Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
-
Chương 206: Lộ át chủ bài
Thân thể Tư Lăng rơi nhanh xuống dưới, phía dưới xuất hiện là một ma đầu màu đen đang giương miệng máu, giọng nói như chuông đồng, âm thanh đinh tai nhức óc, dường như muốn hút người vào trong bụng ma. Ngay lúc thân thể sắp rơi vào miệng ma đầu thì Tư Lăng vỗ một phát vào túi linh thú, phóng Tiểu Khôi ra. Khi Tiểu Khôi cất tiếng trong trẻo thì phóng lên trên lưng nó.
Tiểu Khôi nhanh trí bay hướng lên trên, rốt cuộc thoát khỏi lực hút của miệng ma đầu.
Cái ma đầu này cũng không phải Ma đầu thật, bất quá là một chút biến ảo trong cửu cung của Cửu U Khốn Ma trận, gọi là Khảm cung.
Tư Lăng đứng trên lưng chim xám, hai mắt trầm ngưng đánh giá Cửu U Khốn Ma trận. Cả thế giới là một vùng quần ma loạn vũ, phía dưới vô số ma đầu hình dạng dữ tợn thê thảm, phát ra tiếng khóc thê lương, như oán như tố, dường như muốn đem đủ loại khốn khó không chịu nổi của thế gian phát tiết ra ngoài, lại muốn đem tất cả sinh linh trên thế giới này biến thành đồng bạn của bọn chúng, cùng nhau xuống địa ngục chịu khổ. Tư Lăng không nhìn những ma đầu giương nanh múa vuốt kia, lặng lẽ hồi tưởng tư liệu về Cửu U Khốn Ma trận. Sở dĩ hắn biết Cửu U Khốn Ma trận, cũng là lúc ở Tàng Thư Các của Thiên Tông phái ngẫu nhiên nhìn đến. Hắn tuy rằng không tinh thông trận pháp, nhưng ngẫu nhiên thích dùng Linh phù xếp thành trận giết địch, cũng nghiên cứu qua một ít tư liệu về trận pháp, đồng thời cũng từng hỏi qua hai người tinh thông trận pháp là Pháp Lãng và Tề Tùng Khê, trình độ trận pháp cũng có thể coi là nhập môn. Lúc ấy tiến vào Tàng Thư Các tìm kiếm tư liệu trận pháp, trùng hợp vừa vặn thấy được Cửu U Khốn Ma trận - cái đại trận cực phẩm hung danh hiển hách thời kỳ viễn cổ.
Toàn bộ Cửu U Khốn Ma trận phân thành chín bộ phận, chia ra làm càn cung, khảm cung, cấn cung, chấn cung, trung cung, tốn cung, ly cung, khôn cung, đoái cung. Trận điểm của Cửu U Khốn Ma trận ở tại trung cung, chỉ cần tìm ra trung cung, hủy đi trung cung thì có thể rời khỏi Cửu U Khốn Ma trận.
Nghĩ thế, Tư Lăng nói với chim xám dưới chân: "Tiểu Khôi, chúng ta đi tìm đại ca."
Chim xám ngẫng đầu kêu một tiếng, hai cánh dang rộng, tốc độ nhanh như mây sương, xác thực khiến Tư Lăng giật mình. Hắn phát hiện tốc độ Tiểu Khôi thế nhưng nhanh hơn cả Trọng Thiên, xem ra trong hai mươi năm hắn bế quan thì Tiểu Khôi cũng có thu hoạch.
Trong Cửu U Khốn Ma trận tràn đầy khí tức làm cho người ta không thoải mái, thậm chí thời gian lâu sẽ cho người cảm giác linh lực không liên tục, tu vi cũng bị đè xuống một cảnh giới. Rõ ràng đã là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng tiến vào Cửu U Khốn Ma trận thì lại cảm giác tu vi dường như không khác gì Kim Đan hậu kỳ. Tư Lăng sinh kiêng dè với cái đại trận hung danh hiển hách này, không dám khinh thường nó.
Tiểu Khôi tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc liền phát hiện đằng trước có đấu pháp, linh lực dao động.
Một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở phía trước, một thuật pháp vô cùng uy lực đánh đến, ngăn cản động tác tiến lên của Tiểu Khôi.
Tiểu Khôi tức giận kêu phẫn nộ với Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên xuất hiện phía trước.
Nguyệt Thiên Dạ cầm trong tay Thiên Dạ Tinh Thần, ánh mắt quyến cuồng kiêu ngạo, gió lớn nhấc lên bộ hồng y như lửa của nàng, tung bay phất phới.
Tư Lăng gọi ra Biến Hình, đem linh lực trong cơ thể chuyển hoán thành hồn lực, loại cảm giác vô lực rốt cuộc biến mất. Hồn lực ngưng tụ tại Biến Hình, Biến Hình hóa thành kiếm quang, một kiếm chém tới, cả thế giới gợn sóng bập bềnh.
Thiên Vạn Thủy Thế Giới!
Nguyệt Thiên Dạ hối hả lui về sau, khẽ kêu một tiếng "Không gian cắt bỏ", không gian hình lưới cùng Thiên Vạn Thủy Thế Giới đụng nhau. Hai loại thần thông chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ kinh người, dư âm nhấc lên tay áo hai người.
Tư Lăng chém xuống kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư... Thiên Vạn Thủy Thế Giới giống như bao phủ thế giới trong Cửu U Khốn Ma trận, cơn sóng mạnh mẽ mãnh liệt. Đây là thần thông đầu tiên hắn ngộ ra sau khi thành Anh, Thiên Vạn Thủy Thế Giới, thế giới thủy ý đại viên mãn.
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn thong dong như cũ, trong tay cầm Thiên Dạ tinh thần, quát: "Ngân hà sáng lạn!"
Một mảnh ngân hà cuốn tới, chạm vào cùng Thiên Vạn Thủy Thế Giới.
Thuật pháp hoa lệ, lực sát thương to lớn, hai người không ai nhường ai. Thẳng đến khi linh lực nhanh chóng tiêu hao thì hai người đồng thời lấy ra linh dịch bổ sung linh lực.
Đột nhiên, Nguyệt Thiên Dạ chợt lóe lên kinh hãi, lúc phản ứng kịp thì phát hiện trên mặt có thêm một vết máu. Một con chim xám lại có thể dựa vào tốc độ dùng móng vuốt làm bị thương nàng.
Khiếp sợ không thể bày tỏ đủ tâm tình của nàng, bật thốt ra: "Côn Bằng!"
Đây là một thần điểu có huyết thống Côn Bằng.
Nguyệt Thiên Dạ kinh sợ vạn phần, giơ tay lên, một Hỏa Phượng cả người rực lửa xuất hiện, một tiếng hót trong trẻo cất lên, Hỏa Phượng múa lượn vòng quanh Nguyệt Thiên Dạ, hỏa diễm kéo đầy trời, cực kỳ mĩ lệ quyến rũ.
Từ lúc Tiểu Khôi bất ngờ đánh lén Nguyệt Thiên Dạ đến lúc Nguyệt Thiên Dạ thốt ra "Côn Bằng", Tư Lăng cũng có chút phản ứng không kịp. Bất quá rất nhanh liền hiểu ý tứ của Nguyệt Thiên Dạ, Tiểu Khôi có huyết thống của Côn Bằng Thượng Cổ. Thấy Nguyệt Thiên Dạ phóng Hỏa Phượng ra, tuy rằng con Hỏa Phượng kia đẳng cấp khá cao, chỉ là...
Trong lòng Tư Lăng cảm thấy buồn cười, chỉ sợ Hỏa Phượng của Nguyệt Thiên Dạ hôm nay sẽ không hay ho. Hỏa Phượng mặc dù là một chi hậu duệ của Phượng Hoàng, nhưng đã bị trục xuất khỏi dòng Thần điểu. Mà Tiểu Khôi lại có được huyết mạch Phượng Hoàng, còn có linh hỏa Phượng Hoàng, so yêu hỏa thì lợi hại hơn Hỏa Phượng nhiều.
Hỏa Phượng khí thế rào rạt, Tiểu Khôi cao giọng kêu to, có thể nghe ra trong thanh âm tràn đầy chiến ý.
Tư Lăng thu hồi tầm mắt, Biến Hình đổi thành roi dài, đón đỡ thế roi mà Thần Ảnh Tiên (roi) của Nguyệt Thiên Dạ đánh tới, đồng thời đáp lễ một đòn Quang Tiên (roi) cho nàng. Hai người ở giữa không trung vừa đấu vừa bay, không ai nhường ai. Tư Lăng để lại vết Quang Tiên trên người Nguyệt Thiên Dạ, Nguyệt Thiên Dạ cũng đồng dạng để lại Ảnh Tiên trên người hắn.
Trên người hai người đều đầy vết thương, sắc mặt trắng bệch, nhưng không có ai đè áp được ai.
Hồn phù tạo thành Sát trận, ngàn thanh Hồn lực kiếm đồng thời ra đòn.
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh, dám so pháp bảo thì không ai hơn được nàng. Vẫy tay giương lên, 1000 thanh bảo kiếm thượng phẩm cùng Hồn lực kiếm chạm vào nhau, đồng thời lại hình thành một Trận pháp như bám chặt, siết lấy Sát trận tạo thành từ Hồn phù kia.
Không phân cao thấp.
Ác đấu không biết mấy ngày mấy đêm, hai người đều đồng thời kinh hãi tu vi bản lĩnh của đối phương, đồng thời cũng biết nếu tiếp tục kéo dài như thế thì căn bản không ý nghĩa.
Mà một bên khác, Hỏa Phượng sớm đã bị chim xám đè đập cho một trận tơi bời, kêu thảm thiết không dứt, lại đem cái đuôi hoa lệ đỏ rực như lửa kia nhổ sạch. Hỏa Phượng nháy mắt biến thành một con gà tây trần truội. Hỏa Phượng kêu thê lương thảm thiết, không còn phong cách đắc ý khi ra sân lúc trước. Ngược lại, con chim xám vừa hung vừa 囧 kia lại vẩy mấy sợi lông đuôi diễm lệ trên mông, đắc ý kêu líu lo, xứng với hình tượng đầu gấu hung ác, vừa đáng khinh lại đáng giận.
Gân xanh trên thái dương Nguyệt Thiên Dạ giật giật. Nàng là mĩ nhân, ánh mắt sớm đã bị những sinh vật mĩ miều ở cái thế giới tu tiên này dưỡng cho kén chọn, con chim vừa mập, vừa bỉ ổi, lại 囧 như thế, cho dù có huyết thống thần điểu thì cũng quả thực rất khó coi, đáng giận đến mức làm người ta hận không thể một đao làm thịt.
Tư Lăng thế nhưng lại dưỡng loại sinh vật đáng khinh này-- trong lòng Nguyệt Thiên Dạ lần nữa khiếp sợ, nhìn gương mặt giống như bức tranh tinh xảo hoàn mỹ không tì vết kia, quả thực là tưởng tượng không nổi cảnh tượng hắn "tiên tư thấu dật" lại ngồi trên một con chim mập 囧 chết người, quả thực là muốn chọc mù mắt.
Hỏa Phượng bị Nguyệt Thiên Dạ thu hồi vào không gian, thần sắc bất định nhìn Tư Lăng cùng con chim xám kia, cắn cắn răng. Nguyệt Thiên Dạ quyết định không lưu tình nữa, khẽ quát một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, chung quanh thân thể nàng xuất hiện một đám yêu trùng màu sắc rực rỡ, dài cỡ một ngón tay, số lượng hơn ngàn con, hơn nữa khí tức mỗi một yêu trùng đều trên cấp 10.
Tư Lăng sắc mặt đại biến, nhìn ánh mắt âm ngoan của nàng ta liền biết hôm nay nàng đã thật lòng muốn hắn ngã xuống nơi đây.
"Đi!" Nguyệt Thiên Dạ liền quát một tiếng, chỉ huy đám yêu trùng màu sắc rực rỡ bay nhanh hướng về Tư Lăng.
Tư Lăng ở giữa không trung ngưng tụ lại một Thủy kính, dùng cái này ngăn trở bầy yêu trùng kia, lại không nghĩ tới yêu trùng không chỉ không bị ngăn trở, ngược lại còn cắn nuốt linh lực của Thủy kính.
Đây là yêu trùng Phệ Linh, chuyên ăn năng lượng của hết thảy linh lực hóa thành thuật pháp. Với tu vi của hắn bây giờ cũng không đủ để đối phó 1000 con yêu trùng.
Tư Lăng trực tiếp nhảy lên lưng Tiểu Khôi trốn chạy.
Chủ nhân Cửu U Khốn Ma trận là Nguyệt Thiên Dạ, Nguyệt Thiên Dạ cầm trong tay Tinh Bàn, dù bọn họ chạy trốn tới nơi nào đều có thể khóa bọn họ lại. Mà trăm nghìn con yêu trùng kia lại như hình như bóng đi theo ở sau lưng, giương răng nhọn chờ gặm nuốt máu thịt linh khu của bọn họ.
Một người, một chim bị rượt đuổi đến chạy có cờ, cực kỳ chật vật. Dù cho Tiểu Khôi có huyết thống Côn Bằng Thượng Cổ, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng không chịu nổi Nguyệt Thiên Dạ có thể khống chế Cửu U Khốn Ma trận ngăn chặn bọn họ, đem đám yêu trùng kia tới tận nơi. Đừng có đùa với người ta như vậy chớ! Trong lòng một người, một chim giờ đều hiện lên một loại cảm giác, đời này người đáng ghét nhất là Nguyệt Thiên Dạ không ai hơn, thứ muốn tiêu diệt nhất là yêu trùng Phệ Linh không gì khác.
Nguyệt Thiên Dạ mắt lạnh nhìn bọn họ chạy trốn, ánh mắt băng lãnh, như nhìn vật chết.
Ngay lúc Tư Lăng lại một lần nữa bị Cửu U Khốn Ma trận vây khốn, 1000 yêu trùng lại tới trước mặt thì hắn quay người chém ra Thiên Vạn Thủy Kính ngăn cản. Thủy Kính tất nhiên lại bị cắn, bất quá cũng giành được một chút không gian để trốn chạy. Mà lúc này, một luồng sương khí cũng theo đó quấn lấy, dung hợp cùng Thủy Kính, lập tức vây nhốt 1000 yêu trùng chui vào. Thủy Kính kết thành băng, 1000 yêu trùng biến thành tượng băng được điêu khắc sống động, sau đó mất đi khống chế, rơi xuống trong miệng của ma đầu phía dưới.
Tư Lăng vui vẻ ra mặt.
Nguyệt Thiên Dạ kinh sợ vô cùng.
Tư Lăng nhìn bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, trong lòng bình tĩnh lại, đột nhiên nổi lên ngàn vạn chiến ý.
Mà bên người Nguyệt Thiên Dạ cũng đồng thời xuất hiện một nam tử mặc trường bào màu bạc, mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng mê người, giữa hàng lông mày sung mãn là một ấn ký hình ngôi sao năm cánh, khiến cho hắn nhìn trông thêm nhiều phần chói lọi như ánh sao, ung dung mà tuấn nhã.
Nam tử kia dùng một đôi mắt ẩn tình như giận như không liếc nhìn Tư Lăng, ôn nhu nói: "Thiên Dạ, vì sao không giết người này?"
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt hơi bình tĩnh lại, nói: "Không nghĩ tới mấy chục năm không gặp, tu vi của hắn lại cao hơn một tầng." Sau đó lại lạnh giọng hỏi: "Vì sao không giết Tư Hàn?"
Hai người là tiến vào Cửu U Khốn Ma trận trước nhất, lúc ấy Nguyệt Thiên Dạ vốn tính toán xuống dưới mặt đất thu Thần Mộc, nhưng ai biết nửa đường bị Tư Hàn ngăn lại. Trong nháy mắt nhìn đến Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ liền biết chuyến này khả năng sẽ uổng phí công phu, nhưng trong lòng quả thực là không cam lòng. Trước khi lấy lại được Thần Mộc, vừa không muốn gây xung đột tại Cực Thiên thành để tránh gây ra sự chú ý của Cực Thiên thành, đồng thời cũng không muốn bại lộ tin tức của Thần Mộc, nàng mới nghĩ ra biện pháp, để Lâu Vọng Tinh dẫn Tư Hàn vào Cửu U Khốn Ma trận, ở trong trận giết chết hắn.
Lâu Vọng Tinh ba trăm năm trước tấn cấp Hóa Thần, hiện tại tu vi là Hóa Thần sơ kỳ đỉnh cao, theo lý thuyết đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì vô cùng dễ dàng. Nhưng bây giờ nhìn bọn họ song song xuất hiện, Nguyệt Thiên Dạ liền biết kế hoạch thất bại, Lâu Vọng Tinh không thể đúng lúc giết chết Tư Hàn, ngược lại làm cho hắn trốn thoát.
Lâu Vọng Tinh trả lời quả như nàng suy đoán, hắn nói: "Kẻ này tuy chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng đã lĩnh ngộ Thiên Đạo của Hóa Thần, không dễ đối phó."
Phải thừa nhận chính mình giết không được một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói quả thực là chuyện rất mất mặt, nhưng Lâu Vọng Tinh mặt mỉm cười, thanh âm văn nhã, ẩn tình trong mắt rực rỡ như ánh sao, phần khí độ cùng uy nghi kia mới xứng đáng trở thành người đứng đầu Vọng Tinh thành, cả Tư Lăng cũng không thể không tin phục với trí tuệ của hắn.
Đương nhiên, đó vẫn là kẻ thù!
Nguyệt Thiên Dạ nhếch môi, giọng lạnh lùng nói: "Hôm nay tất yếu phải giết bọn họ!"
"Như nàng mong muốn!" Lâu Vọng Tinh văn nhã nói, ánh mắt nhìn nàng nhu tình như nước, chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại thì ẩn tình trong mắt đã thay đổi thành một loại thần sắc khác, sát ý ngập trời, sắc bén phi thường.
Tư Lăng nhíu mày, trong lòng biết bọn họ muốn liên thủ, nhưng bên mình thì quả thật phiền toái. Bởi vì hắn căn bản không biết Nguyệt Thiên Dạ còn có bài tẩy gì, mà bài tẩy của hắn thì không nhiều, còn át chủ bài của đại ca thì -- hình như hắn chưa từng thấy đại ca sử dụng át chủ bài, nhưng chẳng mấy chốc đã OK địch nhân, không khỏi có chút 囧.
Đúng lúc này, đột nhiên dị biến nổi lên, trong Cửu U Khốn Ma nổi gió phun mây, toàn bộ không gian xảy ra biến hóa dữ dội.
Nguyệt Thiên Dạ lần nữa thần sắc đại biến.
Tư Lăng mừng rỡ trong lòng, Trọng Thiên rốt cuộc động thủ.
Nghĩ thế, không khỏi mỉm cười, Trọng Thiên cũng coi như là một lá bài tẩy của hắn.
Tiểu Khôi nhanh trí bay hướng lên trên, rốt cuộc thoát khỏi lực hút của miệng ma đầu.
Cái ma đầu này cũng không phải Ma đầu thật, bất quá là một chút biến ảo trong cửu cung của Cửu U Khốn Ma trận, gọi là Khảm cung.
Tư Lăng đứng trên lưng chim xám, hai mắt trầm ngưng đánh giá Cửu U Khốn Ma trận. Cả thế giới là một vùng quần ma loạn vũ, phía dưới vô số ma đầu hình dạng dữ tợn thê thảm, phát ra tiếng khóc thê lương, như oán như tố, dường như muốn đem đủ loại khốn khó không chịu nổi của thế gian phát tiết ra ngoài, lại muốn đem tất cả sinh linh trên thế giới này biến thành đồng bạn của bọn chúng, cùng nhau xuống địa ngục chịu khổ. Tư Lăng không nhìn những ma đầu giương nanh múa vuốt kia, lặng lẽ hồi tưởng tư liệu về Cửu U Khốn Ma trận. Sở dĩ hắn biết Cửu U Khốn Ma trận, cũng là lúc ở Tàng Thư Các của Thiên Tông phái ngẫu nhiên nhìn đến. Hắn tuy rằng không tinh thông trận pháp, nhưng ngẫu nhiên thích dùng Linh phù xếp thành trận giết địch, cũng nghiên cứu qua một ít tư liệu về trận pháp, đồng thời cũng từng hỏi qua hai người tinh thông trận pháp là Pháp Lãng và Tề Tùng Khê, trình độ trận pháp cũng có thể coi là nhập môn. Lúc ấy tiến vào Tàng Thư Các tìm kiếm tư liệu trận pháp, trùng hợp vừa vặn thấy được Cửu U Khốn Ma trận - cái đại trận cực phẩm hung danh hiển hách thời kỳ viễn cổ.
Toàn bộ Cửu U Khốn Ma trận phân thành chín bộ phận, chia ra làm càn cung, khảm cung, cấn cung, chấn cung, trung cung, tốn cung, ly cung, khôn cung, đoái cung. Trận điểm của Cửu U Khốn Ma trận ở tại trung cung, chỉ cần tìm ra trung cung, hủy đi trung cung thì có thể rời khỏi Cửu U Khốn Ma trận.
Nghĩ thế, Tư Lăng nói với chim xám dưới chân: "Tiểu Khôi, chúng ta đi tìm đại ca."
Chim xám ngẫng đầu kêu một tiếng, hai cánh dang rộng, tốc độ nhanh như mây sương, xác thực khiến Tư Lăng giật mình. Hắn phát hiện tốc độ Tiểu Khôi thế nhưng nhanh hơn cả Trọng Thiên, xem ra trong hai mươi năm hắn bế quan thì Tiểu Khôi cũng có thu hoạch.
Trong Cửu U Khốn Ma trận tràn đầy khí tức làm cho người ta không thoải mái, thậm chí thời gian lâu sẽ cho người cảm giác linh lực không liên tục, tu vi cũng bị đè xuống một cảnh giới. Rõ ràng đã là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng tiến vào Cửu U Khốn Ma trận thì lại cảm giác tu vi dường như không khác gì Kim Đan hậu kỳ. Tư Lăng sinh kiêng dè với cái đại trận hung danh hiển hách này, không dám khinh thường nó.
Tiểu Khôi tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc liền phát hiện đằng trước có đấu pháp, linh lực dao động.
Một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở phía trước, một thuật pháp vô cùng uy lực đánh đến, ngăn cản động tác tiến lên của Tiểu Khôi.
Tiểu Khôi tức giận kêu phẫn nộ với Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên xuất hiện phía trước.
Nguyệt Thiên Dạ cầm trong tay Thiên Dạ Tinh Thần, ánh mắt quyến cuồng kiêu ngạo, gió lớn nhấc lên bộ hồng y như lửa của nàng, tung bay phất phới.
Tư Lăng gọi ra Biến Hình, đem linh lực trong cơ thể chuyển hoán thành hồn lực, loại cảm giác vô lực rốt cuộc biến mất. Hồn lực ngưng tụ tại Biến Hình, Biến Hình hóa thành kiếm quang, một kiếm chém tới, cả thế giới gợn sóng bập bềnh.
Thiên Vạn Thủy Thế Giới!
Nguyệt Thiên Dạ hối hả lui về sau, khẽ kêu một tiếng "Không gian cắt bỏ", không gian hình lưới cùng Thiên Vạn Thủy Thế Giới đụng nhau. Hai loại thần thông chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ kinh người, dư âm nhấc lên tay áo hai người.
Tư Lăng chém xuống kiếm thứ hai, thứ ba, thứ tư... Thiên Vạn Thủy Thế Giới giống như bao phủ thế giới trong Cửu U Khốn Ma trận, cơn sóng mạnh mẽ mãnh liệt. Đây là thần thông đầu tiên hắn ngộ ra sau khi thành Anh, Thiên Vạn Thủy Thế Giới, thế giới thủy ý đại viên mãn.
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn thong dong như cũ, trong tay cầm Thiên Dạ tinh thần, quát: "Ngân hà sáng lạn!"
Một mảnh ngân hà cuốn tới, chạm vào cùng Thiên Vạn Thủy Thế Giới.
Thuật pháp hoa lệ, lực sát thương to lớn, hai người không ai nhường ai. Thẳng đến khi linh lực nhanh chóng tiêu hao thì hai người đồng thời lấy ra linh dịch bổ sung linh lực.
Đột nhiên, Nguyệt Thiên Dạ chợt lóe lên kinh hãi, lúc phản ứng kịp thì phát hiện trên mặt có thêm một vết máu. Một con chim xám lại có thể dựa vào tốc độ dùng móng vuốt làm bị thương nàng.
Khiếp sợ không thể bày tỏ đủ tâm tình của nàng, bật thốt ra: "Côn Bằng!"
Đây là một thần điểu có huyết thống Côn Bằng.
Nguyệt Thiên Dạ kinh sợ vạn phần, giơ tay lên, một Hỏa Phượng cả người rực lửa xuất hiện, một tiếng hót trong trẻo cất lên, Hỏa Phượng múa lượn vòng quanh Nguyệt Thiên Dạ, hỏa diễm kéo đầy trời, cực kỳ mĩ lệ quyến rũ.
Từ lúc Tiểu Khôi bất ngờ đánh lén Nguyệt Thiên Dạ đến lúc Nguyệt Thiên Dạ thốt ra "Côn Bằng", Tư Lăng cũng có chút phản ứng không kịp. Bất quá rất nhanh liền hiểu ý tứ của Nguyệt Thiên Dạ, Tiểu Khôi có huyết thống của Côn Bằng Thượng Cổ. Thấy Nguyệt Thiên Dạ phóng Hỏa Phượng ra, tuy rằng con Hỏa Phượng kia đẳng cấp khá cao, chỉ là...
Trong lòng Tư Lăng cảm thấy buồn cười, chỉ sợ Hỏa Phượng của Nguyệt Thiên Dạ hôm nay sẽ không hay ho. Hỏa Phượng mặc dù là một chi hậu duệ của Phượng Hoàng, nhưng đã bị trục xuất khỏi dòng Thần điểu. Mà Tiểu Khôi lại có được huyết mạch Phượng Hoàng, còn có linh hỏa Phượng Hoàng, so yêu hỏa thì lợi hại hơn Hỏa Phượng nhiều.
Hỏa Phượng khí thế rào rạt, Tiểu Khôi cao giọng kêu to, có thể nghe ra trong thanh âm tràn đầy chiến ý.
Tư Lăng thu hồi tầm mắt, Biến Hình đổi thành roi dài, đón đỡ thế roi mà Thần Ảnh Tiên (roi) của Nguyệt Thiên Dạ đánh tới, đồng thời đáp lễ một đòn Quang Tiên (roi) cho nàng. Hai người ở giữa không trung vừa đấu vừa bay, không ai nhường ai. Tư Lăng để lại vết Quang Tiên trên người Nguyệt Thiên Dạ, Nguyệt Thiên Dạ cũng đồng dạng để lại Ảnh Tiên trên người hắn.
Trên người hai người đều đầy vết thương, sắc mặt trắng bệch, nhưng không có ai đè áp được ai.
Hồn phù tạo thành Sát trận, ngàn thanh Hồn lực kiếm đồng thời ra đòn.
Nguyệt Thiên Dạ cười lạnh, dám so pháp bảo thì không ai hơn được nàng. Vẫy tay giương lên, 1000 thanh bảo kiếm thượng phẩm cùng Hồn lực kiếm chạm vào nhau, đồng thời lại hình thành một Trận pháp như bám chặt, siết lấy Sát trận tạo thành từ Hồn phù kia.
Không phân cao thấp.
Ác đấu không biết mấy ngày mấy đêm, hai người đều đồng thời kinh hãi tu vi bản lĩnh của đối phương, đồng thời cũng biết nếu tiếp tục kéo dài như thế thì căn bản không ý nghĩa.
Mà một bên khác, Hỏa Phượng sớm đã bị chim xám đè đập cho một trận tơi bời, kêu thảm thiết không dứt, lại đem cái đuôi hoa lệ đỏ rực như lửa kia nhổ sạch. Hỏa Phượng nháy mắt biến thành một con gà tây trần truội. Hỏa Phượng kêu thê lương thảm thiết, không còn phong cách đắc ý khi ra sân lúc trước. Ngược lại, con chim xám vừa hung vừa 囧 kia lại vẩy mấy sợi lông đuôi diễm lệ trên mông, đắc ý kêu líu lo, xứng với hình tượng đầu gấu hung ác, vừa đáng khinh lại đáng giận.
Gân xanh trên thái dương Nguyệt Thiên Dạ giật giật. Nàng là mĩ nhân, ánh mắt sớm đã bị những sinh vật mĩ miều ở cái thế giới tu tiên này dưỡng cho kén chọn, con chim vừa mập, vừa bỉ ổi, lại 囧 như thế, cho dù có huyết thống thần điểu thì cũng quả thực rất khó coi, đáng giận đến mức làm người ta hận không thể một đao làm thịt.
Tư Lăng thế nhưng lại dưỡng loại sinh vật đáng khinh này-- trong lòng Nguyệt Thiên Dạ lần nữa khiếp sợ, nhìn gương mặt giống như bức tranh tinh xảo hoàn mỹ không tì vết kia, quả thực là tưởng tượng không nổi cảnh tượng hắn "tiên tư thấu dật" lại ngồi trên một con chim mập 囧 chết người, quả thực là muốn chọc mù mắt.
Hỏa Phượng bị Nguyệt Thiên Dạ thu hồi vào không gian, thần sắc bất định nhìn Tư Lăng cùng con chim xám kia, cắn cắn răng. Nguyệt Thiên Dạ quyết định không lưu tình nữa, khẽ quát một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, chung quanh thân thể nàng xuất hiện một đám yêu trùng màu sắc rực rỡ, dài cỡ một ngón tay, số lượng hơn ngàn con, hơn nữa khí tức mỗi một yêu trùng đều trên cấp 10.
Tư Lăng sắc mặt đại biến, nhìn ánh mắt âm ngoan của nàng ta liền biết hôm nay nàng đã thật lòng muốn hắn ngã xuống nơi đây.
"Đi!" Nguyệt Thiên Dạ liền quát một tiếng, chỉ huy đám yêu trùng màu sắc rực rỡ bay nhanh hướng về Tư Lăng.
Tư Lăng ở giữa không trung ngưng tụ lại một Thủy kính, dùng cái này ngăn trở bầy yêu trùng kia, lại không nghĩ tới yêu trùng không chỉ không bị ngăn trở, ngược lại còn cắn nuốt linh lực của Thủy kính.
Đây là yêu trùng Phệ Linh, chuyên ăn năng lượng của hết thảy linh lực hóa thành thuật pháp. Với tu vi của hắn bây giờ cũng không đủ để đối phó 1000 con yêu trùng.
Tư Lăng trực tiếp nhảy lên lưng Tiểu Khôi trốn chạy.
Chủ nhân Cửu U Khốn Ma trận là Nguyệt Thiên Dạ, Nguyệt Thiên Dạ cầm trong tay Tinh Bàn, dù bọn họ chạy trốn tới nơi nào đều có thể khóa bọn họ lại. Mà trăm nghìn con yêu trùng kia lại như hình như bóng đi theo ở sau lưng, giương răng nhọn chờ gặm nuốt máu thịt linh khu của bọn họ.
Một người, một chim bị rượt đuổi đến chạy có cờ, cực kỳ chật vật. Dù cho Tiểu Khôi có huyết thống Côn Bằng Thượng Cổ, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng không chịu nổi Nguyệt Thiên Dạ có thể khống chế Cửu U Khốn Ma trận ngăn chặn bọn họ, đem đám yêu trùng kia tới tận nơi. Đừng có đùa với người ta như vậy chớ! Trong lòng một người, một chim giờ đều hiện lên một loại cảm giác, đời này người đáng ghét nhất là Nguyệt Thiên Dạ không ai hơn, thứ muốn tiêu diệt nhất là yêu trùng Phệ Linh không gì khác.
Nguyệt Thiên Dạ mắt lạnh nhìn bọn họ chạy trốn, ánh mắt băng lãnh, như nhìn vật chết.
Ngay lúc Tư Lăng lại một lần nữa bị Cửu U Khốn Ma trận vây khốn, 1000 yêu trùng lại tới trước mặt thì hắn quay người chém ra Thiên Vạn Thủy Kính ngăn cản. Thủy Kính tất nhiên lại bị cắn, bất quá cũng giành được một chút không gian để trốn chạy. Mà lúc này, một luồng sương khí cũng theo đó quấn lấy, dung hợp cùng Thủy Kính, lập tức vây nhốt 1000 yêu trùng chui vào. Thủy Kính kết thành băng, 1000 yêu trùng biến thành tượng băng được điêu khắc sống động, sau đó mất đi khống chế, rơi xuống trong miệng của ma đầu phía dưới.
Tư Lăng vui vẻ ra mặt.
Nguyệt Thiên Dạ kinh sợ vô cùng.
Tư Lăng nhìn bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, trong lòng bình tĩnh lại, đột nhiên nổi lên ngàn vạn chiến ý.
Mà bên người Nguyệt Thiên Dạ cũng đồng thời xuất hiện một nam tử mặc trường bào màu bạc, mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng mê người, giữa hàng lông mày sung mãn là một ấn ký hình ngôi sao năm cánh, khiến cho hắn nhìn trông thêm nhiều phần chói lọi như ánh sao, ung dung mà tuấn nhã.
Nam tử kia dùng một đôi mắt ẩn tình như giận như không liếc nhìn Tư Lăng, ôn nhu nói: "Thiên Dạ, vì sao không giết người này?"
Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt hơi bình tĩnh lại, nói: "Không nghĩ tới mấy chục năm không gặp, tu vi của hắn lại cao hơn một tầng." Sau đó lại lạnh giọng hỏi: "Vì sao không giết Tư Hàn?"
Hai người là tiến vào Cửu U Khốn Ma trận trước nhất, lúc ấy Nguyệt Thiên Dạ vốn tính toán xuống dưới mặt đất thu Thần Mộc, nhưng ai biết nửa đường bị Tư Hàn ngăn lại. Trong nháy mắt nhìn đến Tư Hàn, Nguyệt Thiên Dạ liền biết chuyến này khả năng sẽ uổng phí công phu, nhưng trong lòng quả thực là không cam lòng. Trước khi lấy lại được Thần Mộc, vừa không muốn gây xung đột tại Cực Thiên thành để tránh gây ra sự chú ý của Cực Thiên thành, đồng thời cũng không muốn bại lộ tin tức của Thần Mộc, nàng mới nghĩ ra biện pháp, để Lâu Vọng Tinh dẫn Tư Hàn vào Cửu U Khốn Ma trận, ở trong trận giết chết hắn.
Lâu Vọng Tinh ba trăm năm trước tấn cấp Hóa Thần, hiện tại tu vi là Hóa Thần sơ kỳ đỉnh cao, theo lý thuyết đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì vô cùng dễ dàng. Nhưng bây giờ nhìn bọn họ song song xuất hiện, Nguyệt Thiên Dạ liền biết kế hoạch thất bại, Lâu Vọng Tinh không thể đúng lúc giết chết Tư Hàn, ngược lại làm cho hắn trốn thoát.
Lâu Vọng Tinh trả lời quả như nàng suy đoán, hắn nói: "Kẻ này tuy chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng đã lĩnh ngộ Thiên Đạo của Hóa Thần, không dễ đối phó."
Phải thừa nhận chính mình giết không được một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói quả thực là chuyện rất mất mặt, nhưng Lâu Vọng Tinh mặt mỉm cười, thanh âm văn nhã, ẩn tình trong mắt rực rỡ như ánh sao, phần khí độ cùng uy nghi kia mới xứng đáng trở thành người đứng đầu Vọng Tinh thành, cả Tư Lăng cũng không thể không tin phục với trí tuệ của hắn.
Đương nhiên, đó vẫn là kẻ thù!
Nguyệt Thiên Dạ nhếch môi, giọng lạnh lùng nói: "Hôm nay tất yếu phải giết bọn họ!"
"Như nàng mong muốn!" Lâu Vọng Tinh văn nhã nói, ánh mắt nhìn nàng nhu tình như nước, chờ hắn ngẩng đầu nhìn lại thì ẩn tình trong mắt đã thay đổi thành một loại thần sắc khác, sát ý ngập trời, sắc bén phi thường.
Tư Lăng nhíu mày, trong lòng biết bọn họ muốn liên thủ, nhưng bên mình thì quả thật phiền toái. Bởi vì hắn căn bản không biết Nguyệt Thiên Dạ còn có bài tẩy gì, mà bài tẩy của hắn thì không nhiều, còn át chủ bài của đại ca thì -- hình như hắn chưa từng thấy đại ca sử dụng át chủ bài, nhưng chẳng mấy chốc đã OK địch nhân, không khỏi có chút 囧.
Đúng lúc này, đột nhiên dị biến nổi lên, trong Cửu U Khốn Ma nổi gió phun mây, toàn bộ không gian xảy ra biến hóa dữ dội.
Nguyệt Thiên Dạ lần nữa thần sắc đại biến.
Tư Lăng mừng rỡ trong lòng, Trọng Thiên rốt cuộc động thủ.
Nghĩ thế, không khỏi mỉm cười, Trọng Thiên cũng coi như là một lá bài tẩy của hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook