Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
-
Chương 220: Đánh chết hắn nha
Rừng Yêu Vụ rất lớn, hơn nữa nguy hiểm khắp mọi nơi, mức độ nguy hiểm tăng từ ngoài vào trung tâm. Tư Lăng nhìn phần giới thiệu trong ngọc giản thì biết được rừng Yêu Vụ có thể chia làm 5 cấp, cấp một là ở phía ngoài, hệ số nguy hiểm thấp nhất, cấp 5 là ở vùng tâm trong rừng, hệ số nguy hiểm cũng cao nhất.
Bọn họ hiện tại ở vùng cấp 3 của rừng Yêu Vụ, hệ số nguy hiểm nếu dùng tu vi tu sĩ mà tính thì cỡ Kim Đan kỳ, ít nhất là Lâm Dương - người đang ở Kim Đan trung kỳ ứng phó có chút miễn cưỡng.
Tuy rằng từ bên ngoài chạy đến nơi đây, hệ số nguy hiểm cũng không xem là cao, nhưng bọn họ cũng đã mất thời gian năm năm. Đương nhiên, sở dĩ lại tốn nhiều thời gian như vậy, một là rừng Yêu Vụ ẩn núp nhiều nguy hiểm, hai là mỗi khi gặp được Quỷ yêu thì bọn Tư Lăng đều bị Tư Hàn không khách khí đá xuống rèn luyện, thuận tiện tìm Miên Nhung đằng, khi đó gặp trở ngại không ít.
Tiến vào rừng Yêu Vụ, Tư Lăng phát hiện cái tên Yêu Vụ hết sức chuẩn xác. Đầu tiên, trong rừng rậm phần lớn là yêu thực, linh thực tuy rằng cũng có, nhưng là số ít. Dọc theo đường đi, yêu thực bọn họ gặp phải đa số đều hung hăng. Tiếp đó trong rừng Yêu Vụ mỗi khi tối đến liền sẽ xuất hiện một loại sương mù từ mặt đất trồi lên, cho đến trời sáng mới rút đi. Loại sương mù này là chướng khí tích lũy ngầm trong đất, ảnh hưởng rất lớn tới tu sĩ, nếu tu vi thấp sẽ bị lây nhiễm mà tử vong tại chỗ. Ít nhất trong mấy người bọn họ, ngoại trừ Tư Hàn tu vi đủ cao hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thì cả Tư Lăng cũng chịu ảnh hưởng của chướng khí.
Trên không trung rừng rậm, một đám mây thong thả dừng lại, không khí chung quanh đám mây tương đối thấp, ngưng tụ thành một đám Băng Vụ màu trắng. Trên đám mây, một nam tử ngồi ngay ngắn trên đó, hai mắt khép hờ, pháp bào trắng tinh hòa làm một thể cùng mây trắng, càng tôn lên mái tóc trắng đen giao nhau thần kỳ kia, trong màu tóc đen bóng xen lẫn lấp lánh sợi tóc bạc sáng bóng.
Đột nhiên, nam tử mở to mắt, tầm mắt dừng tại rừng rậm phía dưới, sau đó dường như phát hiện thứ gì, ánh mắt nhìn chỗ sâu phía trong rừng rậm, thật lâu không ngừng.
Trong rừng rậm, bọn Tư Lăng đang dính vào phiền toái, bị một gốc cổ thụ cao chừng trăm trượng quấn lấy. Cổ thụ kia tuy rằng còn chưa tu luyện tới Biến hóa, nhưng bộ rễ lại có thể di động, hơn nữa trên thân cây cực lớn còn xuất hiện một gương mặt người mơ hồ, cành lá rậm rạp quật tới, mặt đất cũng sẽ bị đánh ra một cái hố to.
"Tiểu Hồng muội muội, đây là cây gì?" Tư Lăng nhảy lên không, tránh nhánh cây đang quật tới, hỏi Yêu Liên trong tay áo.
Tiểu Yêu Liên non nớt hồi đáp: "Là Viên Chương Thụ tu luyện 5000 năm, quả của nó có lực hấp dẫn trí mệnh với yêu thú, bất quá lại có độc. Tư công tử, nhựa của nó cũng có độc, đừng để nó dính vào trên người."
"Hiểu được!" Tư Lăng nói với Lâm Dương đang cố gắng kết nối với Viên Chương Thụ ở xa xa: "Lâm Dương, ta ngăn nó, ngươi nhanh chóng nó thu phục đi."
Lâm Dương thần sắc nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Tư Lăng nhảy đến một bên khác của Chương Thụ, rút ra Biến hình, vận Hồn lực, Biến hình hóa thành roi dài, trực tiếp quất một roi sang. Đánh tới tấp làm Chương Thụ cành lá bay tán loạn, chim xám ở phía sau nhân cơ hội phun lửa qua, đốt sạch đám lá cây còn trên ngọn.
Bởi vì Lâm Dương muốn thu phục Viên Chương Thụ, không muốn thiêu cháy nó, cho nên Tư Lăng cấm Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên phun lửa thiêu chúng nó.
Phía trên Tư Lăng tại chọc giận Viên Chương Thụ, phía dưới Lâm Dương từng bước tiếp cận nó, đến khi cách nó khoản một trăm mét thì thật nhanh thi triển pháp quyết. Sau khi kết nối tinh thần với Chương Thụ, bắt đầu tiến hành chiếm đóng, Viên Chương Thụ tự nhiên không bằng lòng bị tên nhân tu nhỏ nhoi thu phục, cố gắng kháng cự luồng pháp quyết thu phục kia.
Ngay lúc hai bên đều cố gắng thì đột nhiên một bóng đen quất tới Tư Lăng đang ở giữa không trung. Tư Lăng dùng sức toàn thân đá một cước, cú đá của tu sĩ Nguyên Anh có thể so với Thiên Cân trụy, bóng đen đánh lén nặng nề nện xuống đất, lộ ra nguyên hình là một dây mây già cỗi khô gầy. Theo sau đó thì càng nhiều dây leo tụ tập lại, chim xám sơ sẩy một cái liền bị quấn lấy, thân thể to mọng như bánh chưng bị mạnh mẽ lôi đi.
"Chiếp chiếp chiếp!!" Tiểu Khôi tức giận phun lửa về phía dây leo đang trói mình, ai ngờ dây leo này nhìn có vẻ khô đét, lại không hề sợ linh hỏa Phượng Hoàng, vẫn quyết tâm kéo nó đi.
Tư Lăng giật mình, vội vàng trở về cứu giúp, Biến hình hóa thành roi dài, một roi đánh qua, Khô đằng đen cằn run rẫy. Có lẽ là bị Hồn lực làm bị thương, sức trói buộc chim xám lỏng đi, Tiểu Khôi tiếp tục phun lửa, thừa dịp lực trói nó nới lỏng, thân thể to mọng co rụt lại, trượt ra ngoài. Chim xám nhanh chóng dang rộng hai cánh, tốc độ nhanh đến cực hạn, chớp mắt liền xuất hiện ở một đầu khác. Tốc độ đó mắt thường hoàn toàn không thể bắt giữ, gần như làm cho người ta tưởng là Thuấn di (di chuyển tức thời).
Tư Lăng cũng thiếu chút nữa cho rằng Tiểu Khôi bộc phát kỹ năng mới, học được thuật pháp cao thâm như Thuấn di, nhưng nhìn kỹ, thì ra là tốc độ của nó lại tăng lên, mới có thể cho người ta ảo giác này.
Lúc này, dây leo đánh lén bọn họ đã lộ ra khuôn mặt thật, chen chúc sau một đám cây cao lớn, chuyên môn đối phó những người như bọn họ, mục đích là không cho bọn họ lấy Chương Thụ đi.
"Tư công tử, loại dây leo này tên là Các Đằng, là cộng sinh cùng Viên Chương Thụ, các huynh muốn thu đồng bạn của nó, cho nên nó mới ra tay. Tính bền của nó hết sức tốt, hơn nữa cũng thực rắn chắc, ngay cả pháp bảo thượng phẩm cũng khó có thể để lại vết thương, các huynh cẩn thận một chút nha." Bách khoa toàn thư Tiểu Yêu Liên lại một lần nhắc nhở, bất quá giọng nói của nó có rất lớn, cảm giác như sung sướng khi người gặp họa, chỉ nghe nó lại bổ sung: "Các Đằng cực ít gặp, nó là một loại yêu đằng biến dị, rất nhiều Viên Chương Thụ đến chết cũng không gặp được Các Đằng làm bạn, không nghĩ tới các huynh lại gặp được, quả thực là quá may mắn."
"..."
Vẫn phân tâm chú ý Các Đằng, Lâm Dương sắc mặt có chút đen, trong lòng đem vận rủi đẩy tới trên người Tư Lăng - kẻ có số mệnh xưa nay không được tốt lắm. Lại yên lặng hồi tưởng những yêu thực bọn họ gặp phải khi tiến vào rừng Yêu Vụ, hình như bọn họ sẽ luôn gặp yêu thực nguy hiểm hơn người khác mấy phần, hơn nữa đa phần đều là dị biến, vận khí này... Cũng quá sức suy tàn đi?
Tư Lăng trợn trắng mắt, kiên quyết không chịu thừa nhận vận khí của mình không tốt! Có thể là Lâm Dương mà? Dù sao cũng là Lâm Dương tự muốn thu phục cái cây Viên Chương Thụ này.
Lúc dây leo khô cằn lại ập đến thì Tư Lăng kéo lấy, ngưng tụ ra một thanh Hồn lực kiếm dùng sức chém xuống. "Soạt" một tiếng, lại chỉ để lại một dấu vết nho nhỏ, Tư Lăng nheo lại mắt, nói với Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên: "Các Đằng này rắn chắc lắm, lấy luyện hóa trói người thật ra rất tốt."
Một câu, quyết định vận mệnh của Các Đằng. Chỉ là, Tiểu Lăng Tử muốn bắt người ta luyện thành pháp bảo, người ta chưa chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thừa dịp hắn không chú ý, đánh lén phía sau một cái, Các Đằng trực tiếp quất bay hắn.
Tư Lăng xoay tròn vài vòng trên không trung, nặng nề đập mạnh xuống đất, đập ra một hố to hình người. Tư Lăng cảm giác phần lưng nóng hừng hực, quả nhiên không hổ là dây leo cứng rắn nhất, tính chất thượng thừa hơn nhiều so với những Thiết Đằng kia-- cho nên mới nói, đầu tiên đã gặp được thứ như vậy, bọn họ cũng đủ xui xẻo.
Lúc Tư Lăng vui vẻ nhảy lên bắt đầu cùng Các Đằng đấu trí đấu dũng thì Trọng Thiên cũng chạy tới hỗ trợ. Nó hết sức âm hiểm tránh được chú ý của Các Đằng, chạy đến chỗ cách gốc của nó thật gần thì bắt đầu phun lửa. Yêu hỏa của Trọng Thiên dung hợp dị hỏa, trong lửa chứa Thiên uy, hết sức lợi hại. Hơn nữa lần trước tại cấm địa Tư gia, nghe nói nó lại đi ăn thứ gì đó mà Tộc nhân lưu lại trong cấm địa, từ sau khi ngủ say tỉnh lại thì thực lực của nó lại tăng lên, yêu hỏa của nó cũng rõ ràng là càng lợi hại. Tuy rằng trong lúc nhất thời không đốt được Các Đằng cứng chắc thành tro, nhưng cũng làm nó bị thương tổn không nhẹ, rốt cuộc không thể đi trợ giúp tiểu đồng bọn Viên Chương Thụ của nó nữa.
Lâm Dương nhân cơ hội tăng lớn pháp lực, hoàn toàn đè tinh thần lực của Viên Chương Thụ, chậm rãi thu phục. Cùng với lúc khế ước thành, Viên Chương Thụ cực lớn cũng chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rút thành một hạt mầm móng, bị Lâm Dương hút vào trong tay.
Thu phục Viên Chương Thụ xong, Lâm Dương trước tiên đi trợ giúp Tư Lăng.
So với Viên Chương Thụ, Các Đằng càng thêm khó chơi, chém nó vô dụng, thiêu nó hiệu quả cũng không lớn, còn phải phòng ngừa nó quần ma loạn vũ quật dây leo khắp nơi, mọi người cũng có chút luống cuống tay chân. Thậm chí ngay cả muốn chịu thua bỏ chạy cũng không được, Các Đằng mất đồng bạn, hoàn toàn coi bọn họ là kẻ thù.
Không thể tiếp tục như vậy! Tư Lăng cắn cắn răng, trên đầu lơ lững ngàn thanh Hồn lực kiếm, hai tay bấm niệm thần chú, quát một tiếng: "Đi!"
Thấy ngàn thanh Hồn lực kiếm bắn về phía Các Đằng, đám Lâm Dương biết uy lực của Hồn lực kiếm, vội tránh xa, chỉ thấy ngàn thanh Hồn lực kiếm hình thành một cái trận pháp đơn giản vây quanh Các Đằng. Uy lực khi ngàn thanh Hồn lực kiếm nổ tung khiến chung quanh Các Đằng thành bình địa, nếu không phải trước đó Tư Lăng bày ra một cái trận pháp ở chung quanh phòng ngừa dư uy lan tràn, thì khả năng phạm vi ngàn dặm đều gặp tao ương, đến lúc đó còn không biết rước phải yêu ma quỷ quái gì đâu.
Đợi uy lực trận nổ qua đi, sinh mệnh của Các Đằng đã xuống đến thấp nhất, rốt cuộc không thể giương nanh múa vuốt công kích người khác, giống như là cây bị nhổ gốc, bị ánh nắng chiếu sáng, rất nhanh liền muốn chết héo.
Lâm Dương nhìn về phía Tư Lăng, quả nhiên là tên hung bạo!
Tư Lăng uống mấy bình linh tửu, đem linh lực khô kiệt trong đan điền khôi phục lại ba phần. Sau khi ba phần linh lực lại chuyển hóa thành hồn lực, mới đi đến trước mặt Các Đằng, nhấc một sợi dây leo lên ước lượng. Cũng khá nặng, sau đó ngưng tụ Hồn lực hóa thành mấy con dao, bắt đầu cố gắng cắt dây leo. Mất một ngày Tư Lăng mới cắt hết dây leo mà mình ưng ý xuống, toàn bộ đều thu vào trong túi trữ vật, tính khi nào rảnh rỗi thì đem chúng nó luyện hóa thành một loại pháp bảo dây thừng.
Làm xong hết thảy, Tư Lăng nhìn Tiểu Yêu Liên chạy đến leo lên đứng trên một sợi dây leo, nói: "Tiểu Hồng muội muội, đi thôi."
Tiểu Yêu Liên đáp lời, nhìn Các Đằng nửa chết nửa sống, cho nó một luồng Mộc Linh khí giúp nó tiếp tục sinh trưởng. Các Đằng tiến hóa không dễ dàng, như vậy làm nó chết cũng quá đáng tiếc.
Làm xong, Tiểu Yêu Liên liền trở lại tay áo của Tư Lăng.
Lúc mấy người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tư Lăng cảm giác quần áo mình bị quấn lấy, cúi đầu nhìn, là một sợi dây leo tương đối non của Các Đằng đang quấn lấy vạt áo hắn, chẳng lẽ còn muốn đánh nhau? Tư Lăng đang tính một lần nữa "lạt thủ thôi đằng" thì đột nhiên Tiểu Yêu Liên chui đầu ra, mềm mềm non nớt hỏi: "Ngươi muốn đi cùng ta?"
Các Đằng bị đánh đến nửa chết nửa sống hơn nữa lại bị cắt rất nhiều dây leo lại vươn ra một dây leo lắc lắc.
Tiểu Yêu Liên ngậm móng vuốt, nhìn về phía Tư Lăng.
Tư Lăng thật không biết dùng lời gì để nói, xem ra Tiểu Hồng muội muội cũng đến tuổi thu đàn em rồi. Bất quá lực công kích của Các Đằng cao hơn Tiểu Yêu Liên không chỉ một sao nửa điểm, Tiểu Yêu Liên trừ trồng cây ăn quả ra thì sức chiến đấu quả thực chính là loại âm, thu được thuộc hạ lợi hại như vậy liệu có thể bị phản công hay không đây? Tư Lăng tưởng tượng vươn xa, mang theo ý tưởng quỷ dị nào đó, nói: "Nó nguyện ý đi theo ngươi, ngươi liền thu đi."
"Tư công tử, huynh thật là quá tốt~~" Tiểu Yêu Liên hết sức vui vẻ kêu một tiếng, thu Các Đằng vào không gian Hồng Liên.
"Ừ, dưỡng tiểu đệ của ngươi cho tốt, về sau gặp được nguy hiểm gì liền thả tiểu đệ đi đánh chết hắn nha!" Tư Lăng âm trầm bổ sung thêm, có tiểu đệ, hắn liền không cần lo lắng yêu thực Tiểu Yêu Liên với giá trị vũ lực âm này gặp nguy hiểm.
"..."
Chỉ một câu lại lần nữa đem bản tính hung tàn của người nào đó bại lộ rõ ràng, cùng với gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt kia thật không hợp nhau, Lâm Dương không đành lòng nhìn thẳng.
Hôm nay thu hoạch không sai, trước khi trời tối chướng khí dâng lên, bọn họ đến một chỗ trống trải, Tư Lăng dùng linh phù bày một cái Thanh linh trận. Đợi khi hết thảy làm xong thì Tư Hàn mới từ đám mây đi xuống.
Tiên nhân hạ phàm chẳng qua chỉ như thế!
Tư Lăng đột nhiên sinh một loại tâm tình muốn cúng bái. Dường như đã lâu không gặp huynh ấy, có chút ngơ ngác nói: "Đại ca sao huynh lại đi xuống?"
Vì để cho bọn họ chân chính lịch lãm, hơn nữa cũng vì không để cho bọn họ sinh ra lòng ỷ lại vì cho rằng phía sau có tu sĩ Hóa Thần, Tư Hàn rất ít khi xuất hiện. Bình thường sẽ ở trên đám mây giữa không trung mà tu luyện, dần dà, khiến cho bọn họ ăn đủ khổ mấy lần, hiểu được mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình, liền không còn nổi lên chút ý dựa dẫm nào nữa, mỗi lần đều ra tay hung bạo vô cùng.
Mà Tư Hàn có lẽ lâu không hiện ra, hắn đột nhiên xuất hiện, thật làm cho bọn họ kinh ngạc.
Tư Hàn không nói chuyện, chỉ là ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn trong nồi canh Thủy Liên ngân nhĩ đang nấu -- Thủy Liên trong ngũ Thánh Liên đã kết hạt, Tiểu Yêu Liên chứa rất nhiều hạt Thủy Liên, mấy đứa ham ăn kia rốt cuộc vươn ra ma trảo tới Thủy Liên.
Tư Lăng tự cho là hiểu, đại ca xuống là để ăn canh Thủy Liên ngân nhĩ. Mấy con yêu không thích động não, hoàn toàn không suy nghĩ gì. Chỉ có Lâm Dương là như có đăm chiêu, ánh mắt chuyển tới nồi canh Thủy Liên ngân nhĩ thì da mặt co giật. Hắn thật hết chỗ nói với đám ham ăn này, lần trước là Băng liên, lúc này là Thủy Liên, còn có cái gì bọn họ không dám ăn?
Bọn họ hiện tại ở vùng cấp 3 của rừng Yêu Vụ, hệ số nguy hiểm nếu dùng tu vi tu sĩ mà tính thì cỡ Kim Đan kỳ, ít nhất là Lâm Dương - người đang ở Kim Đan trung kỳ ứng phó có chút miễn cưỡng.
Tuy rằng từ bên ngoài chạy đến nơi đây, hệ số nguy hiểm cũng không xem là cao, nhưng bọn họ cũng đã mất thời gian năm năm. Đương nhiên, sở dĩ lại tốn nhiều thời gian như vậy, một là rừng Yêu Vụ ẩn núp nhiều nguy hiểm, hai là mỗi khi gặp được Quỷ yêu thì bọn Tư Lăng đều bị Tư Hàn không khách khí đá xuống rèn luyện, thuận tiện tìm Miên Nhung đằng, khi đó gặp trở ngại không ít.
Tiến vào rừng Yêu Vụ, Tư Lăng phát hiện cái tên Yêu Vụ hết sức chuẩn xác. Đầu tiên, trong rừng rậm phần lớn là yêu thực, linh thực tuy rằng cũng có, nhưng là số ít. Dọc theo đường đi, yêu thực bọn họ gặp phải đa số đều hung hăng. Tiếp đó trong rừng Yêu Vụ mỗi khi tối đến liền sẽ xuất hiện một loại sương mù từ mặt đất trồi lên, cho đến trời sáng mới rút đi. Loại sương mù này là chướng khí tích lũy ngầm trong đất, ảnh hưởng rất lớn tới tu sĩ, nếu tu vi thấp sẽ bị lây nhiễm mà tử vong tại chỗ. Ít nhất trong mấy người bọn họ, ngoại trừ Tư Hàn tu vi đủ cao hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thì cả Tư Lăng cũng chịu ảnh hưởng của chướng khí.
Trên không trung rừng rậm, một đám mây thong thả dừng lại, không khí chung quanh đám mây tương đối thấp, ngưng tụ thành một đám Băng Vụ màu trắng. Trên đám mây, một nam tử ngồi ngay ngắn trên đó, hai mắt khép hờ, pháp bào trắng tinh hòa làm một thể cùng mây trắng, càng tôn lên mái tóc trắng đen giao nhau thần kỳ kia, trong màu tóc đen bóng xen lẫn lấp lánh sợi tóc bạc sáng bóng.
Đột nhiên, nam tử mở to mắt, tầm mắt dừng tại rừng rậm phía dưới, sau đó dường như phát hiện thứ gì, ánh mắt nhìn chỗ sâu phía trong rừng rậm, thật lâu không ngừng.
Trong rừng rậm, bọn Tư Lăng đang dính vào phiền toái, bị một gốc cổ thụ cao chừng trăm trượng quấn lấy. Cổ thụ kia tuy rằng còn chưa tu luyện tới Biến hóa, nhưng bộ rễ lại có thể di động, hơn nữa trên thân cây cực lớn còn xuất hiện một gương mặt người mơ hồ, cành lá rậm rạp quật tới, mặt đất cũng sẽ bị đánh ra một cái hố to.
"Tiểu Hồng muội muội, đây là cây gì?" Tư Lăng nhảy lên không, tránh nhánh cây đang quật tới, hỏi Yêu Liên trong tay áo.
Tiểu Yêu Liên non nớt hồi đáp: "Là Viên Chương Thụ tu luyện 5000 năm, quả của nó có lực hấp dẫn trí mệnh với yêu thú, bất quá lại có độc. Tư công tử, nhựa của nó cũng có độc, đừng để nó dính vào trên người."
"Hiểu được!" Tư Lăng nói với Lâm Dương đang cố gắng kết nối với Viên Chương Thụ ở xa xa: "Lâm Dương, ta ngăn nó, ngươi nhanh chóng nó thu phục đi."
Lâm Dương thần sắc nghiêm túc, gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
Tư Lăng nhảy đến một bên khác của Chương Thụ, rút ra Biến hình, vận Hồn lực, Biến hình hóa thành roi dài, trực tiếp quất một roi sang. Đánh tới tấp làm Chương Thụ cành lá bay tán loạn, chim xám ở phía sau nhân cơ hội phun lửa qua, đốt sạch đám lá cây còn trên ngọn.
Bởi vì Lâm Dương muốn thu phục Viên Chương Thụ, không muốn thiêu cháy nó, cho nên Tư Lăng cấm Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên phun lửa thiêu chúng nó.
Phía trên Tư Lăng tại chọc giận Viên Chương Thụ, phía dưới Lâm Dương từng bước tiếp cận nó, đến khi cách nó khoản một trăm mét thì thật nhanh thi triển pháp quyết. Sau khi kết nối tinh thần với Chương Thụ, bắt đầu tiến hành chiếm đóng, Viên Chương Thụ tự nhiên không bằng lòng bị tên nhân tu nhỏ nhoi thu phục, cố gắng kháng cự luồng pháp quyết thu phục kia.
Ngay lúc hai bên đều cố gắng thì đột nhiên một bóng đen quất tới Tư Lăng đang ở giữa không trung. Tư Lăng dùng sức toàn thân đá một cước, cú đá của tu sĩ Nguyên Anh có thể so với Thiên Cân trụy, bóng đen đánh lén nặng nề nện xuống đất, lộ ra nguyên hình là một dây mây già cỗi khô gầy. Theo sau đó thì càng nhiều dây leo tụ tập lại, chim xám sơ sẩy một cái liền bị quấn lấy, thân thể to mọng như bánh chưng bị mạnh mẽ lôi đi.
"Chiếp chiếp chiếp!!" Tiểu Khôi tức giận phun lửa về phía dây leo đang trói mình, ai ngờ dây leo này nhìn có vẻ khô đét, lại không hề sợ linh hỏa Phượng Hoàng, vẫn quyết tâm kéo nó đi.
Tư Lăng giật mình, vội vàng trở về cứu giúp, Biến hình hóa thành roi dài, một roi đánh qua, Khô đằng đen cằn run rẫy. Có lẽ là bị Hồn lực làm bị thương, sức trói buộc chim xám lỏng đi, Tiểu Khôi tiếp tục phun lửa, thừa dịp lực trói nó nới lỏng, thân thể to mọng co rụt lại, trượt ra ngoài. Chim xám nhanh chóng dang rộng hai cánh, tốc độ nhanh đến cực hạn, chớp mắt liền xuất hiện ở một đầu khác. Tốc độ đó mắt thường hoàn toàn không thể bắt giữ, gần như làm cho người ta tưởng là Thuấn di (di chuyển tức thời).
Tư Lăng cũng thiếu chút nữa cho rằng Tiểu Khôi bộc phát kỹ năng mới, học được thuật pháp cao thâm như Thuấn di, nhưng nhìn kỹ, thì ra là tốc độ của nó lại tăng lên, mới có thể cho người ta ảo giác này.
Lúc này, dây leo đánh lén bọn họ đã lộ ra khuôn mặt thật, chen chúc sau một đám cây cao lớn, chuyên môn đối phó những người như bọn họ, mục đích là không cho bọn họ lấy Chương Thụ đi.
"Tư công tử, loại dây leo này tên là Các Đằng, là cộng sinh cùng Viên Chương Thụ, các huynh muốn thu đồng bạn của nó, cho nên nó mới ra tay. Tính bền của nó hết sức tốt, hơn nữa cũng thực rắn chắc, ngay cả pháp bảo thượng phẩm cũng khó có thể để lại vết thương, các huynh cẩn thận một chút nha." Bách khoa toàn thư Tiểu Yêu Liên lại một lần nhắc nhở, bất quá giọng nói của nó có rất lớn, cảm giác như sung sướng khi người gặp họa, chỉ nghe nó lại bổ sung: "Các Đằng cực ít gặp, nó là một loại yêu đằng biến dị, rất nhiều Viên Chương Thụ đến chết cũng không gặp được Các Đằng làm bạn, không nghĩ tới các huynh lại gặp được, quả thực là quá may mắn."
"..."
Vẫn phân tâm chú ý Các Đằng, Lâm Dương sắc mặt có chút đen, trong lòng đem vận rủi đẩy tới trên người Tư Lăng - kẻ có số mệnh xưa nay không được tốt lắm. Lại yên lặng hồi tưởng những yêu thực bọn họ gặp phải khi tiến vào rừng Yêu Vụ, hình như bọn họ sẽ luôn gặp yêu thực nguy hiểm hơn người khác mấy phần, hơn nữa đa phần đều là dị biến, vận khí này... Cũng quá sức suy tàn đi?
Tư Lăng trợn trắng mắt, kiên quyết không chịu thừa nhận vận khí của mình không tốt! Có thể là Lâm Dương mà? Dù sao cũng là Lâm Dương tự muốn thu phục cái cây Viên Chương Thụ này.
Lúc dây leo khô cằn lại ập đến thì Tư Lăng kéo lấy, ngưng tụ ra một thanh Hồn lực kiếm dùng sức chém xuống. "Soạt" một tiếng, lại chỉ để lại một dấu vết nho nhỏ, Tư Lăng nheo lại mắt, nói với Tiểu Khôi cùng Trọng Thiên: "Các Đằng này rắn chắc lắm, lấy luyện hóa trói người thật ra rất tốt."
Một câu, quyết định vận mệnh của Các Đằng. Chỉ là, Tiểu Lăng Tử muốn bắt người ta luyện thành pháp bảo, người ta chưa chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Thừa dịp hắn không chú ý, đánh lén phía sau một cái, Các Đằng trực tiếp quất bay hắn.
Tư Lăng xoay tròn vài vòng trên không trung, nặng nề đập mạnh xuống đất, đập ra một hố to hình người. Tư Lăng cảm giác phần lưng nóng hừng hực, quả nhiên không hổ là dây leo cứng rắn nhất, tính chất thượng thừa hơn nhiều so với những Thiết Đằng kia-- cho nên mới nói, đầu tiên đã gặp được thứ như vậy, bọn họ cũng đủ xui xẻo.
Lúc Tư Lăng vui vẻ nhảy lên bắt đầu cùng Các Đằng đấu trí đấu dũng thì Trọng Thiên cũng chạy tới hỗ trợ. Nó hết sức âm hiểm tránh được chú ý của Các Đằng, chạy đến chỗ cách gốc của nó thật gần thì bắt đầu phun lửa. Yêu hỏa của Trọng Thiên dung hợp dị hỏa, trong lửa chứa Thiên uy, hết sức lợi hại. Hơn nữa lần trước tại cấm địa Tư gia, nghe nói nó lại đi ăn thứ gì đó mà Tộc nhân lưu lại trong cấm địa, từ sau khi ngủ say tỉnh lại thì thực lực của nó lại tăng lên, yêu hỏa của nó cũng rõ ràng là càng lợi hại. Tuy rằng trong lúc nhất thời không đốt được Các Đằng cứng chắc thành tro, nhưng cũng làm nó bị thương tổn không nhẹ, rốt cuộc không thể đi trợ giúp tiểu đồng bọn Viên Chương Thụ của nó nữa.
Lâm Dương nhân cơ hội tăng lớn pháp lực, hoàn toàn đè tinh thần lực của Viên Chương Thụ, chậm rãi thu phục. Cùng với lúc khế ước thành, Viên Chương Thụ cực lớn cũng chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng rút thành một hạt mầm móng, bị Lâm Dương hút vào trong tay.
Thu phục Viên Chương Thụ xong, Lâm Dương trước tiên đi trợ giúp Tư Lăng.
So với Viên Chương Thụ, Các Đằng càng thêm khó chơi, chém nó vô dụng, thiêu nó hiệu quả cũng không lớn, còn phải phòng ngừa nó quần ma loạn vũ quật dây leo khắp nơi, mọi người cũng có chút luống cuống tay chân. Thậm chí ngay cả muốn chịu thua bỏ chạy cũng không được, Các Đằng mất đồng bạn, hoàn toàn coi bọn họ là kẻ thù.
Không thể tiếp tục như vậy! Tư Lăng cắn cắn răng, trên đầu lơ lững ngàn thanh Hồn lực kiếm, hai tay bấm niệm thần chú, quát một tiếng: "Đi!"
Thấy ngàn thanh Hồn lực kiếm bắn về phía Các Đằng, đám Lâm Dương biết uy lực của Hồn lực kiếm, vội tránh xa, chỉ thấy ngàn thanh Hồn lực kiếm hình thành một cái trận pháp đơn giản vây quanh Các Đằng. Uy lực khi ngàn thanh Hồn lực kiếm nổ tung khiến chung quanh Các Đằng thành bình địa, nếu không phải trước đó Tư Lăng bày ra một cái trận pháp ở chung quanh phòng ngừa dư uy lan tràn, thì khả năng phạm vi ngàn dặm đều gặp tao ương, đến lúc đó còn không biết rước phải yêu ma quỷ quái gì đâu.
Đợi uy lực trận nổ qua đi, sinh mệnh của Các Đằng đã xuống đến thấp nhất, rốt cuộc không thể giương nanh múa vuốt công kích người khác, giống như là cây bị nhổ gốc, bị ánh nắng chiếu sáng, rất nhanh liền muốn chết héo.
Lâm Dương nhìn về phía Tư Lăng, quả nhiên là tên hung bạo!
Tư Lăng uống mấy bình linh tửu, đem linh lực khô kiệt trong đan điền khôi phục lại ba phần. Sau khi ba phần linh lực lại chuyển hóa thành hồn lực, mới đi đến trước mặt Các Đằng, nhấc một sợi dây leo lên ước lượng. Cũng khá nặng, sau đó ngưng tụ Hồn lực hóa thành mấy con dao, bắt đầu cố gắng cắt dây leo. Mất một ngày Tư Lăng mới cắt hết dây leo mà mình ưng ý xuống, toàn bộ đều thu vào trong túi trữ vật, tính khi nào rảnh rỗi thì đem chúng nó luyện hóa thành một loại pháp bảo dây thừng.
Làm xong hết thảy, Tư Lăng nhìn Tiểu Yêu Liên chạy đến leo lên đứng trên một sợi dây leo, nói: "Tiểu Hồng muội muội, đi thôi."
Tiểu Yêu Liên đáp lời, nhìn Các Đằng nửa chết nửa sống, cho nó một luồng Mộc Linh khí giúp nó tiếp tục sinh trưởng. Các Đằng tiến hóa không dễ dàng, như vậy làm nó chết cũng quá đáng tiếc.
Làm xong, Tiểu Yêu Liên liền trở lại tay áo của Tư Lăng.
Lúc mấy người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tư Lăng cảm giác quần áo mình bị quấn lấy, cúi đầu nhìn, là một sợi dây leo tương đối non của Các Đằng đang quấn lấy vạt áo hắn, chẳng lẽ còn muốn đánh nhau? Tư Lăng đang tính một lần nữa "lạt thủ thôi đằng" thì đột nhiên Tiểu Yêu Liên chui đầu ra, mềm mềm non nớt hỏi: "Ngươi muốn đi cùng ta?"
Các Đằng bị đánh đến nửa chết nửa sống hơn nữa lại bị cắt rất nhiều dây leo lại vươn ra một dây leo lắc lắc.
Tiểu Yêu Liên ngậm móng vuốt, nhìn về phía Tư Lăng.
Tư Lăng thật không biết dùng lời gì để nói, xem ra Tiểu Hồng muội muội cũng đến tuổi thu đàn em rồi. Bất quá lực công kích của Các Đằng cao hơn Tiểu Yêu Liên không chỉ một sao nửa điểm, Tiểu Yêu Liên trừ trồng cây ăn quả ra thì sức chiến đấu quả thực chính là loại âm, thu được thuộc hạ lợi hại như vậy liệu có thể bị phản công hay không đây? Tư Lăng tưởng tượng vươn xa, mang theo ý tưởng quỷ dị nào đó, nói: "Nó nguyện ý đi theo ngươi, ngươi liền thu đi."
"Tư công tử, huynh thật là quá tốt~~" Tiểu Yêu Liên hết sức vui vẻ kêu một tiếng, thu Các Đằng vào không gian Hồng Liên.
"Ừ, dưỡng tiểu đệ của ngươi cho tốt, về sau gặp được nguy hiểm gì liền thả tiểu đệ đi đánh chết hắn nha!" Tư Lăng âm trầm bổ sung thêm, có tiểu đệ, hắn liền không cần lo lắng yêu thực Tiểu Yêu Liên với giá trị vũ lực âm này gặp nguy hiểm.
"..."
Chỉ một câu lại lần nữa đem bản tính hung tàn của người nào đó bại lộ rõ ràng, cùng với gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt kia thật không hợp nhau, Lâm Dương không đành lòng nhìn thẳng.
Hôm nay thu hoạch không sai, trước khi trời tối chướng khí dâng lên, bọn họ đến một chỗ trống trải, Tư Lăng dùng linh phù bày một cái Thanh linh trận. Đợi khi hết thảy làm xong thì Tư Hàn mới từ đám mây đi xuống.
Tiên nhân hạ phàm chẳng qua chỉ như thế!
Tư Lăng đột nhiên sinh một loại tâm tình muốn cúng bái. Dường như đã lâu không gặp huynh ấy, có chút ngơ ngác nói: "Đại ca sao huynh lại đi xuống?"
Vì để cho bọn họ chân chính lịch lãm, hơn nữa cũng vì không để cho bọn họ sinh ra lòng ỷ lại vì cho rằng phía sau có tu sĩ Hóa Thần, Tư Hàn rất ít khi xuất hiện. Bình thường sẽ ở trên đám mây giữa không trung mà tu luyện, dần dà, khiến cho bọn họ ăn đủ khổ mấy lần, hiểu được mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình, liền không còn nổi lên chút ý dựa dẫm nào nữa, mỗi lần đều ra tay hung bạo vô cùng.
Mà Tư Hàn có lẽ lâu không hiện ra, hắn đột nhiên xuất hiện, thật làm cho bọn họ kinh ngạc.
Tư Hàn không nói chuyện, chỉ là ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn trong nồi canh Thủy Liên ngân nhĩ đang nấu -- Thủy Liên trong ngũ Thánh Liên đã kết hạt, Tiểu Yêu Liên chứa rất nhiều hạt Thủy Liên, mấy đứa ham ăn kia rốt cuộc vươn ra ma trảo tới Thủy Liên.
Tư Lăng tự cho là hiểu, đại ca xuống là để ăn canh Thủy Liên ngân nhĩ. Mấy con yêu không thích động não, hoàn toàn không suy nghĩ gì. Chỉ có Lâm Dương là như có đăm chiêu, ánh mắt chuyển tới nồi canh Thủy Liên ngân nhĩ thì da mặt co giật. Hắn thật hết chỗ nói với đám ham ăn này, lần trước là Băng liên, lúc này là Thủy Liên, còn có cái gì bọn họ không dám ăn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook