Trùng Sinh Meo Meo Meo
-
Chương 11: A Cửu Đông Cung
Ninh đại tiểu thư…
Y, y biết?!
Sở Vân Thâm nhìn con mèo nhỏ ngây người, mím môi không nói lời nào.
”…. A Cửu”. Cách đó không xa vang đến giọng nói, Bùi Khuyết cũng từ từ bước tới.
Sở Vân Thâm đứng dậy, khuôn mặt thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ sao lại ra đây?”
Bùi Khuyết ôm lấy con mèo nhỏ dưới đất, cười nhẹ: “A Cửu ra ngoài đã lâu, ta đi tìm nó”. Nói xong, y xoa xoa con mèo nhỏ trong lòng, vô cùng thân thiết.
Sở Vân Thâm nhìn một người một mèo hòa hợp như vậy, trên mặt như cười như không, chỉ nói một câu: “Không ngờ điện hạ lại coi trọng con mèo này”.
”Ta rất thích A Cửu”. Bùi Khuyết nhìn Sở Vân Thâm, nhớ tới hình ảnh vừa rồi y ngồi xổm xuống vuốt đầu A Cửu, nhân tiện nói: “Quốc sư cũng thích mèo sao?”
Sở Vân Thâm cười sang sảng, không đáp mà chỉ nói: “Con mèo này có vẻ nghịch ngợm, điện hạ chú ý thân thể, đừng quá lo lắng”.
”Quốc sư lo nghĩ nhiều rồi”.
”Điện hạ thích là được rồi, thần cáo lui”.
Trong lòng ngực của Bùi Khuyết, Ninh Oản không kêu một tiếng, đầu óc chỉ toàn là lời nói vừa rồi của Sở Vân Thâm.
”Sao thế? Thành mèo ngốc rồi à?”. Bùi Khuyết thấy mèo con không thèm nhúc nhích, bộ dạng ngơ ngác đáng yêu, nhịn không được mà chọc chọc chóp mũi nó, hay là bị quốc sư dọa cho choáng váng rồi? Hay là đói mà choáng?
”Meo….” Mèo con ngốc nghếch ngẩng đầu uể oải kêu một tiếng.
Đôi mắt Bùi Khuyết mỉm cười, khóe môi nhếch lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ đầy thịt, không có chút uy nghiêm mà uy hiếp nói: “Nếu choáng thật sẽ không cần em”.
”Meo meo meo”. Mèo con ngốc nghếch bị uy hiếp vội vã kêu lên.
”Ha ha…” Bùi Khuyết bật cười ra tiếng.
”….”. Ngây thơ!
*
Ninh Oản vốn đói bụng, nhưng giờ có tâm sự nên vừa ăn cháo thịt vừa nghĩ tới lời của Sở Vân Thâm, nhất thời lại trầm tư, cuối cùng hậu quả chính là…. ăn quá nhiều.
Ninh Oản kêu khổ không ngừng, khó chịu lăn qua lăn lại trong rổ. Bùi Khuyết nhìn cái bụng phình ra của con mèo nhà mình và cử chỉ của nó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cực kì không phúc hậu mà cười ha hả.
- nhìn xem, gọi là mèo ngốc quả không sai mà.
Lại còn cười nàng! Ninh Oản vô cùng bất mãn, kêu “meo meo” từng đợt. Qua mấy tháng ở chung, Bùi Khuyết cũng hiểu rõ tính tình em mèo này, biết nó không vui liền đưa tay vuốt vuốt cái bụng, xoa nhẹ xoa nhẹ.
”Meo….” Ninh Oản thoải mái kêu một tiếng, an nhàn nằm trong giỏ tứ chi mở rộng, cái đuôi tuyết trắng lắc lư, tùy ý để cho Bùi Khuyết vuốt bụng nàng, ánh mắt hưởng thụ lim dim thành đường thẳng.
Thoái mái chết mất.
”Meo meo meo”.
Đây là hậu hạ cô nhóc kia hả.
Bùi Khuyết mỉm cười, động tác trên tay cũng dịu dàng hơn, nhìn con mèo nhỏ yếu ớt như vậy lại có bộ dạng hưởng thụ này, làm cho y nhớ tới mình và Ninh Oản, Ngọc Hành ngày xưa, hay lên núi ngắm tuyết – tiểu nha đầu đi không nổi, ồn ào muốn cõng, Ngọc Hành cũng không có cách nào, đành khom lưng, nhưng nàng lại muốn y cõng. Ngọc Hành không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không có biện pháp với nàng. Khi đó nàng mới bảy tuổi, không nặng chút nào, nhẹ lắm, cơ thể mềm mại, đôi bàn tay như ngó sen ôm lấy cổ y, nghiêng đầu líu ríu nói chuyện bên tai, vừa hưởng thụ vừa vui vẻ dựa trên lưng y như thế.
”A Khuyết lưng huynh thật thoải mái”.
Không cần tự đi, đương nhiên là thư thái. Y khi đó thầm nghĩ. Trên người cô nhóc có một mùi hương rất ngọt, y cứ như vậy cõng nàng lên núi, một chút cũng không mệt mỏi.
Bùi Khuyết cúi đầu. Nhìn con mèo nhỏ híp mắt, như là đang ngủ, yêu chiều mà xoa lên mặt nó, sau đó xoay người lên giường.
Y tưởng con mèo đã ngủ, ai ngờ vừa nằm xuống đã nghe tiếng “meo meo”. Y định đứng lên thì mèo nhỏ đã nhảy phóc tới, “meo meo” vài tiếng.
Bám người như vậy, Bùi Khuyết cũng không quản, ôm nó vào lòng, bàn tay ấm áp lại dịu dàng xoa xoa đầu xù lông của nó, cảm giác này…. sao lại giống như đứa trẻ vậy? Bùi Khuyết nghi hoặc nhíu mày.
”Meo”….. Ninh Oản vươn móng nhẹ gãi trong lòng Bùi Khuyết, sau đó cả người nằm úp sấp, đuôi vung vẩy.
Bùi Khuyết nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, không nghĩ nữa: “Được rồi, ngoan ngủ đi”.
”Meo….” Ngửi được mùi hương trên người y, Ninh Oản ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Nếu Sở Vân Thâm biết được, nhưng không ngăn cản nàng bên cạnh Bùi Khuyết, vậy nàng sẽ không suy nghĩ nữa.
An tâm ở bên cạnh Bùi Khuyết là được rồi.
*
Lúc bấy giờ trong Tập Tường cung lại cực kì náo nhiệt.
Một tràng chó sủa.
Cẩm bào màu tím chính là nhị hoàng tử của Đại Chiêu, nhìn qua anh khí bức người, y ngồi trên ghế chủ vị, thân hình cao lớn, hình dáng khiến người ta ngưỡng mộ. Đôi mắt hoa đào nhìn xuống phía dưới một bầy chó hung hãn đủ màu đủ sắc.
Đúng, y kêu người đưa chó mèo hung hãn nhất tới đây, Bùi Chiếu y thân là hoàng tử tôn quý của Đại Chiêu, muốn nuôi chó cũng phải là loại tốt nhất, khí phách nhất, uy phong nhất.
Y đi xuống, đánh giá từng con một.
Con này nhìn qua không uy phong, không được. Bùi Chiếu ghét bỏ nhíu mày.
Thái giám lập tức mang con chó này xuống.
Y lại đi từng bước, nhíu mày: con này… ánh mắt nhìn không tốt lắm?
Con chó thứ hai bị dẫn đi.
Con thứ ba, Bùi Chiếu liếc mắt nhìn một cái, uy phong thì có uy phong, nhưng mà… bộ dạng cũng xấu quá đi? Nhân tiện hỏi:” Con này là đực hay cái?”
”Thưa điện hạ, là chó cái”. Thái giám Ất vội đáp.
Bùi Chiếu ghét bỏ lùi ra sau, phất tay: “Chó cái mà lại xấu như vậy? Dẫn đi dẫn đi”. Y liếc cũng không muốn liếc nữa là.
Trong lòng Bùi Chiếu rất phiền, lúc nhìn thấy con chó thứ tư thì mắt sáng ngời lên: không tồi, khí phách uy phong…. chính là nó. Bùi Chiếu chỉ vào con chó đen trước mắt: “Con chó này gọi là gì?”
”Thưa điện hạ, con này toàn thân đen bóng nên gọi là Hắc Tử”. Thái giám Bính trả lời.
Hắc tử. Tên này sao lại khó nghe vậy chứ. Bùi Chiếu đỡ trán, “Chọn nó, về sau ở lại Tập Tường cung, nhưng mà phải đổi tên…” Bùi Chiếu nghĩ nghĩ, nhìn con chó đen to lớn khí phách trước mắt, cười cười: “Kêu là Đại Hắc đi”.
”…” Thái giám Bính sửng sốt một lát rồi tỏ vẻ kinh ngạc vì cái tên này, nói: “Tên điện hạ chọn quả nhiên là tuyệt hay, rất uy phong”.
Nhị hoàng tử kiêu ngạo ngưởng đầu.
*
Sáng sớm Ninh Oản tỉnh lại đã không thấy Bùi Khuyết đâu, vội nhảy xuống giường, chạy tới thư phòng y. Nô tài Đông cung đều biết, thái tử không thích có người đến thư phòng của mình, nhưng nàng không giống, Bùi Khuyết chiều nàng, nàng thích ở thư phòng nhìn y làm việc.
”Meo meo meo”. Vừa nhìn thấy Bùi Khuyết ngồi ngay ngắn trên án thư, Ninh Oản liền vui vẻ kêu vài tiếng, chạy thẳng tới, nhào vào lồng ngực y, “meo”, thật là thoải mái.
Bùi Khuyết buông việc trong tay, ôm con mèo nhỏ vào lòng, sờ sờ bộ lông mềm mại của nó. Ninh Oản ngẩng đầu nhìn vật trên án thư, một khối ngọc bài, cực kì tinh tế, mặt trên viết, A Cửu Đông cung.
Là cho nàng. Ninh Oản hưng phấn kêu lên.
”Sao, em còn biết chữ kia à?” Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ ánh mắt ngập nước, nhất thời có chút kinh ngạc.
”Meo….” Mèo con mà biết chữ thì là yêu quái à, Ninh Oản đương nhiên sẽ không thừa nhận, đưa móng vuốt thịt mập sờ sờ cái bụng: đói bụng rồi.
Bùi Khuyết nhìn bộ dạng ủy khuất của nó, trong lòng vô cùng vui mừng. Y lấy tấm ngọc bài vừa mới khắc xong trên bàn, sau đó buộc lên cổ mèo con đang nằm trong ngực mình. “Thấy tấm bài này về sau sẽ không có người dám ăn hiếp em nữa”. Con mèo con luôn thích chạy loạn, y luôn lo lắng, nếu cung nữ thái giám nào đó bắt được, yếu ớt như nó, làm sao chịu được.
Sự cẩn thận của Bùi Khuyết làm Ninh Oản cảm động, ngoan ngoãn để y mang cho mình. Mang xong nàng liền nhảy lên án thư, ngửa đầu liếm tay y, trong lòng nghĩ: A Khuyết, chờ sau này muội sẽ yêu huynh thật nhiều.
*
Hôm qua nghe thấy chủ ý kia của Cố Tang Chỉ, Ninh Oản tức giận đến cháy lông, sáng sớm nay lúc nàng mang ngọc bài của Bùi Khuyết đi ra ngoài dạo, nghe nói Nhị hoàng tử vốn không yêu động vật đột nhiên đi nuôi chó – cả người nàng không tốt nổi.
Bùi Chiếu nuôi chó, chắc chắn trước hết là để bắt nạt nàng, tuy nàng ở Đông cung an toàn, nhưng khó mà biết được đối phương nghĩ ra quỷ kế gì.
Càng khiến cho Ninh Oản sợ chính là – con chó mà Bùi Chiếu nuôi lại như con sói, hùng mãnh phi phàm, còn có một cái tên cực kì vang dội: Đại Hắc.
Vừa nghe đã biết chó dữ.
Giờ phút này nàng chỉ muốn tránh đến trong lòng Bùi Khuyết thôi.
”Meo….” Hy vọng không đụng tới con chó kia và chủ nhân của nó. Tưởng tượng đi, đường đường là đích nữ của Việt quốc công phủ giờ lưu lạc trong thân mèo, lại bị một con chó đuổi theo, nàng có chết cũng không thể nói cho Bùi Khuyết biết nàng là Ninh Oản.
Rất dọa người đó.
Ninh Oản nghĩ: nếu Sở Vân Thâm biết thân phận mình, vậy y hẳn có cách để mình trở về thân thể cũ. Nghĩ đến ánh mắt kì lạ của Sở Vân Thâm ngày ấy, nàng liền thấy hoảng.
Tuy không biết vì sao, nhưng nàng cảm giác, đó như là không thích.
Đời trước sau khi nàng vào cung, lần đầu gặp Sở Vân Thâm, nàng cũng biết y không thích mình, thậm chí là chán ghét. Nguyên nhân đương nhiên là nàng biết, là nàng làm hại thân thể Bùi Khuyết ngày càng tệ thêm, y đối với Bùi Khuyết tận tâm mà trung thành, đương nhiên sẽ không thích nàng. Nhưng hiện giờ… hết thảy mọi chuyện còn chưa xảy ra mà, hai người họ cũng chưa chính thức gặp mặt, vì sao lại chán ghét nàng như thế?
Ninh Oản không hiểu, nàng muốn đi tìm Sở Vân Thâm.
Đột nhiên Ninh Oản dừng chân lại, cảm giác phía sau có tiếng kêu vọng tới, lưng lạnh cả người. Ngay sau đó, một tràng âm thanh vang lên
”Gâu gâu gâu gâu”.
Tiếng chó khí thế như thế, hẳn là từ chó yêu trong truyền thuyết của Nhị hoàng tử…. Đại Hắc?
Ninh Oản tự nhiên thấy chân cũng mềm cả ra.
Y, y biết?!
Sở Vân Thâm nhìn con mèo nhỏ ngây người, mím môi không nói lời nào.
”…. A Cửu”. Cách đó không xa vang đến giọng nói, Bùi Khuyết cũng từ từ bước tới.
Sở Vân Thâm đứng dậy, khuôn mặt thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ sao lại ra đây?”
Bùi Khuyết ôm lấy con mèo nhỏ dưới đất, cười nhẹ: “A Cửu ra ngoài đã lâu, ta đi tìm nó”. Nói xong, y xoa xoa con mèo nhỏ trong lòng, vô cùng thân thiết.
Sở Vân Thâm nhìn một người một mèo hòa hợp như vậy, trên mặt như cười như không, chỉ nói một câu: “Không ngờ điện hạ lại coi trọng con mèo này”.
”Ta rất thích A Cửu”. Bùi Khuyết nhìn Sở Vân Thâm, nhớ tới hình ảnh vừa rồi y ngồi xổm xuống vuốt đầu A Cửu, nhân tiện nói: “Quốc sư cũng thích mèo sao?”
Sở Vân Thâm cười sang sảng, không đáp mà chỉ nói: “Con mèo này có vẻ nghịch ngợm, điện hạ chú ý thân thể, đừng quá lo lắng”.
”Quốc sư lo nghĩ nhiều rồi”.
”Điện hạ thích là được rồi, thần cáo lui”.
Trong lòng ngực của Bùi Khuyết, Ninh Oản không kêu một tiếng, đầu óc chỉ toàn là lời nói vừa rồi của Sở Vân Thâm.
”Sao thế? Thành mèo ngốc rồi à?”. Bùi Khuyết thấy mèo con không thèm nhúc nhích, bộ dạng ngơ ngác đáng yêu, nhịn không được mà chọc chọc chóp mũi nó, hay là bị quốc sư dọa cho choáng váng rồi? Hay là đói mà choáng?
”Meo….” Mèo con ngốc nghếch ngẩng đầu uể oải kêu một tiếng.
Đôi mắt Bùi Khuyết mỉm cười, khóe môi nhếch lên, xoa xoa khuôn mặt nhỏ đầy thịt, không có chút uy nghiêm mà uy hiếp nói: “Nếu choáng thật sẽ không cần em”.
”Meo meo meo”. Mèo con ngốc nghếch bị uy hiếp vội vã kêu lên.
”Ha ha…” Bùi Khuyết bật cười ra tiếng.
”….”. Ngây thơ!
*
Ninh Oản vốn đói bụng, nhưng giờ có tâm sự nên vừa ăn cháo thịt vừa nghĩ tới lời của Sở Vân Thâm, nhất thời lại trầm tư, cuối cùng hậu quả chính là…. ăn quá nhiều.
Ninh Oản kêu khổ không ngừng, khó chịu lăn qua lăn lại trong rổ. Bùi Khuyết nhìn cái bụng phình ra của con mèo nhà mình và cử chỉ của nó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cực kì không phúc hậu mà cười ha hả.
- nhìn xem, gọi là mèo ngốc quả không sai mà.
Lại còn cười nàng! Ninh Oản vô cùng bất mãn, kêu “meo meo” từng đợt. Qua mấy tháng ở chung, Bùi Khuyết cũng hiểu rõ tính tình em mèo này, biết nó không vui liền đưa tay vuốt vuốt cái bụng, xoa nhẹ xoa nhẹ.
”Meo….” Ninh Oản thoải mái kêu một tiếng, an nhàn nằm trong giỏ tứ chi mở rộng, cái đuôi tuyết trắng lắc lư, tùy ý để cho Bùi Khuyết vuốt bụng nàng, ánh mắt hưởng thụ lim dim thành đường thẳng.
Thoái mái chết mất.
”Meo meo meo”.
Đây là hậu hạ cô nhóc kia hả.
Bùi Khuyết mỉm cười, động tác trên tay cũng dịu dàng hơn, nhìn con mèo nhỏ yếu ớt như vậy lại có bộ dạng hưởng thụ này, làm cho y nhớ tới mình và Ninh Oản, Ngọc Hành ngày xưa, hay lên núi ngắm tuyết – tiểu nha đầu đi không nổi, ồn ào muốn cõng, Ngọc Hành cũng không có cách nào, đành khom lưng, nhưng nàng lại muốn y cõng. Ngọc Hành không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không có biện pháp với nàng. Khi đó nàng mới bảy tuổi, không nặng chút nào, nhẹ lắm, cơ thể mềm mại, đôi bàn tay như ngó sen ôm lấy cổ y, nghiêng đầu líu ríu nói chuyện bên tai, vừa hưởng thụ vừa vui vẻ dựa trên lưng y như thế.
”A Khuyết lưng huynh thật thoải mái”.
Không cần tự đi, đương nhiên là thư thái. Y khi đó thầm nghĩ. Trên người cô nhóc có một mùi hương rất ngọt, y cứ như vậy cõng nàng lên núi, một chút cũng không mệt mỏi.
Bùi Khuyết cúi đầu. Nhìn con mèo nhỏ híp mắt, như là đang ngủ, yêu chiều mà xoa lên mặt nó, sau đó xoay người lên giường.
Y tưởng con mèo đã ngủ, ai ngờ vừa nằm xuống đã nghe tiếng “meo meo”. Y định đứng lên thì mèo nhỏ đã nhảy phóc tới, “meo meo” vài tiếng.
Bám người như vậy, Bùi Khuyết cũng không quản, ôm nó vào lòng, bàn tay ấm áp lại dịu dàng xoa xoa đầu xù lông của nó, cảm giác này…. sao lại giống như đứa trẻ vậy? Bùi Khuyết nghi hoặc nhíu mày.
”Meo”….. Ninh Oản vươn móng nhẹ gãi trong lòng Bùi Khuyết, sau đó cả người nằm úp sấp, đuôi vung vẩy.
Bùi Khuyết nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, không nghĩ nữa: “Được rồi, ngoan ngủ đi”.
”Meo….” Ngửi được mùi hương trên người y, Ninh Oản ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Nếu Sở Vân Thâm biết được, nhưng không ngăn cản nàng bên cạnh Bùi Khuyết, vậy nàng sẽ không suy nghĩ nữa.
An tâm ở bên cạnh Bùi Khuyết là được rồi.
*
Lúc bấy giờ trong Tập Tường cung lại cực kì náo nhiệt.
Một tràng chó sủa.
Cẩm bào màu tím chính là nhị hoàng tử của Đại Chiêu, nhìn qua anh khí bức người, y ngồi trên ghế chủ vị, thân hình cao lớn, hình dáng khiến người ta ngưỡng mộ. Đôi mắt hoa đào nhìn xuống phía dưới một bầy chó hung hãn đủ màu đủ sắc.
Đúng, y kêu người đưa chó mèo hung hãn nhất tới đây, Bùi Chiếu y thân là hoàng tử tôn quý của Đại Chiêu, muốn nuôi chó cũng phải là loại tốt nhất, khí phách nhất, uy phong nhất.
Y đi xuống, đánh giá từng con một.
Con này nhìn qua không uy phong, không được. Bùi Chiếu ghét bỏ nhíu mày.
Thái giám lập tức mang con chó này xuống.
Y lại đi từng bước, nhíu mày: con này… ánh mắt nhìn không tốt lắm?
Con chó thứ hai bị dẫn đi.
Con thứ ba, Bùi Chiếu liếc mắt nhìn một cái, uy phong thì có uy phong, nhưng mà… bộ dạng cũng xấu quá đi? Nhân tiện hỏi:” Con này là đực hay cái?”
”Thưa điện hạ, là chó cái”. Thái giám Ất vội đáp.
Bùi Chiếu ghét bỏ lùi ra sau, phất tay: “Chó cái mà lại xấu như vậy? Dẫn đi dẫn đi”. Y liếc cũng không muốn liếc nữa là.
Trong lòng Bùi Chiếu rất phiền, lúc nhìn thấy con chó thứ tư thì mắt sáng ngời lên: không tồi, khí phách uy phong…. chính là nó. Bùi Chiếu chỉ vào con chó đen trước mắt: “Con chó này gọi là gì?”
”Thưa điện hạ, con này toàn thân đen bóng nên gọi là Hắc Tử”. Thái giám Bính trả lời.
Hắc tử. Tên này sao lại khó nghe vậy chứ. Bùi Chiếu đỡ trán, “Chọn nó, về sau ở lại Tập Tường cung, nhưng mà phải đổi tên…” Bùi Chiếu nghĩ nghĩ, nhìn con chó đen to lớn khí phách trước mắt, cười cười: “Kêu là Đại Hắc đi”.
”…” Thái giám Bính sửng sốt một lát rồi tỏ vẻ kinh ngạc vì cái tên này, nói: “Tên điện hạ chọn quả nhiên là tuyệt hay, rất uy phong”.
Nhị hoàng tử kiêu ngạo ngưởng đầu.
*
Sáng sớm Ninh Oản tỉnh lại đã không thấy Bùi Khuyết đâu, vội nhảy xuống giường, chạy tới thư phòng y. Nô tài Đông cung đều biết, thái tử không thích có người đến thư phòng của mình, nhưng nàng không giống, Bùi Khuyết chiều nàng, nàng thích ở thư phòng nhìn y làm việc.
”Meo meo meo”. Vừa nhìn thấy Bùi Khuyết ngồi ngay ngắn trên án thư, Ninh Oản liền vui vẻ kêu vài tiếng, chạy thẳng tới, nhào vào lồng ngực y, “meo”, thật là thoải mái.
Bùi Khuyết buông việc trong tay, ôm con mèo nhỏ vào lòng, sờ sờ bộ lông mềm mại của nó. Ninh Oản ngẩng đầu nhìn vật trên án thư, một khối ngọc bài, cực kì tinh tế, mặt trên viết, A Cửu Đông cung.
Là cho nàng. Ninh Oản hưng phấn kêu lên.
”Sao, em còn biết chữ kia à?” Bùi Khuyết nhìn con mèo nhỏ ánh mắt ngập nước, nhất thời có chút kinh ngạc.
”Meo….” Mèo con mà biết chữ thì là yêu quái à, Ninh Oản đương nhiên sẽ không thừa nhận, đưa móng vuốt thịt mập sờ sờ cái bụng: đói bụng rồi.
Bùi Khuyết nhìn bộ dạng ủy khuất của nó, trong lòng vô cùng vui mừng. Y lấy tấm ngọc bài vừa mới khắc xong trên bàn, sau đó buộc lên cổ mèo con đang nằm trong ngực mình. “Thấy tấm bài này về sau sẽ không có người dám ăn hiếp em nữa”. Con mèo con luôn thích chạy loạn, y luôn lo lắng, nếu cung nữ thái giám nào đó bắt được, yếu ớt như nó, làm sao chịu được.
Sự cẩn thận của Bùi Khuyết làm Ninh Oản cảm động, ngoan ngoãn để y mang cho mình. Mang xong nàng liền nhảy lên án thư, ngửa đầu liếm tay y, trong lòng nghĩ: A Khuyết, chờ sau này muội sẽ yêu huynh thật nhiều.
*
Hôm qua nghe thấy chủ ý kia của Cố Tang Chỉ, Ninh Oản tức giận đến cháy lông, sáng sớm nay lúc nàng mang ngọc bài của Bùi Khuyết đi ra ngoài dạo, nghe nói Nhị hoàng tử vốn không yêu động vật đột nhiên đi nuôi chó – cả người nàng không tốt nổi.
Bùi Chiếu nuôi chó, chắc chắn trước hết là để bắt nạt nàng, tuy nàng ở Đông cung an toàn, nhưng khó mà biết được đối phương nghĩ ra quỷ kế gì.
Càng khiến cho Ninh Oản sợ chính là – con chó mà Bùi Chiếu nuôi lại như con sói, hùng mãnh phi phàm, còn có một cái tên cực kì vang dội: Đại Hắc.
Vừa nghe đã biết chó dữ.
Giờ phút này nàng chỉ muốn tránh đến trong lòng Bùi Khuyết thôi.
”Meo….” Hy vọng không đụng tới con chó kia và chủ nhân của nó. Tưởng tượng đi, đường đường là đích nữ của Việt quốc công phủ giờ lưu lạc trong thân mèo, lại bị một con chó đuổi theo, nàng có chết cũng không thể nói cho Bùi Khuyết biết nàng là Ninh Oản.
Rất dọa người đó.
Ninh Oản nghĩ: nếu Sở Vân Thâm biết thân phận mình, vậy y hẳn có cách để mình trở về thân thể cũ. Nghĩ đến ánh mắt kì lạ của Sở Vân Thâm ngày ấy, nàng liền thấy hoảng.
Tuy không biết vì sao, nhưng nàng cảm giác, đó như là không thích.
Đời trước sau khi nàng vào cung, lần đầu gặp Sở Vân Thâm, nàng cũng biết y không thích mình, thậm chí là chán ghét. Nguyên nhân đương nhiên là nàng biết, là nàng làm hại thân thể Bùi Khuyết ngày càng tệ thêm, y đối với Bùi Khuyết tận tâm mà trung thành, đương nhiên sẽ không thích nàng. Nhưng hiện giờ… hết thảy mọi chuyện còn chưa xảy ra mà, hai người họ cũng chưa chính thức gặp mặt, vì sao lại chán ghét nàng như thế?
Ninh Oản không hiểu, nàng muốn đi tìm Sở Vân Thâm.
Đột nhiên Ninh Oản dừng chân lại, cảm giác phía sau có tiếng kêu vọng tới, lưng lạnh cả người. Ngay sau đó, một tràng âm thanh vang lên
”Gâu gâu gâu gâu”.
Tiếng chó khí thế như thế, hẳn là từ chó yêu trong truyền thuyết của Nhị hoàng tử…. Đại Hắc?
Ninh Oản tự nhiên thấy chân cũng mềm cả ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook