Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
-
Chương 227: Thủy Mãng biến hóa
ông tan.
Đến lúc mây mù tan đi thì giữa không trung xuất hiện một bóng dáng nhân loại.
Thủy Mãng biến hóa thành công!
Nháy mắt khi Thủy Mãng biến hóa thành công, 3 tên Yêu Tu kia liền ra tay.
Tư Lăng cùng Lâm Dương cũng đồng thời xuất thủ, Hồn Lực Thuẫn cùng Quỷ Anh Đào chồng thêm cùng một chỗ hình thành vòng bảo hộ.
Thủy Mãng biến hóa xong cũng theo đó mà ra tay, ngưng ra một luồng mây mù làm lá chắn, ngăn cản ba luồng công kích kia giúp bọn Tư Lăng.
Ba tên Yêu Tu công kích thế như chẻ tre, một người, một quỷ, một yêu đồng thời ra tay nhưng vẫn không thể ngăn cản tấn công của 3 Yêu Tu Hóa Thần nọ.
Mắt thấy pháp lực sắc bén đáng sợ kia sắp công kích trúng người Tư Lăng, không gian đột nhiên xuất hiện hai sự dao động, theo đó là hai luồng pháp lực lợi hại hơn đụng vào pháp lực của 3 Yêu Tu kia. Sức mạnh cực hạn làm cho cả không gian đều vặn vẹo, đại dương dậy sóng, ầm ầm vang bên tai không ngừng.
Bọn Tư Lăng, Lâm Dương cũng bị dư chấn lan đến, hất bay ra ngoài, rất nhanh liền được hai luồng linh lực nhu hòa đón đỡ.
Khi nhìn thấy hai người vừa xuất hiện thì mọi người đều kích động.
"Đại ca!"
"Đảo chủ!"
Tư Lăng cùng Hàng Ương lên tiếng, trong thanh âm đều tràn đầy vui sướng.
Tư Hàn vẫn là bộ dáng băng lãnh không nhân khí kia, chỉ là đưa mắt nhìn Tư Lăng, khoanh tay đứng giữa không trung, đạo bào màu trắng bay phấp phới trong luồng khí xoáy tụ, tay áo tung bay.
Một gã tu sĩ mặc áo bào tím cũng đồng dạng nhìn thoáng qua, bất quá tầm mắt không phải dừng trên người Hàng Ương, mà là đặt trên mặt Tư Lăng.
Tư Lăng như là bị người ta hất chậu nước lạnh, tất cả vui sướng đều không còn, da đầu run lên mặc cho người nọ nhìn kỹ hắn mặt một tấc một tấc một.
Sau một lúc, người nọ khẽ cười một tiếng, mặt mày sâu xa, như trăng sáng gió mát phất vào mặt, lại như Minh Nguyệt thương xót???, hết sức mê người.
"Vệ Quan Nhai!"
Một người trong Yêu Tu kêu một tiếng, tức giận trừng tu sĩ áo tím, một bộ dáng vừa sợ vừa giận lại oán hận. Nhìn vẻ mặt này của hắn, có lẽ ăn không ít thiệt trong tay đối phương.
Vệ Quan Nhai thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người Yêu Tu kia, nhịn không được lại nở nụ cười, hết sức vui sướng vẫy tay với bọn họ, "Ô, lão bằng hữu, lại gặp mặt rồi!"
Đến lúc mây mù tan đi thì giữa không trung xuất hiện một bóng dáng nhân loại.
Thủy Mãng biến hóa thành công!
Nháy mắt khi Thủy Mãng biến hóa thành công, 3 tên Yêu Tu kia liền ra tay.
Tư Lăng cùng Lâm Dương cũng đồng thời xuất thủ, Hồn Lực Thuẫn cùng Quỷ Anh Đào chồng thêm cùng một chỗ hình thành vòng bảo hộ.
Thủy Mãng biến hóa xong cũng theo đó mà ra tay, ngưng ra một luồng mây mù làm lá chắn, ngăn cản ba luồng công kích kia giúp bọn Tư Lăng.
Ba tên Yêu Tu công kích thế như chẻ tre, một người, một quỷ, một yêu đồng thời ra tay nhưng vẫn không thể ngăn cản tấn công của 3 Yêu Tu Hóa Thần nọ.
Mắt thấy pháp lực sắc bén đáng sợ kia sắp công kích trúng người Tư Lăng, không gian đột nhiên xuất hiện hai sự dao động, theo đó là hai luồng pháp lực lợi hại hơn đụng vào pháp lực của 3 Yêu Tu kia. Sức mạnh cực hạn làm cho cả không gian đều vặn vẹo, đại dương dậy sóng, ầm ầm vang bên tai không ngừng.
Bọn Tư Lăng, Lâm Dương cũng bị dư chấn lan đến, hất bay ra ngoài, rất nhanh liền được hai luồng linh lực nhu hòa đón đỡ.
Khi nhìn thấy hai người vừa xuất hiện thì mọi người đều kích động.
"Đại ca!"
"Đảo chủ!"
Tư Lăng cùng Hàng Ương lên tiếng, trong thanh âm đều tràn đầy vui sướng.
Tư Hàn vẫn là bộ dáng băng lãnh không nhân khí kia, chỉ là đưa mắt nhìn Tư Lăng, khoanh tay đứng giữa không trung, đạo bào màu trắng bay phấp phới trong luồng khí xoáy tụ, tay áo tung bay.
Một gã tu sĩ mặc áo bào tím cũng đồng dạng nhìn thoáng qua, bất quá tầm mắt không phải dừng trên người Hàng Ương, mà là đặt trên mặt Tư Lăng.
Tư Lăng như là bị người ta hất chậu nước lạnh, tất cả vui sướng đều không còn, da đầu run lên mặc cho người nọ nhìn kỹ hắn mặt một tấc một tấc một.
Sau một lúc, người nọ khẽ cười một tiếng, mặt mày sâu xa, như trăng sáng gió mát phất vào mặt, lại như Minh Nguyệt thương xót???, hết sức mê người.
"Vệ Quan Nhai!"
Một người trong Yêu Tu kêu một tiếng, tức giận trừng tu sĩ áo tím, một bộ dáng vừa sợ vừa giận lại oán hận. Nhìn vẻ mặt này của hắn, có lẽ ăn không ít thiệt trong tay đối phương.
Vệ Quan Nhai thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ba người Yêu Tu kia, nhịn không được lại nở nụ cười, hết sức vui sướng vẫy tay với bọn họ, "Ô, lão bằng hữu, lại gặp mặt rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook