Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 241: Kẻ gây rối tới

Đại hội Linh phù kéo dài liên tục một tháng, sau khi Đại hội Linh phù kết thúc liền đến Đại hội Luyện đan, rồi đến đại hội Luyện khí, đại hội Trận pháp... liên tục như thế, hình thành Đại hội Thịnh Đỉnh đầy quan tâm của đại lục  Thương Vũ.

Ngày thứ nhất thi đấu rất đơn giản, người dự thi vẽ Linh phù từ nhất phẩm đến ngũ phẩm, người vượt qua được sẽ được người chịu trách nhiệm chính của Đại hội trao tặng ngọc bài Phù lục sư Ngũ phẩm. Trong ngọc bài sẽ nhập vào thông tin cá nhân của người đó, trở thành chứng minh thân phận của hắn.

Đối với Phù lục sư mà nói, phía trước tứ phẩm chính là một chỗ hõm, chỉ có đánh vỡ tứ phẩm tấn cấp đến ngũ phẩm thì mới có thể chân chính được xưng là Phù lục sư, được các Đại môn phái ở Thương Vũ giới thừa nhận, đãi ngộ cũng tốt hơn rất nhiều. Mà uy lực của Linh phù ngũ phẩm thì tứ phẩm trở xuống khó có thể sánh bằng, đây cũng là vì sao ở đại hội Thịnh Đỉnh trăm năm một lần, người dự thi đều phải có thực lực của Phù lục sư ngũ phẩm mới có thể báo danh, sau đó trong ngày thứ nhất tranh tài, biểu diễn thực lực bản thân  trước mặt người khác, đạt được tư cách của Phù lục sư ngũ phẩm.

"Lâu thành chủ, xem ra năm nay trong người dự thi có rất nhiều mầm tốt nha." Một tu sĩ với chòm râu hoa râm vân vê râu, cười nói.

Lâu Vọng Tinh vểnh khóe môi, cặp mắt ẩn tình như cười như không, lạnh nhạt nói: "Hứa tiền bối nói rất đúng."

Hứa Văn Phù là trưởng lão Đan Phù tông, Thuật chế phù đã đạt tới cấp 9, có thể nói là nhân vật đỉnh cao của Thương Vũ giới. Mỗi lần đại hội Linh phù  trăm năm, ông đều sẽ được mời tham dự làm giám khảo, thuận tiện cũng tìm kiếm một ít mầm tốt, thu vào Đan Phù tông, giúp Đan Phù tông bổ sung huyết mạch mới mẻ. Đương nhiên, hành vi này của Hứa Văn Phù là chuyện đương nhiên, ngoại trừ ông, mười mấy tu sĩ làm giám khảo ở đây người nào không phải phù lục sư cấp cao số một số hai ở đại lục Thương Vũ, tốn thời gian xuất hiện ở trong này làm giám khảo cũng là vì mục đích chọn lựa nhân tài cho sư môn thôi.

Hứa Văn phù cười ha hả, râu tóc hoa râm, nhìn tựa như lão gia gia mặt mũi hiền lành, nhưng vị lão gia gia hiền hòa này miệng lại không hiền lành một chút nào. "Lâu thành chủ nhìn giống như thân mình không thích hợp, là sinh bệnh nặng gì sao? Đan Phù tông ta trừ Phù lục, luyện đan cũng không kém, tổ tiên trước khi phi thăng lưu lại rất nhiều linh đan cao cấp, bình thường không bán cho người ngoài, bất quá nếu là Lâu thành chủ, lão phu liền bỏ xuống mặt mũi, bán cho Lâu thành chủ một cái cảm tình."

Lâu Vọng Tinh "rắc" một tiếng, bóp nát ngọc cốt phiến (quạt bằng ngọc) trong tay, trên mặt lại cười nói: "Đa tạ Hứa tiền bối ưu ái, tại hạ chỉ là bị chút thương lúc tu luyện thôi, mấy ngày nữa sẽ ổn, linh đan của ngài nên giữ lại cho chính mình thôi." Đừng tưởng rằng hắn không biết đức hạnh ham linh thạch của lão già này, bày ra điệu bộ mặt mũi hiền lành này cho ai nhìn chứ?

Hứa Văn phù vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, nói: "Lâu thành chủ thật sự không suy xét một chút sao? Kỳ thật linh đan này cũng không cần bao nhiêu linh thạch, chỉ cần Lâu thành chủ không tiếc bỏ những thứ yêu thích, đem linh phù Thượng Cổ mà ngươi cất giữ làm trao đổi, đừng nói một viên linh đan, chính là 10 viên linh đan, lão phu cũng cam lòng trao đổi."

Lâu Vọng Tinh thở dài: "Thật là quá không đúng dịp, tại hạ hơn ba mươi năm trước đã đem tấm linh phù Thượng Cổ  kia tặng cho người khác. Nếu Hứa tiền bối hỏi sớm một chút thôi, một tấm linh phù Thượng Cổ, tại hạ cũng sẽ không chớp mắt."

Mở mắt nói dối! Hứa Văn Phù cũng biết rõ đức hạnh của Lâu Vọng Tinh, tự xưng là ôn nhu đa tình, không cần nói, tấm linh phù Thượng Cổ này tuyệt đối là đưa cho nữ nhân. Lại liên tưởng tới nữ tu tên là Nguyệt Thiên Dạ, 30 năm trước qua lại cùng Lâu Vọng Tinh, ừm, lúc ấy còn quậy ra chuyện rất lớn, khiến Cực Thiên thành chịu thiệt, treo giải thưởng, chẳng lẽ là...

Những người khác nhìn hai người này ngươi tới ta đi, không ai dám xen mồm, bất quá tâm tư đều xoay chuyển cùng với đề tài trong lời nói của hai người. Rất nhanh cũng nhớ tới 30 năm trước, Cực Thiên thành thiếu chút nữa bị ma khí ăn mòn, hủy hơn nửa thành, Lâu Vọng Tinh có ảnh hưởng không nhỏ ở trong đó, nguyên do nghe nói là vì một nữ nhân, cuối cùng nữ nhân kia còn bị Cực Thiên thành treo thưởng.

Mọi người đều lập tức thầm lắc đầu. Lâu Vọng Tinh cũng là nhân vật lớn, nhưng trời sinh tính phong lưu đa tình, không nghĩ rằng hắn sẽ vì một nữ nhân mà đắc tội Cực Thiên thành, làm cho bọn họ có chút khinh bỉ. Đương nhiên, loại chuyện này nếu để cho loại người không tiết tháo như Vệ Quan Nhai kia làm, bọn họ không chỉ sẽ không kinh ngạc, ngược lại sẽ cảm thấy chuyện này cũng chỉ có hắn mới làm ra được. Hơn nữa với tính nết của Vệ Quan Nhai, hắn gây chuyện xong tuyệt đối sẽ dẹp yên. Lâu Vọng Tinh so với Vệ Quan Nhai thì còn kém xa lắm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao biết rõ Vệ Quan Nhai vô sỉ đã đến cảnh giới nhất định, nhưng vẫn không có ai nói gì.

Lâu Vọng Tinh sắc mặt đạm nhạt bình tĩnh, trong lòng kỳ thật đã lửa giận ngập trời, lại một lần nữa cực hận con yêu thú đánh lén hắn. Yêu hỏa của nó có chút quỷ dị, dù là linh đan trị liệu đỉnh cấp nhưng hiệu quả vẫn rất ít. Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ tới con yêu thú gặp phải hơn ba mươi năm trước tại Cực Thiên thành, chẳng qua lúc đó hắn luôn không đối mặt trực tiếp với nó, cũng không biết có phải là nó hay không...

Mà con yêu thú bị Lâu Vọng Tinh oán hận lúc này liền đang ở ghế lô cách Lâu Vọng Tinh rất gần, ăn uống vô cùng thích ý, ăn no còn đảo cái bụng để chủ nuôi xoa bụng. Yêu sinh thật là quá tốt đẹp.

Chịu đựng ánh mắt kinh ngạc của những người khác, Tư Lăng lần nữa hận rèn sắt không thành thép với cái con ham ăn dám nô dịch mình.

"Trọng Thiên rốt cuộc là loại yêu thú gì? Cậu chàng cũng ăn được ghê đó chứ." Liễu Thành Phong ngồi xổm một bên, lấy đồ ăn vặt trong túi trữ vật, vừa ăn vừa hỏi.

Thi đấu bắt đầu mới được một canh giờ, Trọng Thiên không chỉ ăn sạch thức ăn trong túi trữ vật của Tư Lăng, cả mĩ thực mà Liễu Thành Phong đóng gói mua về từ thành Vọng Tinh chứa trong túi trữ vật cũng ăn hơn nửa, còn lại đa phần là thứ nó không thích ăn, khiến Tư Lăng cảm thấy có chút mất mặt. Loại cảm giác không mặt mũi vì đứa nhỏ nhà mình quá ham ăn, đòi ăn tới nhà người khác, thật là quá tệ.

Nghe vậy, Tô Hồng Phi cũng để ý sang đây, Trương Như Hiệp vẫn đang lục lọi kiếm ăn trong túi trữ vật của mình, chỉ có Sở Tích Phong là chuyên nghiệp nhất, chuyên chú si mê nhìn tu sĩ vẽ linh phù phía dưới, thỉnh thoảng giơ tay di động trong hư không, vẽ bùa trong không khí.

Cho nên, người trong cái ghế lô này đích thực không giống đến xem tranh tài, ngược lại như đến xem phim thuận tiện ăn quà vặt.

"Không biết." Tư Lăng thực thành thực nói.

Tô Hồng Phi nghiêm túc nhìn chăm chú trong chốc lát, hồi tưởng Yêu Thú Đồ Giám xem qua trong Tàng Thư Các, thật sự không có giới thiệu về loại yêu thú này. Bất quá ngẫm lại đời này có rất nhiều bất đồng cùng đời trước, Tư Lăng bên người có thêm một yêu thú không biết phẩm loại cũng không có gì kỳ lạ.

Nghĩ thế, Tô Hồng Phi lại nghĩ tới Nguyệt Thiên Dạ, khóe môi hơi hơi nhếch lên, rất nhanh lại khôi phục đạm nhạt. Chỉ có Thanh Long cùng nàng tâm ý tương thông mới biết được gần đây tâm tình nàng rất sung sướng, nguyên nhân không gì ngoài việc Nguyệt Thiên Dạ không hay ho. Nếu nói Tư Lăng là rõ ràng chẳng kiêng nễ đối đầu cùng Nguyệt Thiên Dạ, vậy thì Tô Hồng Phi chính là ngấm ngầm gây khó dễ cho Nguyệt Thiên Dạ. Ở thời điểm  không có người phát giác, liên tiếp ngáng chân Nguyệt Thiên Dạ.

Tô Hồng Phi không phải ngu ngốc, biết rõ Nguyệt Thiên Dạ là kẻ vận khí cực lớn, hơn nữa pháp bảo đông đảo, căn bản là con gián đánh không chết, nàng mới không ngốc mà đi trực tiếc cản trở Nguyệt Thiên Dạ, khiến những nam nhân kia sẽ lại như đời trước dùng thủ đoạn độc ác trừ bỏ nàng. Thù đời trước không phải không báo, nhưng tất yếu phải đem an toàn sinh mệnh của mình cùng thân nhân bằng hữu làm điều kiện tiên quyết, âm thầm tiến hành thôi.

Nàng biết Nguyệt Thiên Dạ gần đây tình huống không tốt lắm, Tiêu Trạc chết ảnh hưởng quá lớn đối với ả ta, đương nhiên, điều này cũng có công lao của nàng. Lúc Tiêu Trạc chết thì nàng lợi dụng Mị Đồng (con mắt quỷ) của mình nhân cơ hội hạ một cái ám thị cho Nguyệt Thiên Dạ, chỉ cần Nguyệt Thiên Dạ sống không tốt, nàng liền vô cùng vui vẻ.

"Đúng rồi, nghe nói vừa tới thành Vọng Tinh thì cậu liền gặp được Nguyệt Thiên Dạ, không đánh nhau chứ?" Liễu Thành Phong vừa cắn hoa quả khô vừa hỏi, hạt quả khô bị bóp vỡ phát ra thanh âm răng rắc răng rắc, có chút chói tai.

Tư Lăng nhìn hắn ăn ngon, trên mu bàn tay bị Trọng Thiên cào một vuốt, gặp nó ngẩng đầu nhìn quả khô to bằng nắm tay trẻ con trên tay Liễu Thành Phong, liền biết đức hạnh thèm ăn của đại gia Trọng Thiên lại bị quả khô của Liễu Thành Phong khơi lên.

Liễu Thành Phong cũng chú ý đến tầm mắt của Trọng Thiên, vung tay lên, từ trong túi trữ vật đổ ra nửa bàn trái quả khô, nói: "Cùng nhau ăn không?"

"..."

Vì thế, trừ Sở Tích Phong vẫn làm hết phận sự nhìn xem, mọi người trong ghế lô đều vây quanh trước bàn quả khô. Loại trái cây sấy khô này có chút giống với quả Hạnh đào (óc chó) ở Thế tục giới, tên là quả Vạn Phúc, nhưng chất thịt giòn tan hơn so với quả hạnh đào, vỏ cũng cứng hơn, là một loại cây ăn quả sống ở sa mạc Cực Nam, là đồ ăn vặt rất được tu sĩ hoan nghênh. Đương nhiên, bởi vì chúng nó sinh trưởng tại sa mạc Nam Cực, nơi khác bình thường không có, đây là Liễu Thành Phong hái về khi chạy đến Cực Nam lịch lãm.

Tư Lăng cắn một quả cho mình ăn trước, giòn giòn, vị ngọt, hương vị rất không sai, có chút miệng nghiện, bèn ăn thêm một cái.

Trọng Thiên vẫn chờ Tiểu Lăng Tử đút cho ăn, móng của nó không có cách nào cạy được quả Vạn Phúc, ngược lại sẽ chụp bẹp nó, chỉ có thể gửi hy vọng vào Tiểu Lăng Tử cho ăn. Nhưng cái tên này thế nhưng tự mình gặm, cắm một quả lại một quả, thật là quá khi dễ yêu, bèn trực tiếp cào qua.

Lúc Tư Lăng bị Trọng Thiên quậy cho không thể làm gì được, bắt đầu đút cho Trọng Thiên ăn thì Trương Như Hiệp lắm mồm thuật lại một lần cho Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi lần tình cờ gặp được Nguyệt Thiên Dạ tại Vọng Tinh thành, tổng kết nói: "Cái cô Nguyệt Thiên Dạ kia tuyệt đối sẽ không hết hy vọng, xem ra còn có động tác khác, Tư đệ đệ sắp bị cướp hôn, tiểu sư đệ lại không ở đây, không có cách nào bảo hộ trinh tiết của hắn, nên làm cái gì bây giờ?"

Liễu Thành Phong chính khí hừng hực nói: "Chúng ta thề chết bảo vệ trinh tiết của Tư tiểu đệ!" Sau đó xát xát tay, cười đến có chút đáng khinh nói: "Nhìn phần ta đối tốt với Tư tiểu đệ như vậy, Tư sư huynh sau khi trở về nên cho ta vài thứ tốt, đưa ta mấy con cá trong Hàn đàm( đầm lạnh) ở Hàn Thủy đỉnh là được, ta không tham nhiều!"

"Còn nói không tham, đám cá kia chính là vật quý sư phụ ta đưa cho tiểu sư đệ, đều nuôi bằng linh dược đó, thiên kim khó cầu, tiểu tử ngươi bỗng chốc liền muốn mấy con..."

Tư Lăng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đám cá trong Hàn đàm ở Hàn Thủy Đỉnh còn có lai lịch như thế. Chẳng trách Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tiểu Bạch mỗi lần đến đều phải ghé vào đầm băng nhìn rất lâu, lại e ngại hàn khí của đầm nước mà không thể xuống nước vớt cá, thì ra là mấy đứa ham ăn kia đã sớm đã ngửi ra cá kia không đơn giản.

Mấy ngày thi đấu kế tiếp, mấy người họ đều ở trong ghế lô ăn uống, hết sức làm việc không đàng hoàng. Cho đến ngày thứ 15, đến Phù lục sư thất phẩm thi đấu thì mọi người mới nghiêm chỉnh lại.

Bởi vì đây là đại sự của Thương Vũ giới. Người tới tham gia Đại hội linh phù rất nhiều, mỗi cấp thì thi đấu theo từng nhóm, hơn nữa liên tục luân phiên vài ngày, mới đến giai đoạn kế tiếp.

Đệ tử Thiên Tông phái cũng rất cố gắng. 50 đệ tử dự thi đối với những môn phái khác mà nói thì số lượng quả thực là quá khó coi, nhưng không chịu nổi trong đó có bốn đệ tử mỗi trận đều trổ hết tài năng, vẽ được phù lục thượng phẩm, cũng tính một điểm sáng, được ba mươi mấy giám khảo âm thầm chú ý.

Nhưng mà, có thể là bọn họ quá dẫn đầu, ngày thi đấu thứ mười thì liền xảy ra vấn đề.

"Ta thấy được, hắn gian lận!"

Một thanh âm ngọt mĩ động lòng người không lớn không nhỏ, lại rõ ràng truyền khắp toàn bộ quảng trường, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tư Lăng nheo mắt lại, đưa mất nhìn thì liền nhìn thấy nữ tu kia đứng ở trong đám người, chính là tiểu sư muội Đan Phù tông hôm đó đi mua rượu Tinh Huy thì nói hắn là "Tiểu thiếp" mà Trương Như Hiệp mang ra ngoài du ngoạn, gọi là... Hứa Phiên Tiên nhỉ?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương