Trùng Sinh Meo Meo Meo
-
Chương 28: Ôm Cây Đợi Thỏ
”Oản Oản…” Bùi Khuyết khôi phục lại vẻ mặt, mang tai hơi nóng lên. Nàng ôm y rất chặt. Tuy rằng nàng mới mười bốn tuổi nhưng thân thể thiếu nữ đã bắt đầu phát triển, đã có sự thay đổi rồi. Y gần như cảm giác được sự nhấp nhô ở trước ngực nàng.
Ninh Oản vội buông tay khỏi cổ y. Tuy rằng gương mặt nàng hồng hồng nhưng dáng vẻ lại rất vô tội. Nàng chăm chú nhìn y, chớp chớp mắt một cái, sau đó mới nói: ”Muội muốn thử một chút xem huynh có sự ngứa hay không thôi mà.” Thật ra thì là vì muội không nhịn được nữa muốn liếm huynh một cái… Bùi Khuyết ngượng ngùng như vậy, thực sự rất đáng yêu. Ninh Oản cố gắng kiềm chế xúc động.
Bùi Khuyết ho nhẹ vài cái. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nghiêm túc nói: ” Loại chuyện như thế này, quá mức thân thiết, sau này… Không được như vậy nữa.” Theo lý, Oản Oản đã mười bốn. Chuyện này, nàng dĩ nhiên hiểu được… Bằng không, nàng sẽ không thích Cố Giang Nghiêu. Thế nhưng y lại nghĩ. Từ nhỏ, Oản Oản đã được cưng chiều, mẫu thân lại mất sớm. Người gần gũi nhất cũng chỉ có phụ thân và huynh trưởng. Có lẽ là do không có ai dạy bảo nên nàng mới có cử chỉ như vậy.
Ninh Oản nhìn mang tai ửng đỏ của y, trong lòng âm thầm vui sướng, nghĩ thầm: Rõ ràng là xấu hổ, lại còn tỏ ra nghiêm chỉnh dạy dỗ mình. Nàng nhếch môi cười, giả vờ không hiểu, mắt mở thật to, hỏi: ” Thực sự không được sao?”
” Ừ! Không được.” Bùi Khuyết trả lời quả quyết. Đối với y như vậy thì không sao. Thế nhưng nếu là người khác… Ninh Oản biết trong đầu Bùi Khuyết suy nghĩ cái gì, cũng không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Muội đồng ý với huynh. Muội sẽ nhớ kỹ điều này. Chẳng qua là…A Khuyết! Huynh cũng đồng ý với muội một việc có được không?”
”Chuyện gì?” Y ngước mắt nhìn nàng, hỏi.
Ninh Oản thu lại nụ cười, hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nói: ” Ngày mai…không đi gặp Phó Dư Thù có được không?” Đối với chuyện này, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Tuy nói là quân tử thì không nên thất tín nhưng còn hơn là để cho Bùi Khuyết và Phó Dư Thù đơn độc ở chung một chỗ. Nàng thà rằng khiến Bùi Khuyết không phải là quân tử.
Có được không?
Bùi Khuyết nhìn đỉnh đầu của nàng. Nhớ tới đủ loại chuyện ngày hôm nay, trong đầu xuất hiện một đáp án giống như muốn phá kén chui ra. Thế nhưng y lại không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Y khẽ vươn tay, thay nàng chỉnh lại chiếc áo lông cáo, phủi phủi mấy bông tuyết còn đọng trên đó, bông tuyết tan trên đầu ngón tay y, cảm giác hơi lành lạnh. Nhưng giờ phút này, trong lòng y lại cảm thấy rất ấm áp. Bùi Khuyết không hề nhìn nàng, nói: ”…Được”
Nếu nàng không muốn thì y sẽ không đi. Có một số việc không cần phải chờ đến ngày mai. Phụ hoàng vẫn luôn âm thầm đẩy Dư Thù đến cho y. Hơn nữa mấy ngày nay, Dư Thù liên tiếp tới chơi, ý tứ trong đó, y dĩ nhiên hiểu rõ. Y vốn định tìm một cơ hội nói rõ ràng việc này. Dù sao thì Dư Thù cũng là biểu muội của y. Y không muốn để cho nàng phải rơi vào tình thế khó xử.
Y sảng khoái đồng ý như vậy, cũng chưa hề hỏi nàng nguyên do khiến cho Ninh Oản cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau đó, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng biết Bùi Khuyết đối xử với nàng tốt như vậy. Y làm sao có thể không đáp ứng yêu cầu của nàng chứ?
Ninh Oản khom lưng ôm lấy con mèo nhỏ đang nằm ở dưới đất, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, cặp mắt sáng long lanh, nói: ”Huynh mau vào đi. Muội về đây.”
Bùi Khuyết nhìn theo màn tuyết trắng mịt mùng, nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp kia đang cẩn thận bước từng bước. Vừa đi, nàng lại vừa hướng về phía y cười cười, vẫy tay. Thoạt nhìn dáng vẻ cực kỳ vui sướng.
Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng, Bùi Khuyết mới mở hai tay ra. Y cúi đầu nhìn đôi tay của mình. Mới vừa rồi, cho dù là cách một lớp y phục thật dày, y vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và hương thơm toát ra từ thân thể của nàng khiến cho y trong phút chốc giống như mất đi suy nghĩ.
Y vươn tay xoa xoa khuôn mặt của chính mình. Trên đó vẫn còn cảm giác hơi ướt át – do nàng vừa hôn qua.
Bùi Khuyết cong môi cười. Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt cũng dần dần tiêu tán, thầm nghĩ: Sao nàng càng lớn lại càng giống như đứa nhỏ vậy?
Sau khi hồi phủ, việc đầu tiên mà Ninh Oản làm đó là ôm con mèo nhỏ trong lòng trở về phòng. Tuy không dám khẳng định 100% nhưng Ninh Oản đoán được đến 90% con mèo này chính là A Cửu.
Ninh Oản khẽ thở dài một hơi. May mắn là A Cửu. Nếu như là Thanh Tuyền thì chuyện này sẽ rất khó khăn.
”Mèo ngốc”. Ninh Oản vui vẻ chọc chọc cái đầu nhỏ của nó, tay còn lại thì chống cằm nhìn còn mèo con đang cúi đầu ăn cháo thịt. Con mèo này khẩu vị giống hệt nàng à. Hèn gì nàng lại nhập vào thân thể của nó.
Ninh Oản vuốt ve lớp lông mềm mại ở trên người của con mèo nhỏ, lẩm bẩm nói: ”A Cửu à! Sau này, ta sẽ là chủ nhân của em có biết không?”
Nàng sẽ không để cho Bùi Khuyết nuôi A Cửu. Nghĩ tới quãng thời gian nàng trở thành con mèo này, nàng tuyệt đối không cho phép Bùi Khuyết thân mật với con mèo này như vậy. Hiện tại, tuy rằng nói để cho nàng nuôi vài ngày nhưng đến lúc đó, nếu A Cửu không muốn đi theo Bùi Khuyết thì nàng có thể có lý do để giữ A Cửu ở bên cạnh mình rồi.
Ninh Oản càng nghĩ càng cảm thấy thật hoàn hảo.
Giờ nàng chỉ hị vọng sẽ nhanh nhanh cập kê. Đến lúc đó, nàng có thể danh chánh ngôn thuận gả cho Bùi Khuyết rồi.
Sau khi, Ninh Oản sắp xếp mọi thứ thật tốt cho A Cửu, nàng liền rửa mặt chải đầu rồi đi lên giường. Lúc nằm trên giường, trong đầu nàng lại hiện lên tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ cũng không quá khó chịu.Quá khứ đã qua nên để cho nó qua đi. Bây giờ, Ninh Oản nàng tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ đời trước nữa.
Chẳng qua là… Tiếp theo nên làm thế nào để gặp được Bùi Khuyết đây? Ninh Oản vô cùng phiền não. Dù sao nàng cũng không giống như Phó Dư Thù, không thể thường xuyên tiến cung. Thế nhưng… Nàng rất muốn gặp Bùi Khuyết.
Ninh Oản nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp: Minh Tú sơn trang.
Đông cung.
Bùi Khuyết chăm chú nhìn Sở Vân Thâm với khuôn mặt vô cảm đang ngồi ở đối diện, hơi cong môi cười cười, tự mình châm một chén rượu thay hắn. Chén rượu bạch ngọc tinh xảo, mùi rượu xông vào mũi nồng nàn, nói: ” Đa tạ.”
Sở Vân Thâm không nói gì. Chỉ cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, sau đó mới buông một câu: ”Đây là việc mà thần phải làm.”
Từ trong giọng nói của hắn, Bùi Khuyết nghe thấy có chút bất đắc dĩ, hỏi: ”Vì sao khanh lại không thích Oản Oản?”
Sở Vân Thâm nở nụ cười. Khuôn mặt tuấn mỹ toát lên ý cười nhưng trong đáy mắt lại không thấy được sự vui vẻ, đáp: ”Nếu như thần thích thì Thái tử điện hạ còn có thể cùng thần đốt đuốc đàm đạo như bây giờ không?”
Bùi Khuyết ngẩn ra, sau đó mới cười cười, hỏi: ”Tuổi của Quốc sư cũng không nhỏ nữa. Chẳng lẽ khanh chưa từng nghĩ tới việc lấy vợ sinh con?” Thấy hắn không nói gì, Bùi Khuyết lại tiếp tục hỏi:” Ta quả thực có hơi ngạc nhiên. Vậy quốc sư thích nữ tử như thế nào?”
Cơ thể Sở Vân Thâm bỗng cứng ngắc, chén rượu trong tay cũng run lên, khuôn mặt trắng bệch. Bùi Khuyết nhìn thấy liền sáng tỏ, nói: “Xem ra quốc sư đã có người trong lòng.” Cả nước Đại Chiêu đều biết. Quốc sư Sở Vân Thâm giống như trích tiên, thanh tâm quả dục không gần nữ sắc nhưng mọi người lại không biết, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có ý trung nhân.
” Điện hạ? Điện hạ thích Ninh đại tiểu thư như vậy. Sao người cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân?” Sở Vân Thâm điềm nhiên hỏi lại, cặp mắt sắc ánh lên vẻ sâu xa.
Bùi Khuyết cau mày, cười yếu ớt, nói: ”Nguyên nhân? Chẳng lẽ khanh không biết ư?” Y quả thực thích Oản Oản. Thế nhưng nữ tử như Oản Oản không thích hợp với hoàng cung. Nếu như có y che chở, dĩ nhiên sẽ tốt đẹp. Thế nhưng nếu như có một ngày y… Hơn nữa trong lòng của Oản Oản, chỉ e là không có y…Nghĩ đến điều này. Cặp mắt của Bùi Khuyết bỗng tối sầm lại.
Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, cử chỉ của nàng khiến y sinh ra một loại ảo giác. Có vẻ như bây giờ, nàng đã bắt đầu quan tâm đến những người ở bên cạnh. Đối với nàng mà nói, y cũng chỉ là một người đối xử tốt với nàng ngoài thân nhân của nàng mà thôi.
Chẳng qua như vậy cũng tốt. Bùi Khuyết thầm nghĩ.
”Điện hạ. Nếu ngài thích thì hãy cứ tiến tới đi. Thần đồng ý với điện hạ sẽ đi khắp thế gian này để tìm thuốc hay chữa trị hết bệnh cho ngài.” Sở Vân Thâm nói rất chân tình – Sở Vân Thâm y luôn nói được thì làm được.
Hôm nay, Thái tử điện hạ đã bước qua tuổi hai mươi. Minh Nguyên đế vốn đã vội vã muốn lập Thái tử phi cho Thái tử. Hiện nay, ngài ấy để cho Phó Dư Thù tiến cung cũng là vì chuyện này. Có lẽ ở trong mắt của Minh Nguyên đế thì Phó Dư Thù chính là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi. Hơn nữa, hậu thuận phía sau Phó Dư Thù chính là Tĩnh quý phi. Người được đế vương sủng ái mười mấy năm như bà ấy không phải cũng là một nữ tử như vậy hay sao?
Bùi Khuyết nghe hắn nói vậy, trong lòng cảm thấy rất yên tâm. Thế nhưng việc mà lúc này y có thể làm chỉ là rót đầy ly rượu trước mặt thay hắn, nói một câu: ”Cảm ơn.” Hoàng gia ít có chân tình. Y sinh ra ở đây. Có một số việc từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất. Hiện tại có thể tìm được người bạn tốt như hắn. Đối với Bùi Khuyết mà nói là chuyện vô cùng may mắn.
Bùi Khuyết không ngờ. Một ngày kia, y đi đến Minh Tú sơn trang lại trông thấy Ninh Oản.
Bóng sáng xinh đẹp kia đang đuổi theo con mèo nhỏ mũm mĩm như nắm tuyết. Tiếng cười êm tai như chuông bạc khiến cho cả Minh Tú sơn trang xưa nay vốn thiếu sức sống như bừng tỉnh. Khó mà nói được, Bùi Khuyết cảm thấy kinh ngạc và vui vẻ đến thế nào.
”A Khuyết! A Khuyết!”. Đã mấy ngày rồi, cuối cùng, Ninh Oản cũng nhìn thấy Bùi Khuyết. Nàng vui vẻ chạy về phía y, vui sướng giống như chim sơn ca. Đến khi nàng tiến lại gần, Bùi Khuyết mới thấy chóp mũi của nàng lạnh đến ửng đỏ. Có lẽ là chạy khá lâu, miệng nàng hơi hé mở, thở phì phò. Thế nhưng khi nàng nhìn y, cặp mắt sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp, khiến cho Bùi Khuyết chăm chú ngắm nhìn, không thế rời mắt.
Nhiều ngày qua, nàng cố gắng kìm nén xao động trong lòng, không tiến cung. Nhưng ngày ngày, nàng đều ghé qua Minh Tú sơn trang, thầm nghĩ có thể gặp được Bùi Khuyết. Nhìn xem, hiện tại không phải đã gặp hay sao? Nàng cố ý dặn quản gia không được nói cho Bùi Khuyết. Nếu như Bùi Khuyết biết trước thì sẽ không còn ngạc nhiên nữa.
Đời trước đều là Bùi Khuyết nỗ lực vì nàng nhưng nàng lại làm như không thấy. Đời này nàng phải bỏ ra càng nhiều như vậy mới xứng với tình cảm mà Bùi Khuyết dành cho nàng.
”Sao muội lại đến đây?” Giọng nói của Bùi Khuyết êm ái như nước, vẫn chưa biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc và vui mừng.
Ninh Oản cười cười, chớp chớp mắt một cái, nói: ”Muội muốn đầu bếp làm bánh cho muội. A Khuyết! Huynh không để ý chứ?” Nếu như nàng nói thẳng, nàng đến để gặp y thì y nhất định sẽ bị dọa sợ mất.
Quả nhiên là bởi vì ăn. Bùi Khuyết cong môi mỉm cười, nói: ”Dĩ nhiên là không rồi.”
”Muội an tâm rồi. Ở nhà, mỗi ngày phụ thân muội đều bắt muội học nữ công gia chánh. Muội phiền muốn chết rồi.” Ninh Oản quyệt quyệt miệng, dáng vẻ buồn phiền. Sau đó, nàng lại cúi đầu, nhìn thoáng qua con mèo nhỏ trong lòng, nói:”A Khuyết! Con mèo này rất là ngoan ngoãn. Hơn nữa, khẩu vị của nó rất giống muội, thích ăn đồ ngọt, quả thật là rất đáng yêu”.
Dĩ nhiên là đáng yêu rồi. Cặp mắt Bùi Khuyết toát lên vẻ nhu hòa. Mỗi khi y nhìn con mèo con ăn bánh ngọt hay lúc nó bám người, cọ cọ vào trong ngực của y cũng khiến cho y nhớ tới nàng. Tập tính của con mèo con này quả thực rất giống nàng. Có lẽ vì nguyên nhân này nên y mới thích A Cửu như vậy.
”Cô nương nhà người ta đều phải tự mình học nữ công gia chánh. Phụ thân muội cưng chiều muội như vậy, Muội nên nghe lời một chút.” Xưa nay, Oản Oản tính tình bướng bỉnh cũng đều là do Việt quốc công và Ngọc Hành cưng chiều quá mà ra.
Ninh Oản trầm mặc trong chốc lát. Sau đó, nàng lại kéo kéo ống tay áo của Bùi Khuyết, vẻ mặt thành thật hỏi:”Huynh cũng cảm thấy nữ tử nhất định phải học nữ công gia chánh ư?” Tục ngữ nói: Phụ nữ làm mọi việc đều vì muốn người mình yêu vui vẻ. Đời trước, nàng không thích Bùi Khuyết. Vậy nên, nàng cũng chưa từng làm chuyện gì vì y. Thế nhưng bây giờ, nàng muốn trao trọn trái tim cho y, dĩ nhiên nàng sẽ làm mọi chuyện mà y thích.
Bùi Khuyết dĩ nhiên là biết tâm tư của nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay nhỏ bé đang bám lấy ống tay áo của chính mình. Hành động này vừa thân thiết lại vừa mờ ám vô cùng. Y thấy rất thoải mái, không còn nguyên tắc gì nữa, nói: ” Nếu như muội thực sự không thích thì cũng không sao.”
Nữ công gia chánh.v.v.v, với tính tình của nàng, chỉ sợ là sẽ vướng chân vướng tay mà thôi.
Biết Bùi Khuyết yêu thương mình, Ninh Oản dương dương đắc ý, nói:”A Khuyết! Chúng ta cùng nhau chơi nào.” Nàng thẳng thắn lôi kéo cánh tay của y, nhẹ nhàng lay lay vài cái, thấy y có chút hoảng hốt, lập tức vươn tay cầm lấy tay y – Cuối cùng cũng lắm được tay y.
Dựa vào sát nhau như vậy, nhất thời Bùi Khuyết sững người, cảm giác được bàn tay nàng đang nắm tay mình rất chặt, thân thể Bùi Khuyết càng run lên. Y kinh ngạc nhìn về phía Ninh Oản ở bên cạnh. Thế nhưng… Tiểu cô nương bên cạnh lại mang vẻ mặt tươi cười ngây thơ, giống như đây là một việc rất bình thường.
Tất cả những hành vi thân mật như vậy khiến cho y có chút cảm giác không dám tin tưởng. Nếu như không phải y biết nàng đúng là Oản Oản. Y thật sự có chút hoài nghi…
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay y mềm mại như vậy, dường như y chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là có thể bóp ra nước vậy. Hành động thân mặt như vậy, y đã từng không dám hy vọng xa vời. Xuất phát từ bản năng, y dùng sức nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Y có cảm giác lòng bàn tay nóng rực, hô hấp dần hỗn loạn.
Bùi Khuyết điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, nói: ” Lạnh thế này. Mau đi vào thôi!” Có lẽ là do chơi dưới trời tuyết, tay nàng có chút lạnh giá.
Nghĩ đến việc Bùi Khuyết đã hơn hai mươi nhưng số lần chơi đùa dưới tuyết không nhiều lắm. Hơn nữa nàng cũng lo lắng Bùi Khuyết sẽ bị chết cóng, lập tức cúi đầu đáp lời:” Được! Muội muốn ăn bánh phù dung và bánh đậu xanh.” Mặc dù chỉ là mấy loại bánh ngọt bình thường nhưng đầu bếp của Minh Tú sơn trang lại làm khá tốt.
Bùi Khuyết cong môi cười, thấy nàng tươi cười rạng rỡ, lại nhớ đến lời Sở Vân Thâm nói ngày ấy…
”Nếu ngài thích thì cứ tiến tới đi.”
”Ừ”. Bùi Khuyết nhìn nàng, đáp lời. Bàn tay đang nắm lấy tay nàng cũng tăng ba phần lực.
Ninh Oản vội buông tay khỏi cổ y. Tuy rằng gương mặt nàng hồng hồng nhưng dáng vẻ lại rất vô tội. Nàng chăm chú nhìn y, chớp chớp mắt một cái, sau đó mới nói: ”Muội muốn thử một chút xem huynh có sự ngứa hay không thôi mà.” Thật ra thì là vì muội không nhịn được nữa muốn liếm huynh một cái… Bùi Khuyết ngượng ngùng như vậy, thực sự rất đáng yêu. Ninh Oản cố gắng kiềm chế xúc động.
Bùi Khuyết ho nhẹ vài cái. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nghiêm túc nói: ” Loại chuyện như thế này, quá mức thân thiết, sau này… Không được như vậy nữa.” Theo lý, Oản Oản đã mười bốn. Chuyện này, nàng dĩ nhiên hiểu được… Bằng không, nàng sẽ không thích Cố Giang Nghiêu. Thế nhưng y lại nghĩ. Từ nhỏ, Oản Oản đã được cưng chiều, mẫu thân lại mất sớm. Người gần gũi nhất cũng chỉ có phụ thân và huynh trưởng. Có lẽ là do không có ai dạy bảo nên nàng mới có cử chỉ như vậy.
Ninh Oản nhìn mang tai ửng đỏ của y, trong lòng âm thầm vui sướng, nghĩ thầm: Rõ ràng là xấu hổ, lại còn tỏ ra nghiêm chỉnh dạy dỗ mình. Nàng nhếch môi cười, giả vờ không hiểu, mắt mở thật to, hỏi: ” Thực sự không được sao?”
” Ừ! Không được.” Bùi Khuyết trả lời quả quyết. Đối với y như vậy thì không sao. Thế nhưng nếu là người khác… Ninh Oản biết trong đầu Bùi Khuyết suy nghĩ cái gì, cũng không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Muội đồng ý với huynh. Muội sẽ nhớ kỹ điều này. Chẳng qua là…A Khuyết! Huynh cũng đồng ý với muội một việc có được không?”
”Chuyện gì?” Y ngước mắt nhìn nàng, hỏi.
Ninh Oản thu lại nụ cười, hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nói: ” Ngày mai…không đi gặp Phó Dư Thù có được không?” Đối với chuyện này, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Tuy nói là quân tử thì không nên thất tín nhưng còn hơn là để cho Bùi Khuyết và Phó Dư Thù đơn độc ở chung một chỗ. Nàng thà rằng khiến Bùi Khuyết không phải là quân tử.
Có được không?
Bùi Khuyết nhìn đỉnh đầu của nàng. Nhớ tới đủ loại chuyện ngày hôm nay, trong đầu xuất hiện một đáp án giống như muốn phá kén chui ra. Thế nhưng y lại không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Y khẽ vươn tay, thay nàng chỉnh lại chiếc áo lông cáo, phủi phủi mấy bông tuyết còn đọng trên đó, bông tuyết tan trên đầu ngón tay y, cảm giác hơi lành lạnh. Nhưng giờ phút này, trong lòng y lại cảm thấy rất ấm áp. Bùi Khuyết không hề nhìn nàng, nói: ”…Được”
Nếu nàng không muốn thì y sẽ không đi. Có một số việc không cần phải chờ đến ngày mai. Phụ hoàng vẫn luôn âm thầm đẩy Dư Thù đến cho y. Hơn nữa mấy ngày nay, Dư Thù liên tiếp tới chơi, ý tứ trong đó, y dĩ nhiên hiểu rõ. Y vốn định tìm một cơ hội nói rõ ràng việc này. Dù sao thì Dư Thù cũng là biểu muội của y. Y không muốn để cho nàng phải rơi vào tình thế khó xử.
Y sảng khoái đồng ý như vậy, cũng chưa hề hỏi nàng nguyên do khiến cho Ninh Oản cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Sau đó, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nàng biết Bùi Khuyết đối xử với nàng tốt như vậy. Y làm sao có thể không đáp ứng yêu cầu của nàng chứ?
Ninh Oản khom lưng ôm lấy con mèo nhỏ đang nằm ở dưới đất, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, cặp mắt sáng long lanh, nói: ”Huynh mau vào đi. Muội về đây.”
Bùi Khuyết nhìn theo màn tuyết trắng mịt mùng, nhìn tiểu nha đầu xinh đẹp kia đang cẩn thận bước từng bước. Vừa đi, nàng lại vừa hướng về phía y cười cười, vẫy tay. Thoạt nhìn dáng vẻ cực kỳ vui sướng.
Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng, Bùi Khuyết mới mở hai tay ra. Y cúi đầu nhìn đôi tay của mình. Mới vừa rồi, cho dù là cách một lớp y phục thật dày, y vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và hương thơm toát ra từ thân thể của nàng khiến cho y trong phút chốc giống như mất đi suy nghĩ.
Y vươn tay xoa xoa khuôn mặt của chính mình. Trên đó vẫn còn cảm giác hơi ướt át – do nàng vừa hôn qua.
Bùi Khuyết cong môi cười. Vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt cũng dần dần tiêu tán, thầm nghĩ: Sao nàng càng lớn lại càng giống như đứa nhỏ vậy?
Sau khi hồi phủ, việc đầu tiên mà Ninh Oản làm đó là ôm con mèo nhỏ trong lòng trở về phòng. Tuy không dám khẳng định 100% nhưng Ninh Oản đoán được đến 90% con mèo này chính là A Cửu.
Ninh Oản khẽ thở dài một hơi. May mắn là A Cửu. Nếu như là Thanh Tuyền thì chuyện này sẽ rất khó khăn.
”Mèo ngốc”. Ninh Oản vui vẻ chọc chọc cái đầu nhỏ của nó, tay còn lại thì chống cằm nhìn còn mèo con đang cúi đầu ăn cháo thịt. Con mèo này khẩu vị giống hệt nàng à. Hèn gì nàng lại nhập vào thân thể của nó.
Ninh Oản vuốt ve lớp lông mềm mại ở trên người của con mèo nhỏ, lẩm bẩm nói: ”A Cửu à! Sau này, ta sẽ là chủ nhân của em có biết không?”
Nàng sẽ không để cho Bùi Khuyết nuôi A Cửu. Nghĩ tới quãng thời gian nàng trở thành con mèo này, nàng tuyệt đối không cho phép Bùi Khuyết thân mật với con mèo này như vậy. Hiện tại, tuy rằng nói để cho nàng nuôi vài ngày nhưng đến lúc đó, nếu A Cửu không muốn đi theo Bùi Khuyết thì nàng có thể có lý do để giữ A Cửu ở bên cạnh mình rồi.
Ninh Oản càng nghĩ càng cảm thấy thật hoàn hảo.
Giờ nàng chỉ hị vọng sẽ nhanh nhanh cập kê. Đến lúc đó, nàng có thể danh chánh ngôn thuận gả cho Bùi Khuyết rồi.
Sau khi, Ninh Oản sắp xếp mọi thứ thật tốt cho A Cửu, nàng liền rửa mặt chải đầu rồi đi lên giường. Lúc nằm trên giường, trong đầu nàng lại hiện lên tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ cũng không quá khó chịu.Quá khứ đã qua nên để cho nó qua đi. Bây giờ, Ninh Oản nàng tất nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ đời trước nữa.
Chẳng qua là… Tiếp theo nên làm thế nào để gặp được Bùi Khuyết đây? Ninh Oản vô cùng phiền não. Dù sao nàng cũng không giống như Phó Dư Thù, không thể thường xuyên tiến cung. Thế nhưng… Nàng rất muốn gặp Bùi Khuyết.
Ninh Oản nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp: Minh Tú sơn trang.
Đông cung.
Bùi Khuyết chăm chú nhìn Sở Vân Thâm với khuôn mặt vô cảm đang ngồi ở đối diện, hơi cong môi cười cười, tự mình châm một chén rượu thay hắn. Chén rượu bạch ngọc tinh xảo, mùi rượu xông vào mũi nồng nàn, nói: ” Đa tạ.”
Sở Vân Thâm không nói gì. Chỉ cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm, sau đó mới buông một câu: ”Đây là việc mà thần phải làm.”
Từ trong giọng nói của hắn, Bùi Khuyết nghe thấy có chút bất đắc dĩ, hỏi: ”Vì sao khanh lại không thích Oản Oản?”
Sở Vân Thâm nở nụ cười. Khuôn mặt tuấn mỹ toát lên ý cười nhưng trong đáy mắt lại không thấy được sự vui vẻ, đáp: ”Nếu như thần thích thì Thái tử điện hạ còn có thể cùng thần đốt đuốc đàm đạo như bây giờ không?”
Bùi Khuyết ngẩn ra, sau đó mới cười cười, hỏi: ”Tuổi của Quốc sư cũng không nhỏ nữa. Chẳng lẽ khanh chưa từng nghĩ tới việc lấy vợ sinh con?” Thấy hắn không nói gì, Bùi Khuyết lại tiếp tục hỏi:” Ta quả thực có hơi ngạc nhiên. Vậy quốc sư thích nữ tử như thế nào?”
Cơ thể Sở Vân Thâm bỗng cứng ngắc, chén rượu trong tay cũng run lên, khuôn mặt trắng bệch. Bùi Khuyết nhìn thấy liền sáng tỏ, nói: “Xem ra quốc sư đã có người trong lòng.” Cả nước Đại Chiêu đều biết. Quốc sư Sở Vân Thâm giống như trích tiên, thanh tâm quả dục không gần nữ sắc nhưng mọi người lại không biết, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm có ý trung nhân.
” Điện hạ? Điện hạ thích Ninh đại tiểu thư như vậy. Sao người cũng chưa từng nghĩ đến chuyện thành thân?” Sở Vân Thâm điềm nhiên hỏi lại, cặp mắt sắc ánh lên vẻ sâu xa.
Bùi Khuyết cau mày, cười yếu ớt, nói: ”Nguyên nhân? Chẳng lẽ khanh không biết ư?” Y quả thực thích Oản Oản. Thế nhưng nữ tử như Oản Oản không thích hợp với hoàng cung. Nếu như có y che chở, dĩ nhiên sẽ tốt đẹp. Thế nhưng nếu như có một ngày y… Hơn nữa trong lòng của Oản Oản, chỉ e là không có y…Nghĩ đến điều này. Cặp mắt của Bùi Khuyết bỗng tối sầm lại.
Đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc ban ngày, cử chỉ của nàng khiến y sinh ra một loại ảo giác. Có vẻ như bây giờ, nàng đã bắt đầu quan tâm đến những người ở bên cạnh. Đối với nàng mà nói, y cũng chỉ là một người đối xử tốt với nàng ngoài thân nhân của nàng mà thôi.
Chẳng qua như vậy cũng tốt. Bùi Khuyết thầm nghĩ.
”Điện hạ. Nếu ngài thích thì hãy cứ tiến tới đi. Thần đồng ý với điện hạ sẽ đi khắp thế gian này để tìm thuốc hay chữa trị hết bệnh cho ngài.” Sở Vân Thâm nói rất chân tình – Sở Vân Thâm y luôn nói được thì làm được.
Hôm nay, Thái tử điện hạ đã bước qua tuổi hai mươi. Minh Nguyên đế vốn đã vội vã muốn lập Thái tử phi cho Thái tử. Hiện nay, ngài ấy để cho Phó Dư Thù tiến cung cũng là vì chuyện này. Có lẽ ở trong mắt của Minh Nguyên đế thì Phó Dư Thù chính là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi. Hơn nữa, hậu thuận phía sau Phó Dư Thù chính là Tĩnh quý phi. Người được đế vương sủng ái mười mấy năm như bà ấy không phải cũng là một nữ tử như vậy hay sao?
Bùi Khuyết nghe hắn nói vậy, trong lòng cảm thấy rất yên tâm. Thế nhưng việc mà lúc này y có thể làm chỉ là rót đầy ly rượu trước mặt thay hắn, nói một câu: ”Cảm ơn.” Hoàng gia ít có chân tình. Y sinh ra ở đây. Có một số việc từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất. Hiện tại có thể tìm được người bạn tốt như hắn. Đối với Bùi Khuyết mà nói là chuyện vô cùng may mắn.
Bùi Khuyết không ngờ. Một ngày kia, y đi đến Minh Tú sơn trang lại trông thấy Ninh Oản.
Bóng sáng xinh đẹp kia đang đuổi theo con mèo nhỏ mũm mĩm như nắm tuyết. Tiếng cười êm tai như chuông bạc khiến cho cả Minh Tú sơn trang xưa nay vốn thiếu sức sống như bừng tỉnh. Khó mà nói được, Bùi Khuyết cảm thấy kinh ngạc và vui vẻ đến thế nào.
”A Khuyết! A Khuyết!”. Đã mấy ngày rồi, cuối cùng, Ninh Oản cũng nhìn thấy Bùi Khuyết. Nàng vui vẻ chạy về phía y, vui sướng giống như chim sơn ca. Đến khi nàng tiến lại gần, Bùi Khuyết mới thấy chóp mũi của nàng lạnh đến ửng đỏ. Có lẽ là chạy khá lâu, miệng nàng hơi hé mở, thở phì phò. Thế nhưng khi nàng nhìn y, cặp mắt sáng long lanh, vô cùng xinh đẹp, khiến cho Bùi Khuyết chăm chú ngắm nhìn, không thế rời mắt.
Nhiều ngày qua, nàng cố gắng kìm nén xao động trong lòng, không tiến cung. Nhưng ngày ngày, nàng đều ghé qua Minh Tú sơn trang, thầm nghĩ có thể gặp được Bùi Khuyết. Nhìn xem, hiện tại không phải đã gặp hay sao? Nàng cố ý dặn quản gia không được nói cho Bùi Khuyết. Nếu như Bùi Khuyết biết trước thì sẽ không còn ngạc nhiên nữa.
Đời trước đều là Bùi Khuyết nỗ lực vì nàng nhưng nàng lại làm như không thấy. Đời này nàng phải bỏ ra càng nhiều như vậy mới xứng với tình cảm mà Bùi Khuyết dành cho nàng.
”Sao muội lại đến đây?” Giọng nói của Bùi Khuyết êm ái như nước, vẫn chưa biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc và vui mừng.
Ninh Oản cười cười, chớp chớp mắt một cái, nói: ”Muội muốn đầu bếp làm bánh cho muội. A Khuyết! Huynh không để ý chứ?” Nếu như nàng nói thẳng, nàng đến để gặp y thì y nhất định sẽ bị dọa sợ mất.
Quả nhiên là bởi vì ăn. Bùi Khuyết cong môi mỉm cười, nói: ”Dĩ nhiên là không rồi.”
”Muội an tâm rồi. Ở nhà, mỗi ngày phụ thân muội đều bắt muội học nữ công gia chánh. Muội phiền muốn chết rồi.” Ninh Oản quyệt quyệt miệng, dáng vẻ buồn phiền. Sau đó, nàng lại cúi đầu, nhìn thoáng qua con mèo nhỏ trong lòng, nói:”A Khuyết! Con mèo này rất là ngoan ngoãn. Hơn nữa, khẩu vị của nó rất giống muội, thích ăn đồ ngọt, quả thật là rất đáng yêu”.
Dĩ nhiên là đáng yêu rồi. Cặp mắt Bùi Khuyết toát lên vẻ nhu hòa. Mỗi khi y nhìn con mèo con ăn bánh ngọt hay lúc nó bám người, cọ cọ vào trong ngực của y cũng khiến cho y nhớ tới nàng. Tập tính của con mèo con này quả thực rất giống nàng. Có lẽ vì nguyên nhân này nên y mới thích A Cửu như vậy.
”Cô nương nhà người ta đều phải tự mình học nữ công gia chánh. Phụ thân muội cưng chiều muội như vậy, Muội nên nghe lời một chút.” Xưa nay, Oản Oản tính tình bướng bỉnh cũng đều là do Việt quốc công và Ngọc Hành cưng chiều quá mà ra.
Ninh Oản trầm mặc trong chốc lát. Sau đó, nàng lại kéo kéo ống tay áo của Bùi Khuyết, vẻ mặt thành thật hỏi:”Huynh cũng cảm thấy nữ tử nhất định phải học nữ công gia chánh ư?” Tục ngữ nói: Phụ nữ làm mọi việc đều vì muốn người mình yêu vui vẻ. Đời trước, nàng không thích Bùi Khuyết. Vậy nên, nàng cũng chưa từng làm chuyện gì vì y. Thế nhưng bây giờ, nàng muốn trao trọn trái tim cho y, dĩ nhiên nàng sẽ làm mọi chuyện mà y thích.
Bùi Khuyết dĩ nhiên là biết tâm tư của nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn bàn tay nhỏ bé đang bám lấy ống tay áo của chính mình. Hành động này vừa thân thiết lại vừa mờ ám vô cùng. Y thấy rất thoải mái, không còn nguyên tắc gì nữa, nói: ” Nếu như muội thực sự không thích thì cũng không sao.”
Nữ công gia chánh.v.v.v, với tính tình của nàng, chỉ sợ là sẽ vướng chân vướng tay mà thôi.
Biết Bùi Khuyết yêu thương mình, Ninh Oản dương dương đắc ý, nói:”A Khuyết! Chúng ta cùng nhau chơi nào.” Nàng thẳng thắn lôi kéo cánh tay của y, nhẹ nhàng lay lay vài cái, thấy y có chút hoảng hốt, lập tức vươn tay cầm lấy tay y – Cuối cùng cũng lắm được tay y.
Dựa vào sát nhau như vậy, nhất thời Bùi Khuyết sững người, cảm giác được bàn tay nàng đang nắm tay mình rất chặt, thân thể Bùi Khuyết càng run lên. Y kinh ngạc nhìn về phía Ninh Oản ở bên cạnh. Thế nhưng… Tiểu cô nương bên cạnh lại mang vẻ mặt tươi cười ngây thơ, giống như đây là một việc rất bình thường.
Tất cả những hành vi thân mật như vậy khiến cho y có chút cảm giác không dám tin tưởng. Nếu như không phải y biết nàng đúng là Oản Oản. Y thật sự có chút hoài nghi…
Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy bàn tay y mềm mại như vậy, dường như y chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái là có thể bóp ra nước vậy. Hành động thân mặt như vậy, y đã từng không dám hy vọng xa vời. Xuất phát từ bản năng, y dùng sức nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng. Y có cảm giác lòng bàn tay nóng rực, hô hấp dần hỗn loạn.
Bùi Khuyết điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, nói: ” Lạnh thế này. Mau đi vào thôi!” Có lẽ là do chơi dưới trời tuyết, tay nàng có chút lạnh giá.
Nghĩ đến việc Bùi Khuyết đã hơn hai mươi nhưng số lần chơi đùa dưới tuyết không nhiều lắm. Hơn nữa nàng cũng lo lắng Bùi Khuyết sẽ bị chết cóng, lập tức cúi đầu đáp lời:” Được! Muội muốn ăn bánh phù dung và bánh đậu xanh.” Mặc dù chỉ là mấy loại bánh ngọt bình thường nhưng đầu bếp của Minh Tú sơn trang lại làm khá tốt.
Bùi Khuyết cong môi cười, thấy nàng tươi cười rạng rỡ, lại nhớ đến lời Sở Vân Thâm nói ngày ấy…
”Nếu ngài thích thì cứ tiến tới đi.”
”Ừ”. Bùi Khuyết nhìn nàng, đáp lời. Bàn tay đang nắm lấy tay nàng cũng tăng ba phần lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook