Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
-
Chương 114: Ai dám ác ý nói năng bậy bạ hãm hại vợ tôi?!
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Người nói chuyện không phải Sở Quân Việt, mà là Văn Tư Miểu đứng bên cạnh anh.
Đừng nhìn Sở Quân Việt vẫn luôn chỉ có một trợ lý mà khinh, trên dưới Sở thị và cả các đối tác, không ai dám coi thường người trợ lý này.
Văn Tư Miểu nhíu mày, nghiêm nghị nhìn một đám phụ nữ trước mặt, nhìn thẳng người vừa nói xấu Đường Bội, nói: “Huống chi chuyện của cô Đường, chuyện của Sở gia, là chuyện mà đám các người có thể nghị luận sao?!”
Văn Tư Miểu nói xong, có chút thấp thỏm bất an nhìn Boss nhà mình.
Bọn họ tới đây không sớm, nhưng đủ để nghe hết nội dung cuộc nói chuyện của mấy người này.
Lúc này người trong phòng hội nghị đã khá nhiều, có khách quý Minh thị mời, có người nghĩ đủ mọi cách để vào, đủ cả.
Cô diễn viên tên Tam Tuyến kia cũng là một trong số đó.
Người đại diện của cô ta có năng lực, mới giúp cô ta lấy được một tấm thiệp mời để tới đây, cho dù không thể lộ mặt trước Minh Hiên, nhưng có thể tới đây, giao tiếp với những vị khách quý ở đây thôi thì thu hoạch cũng đã không nhỏ rồi.
Cô ta chỉ là người mới, vừa bước chân vào giới khoảng một năm, vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh vào năm ngoái, sau lưng không có hậu đài, gia đình cũng bình thường, mặc dù tướng mạo khá được, nhưng giới giải trí này có bao giờ thiếu người đẹp đâu?!
Với lại cô ta tự ỷ mình đã được đào tạo chính quy nên kiêu căng ngạo mạn, vẫn chưa biết được cay đắng ngọt bùi của cái ngành này.
Cho nên cô ta chỉ nhận được những vai diễn tệ hại, nói thẳng ra là những vai bé đến không thể bé hơn, chớ đừng nói gì mà làm người phát ngôn.
Bởi vì như vậy, nên khi nghe Dư tổng nói muốn mời Đường Bội làm người phát ngôn, cô ta mới vừa ghen tị vừa giận, một lúc tức giận, không chút nghĩ ngợi mà nói ra những lời này.
Nhưng trong lòng cô ta thật sự cảm thấy Đường Bội là nhờ ôm đùi người khác để đi lên. Đối với loại người này, cô ta luôn vừa khinh vừa hận, cảm giác mình giỏi hơn nhưng lại vì có những người này mà mình bị vùi dập.
Nhưng lúc này, khi bị Văn Tư Miểu nhìn một cái, cô ta lại sợ tới mức ngậm miệng ngay, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Tới khi bị Sở Quân Việt nhìn với ánh mắt lạnh lẽo, cô ta cảm thấy mình như đã rơi vào hồ băng, cả người run rẩy.
“Tôi… Tôi…” Cô ta run giọng vùng vẫy chốc lát, làm thế nào cũng không nói được câu kế tiếp.
Sở Quân Việt nhanh chóng dời mắt khỏi cô ta, lạnh lùng quay đầu nói với Văn Tư Miểu sau lưng: “Đừng để tôi gặp lại cô ta nữa.”
“Vâng.” Văn Tư Miểu đáp.
Những người lúc nãy đứng xung quanh cô ta, giờ lặng lẽ lui xa cô ta, im lặng cúi đầu, cười trên sự đau khổ của người khác.
Sở Quân Việt lười nhìn cô ta, nhấc chân tiếp tục đi vào trong.
Chỗ này ồn ào, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Có vài người không rõ vừa nhìn qua vừa gấp gáp hỏi người bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”
“Có nhìn thấy người đó không?” Đây là nơi không bao giờ thiếu người nhiều chuyện, người bị hỏi lập tức nhiệt tình giải thích: “Biết người đó là ai không?”
Cho dù Sở Quân Việt bị ném vào đám đông, cũng là hạc giữa bầy gà, vừa nhìn một cái liền thấy anh.
“Đó là…” Người được chỉ nhìn theo, vừa nhìn liền thấy Sở Quân Việt đẹp trai cao ráo.
Bất luận khí chất hay ăn mặc đều có thể thấy lai lịch của Sở Quân Việt không tầm thường.
Người hỏi thèm thuồng nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc hỏi: “Người này có phải là… vị kia của Sở gia…”
Hôm Đường Bội thi đua ngựa là một trong những trường hợp lộ diện công khai hiếm hoi của Sở Quân Việt.
Không biết có bao nhiêu tạp chí kinh tế nổi tiếng muốn phỏng vấn vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nhưng câu trả lời nhận được đều là từ chối.
Sở Quân Việt không có sở thích chơi đùa với diễn viên hay nhân viên như những công tử nhà giàu khác, diệp gia quán, cho nên người trong giới giải trí, không phải không biết Sở gia có một người tài giỏi, nhưng người có thể tiếp xúc với anh lại không có mấy người.
Có thể nói, anh và giới giải trí không có liên quan gì với nhau.
Sau lần công khai bộc lộ quan điểm trong tiết mục trước, Sở Quân Việt cũng không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn của tòa soạn hay đài nào.
Buổi họp báo hôm nay, còn có cả hai ảnh đế lớn là Tả Tuấn Dân và Cảnh Tu Bình.
Tất nhiên, Minh Hiên, tiểu thiếu gia Minh thị cũng sẽ đến.
Tất nhiên sẽ không thiếu những nhà đầu tư.
Hôm nay những nữ diễn viên bước vào đây, phần lớn đều hướng về những người này mà tới.
Sở thiếu xuất hiện, đối với bọn họ mà nói, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Không ít người vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, trang điểm lại.
Tất nhiên, trong những người này, không bao gồm nữ diễn viên Tam Tuyến kia.
Cô ta thẩn thờ đứng đó, trơ mắt nhìn những người vừa rồi còn nhiệt tình vây quanh mình, cùng mình hả hê cười nhạo Đường Bội, chờ xem chuyện cười của Đường Bội, lúc này lại tránh mình như tránh tà.
Rõ ràng là phòng hội nghị náo nhiệt, nhưng bên cạnh cô ta lại chẳng có ai.
Tất nhiên cô ta biết đã xảy ra chuyện gì.
Là vì câu nói của Sở Quân Việt.
Anh ta nói không muốn thấy mình một lần nữa, vậy thì đồng nghĩa, mình không còn cơ hội xuất hiện trước đám đông nữa!
Cô ta chỉ mới bắt đầu kiếp sống nghệ thuật, vậy mà hôm nay đã phải kết thúc!
Cô ta tuyệt vọng nhắm mắt, lỗ mũi chua xót.
Trong lòng trừ sự sợ hãi và lạnh giá thấu xương, cô ta nhìn về phía ánh đèn sáng ngời, Đường Bội đứng đó, trang nhã xinh đẹp mà quyến rũ, trong lòng ghen tị, tức giận, không cam lòng, tuôn ra như suối trào…
Nó có cái gì tốt?! Dựa vào đâu mà nó lại mạnh hơn mình?!
Không phải vì nó có Sở thiếu chống lưng sao?!
Cô ta hận đến mức gần như cắn nát răng!
Hai tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền, cô ta nhìn Đường Bội, lại nhìn Sở Quân Việt đang đi về phía Đường Bội, cắn răng: Liều mạng!
Cô ta nhắm mắt một cái, mở ra, rồi đột nhiên la lớn: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Người trong phòng hội nghị càng lúc càng nhiều, nhưng dù nói chuyện, ví dụ như Đường Bội và Minh Hiên, cũng nói nhỏ hết sức có thể.
Cho nên thật ra phòng hội nghị không ồn lắm.
Giọng nói bén nhọn của cô ta, trở nên đặc biệt chói tai.
Ánh mắt mọi người, lập tức đổ lên người cô ta.
Những người lăn lộn lâu trong giới, đã mơ hồ đoán được cô ta muốn làm gì.
Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng đa số mọi người đều ôm ý tưởng xem kịch vui, không ai rảnh mà đi ngăn cản.
Chỉ có Sở Quân Việt.
Ngay cả Văn Tư Miểu cũng quay đầu nhìn cô ta, duy chỉ có Sở Quân Việt giống như không nghe thấy gì, cứ đi tiếp, đi về phía Đường Bội.
Bước chân của anh không lớn, nhịp bước cũng không nhanh, dáng vẻ bình tĩnh kia, giống như anh chỉ đang đi trong một bữa tiệc bình thường, làm cho người ta hoàn toàn không đoán ra, anh đang nghĩ gì.
Người vây xem lập tức cười trên sự đau khổ của người khác.
Xem kịch vui tất nhiên thú vị, nhưng Sở Quân Việt khinh thường không chút lưu tình như vậy, so với anh trực tiếp quát mắng còn nhục hơn.
Mặt của cô ta đã sớm đỏ bừng, nhưng đã bắt đầu, thì dù kết quả có xấu cũng phải làm, còn đỡ hơn là kết cục xui xẻo suốt đời.
Cô ta cắn răng, lên giọng, kêu: “Sở Quân Việt, anh đứng lại đó cho tôi!”
Mọi người đều kinh hãi!
Sau đó lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người không ngờ, vẫn còn có người, dám không chút kiêng kỵ không ngừng kêu tên của Sở thiếu, còn nói chuyện với anh bằng cái giọng đó.
Ngay cả Đường Bội, cũng hơi nhếch môi, cười hất càm với Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt nhìn vào mắt Đường Bội, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
Tất nhiên anh thấy được sự trêu cười trong mắt cô, cũng nhìn thấy sự xảo quyệt trong nụ cười của cô.
Cho dù trang phục lộng lẫy, tham dự hoạt động nghiêm túc như thế, nhưng đôi mắt cong cong như hồ ly của Đường Bội, không hề làm Sở Quân Việt cảm thấy không thoải mái.
Ngược lại, anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, tim anh như bị lông vũ quét qua, ngứa.
Nếu Đường Bội cũng muốn xem cuộc vui, Sở Quân Việt đành phải dừng bước, lạnh lùng quay đầu nhìn nữ diễn viên kia.
Lúc này, Tam Tuyến cũng khóc lên.
Vừa rồi Sở Quân Việt coi thường, giống như là tát vào mặt cô ta hai cái, làm cô ta xấu hổ muốn chết.
Bây giờ rốt cuộc đã có được một chút hồi đáp, dù đôi mắt anh vẫn lạnh như băng, nhưng lại làm cô ta dấy lên một chút hy vọng.
Nhưng người đứng gần Đường Bội, đều thấy rõ từng cử chỉ của Đường Bội và Sở Quân Việt khi nãy.
Không phải bên ngoài không đồn đãi, cho dù Sở gia đã hạ lệnh ém xuống, nhưng không có tường nào không lọt gió, huống chi còn là trong giới giải trí lấy chuyện riêng của người khác ra làm niềm vui này.
Hôn ước khó nói của Đường Bội và Sở Quân Việt, đã làm cho nhiều người sinh nghi.
Nhưng cử chỉ vừa rồi của hai người, tựa như có thần giao cách cảm, còn có ánh mắt dịu dàng của Sở thiếu khi nhìn Đường Bội, cho dù là người mù, cũng biết mối quan hệ của họ.
Người thấy một màn kia, đều đã đoán được kết quả của nữ diễn viên đó.
Thật ra Đường Bội cũng không biết, trong nháy mắt này, vô số người trong giới, đã quyết định đứng về phe cô.
Nhưng nữ diễn viên kia lại không chú ý tới cảnh này, cô ta cho rằng mình có cơ hội rồi.
Thậm chí suýt chút đã mừng tới chảy nước mắt.
Người giống như Sở Quân Việt, cộng thêm gia thế của anh, nếu thật sự có thể bám vào, cho dù cô ta thanh cao cỡ nào, cũng cam tâm tình nguyện.
“Anh… Anh cho là… Cho là.” Rốt cuộc được Sở Quân Việt chú ý, cô ta vội vàng nói.
Nhưng vì quá căng thẳng nên cô ta cứ cà lăm, không nói được tròn câu.
Cô ta nuốt nước miếng theo bản năng, rồi phẩn khởi nói tiếp: “Anh đừng tưởng rằng, Sở gia nhà lớn nghiệp lớn, tôi sẽ sợ anh!”
Tất cả phim thần thượng đều diễn như thế, công tử nhà giàu, đều sẽ yêu người duy nhất dám phản bác lại mình. Cô ta cũng tin rằng, diệp gia quán, chưa chắc Đường Bội đẹp hơn mình, sở dĩ Đường Bội được Sở Quân Việt vừa ý là vì nhờ bản thân có chút đặc biệt mà thôi.
Cô ta làm được, mình chắc chắn cũng làm được!
“Tất cả mọi người sợ anh, nhưng tôi không sợ anh!” Cô ta tiếp tục liều mạng nhớ lại lời thoại, lớn tiếng nói: “Tôi nhất định sẽ cho anh biết, không phải có tiền có quyền thì có muốn làm gì thì làm!”
Cô ta nói xong, hai mắt lấp lánh nhìn Sở Quân Việt, tim đập như đang đánh trống.
Nhưng cô ta lại nhanh chóng thất vọng.
Sở Quân Việt vẫn không có biểu hiện gì, đợi cô ta nói xong, ánh mắt không chút lưu luyến dời qua chỗ khác.
“Anh…” Tam Tuyến bối rối, nếu như lúc này Sở Quân Việt giận dữ, vậy cô ta đã thành công một nửa, nhưng mà anh lại làm như không có gì, khiến cô ta càng thêm sợ hãi.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn gặp lại cô ta.” Rốt cuộc Sở Quân Việt cũng nói chuyện, nhưng là nói với Văn Tư Miểu.
Anh nhìn nữ diễn viên kia, ánh mắt lạnh lẽo, dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người trong phòng hội nghị nghe, nói: “Nếu để tôi biết, có người ác ý vu khống hãm hại sau lưng vợ tôi, người đó, cũng sẽ có kết quả như thế.”
Sở Quân Việt nói.
Câu này giải thích nguyên nhân anh nghe Tam Tuyến nói.
Nhưng nào có ai rảnh quan tâm, đa số mọi người ở đây đều không rảnh để biết nguyên nhân nữ diễn viên này gặp xui, sự chú ý của họ đều đặt vào ba chữ Sở Quân Việt nói—-
Vợ tôi?!
Chuyện gì thế này?!
Ngay cả Minh Hiên, cùng Lục Tử Mặc vừa chạy tới, cũng kinh ngạc trợn to hai mắt.
Bao gồm Đường Bội.
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn Đường Bội.
Văn Tư Miểu đã gọi người tới kéo nữ diễn viên mình không hề biết tên đang sợ ngây người kia ra ngoài, hắn gật đầu với Lục Tử Mặc đang nhìn mình một cái, chớp mắt, tỏ ý có gì thì chút nữa nói sau, rồi bước tới cạnh Sở Quân Việt, im lặng đi bên cạnh anh.
Lục Tử Mặc bị thế trận này dọa sợ, lần đầu thấy Boss thế này.
“Sở thiếu…” Minh Hiên là người phản ứng đầu tiên, anh ta cau mày nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Sao anh lại?”
“Thân là một trong ba nhà đầu tư lớn nhất, chẳng lẽ tôi không thể tới?” Sở Quân Việt hỏi.
“Tất nhiên có thể tới.” Chân mày Minh Hiên nhíu chặt hơn.
“A?” Đường Bội kinh ngạc nhíu mày.
Bộ phim ‘Phượng Hoàng’ này, bắt đầu từ lúc cô tham gia tiết mục tuyển tú, đã nói là do Minh thị đầu tư.
Sao bây giờ lại biến thành hợp tác đầu tư rồi?
Minh Hiên nhìn Đường Bội, bất kỳ bộ phim nào, có càng nhiều nhà đầu tư thì bọn họ càng vui mừng.
Chia sẻ áp lực với những nhà đầu tư khác, tuyệt đối không phải là chuyện xấu hổ gì.
Nhất là hai nhà đầu tư kia lại không can thiệp vào việc tuyển chọn diễn viên, đấy đúng là chuyện mà là tất cả đạo diễn cầu còn không được.
“Chuyện này tôi sẽ nói sau.” Minh Hiên nói với Đường Bội.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
Thật ra thì cô có thể đoán ra được nguyên nhân.
Có một số người đầu tư phim là để kiếm tiền.
Có một số người, là vì nâng đỡ người của mình.
Mà có một số người…
Cô cười híp mắt nhìn Sở Quân Việt.
Trên đời này không có người phụ nữ không thích chuyện vừa rồi Sở Quân Việt làm vì cô, phương thức đền bù và xin lỗi của anh, so với tưởng tượng của cô thì còn thẳng thắn và nhanh chóng hơn…
Cô rất thích!
“Đó là…” Bắt đầu từ lúc Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, Dư Hoành Chấn đã im lặng, lúc này bị hỏi: “Dư tổng đấy sao?”
“Ha ha…” Dư Hoành Chấn cười xấu hổ.
Lúc này Sở Quân Việt đang lạnh lùng nhìn ông ta, cô Đường này, chắc là chưa từng cảm nhận được áp lực mà ‘ Ám Dạ đế vương’ mang đến cho người ta, cho nên mới dám cười híp mắt nhìn Sở thiếu như vậy. Diệp gia quán.
Dư Hoành Chấn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Nhưng vẫn cố giữ phong độ, chủ động đưa tay ra, cười chào hỏi: “Sở thiếu, đã lâu không gặp.”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn Đường Bội, cười tâng bốc: “Cô Đường xinh đẹp như tiên, Sở thiếu anh tuấn bất phàm, hai người đúng là trời sinh một cặp.”
Sở Quân Việt nắm lấy tay ông ta, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, không có sau đó.
“Ha ha… Ha ha…” Dư Hoành Chấn lại cười xấu hổ, nhưng không biết phải trao đổi tiếp với Sở thiếu lạnh lùng này thế nào.
Lúc này Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đứng chung với nhau, hai người bọn họ đứng cách Sở Quân Việt và Đường Bội một khoảng không xa.
Tất nhiên hai người cũng thấy cảnh này, Lục Tử Mặc không kiềm lòng được khẽ hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?!”
“Dư Hoành Chấn, cậu không biết?” Văn Tư Miểu khẽ nói: “Là tổng giám đốc của Lãng Duyệt.”
“Tất nhiên tôi biết ông ấy.” Lục Tử Mặc nhíu mày, anh ta làm người đại diện cho Đường Bội, chứ không có hoàn toàn bỏ bê chuyện Sở gia.
Danh tiếng của Dư Hoành Chấn, tổng giám đốc tập đoàn Lãng Duyệt, sao anh ta lại không biết được chứ.
“Phía sau Dư Hoành Chấn là ai, chắc cậu biết?” Văn Tư Miểu lại nói.
“Liên thị?” Lục Tử Mặc tỉnh ngộ.
Khó trách hôm nay Boss nhà anh lại xuất hiện ở đây, thì ra là vì chuyện này…
“Cậu không biết đâu…” Văn Tư Miểu ém giọng nhỏ hơn: “Ngày hôm qua trong phòng họp Boss đáng sợ cỡ nào. Cảnh cậu thấy hồi nãy chỉ là một màn cảnh cáo, hôm qua trong phòng họp, mới thật sự là… Chậc… Cả phòng im phăng phắc, toàn bộ nhân viên cấp cao của Sở thị, bao gồm những đại diện họp video, đều không ai dám nói chuyện. Tôi thấy mấy người đó, chắc chắn ai cũng lặng lẽ uống thuốc trợ tim.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Tử Mặc lại hỏi.
“Con sâu chưa diệt sạch, vốn dĩ Boss đã rất nóng nảy. Anh ấy muốn đầu tư bộ phim này, chuyện mới lớn ra, năm lần bảy lượt có người không biết nhìn sắc mặt cứ lải nhải không ngừng.” Văn Tư Miểu bĩu môi, bắt chước giọng điệu của Sở Quân Việt trong phòng họp ngày hôm qua, khẽ nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào Đường Bội là tổng giám đốc phu nhân tương lai của các người!”
Lục Tử Mặc hít vào một ngụm khí lạnh.
“Boss định…” Lục Tử Mặc chưa nói hết, những cũng không hỏi nữa.
Lối vào phòng hội nghị rất náo nhiệt, mắt của những cô diễn viên ở đây sáng rực lên.
Bởi vì, Liên Thiên Duệ mặc tây trang màu đen, xuất hiện trước cửa phòng hội nghị.
Người nói chuyện không phải Sở Quân Việt, mà là Văn Tư Miểu đứng bên cạnh anh.
Đừng nhìn Sở Quân Việt vẫn luôn chỉ có một trợ lý mà khinh, trên dưới Sở thị và cả các đối tác, không ai dám coi thường người trợ lý này.
Văn Tư Miểu nhíu mày, nghiêm nghị nhìn một đám phụ nữ trước mặt, nhìn thẳng người vừa nói xấu Đường Bội, nói: “Huống chi chuyện của cô Đường, chuyện của Sở gia, là chuyện mà đám các người có thể nghị luận sao?!”
Văn Tư Miểu nói xong, có chút thấp thỏm bất an nhìn Boss nhà mình.
Bọn họ tới đây không sớm, nhưng đủ để nghe hết nội dung cuộc nói chuyện của mấy người này.
Lúc này người trong phòng hội nghị đã khá nhiều, có khách quý Minh thị mời, có người nghĩ đủ mọi cách để vào, đủ cả.
Cô diễn viên tên Tam Tuyến kia cũng là một trong số đó.
Người đại diện của cô ta có năng lực, mới giúp cô ta lấy được một tấm thiệp mời để tới đây, cho dù không thể lộ mặt trước Minh Hiên, nhưng có thể tới đây, giao tiếp với những vị khách quý ở đây thôi thì thu hoạch cũng đã không nhỏ rồi.
Cô ta chỉ là người mới, vừa bước chân vào giới khoảng một năm, vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh vào năm ngoái, sau lưng không có hậu đài, gia đình cũng bình thường, mặc dù tướng mạo khá được, nhưng giới giải trí này có bao giờ thiếu người đẹp đâu?!
Với lại cô ta tự ỷ mình đã được đào tạo chính quy nên kiêu căng ngạo mạn, vẫn chưa biết được cay đắng ngọt bùi của cái ngành này.
Cho nên cô ta chỉ nhận được những vai diễn tệ hại, nói thẳng ra là những vai bé đến không thể bé hơn, chớ đừng nói gì mà làm người phát ngôn.
Bởi vì như vậy, nên khi nghe Dư tổng nói muốn mời Đường Bội làm người phát ngôn, cô ta mới vừa ghen tị vừa giận, một lúc tức giận, không chút nghĩ ngợi mà nói ra những lời này.
Nhưng trong lòng cô ta thật sự cảm thấy Đường Bội là nhờ ôm đùi người khác để đi lên. Đối với loại người này, cô ta luôn vừa khinh vừa hận, cảm giác mình giỏi hơn nhưng lại vì có những người này mà mình bị vùi dập.
Nhưng lúc này, khi bị Văn Tư Miểu nhìn một cái, cô ta lại sợ tới mức ngậm miệng ngay, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Tới khi bị Sở Quân Việt nhìn với ánh mắt lạnh lẽo, cô ta cảm thấy mình như đã rơi vào hồ băng, cả người run rẩy.
“Tôi… Tôi…” Cô ta run giọng vùng vẫy chốc lát, làm thế nào cũng không nói được câu kế tiếp.
Sở Quân Việt nhanh chóng dời mắt khỏi cô ta, lạnh lùng quay đầu nói với Văn Tư Miểu sau lưng: “Đừng để tôi gặp lại cô ta nữa.”
“Vâng.” Văn Tư Miểu đáp.
Những người lúc nãy đứng xung quanh cô ta, giờ lặng lẽ lui xa cô ta, im lặng cúi đầu, cười trên sự đau khổ của người khác.
Sở Quân Việt lười nhìn cô ta, nhấc chân tiếp tục đi vào trong.
Chỗ này ồn ào, lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Có vài người không rõ vừa nhìn qua vừa gấp gáp hỏi người bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”
“Có nhìn thấy người đó không?” Đây là nơi không bao giờ thiếu người nhiều chuyện, người bị hỏi lập tức nhiệt tình giải thích: “Biết người đó là ai không?”
Cho dù Sở Quân Việt bị ném vào đám đông, cũng là hạc giữa bầy gà, vừa nhìn một cái liền thấy anh.
“Đó là…” Người được chỉ nhìn theo, vừa nhìn liền thấy Sở Quân Việt đẹp trai cao ráo.
Bất luận khí chất hay ăn mặc đều có thể thấy lai lịch của Sở Quân Việt không tầm thường.
Người hỏi thèm thuồng nuốt nước miếng, đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc hỏi: “Người này có phải là… vị kia của Sở gia…”
Hôm Đường Bội thi đua ngựa là một trong những trường hợp lộ diện công khai hiếm hoi của Sở Quân Việt.
Không biết có bao nhiêu tạp chí kinh tế nổi tiếng muốn phỏng vấn vị tổng giám đốc trẻ tuổi này, nhưng câu trả lời nhận được đều là từ chối.
Sở Quân Việt không có sở thích chơi đùa với diễn viên hay nhân viên như những công tử nhà giàu khác, diệp gia quán, cho nên người trong giới giải trí, không phải không biết Sở gia có một người tài giỏi, nhưng người có thể tiếp xúc với anh lại không có mấy người.
Có thể nói, anh và giới giải trí không có liên quan gì với nhau.
Sau lần công khai bộc lộ quan điểm trong tiết mục trước, Sở Quân Việt cũng không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn của tòa soạn hay đài nào.
Buổi họp báo hôm nay, còn có cả hai ảnh đế lớn là Tả Tuấn Dân và Cảnh Tu Bình.
Tất nhiên, Minh Hiên, tiểu thiếu gia Minh thị cũng sẽ đến.
Tất nhiên sẽ không thiếu những nhà đầu tư.
Hôm nay những nữ diễn viên bước vào đây, phần lớn đều hướng về những người này mà tới.
Sở thiếu xuất hiện, đối với bọn họ mà nói, đúng là một niềm vui bất ngờ.
Không ít người vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, trang điểm lại.
Tất nhiên, trong những người này, không bao gồm nữ diễn viên Tam Tuyến kia.
Cô ta thẩn thờ đứng đó, trơ mắt nhìn những người vừa rồi còn nhiệt tình vây quanh mình, cùng mình hả hê cười nhạo Đường Bội, chờ xem chuyện cười của Đường Bội, lúc này lại tránh mình như tránh tà.
Rõ ràng là phòng hội nghị náo nhiệt, nhưng bên cạnh cô ta lại chẳng có ai.
Tất nhiên cô ta biết đã xảy ra chuyện gì.
Là vì câu nói của Sở Quân Việt.
Anh ta nói không muốn thấy mình một lần nữa, vậy thì đồng nghĩa, mình không còn cơ hội xuất hiện trước đám đông nữa!
Cô ta chỉ mới bắt đầu kiếp sống nghệ thuật, vậy mà hôm nay đã phải kết thúc!
Cô ta tuyệt vọng nhắm mắt, lỗ mũi chua xót.
Trong lòng trừ sự sợ hãi và lạnh giá thấu xương, cô ta nhìn về phía ánh đèn sáng ngời, Đường Bội đứng đó, trang nhã xinh đẹp mà quyến rũ, trong lòng ghen tị, tức giận, không cam lòng, tuôn ra như suối trào…
Nó có cái gì tốt?! Dựa vào đâu mà nó lại mạnh hơn mình?!
Không phải vì nó có Sở thiếu chống lưng sao?!
Cô ta hận đến mức gần như cắn nát răng!
Hai tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền, cô ta nhìn Đường Bội, lại nhìn Sở Quân Việt đang đi về phía Đường Bội, cắn răng: Liều mạng!
Cô ta nhắm mắt một cái, mở ra, rồi đột nhiên la lớn: “Anh đứng lại đó cho tôi!”
Người trong phòng hội nghị càng lúc càng nhiều, nhưng dù nói chuyện, ví dụ như Đường Bội và Minh Hiên, cũng nói nhỏ hết sức có thể.
Cho nên thật ra phòng hội nghị không ồn lắm.
Giọng nói bén nhọn của cô ta, trở nên đặc biệt chói tai.
Ánh mắt mọi người, lập tức đổ lên người cô ta.
Những người lăn lộn lâu trong giới, đã mơ hồ đoán được cô ta muốn làm gì.
Mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng đa số mọi người đều ôm ý tưởng xem kịch vui, không ai rảnh mà đi ngăn cản.
Chỉ có Sở Quân Việt.
Ngay cả Văn Tư Miểu cũng quay đầu nhìn cô ta, duy chỉ có Sở Quân Việt giống như không nghe thấy gì, cứ đi tiếp, đi về phía Đường Bội.
Bước chân của anh không lớn, nhịp bước cũng không nhanh, dáng vẻ bình tĩnh kia, giống như anh chỉ đang đi trong một bữa tiệc bình thường, làm cho người ta hoàn toàn không đoán ra, anh đang nghĩ gì.
Người vây xem lập tức cười trên sự đau khổ của người khác.
Xem kịch vui tất nhiên thú vị, nhưng Sở Quân Việt khinh thường không chút lưu tình như vậy, so với anh trực tiếp quát mắng còn nhục hơn.
Mặt của cô ta đã sớm đỏ bừng, nhưng đã bắt đầu, thì dù kết quả có xấu cũng phải làm, còn đỡ hơn là kết cục xui xẻo suốt đời.
Cô ta cắn răng, lên giọng, kêu: “Sở Quân Việt, anh đứng lại đó cho tôi!”
Mọi người đều kinh hãi!
Sau đó lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người không ngờ, vẫn còn có người, dám không chút kiêng kỵ không ngừng kêu tên của Sở thiếu, còn nói chuyện với anh bằng cái giọng đó.
Ngay cả Đường Bội, cũng hơi nhếch môi, cười hất càm với Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt nhìn vào mắt Đường Bội, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn đôi chút.
Tất nhiên anh thấy được sự trêu cười trong mắt cô, cũng nhìn thấy sự xảo quyệt trong nụ cười của cô.
Cho dù trang phục lộng lẫy, tham dự hoạt động nghiêm túc như thế, nhưng đôi mắt cong cong như hồ ly của Đường Bội, không hề làm Sở Quân Việt cảm thấy không thoải mái.
Ngược lại, anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, tim anh như bị lông vũ quét qua, ngứa.
Nếu Đường Bội cũng muốn xem cuộc vui, Sở Quân Việt đành phải dừng bước, lạnh lùng quay đầu nhìn nữ diễn viên kia.
Lúc này, Tam Tuyến cũng khóc lên.
Vừa rồi Sở Quân Việt coi thường, giống như là tát vào mặt cô ta hai cái, làm cô ta xấu hổ muốn chết.
Bây giờ rốt cuộc đã có được một chút hồi đáp, dù đôi mắt anh vẫn lạnh như băng, nhưng lại làm cô ta dấy lên một chút hy vọng.
Nhưng người đứng gần Đường Bội, đều thấy rõ từng cử chỉ của Đường Bội và Sở Quân Việt khi nãy.
Không phải bên ngoài không đồn đãi, cho dù Sở gia đã hạ lệnh ém xuống, nhưng không có tường nào không lọt gió, huống chi còn là trong giới giải trí lấy chuyện riêng của người khác ra làm niềm vui này.
Hôn ước khó nói của Đường Bội và Sở Quân Việt, đã làm cho nhiều người sinh nghi.
Nhưng cử chỉ vừa rồi của hai người, tựa như có thần giao cách cảm, còn có ánh mắt dịu dàng của Sở thiếu khi nhìn Đường Bội, cho dù là người mù, cũng biết mối quan hệ của họ.
Người thấy một màn kia, đều đã đoán được kết quả của nữ diễn viên đó.
Thật ra Đường Bội cũng không biết, trong nháy mắt này, vô số người trong giới, đã quyết định đứng về phe cô.
Nhưng nữ diễn viên kia lại không chú ý tới cảnh này, cô ta cho rằng mình có cơ hội rồi.
Thậm chí suýt chút đã mừng tới chảy nước mắt.
Người giống như Sở Quân Việt, cộng thêm gia thế của anh, nếu thật sự có thể bám vào, cho dù cô ta thanh cao cỡ nào, cũng cam tâm tình nguyện.
“Anh… Anh cho là… Cho là.” Rốt cuộc được Sở Quân Việt chú ý, cô ta vội vàng nói.
Nhưng vì quá căng thẳng nên cô ta cứ cà lăm, không nói được tròn câu.
Cô ta nuốt nước miếng theo bản năng, rồi phẩn khởi nói tiếp: “Anh đừng tưởng rằng, Sở gia nhà lớn nghiệp lớn, tôi sẽ sợ anh!”
Tất cả phim thần thượng đều diễn như thế, công tử nhà giàu, đều sẽ yêu người duy nhất dám phản bác lại mình. Cô ta cũng tin rằng, diệp gia quán, chưa chắc Đường Bội đẹp hơn mình, sở dĩ Đường Bội được Sở Quân Việt vừa ý là vì nhờ bản thân có chút đặc biệt mà thôi.
Cô ta làm được, mình chắc chắn cũng làm được!
“Tất cả mọi người sợ anh, nhưng tôi không sợ anh!” Cô ta tiếp tục liều mạng nhớ lại lời thoại, lớn tiếng nói: “Tôi nhất định sẽ cho anh biết, không phải có tiền có quyền thì có muốn làm gì thì làm!”
Cô ta nói xong, hai mắt lấp lánh nhìn Sở Quân Việt, tim đập như đang đánh trống.
Nhưng cô ta lại nhanh chóng thất vọng.
Sở Quân Việt vẫn không có biểu hiện gì, đợi cô ta nói xong, ánh mắt không chút lưu luyến dời qua chỗ khác.
“Anh…” Tam Tuyến bối rối, nếu như lúc này Sở Quân Việt giận dữ, vậy cô ta đã thành công một nửa, nhưng mà anh lại làm như không có gì, khiến cô ta càng thêm sợ hãi.
“Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn gặp lại cô ta.” Rốt cuộc Sở Quân Việt cũng nói chuyện, nhưng là nói với Văn Tư Miểu.
Anh nhìn nữ diễn viên kia, ánh mắt lạnh lẽo, dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người trong phòng hội nghị nghe, nói: “Nếu để tôi biết, có người ác ý vu khống hãm hại sau lưng vợ tôi, người đó, cũng sẽ có kết quả như thế.”
Sở Quân Việt nói.
Câu này giải thích nguyên nhân anh nghe Tam Tuyến nói.
Nhưng nào có ai rảnh quan tâm, đa số mọi người ở đây đều không rảnh để biết nguyên nhân nữ diễn viên này gặp xui, sự chú ý của họ đều đặt vào ba chữ Sở Quân Việt nói—-
Vợ tôi?!
Chuyện gì thế này?!
Ngay cả Minh Hiên, cùng Lục Tử Mặc vừa chạy tới, cũng kinh ngạc trợn to hai mắt.
Bao gồm Đường Bội.
Sở Quân Việt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn Đường Bội.
Văn Tư Miểu đã gọi người tới kéo nữ diễn viên mình không hề biết tên đang sợ ngây người kia ra ngoài, hắn gật đầu với Lục Tử Mặc đang nhìn mình một cái, chớp mắt, tỏ ý có gì thì chút nữa nói sau, rồi bước tới cạnh Sở Quân Việt, im lặng đi bên cạnh anh.
Lục Tử Mặc bị thế trận này dọa sợ, lần đầu thấy Boss thế này.
“Sở thiếu…” Minh Hiên là người phản ứng đầu tiên, anh ta cau mày nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Sao anh lại?”
“Thân là một trong ba nhà đầu tư lớn nhất, chẳng lẽ tôi không thể tới?” Sở Quân Việt hỏi.
“Tất nhiên có thể tới.” Chân mày Minh Hiên nhíu chặt hơn.
“A?” Đường Bội kinh ngạc nhíu mày.
Bộ phim ‘Phượng Hoàng’ này, bắt đầu từ lúc cô tham gia tiết mục tuyển tú, đã nói là do Minh thị đầu tư.
Sao bây giờ lại biến thành hợp tác đầu tư rồi?
Minh Hiên nhìn Đường Bội, bất kỳ bộ phim nào, có càng nhiều nhà đầu tư thì bọn họ càng vui mừng.
Chia sẻ áp lực với những nhà đầu tư khác, tuyệt đối không phải là chuyện xấu hổ gì.
Nhất là hai nhà đầu tư kia lại không can thiệp vào việc tuyển chọn diễn viên, đấy đúng là chuyện mà là tất cả đạo diễn cầu còn không được.
“Chuyện này tôi sẽ nói sau.” Minh Hiên nói với Đường Bội.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
Thật ra thì cô có thể đoán ra được nguyên nhân.
Có một số người đầu tư phim là để kiếm tiền.
Có một số người, là vì nâng đỡ người của mình.
Mà có một số người…
Cô cười híp mắt nhìn Sở Quân Việt.
Trên đời này không có người phụ nữ không thích chuyện vừa rồi Sở Quân Việt làm vì cô, phương thức đền bù và xin lỗi của anh, so với tưởng tượng của cô thì còn thẳng thắn và nhanh chóng hơn…
Cô rất thích!
“Đó là…” Bắt đầu từ lúc Đường Bội nhìn Sở Quân Việt, Dư Hoành Chấn đã im lặng, lúc này bị hỏi: “Dư tổng đấy sao?”
“Ha ha…” Dư Hoành Chấn cười xấu hổ.
Lúc này Sở Quân Việt đang lạnh lùng nhìn ông ta, cô Đường này, chắc là chưa từng cảm nhận được áp lực mà ‘ Ám Dạ đế vương’ mang đến cho người ta, cho nên mới dám cười híp mắt nhìn Sở thiếu như vậy. Diệp gia quán.
Dư Hoành Chấn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.
Nhưng vẫn cố giữ phong độ, chủ động đưa tay ra, cười chào hỏi: “Sở thiếu, đã lâu không gặp.”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn Đường Bội, cười tâng bốc: “Cô Đường xinh đẹp như tiên, Sở thiếu anh tuấn bất phàm, hai người đúng là trời sinh một cặp.”
Sở Quân Việt nắm lấy tay ông ta, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Sau đó, không có sau đó.
“Ha ha… Ha ha…” Dư Hoành Chấn lại cười xấu hổ, nhưng không biết phải trao đổi tiếp với Sở thiếu lạnh lùng này thế nào.
Lúc này Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đứng chung với nhau, hai người bọn họ đứng cách Sở Quân Việt và Đường Bội một khoảng không xa.
Tất nhiên hai người cũng thấy cảnh này, Lục Tử Mặc không kiềm lòng được khẽ hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?!”
“Dư Hoành Chấn, cậu không biết?” Văn Tư Miểu khẽ nói: “Là tổng giám đốc của Lãng Duyệt.”
“Tất nhiên tôi biết ông ấy.” Lục Tử Mặc nhíu mày, anh ta làm người đại diện cho Đường Bội, chứ không có hoàn toàn bỏ bê chuyện Sở gia.
Danh tiếng của Dư Hoành Chấn, tổng giám đốc tập đoàn Lãng Duyệt, sao anh ta lại không biết được chứ.
“Phía sau Dư Hoành Chấn là ai, chắc cậu biết?” Văn Tư Miểu lại nói.
“Liên thị?” Lục Tử Mặc tỉnh ngộ.
Khó trách hôm nay Boss nhà anh lại xuất hiện ở đây, thì ra là vì chuyện này…
“Cậu không biết đâu…” Văn Tư Miểu ém giọng nhỏ hơn: “Ngày hôm qua trong phòng họp Boss đáng sợ cỡ nào. Cảnh cậu thấy hồi nãy chỉ là một màn cảnh cáo, hôm qua trong phòng họp, mới thật sự là… Chậc… Cả phòng im phăng phắc, toàn bộ nhân viên cấp cao của Sở thị, bao gồm những đại diện họp video, đều không ai dám nói chuyện. Tôi thấy mấy người đó, chắc chắn ai cũng lặng lẽ uống thuốc trợ tim.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Tử Mặc lại hỏi.
“Con sâu chưa diệt sạch, vốn dĩ Boss đã rất nóng nảy. Anh ấy muốn đầu tư bộ phim này, chuyện mới lớn ra, năm lần bảy lượt có người không biết nhìn sắc mặt cứ lải nhải không ngừng.” Văn Tư Miểu bĩu môi, bắt chước giọng điệu của Sở Quân Việt trong phòng họp ngày hôm qua, khẽ nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào Đường Bội là tổng giám đốc phu nhân tương lai của các người!”
Lục Tử Mặc hít vào một ngụm khí lạnh.
“Boss định…” Lục Tử Mặc chưa nói hết, những cũng không hỏi nữa.
Lối vào phòng hội nghị rất náo nhiệt, mắt của những cô diễn viên ở đây sáng rực lên.
Bởi vì, Liên Thiên Duệ mặc tây trang màu đen, xuất hiện trước cửa phòng hội nghị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook