Trùng Sinh Meo Meo Meo
-
Chương 51
Tuy giờ này không mặc quần áo nhưng Ninh Oản cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Nàng chôn đầu vào cổ người kia cắn loạn, giống như mèo hoang nổi cơn điên.
Bùi Khuyết đương nhiên để mặc cho nàng cắn, nhưng bây giờ hai người họ không tấc vải, nàng cứ vậy tùy tiện nằm trên người y, nơi mềm mại dán chặt vào ngực y, làm cả người khô nóng. Sáng sớm lại là lúc mẫn cảm nhất, tiểu cô nương tựa đầu vào lòng y, lại không mặc quần áo, cho nên lập tức sẽ có phản ứng.
Bùi Khuyết đỏ mắt.
“Oản Oản, trước mặc quần áo đã, rồi tùy muội cắn mà”. Bùi Khuyết vội vàng nói.
“Không”. Ninh Oản giận, sống chết cứ cắn lên cổ y. Tối hôm qua y cũng bắt nạt nàng như thế, nàng khóc, cầu xin tha thứ cũng không chịu buông tha nàng. Lúc này lại muốn thương lượng với nàng à, không có cửa đâu!
Nhưng mà…. nàng không mặc quần áo, cho nên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nóng hửng hực đặt lên chân mình.
Nàng hét lên một tiếng, bật người ọ iđứng dậy lấy xiêm y bao lấy mình, nghĩ đến thứ vừa rồi chọc lên bụng nàng, ánh mắt dừng lại giữa tiết khố của Bùi Khuyết – chính cái này, tối qua luôn cọ nàng.
Ninh Oản buồn bực, đưa tay vỗ vỗ tiểu bùi bùi còn đang bừng bừng sinh khí.
“Oản Oản…” Bùi Khuyết khàn giọng.
Ninh Oản nhanh nhẹn mặc quần áo vào, cũng không thèm nhìn y, đi thẳng xuống giường. Bùi Khuyết biết nàng giận, nhưng chuyện tối qua làm sao y nhịn được.
Nhưng mà… cũng may y chưa thực sự muốn nàng.
*
Ninh Oản giận dỗi chạy tới phòng Hòa Nguyệt, thấy nàng ta còn đang một mình ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ. Nàng đang giận A Khuyết, giờ nhìn thấy Hòa Nguyệt cũng xuôi hết rồi.
“Hòa Nguyệt, sao thế?” Ninh Oản ngồi bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi.
Hòa Nguyệt lắc đầu, không còn chút gì hoạt bát hằng ngày, đôi mắt nhìn chằm chằm đám đông đang đi ngoài cửa, “Oản Oản, ta hình như càng ngày càng thích Ninh đại ca rồi”.
Còn tưởng chuyện gì lớn kìa.
Ninh Oản xì cười một tiếng, sau đó khoác tay nàng, nói: “Vậy không phải tốt sao, dù sao ca ca ta cũng chưa có cô nương nào trong lòng, hôm qua ta thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm mà, ta lần đầu thấy ca ca đối xử với một cô nương như vậy đấy”. Ca ca ấy kìa, chỉ lo bảo vệ quốc gia, hồi phủ rồi thì quan tâm muội muội là nàng, còn chuyện chung thân đại sự thì cứ làm lơ.
“Phải không?” Hòa Nguyệt cong môi cười, lẩm bẩm: “Một người cũng không?”
Ninh Oản gật đầu, nhưng mà… nàng nghĩ lại trước kia từng hỏi y có thích cô nương nào không, thái độ của ca ca nàng lúc đó là lạ.. nàng nhìn sang Hòa Nguyệt, trong đầu chợt có cảm giác bất an.
“Hôm qua ta đi dạo ven hồ với Ninh đại ca, ta nghĩ cách để y bế ta, cũng thuận lợi hôn được y. Đêm qua y uống say, ta giúp y lau mặt, chăm sóc thật lâu, thời gian ở cùng y như vậy ta cũng chưa từng mong muốn xa vời hơn”. Hòa Nguyệt cúi đầu, đầy mất mát: “Nhưng mà Oản Oản, càng gần hơn, khát vọng của ta càng nhiều, đêm qua thậm chí ta còn muốn, nếu sáng mai y thức dậy, thấy ta nằm bên cạnh, y sẽ có phản ứng gì?”
“Hòa Nguyệt”.
Hòa Nguyệt cười cười, nhìn Ninh Oản, đôi mắt trong như ánh trăng, đẹp cực kì, nàng nói: “Nàng yên tâm, ta đương nhiên không làm thế. Ta là nữ tử của hoàng thất, cũng có kiêu ngạo, nếu làm như vậy chỉ sợ y sẽ xem thường ta, Hòa Nguyệt ta muốn khiến cho y cam tâm tình nguyện thích mình”. Nếu nàng muốn dùng biện pháp đí, đã sớm bảo Phụ hoàng chỉ hôn rồi, vậy càng bớt việc hơn.
“Nhưng mà Oản Oản, nàng từng nghe tên Thanh Tuyền chưa?” Hòa Nguyệt lẳng lặng nói.
Thanh Tuyền?
Ninh Oản bừng tỉnh, đôi mắt mở thật to, “Nàng nói ca ca ta…”
“Hóa ra nàng biết”. Hòa Nguyệt khẽ cười.
Ninh Oản càng lo hơn, vội nói: “Nếu nàng nói ca ca ta gọi tên nữ tử Thanh Tuyền kia, vậy nàng cứ yên tâm, nàng ta không phải người Đại Chiêu, chỉ sợ… cả đời ca ca ta cũng không gặp nàng lần nữa đâu”. Chỉ sợ ca ca ngốc của nàng, nhớ đến lúc Thanh Tuyền ở trong cơ thể nàng, sớm chiều ở chung, nên đã nảy sinh tình cảm rồi.
“Nhưng mà Oản Oản, nàng nghĩ đi, nếu đại hoàng huynh ta trong lòng vẫn nhớ thương nữ tử khác, nàng sẽ thế nào?”
Hòa Nguyệt đột nhiên hỏi, Ninh Oản sững người, vấn đề này làm khó nàng rồi.
Nàng biết A Khuyết trong lòng chỉ có mình, dù là đời trước, hay đời này, cũng sẽ không yêu nữ tử khác, cho nên… nàng không sợ. Nhưng nếu có một ngày, A Khuyết thích người khác… nàng không dám tưởng tượng.
Nhưng A Khuyết sẽ không mà, nàng chắc chắn.
“Hòa Nguyệt, vậy nàng…”
“Ta không biết, lòng ta rối lắm, Oản Oản, để ta một mình một lát, được không?” Nàng bây giờ ngay cả đại tướng quân thích nhất cũng không muốn gặp, Từ ngày hôm qua sau khi y nói cái tên này, nàng đã một đêm không ngủ.
Y có người thích – là chuyện nàng sợ nhất.
Ninh Oản cũng không biết phải nói gì bây giờ, thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Hòa Nguyệt, trong lòng cũng hơi lo.Nàng đưa tay xoa khuôn mặt nàng, nàng lớn hơn nàng ta một tuổi, đương nhiên luôn nghĩ mình là tỷ tỷ mà chăm sóc nàng. “Ta không quấy rầy nàng nữa, nhưng Hòa Nguyệt, ta hi vọng ca ca ta có thể lấy được nàng”. Mặc kệ là xuất phát từ tư tâm hay không, nàng không thích nữ tử Thanh Tuyền kia.
“Ta biết”. Hòa Nguyệt mím môi, “Ta không sao, nàng ra ngoài trước đi”.
Nhìn nàng như thế, Ninh Oản cũng chỉ có thể đóng cửa ra ngoài. Nàng nghĩ, lúc này nàng nên tìm ca ca ngốc nói chuyện thôi.
Tuy cảm tình là việc không thể miễn cưỡng, nhưng ít nhất phải nói cho y biết, có một tiểu công chúa thích y nhiều năm như vậy.
Ninh Oản hít một hơi, quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn áo trắng đang đi tới. Nàng biết là Bùi Khuyết, vấn đề vừa rồi Hòa Nguyệt hỏi nàng, lại nhớ đến chuyện…. tối qua, tự nhiên không muốn để ý đến y.
“Oản Oản”. Bùi Khuyết thấy bộ dạng tức giận của nàng, vội đưa tay ngăn lại.
Ninh Oản trừng mắt lên, quệt miệng, “Tránh ra”. Tên xấu xa này.
Bùi Khuyết thuận tay ôm nàng vào ngực, thấy nàng giãy dụa thì càng ôm chặt hơn, ôn tồn nói: “Dùng bữa sáng đã, được không?”
“Giận đến no rồi, không ăn”. Ninh Oản đưa tay đánh y một cái, nhưng khi đánh đến người thì lại mềm nhũn, không có lực.
Bùi Khuyết cười như gió xuân, khỏi nói đến dịu dàng bao nhiêu, y cầm tay nàng đặt lên miệng hôn một cái: “Nghe lời nào”.
Ninh Oản lầm bầm vài tiếng.
Hai người về phòng, trên bàn dã dọn xong thức ăn, tối qua náo loạn cả đêm, Ninh Oản cũng hao phí nhiều thể lực, giờ quả thật đói lắm, nên không quan tâm nữa, ăn cơm.
Nhưng mà…. trong đầu nàng đề là Hòa Nguyệt. Hòa Nguyệt xưa nay hoạt bát đáng yêu, giờ bị ca ca nàng làm cho đau lòng, nhưng… ca ca sao lại thích Thanh Toàn được chứ?
Tuy nói là sớm chiều ở chung, nhưng khi đó Thanh Tuyền ở trong cơ thể nàng, nghĩ đến đây nàng lại nhớ Thanh Tuyền thích không phải là ca ca nàng, mà là A Khuyết bên cạnh. Vừa cầm thìa múc, tâm tình Ninh Oản lập tức không tốt.
Cô nương mơ ước A Khuyết còn nhiều lắm.
“Làm sao vậy, đồ ăn sáng không hợp à?” Bùi Khuyết biết nàng xưa nay thích đồ ngọt, đồ ăn sáng này đều làm theo sở thích của nàng.
Ninh Oản lắc đầu, buông thìa trong tay, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Khuyết, cẩn thận hỏi: “A Khuyết, lúc trước… lúc trước nữ tử gọi là Thanh Tuyền kia trong cơ thể muội, huynh có động lòng không?” Nghĩ đến ngày đại thọ phụ thân, A Khuyết vì muốn gặp mình mới đến phủ Việt quốc công chúc thọ, người y cứu từ dưới hồ lên, là Thanh Tuyền.
Bùi Khuyết không ngờ nàng lại hỏi câu này, nhất thời sửng sốt.
“Tuy chuyện này rất ly kì, nhưng Oản Oản, huynh không phải ngốc, cô nương mình thích sao lại không nhận ra
được”. Bùi Khuyết thật lòng nói.
Lời này Ninh Oản càng nghe càng ngọt, khóe môi cong lên, còn vui vẻ hơn cả hôm qua. Nàng cong mắt nhìn y, cả khuôn mặt toát ra ý cười, mở miệng nói: “Giờ nói gì cũng làm muội vui cả”.
Bùi Khuyết thấy nàng cười liền đưa tay nắm lấy tay nàng, “Lúc nàng còn ở trong tã ta đã gặp rồi, cho nên dù nàng biết thành bộ dạng gì, ta cũng nhận ra”.
Ninh Oản vui vẻ, cố ý hỏi: “Vậy nếu muội biến thành mèo con chó con gì đó huynh cũng nhận ra sao?”
Bùi Khuyết:”…”
Ngốc, đương nhiên là không nhận ra được rồi.
Ninh Oản thầm nghĩ, thuận tiện dựa vào lòng y, ôm lấy thắt lưng y, nhỏ giọng: “A Khuyết:. Nàng tự hỏi nếu A Khuyết biến thành chó con mèo con, nàng đương nhiên cũng không nhận ra, nhưng điều này thì quan hệ gì, chỉ cần trong lòng y có nàng là đủ, cái gì cũng không quan trọng nữa.
Ít nhất y không thích cô nương khác, thủy chung mình nàng. Ninh Oản nàng vừa ngốc, lại chẳng tài hoa hơn ai, nhưng y vẫn thích, vậy là đủ.
Tiểu cô nương y thương, Bùi Khuyết nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dù không biết suy nghĩ trong lòng nàng là gì, nhưng y biết, giờ này tâm tình nàng không tệ.
“A Khuyêt…. đêm nay huynh còn muốn không?” Y ngoan như vậy, chưa từng động lòng với cô nương khác, nàng đương nhiên phải khen ngợi rồi.
Hồi lâu Bùi Khuyết mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của nàng, khuôn mặt bừng lên, “Oản Oản, huynh….” Tối qua y không nên bắt nạt nàng như thế.
“Đêm nay thưởng cho huynh một lần được không?”Lúc nói câu này, Ninh Oản cũng hơi thẹn thùng, nhưng nàng biết A Khuyết thích. Vươn tay vòng lấy cổ y, nàng nhẹ giọng, “Nhưng mà… nhưng mà huynh phải nhẹ chút, hôm qua làm muội đau”.
Động tác tối qua của y vừa gấp vừa nhanh, cọ làm hai chân nàng đều đau, nàng xin y, nhưng y không dừng lại, còn hăng hái hơn nữa, tức chết nàng.
Mới đầu chỉ thấy hai má nóng lên, nhưng nghe nói nàng đau, Bùi khuyết liền vội, “Bây giờ còn đau sao? Để huynh xem xem”.
Tối đã, giờ ban ngày, nếu để y xem…
Ninh Oản nhíu mày, chui ra khỏi ngực Bùi Khuyết, nghĩ rồi nói: “Buổi tối, tối rồi xem”. Nàng không chịu nổi, dù sao cũng là nhìn cái nơi đó mà.
Giờ này Bùi Khuyết đương nhiên không nghe lời nàng, nhớ tới hôm qua y thấy nàng nũng nịu cầu xin, nhưng khi đó y lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn hung hăng bắt nạt nàng thôi, có lẽ khi đó nàng đau, nên mới khóc đến thế.
Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương bên cạnh, ôm ngang nàng lên, bước đến giường.
Ninh Oản hét lên một tiếng, vội ôm lấy cổ y, ngửa đầu nhìn y, “A Khuyết”.
“Để huynh xem”. Lúc này Bùi Khuyết không hề e lệ, nghiêm trang nói.
Y không thẹn thùng, mình thẹn cái gì chứ? Ninh Oản cọ cọ đầu trong lòng Bùi Khuyết nghĩ.
Mới vừa rồi giường vẫn còn hỗn độn, bây giờ đã thu dọn chỉnh tề. Bùi Khuyết đặt Ninh Oản lên giường, sau đó nâng váy của nàng lên, trong lòng không hề có chút ý xấu, nhưng lúc đụng đến váy của nàng, Bùi Khuyết liền run rẩy.
Dù sao chuyện này, cũng không phải chuyện quân tử nên làm.
Ninh Oản nhìn động tác do dự của y, đương nhiên biết y nghĩ gì, liền trêu y: “Thiếu gia, ngài cầm váy nô tì làm gì?”
Bùi Khuyết vốn đang khẩn trương, giờ nghe nàng gọi vậy liền nhớ đến đêm qua, tiểu cô nương dịu dàng gọi y từng tiếng, “Đừng nói”.
Ninh Oản thè lưỡi, “Vậy huynh nhanh lên”. Nơi đó thật là đau đó.
Bùi Khuyết thấy trán mình tuôn từng giọt mồ hôi, bình tĩnh, nhấc làn váy của nàng lên. Đôi chân trắng nõn cân xứng trước mắt làm y ngây ngốc.Tuy đêm qua đối với nàng như vậy nhưng dù sao cũng là buổi tối, cái gì cũng không nhìn rõ, giờ tuy rèm giường buông xuống, bên trong mờ ảo nhưng vẫn là ban ngày, đương nhiên nhìn rõ ràng rành mạch.
“Tiên sinh tốt, huynh thích sao?” Ninh Oản học theo lời kịch trong diễm bản, cười nhìn y.
Bùi Khuyết thực sự hết cách với nàng, nhớ đến chuyện hôm qua mình khi dễ nàng, giờ lại muốn.Nhưng nàng còn bị thương, y lại đau lòng. Làn váy được y nhấc lên hết, hai bên đù trắng nõn giờ sưng đỏ, y kéo tiết khố nàng lên, cũng đỏ rực, đến đau lòng.
Da nàng quá mềm, chỗ đó như bị rách. Bùi Khuyết càng tự trách, bàn tay bất giác chạm lên.
“Ư…. đau”. Ninh Oản không náo, chỉ cắn môi kêu một tiếng. Vừa rồi đứng lên đã đau rồi, nhưng nơi này… khó nói như vậy, nếu không phải tối qua Bùi Khuyết thân mật với nàng, nàng cũng không dám nói ra.
“Đêm nay ngoan ngoãn ngủ, không được nháo biết không”.
Chỉ cần nàng ngủ ngoan, y đương nhiên không làm thế, không động đến nàng.
Tuy đau nhưng Ninh Oản vẫn bĩu môi, giọng điệu giống như đệ tử ngoan ngoãn: “Vậy huynh nhịn khó chịu không?”
Bùi Khuyết: “…”
“Muội không sao, có thể lấy tay, còn…”
“Oản Oản”.
“Được rồi, muội không nói”. Ninh Oản rụt đầu lại.Nàng còn nói muốn dùng miệng, nhưng vậy chắc A Khuyết đánh nàng luôn quá.
Ninh Oản ngoan ngoãn nằm trên chăn, nhìn A Khuyết dịu dàng vỗ về giữa hai chân nàng, cảm giác này, làm cho nàng muốn khép chân lại một chút, “A Khuyết huynh…” sờ muội khó chịu.
Bùi Khuyết nâng tầm mắt, nhìn tiểu cô nương đôi mắt trong veo, làm tâm hồn y xao động, như một con mèo ngoan vậy.
Ninh Oản thấy y không nói, biết y đau lòng, tuy nàng thích nhìn y như vậy, nhưng không muốn y tự trách, định nói chuyện gì đó cho giảm căng thẳng thì thấy y cúi người xuống.
Chuẩn xác mà nói là… nằm lên nơi đó….
Y vậy mà….
“A Khuyết”. Ninh Oản muốn khóc, … cảm giác sự mềm mại lướt qua chỗ sưng đỏ trên đùi nàng.
“Đừng nhúc nhích”. Bùi Khuyết đè hai chân nàng lại. Nàng quả nhiên bất động, nằm yên trên giường, đầu óc rối loạn, nàng chưa từng nghĩ tới… A Khuyết lại liếm.
Nhưng mà không thể nói… thật thoải mái.
Ninh Oản che mặt, mắc cỡ chết người.
Bùi Khuyết đương nhiên để mặc cho nàng cắn, nhưng bây giờ hai người họ không tấc vải, nàng cứ vậy tùy tiện nằm trên người y, nơi mềm mại dán chặt vào ngực y, làm cả người khô nóng. Sáng sớm lại là lúc mẫn cảm nhất, tiểu cô nương tựa đầu vào lòng y, lại không mặc quần áo, cho nên lập tức sẽ có phản ứng.
Bùi Khuyết đỏ mắt.
“Oản Oản, trước mặc quần áo đã, rồi tùy muội cắn mà”. Bùi Khuyết vội vàng nói.
“Không”. Ninh Oản giận, sống chết cứ cắn lên cổ y. Tối hôm qua y cũng bắt nạt nàng như thế, nàng khóc, cầu xin tha thứ cũng không chịu buông tha nàng. Lúc này lại muốn thương lượng với nàng à, không có cửa đâu!
Nhưng mà…. nàng không mặc quần áo, cho nên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nóng hửng hực đặt lên chân mình.
Nàng hét lên một tiếng, bật người ọ iđứng dậy lấy xiêm y bao lấy mình, nghĩ đến thứ vừa rồi chọc lên bụng nàng, ánh mắt dừng lại giữa tiết khố của Bùi Khuyết – chính cái này, tối qua luôn cọ nàng.
Ninh Oản buồn bực, đưa tay vỗ vỗ tiểu bùi bùi còn đang bừng bừng sinh khí.
“Oản Oản…” Bùi Khuyết khàn giọng.
Ninh Oản nhanh nhẹn mặc quần áo vào, cũng không thèm nhìn y, đi thẳng xuống giường. Bùi Khuyết biết nàng giận, nhưng chuyện tối qua làm sao y nhịn được.
Nhưng mà… cũng may y chưa thực sự muốn nàng.
*
Ninh Oản giận dỗi chạy tới phòng Hòa Nguyệt, thấy nàng ta còn đang một mình ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ. Nàng đang giận A Khuyết, giờ nhìn thấy Hòa Nguyệt cũng xuôi hết rồi.
“Hòa Nguyệt, sao thế?” Ninh Oản ngồi bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi.
Hòa Nguyệt lắc đầu, không còn chút gì hoạt bát hằng ngày, đôi mắt nhìn chằm chằm đám đông đang đi ngoài cửa, “Oản Oản, ta hình như càng ngày càng thích Ninh đại ca rồi”.
Còn tưởng chuyện gì lớn kìa.
Ninh Oản xì cười một tiếng, sau đó khoác tay nàng, nói: “Vậy không phải tốt sao, dù sao ca ca ta cũng chưa có cô nương nào trong lòng, hôm qua ta thấy hai người nói chuyện vui vẻ lắm mà, ta lần đầu thấy ca ca đối xử với một cô nương như vậy đấy”. Ca ca ấy kìa, chỉ lo bảo vệ quốc gia, hồi phủ rồi thì quan tâm muội muội là nàng, còn chuyện chung thân đại sự thì cứ làm lơ.
“Phải không?” Hòa Nguyệt cong môi cười, lẩm bẩm: “Một người cũng không?”
Ninh Oản gật đầu, nhưng mà… nàng nghĩ lại trước kia từng hỏi y có thích cô nương nào không, thái độ của ca ca nàng lúc đó là lạ.. nàng nhìn sang Hòa Nguyệt, trong đầu chợt có cảm giác bất an.
“Hôm qua ta đi dạo ven hồ với Ninh đại ca, ta nghĩ cách để y bế ta, cũng thuận lợi hôn được y. Đêm qua y uống say, ta giúp y lau mặt, chăm sóc thật lâu, thời gian ở cùng y như vậy ta cũng chưa từng mong muốn xa vời hơn”. Hòa Nguyệt cúi đầu, đầy mất mát: “Nhưng mà Oản Oản, càng gần hơn, khát vọng của ta càng nhiều, đêm qua thậm chí ta còn muốn, nếu sáng mai y thức dậy, thấy ta nằm bên cạnh, y sẽ có phản ứng gì?”
“Hòa Nguyệt”.
Hòa Nguyệt cười cười, nhìn Ninh Oản, đôi mắt trong như ánh trăng, đẹp cực kì, nàng nói: “Nàng yên tâm, ta đương nhiên không làm thế. Ta là nữ tử của hoàng thất, cũng có kiêu ngạo, nếu làm như vậy chỉ sợ y sẽ xem thường ta, Hòa Nguyệt ta muốn khiến cho y cam tâm tình nguyện thích mình”. Nếu nàng muốn dùng biện pháp đí, đã sớm bảo Phụ hoàng chỉ hôn rồi, vậy càng bớt việc hơn.
“Nhưng mà Oản Oản, nàng từng nghe tên Thanh Tuyền chưa?” Hòa Nguyệt lẳng lặng nói.
Thanh Tuyền?
Ninh Oản bừng tỉnh, đôi mắt mở thật to, “Nàng nói ca ca ta…”
“Hóa ra nàng biết”. Hòa Nguyệt khẽ cười.
Ninh Oản càng lo hơn, vội nói: “Nếu nàng nói ca ca ta gọi tên nữ tử Thanh Tuyền kia, vậy nàng cứ yên tâm, nàng ta không phải người Đại Chiêu, chỉ sợ… cả đời ca ca ta cũng không gặp nàng lần nữa đâu”. Chỉ sợ ca ca ngốc của nàng, nhớ đến lúc Thanh Tuyền ở trong cơ thể nàng, sớm chiều ở chung, nên đã nảy sinh tình cảm rồi.
“Nhưng mà Oản Oản, nàng nghĩ đi, nếu đại hoàng huynh ta trong lòng vẫn nhớ thương nữ tử khác, nàng sẽ thế nào?”
Hòa Nguyệt đột nhiên hỏi, Ninh Oản sững người, vấn đề này làm khó nàng rồi.
Nàng biết A Khuyết trong lòng chỉ có mình, dù là đời trước, hay đời này, cũng sẽ không yêu nữ tử khác, cho nên… nàng không sợ. Nhưng nếu có một ngày, A Khuyết thích người khác… nàng không dám tưởng tượng.
Nhưng A Khuyết sẽ không mà, nàng chắc chắn.
“Hòa Nguyệt, vậy nàng…”
“Ta không biết, lòng ta rối lắm, Oản Oản, để ta một mình một lát, được không?” Nàng bây giờ ngay cả đại tướng quân thích nhất cũng không muốn gặp, Từ ngày hôm qua sau khi y nói cái tên này, nàng đã một đêm không ngủ.
Y có người thích – là chuyện nàng sợ nhất.
Ninh Oản cũng không biết phải nói gì bây giờ, thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Hòa Nguyệt, trong lòng cũng hơi lo.Nàng đưa tay xoa khuôn mặt nàng, nàng lớn hơn nàng ta một tuổi, đương nhiên luôn nghĩ mình là tỷ tỷ mà chăm sóc nàng. “Ta không quấy rầy nàng nữa, nhưng Hòa Nguyệt, ta hi vọng ca ca ta có thể lấy được nàng”. Mặc kệ là xuất phát từ tư tâm hay không, nàng không thích nữ tử Thanh Tuyền kia.
“Ta biết”. Hòa Nguyệt mím môi, “Ta không sao, nàng ra ngoài trước đi”.
Nhìn nàng như thế, Ninh Oản cũng chỉ có thể đóng cửa ra ngoài. Nàng nghĩ, lúc này nàng nên tìm ca ca ngốc nói chuyện thôi.
Tuy cảm tình là việc không thể miễn cưỡng, nhưng ít nhất phải nói cho y biết, có một tiểu công chúa thích y nhiều năm như vậy.
Ninh Oản hít một hơi, quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn áo trắng đang đi tới. Nàng biết là Bùi Khuyết, vấn đề vừa rồi Hòa Nguyệt hỏi nàng, lại nhớ đến chuyện…. tối qua, tự nhiên không muốn để ý đến y.
“Oản Oản”. Bùi Khuyết thấy bộ dạng tức giận của nàng, vội đưa tay ngăn lại.
Ninh Oản trừng mắt lên, quệt miệng, “Tránh ra”. Tên xấu xa này.
Bùi Khuyết thuận tay ôm nàng vào ngực, thấy nàng giãy dụa thì càng ôm chặt hơn, ôn tồn nói: “Dùng bữa sáng đã, được không?”
“Giận đến no rồi, không ăn”. Ninh Oản đưa tay đánh y một cái, nhưng khi đánh đến người thì lại mềm nhũn, không có lực.
Bùi Khuyết cười như gió xuân, khỏi nói đến dịu dàng bao nhiêu, y cầm tay nàng đặt lên miệng hôn một cái: “Nghe lời nào”.
Ninh Oản lầm bầm vài tiếng.
Hai người về phòng, trên bàn dã dọn xong thức ăn, tối qua náo loạn cả đêm, Ninh Oản cũng hao phí nhiều thể lực, giờ quả thật đói lắm, nên không quan tâm nữa, ăn cơm.
Nhưng mà…. trong đầu nàng đề là Hòa Nguyệt. Hòa Nguyệt xưa nay hoạt bát đáng yêu, giờ bị ca ca nàng làm cho đau lòng, nhưng… ca ca sao lại thích Thanh Toàn được chứ?
Tuy nói là sớm chiều ở chung, nhưng khi đó Thanh Tuyền ở trong cơ thể nàng, nghĩ đến đây nàng lại nhớ Thanh Tuyền thích không phải là ca ca nàng, mà là A Khuyết bên cạnh. Vừa cầm thìa múc, tâm tình Ninh Oản lập tức không tốt.
Cô nương mơ ước A Khuyết còn nhiều lắm.
“Làm sao vậy, đồ ăn sáng không hợp à?” Bùi Khuyết biết nàng xưa nay thích đồ ngọt, đồ ăn sáng này đều làm theo sở thích của nàng.
Ninh Oản lắc đầu, buông thìa trong tay, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Khuyết, cẩn thận hỏi: “A Khuyết, lúc trước… lúc trước nữ tử gọi là Thanh Tuyền kia trong cơ thể muội, huynh có động lòng không?” Nghĩ đến ngày đại thọ phụ thân, A Khuyết vì muốn gặp mình mới đến phủ Việt quốc công chúc thọ, người y cứu từ dưới hồ lên, là Thanh Tuyền.
Bùi Khuyết không ngờ nàng lại hỏi câu này, nhất thời sửng sốt.
“Tuy chuyện này rất ly kì, nhưng Oản Oản, huynh không phải ngốc, cô nương mình thích sao lại không nhận ra
được”. Bùi Khuyết thật lòng nói.
Lời này Ninh Oản càng nghe càng ngọt, khóe môi cong lên, còn vui vẻ hơn cả hôm qua. Nàng cong mắt nhìn y, cả khuôn mặt toát ra ý cười, mở miệng nói: “Giờ nói gì cũng làm muội vui cả”.
Bùi Khuyết thấy nàng cười liền đưa tay nắm lấy tay nàng, “Lúc nàng còn ở trong tã ta đã gặp rồi, cho nên dù nàng biết thành bộ dạng gì, ta cũng nhận ra”.
Ninh Oản vui vẻ, cố ý hỏi: “Vậy nếu muội biến thành mèo con chó con gì đó huynh cũng nhận ra sao?”
Bùi Khuyết:”…”
Ngốc, đương nhiên là không nhận ra được rồi.
Ninh Oản thầm nghĩ, thuận tiện dựa vào lòng y, ôm lấy thắt lưng y, nhỏ giọng: “A Khuyết:. Nàng tự hỏi nếu A Khuyết biến thành chó con mèo con, nàng đương nhiên cũng không nhận ra, nhưng điều này thì quan hệ gì, chỉ cần trong lòng y có nàng là đủ, cái gì cũng không quan trọng nữa.
Ít nhất y không thích cô nương khác, thủy chung mình nàng. Ninh Oản nàng vừa ngốc, lại chẳng tài hoa hơn ai, nhưng y vẫn thích, vậy là đủ.
Tiểu cô nương y thương, Bùi Khuyết nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dù không biết suy nghĩ trong lòng nàng là gì, nhưng y biết, giờ này tâm tình nàng không tệ.
“A Khuyêt…. đêm nay huynh còn muốn không?” Y ngoan như vậy, chưa từng động lòng với cô nương khác, nàng đương nhiên phải khen ngợi rồi.
Hồi lâu Bùi Khuyết mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của nàng, khuôn mặt bừng lên, “Oản Oản, huynh….” Tối qua y không nên bắt nạt nàng như thế.
“Đêm nay thưởng cho huynh một lần được không?”Lúc nói câu này, Ninh Oản cũng hơi thẹn thùng, nhưng nàng biết A Khuyết thích. Vươn tay vòng lấy cổ y, nàng nhẹ giọng, “Nhưng mà… nhưng mà huynh phải nhẹ chút, hôm qua làm muội đau”.
Động tác tối qua của y vừa gấp vừa nhanh, cọ làm hai chân nàng đều đau, nàng xin y, nhưng y không dừng lại, còn hăng hái hơn nữa, tức chết nàng.
Mới đầu chỉ thấy hai má nóng lên, nhưng nghe nói nàng đau, Bùi khuyết liền vội, “Bây giờ còn đau sao? Để huynh xem xem”.
Tối đã, giờ ban ngày, nếu để y xem…
Ninh Oản nhíu mày, chui ra khỏi ngực Bùi Khuyết, nghĩ rồi nói: “Buổi tối, tối rồi xem”. Nàng không chịu nổi, dù sao cũng là nhìn cái nơi đó mà.
Giờ này Bùi Khuyết đương nhiên không nghe lời nàng, nhớ tới hôm qua y thấy nàng nũng nịu cầu xin, nhưng khi đó y lại không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn hung hăng bắt nạt nàng thôi, có lẽ khi đó nàng đau, nên mới khóc đến thế.
Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương bên cạnh, ôm ngang nàng lên, bước đến giường.
Ninh Oản hét lên một tiếng, vội ôm lấy cổ y, ngửa đầu nhìn y, “A Khuyết”.
“Để huynh xem”. Lúc này Bùi Khuyết không hề e lệ, nghiêm trang nói.
Y không thẹn thùng, mình thẹn cái gì chứ? Ninh Oản cọ cọ đầu trong lòng Bùi Khuyết nghĩ.
Mới vừa rồi giường vẫn còn hỗn độn, bây giờ đã thu dọn chỉnh tề. Bùi Khuyết đặt Ninh Oản lên giường, sau đó nâng váy của nàng lên, trong lòng không hề có chút ý xấu, nhưng lúc đụng đến váy của nàng, Bùi Khuyết liền run rẩy.
Dù sao chuyện này, cũng không phải chuyện quân tử nên làm.
Ninh Oản nhìn động tác do dự của y, đương nhiên biết y nghĩ gì, liền trêu y: “Thiếu gia, ngài cầm váy nô tì làm gì?”
Bùi Khuyết vốn đang khẩn trương, giờ nghe nàng gọi vậy liền nhớ đến đêm qua, tiểu cô nương dịu dàng gọi y từng tiếng, “Đừng nói”.
Ninh Oản thè lưỡi, “Vậy huynh nhanh lên”. Nơi đó thật là đau đó.
Bùi Khuyết thấy trán mình tuôn từng giọt mồ hôi, bình tĩnh, nhấc làn váy của nàng lên. Đôi chân trắng nõn cân xứng trước mắt làm y ngây ngốc.Tuy đêm qua đối với nàng như vậy nhưng dù sao cũng là buổi tối, cái gì cũng không nhìn rõ, giờ tuy rèm giường buông xuống, bên trong mờ ảo nhưng vẫn là ban ngày, đương nhiên nhìn rõ ràng rành mạch.
“Tiên sinh tốt, huynh thích sao?” Ninh Oản học theo lời kịch trong diễm bản, cười nhìn y.
Bùi Khuyết thực sự hết cách với nàng, nhớ đến chuyện hôm qua mình khi dễ nàng, giờ lại muốn.Nhưng nàng còn bị thương, y lại đau lòng. Làn váy được y nhấc lên hết, hai bên đù trắng nõn giờ sưng đỏ, y kéo tiết khố nàng lên, cũng đỏ rực, đến đau lòng.
Da nàng quá mềm, chỗ đó như bị rách. Bùi Khuyết càng tự trách, bàn tay bất giác chạm lên.
“Ư…. đau”. Ninh Oản không náo, chỉ cắn môi kêu một tiếng. Vừa rồi đứng lên đã đau rồi, nhưng nơi này… khó nói như vậy, nếu không phải tối qua Bùi Khuyết thân mật với nàng, nàng cũng không dám nói ra.
“Đêm nay ngoan ngoãn ngủ, không được nháo biết không”.
Chỉ cần nàng ngủ ngoan, y đương nhiên không làm thế, không động đến nàng.
Tuy đau nhưng Ninh Oản vẫn bĩu môi, giọng điệu giống như đệ tử ngoan ngoãn: “Vậy huynh nhịn khó chịu không?”
Bùi Khuyết: “…”
“Muội không sao, có thể lấy tay, còn…”
“Oản Oản”.
“Được rồi, muội không nói”. Ninh Oản rụt đầu lại.Nàng còn nói muốn dùng miệng, nhưng vậy chắc A Khuyết đánh nàng luôn quá.
Ninh Oản ngoan ngoãn nằm trên chăn, nhìn A Khuyết dịu dàng vỗ về giữa hai chân nàng, cảm giác này, làm cho nàng muốn khép chân lại một chút, “A Khuyết huynh…” sờ muội khó chịu.
Bùi Khuyết nâng tầm mắt, nhìn tiểu cô nương đôi mắt trong veo, làm tâm hồn y xao động, như một con mèo ngoan vậy.
Ninh Oản thấy y không nói, biết y đau lòng, tuy nàng thích nhìn y như vậy, nhưng không muốn y tự trách, định nói chuyện gì đó cho giảm căng thẳng thì thấy y cúi người xuống.
Chuẩn xác mà nói là… nằm lên nơi đó….
Y vậy mà….
“A Khuyết”. Ninh Oản muốn khóc, … cảm giác sự mềm mại lướt qua chỗ sưng đỏ trên đùi nàng.
“Đừng nhúc nhích”. Bùi Khuyết đè hai chân nàng lại. Nàng quả nhiên bất động, nằm yên trên giường, đầu óc rối loạn, nàng chưa từng nghĩ tới… A Khuyết lại liếm.
Nhưng mà không thể nói… thật thoải mái.
Ninh Oản che mặt, mắc cỡ chết người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook