Edit: Frenalis

“Lên lầu…… Làm gì……”

Giọng nói mềm mại của Thẩm Ninh khiến cả người Kỷ Duật Hành rạo rực.

Anh cắn nhẹ vành tai cô, tay vuốt ve khắp cơ thể cô, giọng nói trầm khàn hơn: "Để tôi dẫn em đi dạo trên chiếc giường của tôi." Anh muốn xóa nhòa mọi dấu vết của những người đàn ông khác trên cơ thể cô ngay trên chiếc giường của mình.

Thẩm Ninh khẽ cười, chọc cho Kỷ Duật Hành tưởng chừng như sắp được thỏa mãn.

Bỗng bên ngoài có tiếng của phụ nữ vang lên: "Sao cửa lại khóa thế?"

Kỷ Duật Hành mất tập trung, Thẩm Ninh cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng: "Tôi đi mở cửa."

Anh từ từ đứng dậy, sắc mặt tối sầm bất mãn nhìn cô đầy khó chịu.

Thẩm Ninh cúi xuống nhặt chiếc áo thun bị Kỷ Duật Hành dẫm lên, mỉm cười, quay người mở cửa.

Cô xin lỗi cô gái đứng ở ngoài: "Tôi vô ý khóa cửa."

Cô dẫn đầu đi ra ngoài, cô gái bước vào nhìn thấy bóng dáng Kỷ Duật Hành đi vào phòng vệ sinh nam giới.

Thẩm Ninh bình thản trở lại chỗ ngồi, Kỷ Ý Viễn lúc này đã quay lại, hỏi cô sao lại cởi áo ra.

Thẩm Ninh trả lời qua loa lấy lệ, ngay lúc Kỷ Ý Viễn không chú ý, cô lặng lẽ vỗ nhẹ lên dấu chân bị Kỷ Duật Hành dẫm.

Có lẽ vì có người đẹp bên cạnh, Kỷ Ý Viễn uống hết một ly rượu lớn mà vẫn không say, nhưng một lúc sau bị bạn bè lôi kéo chuốc rượu say khướt, mà vẫn không ngừng bị rót rượu liên tục.

Đến 1 giờ sáng, mẹ Thẩm gọi điện thoại, Thẩm Ninh chuẩn bị về nhà.

Kỷ Ý Viễn lúc này đã ngã gục trên sô pha, vẫn cố gắng gượng dậy nhờ Trình Khải đưa Thẩm Ninh về.

“Để chú đưa cô ấy về, xong rồi chú cũng về luôn.” Kỷ Duật Hành cầm áo khoác lên và đứng dậy.

Giọng điệu của anh không phải là đề nghị mà là mệnh lệnh.

Trình Khải tuy cảm thấy Kỷ Duật Hành quan tâm Thẩm Ninh thái quá, nhưng cũng đành gật đầu.

Kha Thiên Chân nói: “Em cũng đi theo.”

Kỷ Duật Hành nói: “Cô vẫn như ngày xưa nhỉ, cứ thích làm một cái đuôi theo sau.”

Mọi người cười lớn.

Thẩm Ninh chào tạm biệt mọi người và dẫn đầu đi ra ngoài.

Kỷ Duật Hành đi theo sau, vào thang máy liền lấy áo khoác quăng lên đầu cô: “Mặc vào.”

Thẩm Ninh nhận ra mùi hương nước hoa nữ tính quen thuộc trên chiếc áo, liền ném trả lại: “Tôi không lạnh, cảm ơn.”

Cô nàng này cứ mạnh miệng.

Kỷ Duật Hành không tin, nhìn thẳng vào mặt Thẩm Ninh, trước mặt nữ nhân viên hướng dẫn không e dè mà nói: “Không mặc thì tôi sẽ hôn em.”

Thẩm Ninh cong môi cười, “Tôi sẽ la lên, ở đây còn có chứng nhân đó.”

Kỷ Duật Hành tức giận đến bật cười, anh tiến lên trước một bước, nắm lấy hai tay Thẩm Ninh, áp sát cô vào tường thang máy, “Thử kêu xem nào.”


Thẩm Ninh không ngờ anh ở hiện đại cũng không coi ai ra gì như vậy.

Nhìn vào mắt anh, cô biết nếu cô dám hé môi, anh sẽ lập tức bịt miệng cô ngay.

Anh không biết xấu hổ, nhưng cô vẫn còn muốn giữ mặt mũi.

Thẩm Ninh không muốn làm trò cười cho người khác, trừng mắt nhìn anh không nói lời nào.

Nữ nhân viên hướng dẫn cứng đờ đứng yên trong thang máy, mồ hôi lạnh tuôn ra như thác.

Dĩ nhiên cô ấy biết Kỷ Duật Hành là ai, nhưng cảnh tượng này hoàn toàn khác so với những gì cô ấy nghe đồn.

Kỷ Duật Hành lại chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh.

Hành động và cử chỉ của cô đều cho thấy cô nhớ rõ chuyện kiếp trước, liệu cô có phải là xuyên không trở về? Sao lại trẻ hơn trong mơ vậy?

“Em rốt cuộc bao nhiêu tuổi?” Kỷ Duật Hành nhíu mày hỏi.

Lúc này thang máy dừng lại, Thẩm Ninh gỡ tay anh ra, tức giận nói: “23.”

Kỷ Duật Hành nhăn mặt đến mức muốn chết, sao lại trẻ như vậy?

Hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm ở tầng hầm thứ nhất.

Kỷ Duật Hành mở cửa xe thể thao của Vu Kiệt, để Thẩm Ninh vào.

Chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng, nội thất sang trọng, đúng là một cỗ máy hoàn hảo.

Thẩm Ninh ẩn ý nhìn anh một cái.

"Ở chỗ nào?" Kỷ Duật Hành vừa khởi động xe vừa hỏi.

Thẩm Ninh suy nghĩ một lát rồi nói địa chỉ.

Suốt quãng đường đi, hai người không nói chuyện gì, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Khoảng nửa tiếng sau đến nơi, Thẩm Ninh cầm lấy túi xách của mình định xuống xe, nhưng bỗng tiếng "cạch" vang lên, cửa xe khóa lại.

Thẩm Ninh khựng lại một lát, rồi mỉm cười quay đầu nhìn anh: "Chú Thất, phiền chú mở cửa cho tôi."

"Gấp cái gì." Kỷ Duật Hành nhấn nút điều khiển mở cửa sổ xe xuống, lười biếng lấy ra một điếu thuốc và bật lửa châm.

"Chú Thất còn có chuyện gì sao?"

Kỷ Duật Hành chỉ cười không nói, cúi đầu rít thuốc.

"Tôi không thích mùi thuốc lá."

Nghe vậy, Kỷ Duật Hành cũng không dập tắt thuốc, nhưng anh lại nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ để nhả khói.

Thẩm Ninh cũng không quấy rầy, mà lặng lẽ quan sát anh.

Hai lần gặp gỡ trước đều có nhiều người xung quanh, nên cô chưa có cơ hội nhìn kỹ diện mạo hiện đại của anh.

Anh tóc dài rất tuấn tú, tóc ngắn cũng rất hợp, trang phục hiện đại cũng rất đẹp trai, nhưng cô vẫn cảm thấy anh đẹp nhất là khi khoác lên mình long bào thời phong kiến..., nhưng mà tóc ngắn mặc long bào cũng có chút kỳ quặc...!Hút thuốc trông anh thật quyến rũ...!Cô từng tưởng tượng dáng vẻ hút thuốc của anh khi ở thời cổ đại, không ngờ hôm nay đã trở thành hiện thực...

A, có anh ở bên cạnh, thật tốt biết bao.


Đang lúc Thẩm Ninh chìm đắm trong khoảnh khắc cảm thán, đầu óc Kỷ Duật Hành tất cả đều là những hình ảnh không lành mạnh: Anh kéo Thẩm Ninh lên đùi mình, hung hăng áp sát cơ thể cô, xé rách chiếc váy mỏng manh cùng chiếc quần legging trên người cô xuống.

Hút xong điếu thuốc, dục vọng trong anh vẫn không hề nguội lại.

Anh nhả ra một hơi khói nồng nặc, vô tình đối diện với ánh mắt của Thẩm Ninh, ánh mắt mà cô không kịp thu lại.

Đây là ánh mắt vô cùng xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc với Kỷ Duật Hành.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào có ánh mắt như vậy, nhưng trong mơ, "Nàng" thường nhìn "Hắn" bằng ánh mắt này.

Ánh mắt ẩn chứa sự ôn nhu và tình yêu vô tận.

Kỷ Duật Hành bỗng dưng trào dâng tình cảm, anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi từ từ nghiêng người về phía cô.

Thẩm Ninh cũng bị cuốn vào bầu không khí ấy, lông mi khẽ run rẩy, không hề né tránh sự tiến đến của anh.

Ngay khi môi hai người sắp chạm vào nhau, tiếng gõ cửa kính đột ngột vang lên từ bên ngoài.

Thẩm Ninh giật mình tỉnh lại, ho khan hai tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài.

Cô thấy ba của mình đứng bên ngoài cửa sổ, mọi ý nghĩ lãng mạn đều tan biến.

Kỷ Duật Hành mím môi, rủa thầm một tiếng.

"Chú Thất, ba tôi đến đón tôi, làm phiền chú mở cửa."

Kỷ Duật Hành nhấn nút mở cửa với vẻ mặt không vui.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Thẩm Ninh mở cửa, quay đầu lại nghiêm túc nói: “Cảm ơn chú đã đưa tôi về, đi đường cẩn thận.”

Kỷ Duật Hành cong khoé môi.

Thẩm Ninh bước ra khỏi xe, nhìn thấy Thẩm Hồng Lương, liền kéo tay ông gọi một tiếng: "Ba".

"Con gái, đã khuya thế này rồi, ai đưa con về nhà vậy?" Đến đã lâu mà còn ở đây xum xoe, chắc chắn là có ý định muốn nhúng chàm con gái ông.

Thẩm Hồng Lương nhìn vào trong xe.

Người bên trong xe dường như nghe thấy lời ông nói, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Thẩm Hồng Lương cúi người nhìn vào trong, một khuôn mặt không thể tin được hiện ra trước mắt.

"Thất Gia, Kỷ tiên sinh?" Thẩm Hồng Lương chớp chớp mắt, lại nhìn kỹ người đàn ông cao lớn đang ngồi sau tay lái.

Kỷ Thất Gia? Vậy mà là cậu ta đưa Ninh Ninh về nhà?

"Thẩm tiên sinh." Kỷ Duật Hành gật đầu một cách tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ không rõ nguyên do.

Thẩm Hồng Lương tuy là trưởng bối, nhưng bởi vì quá mức ngạc nhiên nên nhất thời cũng không biết nói gì, "Cảm ơn cậu đã đưa Thẩm Ninh về nhà..." Lúc nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Không có gì, tiện đường thôi." Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của ông, Kỷ Duật Hành vốn dĩ có thể giải thích là do cháu trai say xỉn, nhưng anh lại chọn cách lời ít ý nhiều.


Thẩm Ninh có cảm giác như khi cha vợ tương lai gặp con rể, nhưng lại cảm thấy có gì đó quái lạ.

Tâm tư của cả ba người này thực sự rất kỳ quặc...

Cuối cùng Thẩm Ninh dựa vào vai ba mình, mặt mày tươi cười vẫy tay chào Kỷ Duật Hành.

"Kỷ tiên sinh, tạm biệt."

Kỷ Duật Hành liếc nhìn cô một cái: "Ừm, trời đã khuya rồi, cô cùng ba cô về sớm một chút.

Thẩm tiên sinh, hẹn gặp lại."

Thẩm Hồng Lương ngẩn người, khó khăn nói ra hai chữ "hẹn gặp lại".

Kỷ Duật Hành khởi động xe và từ từ lái đi.

Mãi đến một lúc sau Thẩm Hồng Lương mới tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt vô tội của Thẩm Ninh, ý vị thâm trường gọi một tiếng: "Con gái à..."

"A?" Thẩm Ninh không tim không phổi mà trả về một tiếng.

Thẩm Hồng Lương nghĩ con gái mình là quân nhân xuất ngũ, phải nói chuyện thẳng thắn mới hiểu được ý tứ, nên do dự một lúc mới hỏi ra: "Sao Kỷ tiên sinh lại đưa con về nhà?"

Câu hỏi này thực sự rất khó trả lời - căn cứ vào tình trạng hiện tại thì cần phải tính toán cho tương lai của Kỷ Duật Hành : "Không phải anh ấy vừa mới nói sao? Tiện đường thôi ạ." Đây hẳn là biểu hiện của một người đàn ông lịch thiệp nhỉ?

Trong lòng Thẩm Hồng Lương đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, ông cũng biết có nhiều đại gia thích những cô gái trẻ đẹp, nhưng vừa rồi ông mới suy nghĩ, bên cạnh Kỷ Thất Gia từ nhỏ đến lớn không thiếu gì các cô gái đẹp, lại còn lớn tuổi như vậy, nhưng đến nay vẫn không có bất cứ tin đồn gì về chuyện tình cảm...!Chắc chắn là người đồng giới.

...!Đây là ấn tượng của nhạc phụ về con rể tương lai.

Sau khi gạt bỏ ý nghĩ này, ông lập tức lại nghĩ đến khía cạnh khác, "Kỷ Ý Viễn gọi điện mời con đi dự tiệc đâu rồi?"

"À, anh ta say rồi." Thẩm Ninh vẫn có chút lo lắng về Kỷ Ý Viễn, cô đang nghĩ xem khi nào nên mời anh ta ăn một bữa cơm.

"À..." Thẩm Hồng Lương gật gật đầu.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Thẩm Ninh lên lầu vào phòng tắm tắm rửa.

Thẩm Hồng Lương và vợ thì thầm trong phòng ngủ.

Thẩm Ninh đang sấy tóc trong phòng thì Bùi Tuệ mở cửa bước vào.

"Mẹ." Thẩm Ninh tắt máy sấy tóc.

Bùi Tuệ cười tủm tỉm đi vào, "Nào, để mẹ sấy tóc cho con."

Đây là hành động ẩn ý giữa hai mẹ con mà chỉ có hai người họ mới hiểu, mỗi khi Thẩm Hồng Lương không tiện mở lời, bà đều như thế.

"Bữa tiệc tối nay vui không?" Bùi Tuệ bắt đầu mở ra đề tài.

"Dạ, cũng được."

"Ai đưa con về nhà thế?" Bùi Tuệ cố tình hỏi.

"...!Có nói mẹ cũng không quen, mẹ chưa thấy anh ấy bao giờ."

"À...!Vậy còn cậu trai trẻ kia, cậu ta không đưa con về nhà à?"

"Anh ta say rồi."

"Vậy..." Bùi Tuệ buông máy sấy tóc, hỏi ra câu hỏi mà ba Thẩm không có cách nào mở miệng, "Con thấy cậu trai trẻ kia có ý với con không?"

Thẩm Ninh cười ngại ngùng, "Có thể có một chút?" Nhưng cô sẽ tận lực đem nó bóp chết từ trong trứng.

Hai mắt Bùi Tuệ sáng ngời, "Vậy còn con? Con thích cậu ta không?"

Thẩm Ninh lắc đầu, "Con không có cảm giác gì với anh ta..."

Cô suy nghĩ một hồi, nhìn mẹ mình từ trong gương, thử thăm dò, "Con tương đối thích đàn ông lớn tuổi, chín chắn và trưởng thành."

Bùi Tuệ vừa nghe, nhớ lại lời chồng mình mà lo lắng, "Con không phải là thích chú của cậu trai trẻ chứ?"

"..." Thẩm Ninh đối mặt với sự lo lắng của mẹ mình thực sự không biết nên trả lời như thế nào.

"Ôi chao, cậu ta lớn tuổi quá, nghe nói chỉ nhỏ hơn ba của Tiểu Ngũ có 5, 6 tuổi, lớn hơn con cả một giáp!" Bùi Tuệ vội vã nói.

Ừm, đây đúng là một vấn đề...
Thẩm Ninh hiểu chuyện này không thể nóng vội, cô chỉ đành nói: "Mẹ và ba nghĩ quá xa rồi, ai nói là con thích anh ấy?"

Bùi Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, "Con dọa mẹ sợ quá."

Có nghiêm trọng vậy sao? Thẩm Ninh không hiểu nổi tâm trạng của mẹ mình.

"Có thể con mới về nhà nên chưa biết, mẹ nghe ba con nói," Bùi Tuệ vẫn giữ giọng nhỏ, "Người đàn ông lớn tuổi ấy là đồng tính luyến ái!"

"..." Lời này theo lý ra khá buồn cười, nhưng nghĩ đến tương lai, Thẩm Ninh không thể cười nổi, nghĩ đến lúc nào đó cô đưa anh về nhà, bố mẹ sẽ có biểu hiện gì? Cô nghiêm túc nói: "Mẹ và ba rảnh rỗi hay sao mà thích hóng chuyện đồn nhảm ấy, mẹ lại không quen biết anh ấy, làm sao biết anh ấy có xu hướng tính dục gì?"

Bị con gái nói vậy, Bùi Tuệ cũng cảm thấy hơi không tin tưởng, bà cười trừ: "Chẳng phải cậu ta là nhân vật công chúng sao, có nhiều tin đồn về cậu ta lắm."

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

"Sao chúng ta không thể nghĩ đến những năng lượng tích cực hơn nhỉ?" Thẩm Ninh ngáp một cái, "Con mệt rồi."

"Vậy con ngủ đi." Bùi Tuệ vuốt tóc con gái, cảm thấy an tâm mà rời đi.

Thẩm Ninh dở khóc dở cười, nghĩ ngợi rồi quyết định mặc kệ, ngã vào giường, sờ cái môi hơi sưng rồi chìm vào giấc ngủ.

*****

Rạng sáng hai giờ rưỡi, Thẩm Ninh đang chìm vào giấc ngủ say, bỗng nhiên bị chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, nheo mắt nhìn dãy số trên màn hình.

"Alo?" Cô ngầm đoán được người gọi tới lấy ai, lười nhác lên tiếng.

Đối phương trầm mặc một lát, mới nói: “Em đang làm gì?”

Đây là lần đầu tiên cô nghe được giọng anh qua điện thoại, Thẩm Ninh cảm thấy tai mình hơi ngứa, "Ngủ..."

Bên kia "Ừm" một tiếng, im lặng hồi lâu không có nói gì, chỉ có tiếng thở dốc dày nặng.

Thẩm Ninh nhắm mắt nghe một lúc, suýt nữa lại ngủ thiếp đi, bỗng nghe thấy giọng nói kỳ quặc bên kia vang lên: "Nói chuyện!"

"Giữa đêm gọi điện thoại nói chuyện gì..." Thẩm Ninh bực bội lẩm bẩm, đầu tiên là thắc mắc anh gọi điện thoại vào lúc này, sau lại nghe thấy tiếng thở hơi dồn dập của anh, cô lập tức mở mắt, "Anh đang làm gì?"

Bên kia không trả lời, tiếng thở dồn dập ấy lại càng rõ ràng hơn.
Thẩm Ninh hiểu ra, đỏ mặt mắng một tiếng, "Chán ghét! Sắc lang!" Nói xong liền cúp máy.

Ai ngờ đối phương dai dẳng không tha, gọi lại liên tục, cắt ngang, gọi lại, cắt ngang, gọi lại.
Thẩm Ninh nghiến răng, nhấc máy lần nữa.

Bên kia lớn tiếng doạ người: "Em là người khai hoả, em muốn tôi làm sao bây giờ!"

"Anh không thể tự giải quyết à!"

"..." Anh chính là muốn nghe giọng của cô để giải quyết đây!

Thẩm Ninh vốn dĩ cảm thấy khó xử, nhưng chợt nảy ra suy nghĩ, buột miệng hỏi: "Chú Thất, anh là xử nam đúng không?" Không phải xử nam thì cô tuyệt đối không hy sinh "sắc" âm.

Bên kia im lặng một lúc, "Bang" một cái đem điện thoại cúp máy.

Thẩm Ninh bật cười lớn, không tiếng động dùng sức đập đập vào cái chăn.

Truyện được dịch bởi Frenalis và chỉ post tại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương