, giống như đế vương cao quý đang tuần tra lãnh thổ của mình, trầm tĩnh nhìn những người đấu giá ở trong đại sảnh.
Đường Phỉ Phỉ giống như một con chim nhỏ yên tĩnh, hiền thục đứng ở bên cạnh anh, trên mặt thẹn thùng e lệ, nhưng làm sao cũng không giấu được vẻ vui sướng, kích động ở trong mắt cô ta.
Khi Đường Bội theo ánh mắt của Hạ Tử Diệu nhìn qua, thì Sở Quân Việt đúng lúc nhìn cô. Trong ánh mắt của anh hiện lên tia trêu tức rất nhạt, hiếm khi lại nghiêng đầu, nói khẽ với Đường Phỉ Phỉ đứng ở phía sau câu gì đó.
Đường Phỉ Phỉ lập tức được cưng mà sợ, chân tay luống cuống, lắc lắc đầu, nét mặt càng đỏ hơn.
Thoạt nhìn rất nũng nịu nhát gan động lòng người, khiến người ta nhìn thấy mà thương.
“Anh đoán…” Đường Bội đặt ly rượu xuống, có chút hứng thú cười nói với Hạ Tử Diệu: “Tiêu đề ngày mai, ảnh đế Hạ Tử Diệu mang theo diễn viên mới tham dự tiệc tối, có phải sẽ bị tin Đường Phỉ Phỉ được người thừa kế Sở gia xem trọng cướp đi không?”
Cô nửa đùa nửa thật nói một câu, khiến cho Hạ Tử Diệu không nhịn được cười lên tiếng, nhìn vẻ mặt chế nhạo rõ ràng của Đường Bội, anh lắc lắc đầu nói:
“Nếu như Đường gia còn có người có lý trí, sẽ không làm như vậy.” Anh dừng một chút lại nói: “Bọn họ không dám đắc tội với vị này.”
Đâu chỉ là Đường gia, những người hôm nay có thể nhận được thiệp mời đến đây, không có người nào không phải xuất thân hiển hách.
Mặc dù là bọn họ, cũng không dám đi trêu chọc Sở gia.
Thời điểm bọn họ nói chuyện phiếm, những món đồ đấu giá trên đài cao đều được người nhìn trúng nó đấu giá lấy đi mất. Quả nhiên như lời Hạ Tử Diệu nói, những đồ vật được đem ra đấu giá càng tinh xảo đẹp đẽ quý giá.
Chỉ có điều, Đường Bội cũng nhìn ra, từ bộ trang sức thứ nhất đến giờ, phụ nữ chủ yếu thích trang sức châu báu. Ví dụ như thiên kim nhà giàu đứng ở trước người Đường Bội cách đó không xa, vừa đoạt được một sợi dây chuyền, ngoại trừ chế tác hết sức tinh mỹ, hơn nữa phong cách cổ dạt dào, vừa nhìn đã biết đó là đồ cổ có giá trị xa xỉ.
Thời điểm mỗi một món được đem ra trưng bày, sẽ có vài câu giới thiệu đơn giản, ngoại trừ giá trị và lai lịch, nếu như chủ nhân đương nhiệm của nó sẵn lòng, họ có thể tự mình đến giới thiệu bảo vật đạt được, và lựa chọn lý do bán đấu giá.
Sau khi món báu vật thứ 6 được đưa lên, Hạ Tử Diệu khẽ nói:
“Món quan trọng nhất hôm nay lên đây”
Anh quả thật thường xuyên tham dự những cuộc đấu giá do nhà họ Sở chủ trì, quả nhiên đúng như lời anh nói, trong đại sảnh rất nhanh yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng xì xào bàn tán ban nãy cũng không còn, Đường Bội liếc nhìn một vòng, phát hiện phàm là phụ nữ trên mặt đều lộ ra nụ cười tươi đẹp và thần sắc chờ mong.
Ánh sáng trong đại sảnh càng lúc càng tối, đèn trên đài cao đều được tắt trong nháy mắt. Đợi đến khi nó sáng lên lần nữa, một khẩu súng lục khéo léo tinh xảo màu hoàng kim đã xuất hiện trước mặt mọi người. Thân súng được điêu khắc hoa văn tinh tế, phía trên còn được khảm các loại đá quý đủ màu, rạng rỡ phát sáng dưới ánh đèn.
“A” Lúc này Đường Bội mới nghe thấy tiếng hút không khí và một chút bối rối vang lên xung quanh, bỏ qua không nói đến việc chế tác, chỉ tính những đá quý khảm trên chuôi súng, cũng làm cho nó lộ ra vẻ quý giá không gì sánh được.
“Khẩu súng lục hoàng kim này, thân súng được khảm 13 viên hồng lam bảo thạch, 14 viên kim cương dùng 520 gam vàng” Không ngờ màu mới thiệu về khẩu súng này hết sức đơn giản, thậm chí MC chủ trì buổi bán đấu giá chỉ nói một câu đơn giản, sau đó lại nhân tiện nói:
“Đây là khẩu súng lục được một vị hầu tước Châu Âu chế tạo ra, vì ông ấy là một người mê súng, vì không muốn bảo châu bị lừa gạt, cho nên Sở thiếu có một yêu cầu nho nhỏ đối với những người tham gia đấu giá món đồ này”
Anh dừng một chút, đợi ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, mới mỉm cười tiếp tục nói:
“Anh ấy hy vọng chủ nhân mới của khẩu súng lục này, có thể chứng minh mình có khả năng khống chế được nó.”
“Có thể bắt đầu ra giá rồi.”
Đường Bội nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn về phía Sở Quân Hàn, yêu cầu như vậy hiển nhiên hơi làm khó nhóm phụ nữ tao nhã đến nơi đây, quả nhiên chung quanh đều là tiếng xì xào bàn tán và tiếng thán phục, nhưng không có một người chủ động ra giá.
Đối phương vừa lúc hỏi Đường Phỉ Phỉ: “Muốn không?”
Đường Phỉ Phỉ đương nhiên cực kỳ muốn nhưng cô tha thiết chờ mong nhìn khẩu súng lục một lát rồi ngượng ngùng lắc lắc đầu, hơi e ngại lại có chút kính sợ thấp giọng nói:
“Tôi không biết dùng thứ này, cảm ơn Sở thiếu.”
Đường Bội khẽ cười một tiếng, Đường Phỉ Phỉ này cũng không phải đang giả bộ, thân là đại tiểu thư của Đường gia, cô ấy đương nhiên không thể chạm vào những đồ như thế này.
Cô tiện tay đặt ly rượu của mình ở trên bàn, cười với Hạ Tử Diệu đang nhìn về phía mình, đột nhiên đứng lên tao nhã đi ra khỏi đám đông, bước từng bước kiên định tới chỗ ánh đèn chói mắt nhất.
“Để tôi thử xem” Đường Bội rất nhanh đã đi tới cạnh đài cao, chiếc váy dài xõa trên bật thang, đi dến bên cạnh súng lục.
Cô đứng ở tại chỗ mỉm cười xinh đẹp với Hạ Tử Diệu, đưa tay vuốt ve đường cong lưu loát của khẩu súng, lộ ra nụ cười tự tin điên đảo chúng sinh.
Hầu như tất cả phụ nữ có mặt ở đây, vừa hâm mộ vừa ganh tị nhìn cô ta, nhìn cô ta chậm rãi bước lên, cuối cùng cúi đầu xuống, ngượng ngùng đứng ở bên cạnh Sở Quân Hàn.
Ánh mắt của Đường Bội cũng dừng ở trên người Đường Phỉ Phỉ, nhưng mà cô cũng không hâm mộ cô ta, chỉ là có chút tò mò, thiếu gia Sở gia này ít giao du với bên ngoài, thần bí khó lường, thoạt nhìn không giống như người nông cạn như vậy nha!.
Hình như vì để chứng minh suy đoán của cô, Sở Quân Hàn thậm chí cũng không quay đầu liếc nhìn Đường Phỉ Phỉ một cái, chỉ đứng ở trên đài cao, gật đầu với người đàn ông trung niên cao lớn bên cạnh.
“Bốp” một tiếng vang nhỏ vang lên, đã thành công thu hút tầm mắt của mọi người trở về trên đài cao.
Dưới ánh sáng lộng lẫy chiếu rọi, một tấm vải nhung màu tím đậm được trải trên đài cao, một cái bệ thủy tinh trong suốt dần dần xuất hiện ở giữa trung tâm của đài cao, Đường Bội chỉ nghe thấy chung quanh truyền đến vài tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt nhiều người có chút khẩn trương nhìn về phía món đồ đặt ở trên bệ, là một bộ trang sức làm bằng phỉ thúy.
Trang sức phỉ thúy cũng không hiếm thấy, nhưng mà trọn bộ trang sức này được chế tác hết sức khéo léo, tinh mỹ, màu sắc thượng phẩm, khiến cho nó thoạt nhìn hoa lệ nhưng lại không mất vẻ tao nhã, khó trách có thể thu hút ánh mắt của đông đảo phụ nữ.
Kèm theo ánh sáng trên trần nhà chiếu vào bộ trang sức, thanh âm dịu dàng động lòng người của một cô gái vang lên: “Bộ trang sức phỉ thúy này do nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế Mr Wang đích thân thiết kế vào 7 năm trước, cũng là bộ trang sức được thiết kế duy nhất của ông trong năm đó…”
“Thích không?” Hạ Tử Diệu vừa không chút để ý nghe giới thiệu, vừa hỏi Đường Bội.
Đường Bội lắc đầu, phỉ thúy đương nhiên là trang sức tốt, cô cũng biết thưởng thức cái đẹp, nhưng không đến nỗi mê muội.
Hạ Tử Diệu tán thưởng nhìn cô một cái, cười nói: “Những món được đưa ra đấu giá đầu tiên đều không phải là thứ tốt nhất. Chỉ có kiên trì đợi đến cuối cùng, mới có thể chờ đến cao trào.”
Đường Bội mỉm cười nhìn về phía anh ta: “Những lời anh nói hôm nay, hình như rất cao thâm khó lường.”
“Thật sự khó lường không phải là tôi….” Hạ Tử Diệu khoe khoang, ánh mắt lại nhìn về phía Sở Quân Hàn.
Anh vẫn đứng ở tại chỗ, giống như đế vương cao quý đang tuần tra lãnh thổ của mình, trầm tĩnh nhìn những người đấu giá ở trong đại sảnh.
Đường Phỉ Phỉ giống như một con chim nhỏ yên tĩnh, hiền thục đứng ở bên cạnh anh, trên mặt thẹn thùng e lệ, nhưng làm sao cũng không giấu được vẻ vui sướng, kích động ở trong mắt cô ta.
Khi Đường Bội theo ánh mắt của Hạ Tử Diệu nhìn qua, thì Sở Quân Việt đúng lúc nhìn cô. Trong ánh mắt của anh hiện lên tia trêu tức rất nhạt, hiếm khi lại nghiêng đầu, nói khẽ với Đường Phỉ Phỉ đứng ở phía sau câu gì đó.
Đường Phỉ Phỉ lập tức được cưng mà sợ, chân tay luống cuống, lắc lắc đầu, nét mặt càng đỏ hơn.
Thoạt nhìn rất nũng nịu nhát gan động lòng người, khiến người ta nhìn thấy mà thương.
“Anh đoán…” Đường Bội đặt ly rượu xuống, có chút hứng thú cười nói với Hạ Tử Diệu: “Tiêu đề ngày mai, ảnh đế Hạ Tử Diệu mang theo diễn viên mới tham dự tiệc tối, có phải sẽ bị tin Đường Phỉ Phỉ được người thừa kế Sở gia xem trọng cướp đi không?”
Cô nửa đùa nửa thật nói một câu, khiến cho Hạ Tử Diệu không nhịn được cười lên tiếng, nhìn vẻ mặt chế nhạo rõ ràng của Đường Bội, anh lắc lắc đầu nói:
“Nếu như Đường gia còn có người có lý trí, sẽ không làm như vậy.” Anh dừng một chút lại nói: “Bọn họ không dám đắc tội với vị này.”
Đâu chỉ là Đường gia, những người hôm nay có thể nhận được thiệp mời đến đây, không có người nào không phải xuất thân hiển hách.
Mặc dù là bọn họ, cũng không dám đi trêu chọc Sở gia.
Thời điểm bọn họ nói chuyện phiếm, những món đồ đấu giá trên đài cao đều được người nhìn trúng nó đấu giá lấy đi mất. Quả nhiên như lời Hạ Tử Diệu nói, những đồ vật được đem ra đấu giá càng tinh xảo đẹp đẽ quý giá.
Chỉ có điều, Đường Bội cũng nhìn ra, từ bộ trang sức thứ nhất đến giờ, phụ nữ chủ yếu thích trang sức châu báu. Ví dụ như thiên kim nhà giàu đứng ở trước người Đường Bội cách đó không xa, vừa đoạt được một sợi dây chuyền, ngoại trừ chế tác hết sức tinh mỹ, hơn nữa phong cách cổ dạt dào, vừa nhìn đã biết đó là đồ cổ có giá trị xa xỉ.
Thời điểm mỗi một món được đem ra trưng bày, sẽ có vài câu giới thiệu đơn giản, ngoại trừ giá trị và lai lịch, nếu như chủ nhân đương nhiệm của nó sẵn lòng, họ có thể tự mình đến giới thiệu bảo vật đạt được, và lựa chọn lý do bán đấu giá.
Sau khi món báu vật thứ 6 được đưa lên, Hạ Tử Diệu khẽ nói:
“Món quan trọng nhất hôm nay lên đây”
Anh quả thật thường xuyên tham dự những cuộc đấu giá do nhà họ Sở chủ trì, quả nhiên đúng như lời anh nói, trong đại sảnh rất nhanh yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng xì xào bàn tán ban nãy cũng không còn, Đường Bội liếc nhìn một vòng, phát hiện phàm là phụ nữ trên mặt đều lộ ra nụ cười tươi đẹp và thần sắc chờ mong.
Ánh sáng trong đại sảnh càng lúc càng tối, đèn trên đài cao đều được tắt trong nháy mắt. Đợi đến khi nó sáng lên lần nữa, một khẩu súng lục khéo léo tinh xảo màu hoàng kim đã xuất hiện trước mặt mọi người. Thân súng được điêu khắc hoa văn tinh tế, phía trên còn được khảm các loại đá quý đủ màu, rạng rỡ phát sáng dưới ánh đèn.
“A” Lúc này Đường Bội mới nghe thấy tiếng hút không khí và một chút bối rối vang lên xung quanh, bỏ qua không nói đến việc chế tác, chỉ tính những đá quý khảm trên chuôi súng, cũng làm cho nó lộ ra vẻ quý giá không gì sánh được.
“Khẩu súng lục hoàng kim này, thân súng được khảm 13 viên hồng lam bảo thạch, 14 viên kim cương dùng 520 gam vàng” Không ngờ màu mới thiệu về khẩu súng này hết sức đơn giản, thậm chí MC chủ trì buổi bán đấu giá chỉ nói một câu đơn giản, sau đó lại nhân tiện nói:
“Đây là khẩu súng lục được một vị hầu tước Châu Âu chế tạo ra, vì ông ấy là một người mê súng, vì không muốn bảo châu bị lừa gạt, cho nên Sở thiếu có một yêu cầu nho nhỏ đối với những người tham gia đấu giá món đồ này”
Anh dừng một chút, đợi ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình, mới mỉm cười tiếp tục nói:
“Anh ấy hy vọng chủ nhân mới của khẩu súng lục này, có thể chứng minh mình có khả năng khống chế được nó.”
“Có thể bắt đầu ra giá rồi.”
Đường Bội nhướng mày, nghiền ngẫm nhìn về phía Sở Quân Hàn, yêu cầu như vậy hiển nhiên hơi làm khó nhóm phụ nữ tao nhã đến nơi đây, quả nhiên chung quanh đều là tiếng xì xào bàn tán và tiếng thán phục, nhưng không có một người chủ động ra giá.
Đối phương vừa lúc hỏi Đường Phỉ Phỉ: “Muốn không?”
Đường Phỉ Phỉ đương nhiên cực kỳ muốn nhưng cô tha thiết chờ mong nhìn khẩu súng lục một lát rồi ngượng ngùng lắc lắc đầu, hơi e ngại lại có chút kính sợ thấp giọng nói:
“Tôi không biết dùng thứ này, cảm ơn Sở thiếu.”
Đường Bội khẽ cười một tiếng, Đường Phỉ Phỉ này cũng không phải đang giả bộ, thân là đại tiểu thư của Đường gia, cô ấy đương nhiên không thể chạm vào những đồ như thế này.
Cô tiện tay đặt ly rượu của mình ở trên bàn, cười với Hạ Tử Diệu đang nhìn về phía mình, đột nhiên đứng lên tao nhã đi ra khỏi đám đông, bước từng bước kiên định tới chỗ ánh đèn chói mắt nhất.
“Để tôi thử xem” Đường Bội rất nhanh đã đi tới cạnh đài cao, chiếc váy dài xõa trên bật thang, đi dến bên cạnh súng lục.
Cô đứng ở tại chỗ mỉm cười xinh đẹp với Hạ Tử Diệu, đưa tay vuốt ve đường cong lưu loát của khẩu súng, lộ ra nụ cười tự tin điên đảo chúng sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook