Trùng Sinh Lấp Lánh
-
C7: Chương 7
Khi làm việc chăm chỉ thời gian trôi thật nhanh, trưởng nhóm vận hành lại cực kỳ khách sáo với tôi.
Lúc đầu gọi tôi là tiểu Cố, rồi đến Cố Kiều, sau đó đổi thành Tiểu Kiều, tôi nghĩ nếu mình làm việc thêm một thời gian nữa, anh ấy sẽ có thể gọi tôi là Cô Cố.
Giang Thần không có loại đãi ngộ này, giống như những thực tập sinh mới khác, anh ta chỉ có thể làm công việc vặt như in ấn tài liệu.
Suy cho cùng, Giang Thần giỏi nhất chính là hậu mãi, mà trong thương mại điện tử, hậu mãi thực chất không có nội dung kỹ thuật đặc biệt gì.
Trong công việc thực tập tôi như cá gặp nước, lương thực tập của Bùi Ninh rất hậu hĩnh, cộng với học bổng do anh ấy tài trợ, tôi không còn cần phải làm việc bán thời gian để kiếm học phí và chi phí sinh hoạt.
Vì vậy, tôi có nhiều thời gian hơn để học tập, cuộc sống bận rộn nhưng viên mãn hơn.
Mặc dù Giang Thần không dễ dàng gì vào được công ty thực tập thông qua mối quan hệ với giáo viên phụ đạo, nhưng anh ta không đến thường xuyên vì dành nhiều thời gian yêu đương, bằng nỗ lực bù đắp, anh ta và Chu Tiểu Hy đã làm lành.
Giang Thần vô cùng trân trọng mối quan hệ này, anh dành 12 vạn phần tinh lực để duy trì mối quan hệ này.
Yêu đương là một hoạt động rất tốn tiền và thời gian.
Anh ta cùng Chu Tiểu Hy đi mua sắm, xem phim, hẹn hò vào các dịp sinh nhật, Giáng sinh, Lễ tình nhân...
Tiêu tiền như nước, dần dần Giang Thần chịu không nổi nữa.
Anh ta bắt đầu cố gắng đưa Chu Tiểu Hy đến một nhà hàng rẻ tiền, nhưng chỉ đến đó được một lần thì Chu Tiểu Hy lại cãi nhau với anh ta.
"Các cậu nói xem Giang Thần thật buồn cười, mình trang điểm mất hai tiếng, gội đầu, thay quần áo mới, anh ta lại dẫn mình đi ăn lẩu cay Tứ Xuyên."
“Nơi đó mùi khói dầu nồng nặc, ngồi một lúc, mùi hôi bay khắp người và tóc, anh ta mới coi thường mình!”
CHƯƠNG 22
Chu Tiểu Hy tức giận ném túi xách lên bàn, tức giận đến đỏ mắt.
Tôi đang đắm chìm trong việc đọc sách, nghe thấy lời này, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên hỏi:
"Khi hẹn hò mời ăn lẩu cay không được sao?”
Chu Tiểu Hy tiến đến nhéo mặt tôi:
“Cậu thật ngốc mà, anh ta mời mình ăn lẩu cay, điều đó có nghĩa là trong lòng anh ta mình chỉ đáng giá bằng một bát lẩu!”
“Hôm nay mời mình ăn lẩu cay, ngày mai đưa mình đi ăn màn thầu!”
"Hơn nữa, nếu yêu đương chỉ có thể ăn lẩu cay, vậy thì mình độc thân chẳng phải là tốt hơn sao? Còn yêu đương gì chứ?"
"Giảm chất lượng cuộc sống là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được!"
Quan điểm của Chu Tiểu Hy về tình yêu khác hẳn so với với tôi, quan điểm về tình yêu của tôi nhận phải sự đả kích.
Xét cho cùng, trong triết lý của tôi, yêu có nghĩa là cho đi và chia sẻ niềm vui nỗi buồn.
“Vậy thì, một người đặc biệt nghèo khi yêu thì phải làm thế nào?”
Chu Tiểu Hy trợn mắt:
“Đã nghèo rồi thì đương nhiên phải tìm cách kiếm tiền. Yêu đương cần có thời gian và tiền bạc, ăn cũng không đủ no, sao còn có tâm tư nghĩ tới chuyện yêu đương?"
“Hơn nữa, nếu thực sự yêu một cô gái, có người đàn ông nào lại sẵn lòng để cô ấy chịu khổ với mình?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, Chu Tiểu Hy kéo ghế tới ngồi đối diện với tôi, bắt đầu nghiêm túc nói:
"Cố Kiều, đừng ngốc. Người ta nói đàn ông có ba niềm vui lớn: thăng quan tiến chức, phát tài và vợ chết."
"Giàu có rồi sao lại giết vợ?
Đương nhiên là muốn tìm một người trẻ trung xinh đẹp rồi."
"Cậu nghĩ rằng nếu cậu đồng hành cùng một người đàn ông chịu đựng gian khổ và phấn đấu cả đời, anh ta sẽ biết ơn cậu sao? Anh ta sẽ chỉ nghĩ rằng anh ta tuyệt vời và có tính cách quyến rũ. Khi anh ta trở nên giàu có, cậu sẽ là người đầu tiên bị anh ta đá đi, bởi vì cậu là người từng nhìn thấy vẻ thảm hại nhất của anh ta. Anh ta không còn tự tin để khoe khoang trước mặt cậu nữa."
Còn không phải sao?
Việc đầu tiên Giang Thần làm sau khi trùng sinh khi còn trẻ chính là thay thế người vợ tệ hại là tôi.
Tôi nắm tay Chu Tiểu Hy: “Nếu cậu có thể thì hãy nói nhiều hơn.”
Mặc dù kiếp trước chúng tôi sống trong cùng một ký túc xá nhưng chúng tôi hiếm khi có thời gian để trò chuyện.
Vì luôn đi làm nên hàng ngày tôi xách cặp chạy vội đến các cửa hàng trước cổng trường.
Tôi đã rời đi khi các bạn cùng phòng còn đang ngủ, khi tôi vội vã trở về ký túc xá vào ban đêm thì họ đã chuẩn bị đi ngủ rồi.
CHƯƠNG 23
Cuộc sống cứ trôi qua một cách nhàn nhã như vậy, Chu Tiểu Hy và Giang Thần thỉnh thoảng lại cãi vã.
Tôi dồn hết tâm sức vào học tập và làm việc.
Kỳ nghỉ hè sắp đến, tôi xin ở lại ký túc xá như thường lệ.
Đã hai năm tôi chưa về thăm nhà bố mẹ.
Kiếp trước lúc kết hôn, họ đã đòi Giang Thần tiền sính lễ là 30 vạn nhân dân tệ, họ nói nếu không đưa sẽ cầm loa phóng thanh đến làng Giang Thần để la hét, để bố mẹ Giang Thần sẽ không bao giờ có thể ngẩng cao đầu làm người được nữa.
Mặc dù sau đó tôi đã tự mình đưa tiền nhưng việc làm của bố mẹ khiến tôi không thể ngẩng cao đầu trước mặt Giang Thần.
Khi đó Giang Thần đã động viên tôi rất nhiều, anh ta nói bố mẹ tôi không tốt nhưng anh ta nhất định sẽ luôn đối xử tốt với tôi, anh ta nói sẽ cho tôi một gia đình thực sự...
Ân tình của bố mẹ, kiếp trước tôi đã trả hết rồi. Đời này tôi không nợ ai cả.
Tôi làm việc rất chăm chỉ, thậm chí ngày nào cũng đến công ty vào cuối tuần, rồi ngủ ở công ty.
Các đồng nghiệp của tôi đều đến thuyết phục tôi, đặc biệt là trưởng nhóm của chúng tôi.
"Kiều à, tuy còn trẻ nhưng em cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe chứ!"
"Em đang gặp phải khó khăn gì phải không? Không sao đâu, có chuyện gì thì cứ nói với anh. Việc có thể giải quyết được bằng tiền, thì chẳng có gì to tát cả!"
Tôi cười rồi từ chối, nhưng chuyện này lại kinh động đến Bùi Ninh.
"Cầm lấy đi, tiền thưởng."
Tôi nhìn vào tờ séc 30 vạn và choáng váng.
"Lão đại, tiền thưởng mà nhiều vậy sao?"
Công ty toàn người trẻ, không khí rất tốt, ai cũng gọi Bùi Ninh là "lão đại", thời gian trôi qua, tôi cũng làm theo.
Bùi Ninh gật đầu: "Em xứng đáng như vậy."
CHƯƠNG 24
Khi đó, nhà ở nhiều thành phố cấp tỉnh chỉ có ba nghìn đến bốn nghìn tệ một mét vuông, tiền thưởng Bùi Ninh đưa cho cũng đủ mua một căn nhà.
"Người phụ trách bộ phận thương mại điện tử sẽ nhận được hoa hồng bán hàng. Từ giờ trở đi, lão Hứa nhận bao nhiêu thì em cũng nhận được bấy nhiêu."
Tôi hít một hơi, Lão Hứa là trưởng nhóm của chúng tôi và tốt nghiệp một trường khoa học máy tính danh tiếng.
Và tôi chỉ là sinh viên năm cuối đại học sau kỳ nghỉ hè.
Vấn đề là hoa hồng rất cao, ít nhất mấy trăm vạn một năm.
Tôi mở miệng muốn từ chối nhưng lại không nỡ, đứng đó như trời trồng, Bùi Ninh đi tới nhẹ nhàng vỗ đầu tôi:
“Anh đã nói rồi, em xứng đáng mà.”
Tôi bước ra khỏi văn phòng trong tình trạng chóng mặt vì cục vàng từ trên trời rơi xuống làm cho choáng váng.
Trên đời còn có ông chủ nào hào phóng hơn Bùi Ninh không?
Tuyệt đối không có!
"Này Cố Kiều, em có muốn mua tiền ảo chơi không?"
Tôi vẫn đang đắm chìm trong giấc mơ kiếm được cả trăm vạn mỗi năm thì bị trưởng nhóm vỗ nhẹ vào vai.
“Xu gì cơ?”
“Bitcoin, nó mới xuất hiện gần đây, anh nghĩ nó khá thú vị.”
Bitcoin?
Bitcoin!
Liệu đó có phải là Bitcoin, loại tiền chỉ có giá vài xu một đồng khi lần đầu xuất hiện nhưng sau đó đã tăng lên 140.000 USD một đồng không?
Vì vậy, tôi đã dùng tấm séc 30 vạn để mua Bitcoin và nhận được tổng cộng 50 vạn đồng.
Thứ này không cần phải mua nhiều như vậy, vì sau này sẽ không dễ dàng bán ra với số lượng lớn.
Với 50 vạn Bitcoin này, cuộc đời này tôi còn gì phải lo lắng nữa?
Cuộc đời chợt có niềm tin vô tận.
Tương lai tôi đã là tỷ phú rồi, còn sợ gì nữa?
Tất nhiên, công việc vẫn phải làm việc, sau này dù giàu có đến đâu thì hiện tại vẫn phải ăn cơm, phải mua nhà.
CHƯƠNG 25
"Anh, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!"
Tôi đang xem kỹ báo cáo điều hành thì đột nhiên có tiếng khóc của một đứa bé vang lên trong văn phòng.
Giang Đào Hoa?
"Đào Hoa, sao em lại ở đây?"
Giang Thần lúng túng đứng lên, mặt đỏ bừng.
"Anh ơi, ở nhà xảy ra chuyện rồi anh ơi!"
Mọi người trong văn phòng đều đứng dậy vì Giang Đào Hoa chỉ mới 19 tuổi, khuôn mặt baby của cô ấy thoạt nhìn giống như một học sinh cấp ba.
Một học sinh cấp 3 đang bế một em bé, trông cứ lạ lạ sao ấy.
"Giang Thần, đây là ai?"
Giang Thần nghiêm mặt kéo Giang Đào Hoa đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi nhớ tới một năm trước gia đình Giang Thần đã xảy ra chuyện, bố anh ấy đang làm việc ở công trường bị gãy chân, bị ngã khá nặng, lúc đó tôi đã hỗ trợ một phần chi phí y tế.
Nhưng tại sao Giang Đào Hoa lại mang theo con mình đến?
Giang Đào Hoa là một cô gái nông thôn truyền thống, sau khi tốt nghiệp cấp 2, cô bỏ học và đi làm phụ giúp các anh em đi học, đi làm được vài năm, cô yêu một chàng trai trong làng rồi kết hôn và sinh con sớm.
Gia đình Giang Thần được đối phương đưa 10 vạn nhân dân tệ tiền sính lễ, của hồi môn chỉ bao gồm ba chiếc chăn bông, vì vậy cuộc sống của Giang Đào Hoa sau khi kết hôn rất khó khăn.
Nhưng cô đặc biệt tự hào về anh trai mình đang học ở một ngôi trường danh tiếng, suốt ngày anh trai thế này anh trai thế nọ.
Em trai Giang Thần còn nhỏ, mới vào cấp hai, nếu bố ngã xuống, có lẽ gia đình sẽ gặp khó khăn.
Quả nhiên một lúc sau Giang Thần cúi đầu đi lên lầu, lúng túng kéo tôi sang một bên:
“Cố Kiều, cậu có thể cho tôi vay 10 vạn tệ được không?”
Tôi nghi ngờ mình đang ảo giác:
“Cái gì?”
"Cố Kiều, đó chính là người bố mà cậu đã gọi mấy chục năm nay. Cậu không thể phớt lờ ông ấy được phải không?"
“Cậu bị lừa đá vào đầu hả? Đó là bố cậu, liên quan gì tới tôi? "
Giang Thần hít sâu một hơi: “Vậy, coi như là bạn bè, cho tôi mượn tiền, tôi nhất định sẽ trả.”
"Cút!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook