Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
-
Chương 44: Gặp lại Tư Hàn
Tư Lăng tất nhiên là không biết đám Nguyệt Thiên Dạ đã trở thành đối tượng bát quái cho các tu sĩ, hắn đuổi theo Tư Hàn một đoạn đường, sau đó đi tới trước một chiếc phi thiên thuyền to như một gian nhà lớn lơ lửng ở giữa không trung, mắt thấy Tư Hàn trực tiếp nhảy lên phi thiên thuyền, Tư Lăng vội vàng theo sau.
Chiếc phi thiên thuyền cỡ nhỏ này là một trong những lễ vật mà Thanh Ngọc trưởng lão tặng cho đệ tử Tư Hàn, người phái Thiên Tông đều biết, tuy rằng cũng hâm mộ Tư Hàn tuổi còn trẻ mà đã được bảo bối tốt như vậy, nhưng mà ai bảo sư phụ người ta là Thanh Ngọc trưởng lão vô cùng hào phòng chứ. Đừng xem nó có vẻ tầm thường như thế, nhưng đây chính là một chiếc phi thiên thuyền Bảo khí trung phẩm đó, có thể phòng ngự, có thể chiến đấu, ngày đi được mười triệu dặm. Ở Tây Cảnh đã là đồ quý hiếm gặp.
Trong phi thuyền được trang trí giống như gian phòng ở Giới trần tục, dùng kỹ thuật mở rộng không gian, tổng cộng có mười mấy gian phòng, đều được bố trí rất hoa lệ phú quý, vừa nhìn liền biết là cuộc sống hưởng thụ của loại Tiên nhị đại có tiền kia rồi. Mà ngay khi bọn hắn tiến vào, một tu sĩ trẻ tuổi cung kính đứng ở một bên, kêu: “Hàn sư thúc, Lăng sư thúc.”
Lâu rồi không được nghe xưng hô như vậy khiến Tư Lăng không nhịn được liếc nhìn tu sĩ kia, phát hiện thì ra là người quen, chính là Tư Nam - đệ tử ở Tư gia. Tư Nam là đệ tử trong một chi ở Tư gia, tu sĩ tứ linh căn, thiên tư tương đối kém, vốn là đệ tử được Tư gia phái đi hầu hạ Tư Hàn, cũng không nghĩ tới sau khi Tư Hàn đi tới Thiên Tông phái vẫn còn dẫn theo Tư Nam. Lại xem bố trí trên chiếc phi thuyền nhỏ này, có vẻ là chủ ý của Tư Nam, Tư Hàn một lòng tu luyện xưa nay không sẽ để ý chuyện như vậy.
Hai người đi tới một gian phòng khách được bố trí trang nhã, Tư Nam pha một bình linh trà thơm ngào ngạt đưa tới cho bọn họ rồi liền lui xuống.
Linh trà này chất lượng tốt hơn rất nhiều so với cái loại giá rẻ năm linh thạch một cân của Tư Lăng, chỉ ngửi mùi thôi liền biết đây là linh trà thượng đẳng. Nuốt một ngụm xuống tới bụng, linh lực trong thân thể mơ hồ hơi tăng thêm một chút, tuy rằng rất ít không đáng kể, nhưng nếu cứ tiếp tục lâu dài như vậy, cũng là một tích lũy đáng sợ.
Tư Hàn nhấp một hớp linh trà, nhàn nhạt nhìn Tư Lăng, nói rằng: “Trúc Cơ, rất tốt.”
Được đại ca dùng một loại giọng điệu hài lòng như vậy khen ngợi, trong lòng Tư Lăng đột nhiên sinh ra một loại tự hào được gia trưởng công nhận, lại có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, hỏi: “Đại ca, thương thế của huynh đều tốt rồi chứ?”
Tư Hàn cũng không nghĩ là hắn sẽ hỏi như thế, lúc trước không nói cho hắn là vì cảm thấy không cần thiết, đỡ tăng thêm lo lắng dư thừa, lúc này nghe hắn hỏi, sợ là bọn Liễu Thành Phong đã nói cho hắn biết. Đương nhiên, Tư Hàn cũng biết đến việc bọn Liễu Thành Phong và Tư Lăng thân thiết với nhau, đối với chuyện này hắn không tỏ rõ ý kiến. Tư Hàn bởi vì từ nhỏ tu luyện công pháp nên thất tình lục dục rất đạm bạc, bất quá cũng không phải là kẻ lãnh huyết trời sinh. Phụ thân đã mất ngay khi hắn vừa xuất thế không lâu, sau đó mẫu thân cũng qua đời, chỉ để lại người thân duy nhất là đứa em trai nhỏ cùng mẹ khác cha. Vì thế, so với những người không liên quan, hắn tất nhiên quan tâm nhiều hơn một chút đối với người đệ đệ duy nhất này.
Chẳng qua là từ nhỏ đến lớn Tư Lăng có vẻ cực kỳ e ngại hắn, cũng không gần gũi với hắn. Quanh năm suốt tháng, số lần hai huynh đệ gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà bản thân Tư Hàn từ khi còn bé đã là một đứa nhỏ lạnh băng không có biểu cảm gì nhiều. Hai mươi mấy năm qua, việc thường làm ngoại trừ tu luyện chính là hỏi thăm một chút chuyện của đệ đệ. Hắn biết đệ đệ không muốn nhìn thấy mặt mình, vậy nên cũng không cần thiết xuất hiện ở trước mặt đệ đệ nữa. Loại tình trạng này cứ như thế mãi đến tận khi Tư Lăng vì cứu Nguyệt Thiên Dạ phá huỷ linh căn mà thay đổi. Hiện tại Tư Lăng tuy rằng không nhiều lời, nhưng cũng không còn giống như dĩ vãng, mỗi khi đối mặt với hắn thì lại lộ ra vẻ mặt chống cự. Như vậy rất tốt.
Lúc này nghe được Tư Lăng chủ động hỏi quan tâm, đôi mắt lạnh lẽo của Tư Hàn toát ra một loại mềm mại ấm áp, từ tốn nói: “Bế quan một tháng, đã tốt rồi.”
Tư Lăng sau khi nghe xong nhếch môi nở nụ cười, nói rằng: “Vậy thì tốt rồi, như vậy tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh cũng an toàn hơn mấy phần.”
Nói đến Huyễn Thiên bí cảnh, Tư Hàn hơi nhíu mày nghĩ một hồi, nói rằng: “Sau khi tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh nhất định phải cẩn thận, nếu như có thể, không nên đi vào nơi sâu trong Huyễn Thiên bí cảnh. Với thực lực bây giờ của đệ thì không đủ để ứng phó.”
Tư Hàn vừa mới nói xong, con yêu thú vốn còn đang nhàn nhã quẫy đuôi ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng kia lập tức gầm gừ mà kêu một tiếng, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt Tư Lăng tỏ vẻ kháng nghị.
“Đừng nghịch!” Tư Lăng vỗ vỗ nó, nói với Tư Hàn: “Đại ca, đến lúc đó phải xem tình huống đã. Huyễn Thiên bí cảnh nguy hiểm tuy nhiều, nhưng đi đôi với nó chính là cơ duyên, có một số việc đệ không thể khống chế, đến lúc đó đệ sẽ cẩn thận.” Tư Lăng tuy rằng cảm động vì được Tư Hàn quan tâm, thế nhưng hắn đã giao dịch với yêu thú Trọng Thiên, đáp ứng sẽ tận lực dẫn nó đi tìm thứ mà nó cần. Bất quá Tư Lăng mơ hồ có loại cảm giác, thứ mà Trọng Thiên cần không phải vật phàm, có vẻ sẽ phải tới nơi sâu trong bí cảnh, vì lẽ đó hắn không cách nào hứa chắc được.
Tư Hàn sau khi nghe xong liền không khuyên nữa, liếc nhìn con yêu thú màu đen kia, phát hiện chỉ là tiểu yêu thú cấp thấp liền cũng không quan tâm, cầm túi trữ vật đưa cho hắn.
Tư Lăng có chút mơ màng nhận lấy, chờ lúc dùng thần thức kiểm tra đồ vật trong túi trữ vật thì lập tức chấn động.
Ôi chao ôi, một cái túi đầy linh dan, linh thạch, linh phù, pháp khí... đủ khiến cho bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng ghen tị muốn giết người cướp của này là làm sao đây? Đường đường hoàn hoàn lấy ra đưa cho hắn là muốn làm cho hắn ước ao ghen tị, ước ao ghen tị đúng không? Còn nếu là muốn tặng cho hắn, vậy có phải là quá hào phóng rồi không?
Cái bộ dạng không chút tiền đồ này của Tư Lăng tất nhiên làm đại gia yêu thú cật lực khinh bỉ, móng vuốt thịt thịt vỗ phạch vào mặt hắn, để hắn thu hồi cái biểu cảm mất mặt như chưa trải chuyện đời này.
Tư Hàn vẫn là một bộ dáng lạnh lẽo vô tình, hắn lạnh nhạt nói: “Đây là thứ mà ta lấy được ở trong động phủ của một tu sĩ Nguyên Anh, đệ cứ nhận đi.”
Trong lòng Tư Lăng cảm động vô cùng: Đệ đệ mà có đại ca thì chính là bảo vật!
“Cám ơn đại ca, đệ...” Tư Lăng không biết nói cái gì cho tốt, hắn không muốn làm cao mà từ chối, có tiện nghi không chiếm chính là tên khốn kiếp đó. Hơn nữa đây chính là huynh trưởng đại nhân cho hắn mà. Nhưng...”Đại ca, huynh cho đệ, vậy còn huynh...”
“Ta đã chia hai phần, ở đây vẫn còn giữ một nửa.”
Sau khi nghe xong, Tư Lăng yên tâm, quyết định sau này mình có thứ gì tốt cũng phải chuẩn bị một phần cho hắn.
Sau đó, hai huynh đệ vừa uống linh trà vừa thảo luận với nhau về những tin tức mà mình biết về Huyễn Thiên bí cảnh. Dù sao hai người đều là lần thứ đầu tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh, đều muốn đem những gì mình biết nói cho đối phương nghe, cũng để làm tham khảo. Đồng thời Tư Lăng cũng đem chuyện mình tổ đội với Pháp Lãng và Truyền Sơ nói cho Tư Hàn biết, cả việc hai người thỉnh cầu mình giúp đỡ nữa, không giấu giếm một chút nào.
Có thể là do sau khi đi tới thế giới này, Tư Hàn là người đầu tiên thể hiện sự quan tâm đối với hắn, còn bất kể trả giá mà cứu mình, làm Tư Lăng có một loại tín nhiệm mù quáng với Tư Hàn. Hắn phát hiện ở thế giới tu tiên đầy đáng sợ này, ở trên con đường cầu trường sinh giang nan gập ghềnh đó, người duy nhất có thể toàn tâm toàn ý tin cậy nâng đỡ chính là vị huynh trưởng tâm tình đạm bạc này.
Tư Hàn suy tư một chút, dặn dò Tư Lăng cẩn thận xong liền không nói gì nữa. Tư Hàn là đệ tử phái Thiên Tông, sau khi tiến vào bí cảnh thì phải cùng các đệ tử trong phái hành động. Hơn nữa lúc tiến vào bí cảnh là truyền tống ngẫu nhiên, đến lúc đó cũng không biết hai huynh đệ có thể truyền tới cùng một nơi hay không, vì lẽ đó hai người cũng không có giao hẹn phải đi cùng nhau.
Tư Lăng ở trên phi thuyền của Tư Hàn ngẩn ngơ cả nửa ngày, bởi vì không muốn đi xuống lại đụng tới Nguyệt Thiên Dạ, bị nàng ta dây dưa, bèn lại ở trên phi thiên thuyền. Tư Hàn có vẻ cũng muốn tách hai người ra, cho nên cũng không có đuổi người, để Tư Lăng tuỳ tiện đi dạo trên phi thuyền, Tư Nam cẩn thận bồi tiếp.
Lần thứ hai nhìn thấy Tư Lăng, trong lòng Tư Nam kỳ thực rất chấn động. Hắn theo Tư Hàn đồng thời tiến vào Thiên Tông phái nhưng cũng không phải là đệ tử phái Thiên Tông, chỉ là dính được ánh sáng của Tư Hàn nên mới có thể tiến vào Thiên Tông phái, ghi danh là một trong những người hầu trên danh nghĩa của Tư Hàn. Tuy rằng nửa năm qua hắn cũng biết việc Nguyệt Thiên Dạ ở phái Thiên Tông hiển lộ tài năng, cũng như chuyện nàng ta đối đầu với Tư Hàn có liên quan với Tư Lăng, nhưng Tư Nam lại không để ý lắm. Hắn cho rằng Tư Lăng vì Nguyệt Thiên Dạ mà bị huỷ linh căn, như vậy dù có cơ duyên nghịch thiên cũng không thể nào trở về những ngày tháng huy hoàng trước kia nữa. Hiện tại có thể tái kiến Tư Lăng, hắn ta thậm chí đã khôi phục tu vi Trúc Cơ, khiến hắn thực sự là kinh ngạc nói không ra lời, vì lẽ đó nên mới cung kính mà gọi hắn ta một tiếng “Lăng sư thúc“.
Kỳ thực Tư Nam hầu hạ Tư Hàn đã được hai mươi năm, hễ là người từng thấy Tư Hàn đều cho rằng hắn ta là người vô tâm, vì Đại Đạo mà thất tình lục dục đều có thể bỏ qua, nhưng hắn lại biết, trong lòng Tư Hàn thật ra vẫn có tình, thứ còn vương vấn duy nhất chỉ có tình huynh đệ, chính là Tư Lăng.
Như vậy Tư Nam không khỏi âm thầm vui mừng vì lúc trước khi Tư Lăng phá huỷ linh căn biến thành phàm nhân, thì mình vẫn giữ tính thái độ cung kính. Đây mới là nguyên nhân Tư Hàn vẫn cho phép hắn đi theo bên cạnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bên ngoài vang lên tiếng huyên nháo thì, Tư Lăng cùng Tư Hàn đang đả tọa bỗng nhiên đồng thời mở mắt ra, đứng thẳng người lên, một trước một sau rời khỏi phi thuyền.
Ra khỏi phi thuyền, bọn họ liền nhìn thấy thung lũng với phong cảnh tú lệ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là một ngọn núi nguy nga cao chót vót. Ở phía trước ngọn núi lớn có một cái đại môn cao khoảng mười trượng, bên trong sương trắng bao phủ, không cách nào thăm dò tình cảnh bên trong. Mà cái cửa này chính là một cái truyền tống trận ngẫu nhiên, giúp truyền tống tu sĩ nơi này tiến vào trong Huyễn Thiên bí cảnh.
Huyễn Thiên bí cảnh rốt cục mở ra rồi!
Những tu sĩ bị âm thanh hấp dẫn nên ra khỏi phi thuyền như Tư Hàn Tư Lăng rất nhiều, cho nên lúc bọn hắn hạ xuống cũng không quá nổi bật. Bất quá bọn hắn lại phát hiện tuy rằng bí cảnh mở ra khiến người ta rất kích động, nhưng ở hiện trường lại có hơn phân nửa người cũng không tập trung ánh mắt đến bí cảnh, mà hết thảy đều nhìn về một phương hướng khác, dường như nơi đó có chuyện gì còn hấp dẫn hơn cả bí cảnh.
Hai mắt Tư Hàn lạnh như băng, nhàn nhạt quét qua, cũng nhìn về phương hướng của đám người kia.
Tư Lăng cũng nhìn một chút, giật mình phát hiện một trong những nhân vật gây rối chính là Nguyệt Thiên Dạ. Một thân xiêm y màu đỏ rực tung bay ở trong gió, dáng người nổi bật, cực kỳ xinh đẹp. Mà đối diện Nguyệt Thiên Dạ là một tu sĩ Kim Đan sắc mặt khó coi. Lúc này ông ta đang dùng một loại ánh mắt hừng hực sát ý nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Dạ. Nguyệt Thiên Dạ nghênh ngang đón nhận, cũng không bởi vì đối phương là tu sĩ cao hơn mình một cấp mà lùi bước. Hai người hình thành một loại trạng thái đối địch căm thù không lùi bước.
“Xảy ra chuyện gì?” Tư Lăng hỏi một tu sĩ bên cạnh.
Tu sĩ kia nhìn thấy mặt của hắn thì sửng sốt một chút, đến khi Tư Lăng mặt lạnh hỏi lại lần nữa thì mới vội vàng nói: “Nghe nói cô đệ tử tên là Nguyệt Thiên Dạ của phái Thiên Tông vừa nãy đã giết chết con trai Lưu Kỳ của Kim Đan trưởng lão phái Nhạc Hải- Lưu Hải Uy tiền bối. Lưu Hải Uy tiền bối muốn báo thù cho nhi tử, nhưng cô đệ tử phái Thiên Tông kia nói là Lưu Kỳ đã vô lễ trước nên nàng mới giết hắn, hai người đang vì chuyện này mà muốn đánh nhau.”
Tư Lăng sau khi nghe xong, cảm thấy thật không thể tin nổi, bất quá mới rời đi được nửa ngày, Nguyệt Thiên Dạ lại gây chuyện nữa rồi? Dù thế nào cũng cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ này chính là thể chất rủi ro mà, tới chỗ nào cũng đều sẽ có chuyện phát sinh, đặc biệt tốc độ kết thù càng chẳng khác gì cưỡi tên lửa. Hơn nữa nàng ta cũng rất to gan, ở trước mặt ngàn vạn tu sĩ thế nhưng cũng dám tùy ý giết người, thật không sợ chọc tới những thế lực lớn kia sao?
Mắt thấy sự tình không thể cứu vãn được nữa, bỗng thấy trước bí cảnh có mười mấy vệt sáng xẹt qua. Những tu sĩ thay mặt cho mỗi môn phái ở Tây Cảnh đã xuất hiện ở nơi đó. Một vị nữ tu Nguyên Anh của phái Thanh Vũ liếc nhìn hai người đang giằng co, mắt lộ ra vẻ không vui, giọng nói ẩn chứa uy thế của tu sĩ Nguyên Anh vang lên: “Huyễn Thiên bí cảnh đã mở ra, sau một canh giờ nữa thì bí cảnh sẽ đóng lại, cho đến ba tháng sau mới mở ra lần nữa, các ngươi còn không mau mau đi vào?”
Những tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống ở đây chỉ cảm thấy lỗ tai bị thanh âm này vang vọng đến cả ù tai, những tu sĩ kia hoàn hồn vội vàng nắm ngọc bài tiến vào bí cảnh.
Lưu Hải Uy sắc mặt khó coi mà trừng mắt nhìn Nguyệt Thiên Dạ, nhẫn nhịn sát ý nói: “Yêu nữ, nếu ngươi may mắn chết trong bí cảnh thì coi như xong, ngược lại nếu không chết, ngươi ra khỏi bí cảnh thì ta cũng sẽ đích thân giết ngươi!”
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh một tiếng, cao quý lãnh diễm mà liếc mắt nhìn, lấy ngọc bài ra cùng đi theo Tiêu Trạc tiến về bí cảnh. Trước khi lên đường, ánh mắt nàng quét nhìn xung quanh, sau đó thất vọng thu hồi tầm mắt.
Tư Lăng tự nhiên biết nàng ta đang tìm mình, đối mặt với khối băng Tư Hàn, không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Đi thôi.” Tư Hàn nói, rồi cất bước về phía bí cảnh.
Tư Lăng vội vàng đuổi theo. Trước đó khi đang ở trên phi thiên thuyền, hắn đã truyền âm với Pháp Lãng và Truyền Sơ, bảo bọn họ không cần chờ mình cùng tiến vào bí cảnh, đi vào bên trong rồi hẳn tụ họp, cho nên lúc này cũng không cần đặc biệt đi tìm bọn họ.
Đi tới trước sơn môn, Tư Lăng lấy ra ngọc bài mà Pháp Lãng đưa cho mình lúc trước, hắn bước qua một vạch sáng đặc thù trước cửa sơn môn do tất cả những tu sĩ Nguyên Anh ở đây dùng pháp lực vẽ ra, thấy cái vạch sáng kia không có phản ứng thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra thông tin trong ngọc bài thật sự đã được đổi thành thông tin của mình.
“Vào trong cẩn thận.”
Tư Hàn đi ở phía trước để lại một câu nói như vậy rồi bóng người liền biến mất ở màn sương trắng mênh mông trước sơn môn.
Chiếc phi thiên thuyền cỡ nhỏ này là một trong những lễ vật mà Thanh Ngọc trưởng lão tặng cho đệ tử Tư Hàn, người phái Thiên Tông đều biết, tuy rằng cũng hâm mộ Tư Hàn tuổi còn trẻ mà đã được bảo bối tốt như vậy, nhưng mà ai bảo sư phụ người ta là Thanh Ngọc trưởng lão vô cùng hào phòng chứ. Đừng xem nó có vẻ tầm thường như thế, nhưng đây chính là một chiếc phi thiên thuyền Bảo khí trung phẩm đó, có thể phòng ngự, có thể chiến đấu, ngày đi được mười triệu dặm. Ở Tây Cảnh đã là đồ quý hiếm gặp.
Trong phi thuyền được trang trí giống như gian phòng ở Giới trần tục, dùng kỹ thuật mở rộng không gian, tổng cộng có mười mấy gian phòng, đều được bố trí rất hoa lệ phú quý, vừa nhìn liền biết là cuộc sống hưởng thụ của loại Tiên nhị đại có tiền kia rồi. Mà ngay khi bọn hắn tiến vào, một tu sĩ trẻ tuổi cung kính đứng ở một bên, kêu: “Hàn sư thúc, Lăng sư thúc.”
Lâu rồi không được nghe xưng hô như vậy khiến Tư Lăng không nhịn được liếc nhìn tu sĩ kia, phát hiện thì ra là người quen, chính là Tư Nam - đệ tử ở Tư gia. Tư Nam là đệ tử trong một chi ở Tư gia, tu sĩ tứ linh căn, thiên tư tương đối kém, vốn là đệ tử được Tư gia phái đi hầu hạ Tư Hàn, cũng không nghĩ tới sau khi Tư Hàn đi tới Thiên Tông phái vẫn còn dẫn theo Tư Nam. Lại xem bố trí trên chiếc phi thuyền nhỏ này, có vẻ là chủ ý của Tư Nam, Tư Hàn một lòng tu luyện xưa nay không sẽ để ý chuyện như vậy.
Hai người đi tới một gian phòng khách được bố trí trang nhã, Tư Nam pha một bình linh trà thơm ngào ngạt đưa tới cho bọn họ rồi liền lui xuống.
Linh trà này chất lượng tốt hơn rất nhiều so với cái loại giá rẻ năm linh thạch một cân của Tư Lăng, chỉ ngửi mùi thôi liền biết đây là linh trà thượng đẳng. Nuốt một ngụm xuống tới bụng, linh lực trong thân thể mơ hồ hơi tăng thêm một chút, tuy rằng rất ít không đáng kể, nhưng nếu cứ tiếp tục lâu dài như vậy, cũng là một tích lũy đáng sợ.
Tư Hàn nhấp một hớp linh trà, nhàn nhạt nhìn Tư Lăng, nói rằng: “Trúc Cơ, rất tốt.”
Được đại ca dùng một loại giọng điệu hài lòng như vậy khen ngợi, trong lòng Tư Lăng đột nhiên sinh ra một loại tự hào được gia trưởng công nhận, lại có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, hỏi: “Đại ca, thương thế của huynh đều tốt rồi chứ?”
Tư Hàn cũng không nghĩ là hắn sẽ hỏi như thế, lúc trước không nói cho hắn là vì cảm thấy không cần thiết, đỡ tăng thêm lo lắng dư thừa, lúc này nghe hắn hỏi, sợ là bọn Liễu Thành Phong đã nói cho hắn biết. Đương nhiên, Tư Hàn cũng biết đến việc bọn Liễu Thành Phong và Tư Lăng thân thiết với nhau, đối với chuyện này hắn không tỏ rõ ý kiến. Tư Hàn bởi vì từ nhỏ tu luyện công pháp nên thất tình lục dục rất đạm bạc, bất quá cũng không phải là kẻ lãnh huyết trời sinh. Phụ thân đã mất ngay khi hắn vừa xuất thế không lâu, sau đó mẫu thân cũng qua đời, chỉ để lại người thân duy nhất là đứa em trai nhỏ cùng mẹ khác cha. Vì thế, so với những người không liên quan, hắn tất nhiên quan tâm nhiều hơn một chút đối với người đệ đệ duy nhất này.
Chẳng qua là từ nhỏ đến lớn Tư Lăng có vẻ cực kỳ e ngại hắn, cũng không gần gũi với hắn. Quanh năm suốt tháng, số lần hai huynh đệ gặp mặt chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà bản thân Tư Hàn từ khi còn bé đã là một đứa nhỏ lạnh băng không có biểu cảm gì nhiều. Hai mươi mấy năm qua, việc thường làm ngoại trừ tu luyện chính là hỏi thăm một chút chuyện của đệ đệ. Hắn biết đệ đệ không muốn nhìn thấy mặt mình, vậy nên cũng không cần thiết xuất hiện ở trước mặt đệ đệ nữa. Loại tình trạng này cứ như thế mãi đến tận khi Tư Lăng vì cứu Nguyệt Thiên Dạ phá huỷ linh căn mà thay đổi. Hiện tại Tư Lăng tuy rằng không nhiều lời, nhưng cũng không còn giống như dĩ vãng, mỗi khi đối mặt với hắn thì lại lộ ra vẻ mặt chống cự. Như vậy rất tốt.
Lúc này nghe được Tư Lăng chủ động hỏi quan tâm, đôi mắt lạnh lẽo của Tư Hàn toát ra một loại mềm mại ấm áp, từ tốn nói: “Bế quan một tháng, đã tốt rồi.”
Tư Lăng sau khi nghe xong nhếch môi nở nụ cười, nói rằng: “Vậy thì tốt rồi, như vậy tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh cũng an toàn hơn mấy phần.”
Nói đến Huyễn Thiên bí cảnh, Tư Hàn hơi nhíu mày nghĩ một hồi, nói rằng: “Sau khi tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh nhất định phải cẩn thận, nếu như có thể, không nên đi vào nơi sâu trong Huyễn Thiên bí cảnh. Với thực lực bây giờ của đệ thì không đủ để ứng phó.”
Tư Hàn vừa mới nói xong, con yêu thú vốn còn đang nhàn nhã quẫy đuôi ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng kia lập tức gầm gừ mà kêu một tiếng, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt Tư Lăng tỏ vẻ kháng nghị.
“Đừng nghịch!” Tư Lăng vỗ vỗ nó, nói với Tư Hàn: “Đại ca, đến lúc đó phải xem tình huống đã. Huyễn Thiên bí cảnh nguy hiểm tuy nhiều, nhưng đi đôi với nó chính là cơ duyên, có một số việc đệ không thể khống chế, đến lúc đó đệ sẽ cẩn thận.” Tư Lăng tuy rằng cảm động vì được Tư Hàn quan tâm, thế nhưng hắn đã giao dịch với yêu thú Trọng Thiên, đáp ứng sẽ tận lực dẫn nó đi tìm thứ mà nó cần. Bất quá Tư Lăng mơ hồ có loại cảm giác, thứ mà Trọng Thiên cần không phải vật phàm, có vẻ sẽ phải tới nơi sâu trong bí cảnh, vì lẽ đó hắn không cách nào hứa chắc được.
Tư Hàn sau khi nghe xong liền không khuyên nữa, liếc nhìn con yêu thú màu đen kia, phát hiện chỉ là tiểu yêu thú cấp thấp liền cũng không quan tâm, cầm túi trữ vật đưa cho hắn.
Tư Lăng có chút mơ màng nhận lấy, chờ lúc dùng thần thức kiểm tra đồ vật trong túi trữ vật thì lập tức chấn động.
Ôi chao ôi, một cái túi đầy linh dan, linh thạch, linh phù, pháp khí... đủ khiến cho bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào cũng ghen tị muốn giết người cướp của này là làm sao đây? Đường đường hoàn hoàn lấy ra đưa cho hắn là muốn làm cho hắn ước ao ghen tị, ước ao ghen tị đúng không? Còn nếu là muốn tặng cho hắn, vậy có phải là quá hào phóng rồi không?
Cái bộ dạng không chút tiền đồ này của Tư Lăng tất nhiên làm đại gia yêu thú cật lực khinh bỉ, móng vuốt thịt thịt vỗ phạch vào mặt hắn, để hắn thu hồi cái biểu cảm mất mặt như chưa trải chuyện đời này.
Tư Hàn vẫn là một bộ dáng lạnh lẽo vô tình, hắn lạnh nhạt nói: “Đây là thứ mà ta lấy được ở trong động phủ của một tu sĩ Nguyên Anh, đệ cứ nhận đi.”
Trong lòng Tư Lăng cảm động vô cùng: Đệ đệ mà có đại ca thì chính là bảo vật!
“Cám ơn đại ca, đệ...” Tư Lăng không biết nói cái gì cho tốt, hắn không muốn làm cao mà từ chối, có tiện nghi không chiếm chính là tên khốn kiếp đó. Hơn nữa đây chính là huynh trưởng đại nhân cho hắn mà. Nhưng...”Đại ca, huynh cho đệ, vậy còn huynh...”
“Ta đã chia hai phần, ở đây vẫn còn giữ một nửa.”
Sau khi nghe xong, Tư Lăng yên tâm, quyết định sau này mình có thứ gì tốt cũng phải chuẩn bị một phần cho hắn.
Sau đó, hai huynh đệ vừa uống linh trà vừa thảo luận với nhau về những tin tức mà mình biết về Huyễn Thiên bí cảnh. Dù sao hai người đều là lần thứ đầu tiến vào Huyễn Thiên bí cảnh, đều muốn đem những gì mình biết nói cho đối phương nghe, cũng để làm tham khảo. Đồng thời Tư Lăng cũng đem chuyện mình tổ đội với Pháp Lãng và Truyền Sơ nói cho Tư Hàn biết, cả việc hai người thỉnh cầu mình giúp đỡ nữa, không giấu giếm một chút nào.
Có thể là do sau khi đi tới thế giới này, Tư Hàn là người đầu tiên thể hiện sự quan tâm đối với hắn, còn bất kể trả giá mà cứu mình, làm Tư Lăng có một loại tín nhiệm mù quáng với Tư Hàn. Hắn phát hiện ở thế giới tu tiên đầy đáng sợ này, ở trên con đường cầu trường sinh giang nan gập ghềnh đó, người duy nhất có thể toàn tâm toàn ý tin cậy nâng đỡ chính là vị huynh trưởng tâm tình đạm bạc này.
Tư Hàn suy tư một chút, dặn dò Tư Lăng cẩn thận xong liền không nói gì nữa. Tư Hàn là đệ tử phái Thiên Tông, sau khi tiến vào bí cảnh thì phải cùng các đệ tử trong phái hành động. Hơn nữa lúc tiến vào bí cảnh là truyền tống ngẫu nhiên, đến lúc đó cũng không biết hai huynh đệ có thể truyền tới cùng một nơi hay không, vì lẽ đó hai người cũng không có giao hẹn phải đi cùng nhau.
Tư Lăng ở trên phi thuyền của Tư Hàn ngẩn ngơ cả nửa ngày, bởi vì không muốn đi xuống lại đụng tới Nguyệt Thiên Dạ, bị nàng ta dây dưa, bèn lại ở trên phi thiên thuyền. Tư Hàn có vẻ cũng muốn tách hai người ra, cho nên cũng không có đuổi người, để Tư Lăng tuỳ tiện đi dạo trên phi thuyền, Tư Nam cẩn thận bồi tiếp.
Lần thứ hai nhìn thấy Tư Lăng, trong lòng Tư Nam kỳ thực rất chấn động. Hắn theo Tư Hàn đồng thời tiến vào Thiên Tông phái nhưng cũng không phải là đệ tử phái Thiên Tông, chỉ là dính được ánh sáng của Tư Hàn nên mới có thể tiến vào Thiên Tông phái, ghi danh là một trong những người hầu trên danh nghĩa của Tư Hàn. Tuy rằng nửa năm qua hắn cũng biết việc Nguyệt Thiên Dạ ở phái Thiên Tông hiển lộ tài năng, cũng như chuyện nàng ta đối đầu với Tư Hàn có liên quan với Tư Lăng, nhưng Tư Nam lại không để ý lắm. Hắn cho rằng Tư Lăng vì Nguyệt Thiên Dạ mà bị huỷ linh căn, như vậy dù có cơ duyên nghịch thiên cũng không thể nào trở về những ngày tháng huy hoàng trước kia nữa. Hiện tại có thể tái kiến Tư Lăng, hắn ta thậm chí đã khôi phục tu vi Trúc Cơ, khiến hắn thực sự là kinh ngạc nói không ra lời, vì lẽ đó nên mới cung kính mà gọi hắn ta một tiếng “Lăng sư thúc“.
Kỳ thực Tư Nam hầu hạ Tư Hàn đã được hai mươi năm, hễ là người từng thấy Tư Hàn đều cho rằng hắn ta là người vô tâm, vì Đại Đạo mà thất tình lục dục đều có thể bỏ qua, nhưng hắn lại biết, trong lòng Tư Hàn thật ra vẫn có tình, thứ còn vương vấn duy nhất chỉ có tình huynh đệ, chính là Tư Lăng.
Như vậy Tư Nam không khỏi âm thầm vui mừng vì lúc trước khi Tư Lăng phá huỷ linh căn biến thành phàm nhân, thì mình vẫn giữ tính thái độ cung kính. Đây mới là nguyên nhân Tư Hàn vẫn cho phép hắn đi theo bên cạnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bên ngoài vang lên tiếng huyên nháo thì, Tư Lăng cùng Tư Hàn đang đả tọa bỗng nhiên đồng thời mở mắt ra, đứng thẳng người lên, một trước một sau rời khỏi phi thuyền.
Ra khỏi phi thuyền, bọn họ liền nhìn thấy thung lũng với phong cảnh tú lệ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là một ngọn núi nguy nga cao chót vót. Ở phía trước ngọn núi lớn có một cái đại môn cao khoảng mười trượng, bên trong sương trắng bao phủ, không cách nào thăm dò tình cảnh bên trong. Mà cái cửa này chính là một cái truyền tống trận ngẫu nhiên, giúp truyền tống tu sĩ nơi này tiến vào trong Huyễn Thiên bí cảnh.
Huyễn Thiên bí cảnh rốt cục mở ra rồi!
Những tu sĩ bị âm thanh hấp dẫn nên ra khỏi phi thuyền như Tư Hàn Tư Lăng rất nhiều, cho nên lúc bọn hắn hạ xuống cũng không quá nổi bật. Bất quá bọn hắn lại phát hiện tuy rằng bí cảnh mở ra khiến người ta rất kích động, nhưng ở hiện trường lại có hơn phân nửa người cũng không tập trung ánh mắt đến bí cảnh, mà hết thảy đều nhìn về một phương hướng khác, dường như nơi đó có chuyện gì còn hấp dẫn hơn cả bí cảnh.
Hai mắt Tư Hàn lạnh như băng, nhàn nhạt quét qua, cũng nhìn về phương hướng của đám người kia.
Tư Lăng cũng nhìn một chút, giật mình phát hiện một trong những nhân vật gây rối chính là Nguyệt Thiên Dạ. Một thân xiêm y màu đỏ rực tung bay ở trong gió, dáng người nổi bật, cực kỳ xinh đẹp. Mà đối diện Nguyệt Thiên Dạ là một tu sĩ Kim Đan sắc mặt khó coi. Lúc này ông ta đang dùng một loại ánh mắt hừng hực sát ý nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Dạ. Nguyệt Thiên Dạ nghênh ngang đón nhận, cũng không bởi vì đối phương là tu sĩ cao hơn mình một cấp mà lùi bước. Hai người hình thành một loại trạng thái đối địch căm thù không lùi bước.
“Xảy ra chuyện gì?” Tư Lăng hỏi một tu sĩ bên cạnh.
Tu sĩ kia nhìn thấy mặt của hắn thì sửng sốt một chút, đến khi Tư Lăng mặt lạnh hỏi lại lần nữa thì mới vội vàng nói: “Nghe nói cô đệ tử tên là Nguyệt Thiên Dạ của phái Thiên Tông vừa nãy đã giết chết con trai Lưu Kỳ của Kim Đan trưởng lão phái Nhạc Hải- Lưu Hải Uy tiền bối. Lưu Hải Uy tiền bối muốn báo thù cho nhi tử, nhưng cô đệ tử phái Thiên Tông kia nói là Lưu Kỳ đã vô lễ trước nên nàng mới giết hắn, hai người đang vì chuyện này mà muốn đánh nhau.”
Tư Lăng sau khi nghe xong, cảm thấy thật không thể tin nổi, bất quá mới rời đi được nửa ngày, Nguyệt Thiên Dạ lại gây chuyện nữa rồi? Dù thế nào cũng cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ này chính là thể chất rủi ro mà, tới chỗ nào cũng đều sẽ có chuyện phát sinh, đặc biệt tốc độ kết thù càng chẳng khác gì cưỡi tên lửa. Hơn nữa nàng ta cũng rất to gan, ở trước mặt ngàn vạn tu sĩ thế nhưng cũng dám tùy ý giết người, thật không sợ chọc tới những thế lực lớn kia sao?
Mắt thấy sự tình không thể cứu vãn được nữa, bỗng thấy trước bí cảnh có mười mấy vệt sáng xẹt qua. Những tu sĩ thay mặt cho mỗi môn phái ở Tây Cảnh đã xuất hiện ở nơi đó. Một vị nữ tu Nguyên Anh của phái Thanh Vũ liếc nhìn hai người đang giằng co, mắt lộ ra vẻ không vui, giọng nói ẩn chứa uy thế của tu sĩ Nguyên Anh vang lên: “Huyễn Thiên bí cảnh đã mở ra, sau một canh giờ nữa thì bí cảnh sẽ đóng lại, cho đến ba tháng sau mới mở ra lần nữa, các ngươi còn không mau mau đi vào?”
Những tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống ở đây chỉ cảm thấy lỗ tai bị thanh âm này vang vọng đến cả ù tai, những tu sĩ kia hoàn hồn vội vàng nắm ngọc bài tiến vào bí cảnh.
Lưu Hải Uy sắc mặt khó coi mà trừng mắt nhìn Nguyệt Thiên Dạ, nhẫn nhịn sát ý nói: “Yêu nữ, nếu ngươi may mắn chết trong bí cảnh thì coi như xong, ngược lại nếu không chết, ngươi ra khỏi bí cảnh thì ta cũng sẽ đích thân giết ngươi!”
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh một tiếng, cao quý lãnh diễm mà liếc mắt nhìn, lấy ngọc bài ra cùng đi theo Tiêu Trạc tiến về bí cảnh. Trước khi lên đường, ánh mắt nàng quét nhìn xung quanh, sau đó thất vọng thu hồi tầm mắt.
Tư Lăng tự nhiên biết nàng ta đang tìm mình, đối mặt với khối băng Tư Hàn, không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Đi thôi.” Tư Hàn nói, rồi cất bước về phía bí cảnh.
Tư Lăng vội vàng đuổi theo. Trước đó khi đang ở trên phi thiên thuyền, hắn đã truyền âm với Pháp Lãng và Truyền Sơ, bảo bọn họ không cần chờ mình cùng tiến vào bí cảnh, đi vào bên trong rồi hẳn tụ họp, cho nên lúc này cũng không cần đặc biệt đi tìm bọn họ.
Đi tới trước sơn môn, Tư Lăng lấy ra ngọc bài mà Pháp Lãng đưa cho mình lúc trước, hắn bước qua một vạch sáng đặc thù trước cửa sơn môn do tất cả những tu sĩ Nguyên Anh ở đây dùng pháp lực vẽ ra, thấy cái vạch sáng kia không có phản ứng thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra thông tin trong ngọc bài thật sự đã được đổi thành thông tin của mình.
“Vào trong cẩn thận.”
Tư Hàn đi ở phía trước để lại một câu nói như vậy rồi bóng người liền biến mất ở màn sương trắng mênh mông trước sơn môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook