Trùng Sinh Meo Meo Meo
-
Chương 26: Khẩu Thị Tâm Phi
Ninh Oản đứng trong nội điện chờ Bùi Khuyết. Nàng hơi cúi đầu. Trong lòng cảm thấy thấp thỏm bất an. Phải làm sao đây? Liệu Bùi Khuyết có cho rằng nàng…A, thật là mất mặt!
” Oản Oản”.
Nghe thấy giọng nói của Bùi Khuyết. Thân thể Ninh Oản bỗng run lên. Sau đó mới từ từ ngẩng đầu.
Lúc này, Bùi Khuyết vừa tắm xong. Y thay một bộ quần áo mới, áo mũ chỉnh tề, đẹp đẽ như tranh, đâu còn dáng vẻ chật vật lúc trước. Ninh Oản thấy hai má của mình hơi nóng lên, ngay cả hai tai cũng ửng đỏ.
Hình ảnh kia cứ lởn vởn mãi trong đầu của nàng, mãi không chịu biến đi. Khi còn là A Cửu, nàng đã từng nhìn Bùi Khuyết tắm rửa nhiều lần nhưng cũng chưa từng nhìn qua… Chỗ đó.
Tiểu nha đầu mặc bộ trang phục của thái giám, gương mặt đỏ ửng, giống như thoa son vậy. Cặp mắt to long lanh nước cứ nhìn chằm chằm vào mình, vừa có vẻ xấu hổ lại vừa có vẻ bạo dạn, khiến cho Bùi Khuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng. Thế nhưng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã nhận ra nàng chính là Oản Oản rồi.
Lúc này, Ninh Oản cảm thấy lo lắng vô cùng. Làm gì có cô nương nhà ai lại lỗ mãng xông vào nhà tắm của nam tử chứ?
” Oản Oản! Nàng tìm ta có chuyện gì?”
Trông thấy nàng, trong lòng Bùi Khuyết cảm thấy rất yên tâm. Đúng như Sở Vân Thâm đã nói, nàng quả thực bình an vô sự. Chỉ là phương thức gặp mặt như vậy, quả thực khiến y có chút bất ngờ.
Chuyện gì ư? Nàng nên nói như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ nàng lại nói với y rằng nàng lo lắng có con mèo con ngấp nghé y cho nên nàng mới không nhẫn nhịn được mà len lén đi theo huynh trưởng vào cung. Dĩ nhiên là nàng không thể nói như vậy được.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ninh Oản đứng ở ngay trước mặt của Bùi Khuyết. Nàng chỉ cao tới ngực y. Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương xinh đẹp yếu ớt ở trước mắt, vẻ mặt nhu hòa. Thấy nàng mãi vẫn không nói gì, y lập tức cảm thấy kì lạ, hỏi: ”Vừa rồi…”
”Vừa rồi, muội không nhìn thấy gì cả!” Ninh Oản kích động thốt ra một câu.
Bùi Khuyết: ”…”
… Thực sự là giấu đầu lòi đuôi. Ninh Oản quả thực cũng muốn khóc lên vì sự ngu xuẩn của chính mình. Rất lâu sau nàng mới khôi phục được sắc mặt, giọng nói yếu ớt, nói: ”Muội…Muội không phải cố ý.”
”Ừ! Ta biết.” Giọng nói của Bùi Khuyết vẫn thản nhiên như thường, đáp.
Lúc này, Ninh Oản mới nhìn thấy lỗ tai của y thoạt nhìn hơi hồng hồng, trong lòng cũng không còn khẩn trương nữa, mạnh dạn bước đến gần, ngẩng đầu nhìn y nói: ”Hôm nay, muội tới gặp huynh là bởi vì…muội nghe ca ca nói: Huynh rất lo lắng cho muội.”
Bùi Khuyết vừa nghe, khuôn mặt vẫn luôn trấn định cũng toát lên vẻ kinh ngạc. Y húng hắng ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: ”Từ nhỏ, ta đã coi muội như muội muội. Muội xảy ra chuyện. Ta dĩ nhiên sẽ lo lắng. Hôm nay thấy muội không có việc gì, ta cũng thấy yên tâm.”
Muội muội ư? Đúng là khẩu thị tâm phi (*)mà. Ninh Oản nói thầm: Nhất định một ngày nào đó, ta sẽ bắt chàng thừa nhận, A Khuyết chàng thích ta muốn chết à.
(*) Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng, nói một nẻo.
”Vậy huynh quan tâm đến chuyện mấy ngày nay muội gặp ai, có bị bắt nạt hay không sao?”
Ninh Oản vừa chăm chú nhìn Bùi Khuyết vừa từ từ mở miệng.
Bị bắt nạt ư? Bùi Khuyết ngẩn ra, sau đó mới cúi mắt nhìn vào đôi mắt của Ninh Oản. Thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại toát lên vẻ tinh nghịch của thiếu nữ. Nếu như nàng thật sự bị bắt nạt thì lúc này, nàng còn có thể lộ ra thần thái như thế này sao? Bùi Khuyết cong môi cười, nói: ”Nếu như muội bị bắt nạt, Ninh Ngọc Hành dĩ nhiên sẽ là người đầu tiên giúp muội hả giận rồi.”
Ninh Ngọc Hành thương yêu muội muội của hắn như vậy. Làm sao hắn có thể để cho Ninh Oản chịu một chút tủi thân nào?
Được lắm! Tên ngốc này nói ra những lời thật dễ nghe nha! Ninh Oản cúi đầu, hoàn toàn nản lòng. ”Lần trước ở Minh Tú sơn trang, huynh có nói qua là huynh mới nuôi một con mèo con. Hơn nữa nó còn rất ngoan ngoãn. Huynh có thể cho muội nhìn qua nó có được không?”
Nàng muốn nhìn xem con mèo kia rốt cục là A Cửu hay là Thanh Tuyền. Nếu là người sau… Nàng sẽ…!!! ” Meo meo…”
Ninh Oản duỗi tay chọc chọc cái đầu của con mèo nhỏ. ”Meo meo” Con mèo nhỏ mập mạp đang nằm ở trong cái giỏ kia, Ninh Oản vốn vô cùng quen thuộc. Nhưng giờ phút này, con mèo nhỏ lại mang vẻ mặt biếng nhác, thấy nàng còn mang dáng vẻ xa cách.
Trong lòng Ninh Oản cảm thấy hơi giận dữ, liền tiếp tục cố sức chọc chọc cái đầu nhỏ của nó. Thoạt nhìn nó thực sự là một con mèo nhỏ ngu xuẩn. Ninh Oản âm thầm cười trong lòng, trách không được Bùi Khuyết luôn nói nàng ngu xuẩn. ”A Khuyết! Nó nhìn rất ngốc nha!”
Ninh Oản cười ha hả, hướng về phía Bùi Khuyết đang ở bên cạnh, nói. Nàng xưng hô tự nhiên như thế khiến Bùi Khuyết cảm thấy run rẩy trong lòng. Đến khi trông thấy Ninh Oản mặt mày đều toát lên ý cười, dáng vẻ vô cùng sung sướng, y có cảm giác trong lòng cũng trở nên ấm áp, vui vẻ vô cùng. Hình như Oản Oản… Thay đổi thật nhiều. Dù vậy lúc này, y vẫn rất thích thú với cách xưng hô thân thiết của nàng. Giống như trước đây, tiểu nha đầu nghịch ngợm kia vẫn luôn ở bên cạnh y la hét: A Khuyết! A Khuyết! ”
“Hôm qua, khi A Cửu ngã xuống đã bị thương. Vậy nên, lúc này nhìn nó mới im lặng, ngoan ngoãn như vậy. Bình thường, nó rất là nghịch ngợm.” Nói đến A Cửu, trên mặt của Bùi Khuyết lại toát lên ý cười. Con mèo nhỏ của y không chỉ nghịch ngợm mà còn rất kiêu căng nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Mặc dù biết rõ người mà Bùi Khuyết nói chính là mình nhưng hiện tại thấy khuôn mặt y toát lên ý cười, Ninh Oản lại cảm thấy hơi không thoải mái.
Lúc trước, khi thấy nàng, y bày ra dáng vẻ khiêm tốn, ôn hòa mà hiện giờ khi nói đến con mèo con, y lại tươi cười dào dạt như vậy…Nàng cảm giác mình đang ghen. Sao Bùi Khuyết có thể thích mèo con hơn mình chứ? Lúc này, Ninh Oản vẫn chưa thể phân biệt được con mèo nhỏ trước mắt là A Cửu hay là Thanh Tuyền thì đột nhiên nàng lại nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng khác.
Ninh Oản lập tức quay đầu nhìn Bùi Khuyết, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: ”Đêm qua… Đêm qua, con mèo này đã leo lên giường của huynh có đúng không?”
Bùi Khuyết không ngờ Ninh Oản lại hỏi điều này, nhất thời ngây ngẩn cả người.Nhưng khi thấy nàng có vẻ khẩn trương, y đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, liền bật cười nói:”Dĩ nhiên là không rồi. Sao Oản Oản lại hỏi như vậy?”
Sao lại hỏi như vậy ư?… Đương nhiên là ta muốn biết chàng có bị người khác lợi dụng hay không rồi? Có điều đáp án này khiến nàng cảm thấy rất vừa lòng. Ninh Oản đưa tay vào trong giỏ ôm lấy con mèo con. Sau đó lại vươn tay vuốt ve thân thể của nó. Con mèo nhỏ vô cùng ngoan ngoãn vùi mình ở trong ngực của nàng, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng nhu thuận. Dáng vẻ đáng yêu như vậy, khó trách Bùi Khuyết lại yêu thích nó đến thế. ”A Khuyết! Huynh có thể để cho muội nuôi A Cửu mấy ngày được không?” Mặc kệ con mèo này là ai. Nàng nhất định phải nhanh chóng tách nó ra khỏi Bùi Khuyết. Ai bảo Bùi Khuyết thích nó như vậy chứ? Nàng sẽ rất lo lắng nếu nó còn tiếp tục ở bên cạnh Bùi Khuyết.
Ninh Oản tươi cười rạng rỡ như vậy khiến cho Bùi Khuyết nhìn vào lại cảm thấy hơi hoảng hốt. Đã rất lâu rồi…Y không có thấy nàng cười vui vẻ đến vậy.
Thấy Bùi Khuyết trầm mặc không nói, trong lòng Ninh Oản cảm thấy hơi nôn nóng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Bùi Khuyết đã thích con mèo này đến mức luyến tiếc không muốn xa rời nó rồi ư? Ninh Oản lo lắng đến mức quên đi tất cả mọi chuyện, lập tức vươn tay kéo kéo ống tay áo của Bùi Khuyết, giọng nói vừa ngọt ngào lại vừa êm ái, nói: ”A Khuyết… Không được ư?”
Thiếu nữ mười bốn tuổi, cặp mắt sáng trong như nước, gò má phấn ửng đỏ, thoạt nhìn như một đóa hoa đang nở rộ khiến cho người ta nhìn không muốn rời mắt. Y vốn đã có tình cảm với Oản Oản. Hiện tại, đối mặt với Oản Oản như vậy, y căn bản là không còn cách nào. ”Có được không?”
Ninh Oản nắm thật chặt ống tay áo của Bùi Khuyết, ngẩng đầu nhìn y, nói. Bùi Khuyết thoáng cúi đầu đã có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang lôi kéo ống tay áo của mình. Bàn tay mềm mại như không xương, móng tay sáng bóng màu hồng nhạt được cắt tỉa rất gọn gàng sạch sẽ, cũng không nhuộm hồng giống như những nữ tử khác, thoạt nhìn rất xinh xắn đáng yêu. Có lẽ là do dùng lực hơi mạnh nên ống tay áo hơi trùng xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn, mềm mại như ngó sen. Bùi Khuyết cố gắng đè nén rung động trong lòng, hồi phục lại tâm trạng như bình thường, một lát sau mới nói: ”Dĩ nhiên là được. Nhưng ta sợ con mèo này nghịch ngợm sẽ khiến muội bị thương.”
Hóa ra là vì lo lắng cho mình. Ninh Oản cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhất thời lo lắng trong lòng cũng tiêu tan. Bàn tay đang kéo ống tay áo của Bùi Khuyết không những không buông mà còn xích lại gần hơn một chút, cười tủm tỉm, nói: ”A Khuyết! Huynh yên tâm đi. Muội sẽ không để nó làm muội bị thương đâu.”
Dựa vào gần như vậy, khiến cho y có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt toát ra từ trên người thiếu nữ bên cạnh. Đến khi trông thấy cái cổ trắng như tuyết đang lộ ra của nàng thì ánh mắt của y lập tức theo bản năng mà nhìn lâu hơn…
”A Khuyết! Huynh làm sao vậy?” Ninh Oản chớp chớp mắt một cái, trông thấy sắc mặt của Bùi Khuyết có chút kỳ quái mới hỏi.
”Không có việc gì”. Bùi Khuyết không nhìn nàng nữa, chỉ thản nhiên trả lời một câu. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ta. Ninh Oản lập tức thu hồi nụ cười, sau đó từ từ buông ống tay áo của y.
Ninh Oản thầm nghĩ: Chẳng lẽ y không thích mình gần gũi với y như vậy ư? Nhưng sao lại có chuyện như vậy chứ? Rõ ràng là Bùi Khuyết thích mình như thế, thích đến mức không thèm liếc mắt nhìn nữ tử khác cơ mà? Tuy Ninh Oản lấy cớ rằng Bùi Khuyết vẫn luôn chỉ thích có một mình mình để an ủi bản thân nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không hề dễ chịu. Dùng thân phận của A Cửu ở bên cạnh Bùi Khuyết đã mấy tháng nay khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp và thỏa mãn, không hề kiêng kỵ hưởng thụ sự sủng ái của Bùi Khuyết dành cho nàng. Có thể gần gũi, thân thiết như vậy thật là tốt nha. Nhưng lúc này, nàng lại không có cách nào khác để có thể thân thiết với y như trước nữa. Ninh Oản thấy phiền não vô cùng.
Sau khi nghe qua một số việc cần phải làm khi nuôi mèo, Ninh Oản cũng không tiếp tục mượn cớ để ở lại chỗ này nữa… Nàng nhìn Bùi Khuyết, khuôn mặt đầy vẻ luyến tiếc. Ra đến ngoài điện, tuyết đã bắt đầu rơi. Bông tuyết mềm mãi tựa như bông liễu, từ từ rơi xuống khiến cho Đông cung toát lên vẻ an tĩnh nhãn nhã. Bùi Khuyết thấy quần áo của Ninh Oản đơn bạc liền kêu Thường An mang đến một chiếc áo lông cáo. Chiếc áo lông cáo này là của Bùi Khuyết, vốn may dựa trên vóc dáng của y, vóc người của Ninh Oản vốn nhỏ nhắn xinh xắn nên khi mặc vào lại càng toát lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, vừa nhìn qua đã biết là tiểu cô nương, nào có dáng vẻ nào của một thái giám chứ? Nhìn ngón tay thon dài đang ở trước mắt, Ninh Oản lại nhớ tới quãng thời gian khi nàng còn là A Cửu, thường thường liếm tay y. Hiện tại vừa nghĩ đến liền cảm thấy có chút đỏ mặt. Ninh Oản hơi cúi mắt. Mặc cho Bùi Khuyết cột dây lưng giúp mình.
”Bên ngoài đường trơn. Đi từ từ thôi, nhớ chưa?” Cuối cùng cũng thấy y lộ ra vẻ thân thiết đối với mình, trong lòng Ninh Oản cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ cực kì nhu thuận.
Đã đến lúc phải đi rồi. Nhưng Ninh Oản vừa nghĩ tới hôm nay nàng còn chưa có cầm tay y, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mác, đôi mắt sáng khẽ lưu chuyển, giống như nghĩ đến tuyệt chiêu gì, nhất thời khuôn mặt Ninh Oản toát lên ý cười. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nụ cười đã lập tức thu lại.
Nàng thận trọng đi từng bước một, đột nhiên trượt một cái, thân thể lập tức ngã về phía sau… Đúng như nàng dự đoán. Thân thể lập tức được bao quanh bởi một vòng tay ấm áp, ôm nàng thật chặt…A Khuyết thích nàng như vậy? Sao y có thể bỏ mặc để cho nàng ngã sấp xuống chứ? Ninh Oản vô cùng thỏa mãn, toàn bộ cơ thể vùi ở trong lòng của Bùi Khuyết. Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc ở trên người y, trong lòng Ninh Oản âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ: Cuối cùng mình cũng ôm được A Khuyết rồi
” Oản Oản”.
Nghe thấy giọng nói của Bùi Khuyết. Thân thể Ninh Oản bỗng run lên. Sau đó mới từ từ ngẩng đầu.
Lúc này, Bùi Khuyết vừa tắm xong. Y thay một bộ quần áo mới, áo mũ chỉnh tề, đẹp đẽ như tranh, đâu còn dáng vẻ chật vật lúc trước. Ninh Oản thấy hai má của mình hơi nóng lên, ngay cả hai tai cũng ửng đỏ.
Hình ảnh kia cứ lởn vởn mãi trong đầu của nàng, mãi không chịu biến đi. Khi còn là A Cửu, nàng đã từng nhìn Bùi Khuyết tắm rửa nhiều lần nhưng cũng chưa từng nhìn qua… Chỗ đó.
Tiểu nha đầu mặc bộ trang phục của thái giám, gương mặt đỏ ửng, giống như thoa son vậy. Cặp mắt to long lanh nước cứ nhìn chằm chằm vào mình, vừa có vẻ xấu hổ lại vừa có vẻ bạo dạn, khiến cho Bùi Khuyết cảm thấy hơi ngượng ngùng. Thế nhưng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã nhận ra nàng chính là Oản Oản rồi.
Lúc này, Ninh Oản cảm thấy lo lắng vô cùng. Làm gì có cô nương nhà ai lại lỗ mãng xông vào nhà tắm của nam tử chứ?
” Oản Oản! Nàng tìm ta có chuyện gì?”
Trông thấy nàng, trong lòng Bùi Khuyết cảm thấy rất yên tâm. Đúng như Sở Vân Thâm đã nói, nàng quả thực bình an vô sự. Chỉ là phương thức gặp mặt như vậy, quả thực khiến y có chút bất ngờ.
Chuyện gì ư? Nàng nên nói như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ nàng lại nói với y rằng nàng lo lắng có con mèo con ngấp nghé y cho nên nàng mới không nhẫn nhịn được mà len lén đi theo huynh trưởng vào cung. Dĩ nhiên là nàng không thể nói như vậy được.
Thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Ninh Oản đứng ở ngay trước mặt của Bùi Khuyết. Nàng chỉ cao tới ngực y. Bùi Khuyết nhìn tiểu cô nương xinh đẹp yếu ớt ở trước mắt, vẻ mặt nhu hòa. Thấy nàng mãi vẫn không nói gì, y lập tức cảm thấy kì lạ, hỏi: ”Vừa rồi…”
”Vừa rồi, muội không nhìn thấy gì cả!” Ninh Oản kích động thốt ra một câu.
Bùi Khuyết: ”…”
… Thực sự là giấu đầu lòi đuôi. Ninh Oản quả thực cũng muốn khóc lên vì sự ngu xuẩn của chính mình. Rất lâu sau nàng mới khôi phục được sắc mặt, giọng nói yếu ớt, nói: ”Muội…Muội không phải cố ý.”
”Ừ! Ta biết.” Giọng nói của Bùi Khuyết vẫn thản nhiên như thường, đáp.
Lúc này, Ninh Oản mới nhìn thấy lỗ tai của y thoạt nhìn hơi hồng hồng, trong lòng cũng không còn khẩn trương nữa, mạnh dạn bước đến gần, ngẩng đầu nhìn y nói: ”Hôm nay, muội tới gặp huynh là bởi vì…muội nghe ca ca nói: Huynh rất lo lắng cho muội.”
Bùi Khuyết vừa nghe, khuôn mặt vẫn luôn trấn định cũng toát lên vẻ kinh ngạc. Y húng hắng ho nhẹ một tiếng, sau đó mới nói: ”Từ nhỏ, ta đã coi muội như muội muội. Muội xảy ra chuyện. Ta dĩ nhiên sẽ lo lắng. Hôm nay thấy muội không có việc gì, ta cũng thấy yên tâm.”
Muội muội ư? Đúng là khẩu thị tâm phi (*)mà. Ninh Oản nói thầm: Nhất định một ngày nào đó, ta sẽ bắt chàng thừa nhận, A Khuyết chàng thích ta muốn chết à.
(*) Khẩu thị tâm phi: Nghĩ một đằng, nói một nẻo.
”Vậy huynh quan tâm đến chuyện mấy ngày nay muội gặp ai, có bị bắt nạt hay không sao?”
Ninh Oản vừa chăm chú nhìn Bùi Khuyết vừa từ từ mở miệng.
Bị bắt nạt ư? Bùi Khuyết ngẩn ra, sau đó mới cúi mắt nhìn vào đôi mắt của Ninh Oản. Thế nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại toát lên vẻ tinh nghịch của thiếu nữ. Nếu như nàng thật sự bị bắt nạt thì lúc này, nàng còn có thể lộ ra thần thái như thế này sao? Bùi Khuyết cong môi cười, nói: ”Nếu như muội bị bắt nạt, Ninh Ngọc Hành dĩ nhiên sẽ là người đầu tiên giúp muội hả giận rồi.”
Ninh Ngọc Hành thương yêu muội muội của hắn như vậy. Làm sao hắn có thể để cho Ninh Oản chịu một chút tủi thân nào?
Được lắm! Tên ngốc này nói ra những lời thật dễ nghe nha! Ninh Oản cúi đầu, hoàn toàn nản lòng. ”Lần trước ở Minh Tú sơn trang, huynh có nói qua là huynh mới nuôi một con mèo con. Hơn nữa nó còn rất ngoan ngoãn. Huynh có thể cho muội nhìn qua nó có được không?”
Nàng muốn nhìn xem con mèo kia rốt cục là A Cửu hay là Thanh Tuyền. Nếu là người sau… Nàng sẽ…!!! ” Meo meo…”
Ninh Oản duỗi tay chọc chọc cái đầu của con mèo nhỏ. ”Meo meo” Con mèo nhỏ mập mạp đang nằm ở trong cái giỏ kia, Ninh Oản vốn vô cùng quen thuộc. Nhưng giờ phút này, con mèo nhỏ lại mang vẻ mặt biếng nhác, thấy nàng còn mang dáng vẻ xa cách.
Trong lòng Ninh Oản cảm thấy hơi giận dữ, liền tiếp tục cố sức chọc chọc cái đầu nhỏ của nó. Thoạt nhìn nó thực sự là một con mèo nhỏ ngu xuẩn. Ninh Oản âm thầm cười trong lòng, trách không được Bùi Khuyết luôn nói nàng ngu xuẩn. ”A Khuyết! Nó nhìn rất ngốc nha!”
Ninh Oản cười ha hả, hướng về phía Bùi Khuyết đang ở bên cạnh, nói. Nàng xưng hô tự nhiên như thế khiến Bùi Khuyết cảm thấy run rẩy trong lòng. Đến khi trông thấy Ninh Oản mặt mày đều toát lên ý cười, dáng vẻ vô cùng sung sướng, y có cảm giác trong lòng cũng trở nên ấm áp, vui vẻ vô cùng. Hình như Oản Oản… Thay đổi thật nhiều. Dù vậy lúc này, y vẫn rất thích thú với cách xưng hô thân thiết của nàng. Giống như trước đây, tiểu nha đầu nghịch ngợm kia vẫn luôn ở bên cạnh y la hét: A Khuyết! A Khuyết! ”
“Hôm qua, khi A Cửu ngã xuống đã bị thương. Vậy nên, lúc này nhìn nó mới im lặng, ngoan ngoãn như vậy. Bình thường, nó rất là nghịch ngợm.” Nói đến A Cửu, trên mặt của Bùi Khuyết lại toát lên ý cười. Con mèo nhỏ của y không chỉ nghịch ngợm mà còn rất kiêu căng nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Mặc dù biết rõ người mà Bùi Khuyết nói chính là mình nhưng hiện tại thấy khuôn mặt y toát lên ý cười, Ninh Oản lại cảm thấy hơi không thoải mái.
Lúc trước, khi thấy nàng, y bày ra dáng vẻ khiêm tốn, ôn hòa mà hiện giờ khi nói đến con mèo con, y lại tươi cười dào dạt như vậy…Nàng cảm giác mình đang ghen. Sao Bùi Khuyết có thể thích mèo con hơn mình chứ? Lúc này, Ninh Oản vẫn chưa thể phân biệt được con mèo nhỏ trước mắt là A Cửu hay là Thanh Tuyền thì đột nhiên nàng lại nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng khác.
Ninh Oản lập tức quay đầu nhìn Bùi Khuyết, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: ”Đêm qua… Đêm qua, con mèo này đã leo lên giường của huynh có đúng không?”
Bùi Khuyết không ngờ Ninh Oản lại hỏi điều này, nhất thời ngây ngẩn cả người.Nhưng khi thấy nàng có vẻ khẩn trương, y đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, liền bật cười nói:”Dĩ nhiên là không rồi. Sao Oản Oản lại hỏi như vậy?”
Sao lại hỏi như vậy ư?… Đương nhiên là ta muốn biết chàng có bị người khác lợi dụng hay không rồi? Có điều đáp án này khiến nàng cảm thấy rất vừa lòng. Ninh Oản đưa tay vào trong giỏ ôm lấy con mèo con. Sau đó lại vươn tay vuốt ve thân thể của nó. Con mèo nhỏ vô cùng ngoan ngoãn vùi mình ở trong ngực của nàng, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng nhu thuận. Dáng vẻ đáng yêu như vậy, khó trách Bùi Khuyết lại yêu thích nó đến thế. ”A Khuyết! Huynh có thể để cho muội nuôi A Cửu mấy ngày được không?” Mặc kệ con mèo này là ai. Nàng nhất định phải nhanh chóng tách nó ra khỏi Bùi Khuyết. Ai bảo Bùi Khuyết thích nó như vậy chứ? Nàng sẽ rất lo lắng nếu nó còn tiếp tục ở bên cạnh Bùi Khuyết.
Ninh Oản tươi cười rạng rỡ như vậy khiến cho Bùi Khuyết nhìn vào lại cảm thấy hơi hoảng hốt. Đã rất lâu rồi…Y không có thấy nàng cười vui vẻ đến vậy.
Thấy Bùi Khuyết trầm mặc không nói, trong lòng Ninh Oản cảm thấy hơi nôn nóng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Bùi Khuyết đã thích con mèo này đến mức luyến tiếc không muốn xa rời nó rồi ư? Ninh Oản lo lắng đến mức quên đi tất cả mọi chuyện, lập tức vươn tay kéo kéo ống tay áo của Bùi Khuyết, giọng nói vừa ngọt ngào lại vừa êm ái, nói: ”A Khuyết… Không được ư?”
Thiếu nữ mười bốn tuổi, cặp mắt sáng trong như nước, gò má phấn ửng đỏ, thoạt nhìn như một đóa hoa đang nở rộ khiến cho người ta nhìn không muốn rời mắt. Y vốn đã có tình cảm với Oản Oản. Hiện tại, đối mặt với Oản Oản như vậy, y căn bản là không còn cách nào. ”Có được không?”
Ninh Oản nắm thật chặt ống tay áo của Bùi Khuyết, ngẩng đầu nhìn y, nói. Bùi Khuyết thoáng cúi đầu đã có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ bé đang lôi kéo ống tay áo của mình. Bàn tay mềm mại như không xương, móng tay sáng bóng màu hồng nhạt được cắt tỉa rất gọn gàng sạch sẽ, cũng không nhuộm hồng giống như những nữ tử khác, thoạt nhìn rất xinh xắn đáng yêu. Có lẽ là do dùng lực hơi mạnh nên ống tay áo hơi trùng xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn, mềm mại như ngó sen. Bùi Khuyết cố gắng đè nén rung động trong lòng, hồi phục lại tâm trạng như bình thường, một lát sau mới nói: ”Dĩ nhiên là được. Nhưng ta sợ con mèo này nghịch ngợm sẽ khiến muội bị thương.”
Hóa ra là vì lo lắng cho mình. Ninh Oản cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhất thời lo lắng trong lòng cũng tiêu tan. Bàn tay đang kéo ống tay áo của Bùi Khuyết không những không buông mà còn xích lại gần hơn một chút, cười tủm tỉm, nói: ”A Khuyết! Huynh yên tâm đi. Muội sẽ không để nó làm muội bị thương đâu.”
Dựa vào gần như vậy, khiến cho y có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt toát ra từ trên người thiếu nữ bên cạnh. Đến khi trông thấy cái cổ trắng như tuyết đang lộ ra của nàng thì ánh mắt của y lập tức theo bản năng mà nhìn lâu hơn…
”A Khuyết! Huynh làm sao vậy?” Ninh Oản chớp chớp mắt một cái, trông thấy sắc mặt của Bùi Khuyết có chút kỳ quái mới hỏi.
”Không có việc gì”. Bùi Khuyết không nhìn nàng nữa, chỉ thản nhiên trả lời một câu. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người ta. Ninh Oản lập tức thu hồi nụ cười, sau đó từ từ buông ống tay áo của y.
Ninh Oản thầm nghĩ: Chẳng lẽ y không thích mình gần gũi với y như vậy ư? Nhưng sao lại có chuyện như vậy chứ? Rõ ràng là Bùi Khuyết thích mình như thế, thích đến mức không thèm liếc mắt nhìn nữ tử khác cơ mà? Tuy Ninh Oản lấy cớ rằng Bùi Khuyết vẫn luôn chỉ thích có một mình mình để an ủi bản thân nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không hề dễ chịu. Dùng thân phận của A Cửu ở bên cạnh Bùi Khuyết đã mấy tháng nay khiến cho nàng cảm thấy vô cùng ấm áp và thỏa mãn, không hề kiêng kỵ hưởng thụ sự sủng ái của Bùi Khuyết dành cho nàng. Có thể gần gũi, thân thiết như vậy thật là tốt nha. Nhưng lúc này, nàng lại không có cách nào khác để có thể thân thiết với y như trước nữa. Ninh Oản thấy phiền não vô cùng.
Sau khi nghe qua một số việc cần phải làm khi nuôi mèo, Ninh Oản cũng không tiếp tục mượn cớ để ở lại chỗ này nữa… Nàng nhìn Bùi Khuyết, khuôn mặt đầy vẻ luyến tiếc. Ra đến ngoài điện, tuyết đã bắt đầu rơi. Bông tuyết mềm mãi tựa như bông liễu, từ từ rơi xuống khiến cho Đông cung toát lên vẻ an tĩnh nhãn nhã. Bùi Khuyết thấy quần áo của Ninh Oản đơn bạc liền kêu Thường An mang đến một chiếc áo lông cáo. Chiếc áo lông cáo này là của Bùi Khuyết, vốn may dựa trên vóc dáng của y, vóc người của Ninh Oản vốn nhỏ nhắn xinh xắn nên khi mặc vào lại càng toát lên vẻ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, vừa nhìn qua đã biết là tiểu cô nương, nào có dáng vẻ nào của một thái giám chứ? Nhìn ngón tay thon dài đang ở trước mắt, Ninh Oản lại nhớ tới quãng thời gian khi nàng còn là A Cửu, thường thường liếm tay y. Hiện tại vừa nghĩ đến liền cảm thấy có chút đỏ mặt. Ninh Oản hơi cúi mắt. Mặc cho Bùi Khuyết cột dây lưng giúp mình.
”Bên ngoài đường trơn. Đi từ từ thôi, nhớ chưa?” Cuối cùng cũng thấy y lộ ra vẻ thân thiết đối với mình, trong lòng Ninh Oản cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ cực kì nhu thuận.
Đã đến lúc phải đi rồi. Nhưng Ninh Oản vừa nghĩ tới hôm nay nàng còn chưa có cầm tay y, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mác, đôi mắt sáng khẽ lưu chuyển, giống như nghĩ đến tuyệt chiêu gì, nhất thời khuôn mặt Ninh Oản toát lên ý cười. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nụ cười đã lập tức thu lại.
Nàng thận trọng đi từng bước một, đột nhiên trượt một cái, thân thể lập tức ngã về phía sau… Đúng như nàng dự đoán. Thân thể lập tức được bao quanh bởi một vòng tay ấm áp, ôm nàng thật chặt…A Khuyết thích nàng như vậy? Sao y có thể bỏ mặc để cho nàng ngã sấp xuống chứ? Ninh Oản vô cùng thỏa mãn, toàn bộ cơ thể vùi ở trong lòng của Bùi Khuyết. Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc ở trên người y, trong lòng Ninh Oản âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ: Cuối cùng mình cũng ôm được A Khuyết rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook