Trùng Sinh Meo Meo Meo
-
Chương 22: Được Sủng Mà Kiêu
Ninh Oản thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ trong ngực, trong lòng khẽ cười thầm, nghĩ: Nhóc con này đã có gan liếm mình, giờ lại biết sợ rồi ư?
” Meo meo…” Muội sai rồi. Nàng rõ ràng đã tự nhủ phải ngoan một chút, thế nhưng… Nàng lại không nhịn được nha!
Bùi Khuyết khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con trong lòng nhưng thân thể của con nhóc này lại co lại, giống như một quả cầu tuyết mềm mại vậy. Y lập tức nói, ” Mèo con ngốc nghếch.”
” Meo meo” Rốt cục, Ninh Oản cũng ló đầu ra, không phục khẽ kêu một tiếng nhưng lại không dám tiếp tục làm càn.
Bùi Khuyết biết trong đầu nó nghĩ cái gì, khẽ nhíu mày. Sau đó, y lập tức ôm nó, ngồi dậy.
Lúc này, trên người Bùi Khuyết chỉ mặc một bộ trung màu trắng. Ninh Oản dựa vào ngực của y, cách một lớp vải mỏng, nàng có thể cảm giác được rõ ràng lồng ngực nóng bỏng của y. Nàng từ từ thu lại bộ móng vuốt nhỏ đang để ở trước ngực nhưng trong lòng vẫn muốn tiếp tục sờ, khiến cho nàng khổ não không thôi. Vậy cứ tiếp tục sờ đi. Suy tính một lúc lâu, Ninh Oản tiếp tục đặt móng vuốt vào trước ngực của Bùi Khuyết. Hôm nay, nàng là con mèo con. Bùi Khuyết ôm như vậy, cũng đâu có sao. Nếu như sau này, nàng trở về thân thể của mình. Y sẽ không ôm nàng như vậy đâu.
Tuy rằng Bùi Khuyết thích mình nhưng y tuyệt đối sẽ không giống như Cố Giang Nghiêu, có những cử chỉ lỗ mãng như vậy. Cũng chính vì nguyên nhân này mà đời trước nàng và y làm thanh mai trúc mã suốt mười bốn năm mà nàng không hề nhận ra Bùi Khuyết có một chút tình cảm nam nữ nào với nàng.
” Meo meo…” Ninh Oản cọ cọ vào vị trí trái tim của y, trong lòng âm thầm oán giận. Vì sao y thích nàng như thế, lại không tự nói với mình chứ?
Bùi Khuyết thấy con mèo nhỏ trong lòng ngoan ngoãn như vậy, biết là việc hôm qua khiến cho nó hơi sợ. Tuy rằng y muốn A Cửu ngoan một chút nhưng y cũng không muốn nó sẽ sợ mình, dè dặt từng li từng tí như vậy. Y thà cưng chiều nó, khiến nó được sủng mà kiêu còn hơn.
A Cửu khéo léo, hiểu chuyện như thế, y thực sự không thích ứng được.
”A Cửu.”
” Meo meo…” Ninh Oản vội vàng thu lại bộ móng vuốt đang đặt ở trên vạt áo của Bùi Khuyết, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn y.
Chỉ cần nàng tỏ ra ngoan ngoãn. Bùi Khuyết sẽ tiếp tục giữ nàng ở bên cạnh. Quả thật là sợ hãi rồi. Bùi Khuyết vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, trầm giọng nói: ” Được rồi. Em ngoan như vậy nhưng lại cũng không giống A Cửu của ta chút nào. Chỉ cần em ngoan ngoãn một chút. Ta sẽ không nỡ đưa em đi đâu.”
Ninh Oản sửng sốt. Hồi lâu một khôi phục được vẻ mặt, sau đó kích động cọ cọ vào trong ngực Bùi Khuyết. Nàng không nghe lầm. Bùi Khuyết sẽ không ghét bỏ nàng, sẽ không đuổi nàng đi.
” Meo meo…” Con mèo nhỏ kia gắt gao túm chặt lấy vạt áo của mình, liên tiếp kêu lên, tiếng kêu nghe rất tội nghiệp, khiến Bùi Khuyết càng nhìn lại càng yêu thương.
Y khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Giữa mi tâm thoáng toát lên ý cười, thầm nghĩ: Xem ra con nhóc này sợ đến choáng váng. Lại giống như nghĩ tới điều gì, Bùi Khuyết chậm rãi mở miệng, nghiêm túc nói: ” Còn nữa, sau này không được tùy tiện để cho người khác ôm em, nhớ chưa?”
Cái gì? Toàn thân Ninh Oản đột nhiên bất động, mắt mở thật to, lời này… Là có ý gì?
Thấy con mèo nhỏ mở to đôi mắt ngập nước, Bùi Khuyết khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó mới không nhanh không chậm tiếp tục nói: ” Ngốc nghếch như thế, sẽ bị đuổi đi.”
Ninh Oản ”…”’
Từ lúc biết, Bùi Khuyết sẽ không đuổi mình đi, Ninh Oản tâm tình vô cùng tốt. Chẳng qua hiện tại, nàng cũng đã có kinh nghiệm. Nàng có thể được sủng mà kiêu một chút cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể bừa bãi giống như trước được. Nếu muốn buông thả bừa bãi thì phải đợi đến khi nàng nhập về thân thể của mình mới được.
Tâm tình Ninh Oản vốn cực tốt nhưng khi thấy Phó Dư Thù ngày ngày đi đến Đông Cung, trong lòng Ninh Oản lại cảm thấy không vui. Nàng đã từng nghe thấy đám nô tài nói chuyện, nói: Tương lai, Phó Dư Thù có thể sẽ là Thái tử phi. Cho dù không phải vậy nhất định cũng là trắc phi nên bọn họ rất nịnh bợ nàng ta.
Tuy rằng, Bùi Khuyết với Phó Dư Thù không lạnh không nhạt, vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn nhưng chung quy trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ninh Oản nằm ở trong giỏ, ngước nhìn Phó Dư Thù đang cười tươi như hoa bưng đĩa bánh ngọt do chính tay nàng ta làm lên, hơi thở giống như bị tắc nghẽn. Nàng biết rõ Bùi Khuyết chỉ coi Phó Dư Thù là biểu muội. Thế nhưng nàng vẫn để ý.
Phó Dư Thù là biểu muội ruột thịt mà chính mình lại chỉ là một con mèo con. Ninh Oản cũng lười khống muốn so sánh.
Nữ tử Phó gia, đều được gả vào hoàng thất. Trước đây danh chấn Đại Chiêu chính là song Dung của Phó thị – Phó Dung Thiện và Phó Dung Tĩnh. Một người thành hoàng hậu. Một người thành quý phi, ở bên cạnh đế vương. Tuy rằng, hiện tại chỉ còn một Phó Dung Tĩnh nhưng ân sủng vẫn dồi dào, khiến chuyện tuyển tú mấy năm qua chỉ là thùng rỗng kêu to. Nếu không phải vì Tĩnh Quý phi không sinh nở thì có lẽ Minh Nguyên đế đã lập bà ta làm hoàng hậu rồi.
Là vị phi tử được sủng ái nhất nhưng lại không thể trở thành hoàng hậu nên Phó Dung Tĩnh mới ký thác toàn bộ hy vọng của mình nên người cháu gái là Phó Dư Thù. Trước là Thái tử phi, sau này sẽ thành hoàng hậu…Nàng nghĩ đây là biện pháp tốt nhất.
Thế nên Minh Nguyên đế mới cố ý để cho Phó Dư Thù bên cạnh Bùi Khuyết hết lần này tới lần khác.
” Biểu ca! Mười ngày sau là ngày Thù nhi cập kê. Đến lúc đó, Thù nhi hi vọng biểu ca có thể đến dự lễ cập kê của Thù nhi.” Khóe mắt của Phó Dư Thù ánh nên ý cười, thiếu nữ mười sáu rực rỡ tựa như hoa nở, toàn thân toát lên vẻ kiều mị quyến rũ vô cùng. Hơn thế Phó Dư Thù vốn là một người con gái xinh đẹp. Hôm nay, nàng ta còn dày công ăn mặc rất đẹp, càng toát lên nét mê hồn tựa như tiên tử trong tranh, quả thực là xinh đẹp không tài nào tả xiết.
Hôm nay, Phó Dư Thù mặc một bộ xiêm y màu hoa hạnh còn Bùi Khuyết lại mặc bộ áo bào trắng, thoạt nhìn hai người cực kỳ xứng đôi, khiến Ninh Oản cảm thấy vô cùng khó chịu, không vui.
Rất chướng mắt nha!
Bùi Khuyết không hề thích tham gia những chuyện như vậy nhưng hiện tại, biểu muội Phó Dư Thù đã tự mình mở miệng mời. Nếu như y không tham dự, thực sự là rất bất nhã. Y khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua cái giỏ tre thấy con mèo nhỏ đang có vẻ buồn bực, lăn qua lộn lại ở trong đó thì cong môi cười, trong lòng cũng cảm thấy ba phần sung sướng.
Phó Dư Thù thấy Bùi Khuyết tươi cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, lộ ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, thanh âm mềm mại dịu dàng bỗng vang lên, nói: ”Muội biết biểu ca nhất định sẽ đến…” Nàng thấy Bùi Khuyết mỉm cười, mới dè dặt vươn tay muốn kéo ống tay áo của y – cử chỉ thân thiết như thế, nàng đã sớm muốn thực hiện.
Thế nhưng vào thời khắc này….
” Meo meo…”
” A …”
Phó Dư Thù hét lên đầy hoảng sợ, đợi đến lúc thấy rõ, nàng lại phát hiện một con mèo nhỏ đang hung hăng nằm ở trên bàn, dáng vẻ vô cùng tức tối.
Phó Dư Thù đau đầu vô cùng: Lại là con mèo ngu xuẩn này! Nàng thiếu chút nữa đã cầm được ống tay áo của Bùi Khuyết rồi.
” Meo meo meo meo meo meo!” Con mèo nhỏ quơ quơ móng vuốt, kêu lên vô cùng hung ác.
” Biểu ca! Con mèo này…” Phó Dư Thù cắn cắn môi, dáng vẻ tủi thân vô cùng. Nếu như là nam tử bình thường khác thấy cô nương nhà người ta duyên dáng động lòng người như vậy, dĩ nhiên sẽ sinh lòng thương mến. Thế nhưng nếu như người này là Bùi Khuyết thì…
Bùi Khuyết mỉm cười, khẽ xoa xoa cái đầu của con mèo nhỏ, lại liếc mắt nhìn về phía Phó Dư Thù đang hoảng sợ ở trước mắt, tỏ vẻ xin lỗi nói: ”Ngày Dư Thù cập kê, ta dĩ nhiên sẽ qua. Về phần A Cửu, tuy từ trước đến giờ nó luôn bướng bỉnh nhưng sẽ không làm người khác bị thương, đừng sợ.”
Vừa nghe thấy Bùi Khuyết đồng ý sẽ đến vào ngày mình cập kê, Phó Dư Thù lập tức nở nụ cười. Từ xưa đến nay, Bùi Khuyết vẫn không thích ra ngoài. Lần này, rốt cuộc y cũng coi nàng là ngoại lệ. Nàng khẽ ngước mắt nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc ở trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Sẽ có một ngày, trong mắt của huynh sẽ chỉ có hình bóng của một mình Phó Dư Thù ta.
Đợi đến khi Phó Dư Thù đi rồi, Bùi Khuyết mới vươn tay ôm lấy con mèo nhỏ đang nằm ở trên bàn.
”Meo meo” Ninh Oản hướng về phía y, kêu lên một tiếng.
”A Cửu! Sau này không được nghịch ngợm như vậy nữa, biết không?” Bùi Khuyết nghiêm mặt nói, sau đó mới tiếp tục nói: ”… Nếu như lần sau em lại tái phạm…bắt nạt Dư Thù như vậy, sẽ phạt em nhịn đói đấy, nhớ chưa?”
” Meo meo…” Ninh Oản không vui, kêu lên. Y quả nhiên rất quan tâm đến vị biểu muội xinh đẹp này.
Hừ! Còn nói sẽ đến dự việc vui của nàng ta mà?
Cái đầu của con mèo nhỏ hơi rũ xuống, dáng vẻ nhìn qua vô cùng tủi thân, có vẻ không vui.
Bùi Khuyết cảm thấy hơi kỳ quái, thầm nghĩ: Rõ ràng là nó bắt nạt cô nương nhà người ta, sao lại giống như nó đang tủi thân chứ?
Bùi Khuyết vươn ngón tay chọc chọc vào chóp mũi của con mèo nhỏ. Ninh Oản buồn bực kêu ” Meo meo” một tiếng, dáng vẻ tức giận vô cùng.
”Vì sao em lại không thích Dư Thù chứ?” Từ lần đầu tiên Dư Thù tới đông cung, con mèo nhỏ này đã lộ vẻ không vui. Thế nhưng…Dư Thù có trêu chọc gì nó đâu?
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Bùi Khuyết, trong lòng vừa cảm thấy chua xót lại vừa buồn bực, tại sao lại không thích ư? Dĩ nhiên là bởi vì chàng rồi. A Khuyết! Nếu nàng muốn cùng ta tranh dành chàng nha!
Mặc dù ta biết rõ là chàng sẽ không thay lòng đổi dạ nhưng ta vẫn không chịu nổi việc các cô nương khác tiếp cận chàng. Cảm giác này liệu có phải cũng giống như lúc chàng nhìn thấy ta và Cố Giang Nghiêu ở cùng với nhau hay không?
Rốt cục, Ninh Oản cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao mà Sở Vân Thâm cứ chậm chạp không chịu để cho nàng trở lại thân thể của mình.
Y muốn cho Ninh Oản nàng cũng nếm thử loại cảm giác này – nhìn người trong lòng ở ngay trước mắt, lại tận mắt thấy y bị người khác ngấp nghé muốn có được nhưng lại không có cách nào ngăn cản được.
”Meo meo” Ninh Oản lôi kéo vạt áo của Bùi Khuyết, lập tức tiến lại gần khuôn mặt của y, nhẹ nhàng liếm liếm.
A Khuyết! Sau này, ta sẽ không chỉ liếm chàng một cách đơn giản như vậy đâu.
Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ trong ngực, trong lòng khẽ cười thầm, nghĩ: Nhóc con này đã có gan liếm mình, giờ lại biết sợ rồi ư?
” Meo meo…” Muội sai rồi. Nàng rõ ràng đã tự nhủ phải ngoan một chút, thế nhưng… Nàng lại không nhịn được nha!
Bùi Khuyết khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con trong lòng nhưng thân thể của con nhóc này lại co lại, giống như một quả cầu tuyết mềm mại vậy. Y lập tức nói, ” Mèo con ngốc nghếch.”
” Meo meo” Rốt cục, Ninh Oản cũng ló đầu ra, không phục khẽ kêu một tiếng nhưng lại không dám tiếp tục làm càn.
Bùi Khuyết biết trong đầu nó nghĩ cái gì, khẽ nhíu mày. Sau đó, y lập tức ôm nó, ngồi dậy.
Lúc này, trên người Bùi Khuyết chỉ mặc một bộ trung màu trắng. Ninh Oản dựa vào ngực của y, cách một lớp vải mỏng, nàng có thể cảm giác được rõ ràng lồng ngực nóng bỏng của y. Nàng từ từ thu lại bộ móng vuốt nhỏ đang để ở trước ngực nhưng trong lòng vẫn muốn tiếp tục sờ, khiến cho nàng khổ não không thôi. Vậy cứ tiếp tục sờ đi. Suy tính một lúc lâu, Ninh Oản tiếp tục đặt móng vuốt vào trước ngực của Bùi Khuyết. Hôm nay, nàng là con mèo con. Bùi Khuyết ôm như vậy, cũng đâu có sao. Nếu như sau này, nàng trở về thân thể của mình. Y sẽ không ôm nàng như vậy đâu.
Tuy rằng Bùi Khuyết thích mình nhưng y tuyệt đối sẽ không giống như Cố Giang Nghiêu, có những cử chỉ lỗ mãng như vậy. Cũng chính vì nguyên nhân này mà đời trước nàng và y làm thanh mai trúc mã suốt mười bốn năm mà nàng không hề nhận ra Bùi Khuyết có một chút tình cảm nam nữ nào với nàng.
” Meo meo…” Ninh Oản cọ cọ vào vị trí trái tim của y, trong lòng âm thầm oán giận. Vì sao y thích nàng như thế, lại không tự nói với mình chứ?
Bùi Khuyết thấy con mèo nhỏ trong lòng ngoan ngoãn như vậy, biết là việc hôm qua khiến cho nó hơi sợ. Tuy rằng y muốn A Cửu ngoan một chút nhưng y cũng không muốn nó sẽ sợ mình, dè dặt từng li từng tí như vậy. Y thà cưng chiều nó, khiến nó được sủng mà kiêu còn hơn.
A Cửu khéo léo, hiểu chuyện như thế, y thực sự không thích ứng được.
”A Cửu.”
” Meo meo…” Ninh Oản vội vàng thu lại bộ móng vuốt đang đặt ở trên vạt áo của Bùi Khuyết, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn y.
Chỉ cần nàng tỏ ra ngoan ngoãn. Bùi Khuyết sẽ tiếp tục giữ nàng ở bên cạnh. Quả thật là sợ hãi rồi. Bùi Khuyết vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, trầm giọng nói: ” Được rồi. Em ngoan như vậy nhưng lại cũng không giống A Cửu của ta chút nào. Chỉ cần em ngoan ngoãn một chút. Ta sẽ không nỡ đưa em đi đâu.”
Ninh Oản sửng sốt. Hồi lâu một khôi phục được vẻ mặt, sau đó kích động cọ cọ vào trong ngực Bùi Khuyết. Nàng không nghe lầm. Bùi Khuyết sẽ không ghét bỏ nàng, sẽ không đuổi nàng đi.
” Meo meo…” Con mèo nhỏ kia gắt gao túm chặt lấy vạt áo của mình, liên tiếp kêu lên, tiếng kêu nghe rất tội nghiệp, khiến Bùi Khuyết càng nhìn lại càng yêu thương.
Y khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Giữa mi tâm thoáng toát lên ý cười, thầm nghĩ: Xem ra con nhóc này sợ đến choáng váng. Lại giống như nghĩ tới điều gì, Bùi Khuyết chậm rãi mở miệng, nghiêm túc nói: ” Còn nữa, sau này không được tùy tiện để cho người khác ôm em, nhớ chưa?”
Cái gì? Toàn thân Ninh Oản đột nhiên bất động, mắt mở thật to, lời này… Là có ý gì?
Thấy con mèo nhỏ mở to đôi mắt ngập nước, Bùi Khuyết khẽ ho nhẹ một tiếng, sau đó mới không nhanh không chậm tiếp tục nói: ” Ngốc nghếch như thế, sẽ bị đuổi đi.”
Ninh Oản ”…”’
Từ lúc biết, Bùi Khuyết sẽ không đuổi mình đi, Ninh Oản tâm tình vô cùng tốt. Chẳng qua hiện tại, nàng cũng đã có kinh nghiệm. Nàng có thể được sủng mà kiêu một chút cũng không sao nhưng tuyệt đối không thể bừa bãi giống như trước được. Nếu muốn buông thả bừa bãi thì phải đợi đến khi nàng nhập về thân thể của mình mới được.
Tâm tình Ninh Oản vốn cực tốt nhưng khi thấy Phó Dư Thù ngày ngày đi đến Đông Cung, trong lòng Ninh Oản lại cảm thấy không vui. Nàng đã từng nghe thấy đám nô tài nói chuyện, nói: Tương lai, Phó Dư Thù có thể sẽ là Thái tử phi. Cho dù không phải vậy nhất định cũng là trắc phi nên bọn họ rất nịnh bợ nàng ta.
Tuy rằng, Bùi Khuyết với Phó Dư Thù không lạnh không nhạt, vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn nhưng chung quy trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Ninh Oản nằm ở trong giỏ, ngước nhìn Phó Dư Thù đang cười tươi như hoa bưng đĩa bánh ngọt do chính tay nàng ta làm lên, hơi thở giống như bị tắc nghẽn. Nàng biết rõ Bùi Khuyết chỉ coi Phó Dư Thù là biểu muội. Thế nhưng nàng vẫn để ý.
Phó Dư Thù là biểu muội ruột thịt mà chính mình lại chỉ là một con mèo con. Ninh Oản cũng lười khống muốn so sánh.
Nữ tử Phó gia, đều được gả vào hoàng thất. Trước đây danh chấn Đại Chiêu chính là song Dung của Phó thị – Phó Dung Thiện và Phó Dung Tĩnh. Một người thành hoàng hậu. Một người thành quý phi, ở bên cạnh đế vương. Tuy rằng, hiện tại chỉ còn một Phó Dung Tĩnh nhưng ân sủng vẫn dồi dào, khiến chuyện tuyển tú mấy năm qua chỉ là thùng rỗng kêu to. Nếu không phải vì Tĩnh Quý phi không sinh nở thì có lẽ Minh Nguyên đế đã lập bà ta làm hoàng hậu rồi.
Là vị phi tử được sủng ái nhất nhưng lại không thể trở thành hoàng hậu nên Phó Dung Tĩnh mới ký thác toàn bộ hy vọng của mình nên người cháu gái là Phó Dư Thù. Trước là Thái tử phi, sau này sẽ thành hoàng hậu…Nàng nghĩ đây là biện pháp tốt nhất.
Thế nên Minh Nguyên đế mới cố ý để cho Phó Dư Thù bên cạnh Bùi Khuyết hết lần này tới lần khác.
” Biểu ca! Mười ngày sau là ngày Thù nhi cập kê. Đến lúc đó, Thù nhi hi vọng biểu ca có thể đến dự lễ cập kê của Thù nhi.” Khóe mắt của Phó Dư Thù ánh nên ý cười, thiếu nữ mười sáu rực rỡ tựa như hoa nở, toàn thân toát lên vẻ kiều mị quyến rũ vô cùng. Hơn thế Phó Dư Thù vốn là một người con gái xinh đẹp. Hôm nay, nàng ta còn dày công ăn mặc rất đẹp, càng toát lên nét mê hồn tựa như tiên tử trong tranh, quả thực là xinh đẹp không tài nào tả xiết.
Hôm nay, Phó Dư Thù mặc một bộ xiêm y màu hoa hạnh còn Bùi Khuyết lại mặc bộ áo bào trắng, thoạt nhìn hai người cực kỳ xứng đôi, khiến Ninh Oản cảm thấy vô cùng khó chịu, không vui.
Rất chướng mắt nha!
Bùi Khuyết không hề thích tham gia những chuyện như vậy nhưng hiện tại, biểu muội Phó Dư Thù đã tự mình mở miệng mời. Nếu như y không tham dự, thực sự là rất bất nhã. Y khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua cái giỏ tre thấy con mèo nhỏ đang có vẻ buồn bực, lăn qua lộn lại ở trong đó thì cong môi cười, trong lòng cũng cảm thấy ba phần sung sướng.
Phó Dư Thù thấy Bùi Khuyết tươi cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, lộ ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, thanh âm mềm mại dịu dàng bỗng vang lên, nói: ”Muội biết biểu ca nhất định sẽ đến…” Nàng thấy Bùi Khuyết mỉm cười, mới dè dặt vươn tay muốn kéo ống tay áo của y – cử chỉ thân thiết như thế, nàng đã sớm muốn thực hiện.
Thế nhưng vào thời khắc này….
” Meo meo…”
” A …”
Phó Dư Thù hét lên đầy hoảng sợ, đợi đến lúc thấy rõ, nàng lại phát hiện một con mèo nhỏ đang hung hăng nằm ở trên bàn, dáng vẻ vô cùng tức tối.
Phó Dư Thù đau đầu vô cùng: Lại là con mèo ngu xuẩn này! Nàng thiếu chút nữa đã cầm được ống tay áo của Bùi Khuyết rồi.
” Meo meo meo meo meo meo!” Con mèo nhỏ quơ quơ móng vuốt, kêu lên vô cùng hung ác.
” Biểu ca! Con mèo này…” Phó Dư Thù cắn cắn môi, dáng vẻ tủi thân vô cùng. Nếu như là nam tử bình thường khác thấy cô nương nhà người ta duyên dáng động lòng người như vậy, dĩ nhiên sẽ sinh lòng thương mến. Thế nhưng nếu như người này là Bùi Khuyết thì…
Bùi Khuyết mỉm cười, khẽ xoa xoa cái đầu của con mèo nhỏ, lại liếc mắt nhìn về phía Phó Dư Thù đang hoảng sợ ở trước mắt, tỏ vẻ xin lỗi nói: ”Ngày Dư Thù cập kê, ta dĩ nhiên sẽ qua. Về phần A Cửu, tuy từ trước đến giờ nó luôn bướng bỉnh nhưng sẽ không làm người khác bị thương, đừng sợ.”
Vừa nghe thấy Bùi Khuyết đồng ý sẽ đến vào ngày mình cập kê, Phó Dư Thù lập tức nở nụ cười. Từ xưa đến nay, Bùi Khuyết vẫn không thích ra ngoài. Lần này, rốt cuộc y cũng coi nàng là ngoại lệ. Nàng khẽ ngước mắt nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc ở trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Sẽ có một ngày, trong mắt của huynh sẽ chỉ có hình bóng của một mình Phó Dư Thù ta.
Đợi đến khi Phó Dư Thù đi rồi, Bùi Khuyết mới vươn tay ôm lấy con mèo nhỏ đang nằm ở trên bàn.
”Meo meo” Ninh Oản hướng về phía y, kêu lên một tiếng.
”A Cửu! Sau này không được nghịch ngợm như vậy nữa, biết không?” Bùi Khuyết nghiêm mặt nói, sau đó mới tiếp tục nói: ”… Nếu như lần sau em lại tái phạm…bắt nạt Dư Thù như vậy, sẽ phạt em nhịn đói đấy, nhớ chưa?”
” Meo meo…” Ninh Oản không vui, kêu lên. Y quả nhiên rất quan tâm đến vị biểu muội xinh đẹp này.
Hừ! Còn nói sẽ đến dự việc vui của nàng ta mà?
Cái đầu của con mèo nhỏ hơi rũ xuống, dáng vẻ nhìn qua vô cùng tủi thân, có vẻ không vui.
Bùi Khuyết cảm thấy hơi kỳ quái, thầm nghĩ: Rõ ràng là nó bắt nạt cô nương nhà người ta, sao lại giống như nó đang tủi thân chứ?
Bùi Khuyết vươn ngón tay chọc chọc vào chóp mũi của con mèo nhỏ. Ninh Oản buồn bực kêu ” Meo meo” một tiếng, dáng vẻ tức giận vô cùng.
”Vì sao em lại không thích Dư Thù chứ?” Từ lần đầu tiên Dư Thù tới đông cung, con mèo nhỏ này đã lộ vẻ không vui. Thế nhưng…Dư Thù có trêu chọc gì nó đâu?
Ninh Oản ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Bùi Khuyết, trong lòng vừa cảm thấy chua xót lại vừa buồn bực, tại sao lại không thích ư? Dĩ nhiên là bởi vì chàng rồi. A Khuyết! Nếu nàng muốn cùng ta tranh dành chàng nha!
Mặc dù ta biết rõ là chàng sẽ không thay lòng đổi dạ nhưng ta vẫn không chịu nổi việc các cô nương khác tiếp cận chàng. Cảm giác này liệu có phải cũng giống như lúc chàng nhìn thấy ta và Cố Giang Nghiêu ở cùng với nhau hay không?
Rốt cục, Ninh Oản cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao mà Sở Vân Thâm cứ chậm chạp không chịu để cho nàng trở lại thân thể của mình.
Y muốn cho Ninh Oản nàng cũng nếm thử loại cảm giác này – nhìn người trong lòng ở ngay trước mắt, lại tận mắt thấy y bị người khác ngấp nghé muốn có được nhưng lại không có cách nào ngăn cản được.
”Meo meo” Ninh Oản lôi kéo vạt áo của Bùi Khuyết, lập tức tiến lại gần khuôn mặt của y, nhẹ nhàng liếm liếm.
A Khuyết! Sau này, ta sẽ không chỉ liếm chàng một cách đơn giản như vậy đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook